Chương 1: Động phòng
Tuyết Nhi
22/09/2021
Tôi tên Tô Tử, năm nay mười chín tuổi. Trong hai tháng liền tôi đều mơ
một giấc mơ giống nhau . Tôi xuất hiện trước một linh đường kỳ dị và kết hôn với người đàn ông trong quan tài.
Đêm nay, tôi lại có giấc mơ như vậy.
Khác biệt ở chỗ, trong mơ không phải tôi và chú rể bái đường thành thân, mà chúng tôi đang ở trong viên phòng...
Tôi đứng trong sảnh của một ngôi nhà cổ, bên ngoài nhà là một cái giếng hình vuông, phía trên là ánh trăng lạnh rọi xuống.
Dưới đất là một cỗ quan tài sơn màu đen, hai đầu của quan tài dùng sơn vàng viết chữ “Tế”. Nắp của quan tài không bị đóng đinh mà chỉ úp sơ sài siêu vẹo lên trên.
Hơi lạnh của gió đêm khẽ thổi vào linh đường, màu trắng của tấm màn phấp phơ trong gió.
Tôi thấy lạnh, khẽ co người, lùi lại một bước, nhưng lại va phải mặt sau của linh đường, linh đường có 1 tấm bài vị được viết bằng vàng,cây nến trắng dài thô được thắp ở hai bên của tấm bài vị.
Lửa trên ngọn nến trắng bị gió lạnh thổi xiêu vẹo bốn hướng, như thể nó sẽ tắt bất cứ lúc nào.
Linh đường này, trong ánh nến lập lòe, lúc sáng lúc tối.
Tôi thật sự rất sợ hãi, thậm chí còn không nhìn kỹ tên người trên tấm bài vị kia. Tôi nhìn vào quan tài và tự nghĩ: “Liệu người ngủ trong quan tài kia có phải là chú rể, người đã cùng tôi kết hôn trong mơ suốt hai tháng qua không?”
Thuận theo âm thanh vang lên của tiếng gỗ bị gõ, người đàn ông trong quan tài từ từ ngồi dậy, cơ thể anh cứng đờ và mái tóc đen dài rũ xuống sau lưng anh.
Mặt anh ta tái nhợt như thể anh ta đã vẽ một lớp tường màu xám, chỉ để lại một lớp da dán vào bộ xương trên mặt.
Hơn nữa, trong hốc mắt dường như không có con mắt, chỉ là một mảnh trống rỗng.
Tim tôi dường như thiếu mất nửa nhịp, trên lưng đổ một tầng mồ hôi, tôi đúng thật đen đủi mà, lại có thể mơ cái giấc mơ như này.
Mặc dù biết đó là một giấc mơ, nhưng tôi vẫn chạy đi và chạy vào bên trong đại sảnh. Sau khi bước một bước, tôi nhận ra rằng tôi đang đi chân trần, trên đất gạch đá lạnh buốt đến thấu xương.
Tôi dẫm lên trên, có một cảm giác ớn lạnh từ mặt đất tiến vào lòng bàn chân, rồi lại từ lòng bàn chân đâm thằng vào tim.
Bằng cách nào đó, đôi mắt tôi rơi vào một khoảng tối vô biên. Ai đó đang thổi hơi lạnh quanh cổ tôi. Cảm giác lạnh lẽo khiến tôi nổi da gà.
Thân thể giống như bị điểm huyệt đứng nguyên tại một chỗ, sau khi người phía sau bế ngang tôi lên, bóng tối trước mặt tôi biến mất. Đó là một cánh cửa có dán chữ "Hỉ" màu trắng.
Hắn một cước đá tung cửa, bế tôi đi vào trong, tôi nằm trong vòng tay lạnh lẽo của hắn ta, cả người điên loạn, trong đầu tất cả đều nghĩ đến gương mặt giống cương thi của hắn.
Tôi được đặt nhẹ nhàng lên giường, vô thức nhìn chằm chằm vào người đang ôm mình.
Trong nháy mắt, tôi mím chặt môi lại.
Thiếu niên kia nhẹ nhàng đứa đó, ngũ quan thanh tú giống như chỉ xuất hiện trong tranh, hai đầu lông mày mặc dù mang theo 1 tia u ám nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt như mang theo nét u buồn này lại giống như ánh trăng lãnh đạm siêu phàm thoát tục.
Hắn liệu có phải là người chết mới vừa từ trong quan tài bò dậy không?
Sẽ không phải là hắn chứ?
Đêm nay, tôi lại có giấc mơ như vậy.
Khác biệt ở chỗ, trong mơ không phải tôi và chú rể bái đường thành thân, mà chúng tôi đang ở trong viên phòng...
Tôi đứng trong sảnh của một ngôi nhà cổ, bên ngoài nhà là một cái giếng hình vuông, phía trên là ánh trăng lạnh rọi xuống.
Dưới đất là một cỗ quan tài sơn màu đen, hai đầu của quan tài dùng sơn vàng viết chữ “Tế”. Nắp của quan tài không bị đóng đinh mà chỉ úp sơ sài siêu vẹo lên trên.
Hơi lạnh của gió đêm khẽ thổi vào linh đường, màu trắng của tấm màn phấp phơ trong gió.
Tôi thấy lạnh, khẽ co người, lùi lại một bước, nhưng lại va phải mặt sau của linh đường, linh đường có 1 tấm bài vị được viết bằng vàng,cây nến trắng dài thô được thắp ở hai bên của tấm bài vị.
Lửa trên ngọn nến trắng bị gió lạnh thổi xiêu vẹo bốn hướng, như thể nó sẽ tắt bất cứ lúc nào.
Linh đường này, trong ánh nến lập lòe, lúc sáng lúc tối.
Tôi thật sự rất sợ hãi, thậm chí còn không nhìn kỹ tên người trên tấm bài vị kia. Tôi nhìn vào quan tài và tự nghĩ: “Liệu người ngủ trong quan tài kia có phải là chú rể, người đã cùng tôi kết hôn trong mơ suốt hai tháng qua không?”
Thuận theo âm thanh vang lên của tiếng gỗ bị gõ, người đàn ông trong quan tài từ từ ngồi dậy, cơ thể anh cứng đờ và mái tóc đen dài rũ xuống sau lưng anh.
Mặt anh ta tái nhợt như thể anh ta đã vẽ một lớp tường màu xám, chỉ để lại một lớp da dán vào bộ xương trên mặt.
Hơn nữa, trong hốc mắt dường như không có con mắt, chỉ là một mảnh trống rỗng.
Tim tôi dường như thiếu mất nửa nhịp, trên lưng đổ một tầng mồ hôi, tôi đúng thật đen đủi mà, lại có thể mơ cái giấc mơ như này.
Mặc dù biết đó là một giấc mơ, nhưng tôi vẫn chạy đi và chạy vào bên trong đại sảnh. Sau khi bước một bước, tôi nhận ra rằng tôi đang đi chân trần, trên đất gạch đá lạnh buốt đến thấu xương.
Tôi dẫm lên trên, có một cảm giác ớn lạnh từ mặt đất tiến vào lòng bàn chân, rồi lại từ lòng bàn chân đâm thằng vào tim.
Bằng cách nào đó, đôi mắt tôi rơi vào một khoảng tối vô biên. Ai đó đang thổi hơi lạnh quanh cổ tôi. Cảm giác lạnh lẽo khiến tôi nổi da gà.
Thân thể giống như bị điểm huyệt đứng nguyên tại một chỗ, sau khi người phía sau bế ngang tôi lên, bóng tối trước mặt tôi biến mất. Đó là một cánh cửa có dán chữ "Hỉ" màu trắng.
Hắn một cước đá tung cửa, bế tôi đi vào trong, tôi nằm trong vòng tay lạnh lẽo của hắn ta, cả người điên loạn, trong đầu tất cả đều nghĩ đến gương mặt giống cương thi của hắn.
Tôi được đặt nhẹ nhàng lên giường, vô thức nhìn chằm chằm vào người đang ôm mình.
Trong nháy mắt, tôi mím chặt môi lại.
Thiếu niên kia nhẹ nhàng đứa đó, ngũ quan thanh tú giống như chỉ xuất hiện trong tranh, hai đầu lông mày mặc dù mang theo 1 tia u ám nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt như mang theo nét u buồn này lại giống như ánh trăng lãnh đạm siêu phàm thoát tục.
Hắn liệu có phải là người chết mới vừa từ trong quan tài bò dậy không?
Sẽ không phải là hắn chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.