Chương 31: Thị tộc La
Phù Hoa
17/03/2021
Trong ba sáu châu thuộc Đông Châu, Nghiễn Châu phát triển tương đối chậm, rất nhiều nơi còn giữ tập tục từ mấy trăm năm trước, có núi cao sông dài, lưỡng hồ tam sơn (*), là chốn phong cảnh đẹp đẽ rất phù hợp để đi du lịch.
(*) Có lẽ trích từ câu “Tam sơn lưỡng hồ nhất điều hà”, đại khái để chỉ phong cảnh thơ mộng.
Đất tổ thị tộc La thuộc khu Tô Vân, nằm ở phía đông nam Nghiễn Châu, một nơi khá là hẻo lánh, nhưng vừa may nơi này có một ngọn núi Hành Vân nức tiếng ở lân cận nên mới có không ít khách du lịch tới nơi này thăm thú.
La Ngọc An đi vào khu Tô Vân, trằn trọc không yên tận hai nơi mới tìm được đất tổ thị tộc La trong truyền thuyết. Dù sao với đại đa số dân chúng, nơi đây đã là thị tộc xuống dốc cả hai trăm năm, tộc nhân chết thì đã chết, đi thì đã đi, lâu nay chẳng còn ai chú ý tới nơi này nữa.
“Ngày còn bé nghe các cụ trong nhà kể, đất tổ thị tộc La cơ hồ chiếm cả tòa núi Hành Vân, cả ngọn núi rộng là thế đều là địa bàn của thị tộc La hết đấy. Hồi trước chẳng phải hay mất mùa là gì, khi đó thị tộc La vẫn chưa sa sút hẳn, vẫn còn một vài người, họ không xuống núi mà chủ yếu sinh sống trên kia thôi, thỉnh thoảng người dưới chân núi chúng tôi thấy họ, cứ có cảm giác như gặp thần tiên ấy, các cụ trong nhà còn bảo họ biết bay cơ… Ôi, lời đồn đại nên khoa trương thế đấy, một truyền mười mười truyền trăm thế là thành ra vậy.”
Trên đường đi tới ngọn núi Hành Vân, người dẫn đường già nua kể cho họ nghe những lời đồn chẳng biết thật giả ra sao, trong giọng điệu là sự tiếc nuối cho một thị tộc đã sa sút, “Nay núi Hành Vân đã thành khu du lịch rồi, đất tổ thị tộc La cũng chỉ còn chút xíu thế này thôi, có hai cụ già trông coi mấy tòa nhà đã tan hoang, cũng còn may trước kia tôi từng quen họ, chứ không người thường quả thực không tìm được nơi này đâu.”
Đúng là như vậy, ông ta đã dẫn họ đi lệch hẳn tuyến đường chính, bên này chỉ toàn những con đường nhỏ vắng vẻ, thậm chí nhiều nơi còn không có đường, cả nhóm không thể không xuống xe đi bộ, hai vệ sĩ đi trước dẹp đám bụi gai, cứ thế đi mấy tiếng mới tìm được đất tổ thị tộc La như người dẫn đường đã nói.
Ấy là một tòa kiến trúc điển hình vùng Nghiễn Châu, tường cao màu xám trắng và xà gỗ đen, với mái nhà vểnh lên như đuôi én vươn cao, gợi nét nhẹ nhàng và trong trẻo, chỉ là đã nhiều năm rồi chưa được tu sửa nên trông tàn tạ hoang vu, xung quanh tòa nhà mọc đầy cây cỏ hoang dại, trông như thể không có người ở vậy.
Người dẫn đường chỉ vào một tòa kiến trúc, “Ở đây này, đã lâu rồi tôi không tới đây, không biết hai cụ già kia còn ở đó hay không. Nơi này hơi bất thường, tôi không dám vào trong, các người tính tiền giúp tôi với, tôi muốn về trước.”
Lão ta cầm tiền chạy trước, cũng không quan tâm đến chuyện những người này mò tới đây làm gì, dù sao họ đông vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì đây mà.
La Ngọc An tới gõ cổng, dù sao cô cũng là tộc nhân của vị Thị Thần này, đương nhiên phải lễ độ mới được. Nhưng cô gõ một hồi lâu cũng không thấy người ra mở cửa, Tần Phi Thường đứng sau lưng cô nâng kính, “Phu nhân, chắc không có ai ở trong đâu ạ, mình vào trong luôn đi.”
Thấy lớp bụi dày trên cánh cổng, La Ngọc An gật đầu, Tần Phi Thường vẫy tay một cái, hai cậu vệ sĩ lập tức lại gần cầm đồ nghề tháo luôn hai cánh cổng xuống.
Tần Phi Thường còn nói: “Phu nhân yên tâm, khi nào rời đi chúng tôi sẽ lắp cổng về y như cũ ạ.”
Dù La Ngọc An cũng không biết mình tới đây làm gì, nhưng trong chương trình Tần Phi Thường và Tần Phi Mạc sắp xếp, thì lần phu nhân ra ngoài này được coi như là “lại mặt” hoặc “Về quê thăm người thân”, họ là người bên nhà chồng của ngài ấy, đương nhiên phải biết lễ nghĩa rồi, không thể cho phu nhân mất mặt được, dù nơi này không có người thuộc thị tộc La cũng phải chú ý tố chất bản thân chứ.
Nhóm người lễ phép bước vào trong. Bất ngờ là trong phòng rất sạch sẽ gọn gàng, không có cảm giác tiêu điều hay mạng nhện chằng chịt tro bụi bay khắp nơi như những căn phòng bị bỏ hoang, chỉ là không có hơi người thôi.
La Ngọc An dựa trên kiến thức về kiến trúc trong điện thờ của thị tộc Tần, bước vào sâu bên trong, muốn tìm xem nơi này có từ đường hoặc bàn thờ không, định thắp hương rồi về ngay. Đoàn người bước vào sân trong, thấy trong sân phơi quần áo, còn có chiếc xe đẩy nhỏ hình như để bán trà lạnh, nơi nơi đều tràn đầy sự sống.
La Ngọc An: “… A, hóa ra ở đây có người ở.”
Tần Phi Thường nâng kính lên, “…” Hỏng rồi.
Tần Phi Mạc “tàn tật” cả đường đi gắng sôi nổi trở lại, “Chắc ở đây có chỗ khác để ra vào, chứ không dùng cổng trước…”
Một tiếng nức nở kỳ quái vang lên từ nơi sâu thẳm trong căn phòng nào đó, chợt nghe như tiếng phụ nữ khóc, lại nghe tựa tiếng gió rít ngoài hành lang. Tần Phi Mạc giật nảy mình lùi xuống trốn sau lưng em họ, mà nhóm vệ sĩ đã được huấn luyện từ trước nghiêm chỉnh vây quanh La Ngọc An.
La Ngọc An nghĩ thầm, có phải các người nhầm gì đó rồi không, ở trong này chỉ có mình tôi không phải người thôi mà. Nếu quả thực gặp chuyện gì bất trắc thì cả đoàn chết chừa tôi ra đấy.
“Các người là kẻ nào! Xông vào đây làm gì!” Một ông cụ lưng còng cầm cuốc bước vào trong, thấy họ đứng trong sân thì mắt trợn ngược lên, như thể địa bàn bị kẻ lạ xâm nhập bèn cầm cuốc phi tới.
Thấy ông ta giận dữ xông lại, hai bảo tiêu vô thức hạ gục ông ta, kết quả là đầu kia hành lang lại có một bà lão mò tới, bà ta thấy cảnh đó bèn rít lên một tiếng, quơ lấy cây chổi, “Các người là ai! Sao lại hại ông bạn già của tôi!”
La Ngọc An cảm thấy đám người bên mình y hệt đám ác ôn bèn ra hiệu cho hai vệ sĩ buông ông cụ ra, cô nhanh chóng giải thích, “Hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm cả, cháu là hậu duệ của thị tộc La, hôm nay đặc biệt tìm tới đây để tế bái.”
Cô còn sợ hai người già cố chấp không tin, chuẩn bị lấy thứ gì đó làm tin chứng minh thân phận của mình, không ngờ vừa dứt lời, hai người họ lập tức tỏ ra mừng như điên, bà cụ vội ném cây chổi sang một bên, xông tới chỗ La Ngọc An nắm lấy tay cô với tốc độ không hợp tuổi chút nào, nhìn cô kỹ càng từ trên xuống dưới, mỗi nếp nhăn trên gương mặt đều tỏ rõ vẻ nhiệt tình và yêu thương.
“Cháu là con cháu thị tộc La chúng ta ư? Thị tộc La chúng ta còn có hậu duệ ư? Cháu là con nhà nào?”
La Ngọc An đọc tên cha và ông nội mình cho họ nghe, ông cụ kia cũng xông tới, vui vẻ ra mặt: “Phải rồi phải rồi, ông nhớ rồi, ông nhớ rồi! Đúng là người thuộc chi này của chúng ta, nhưng hồi trước họ rời khỏi đây cũng không nói sẽ đi đâu, lại không liên lạc với chúng ta, không ngờ hậu duệ thị tộc ta lại trở về đây, tốt quá rồi.”
Hai ông bà cụ vui vô cùng, cuống quýt xách ghế ra, rồi lại đi bưng trà đổ nước.
La Ngọc An: “Hai ông bà không cần khách sáo thế đâu ạ, cứ ngồi nghỉ ngơi đi, cháu có ít quà cho mọi người đây.”
Tần Phi Thường đúng lúc dẫn trợ lý và vệ sĩ lại gần, “Những món quà này bọn cháu mang vào nhà thay ông bà nhé, nước với trà cứ tự để bọn cháu lo là được, không cần làm phiền đến ông bà đâu ạ.”
Hai cụ già liên tục khoát tay, “Không cần không cần đâu, phòng không có điện, tối lắm, mấy đứa không quen đâu.” Nói xong chưa chờ họ phản ứng đã nhanh nhẹn chạy vào phòng bưng nước ra.
La Ngọc An trò chuyện với họ, “Trước đó không biết có người ở đây nên bọn cháu lỡ phá cổng mất rồi, nhưng ông bà cứ yên tâm, một lát nữa lúc về bọn cháu sẽ sửa lại cổng ạ.”
Hai cụ già biến sắc, “Cháu phải đi gấp thế ư?”
La Ngọc An: “Ông nội và cha cháu đều mất sớm, cho tới bây giờ chưa từng kể về đất tổ với cháu, nên lần này cháu cũng không tính quấy rầy mọi người quá lâu, chỉ đến thăm đất tổ một lát, tiện thể thắp nén hương tế bái rồi về thôi ạ.”
Cụ già nhiệt tình giữ cô ở lại, “Ít ra cứ ở một đêm rồi hãy đi, từ đường thị tộc ta vẫn còn, nhưng theo lệ cũ muốn tế bái phải đợi tới lúc hoàng hôn, khi ấy xuống núi cũng khó khăn lắm.”
Thịnh tình (*) khó lòng từ chối, La Ngọc An đành gật đầu, lại hỏi cuộc sống thường ngày của hai người già.
(*) Thịnh tình: Tình cảm tốt đẹp dành riêng trong đối xử, tiếp đón (thường là với khách lạ).
“Bà với bạn già ở đây cả đời, bình thường ăn đồ ăn nhà trồng, đằng kia có cái cửa sau, bọn bà ra ngoài bằng lối đó, buổi sáng đẩy xe đi bán trà lạnh bên khu du lịch cạnh đấy, nên cũng có ít tiền.”
Nói xong tình hình của mình, hai cụ già lại thân thiết hỏi cuộc sống La Ngọc An giờ ra sao.
Minh Hoàng vốn cảm thấy mình vô dụng suốt mấy ngày nay hớn hở, đang định đứng ra giới thiệu lai lịch phu nhân nhà mình sao cho ngầu đã bị túm lại. La Ngọc An tỏ ra vô hại, nhỏ nhẹ giải thích: “Cha mẹ cháu mất sớm, nhưng cháu cũng may, gả cho người có tiền. Trước đó không lâu vô tình biết được thân thế của mình nên mới tới đây thăm quê cũ.”
Nhìn nhóm vệ sĩ xung quanh, hai cụ già liếc nhau, hỏi dò: “Tình hình này là, chắc chỗ chồng cháu cũng là gia tộc có Thị Thần chăng?”
La Ngọc An lắc đầu, “Không phải ạ, chỉ là người có tiền bình thường thôi. Cháu gả cho người khá lớn tuổi, lại rất yêu thương cháu, không yên lòng để cháu đi xa nên mới tìm cho cháu nhiều vệ sĩ tới vậy.”
Đám người thị tộc Tần: “…” Hình tượng một ông già có tiền lấy vợ trẻ tự dưng hiện ra trong đầu họ.
Buổi chiều, hai cụ già bày mấy mâm cơm ngoài sân, nấu hơn chục món, còn không cho họ giúp, thậm chí chẳng biết đào hai vò rượu từ đâu ra.
“Thị tộc La chúng ta đã sa sút rồi, cháu từ ngàn dặm xa xôi tới đây, chẳng có gì ngon để chiêu đãi cả, nhưng rượu này đã ủ vài chục năm đấy, là rượu thuốc độc nhất vô nhị của thị tộc La chúng ta, nơi khác không có đâu.” Ông cụ rót rượu cho nhóm bọn họ.
Thấy mọi người đã bắt đầu ăn uống, hai cụ già đứng lên, bà lão cầm mấy đĩa thức ăn làm đồ cúng, cười nói với La Ngọc An: “Cũng đến lúc rồi, trước tiên lên từ đường tế bái với bà một lát, chờ lúc nữa mình ăn sau nhé.”
La Ngọc An: “Vâng ạ.”
Tần Phi Thường đứng dậy định đi theo cô, nhưng hai cụ già lại tỏ ra khó xử, “Từ đường thị tộc La không cho người lạ bước vào, các cháu cứ yên tâm, bọn bà đi nhanh rồi về.”
La Ngọc An vẫn tỏ ra dễ tính như cũ, “Cũng phải, mọi người cứ ăn đi, tôi về nhanh thôi.”
Nhóm Tần Phi Thường và Minh Hồi thấy cô vẫy vẫy tay sau lưng đành nghe lời ngồi xuống. Đợi bóng La Ngọc An và hai người già kia biến mất ngoài hành lang, mọi người mới để bát đũa xuống. Có cậu vệ sĩ đen mặt, thở dài, “Này là mùi thuốc mê chất lượng thấp đúng không, mùi rõ quá đấy, đổ vào rượu không phải đang lãng phí rượu à.”
Có người còn nói: “Hình như thuốc mê này quá hạn sử dụng rồi thì phải.”
Tần Phi Thường đứng lên, “Nhanh, cho hai người vào phòng xem có chuyện gì xảy ra, những người còn lại đuổi theo phu nhân ngay, lỡ như thực sự xảy ra chuyện gì thì Thị Thần sẽ giận lắm.”
Mọi người ai cũng giật nảy mình, vội vã hành động.
Bên này, La Ngọc An theo hai cụ già tới trước một tòa tháp, tòa tháp lục giác cao bốn tầng, bên cạnh tòa tháp có một hồ sen hình trăng lưỡi liềm. La Ngọc An nhìn hồ sen đó chằm chằm, bên bờ hồ không hề trồng bất kỳ loại cây gì, trụi lủi, trong bùn đen dính thứ gì đó màu đỏ, tỏa ra mùi hôi thối kỳ lạ.
“Tới đây, tổ tiên thị tộc La của chúng ta đều ở trong tháp này.” Bàn tay khô gầy của ông lão nắm chặt lấy cổ tay cô, ông ta cơ hồ kéo cô vào trong tòa tháp.
Vào trong tháp, chỉ thấy từng chiếc bài vị chất chồng lên nhau bị tro bụi phủ kín, càng lên cao bài vị càng ít, đến tầng thứ tư chỉ còn lại một bài vị duy nhất được che vải đỏ.
“Đây là?”
“Đây là bài vị La Thị Thần của thị tộc chúng ta.”
La Ngọc An tỏ ra khó hiểu, “Chẳng phải Thị Thần của chúng ta đã không còn nữa sao ạ?”
Đôi mắt hai người già sáng rực, gương mặt già nua thấp thoáng dưới ánh sáng mờ nơi tòa tháp có vẻ âm trầm tới sợ, “Đấy chỉ là lời đồn thôi, thật ra Thị Thần của chúng ta vẫn còn ở đây che chở chúng ta! Mau, cháu mau dập đầu quỳ lạy ngài đi.”
La Ngọc An vẫn điềm tĩnh nhận lấy nén hương hai người già đưa cho, cô vái vài vái. Khi cô đứng lên, bà lão đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, đột nhiên hô lên: “Cái gì kia?”
La Ngọc An cũng bước tới đó, mới vừa tới bên cửa sổ đã thấy lực truyền tới từ phía sau lưng, ai đó định đẩy cô xuống dưới.
Nụ cười dữ tợn của bà lão biến thành nỗi ngạc nhiên khi nhận ra mình chạm vào không khí. Rõ là bà ta đã chạm vào người con bé kia nhưng rồi lại không thấy gì nữa, còn chính bà ta vì quá dùng sức, mà đã ngã khỏi cửa sổ, rơi thẳng vào trong hồ sen.
Đầu chúi xuống, tháp cao bốn tầng, rầm một tiếng.
La Ngọc An vẫn đứng yên lành bên cửa sổ, cô gác tay lên góc trên cửa, thản nhiên ngoảnh đầu nhìn người già còn lại trong tháp, “Bà cụ ngã rồi.”
(*) Có lẽ trích từ câu “Tam sơn lưỡng hồ nhất điều hà”, đại khái để chỉ phong cảnh thơ mộng.
Đất tổ thị tộc La thuộc khu Tô Vân, nằm ở phía đông nam Nghiễn Châu, một nơi khá là hẻo lánh, nhưng vừa may nơi này có một ngọn núi Hành Vân nức tiếng ở lân cận nên mới có không ít khách du lịch tới nơi này thăm thú.
La Ngọc An đi vào khu Tô Vân, trằn trọc không yên tận hai nơi mới tìm được đất tổ thị tộc La trong truyền thuyết. Dù sao với đại đa số dân chúng, nơi đây đã là thị tộc xuống dốc cả hai trăm năm, tộc nhân chết thì đã chết, đi thì đã đi, lâu nay chẳng còn ai chú ý tới nơi này nữa.
“Ngày còn bé nghe các cụ trong nhà kể, đất tổ thị tộc La cơ hồ chiếm cả tòa núi Hành Vân, cả ngọn núi rộng là thế đều là địa bàn của thị tộc La hết đấy. Hồi trước chẳng phải hay mất mùa là gì, khi đó thị tộc La vẫn chưa sa sút hẳn, vẫn còn một vài người, họ không xuống núi mà chủ yếu sinh sống trên kia thôi, thỉnh thoảng người dưới chân núi chúng tôi thấy họ, cứ có cảm giác như gặp thần tiên ấy, các cụ trong nhà còn bảo họ biết bay cơ… Ôi, lời đồn đại nên khoa trương thế đấy, một truyền mười mười truyền trăm thế là thành ra vậy.”
Trên đường đi tới ngọn núi Hành Vân, người dẫn đường già nua kể cho họ nghe những lời đồn chẳng biết thật giả ra sao, trong giọng điệu là sự tiếc nuối cho một thị tộc đã sa sút, “Nay núi Hành Vân đã thành khu du lịch rồi, đất tổ thị tộc La cũng chỉ còn chút xíu thế này thôi, có hai cụ già trông coi mấy tòa nhà đã tan hoang, cũng còn may trước kia tôi từng quen họ, chứ không người thường quả thực không tìm được nơi này đâu.”
Đúng là như vậy, ông ta đã dẫn họ đi lệch hẳn tuyến đường chính, bên này chỉ toàn những con đường nhỏ vắng vẻ, thậm chí nhiều nơi còn không có đường, cả nhóm không thể không xuống xe đi bộ, hai vệ sĩ đi trước dẹp đám bụi gai, cứ thế đi mấy tiếng mới tìm được đất tổ thị tộc La như người dẫn đường đã nói.
Ấy là một tòa kiến trúc điển hình vùng Nghiễn Châu, tường cao màu xám trắng và xà gỗ đen, với mái nhà vểnh lên như đuôi én vươn cao, gợi nét nhẹ nhàng và trong trẻo, chỉ là đã nhiều năm rồi chưa được tu sửa nên trông tàn tạ hoang vu, xung quanh tòa nhà mọc đầy cây cỏ hoang dại, trông như thể không có người ở vậy.
Người dẫn đường chỉ vào một tòa kiến trúc, “Ở đây này, đã lâu rồi tôi không tới đây, không biết hai cụ già kia còn ở đó hay không. Nơi này hơi bất thường, tôi không dám vào trong, các người tính tiền giúp tôi với, tôi muốn về trước.”
Lão ta cầm tiền chạy trước, cũng không quan tâm đến chuyện những người này mò tới đây làm gì, dù sao họ đông vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì đây mà.
La Ngọc An tới gõ cổng, dù sao cô cũng là tộc nhân của vị Thị Thần này, đương nhiên phải lễ độ mới được. Nhưng cô gõ một hồi lâu cũng không thấy người ra mở cửa, Tần Phi Thường đứng sau lưng cô nâng kính, “Phu nhân, chắc không có ai ở trong đâu ạ, mình vào trong luôn đi.”
Thấy lớp bụi dày trên cánh cổng, La Ngọc An gật đầu, Tần Phi Thường vẫy tay một cái, hai cậu vệ sĩ lập tức lại gần cầm đồ nghề tháo luôn hai cánh cổng xuống.
Tần Phi Thường còn nói: “Phu nhân yên tâm, khi nào rời đi chúng tôi sẽ lắp cổng về y như cũ ạ.”
Dù La Ngọc An cũng không biết mình tới đây làm gì, nhưng trong chương trình Tần Phi Thường và Tần Phi Mạc sắp xếp, thì lần phu nhân ra ngoài này được coi như là “lại mặt” hoặc “Về quê thăm người thân”, họ là người bên nhà chồng của ngài ấy, đương nhiên phải biết lễ nghĩa rồi, không thể cho phu nhân mất mặt được, dù nơi này không có người thuộc thị tộc La cũng phải chú ý tố chất bản thân chứ.
Nhóm người lễ phép bước vào trong. Bất ngờ là trong phòng rất sạch sẽ gọn gàng, không có cảm giác tiêu điều hay mạng nhện chằng chịt tro bụi bay khắp nơi như những căn phòng bị bỏ hoang, chỉ là không có hơi người thôi.
La Ngọc An dựa trên kiến thức về kiến trúc trong điện thờ của thị tộc Tần, bước vào sâu bên trong, muốn tìm xem nơi này có từ đường hoặc bàn thờ không, định thắp hương rồi về ngay. Đoàn người bước vào sân trong, thấy trong sân phơi quần áo, còn có chiếc xe đẩy nhỏ hình như để bán trà lạnh, nơi nơi đều tràn đầy sự sống.
La Ngọc An: “… A, hóa ra ở đây có người ở.”
Tần Phi Thường nâng kính lên, “…” Hỏng rồi.
Tần Phi Mạc “tàn tật” cả đường đi gắng sôi nổi trở lại, “Chắc ở đây có chỗ khác để ra vào, chứ không dùng cổng trước…”
Một tiếng nức nở kỳ quái vang lên từ nơi sâu thẳm trong căn phòng nào đó, chợt nghe như tiếng phụ nữ khóc, lại nghe tựa tiếng gió rít ngoài hành lang. Tần Phi Mạc giật nảy mình lùi xuống trốn sau lưng em họ, mà nhóm vệ sĩ đã được huấn luyện từ trước nghiêm chỉnh vây quanh La Ngọc An.
La Ngọc An nghĩ thầm, có phải các người nhầm gì đó rồi không, ở trong này chỉ có mình tôi không phải người thôi mà. Nếu quả thực gặp chuyện gì bất trắc thì cả đoàn chết chừa tôi ra đấy.
“Các người là kẻ nào! Xông vào đây làm gì!” Một ông cụ lưng còng cầm cuốc bước vào trong, thấy họ đứng trong sân thì mắt trợn ngược lên, như thể địa bàn bị kẻ lạ xâm nhập bèn cầm cuốc phi tới.
Thấy ông ta giận dữ xông lại, hai bảo tiêu vô thức hạ gục ông ta, kết quả là đầu kia hành lang lại có một bà lão mò tới, bà ta thấy cảnh đó bèn rít lên một tiếng, quơ lấy cây chổi, “Các người là ai! Sao lại hại ông bạn già của tôi!”
La Ngọc An cảm thấy đám người bên mình y hệt đám ác ôn bèn ra hiệu cho hai vệ sĩ buông ông cụ ra, cô nhanh chóng giải thích, “Hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm cả, cháu là hậu duệ của thị tộc La, hôm nay đặc biệt tìm tới đây để tế bái.”
Cô còn sợ hai người già cố chấp không tin, chuẩn bị lấy thứ gì đó làm tin chứng minh thân phận của mình, không ngờ vừa dứt lời, hai người họ lập tức tỏ ra mừng như điên, bà cụ vội ném cây chổi sang một bên, xông tới chỗ La Ngọc An nắm lấy tay cô với tốc độ không hợp tuổi chút nào, nhìn cô kỹ càng từ trên xuống dưới, mỗi nếp nhăn trên gương mặt đều tỏ rõ vẻ nhiệt tình và yêu thương.
“Cháu là con cháu thị tộc La chúng ta ư? Thị tộc La chúng ta còn có hậu duệ ư? Cháu là con nhà nào?”
La Ngọc An đọc tên cha và ông nội mình cho họ nghe, ông cụ kia cũng xông tới, vui vẻ ra mặt: “Phải rồi phải rồi, ông nhớ rồi, ông nhớ rồi! Đúng là người thuộc chi này của chúng ta, nhưng hồi trước họ rời khỏi đây cũng không nói sẽ đi đâu, lại không liên lạc với chúng ta, không ngờ hậu duệ thị tộc ta lại trở về đây, tốt quá rồi.”
Hai ông bà cụ vui vô cùng, cuống quýt xách ghế ra, rồi lại đi bưng trà đổ nước.
La Ngọc An: “Hai ông bà không cần khách sáo thế đâu ạ, cứ ngồi nghỉ ngơi đi, cháu có ít quà cho mọi người đây.”
Tần Phi Thường đúng lúc dẫn trợ lý và vệ sĩ lại gần, “Những món quà này bọn cháu mang vào nhà thay ông bà nhé, nước với trà cứ tự để bọn cháu lo là được, không cần làm phiền đến ông bà đâu ạ.”
Hai cụ già liên tục khoát tay, “Không cần không cần đâu, phòng không có điện, tối lắm, mấy đứa không quen đâu.” Nói xong chưa chờ họ phản ứng đã nhanh nhẹn chạy vào phòng bưng nước ra.
La Ngọc An trò chuyện với họ, “Trước đó không biết có người ở đây nên bọn cháu lỡ phá cổng mất rồi, nhưng ông bà cứ yên tâm, một lát nữa lúc về bọn cháu sẽ sửa lại cổng ạ.”
Hai cụ già biến sắc, “Cháu phải đi gấp thế ư?”
La Ngọc An: “Ông nội và cha cháu đều mất sớm, cho tới bây giờ chưa từng kể về đất tổ với cháu, nên lần này cháu cũng không tính quấy rầy mọi người quá lâu, chỉ đến thăm đất tổ một lát, tiện thể thắp nén hương tế bái rồi về thôi ạ.”
Cụ già nhiệt tình giữ cô ở lại, “Ít ra cứ ở một đêm rồi hãy đi, từ đường thị tộc ta vẫn còn, nhưng theo lệ cũ muốn tế bái phải đợi tới lúc hoàng hôn, khi ấy xuống núi cũng khó khăn lắm.”
Thịnh tình (*) khó lòng từ chối, La Ngọc An đành gật đầu, lại hỏi cuộc sống thường ngày của hai người già.
(*) Thịnh tình: Tình cảm tốt đẹp dành riêng trong đối xử, tiếp đón (thường là với khách lạ).
“Bà với bạn già ở đây cả đời, bình thường ăn đồ ăn nhà trồng, đằng kia có cái cửa sau, bọn bà ra ngoài bằng lối đó, buổi sáng đẩy xe đi bán trà lạnh bên khu du lịch cạnh đấy, nên cũng có ít tiền.”
Nói xong tình hình của mình, hai cụ già lại thân thiết hỏi cuộc sống La Ngọc An giờ ra sao.
Minh Hoàng vốn cảm thấy mình vô dụng suốt mấy ngày nay hớn hở, đang định đứng ra giới thiệu lai lịch phu nhân nhà mình sao cho ngầu đã bị túm lại. La Ngọc An tỏ ra vô hại, nhỏ nhẹ giải thích: “Cha mẹ cháu mất sớm, nhưng cháu cũng may, gả cho người có tiền. Trước đó không lâu vô tình biết được thân thế của mình nên mới tới đây thăm quê cũ.”
Nhìn nhóm vệ sĩ xung quanh, hai cụ già liếc nhau, hỏi dò: “Tình hình này là, chắc chỗ chồng cháu cũng là gia tộc có Thị Thần chăng?”
La Ngọc An lắc đầu, “Không phải ạ, chỉ là người có tiền bình thường thôi. Cháu gả cho người khá lớn tuổi, lại rất yêu thương cháu, không yên lòng để cháu đi xa nên mới tìm cho cháu nhiều vệ sĩ tới vậy.”
Đám người thị tộc Tần: “…” Hình tượng một ông già có tiền lấy vợ trẻ tự dưng hiện ra trong đầu họ.
Buổi chiều, hai cụ già bày mấy mâm cơm ngoài sân, nấu hơn chục món, còn không cho họ giúp, thậm chí chẳng biết đào hai vò rượu từ đâu ra.
“Thị tộc La chúng ta đã sa sút rồi, cháu từ ngàn dặm xa xôi tới đây, chẳng có gì ngon để chiêu đãi cả, nhưng rượu này đã ủ vài chục năm đấy, là rượu thuốc độc nhất vô nhị của thị tộc La chúng ta, nơi khác không có đâu.” Ông cụ rót rượu cho nhóm bọn họ.
Thấy mọi người đã bắt đầu ăn uống, hai cụ già đứng lên, bà lão cầm mấy đĩa thức ăn làm đồ cúng, cười nói với La Ngọc An: “Cũng đến lúc rồi, trước tiên lên từ đường tế bái với bà một lát, chờ lúc nữa mình ăn sau nhé.”
La Ngọc An: “Vâng ạ.”
Tần Phi Thường đứng dậy định đi theo cô, nhưng hai cụ già lại tỏ ra khó xử, “Từ đường thị tộc La không cho người lạ bước vào, các cháu cứ yên tâm, bọn bà đi nhanh rồi về.”
La Ngọc An vẫn tỏ ra dễ tính như cũ, “Cũng phải, mọi người cứ ăn đi, tôi về nhanh thôi.”
Nhóm Tần Phi Thường và Minh Hồi thấy cô vẫy vẫy tay sau lưng đành nghe lời ngồi xuống. Đợi bóng La Ngọc An và hai người già kia biến mất ngoài hành lang, mọi người mới để bát đũa xuống. Có cậu vệ sĩ đen mặt, thở dài, “Này là mùi thuốc mê chất lượng thấp đúng không, mùi rõ quá đấy, đổ vào rượu không phải đang lãng phí rượu à.”
Có người còn nói: “Hình như thuốc mê này quá hạn sử dụng rồi thì phải.”
Tần Phi Thường đứng lên, “Nhanh, cho hai người vào phòng xem có chuyện gì xảy ra, những người còn lại đuổi theo phu nhân ngay, lỡ như thực sự xảy ra chuyện gì thì Thị Thần sẽ giận lắm.”
Mọi người ai cũng giật nảy mình, vội vã hành động.
Bên này, La Ngọc An theo hai cụ già tới trước một tòa tháp, tòa tháp lục giác cao bốn tầng, bên cạnh tòa tháp có một hồ sen hình trăng lưỡi liềm. La Ngọc An nhìn hồ sen đó chằm chằm, bên bờ hồ không hề trồng bất kỳ loại cây gì, trụi lủi, trong bùn đen dính thứ gì đó màu đỏ, tỏa ra mùi hôi thối kỳ lạ.
“Tới đây, tổ tiên thị tộc La của chúng ta đều ở trong tháp này.” Bàn tay khô gầy của ông lão nắm chặt lấy cổ tay cô, ông ta cơ hồ kéo cô vào trong tòa tháp.
Vào trong tháp, chỉ thấy từng chiếc bài vị chất chồng lên nhau bị tro bụi phủ kín, càng lên cao bài vị càng ít, đến tầng thứ tư chỉ còn lại một bài vị duy nhất được che vải đỏ.
“Đây là?”
“Đây là bài vị La Thị Thần của thị tộc chúng ta.”
La Ngọc An tỏ ra khó hiểu, “Chẳng phải Thị Thần của chúng ta đã không còn nữa sao ạ?”
Đôi mắt hai người già sáng rực, gương mặt già nua thấp thoáng dưới ánh sáng mờ nơi tòa tháp có vẻ âm trầm tới sợ, “Đấy chỉ là lời đồn thôi, thật ra Thị Thần của chúng ta vẫn còn ở đây che chở chúng ta! Mau, cháu mau dập đầu quỳ lạy ngài đi.”
La Ngọc An vẫn điềm tĩnh nhận lấy nén hương hai người già đưa cho, cô vái vài vái. Khi cô đứng lên, bà lão đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, đột nhiên hô lên: “Cái gì kia?”
La Ngọc An cũng bước tới đó, mới vừa tới bên cửa sổ đã thấy lực truyền tới từ phía sau lưng, ai đó định đẩy cô xuống dưới.
Nụ cười dữ tợn của bà lão biến thành nỗi ngạc nhiên khi nhận ra mình chạm vào không khí. Rõ là bà ta đã chạm vào người con bé kia nhưng rồi lại không thấy gì nữa, còn chính bà ta vì quá dùng sức, mà đã ngã khỏi cửa sổ, rơi thẳng vào trong hồ sen.
Đầu chúi xuống, tháp cao bốn tầng, rầm một tiếng.
La Ngọc An vẫn đứng yên lành bên cửa sổ, cô gác tay lên góc trên cửa, thản nhiên ngoảnh đầu nhìn người già còn lại trong tháp, “Bà cụ ngã rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.