Chương 59: Nàng chớp chớp mắt, trên lông mi cũng vương giọt máu
Đông Thi Nương
30/10/2018
Biên tập: B3
Chỉ trong nháy mắt kia, dường như Gia Ninh đã hiểu ra chút gì đó, nàng đã hiểu tại sao người thanh niên cùng lớn lên với nàng này lại không để nàng vào ở trong phủ đệ của hắn.
Nàng quay đầu nhìn Lan Tranh, vẻ mặt coi như bình tĩnh: “Chàng có gì muốn nói không?”
Biểu tình Lan Tranh có vẻ lo lắng: “A Ninh, ta…”
Chẳng qua lời còn chưa nói hết, vị Tưởng cô nương kia đã tới bên cạnh Lan Tranh, đưa tay ra ôm lấy tay Lan Tranh: “Thế tử gia, hôm nay bảo bảo trong bụng đặc biệt không ngoan, thiếp luôn cảm thấy buồn nôn.”
Lan Tranh nghe vậy thì cau mày, nhưng hắn cũng không hề gỡ tay Tưởng cô nương ra.
Gia Ninh còn có gì không hiểu nữa, nàng cắn răng, xoay người trực tiếp rời đi.
Đi được một đoạn thì Lan Tranh đuổi theo, hắn kéo Gia Ninh lại: “A Ninh, nàng đừng nóng giận, nàng nghe ta giải thích đã.”
“Giải thích cái gì? Giải thích là chàng có nàng ta rồi mà còn thề thốt rằng muốn thú ta sao?” Gia Ninh nhìn thanh niên tuấn mỹ ở trước mặt, nàng thật sự không ngờ rằng hoá ra người cùng lớn lên với nàng, giờ đây cũng khiến nàng cảm thấy xa lạ đến vậy.
Thậm chí nàng còn nghĩ, nếu như Khương Quốc không sụp đổ, liệu Lan Tranh có dám lừa gạt nàng như vậy không? Hắn không dám.
Nhưng bây giờ hắn dám, hắn dám gạt nàng tới Tây Nam, nuôi nàng ở một nơi khác để thực hiện giấc mộng Nga Hoàng Nữ Anh (*) của mình, tiếc là nàng không để hắn được như ý nguyện.
(*) Bê: Nga Hoàng và Nữ Anh là hai chị em ruột, con gái Vua Nghiêu trong thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế của Trung Quốc cổ xưa. Hai chị em được gả chung cho một chồng là Vua Thuấn. Hai chị em một người làm chính thất còn một người làm thiếp, nhưng không bao giờ cãi vã mà luôn đoàn kết, cùng san sẻ công việc tề gia triều chính giúp đỡ chồng.
“Nếu chàng còn để ý đến phân nửa tình nghĩa của chúng ta thì hãy buông tay ra.” Nàng gằn từng chữ một qua kẽ răng, nàng chỉ sợ mình quá mức thất thố.
Tất cả đều do nàng ngu xuẩn.
Không thể oán người khác.
Lan Tranh mấp máy môi, ánh sáng trong mắt hắn dần tắt đi, bàn tay kéo lấy Gia Ninh chậm rãi buông lỏng.
Gia Ninh không hề quay đầu lại mà cứ thế bước đi.
Nàng đi khoảng hơn một canh giờ mới ra đến cổng Lan phủ, nàng biết Lan Tranh vẫn luôn đi theo sau lưng nàng, nhưng từ đầu đến cuối nàng không hề quay lại.
***
Khi về được tới phủ đệ mà Lan Tranh chuẩn bị cho nàng, giày nàng đã ướt sũng, sắc mặt cũng bị cóng đến tái xanh.
Tích Linh vội vàng cầm mấy tấm chăn đắp lên người Gia Ninh, trong chăn còn nhét thêm mấy túi chườm nóng, sau đó đi bưng trà nóng tới cho Gia Ninh uống.
Gia Ninh từ chối trà nóng mà Tích Linh chuẩn bị, nàng cắn chặt hàm răng vẫn còn đang va vào nhau: “Tích Linh, có rượu không? Ta muốn uống rượu.”
Tích Linh gật đầu, rồi xoay người đi ra ngoài. Một lát sau nàng ta cầm rượu tới, vốn đang chuẩn bị rót rượu vào ly đưa cho Gia Ninh thì Gia Ninh lại muốn nàng ta đưa cả bầu rượu tới.
Gia Ninh vừa cầm lấy bầu rượu liền trực tiếp đổ vào miệng khiến Tích Linh sợ hết hồn: “Cô nương, thế này…”
Gia Ninh bất ngờ bị sặc, nàng cúi người xuống, mặt đỏ bừng, nước mắt cũng trào ra.
Nàng dùng tay chùi miệng, tiếp tục uống rượu.
Uống rượu xong, Gia Ninh đã hoàn toàn say, nàng ngã lên giường, đôi mắt xinh đẹp cứ mở to nhìn lên đỉnh giường.
Hình như nàng mơ hồ ngủ mất, gió tuyết ngoài trời cũng dần xa.
Ở trong mộng, nàng vẫn cảm thấy lạnh, cho nên không nhịn được mà co rúm cả người lại.
Nàng không biết nàng ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy lại nhìn thấy Lan Tranh.
Lan Tranh thấy nàng tỉnh thì trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “A Ninh, rốt cuộc nàng cũng tỉnh lại rồi, nàng đã ngủ rất lâu.”
Gia Ninh chớp chớp mắt, nàng gắng sức chống thân thể ngồi dậy, Lan Tranh muốn đỡ nàng, nhưng bị ánh mắt của nàng chặn lại.
Nàng đi về phía cửa sổ bên kia, nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, có lẽ đang là xế chiều.
“Chàng muốn nói gì với ta?” Gia Ninh bình tĩnh nhìn đối phương.
Trên mặt Lan Tranh thoáng qua vẻ thống khổ, hắn mấp máy môi, cuối cùng cúi đầu xuống.
Một tiếng cười khẽ phát ra từ miệng Gia Ninh.
Vì mới tỉnh dậy sau say rượu nên mặt nàng vẫn còn ửng đỏ, hai mắt giống như được ngâm qua vò rượu.
“Chờ khi tuyết ngừng rơi, ta sẽ rời khỏi nơi này. Lan Tranh, chúng ta cứ vậy mà từ biệt đi.” Gia Ninh nhếch môi: “Chàng không cần áy náy, ta cũng đã từng làm tiểu thiếp của người khác, còn làm hoa nương trong thanh lâu nữa, chàng không nợ ta, không cần phải vì lời thề thuở thiếu niên mà bắt buộc phải thú ta.”
Quãng thời gian khi còn ở kinh thành, từ bây giờ nàng sẽ quên, nàng sẽ không nhớ người đã từng trao cho nàng một đoá hoa lê, trên hoa lê kia còn đọng sương sớm. Nàng sẽ không nhớ cái hà bao đầu tiên mình thêu được đưa cho ai nữa, trên hà bao kia được thêu một con hổ, bởi vì người nào đó cầm tinh hổ. Nàng cũng sẽ không nhớ tới hôm sinh nhật mười sáu tuổi trời đổ mưa to, nàng cùng một thiếu niên tuấn tú đứng tránh mưa ở dưới mái hiên cung điện.
“Lan Tranh, tại sao không đi vào? Mưa làm ướt hết váy của ta rồi.”
“Chờ một chút, A Ninh, nàng nhìn kìa.”
Nàng nhìn theo hướng ngón tay mà đối phương chỉ nhưng không thấy gì cả, mà gò má lại bị thứ gì chạm vào.
Nàng hơi sửng sốt, sau đó chỉ cắn môi, không dám quay đầu lại.
***
“A Ninh, có thể không đi được không?” Lan Tranh ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hơi đỏ: “Ta không muốn bao biện cho chính bản thân mình, nhưng từ trước tới nay, tâm ý của ta với nàng chưa bao giờ thay đổi.”
Gia Ninh nhàn nhạt đáp: “Chàng nói xong chưa? Xong rồi thì đi đi.”
Thân thể Lan Tranh cứng lại, hồi lâu sau, hắn mới đứng lên, hắn đi được mấy bước thì xoay người lại: “Nàng muốn ở lại đây bao lâu cũng được, nếu như nàng không muốn gặp ta thì ta cũng sẽ không tới quấy rầy nàng. Còn nếu như nàng bằng lòng gặp ta, nàng hãy nói với Tích Linh, ta sẽ tới ngay lập tức.”
Nói xong lời này, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Nàng hãy nhớ tự chăm sóc mình.”
Gia Ninh không nhìn hắn nữa, nàng xoay mặt đi.
***
Lan Tranh rời đi không bao lâu thì có một vị khách không mời mà đến.
Tưởng cô nương ngồi trên ghế, nha hoàn của nàng ta cố ý lấy một chiếc gối mềm vì sợ nàng ta dựa vào không thoải mái.
Tưởng cô nương nhìn Gia Ninh ở đối diện, rồi bảo nha hoàn của nàng ta đi ra ngoài.
“Sương Sương cô nương, không ngờ là ta còn có thể gặp ngươi ở chỗ này.” Miệng nàng ta vương ý cười: “Ta còn tưởng rằng Ổ Tương Đình sẽ không thả ngươi đi chứ.”
Gia Ninh nghe thấy tên Ổ Tương Đình thì vẻ mặt hơi thay đổi, nàng nhìn sang Tích Linh đứng bên cạnh: “Ngươi ra ngoài đi.”
Sau khi Tích Linh rời khỏi, Tưởng cô nương liền khẽ thở dài: “Hai chúng ta như thế này có được gọi là quá có duyên phận không?”
“Có duyên?” Gia Ninh cười lạnh: “Ngươi nghĩ là có duyên sao?”
Tưởng cô nương không đổi sắc mặt, nàng ta nâng tay lên sờ gương mặt mình: “Thật ra ta phải cám ơn ngươi, gương mặt này của ngươi dùng rất tốt. Vốn dĩ ta không giống như thế này, nhưng có người biến ta thành ngươi, rồi bảo ta đi quyến rũ Ổ Tương Đình. Tiếc là nam nhân Ổ Tương Đình kia mắm muối không ăn, ta cởi sạch đứng trước mặt hắn, vậy mà hắn không có dù chỉ một chút phản ứng, trái lại còn hạ độc ta.” Nàng ta cười khẽ: “Nhưng cũng may là Lan Tranh không giống hắn, thật ra thì ngươi không nên trách Lan Tranh, là Ổ Tương Đình cố ý để Lan Tranh bắt ta đi. Ngày đó khi ngươi núp ở dưới gầm xe ngựa, thật ra thì thổ phỉ tới chính là tình lang mà ngươi luôn tâm tâm niệm niệm, ngươi không biết đúng không?”
Gia Ninh ngẩn người, nàng nhìn nữ nhân trước mắt có dáng vẻ giống nàng như đúc này, hàm răng lặng lẽ cắn chặt.
“Sau đó, ta đã cùng hắn tới Tây Nam. Ban đầu hắn không nhận ra ta không phải là ngươi, nên đã thật sự nâng ta trong lòng bàn tay, vốn dĩ ta không muốn nghiêm túc, nhưng từ trước tới nay chưa có ai đối xử tốt với ta như vậy.” Tưởng cô nương cười cười: “Cho nên khi hắn nhận ra ta không phải là ngươi, hắn liền muốn đuổi ta đi. Sao ta có thể đồng ý, vì thế ta đã nói với hắn rằng, có thể cùng ta ăn cơm uống rượu một bữa cuối cùng, coi như để tiễn ta hay không. Đêm đó hắn uống say, luôn một mực gọi tên ngươi. Ta cố ý tạo ra dấu vết trên người mình, còn tự dùng tay phá trinh. Không ngờ là sau khi tỉnh dậy, hắn lại thật sự nghĩ rằng hắn đã đụng vào ta, nên nói rằng sẽ chịu trách nhiệm.”
Nói đến đây, Tưởng cô nương không nhịn được mà vỗ tay cười to: “Ngươi nói xem, tại sao trên đời này lại có thể có loại nam nhân ngu xuẩn như thế. Nhưng hắn dại dột như thế thì càng tốt, ta bèn nổi lên lòng tham, dựa vào đâu mà ngươi có thể được cả hai người bọn họ cùng thích? Cũng nên chia cho ta một người chứ, dù sao thì bây giờ dáng vẻ của ta cũng giống hệt ngươi cơ mà. Đúng rồi, ta nói rằng ta không muốn nhớ lại những chuyện trước kia nữa, cùng không muốn dùng lại tên cũ, ngươi đoán xem hắn đặt tên cho ta là gì? Tư Ninh, ha ha, Tư Ninh, cái tên này có ý nghĩa không, hắn còn gọi ta là Ninh nhi. Hắn quá ngu xuẩn, một người kiêu ngạo giống như ngươi thì sao có thể cam tâm gả chung một chồng với ta kia chứ?”
Nàng ta chuyển tầm mắt xuống bụng: “Bây giờ hài tử này đã được bốn tháng rồi, thật ra ta cũng không muốn nói nhiều với ngươi như vậy, nhưng ta nghĩ ta nên tích phúc cho hài tử trong bụng ta.”
Vừa rồi Tích Linh có để lại một cây kéo ở đây, bởi nàng ta phát hiện có sợi chỉ thò ra trên mép gối, liền cầm kéo tới, chẳng qua còn chưa kịp cắt thì Tưởng cô nương đã tới, nàng ta liền đặt cây kéo ở lại.
Bàn tay Gia Ninh từ từ mò tới chỗ cây kéo, nàng không thể dễ dàng tha thứ khi có người chỉ vào mặt nàng, đoạt đi những thứ thuộc về nàng, đã vậy còn dám diễu võ dương oai với nàng. Cho dù người khác có muốn, thì cũng chỉ có thể lấy được thứ mà nàng không cần.
“Tưởng cô nương, ai ra lệnh cho ngươi tới quyến rũ Ổ Tương Đình?” Gia Ninh đứng lên, nàng chậm rãi tiến lại gần Tưởng cô nương.
Tưởng cô nương vẫn còn đang sờ bụng mình, giọng điệu không tốt lắm: “Chuyện này ta không thể nói với ngươi, dù sao thì hiện tại ta cũng không có quan hệ gì với người đo. Nếu như ngươi muốn biết, vậy thì đến mà hỏi thẳng Ổ Tương Đình đi, chỉ là, hắn có muốn nói với ngươi hay không lại là một chuyện.”
Nàng ta vừa mới dứt lời, liền thét lên một tiếng chói tai.
Gia Ninh ấn chặt lấy nàng ta, cây kéo ở tay phải rạch một đường thẳng tắp từ giữa trán nàng ta đi xuống.
Máu lập tức bắn tung toé khắp mặt Gia Ninh, nàng chớp chớp mắt, trên lông mi cũng vương giọt máu.
Rõ ràng là một gương mặt kiều diễm mỹ miều, hoa dung nguyệt mạo, nhưng lúc này nhìn lại dữ tợn đến vậy.
“Ngươi biết không? Ta thật sự rất căm ghét ngươi.”
Gia Ninh nói từng chữ một, nàng nhếch một bên khoé môi, nở một nụ cười hết sức ngây thơ
Chỉ trong nháy mắt kia, dường như Gia Ninh đã hiểu ra chút gì đó, nàng đã hiểu tại sao người thanh niên cùng lớn lên với nàng này lại không để nàng vào ở trong phủ đệ của hắn.
Nàng quay đầu nhìn Lan Tranh, vẻ mặt coi như bình tĩnh: “Chàng có gì muốn nói không?”
Biểu tình Lan Tranh có vẻ lo lắng: “A Ninh, ta…”
Chẳng qua lời còn chưa nói hết, vị Tưởng cô nương kia đã tới bên cạnh Lan Tranh, đưa tay ra ôm lấy tay Lan Tranh: “Thế tử gia, hôm nay bảo bảo trong bụng đặc biệt không ngoan, thiếp luôn cảm thấy buồn nôn.”
Lan Tranh nghe vậy thì cau mày, nhưng hắn cũng không hề gỡ tay Tưởng cô nương ra.
Gia Ninh còn có gì không hiểu nữa, nàng cắn răng, xoay người trực tiếp rời đi.
Đi được một đoạn thì Lan Tranh đuổi theo, hắn kéo Gia Ninh lại: “A Ninh, nàng đừng nóng giận, nàng nghe ta giải thích đã.”
“Giải thích cái gì? Giải thích là chàng có nàng ta rồi mà còn thề thốt rằng muốn thú ta sao?” Gia Ninh nhìn thanh niên tuấn mỹ ở trước mặt, nàng thật sự không ngờ rằng hoá ra người cùng lớn lên với nàng, giờ đây cũng khiến nàng cảm thấy xa lạ đến vậy.
Thậm chí nàng còn nghĩ, nếu như Khương Quốc không sụp đổ, liệu Lan Tranh có dám lừa gạt nàng như vậy không? Hắn không dám.
Nhưng bây giờ hắn dám, hắn dám gạt nàng tới Tây Nam, nuôi nàng ở một nơi khác để thực hiện giấc mộng Nga Hoàng Nữ Anh (*) của mình, tiếc là nàng không để hắn được như ý nguyện.
(*) Bê: Nga Hoàng và Nữ Anh là hai chị em ruột, con gái Vua Nghiêu trong thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế của Trung Quốc cổ xưa. Hai chị em được gả chung cho một chồng là Vua Thuấn. Hai chị em một người làm chính thất còn một người làm thiếp, nhưng không bao giờ cãi vã mà luôn đoàn kết, cùng san sẻ công việc tề gia triều chính giúp đỡ chồng.
“Nếu chàng còn để ý đến phân nửa tình nghĩa của chúng ta thì hãy buông tay ra.” Nàng gằn từng chữ một qua kẽ răng, nàng chỉ sợ mình quá mức thất thố.
Tất cả đều do nàng ngu xuẩn.
Không thể oán người khác.
Lan Tranh mấp máy môi, ánh sáng trong mắt hắn dần tắt đi, bàn tay kéo lấy Gia Ninh chậm rãi buông lỏng.
Gia Ninh không hề quay đầu lại mà cứ thế bước đi.
Nàng đi khoảng hơn một canh giờ mới ra đến cổng Lan phủ, nàng biết Lan Tranh vẫn luôn đi theo sau lưng nàng, nhưng từ đầu đến cuối nàng không hề quay lại.
***
Khi về được tới phủ đệ mà Lan Tranh chuẩn bị cho nàng, giày nàng đã ướt sũng, sắc mặt cũng bị cóng đến tái xanh.
Tích Linh vội vàng cầm mấy tấm chăn đắp lên người Gia Ninh, trong chăn còn nhét thêm mấy túi chườm nóng, sau đó đi bưng trà nóng tới cho Gia Ninh uống.
Gia Ninh từ chối trà nóng mà Tích Linh chuẩn bị, nàng cắn chặt hàm răng vẫn còn đang va vào nhau: “Tích Linh, có rượu không? Ta muốn uống rượu.”
Tích Linh gật đầu, rồi xoay người đi ra ngoài. Một lát sau nàng ta cầm rượu tới, vốn đang chuẩn bị rót rượu vào ly đưa cho Gia Ninh thì Gia Ninh lại muốn nàng ta đưa cả bầu rượu tới.
Gia Ninh vừa cầm lấy bầu rượu liền trực tiếp đổ vào miệng khiến Tích Linh sợ hết hồn: “Cô nương, thế này…”
Gia Ninh bất ngờ bị sặc, nàng cúi người xuống, mặt đỏ bừng, nước mắt cũng trào ra.
Nàng dùng tay chùi miệng, tiếp tục uống rượu.
Uống rượu xong, Gia Ninh đã hoàn toàn say, nàng ngã lên giường, đôi mắt xinh đẹp cứ mở to nhìn lên đỉnh giường.
Hình như nàng mơ hồ ngủ mất, gió tuyết ngoài trời cũng dần xa.
Ở trong mộng, nàng vẫn cảm thấy lạnh, cho nên không nhịn được mà co rúm cả người lại.
Nàng không biết nàng ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy lại nhìn thấy Lan Tranh.
Lan Tranh thấy nàng tỉnh thì trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “A Ninh, rốt cuộc nàng cũng tỉnh lại rồi, nàng đã ngủ rất lâu.”
Gia Ninh chớp chớp mắt, nàng gắng sức chống thân thể ngồi dậy, Lan Tranh muốn đỡ nàng, nhưng bị ánh mắt của nàng chặn lại.
Nàng đi về phía cửa sổ bên kia, nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, có lẽ đang là xế chiều.
“Chàng muốn nói gì với ta?” Gia Ninh bình tĩnh nhìn đối phương.
Trên mặt Lan Tranh thoáng qua vẻ thống khổ, hắn mấp máy môi, cuối cùng cúi đầu xuống.
Một tiếng cười khẽ phát ra từ miệng Gia Ninh.
Vì mới tỉnh dậy sau say rượu nên mặt nàng vẫn còn ửng đỏ, hai mắt giống như được ngâm qua vò rượu.
“Chờ khi tuyết ngừng rơi, ta sẽ rời khỏi nơi này. Lan Tranh, chúng ta cứ vậy mà từ biệt đi.” Gia Ninh nhếch môi: “Chàng không cần áy náy, ta cũng đã từng làm tiểu thiếp của người khác, còn làm hoa nương trong thanh lâu nữa, chàng không nợ ta, không cần phải vì lời thề thuở thiếu niên mà bắt buộc phải thú ta.”
Quãng thời gian khi còn ở kinh thành, từ bây giờ nàng sẽ quên, nàng sẽ không nhớ người đã từng trao cho nàng một đoá hoa lê, trên hoa lê kia còn đọng sương sớm. Nàng sẽ không nhớ cái hà bao đầu tiên mình thêu được đưa cho ai nữa, trên hà bao kia được thêu một con hổ, bởi vì người nào đó cầm tinh hổ. Nàng cũng sẽ không nhớ tới hôm sinh nhật mười sáu tuổi trời đổ mưa to, nàng cùng một thiếu niên tuấn tú đứng tránh mưa ở dưới mái hiên cung điện.
“Lan Tranh, tại sao không đi vào? Mưa làm ướt hết váy của ta rồi.”
“Chờ một chút, A Ninh, nàng nhìn kìa.”
Nàng nhìn theo hướng ngón tay mà đối phương chỉ nhưng không thấy gì cả, mà gò má lại bị thứ gì chạm vào.
Nàng hơi sửng sốt, sau đó chỉ cắn môi, không dám quay đầu lại.
***
“A Ninh, có thể không đi được không?” Lan Tranh ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hơi đỏ: “Ta không muốn bao biện cho chính bản thân mình, nhưng từ trước tới nay, tâm ý của ta với nàng chưa bao giờ thay đổi.”
Gia Ninh nhàn nhạt đáp: “Chàng nói xong chưa? Xong rồi thì đi đi.”
Thân thể Lan Tranh cứng lại, hồi lâu sau, hắn mới đứng lên, hắn đi được mấy bước thì xoay người lại: “Nàng muốn ở lại đây bao lâu cũng được, nếu như nàng không muốn gặp ta thì ta cũng sẽ không tới quấy rầy nàng. Còn nếu như nàng bằng lòng gặp ta, nàng hãy nói với Tích Linh, ta sẽ tới ngay lập tức.”
Nói xong lời này, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Nàng hãy nhớ tự chăm sóc mình.”
Gia Ninh không nhìn hắn nữa, nàng xoay mặt đi.
***
Lan Tranh rời đi không bao lâu thì có một vị khách không mời mà đến.
Tưởng cô nương ngồi trên ghế, nha hoàn của nàng ta cố ý lấy một chiếc gối mềm vì sợ nàng ta dựa vào không thoải mái.
Tưởng cô nương nhìn Gia Ninh ở đối diện, rồi bảo nha hoàn của nàng ta đi ra ngoài.
“Sương Sương cô nương, không ngờ là ta còn có thể gặp ngươi ở chỗ này.” Miệng nàng ta vương ý cười: “Ta còn tưởng rằng Ổ Tương Đình sẽ không thả ngươi đi chứ.”
Gia Ninh nghe thấy tên Ổ Tương Đình thì vẻ mặt hơi thay đổi, nàng nhìn sang Tích Linh đứng bên cạnh: “Ngươi ra ngoài đi.”
Sau khi Tích Linh rời khỏi, Tưởng cô nương liền khẽ thở dài: “Hai chúng ta như thế này có được gọi là quá có duyên phận không?”
“Có duyên?” Gia Ninh cười lạnh: “Ngươi nghĩ là có duyên sao?”
Tưởng cô nương không đổi sắc mặt, nàng ta nâng tay lên sờ gương mặt mình: “Thật ra ta phải cám ơn ngươi, gương mặt này của ngươi dùng rất tốt. Vốn dĩ ta không giống như thế này, nhưng có người biến ta thành ngươi, rồi bảo ta đi quyến rũ Ổ Tương Đình. Tiếc là nam nhân Ổ Tương Đình kia mắm muối không ăn, ta cởi sạch đứng trước mặt hắn, vậy mà hắn không có dù chỉ một chút phản ứng, trái lại còn hạ độc ta.” Nàng ta cười khẽ: “Nhưng cũng may là Lan Tranh không giống hắn, thật ra thì ngươi không nên trách Lan Tranh, là Ổ Tương Đình cố ý để Lan Tranh bắt ta đi. Ngày đó khi ngươi núp ở dưới gầm xe ngựa, thật ra thì thổ phỉ tới chính là tình lang mà ngươi luôn tâm tâm niệm niệm, ngươi không biết đúng không?”
Gia Ninh ngẩn người, nàng nhìn nữ nhân trước mắt có dáng vẻ giống nàng như đúc này, hàm răng lặng lẽ cắn chặt.
“Sau đó, ta đã cùng hắn tới Tây Nam. Ban đầu hắn không nhận ra ta không phải là ngươi, nên đã thật sự nâng ta trong lòng bàn tay, vốn dĩ ta không muốn nghiêm túc, nhưng từ trước tới nay chưa có ai đối xử tốt với ta như vậy.” Tưởng cô nương cười cười: “Cho nên khi hắn nhận ra ta không phải là ngươi, hắn liền muốn đuổi ta đi. Sao ta có thể đồng ý, vì thế ta đã nói với hắn rằng, có thể cùng ta ăn cơm uống rượu một bữa cuối cùng, coi như để tiễn ta hay không. Đêm đó hắn uống say, luôn một mực gọi tên ngươi. Ta cố ý tạo ra dấu vết trên người mình, còn tự dùng tay phá trinh. Không ngờ là sau khi tỉnh dậy, hắn lại thật sự nghĩ rằng hắn đã đụng vào ta, nên nói rằng sẽ chịu trách nhiệm.”
Nói đến đây, Tưởng cô nương không nhịn được mà vỗ tay cười to: “Ngươi nói xem, tại sao trên đời này lại có thể có loại nam nhân ngu xuẩn như thế. Nhưng hắn dại dột như thế thì càng tốt, ta bèn nổi lên lòng tham, dựa vào đâu mà ngươi có thể được cả hai người bọn họ cùng thích? Cũng nên chia cho ta một người chứ, dù sao thì bây giờ dáng vẻ của ta cũng giống hệt ngươi cơ mà. Đúng rồi, ta nói rằng ta không muốn nhớ lại những chuyện trước kia nữa, cùng không muốn dùng lại tên cũ, ngươi đoán xem hắn đặt tên cho ta là gì? Tư Ninh, ha ha, Tư Ninh, cái tên này có ý nghĩa không, hắn còn gọi ta là Ninh nhi. Hắn quá ngu xuẩn, một người kiêu ngạo giống như ngươi thì sao có thể cam tâm gả chung một chồng với ta kia chứ?”
Nàng ta chuyển tầm mắt xuống bụng: “Bây giờ hài tử này đã được bốn tháng rồi, thật ra ta cũng không muốn nói nhiều với ngươi như vậy, nhưng ta nghĩ ta nên tích phúc cho hài tử trong bụng ta.”
Vừa rồi Tích Linh có để lại một cây kéo ở đây, bởi nàng ta phát hiện có sợi chỉ thò ra trên mép gối, liền cầm kéo tới, chẳng qua còn chưa kịp cắt thì Tưởng cô nương đã tới, nàng ta liền đặt cây kéo ở lại.
Bàn tay Gia Ninh từ từ mò tới chỗ cây kéo, nàng không thể dễ dàng tha thứ khi có người chỉ vào mặt nàng, đoạt đi những thứ thuộc về nàng, đã vậy còn dám diễu võ dương oai với nàng. Cho dù người khác có muốn, thì cũng chỉ có thể lấy được thứ mà nàng không cần.
“Tưởng cô nương, ai ra lệnh cho ngươi tới quyến rũ Ổ Tương Đình?” Gia Ninh đứng lên, nàng chậm rãi tiến lại gần Tưởng cô nương.
Tưởng cô nương vẫn còn đang sờ bụng mình, giọng điệu không tốt lắm: “Chuyện này ta không thể nói với ngươi, dù sao thì hiện tại ta cũng không có quan hệ gì với người đo. Nếu như ngươi muốn biết, vậy thì đến mà hỏi thẳng Ổ Tương Đình đi, chỉ là, hắn có muốn nói với ngươi hay không lại là một chuyện.”
Nàng ta vừa mới dứt lời, liền thét lên một tiếng chói tai.
Gia Ninh ấn chặt lấy nàng ta, cây kéo ở tay phải rạch một đường thẳng tắp từ giữa trán nàng ta đi xuống.
Máu lập tức bắn tung toé khắp mặt Gia Ninh, nàng chớp chớp mắt, trên lông mi cũng vương giọt máu.
Rõ ràng là một gương mặt kiều diễm mỹ miều, hoa dung nguyệt mạo, nhưng lúc này nhìn lại dữ tợn đến vậy.
“Ngươi biết không? Ta thật sự rất căm ghét ngươi.”
Gia Ninh nói từng chữ một, nàng nhếch một bên khoé môi, nở một nụ cười hết sức ngây thơ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.