Chương 23: Đạo sĩ áo xám
Tuyết Nhi
01/10/2021
Hắn gật đầu một cái rồi nói: "Những vụ án mạng xảy ra trong trường học
của cô quá mức li kì và quỷ dị, kinh động đến đội tham linh chính phủ.
Sư phụ tôi cảm thấy trường đại học này, cũng chính là trường học của cô
có quỷ đội lốt người. Cho nên tôi mới đến bệnh viện điều tra cô, nếu
muốn chứng minh bản thân không phải thi yêu hoặc quỷ mẫu thì nắm thử nắm gạo nếp xem sao....."
Thiếu niên từ trên giường của mình lôi ra một cái túi màu trắng, hắn nới lỏng dây thừng, đưa túi đến trước mặt tôi.
Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm tôi, tôi chỉ có thể kiên trì đến cùng, nắm lấy một nắm gạo trong lòng bàn tay, chờ tôi mở lòng bàn tay ra cho hắn xem.
Nhịp tim tôi lệch nửa nhịp, xong rồi....
Lòng bàn tay nắm gạo nếp, hình như bị một tầng bột phấn màu đen phủ lên.
Sắc mặt thiếu niên nháy mắt trầm xuống.
"Này......Tôi thật sự không phải thi yêu, cũng không phải quỷ mẫu, cậu đừng làm càn......."
Tôi nắm chặt chăn, tôi cảm giác được lòng bàn tay đổ mồ hôi. Tôi khẩn trương nhìn thiếu niên, hắn sẽ không làm gì tôi chứ?
Cái thứ quỷ vật trong bụng tôi lộ nguyên hình, tôi còn bị nó liên lụy, tôi thật sự vô tội mà!
Thiếu niên từ trong ống tay áo rộng thùng thình rút ra một thanh kiếm đồng, xoay nó trong tay. Ngón tay hắn thon dài mảnh khảnh như nước, nhưng tôi không có tâm trạng thưởng thức.
Đột nhiên thanh kiếm đồng của hắn đặt trên vai tôi, đôi đồng tử đỏ của hắn mang theo ý dò xét, hắn nói từng chữ một: "Cô không thừa nhận cũng không sao, hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo thu phục cô."
Thanh kiếm đồng áp lên vai tôi, như thể nó nặng cả ngàn cân vậy, tôi bị ép đến mức không thở nổi.
Tôi khó khăn mở miệng: "Tôi chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi, tôi là công dân lương thiện..... Cậu thu phục tôi làm cái gì? Cũng không phải tôi tự nguyện mang thai. Thi yêu thật sự chính là mấy nữ sinh chơi Bút tiên, bọn họ đều chết hết rồi, nhưng vẫn đi học như thường lệ. Cậu có thời gian để đối phó với tôi, không bằng dành chút thời gian đi đối phó với mấy thi yêu đáng sợ kia đi.
Tôi thấy lá bùa kẹp giữa hai ngón tay thiếu niên dần bốc cháy, hắn nhẹ nhàng hất lá bùa, xung quanh người tôi bị lửa cháy thiêu đốt.
"Đây là dương hỏa, chỉ có thể thiêu cháy tà vật, nếu cô là người thì sẽ không chết." Thiếu niên lãnh đạm ôm ngực, lẳng lặng nhìn tôi.
Lửa nóng thiêu đốt từng tấc da thịt, cảm giác đau đớn khiến người ta từ bỏ suy nghĩ, chỉ làm lại tiếng kêu đau đớn cùng sự giãy dụa theo bản năng.
Cái thứ trong bụng tôi, khóc như muốn tắt thở đến nơi rồi, âm khí trên người nó vốn đã nặng lại bị dương hỏa đốt còn đau khổ hơn tôi nhiều. Muốn khóc mà không còn sức lực để khóc, nó trong bụng tôi không ngừng lăn lộn.
Vào lúc đó, tôi thật sự cảm thấy như mình sắp chết.
"Thần Kiêu, cô gái này nói đúng, bản tính cô ấy lương thiện, lại có duyên với đạo gia chúng ta. Nếu có thể dốc lòng tu luyện, chắc chắn có thể làm nên việc lớn."
Bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh mờ nhạt mà xa xăm, khiến tôi mở to hai mắt.
Ngọn lửa đã biến mất.
Lời nói này là của một đại thúc tuổi tầm trung niên đang chậm chạp bước tới. Ông ta với những vị đạo sĩ tiên phong đạo cốt(*) trong truyền thuyết râu trắng bạc phơ thật sự chẳng có nét tương đồng nào.
(*)Tiên phong đạo cốt 仙風道骨: Cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục.
Trên người là áo bào màu xám, trên đó còn vá vài miếng vải, chân mang đôi giày da vừa bẩn vừa cũ.
Đại thúc áo xám vừa tiến đến, lửa trên người tôi liền biến mất. Thiếu niên tên Thần Kiêu kia đã quỳ một gối trước mặt vị đại thúc này, "Sư phụ, cô gái này thật sự đã bước một chân vào quỷ môn. Đệ tử không biết giải quyết như thế nào, chỉ có thể đem hồn thịt thiêu đốt để tránh có nhiều người bị hại."
Thiếu niên từ trên giường của mình lôi ra một cái túi màu trắng, hắn nới lỏng dây thừng, đưa túi đến trước mặt tôi.
Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm tôi, tôi chỉ có thể kiên trì đến cùng, nắm lấy một nắm gạo trong lòng bàn tay, chờ tôi mở lòng bàn tay ra cho hắn xem.
Nhịp tim tôi lệch nửa nhịp, xong rồi....
Lòng bàn tay nắm gạo nếp, hình như bị một tầng bột phấn màu đen phủ lên.
Sắc mặt thiếu niên nháy mắt trầm xuống.
"Này......Tôi thật sự không phải thi yêu, cũng không phải quỷ mẫu, cậu đừng làm càn......."
Tôi nắm chặt chăn, tôi cảm giác được lòng bàn tay đổ mồ hôi. Tôi khẩn trương nhìn thiếu niên, hắn sẽ không làm gì tôi chứ?
Cái thứ quỷ vật trong bụng tôi lộ nguyên hình, tôi còn bị nó liên lụy, tôi thật sự vô tội mà!
Thiếu niên từ trong ống tay áo rộng thùng thình rút ra một thanh kiếm đồng, xoay nó trong tay. Ngón tay hắn thon dài mảnh khảnh như nước, nhưng tôi không có tâm trạng thưởng thức.
Đột nhiên thanh kiếm đồng của hắn đặt trên vai tôi, đôi đồng tử đỏ của hắn mang theo ý dò xét, hắn nói từng chữ một: "Cô không thừa nhận cũng không sao, hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo thu phục cô."
Thanh kiếm đồng áp lên vai tôi, như thể nó nặng cả ngàn cân vậy, tôi bị ép đến mức không thở nổi.
Tôi khó khăn mở miệng: "Tôi chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi, tôi là công dân lương thiện..... Cậu thu phục tôi làm cái gì? Cũng không phải tôi tự nguyện mang thai. Thi yêu thật sự chính là mấy nữ sinh chơi Bút tiên, bọn họ đều chết hết rồi, nhưng vẫn đi học như thường lệ. Cậu có thời gian để đối phó với tôi, không bằng dành chút thời gian đi đối phó với mấy thi yêu đáng sợ kia đi.
Tôi thấy lá bùa kẹp giữa hai ngón tay thiếu niên dần bốc cháy, hắn nhẹ nhàng hất lá bùa, xung quanh người tôi bị lửa cháy thiêu đốt.
"Đây là dương hỏa, chỉ có thể thiêu cháy tà vật, nếu cô là người thì sẽ không chết." Thiếu niên lãnh đạm ôm ngực, lẳng lặng nhìn tôi.
Lửa nóng thiêu đốt từng tấc da thịt, cảm giác đau đớn khiến người ta từ bỏ suy nghĩ, chỉ làm lại tiếng kêu đau đớn cùng sự giãy dụa theo bản năng.
Cái thứ trong bụng tôi, khóc như muốn tắt thở đến nơi rồi, âm khí trên người nó vốn đã nặng lại bị dương hỏa đốt còn đau khổ hơn tôi nhiều. Muốn khóc mà không còn sức lực để khóc, nó trong bụng tôi không ngừng lăn lộn.
Vào lúc đó, tôi thật sự cảm thấy như mình sắp chết.
"Thần Kiêu, cô gái này nói đúng, bản tính cô ấy lương thiện, lại có duyên với đạo gia chúng ta. Nếu có thể dốc lòng tu luyện, chắc chắn có thể làm nên việc lớn."
Bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh mờ nhạt mà xa xăm, khiến tôi mở to hai mắt.
Ngọn lửa đã biến mất.
Lời nói này là của một đại thúc tuổi tầm trung niên đang chậm chạp bước tới. Ông ta với những vị đạo sĩ tiên phong đạo cốt(*) trong truyền thuyết râu trắng bạc phơ thật sự chẳng có nét tương đồng nào.
(*)Tiên phong đạo cốt 仙風道骨: Cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục.
Trên người là áo bào màu xám, trên đó còn vá vài miếng vải, chân mang đôi giày da vừa bẩn vừa cũ.
Đại thúc áo xám vừa tiến đến, lửa trên người tôi liền biến mất. Thiếu niên tên Thần Kiêu kia đã quỳ một gối trước mặt vị đại thúc này, "Sư phụ, cô gái này thật sự đã bước một chân vào quỷ môn. Đệ tử không biết giải quyết như thế nào, chỉ có thể đem hồn thịt thiêu đốt để tránh có nhiều người bị hại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.