Chương 21: Thi yêu
Tuyết Nhi
01/10/2021
Khối xưng lớn ở sau đầu đột nhiên biến mất, điều này không có gì đáng ngạc nhiên.
Xương bị nứt ở bàn chân trước gần như đã khỏi hẳn, điều này làm cho người ta thấy khó hiểu.
Tục ngữ có câu, thương kinh động cốt nhất bách thiên*
(*) Nghĩa là vết thương liên quan đến xương cần phải chữa trị trăm ngày.
Vị bác sĩ bốn mươi tuổi kia, kính mắt đeo trượt tới tận mũi, cố gắng kiểm tra các vết thương trên chân tôi rồi cau mày, ghi lại tình trạng của tôi vào máy tính bảng.
"Không đau sao?"
"Không đau."
"Đừng miễn cưỡng, nếu đau cứ nói ra."
"Cháu... thực sự không đau!!!"
"Ở lại bệnh viện quan sát một ngày, nếu không có gì trở ngại là có thể xuất viện." Vị bác sĩ già nói xong, vẫy tay gọi y tá đi ra ngoài với ông ta, miệng lẩm bẩm, "Không có lí do gì mà, chẳng lẽ là do máy móc có vấn đề, rõ ràng xương bị nứt ra.... Làm sao có thể khỏi nhanh vậy được?"
Khi bác sĩ chẩn đoán tình trạng của tôi không có gì nghiêm trọng, mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, sờ tóc tôi có chút không nỡ, nhưng mà thật khó để che giấu sự mệt mỏi trên khuôn mặt: "Ở bên con ba ngày, cuối cùng cũng tỉnh, mẹ đi về tranh thủ ngủ một lát nhé."
"Vâng." Ở trước mặt mẹ tôi, tôi vẫn xem như một đứa con ngoan, hẳn là hình mẫu con gái lí tưởng trong mắt mẹ.
Sau khi mẹ đi, ngoại trừ tôi và một vài người già ở giường đối diện. Giường bên cạnh tôi được che bằng một tấm rèm không biết là ai, có lẽ trống không cũng không chừng.
Tôi vuốt huyệt Thái Dương, cảm giác đầu có chút đau nhức, tiện tay gấp lại lá thư, nhét lại vào bên trong vỏ thư.
Trong số 16 cái tên trong danh sách, ngoại trừ Lương Linh Nguyệt và Đổng Ngọc Nhu ra thì còn lại 14 người khác. Chỉ có một người tên Lãnh Tình là tôi không biết, 13 người còn lại tôi đều quen.
Tất cả 13 người này đều là sinh viên như tôi và một trong số họ còn chơi tương đối thân với phòng tôi. Tôi chưa bao giờ nghe thấy bất kì ai trong số họ mất tích hoặc đã xin phép nghỉ học không lên lớp.
Nếu như tất cả những người có tên trên danh sách này đều đã chết, vậy thì tại sao không có tin truyền ra là họ chết chứ? Vì cái gì còn có thể lên lớp như bình thường?
Giống như Đổng Ngọc Nhu mãi cho đến khi tôi hôn mê, cô ta vẫn đến phòng ngủ kí túc tìm tôi và Vương Quỳnh để nói chuyện. Xác chết giống như Lương Linh Nguyệt đều được tìm thấy dưới gầm giường tại gian phòng chỗ ngoặt kí túc.
Cũng không biết thi thể Đổng Ngọc Nhu có phải cũng giống Lương Linh Nguyệt bị thối rữa đến mức không nhận ra hình dạng hay không.
Bức màn của chiếc giường bên cạnh đột nhiên bị kéo ra, từ sau rèm hiện ra một gương mặt tuấn tú của chàng thiếu niên trẻ, trái tim tôi có chút hồi hộp. Từ giường ngủ bỗng ngồi thẳng dậy, cảnh giác nhìn vào gương mặt thanh tú trắng nõn kia.
Chẳng lẽ đối diện tôi là người chết của giường bên cạnh, bây giờ đột ngột xuất hiện tới lấy mạng.
Hắn bỗng nhiên kéo rèm ra, lộ ra thân hình thẳng tắp, hắn ta mặc một chiếc áo choàng trắng có thắt lưng màu đỏ, trên đai lưng còn buộc rất nhiều chuông đồng.
Dưới chân là đôi giày màu đen, đế giày màu trắng sạch sẽ gọn gàng như mới đi vậy.
Thời buổi này vẫn còn những người mặc quần áo lỗi thời vậy sao, tôi đoán thiếu niên này là một người rất thích ở nhà xem kiếm hiệp.
"Chờ cô ba ngày, cuối cùng cũng tỉnh." Thiếu niên kia mím môi mỉm cười, có điểm giống ánh nắng buổi sớm, không chút tạp chất nào.
Tôi chỉ vào chính mình, cảm thấy buồn cười: "Chờ tôi ba ngày? Tại sao muốn chờ tôi? Tôi cũng không quen cậu."
"Này, cô và người khi nãy có quan hệ thế nào?" Thiếu niên kia vẻ mặt hiếu kì hỏi tôi, con ngươi của hắn rất kì lạ, hình như đeo kính áp tròng thì phải, tự nhiên là màu đỏ.
"Cậu nghe không hiểu sao? Là kẻ thù đó, kẻ thù không đội trời chung!!!" Tôi tức giận nói, thiếu niên ở sát vách giường ngủ chỉ cách một tấm rèm che đã nghe hết chân tướng mọi việc, chẳng lẽ còn không biết tôi đối với con ma kia có bao nhiêu chán ghét hay sao?
Rõ ràng biết mà còn cố tình hỏi
"Trên người cô âm khí thực sự rất nặng. Ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng cô là thi yêu cho nên mới ở đây chờ cô tỉnh lại....." Thiếu niên trong tay kẹp lấy một lá bùa được vẽ bằng chu sa, thong thả bước đến giường tôi.
Thi yêu!
Thiếu niên này dáng vẻ cũng tuấn tú, tại sao lại thiếu thông minh như thế, nghĩ rằng tôi là thi yêu, dáng dấp tôi có chỗ nào giống thi yêu chứ?
"Cậu mới là thi yêu, cả nhà cậu đều là thi yêu! Hừ!" Tôi tức giận, trực tiếp ngắt lời hắn.
Sau đó, một phát bắt được lá bùa trong tay hắn, tấm bùa màu vàng ở trong lòng bàn tay tôi lại có cảm giác cực nóng, tôi thuận tay đem lá bùa đẩy ra xa.
Nó vậy mà lơ lửng trên không.
Thiếu niên trợn mắt há mồm, hắn đứng ngẩn ngơ thật lâu mới chậm rãi nói: "Cô làm sao làm được vậy?"
Thiếu niên kia chầm chậm nhíu mày lại nói: "Nếu không phải vừa rồi nghe được cuộc đối thoại của cô với Lưu Tinh Tuyền, tôi sẽ không biết được nguyên nhân gì khiến âm khí trên người cô lại nặng như vậy, thì ra là đang mang trong mình đứa con của quỷ....."
Xương bị nứt ở bàn chân trước gần như đã khỏi hẳn, điều này làm cho người ta thấy khó hiểu.
Tục ngữ có câu, thương kinh động cốt nhất bách thiên*
(*) Nghĩa là vết thương liên quan đến xương cần phải chữa trị trăm ngày.
Vị bác sĩ bốn mươi tuổi kia, kính mắt đeo trượt tới tận mũi, cố gắng kiểm tra các vết thương trên chân tôi rồi cau mày, ghi lại tình trạng của tôi vào máy tính bảng.
"Không đau sao?"
"Không đau."
"Đừng miễn cưỡng, nếu đau cứ nói ra."
"Cháu... thực sự không đau!!!"
"Ở lại bệnh viện quan sát một ngày, nếu không có gì trở ngại là có thể xuất viện." Vị bác sĩ già nói xong, vẫy tay gọi y tá đi ra ngoài với ông ta, miệng lẩm bẩm, "Không có lí do gì mà, chẳng lẽ là do máy móc có vấn đề, rõ ràng xương bị nứt ra.... Làm sao có thể khỏi nhanh vậy được?"
Khi bác sĩ chẩn đoán tình trạng của tôi không có gì nghiêm trọng, mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, sờ tóc tôi có chút không nỡ, nhưng mà thật khó để che giấu sự mệt mỏi trên khuôn mặt: "Ở bên con ba ngày, cuối cùng cũng tỉnh, mẹ đi về tranh thủ ngủ một lát nhé."
"Vâng." Ở trước mặt mẹ tôi, tôi vẫn xem như một đứa con ngoan, hẳn là hình mẫu con gái lí tưởng trong mắt mẹ.
Sau khi mẹ đi, ngoại trừ tôi và một vài người già ở giường đối diện. Giường bên cạnh tôi được che bằng một tấm rèm không biết là ai, có lẽ trống không cũng không chừng.
Tôi vuốt huyệt Thái Dương, cảm giác đầu có chút đau nhức, tiện tay gấp lại lá thư, nhét lại vào bên trong vỏ thư.
Trong số 16 cái tên trong danh sách, ngoại trừ Lương Linh Nguyệt và Đổng Ngọc Nhu ra thì còn lại 14 người khác. Chỉ có một người tên Lãnh Tình là tôi không biết, 13 người còn lại tôi đều quen.
Tất cả 13 người này đều là sinh viên như tôi và một trong số họ còn chơi tương đối thân với phòng tôi. Tôi chưa bao giờ nghe thấy bất kì ai trong số họ mất tích hoặc đã xin phép nghỉ học không lên lớp.
Nếu như tất cả những người có tên trên danh sách này đều đã chết, vậy thì tại sao không có tin truyền ra là họ chết chứ? Vì cái gì còn có thể lên lớp như bình thường?
Giống như Đổng Ngọc Nhu mãi cho đến khi tôi hôn mê, cô ta vẫn đến phòng ngủ kí túc tìm tôi và Vương Quỳnh để nói chuyện. Xác chết giống như Lương Linh Nguyệt đều được tìm thấy dưới gầm giường tại gian phòng chỗ ngoặt kí túc.
Cũng không biết thi thể Đổng Ngọc Nhu có phải cũng giống Lương Linh Nguyệt bị thối rữa đến mức không nhận ra hình dạng hay không.
Bức màn của chiếc giường bên cạnh đột nhiên bị kéo ra, từ sau rèm hiện ra một gương mặt tuấn tú của chàng thiếu niên trẻ, trái tim tôi có chút hồi hộp. Từ giường ngủ bỗng ngồi thẳng dậy, cảnh giác nhìn vào gương mặt thanh tú trắng nõn kia.
Chẳng lẽ đối diện tôi là người chết của giường bên cạnh, bây giờ đột ngột xuất hiện tới lấy mạng.
Hắn bỗng nhiên kéo rèm ra, lộ ra thân hình thẳng tắp, hắn ta mặc một chiếc áo choàng trắng có thắt lưng màu đỏ, trên đai lưng còn buộc rất nhiều chuông đồng.
Dưới chân là đôi giày màu đen, đế giày màu trắng sạch sẽ gọn gàng như mới đi vậy.
Thời buổi này vẫn còn những người mặc quần áo lỗi thời vậy sao, tôi đoán thiếu niên này là một người rất thích ở nhà xem kiếm hiệp.
"Chờ cô ba ngày, cuối cùng cũng tỉnh." Thiếu niên kia mím môi mỉm cười, có điểm giống ánh nắng buổi sớm, không chút tạp chất nào.
Tôi chỉ vào chính mình, cảm thấy buồn cười: "Chờ tôi ba ngày? Tại sao muốn chờ tôi? Tôi cũng không quen cậu."
"Này, cô và người khi nãy có quan hệ thế nào?" Thiếu niên kia vẻ mặt hiếu kì hỏi tôi, con ngươi của hắn rất kì lạ, hình như đeo kính áp tròng thì phải, tự nhiên là màu đỏ.
"Cậu nghe không hiểu sao? Là kẻ thù đó, kẻ thù không đội trời chung!!!" Tôi tức giận nói, thiếu niên ở sát vách giường ngủ chỉ cách một tấm rèm che đã nghe hết chân tướng mọi việc, chẳng lẽ còn không biết tôi đối với con ma kia có bao nhiêu chán ghét hay sao?
Rõ ràng biết mà còn cố tình hỏi
"Trên người cô âm khí thực sự rất nặng. Ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng cô là thi yêu cho nên mới ở đây chờ cô tỉnh lại....." Thiếu niên trong tay kẹp lấy một lá bùa được vẽ bằng chu sa, thong thả bước đến giường tôi.
Thi yêu!
Thiếu niên này dáng vẻ cũng tuấn tú, tại sao lại thiếu thông minh như thế, nghĩ rằng tôi là thi yêu, dáng dấp tôi có chỗ nào giống thi yêu chứ?
"Cậu mới là thi yêu, cả nhà cậu đều là thi yêu! Hừ!" Tôi tức giận, trực tiếp ngắt lời hắn.
Sau đó, một phát bắt được lá bùa trong tay hắn, tấm bùa màu vàng ở trong lòng bàn tay tôi lại có cảm giác cực nóng, tôi thuận tay đem lá bùa đẩy ra xa.
Nó vậy mà lơ lửng trên không.
Thiếu niên trợn mắt há mồm, hắn đứng ngẩn ngơ thật lâu mới chậm rãi nói: "Cô làm sao làm được vậy?"
Thiếu niên kia chầm chậm nhíu mày lại nói: "Nếu không phải vừa rồi nghe được cuộc đối thoại của cô với Lưu Tinh Tuyền, tôi sẽ không biết được nguyên nhân gì khiến âm khí trên người cô lại nặng như vậy, thì ra là đang mang trong mình đứa con của quỷ....."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.