Chương 86
Lê Vy Na
26/03/2023
" Cô ấy sao rồi?".
Huyên Hoàng lo lắng hỏi.
" Tạm thời thì bây giờ không có gì đáng lo lắng, chỉ là hơi kích động một chút ".
La Phong trả lời một cách từ tốn, vừa kéo cái chăn đắp cho Ngân Linh.
" Vậy còn…Chiêu Hoa thì sao? ".
Huyên Hoàng khá ngập ngừng, không biết có nên đề cập đến Chiêu Hoa hay không.
Vì dù sao cô ấy cũng chỉ là kẻ sống tạm bợ trong thân xác của người khác, bây giờ người ta như thế nào còn không chắc.
Lại chỉ biết hỏi han cô ấy thì có chút kì, nhưng mà thực sự Huyên Hoàng chỉ quan tâm Chiêu Hoa như thế nào, chứ cô Ngân Linh kia anh thực sự cũng không để tâm mấy.
Có thể nói rắn là loài màu lạnh, hắn chỉ quan tâm mỗi Chiêu Hoa còn lại sống chết như nào hắn cũng chẳng quan tâm.
La Phong tay đang kéo kéo chỉnh chăn gối, nghe Huyên Hoàng hỏi thì cũng khựng lại.
Nghỉ gì đó rồi lại tiếp tục chỉnh chăn gối vừa trả lời.
" Yên tâm đi, nếu như mẫu thân của Ngân Linh tin tưởng giao thân xác của cô ấy cho cô nương đó, thì bà ấy cũng đã có sắp xếp cho cô nương đó rồi ".
" Ý ngươi nói vậy là sao? Chiêu Hoa có thể quay lại không? ".
" Cái đó còn phải tùy vào quyết định của cô nương đó và Ngân Linh".
Nói rồi hắn bỏ ra ngoài để Huyện Hoàng lại cũng muôn vàn thắc mắc.
Ý của tên Đoạ Quỷ này là gì vậy chứ, nói như hắn vậy nếu như Ngân Linh không đồng ý thì Chiêu Hoa sẽ bị đuổi khỏi thân xác này hả?.
Ý gì vậy chứ, Chiêu Hoa vì tìm cô ta mà lặn lội đến nơi nguy hiểm này, không phải bọn họ tính qua cầu rút ván đó chứ.
Lúc cần thì khẩn cầu Chiêu Hoa giúp đỡ đến khi đạt được mục đích lại muốn vứt bỏ cô âý
Không được, ta nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Không cho phép bọn họ ức hiếp Chiêu Hoa của ta, chỉ cần ta còn ở đây, ta không cho phép Ngân Linh tỉnh lại mà không có Chiêu Hoa.
Huyên Hoàng nhìn có vẻ vô cùng quyết tâm ngồi xuống bên đống lửa nhìn chăm chú vào Ngân Linh đang nằm bên giường.
Uyển Thanh từ lúc vào Cóc đến giờ chứng kiến tất cả mọi chuyện nhưng cô không lên tiếng.
Từ nhỏ đã là một a hoàn bên cạnh Thái Tử việc đầu tiên mà cô phải học đó chính là lắng nghe nhiều hơn nói.
Càng không thể xen vào việc của chủ tử, nếu Thái Tử muốn cô có thể hi sinh cả tính mạng này cho ngài.
Việc Thái Tử đã quyết dù cho có lên núi đao xuống biển lửa cô chắc chắn cũng sẽ làm theo.
Chính vì vậy quyết định của Huyên Hoàng cô chưa bao giờ nghi ngờ, mọi chuyện Thái Tử làm đều có lí do của người.
Việc của cô chính là yên lặng, ở bên cạnh giúp đỡ khi Thái Tử cần.
La Phong sờ tay lên lòng ngực mình, nơi đáng lẽ ra phải nghe được nhịp đập của trái tim, nơi cảm nhận được hơi ấm của cơ thể.
Bây giờ lại im lặng không có lấy nổi một nhịp đập, nơi đó đang đau lên.
Hắn không biết cơn đau này bắt nguồn từ đâu, từ trái tim đã chết từ lâu của hắn, hay từ nơi mà lúc nãy Ngân Linh đã đấm mạnh vào.
Thực sự bản thân hắn lúc này rất đau, nổi đau không thể nào diễn tả bằng lời.
Hắn đã sớm biết kết quả sẽ như thế này, nhưng hắn không ngờ nàng ấy sẽ phản ứng mạnh đến như vậy.
Thực sự hắn không còn cách nào khác, nếu như nàng ấy chết thực sự.
Thì nàng ấy sẽ không cần phải là một thần hồn là ma cũng được hắn sẽ ở bên cạnh nàng đời đời kiếp kiếp.
Nhưng mà thân xác nàng ấy lại còn sống,Nàng không phải là ma chỉ là một Thần hồn.
Một linh hồn với phần kí ức bị lãng quên, với sự chối bỏ thân xác mãnh liệt của mình mà nàng đã bỏ đi đến nơi xa xôi này.
Nàng ấy sắp không còn trụ được nữa, nếu như không sớm quay lại thân xác, e rằng nàng ấy sẽ tan biến vào hư không.
Vài ngày trước thậm chí nàng ấy còn không nhận ra ta, người đã chăm sóc này ấy từ khi là con người cho đến khi thành như bây giờ.
Lúc trước chỉ cần nghe tên La Phong nàng sẽ vô thức nở nụ cười, vậy mà bây giờ tên của chàng lại trở thành thuốc an thần giúp nàng bình tâm hơn.
Nhiều ngày trôi qua, Ngân Linh vẫn nằm mãi như vậy, hơi thở đều sắc mặt hồng hào, nhưng không có ý định tỉnh dạy.
Huyên Hoàng và La Phong bắt đầu lo lắng.
" Không ổn rồi ta phải đi vào tiềm thức nàng ấy một chuyến ".
La Phong đang ngồi trên bàn đá đứng bật dạy.
" Đi vào tiềm thức? ".
Huyên Hoàng tò mò hỏi, vẫn chưa hiểu rõ ý của La Phong là gì.
Đi vào tiềm thức là giống như kiểu vào trong suy nghĩ đó hả.
" Phải đi vào tiềm thức, chắc chắn nàng ấy còn đang luẩn quẩn đâu đó trong đấy, nàng ấy không muốn tỉnh lại nên cứ mãi ở trong đó không chịu rời đi, chính vì vậy mới hôn mê mãi như vậy ".
" Việc đó có nguy hiểm không".
" Đương nhiên là có nếu không thành công đến cả ta cũng sẽ mắc kẹt ở đó mãi mãi ".
Huyên Hoàng lo lắng hỏi.
" Tạm thời thì bây giờ không có gì đáng lo lắng, chỉ là hơi kích động một chút ".
La Phong trả lời một cách từ tốn, vừa kéo cái chăn đắp cho Ngân Linh.
" Vậy còn…Chiêu Hoa thì sao? ".
Huyên Hoàng khá ngập ngừng, không biết có nên đề cập đến Chiêu Hoa hay không.
Vì dù sao cô ấy cũng chỉ là kẻ sống tạm bợ trong thân xác của người khác, bây giờ người ta như thế nào còn không chắc.
Lại chỉ biết hỏi han cô ấy thì có chút kì, nhưng mà thực sự Huyên Hoàng chỉ quan tâm Chiêu Hoa như thế nào, chứ cô Ngân Linh kia anh thực sự cũng không để tâm mấy.
Có thể nói rắn là loài màu lạnh, hắn chỉ quan tâm mỗi Chiêu Hoa còn lại sống chết như nào hắn cũng chẳng quan tâm.
La Phong tay đang kéo kéo chỉnh chăn gối, nghe Huyên Hoàng hỏi thì cũng khựng lại.
Nghỉ gì đó rồi lại tiếp tục chỉnh chăn gối vừa trả lời.
" Yên tâm đi, nếu như mẫu thân của Ngân Linh tin tưởng giao thân xác của cô ấy cho cô nương đó, thì bà ấy cũng đã có sắp xếp cho cô nương đó rồi ".
" Ý ngươi nói vậy là sao? Chiêu Hoa có thể quay lại không? ".
" Cái đó còn phải tùy vào quyết định của cô nương đó và Ngân Linh".
Nói rồi hắn bỏ ra ngoài để Huyện Hoàng lại cũng muôn vàn thắc mắc.
Ý của tên Đoạ Quỷ này là gì vậy chứ, nói như hắn vậy nếu như Ngân Linh không đồng ý thì Chiêu Hoa sẽ bị đuổi khỏi thân xác này hả?.
Ý gì vậy chứ, Chiêu Hoa vì tìm cô ta mà lặn lội đến nơi nguy hiểm này, không phải bọn họ tính qua cầu rút ván đó chứ.
Lúc cần thì khẩn cầu Chiêu Hoa giúp đỡ đến khi đạt được mục đích lại muốn vứt bỏ cô âý
Không được, ta nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Không cho phép bọn họ ức hiếp Chiêu Hoa của ta, chỉ cần ta còn ở đây, ta không cho phép Ngân Linh tỉnh lại mà không có Chiêu Hoa.
Huyên Hoàng nhìn có vẻ vô cùng quyết tâm ngồi xuống bên đống lửa nhìn chăm chú vào Ngân Linh đang nằm bên giường.
Uyển Thanh từ lúc vào Cóc đến giờ chứng kiến tất cả mọi chuyện nhưng cô không lên tiếng.
Từ nhỏ đã là một a hoàn bên cạnh Thái Tử việc đầu tiên mà cô phải học đó chính là lắng nghe nhiều hơn nói.
Càng không thể xen vào việc của chủ tử, nếu Thái Tử muốn cô có thể hi sinh cả tính mạng này cho ngài.
Việc Thái Tử đã quyết dù cho có lên núi đao xuống biển lửa cô chắc chắn cũng sẽ làm theo.
Chính vì vậy quyết định của Huyên Hoàng cô chưa bao giờ nghi ngờ, mọi chuyện Thái Tử làm đều có lí do của người.
Việc của cô chính là yên lặng, ở bên cạnh giúp đỡ khi Thái Tử cần.
La Phong sờ tay lên lòng ngực mình, nơi đáng lẽ ra phải nghe được nhịp đập của trái tim, nơi cảm nhận được hơi ấm của cơ thể.
Bây giờ lại im lặng không có lấy nổi một nhịp đập, nơi đó đang đau lên.
Hắn không biết cơn đau này bắt nguồn từ đâu, từ trái tim đã chết từ lâu của hắn, hay từ nơi mà lúc nãy Ngân Linh đã đấm mạnh vào.
Thực sự bản thân hắn lúc này rất đau, nổi đau không thể nào diễn tả bằng lời.
Hắn đã sớm biết kết quả sẽ như thế này, nhưng hắn không ngờ nàng ấy sẽ phản ứng mạnh đến như vậy.
Thực sự hắn không còn cách nào khác, nếu như nàng ấy chết thực sự.
Thì nàng ấy sẽ không cần phải là một thần hồn là ma cũng được hắn sẽ ở bên cạnh nàng đời đời kiếp kiếp.
Nhưng mà thân xác nàng ấy lại còn sống,Nàng không phải là ma chỉ là một Thần hồn.
Một linh hồn với phần kí ức bị lãng quên, với sự chối bỏ thân xác mãnh liệt của mình mà nàng đã bỏ đi đến nơi xa xôi này.
Nàng ấy sắp không còn trụ được nữa, nếu như không sớm quay lại thân xác, e rằng nàng ấy sẽ tan biến vào hư không.
Vài ngày trước thậm chí nàng ấy còn không nhận ra ta, người đã chăm sóc này ấy từ khi là con người cho đến khi thành như bây giờ.
Lúc trước chỉ cần nghe tên La Phong nàng sẽ vô thức nở nụ cười, vậy mà bây giờ tên của chàng lại trở thành thuốc an thần giúp nàng bình tâm hơn.
Nhiều ngày trôi qua, Ngân Linh vẫn nằm mãi như vậy, hơi thở đều sắc mặt hồng hào, nhưng không có ý định tỉnh dạy.
Huyên Hoàng và La Phong bắt đầu lo lắng.
" Không ổn rồi ta phải đi vào tiềm thức nàng ấy một chuyến ".
La Phong đang ngồi trên bàn đá đứng bật dạy.
" Đi vào tiềm thức? ".
Huyên Hoàng tò mò hỏi, vẫn chưa hiểu rõ ý của La Phong là gì.
Đi vào tiềm thức là giống như kiểu vào trong suy nghĩ đó hả.
" Phải đi vào tiềm thức, chắc chắn nàng ấy còn đang luẩn quẩn đâu đó trong đấy, nàng ấy không muốn tỉnh lại nên cứ mãi ở trong đó không chịu rời đi, chính vì vậy mới hôn mê mãi như vậy ".
" Việc đó có nguy hiểm không".
" Đương nhiên là có nếu không thành công đến cả ta cũng sẽ mắc kẹt ở đó mãi mãi ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.