Chương 22: Asmodeus (4)
Hề Thanh
02/11/2022
“Anh chắc chắn người đó là Chí Kiệt à?” Doãn Hạo chộp lấy cổ tay Quý Thương.
Quý Thương khẽ cau mày, Doãn Hạo vội buông tay ra. Trên cổ tay Quý Thương đã lằn một vết đỏ, có vẻ Doãn Hạo thực sự rất quan tâm đến chuyện của Tần Chí Kiệt. Quý Thương chợt nghĩ đến xấp tài liệu dày cộp về Tần Chí Kiệt trong nhà Doãn Hạo.
Anh lắc lắc cổ tay, thầm nghĩ suy đoán của mình hẳn là đúng rồi. Trông vẻ kích động của Doãn Hạo chí ít cậu ta cũng tìm Tần Chí Kiệt với mục đích tốt thôi.
“Không lầm được, đúng là cậu ấy.” Quý Thương nghiêm túc đáp.
Doãn Hạo hỏi dồn: “Sau đó thì sao?”
Quý Thương trầm ngâm nhớ lại: “Sau đó tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ quái. Biết chắc trong nhà vệ sinh không còn ai khác tôi mới lôi Tần Chí Kiệt vào buồng giữa.”
Doãn Hạo hỏi: “Cậu ấy đang hoạt động bí mật đúng không?”
“Đó đúng là điều đầu tiên tôi nghĩ đấy. Nhưng mà…” Quý Thương lắc đầu, “Tình thế lúc đó rất căng còn trạng thái tinh thần Tần Chí Kiệt tệ lắm, kiểu như nửa mê nửa tỉnh ấy. Nên cậu ấy cũng không nói được gì nhiều với tôi.”
Ngừng lại một lát, dường như vừa nhớ đến một điều gì rất khó chịu, đầu mày Quý Thương càng nhíu chặt hơn: “Cậu biết cái giá kim loại gắn trong phòng vệ sinh không? Lúc đó Tần Chí Kiệt tì mạnh khuỷu tay vào cái giá đó, cố chịu đau để giữ tỉnh táo mà không cần phát ra tiếng động hoặc tạo thành vết thương.”
Giờ phút này Doãn Hạo càng vững tin rằng anh chưa từng đoán sai, Tần Chí Kiệt không hề thay đổi, và cũng không bao giờ thay đổi.
Tay anh siết thành nắm đấm, run run hỏi: “Cậu ấy nói gì với anh?”
“Cậu ấy đưa cho tôi một cái điện thoại kiểu cũ, bảo tôi phải gửi tin nhắn cậu ấy soạn sẵn trong máy cho địa chỉ duy nhất trong danh bạ, là Đông Quân, vào đúng 9 giờ 2 phút tối hôm đó.”
“Đông Quân à?” Doãn Hạo lặp lại.
“Đây cũng là bí danh thôi.” Quý Thương nói tiếp, “Tôi vừa cầm điện thoại chưa kịp hỏi thêm gì thì hai thằng bên ngoài đã đạp cửa xông vào nhà vệ sinh.”
“Hai đứa đó không phải bạn mà là kẻ giám sát Chí Kiệt phải không?”
Quý Thương khẽ gật đầu. Doãn Hạo lại hỏi: “Rồi làm sao anh thoát được?”
“Thì tôi đứng dậy đi ra thôi.” Quý Thương giật giật khóe môi, che giấu sự ngượng ngùng.
Doãn Hạo nghi ngờ hỏi: “Đi vệ sinh còn không yên với chúng. Anh với Chí Kiệt lại chui vào cùng một buồng mà chúng chịu để anh đi à?”
Cái kiểu truy hỏi đến tận cùng của Doãn Hạo làm Quý Thương không biết phải lấp liếm ra sao, cuối cùng anh hắng giọng đáp: “Đúng lúc chúng nó đạp cửa vào thì Tần Chí Kiệt yếu quá suýt đổ người vào tường. Tôi… tôi vừa kịp đỡ cậu ấy. Chắc tư thế trông khá thân mật nên bọn kia chỉ thấy mù mắt chó chứ không nghi ngờ gì.”
Doãn Hạo gật đầu, thầm thở phào vì Quý Thương và Tần Chí Kiệt đã thoát nạn trong gang tấc.
Thực ra còn một tình tiết quan trọng mà Quý Thương chưa kể. Lúc đó anh đang ôm eo Tần Chí Kiệt, nghe thấy động tĩnh sau lưng anh liền huých huých tay vào người cậu ta rồi mỉa mai rằng: “Mẹ kiếp trông ngon lành mà dẹo như bún!”
Sau đó gã tay chơi điệu bộ, là anh, đã thản nhiên vẩy tay, lén tuồn điện thoại vào túi quần ngay trước ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ghê tởm của hai tên kia. Rồi anh nghênh ngang bỏ đi.
Hai thằng ngoài cửa tránh anh như tránh hủi, thấy anh ra chúng vội vàng lùi thật xa.
Thật ra thời nay cũng hiếm thấy người còn kì thị đến mức đó, Quý Thương chỉ không ngờ có một ngày ác cảm của người khác lại giúp ích cho mình. Nghĩ cũng thật tức cười.
Đèn trong phòng rất sáng nhưng cách một khung cửa bên ngoài sân thượng lại là biển trời tối tăm. Doãn Hạo lặng người không nói, Quý Thương cũng không quấy rầy mà đứng dậy, đi vào phòng ngủ.
Lúc Quý Thương trở lại, anh đưa chiếc điện thoại cục gạch màu đen cho Doãn Hạo: “Giao cho cậu đấy, đây là cái điện thoại Tần Chí Kiệt đưa tôi lúc ấy. Dù không hiểu lý do nhưng cuối cùng tôi vẫn gửi tin nhắn đúng hẹn, tin tôi gửi vẫn lưu trong hộp thư đi. Cậu nghiên cứu xem có từ đầu mối này tìm được Tần Chí Kiệt không.”
Doãn Hạo nhận cái điện thoại, thoáng chốc biểu cảm của anh trở nên vừa thương tâm vừa ẩn nhẫn. Sau một hồi im lặng, anh cắn răng khó nhọc nói: “Tìm được Chí Kiệt rồi. Cuối tháng đó thi thể cậu ấy bị phát hiện mắc cạn trong bờ cỏ ven sông Tú Thủy. Nguyên nhân tử vong là ngạt nước, tìm thấy dư lượng ma túy lớn trong cơ thể, cảnh sát kết luận cậu ấy hít thuốc quá liều, trượt chân ngã xuống sông.”
Giọng Doãn Hạo nghe bình thản nhưng từng chữ từng câu lại nặng như đeo chì. Quý Thương vẫn luôn tìm kiếm Tần Chí Kiệt lúc này hoàn toàn sững sờ: “Tại sao cảnh sát lại kết luận vội vàng thế được? Cậu ấy là sinh viên đại học Công An, là cảnh sát tương lai cơ mà. Sao có thể kết án như vậy??”
Doãn Hạo thở dài: “Năm thứ hai nghiên cứu sinh Chí Kiệt bỏ học…”
Sau hai ngày nghỉ cuối tuần, Doãn Hạo và Phù Uy đến ký túc xá nghiên cứu sinh thì thấy quần áo và đồ đạc của Tần Chí Kiệt đã bị dọn đi hết. Hỏi bạn cùng phòng cậu ta mới biết Tần Chí Kiệt đã làm thủ tục thôi học và chuyển đi đâu không rõ.
Chuyện này Tần Chí Kiệt đã ấp ủ từ bao giờ, nguyên nhân do đâu không một ai biết. Bạn cùng trường, giáo viên hướng dẫn, thậm chí cả giáo sư Hồ Vĩnh Dư cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc và tiếc nuối.
Doãn Hạo và Phù Uy thì như bị sét đánh ngang tai, hai thằng thiếu điều phát điên. Doãn Hạo gọi ngay cho cấp dưới của cha mình nhờ tra được hôm đó Tần Chí Kiệt lấy phòng khách sạn ở một thành phố xa lạ.
Doãn Hạo gọi đến khách sạn đó xin nối máy, Tần Chí Kiệt nhấc máy lên không nói lời nào lại cúp. Gọi đi gọi lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng bên kia rút dây điện thoại và dứt khoát trả phòng đi mất.
Ngay trong đêm đó, Doãn Hạo nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ. Từ đó anh và Phù Uy mới không tiếp tục tìm kiếm Tần Chí Kiệt nữa.
“Tin nhắn đó có lẽ cậu ấy mượn điện thoại của người qua đường để gửi cho tôi. Tin viết rằng: Đừng tìm tao, chúng ta luôn đi trên một con đường.”
Quý Thương hỏi: “Vì thế nên các cậu xác định Tần Chí Kiệt đã tham gia một chiến dịch bí mật nào đó phải không?”
Doãn Hạo gật đầu: “Dù không biết chắc nhưng tám phần mười là vậy.”
Cứ thế hơn một năm sau Doãn Hạo và Phù Uy tốt nghiệp đại học Công An và gia nhập đội hình sự thủ đô. Một lần Doãn Hạo nổi hứng vào hệ thống thông tin nội bộ tra cứu về Tần Chí Kiệt.
Trong hiện thực Tần Chí Kiệt rất có chí phấn đấu, cha mẹ không may qua đời từ khi Tần Chí Kiệt học cấp hai nhưng không vì vậy mà cậu ấy thối chí. Tần Chí Kiệt đi làm gia sư, cậu ấy và bà ngoại sống nương tựa vào nhau. Sau này cậu ấy thi đậu trường đại học Công An, rồi lên nghiên cứu sinh, vững bước trên con đường thực hiện ước mơ trở thành người cảnh sát của nhân dân.
Mà trong hồ sơ Doãn Hạo đọc được Tần Chí Kiệt là một người hoàn toàn khác. Sau khi cha mẹ qua đời cậu ấy sụp đổ, để mình bị tiêm nhiễm đầy thói hư tật xấu. Tần Chí Kiệt bỏ học năm lớp mười một rồi đi làm cho xưởng sửa chữa ô tô, quán bar, karaoke đủ kiểu nhưng không chỗ nào trụ được lâu. Các công ty hỗ trợ tài chính nhỏ và P2P đều có lịch sử nợ xấu của Tần Chí Kiệt, ngoài ra cậu ấy còn dính ba lần gây gổ đánh nhau bị lưu hồ sơ tại sở cảnh sát.
Khiến Doãn Hạo càng kinh ngạc hơn là chỉ trong vòng hai tháng trước lúc anh tìm thông tin về Tần Chí Kiệt đã có biên bản về một vụ ẩu đả và một lần dùng chất gây nghiện bị bắt. Nơi xảy ra ẩu đả là một quán bar ven sông ở thành phố Vân Bàn, tên là Yên Hỏa.
Lần đầu tiên Doãn Hạo làm trái với nguyên tắc của bản thân, anh đem sự việc đi hỏi cha mình. Cha anh, Doãn Trác Văn, cục trưởng cục cảnh sát thủ đô lại tỏ ra vô cùng thận trọng với việc này. Ông chỉ tiết lộ hoạt động nằm vùng Tần Chí Kiệt tham gia có mạng lưới liên đới rất rộng, được bảo mật ở cấp độ rất cao nên chính ông cũng chỉ biết sơ qua, không nắm được chi tiết chiến dịch.
Cứ thế thời gian trôi tới hai tuần sau khi Quý Thương và Tần Chí Kiệt gặp nhau. Doãn Hạo lại vào hệ thống mạng nội bộ tra cứu thông tin về Tần Chí Kiệt, và lần này kết quả nhận được là Tần Chí Kiệt đã chết.
Sự việc này theo Doãn Hạo hỏi được từ cha anh Doãn Trác Văn thì được lý giải là: Tần Chí Kiệt khi hoạt động nằm vùng đã bị nghiện ma túy, sau đó không kiểm soát được ham muốn tiền tài và cơn vã thuốc, cậu ấy bị khống chế và đã phản bội. Đồng thời ngay tại thời điểm ‘cất vó’ cậu ấy đã gửi tin tức giả làm cả chiến dịch đổ bể.
Bất luận thế nào Doãn Hạo cũng không tin câu trả lời này. Nơi có ánh nắng ắt có bóng tối. Thành phố Vân Bàn tuy chỉ là một đô thị hạng hai nhưng các thế lực trong nội bộ cục cảnh sát vẫn chằng chéo vào nhau, có những phòng ban đấu đá hỗn loạn mà Doãn Hạo ở tận thủ đô cũng phải nghe tiếng. Anh không tin những dòng kết tội lạnh lùng trên giấy, anh chọn tin Tần Chí Kiệt. Anh tin bất kể thế nào cậu ấy cũng sẽ giữ vững ước nguyện ban đầu, sẽ cùng anh đi trên một con đường.
Vậy là Doãn Hạo cầm một tờ đơn xin chuyển công tác cùng cái cớ tiến cử nhân tài để từ thủ đô bước vào một trung đội trinh sát hình sự tỉnh Vân Bàn.
Anh muốn tự tay vén mây mờ, muốn dùng chính sức mình để giải oan cho người anh em đồng đội. Dù Tần Chí Kiệt đã không còn trên đời anh cũng muốn mọi chuyện được minh bạch. Để nắm xương còn lại của cậu ấy được mai táng tại nghĩa trang liệt sĩ cho người đời kính trọng chứ không phải bị chôn nơi đất vàng hoang vắng như một tên nghiện ngập, mặc thế gian phỉ nhổ.
“Với Chí Kiệt mà nói trở thành một người cảnh sát nhân dân không phải là nghề nghiệp mà là tín ngưỡng suốt đời. Cậu ấy có thể nỗ lực bằng mọi giá, thậm chí đánh đổi cả mạng sống của mình. Bất kỳ ai trong nội bộ cục cảnh sát, kể cả cha tôi hay chính tôi cũng có thể từ bỏ con đường đã chọn, vi phạm lời thề nhưng riêng Chí Kiệt thì không bao giờ.”
Ngày đầu tiên nhập học, khi nhận được đồng phục cảnh sát Tần Chí Kiệt đã nâng niu, vuốt ve chiếc huy hiệu và tấm thẻ in số hiệu cảnh sát của cậu ấy, ngày trở thành Đảng viên họ cùng nhau tuyên thệ trước huy hiệu Đảng, bao nhiêu ngày đêm họ mơ về viễn cảnh được gia nhập lực lượng, cùng nhau trừ gian diệt ác, giữ cho dân chúng bình an. Tiếng nói tiếng cười và nhiệt huyết sục sôi của tuổi trẻ cuối cùng lại bị mây mù cuốn tới nơi triền núi xơ xác hoang vu.
Nơi đó có một ngôi mộ mới đắp không người thăm viếng, mà Tần Chí Kiệt… không đáng phải nằm lại đó. KHÔ????G QUẢ????G CÁO, đọc tг????????ệ???? tại # ????R ????M????RU????????????.???????? #
Bàn tay siết thành nắm đấm của Doãn Hạo nổi hằn gân xanh, khớp ngón tay anh trắng bệch. Anh gồng mình cắn răng chịu đựng cơn đau nhói khó dằn nơi tròng mắt, cứ thế cứ thế, anh ép mình phải nuốt lại những lời phẫn uất đau thương.
Quý Thương biết lúc này điều anh nên làm là để Doãn Hạo một mình, cho cậu ấy tự bình ổn cảm xúc cực đoan đang trỗi dậy. Anh biết Doãn Hạo có thể làm được.
Nhưng chẳng hiểu sao cùng với nỗi bất bình thay cho Tần Chí Kiệt, khi chứng kiến cặp mắt vốn thâm trầm sâu sắc của Doãn Hạo dần đỏ hoe… trái tim luôn bình thản của Quý Thương chợt nhói đau.
Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đặt tay lên mu bàn tay đang khẽ run của Doãn Hạo: “Anh tin vào phán đoán của cậu, chính anh cũng nghĩ như vậy. Chuyện này nếu cần anh giúp gì, cậu cứ nói với anh.”
Doãn Hạo chậm rãi nghiêng đầu nhìn Quý Thương, rồi ánh mắt anh rớt xuống nơi bàn tay Quý Thương đang đặt trên tay mình. Trong nháy mắt một tia phấn khởi rọi sáng vẻ mộng mị trên gương mặt Doãn Hạo.
Quý Thương rụt tay lại, giống như chợt nhớ ra điều gì anh lại nói như tự giễu: “Cơ mà anh bây giờ không quyền không thế lại ở ngoài ngành chắc cũng không giúp được gì nhiều.”
Doãn Hạo lắc đầu: “Chuyện này có lẽ hệ lụy đến cả nội bộ ngành, em chỉ có thể âm thầm điều tra nên người ngoài như anh có lẽ càng dễ hành động hơn đấy.”
“Được thôi. Dù sự thật là gì chúng ta cũng sẽ tìm ra.” nói xong Quý Thương lại hỏi: “Trong video của Yên Hỏa có thu được gì không?”
“Em đã thấy ảnh từng người tham gia cuộc ẩu đả với Chí Kiệt bị lưu trong hồ sơ cảnh sát rồi. Hai thằng lưu manh tạm thời không có gì khả nghi, chúng là khách quen hay lui tới Yên Hỏa. Mà căn nguyên vụ đánh nhau là một cô gái, cô ta có mặt trong ảnh chụp hiện trường nhưng không có thêm thông tin nào khác. Cũng không thấy cô ta quay lại Yên Hỏa.” ngừng một chút, Doãn Hạo nói tiếp: “Em cảm thấy có thể không phải Chí Kiệt sính làm anh hùng mà là cậu ấy quen cô gái đó từ trước. Có thể sẽ tìm được ít nhiều thông tin về Chí Kiệt ở chỗ cô gái đó.”
“Có khả năng đấy.” Quý Thương đưa mắt về phía cái điện thoại trên bàn, giọng anh trầm xuống, “Nhưng anh thấy bây giờ quan trọng nhất là phải nghĩ cách giải mã tin nhắn và tìm ra người mang biệt hiệu ‘Đông Quân’ là ai trong cục cảnh sát.”
Doãn Hạo gật đầu đồng tình, ánh mắt anh dừng một thoáng trên mu bàn tay mình rồi vội vã rời đi.Lời tác giả: Chương này có thay đổi: Thời gian Tần Chí Kiệt nhờ Quý Thương gửi tin nhắn sửa từ 8 giờ 2 phút thành 9 giờ 2 phút.
Quý Thương khẽ cau mày, Doãn Hạo vội buông tay ra. Trên cổ tay Quý Thương đã lằn một vết đỏ, có vẻ Doãn Hạo thực sự rất quan tâm đến chuyện của Tần Chí Kiệt. Quý Thương chợt nghĩ đến xấp tài liệu dày cộp về Tần Chí Kiệt trong nhà Doãn Hạo.
Anh lắc lắc cổ tay, thầm nghĩ suy đoán của mình hẳn là đúng rồi. Trông vẻ kích động của Doãn Hạo chí ít cậu ta cũng tìm Tần Chí Kiệt với mục đích tốt thôi.
“Không lầm được, đúng là cậu ấy.” Quý Thương nghiêm túc đáp.
Doãn Hạo hỏi dồn: “Sau đó thì sao?”
Quý Thương trầm ngâm nhớ lại: “Sau đó tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ quái. Biết chắc trong nhà vệ sinh không còn ai khác tôi mới lôi Tần Chí Kiệt vào buồng giữa.”
Doãn Hạo hỏi: “Cậu ấy đang hoạt động bí mật đúng không?”
“Đó đúng là điều đầu tiên tôi nghĩ đấy. Nhưng mà…” Quý Thương lắc đầu, “Tình thế lúc đó rất căng còn trạng thái tinh thần Tần Chí Kiệt tệ lắm, kiểu như nửa mê nửa tỉnh ấy. Nên cậu ấy cũng không nói được gì nhiều với tôi.”
Ngừng lại một lát, dường như vừa nhớ đến một điều gì rất khó chịu, đầu mày Quý Thương càng nhíu chặt hơn: “Cậu biết cái giá kim loại gắn trong phòng vệ sinh không? Lúc đó Tần Chí Kiệt tì mạnh khuỷu tay vào cái giá đó, cố chịu đau để giữ tỉnh táo mà không cần phát ra tiếng động hoặc tạo thành vết thương.”
Giờ phút này Doãn Hạo càng vững tin rằng anh chưa từng đoán sai, Tần Chí Kiệt không hề thay đổi, và cũng không bao giờ thay đổi.
Tay anh siết thành nắm đấm, run run hỏi: “Cậu ấy nói gì với anh?”
“Cậu ấy đưa cho tôi một cái điện thoại kiểu cũ, bảo tôi phải gửi tin nhắn cậu ấy soạn sẵn trong máy cho địa chỉ duy nhất trong danh bạ, là Đông Quân, vào đúng 9 giờ 2 phút tối hôm đó.”
“Đông Quân à?” Doãn Hạo lặp lại.
“Đây cũng là bí danh thôi.” Quý Thương nói tiếp, “Tôi vừa cầm điện thoại chưa kịp hỏi thêm gì thì hai thằng bên ngoài đã đạp cửa xông vào nhà vệ sinh.”
“Hai đứa đó không phải bạn mà là kẻ giám sát Chí Kiệt phải không?”
Quý Thương khẽ gật đầu. Doãn Hạo lại hỏi: “Rồi làm sao anh thoát được?”
“Thì tôi đứng dậy đi ra thôi.” Quý Thương giật giật khóe môi, che giấu sự ngượng ngùng.
Doãn Hạo nghi ngờ hỏi: “Đi vệ sinh còn không yên với chúng. Anh với Chí Kiệt lại chui vào cùng một buồng mà chúng chịu để anh đi à?”
Cái kiểu truy hỏi đến tận cùng của Doãn Hạo làm Quý Thương không biết phải lấp liếm ra sao, cuối cùng anh hắng giọng đáp: “Đúng lúc chúng nó đạp cửa vào thì Tần Chí Kiệt yếu quá suýt đổ người vào tường. Tôi… tôi vừa kịp đỡ cậu ấy. Chắc tư thế trông khá thân mật nên bọn kia chỉ thấy mù mắt chó chứ không nghi ngờ gì.”
Doãn Hạo gật đầu, thầm thở phào vì Quý Thương và Tần Chí Kiệt đã thoát nạn trong gang tấc.
Thực ra còn một tình tiết quan trọng mà Quý Thương chưa kể. Lúc đó anh đang ôm eo Tần Chí Kiệt, nghe thấy động tĩnh sau lưng anh liền huých huých tay vào người cậu ta rồi mỉa mai rằng: “Mẹ kiếp trông ngon lành mà dẹo như bún!”
Sau đó gã tay chơi điệu bộ, là anh, đã thản nhiên vẩy tay, lén tuồn điện thoại vào túi quần ngay trước ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ghê tởm của hai tên kia. Rồi anh nghênh ngang bỏ đi.
Hai thằng ngoài cửa tránh anh như tránh hủi, thấy anh ra chúng vội vàng lùi thật xa.
Thật ra thời nay cũng hiếm thấy người còn kì thị đến mức đó, Quý Thương chỉ không ngờ có một ngày ác cảm của người khác lại giúp ích cho mình. Nghĩ cũng thật tức cười.
Đèn trong phòng rất sáng nhưng cách một khung cửa bên ngoài sân thượng lại là biển trời tối tăm. Doãn Hạo lặng người không nói, Quý Thương cũng không quấy rầy mà đứng dậy, đi vào phòng ngủ.
Lúc Quý Thương trở lại, anh đưa chiếc điện thoại cục gạch màu đen cho Doãn Hạo: “Giao cho cậu đấy, đây là cái điện thoại Tần Chí Kiệt đưa tôi lúc ấy. Dù không hiểu lý do nhưng cuối cùng tôi vẫn gửi tin nhắn đúng hẹn, tin tôi gửi vẫn lưu trong hộp thư đi. Cậu nghiên cứu xem có từ đầu mối này tìm được Tần Chí Kiệt không.”
Doãn Hạo nhận cái điện thoại, thoáng chốc biểu cảm của anh trở nên vừa thương tâm vừa ẩn nhẫn. Sau một hồi im lặng, anh cắn răng khó nhọc nói: “Tìm được Chí Kiệt rồi. Cuối tháng đó thi thể cậu ấy bị phát hiện mắc cạn trong bờ cỏ ven sông Tú Thủy. Nguyên nhân tử vong là ngạt nước, tìm thấy dư lượng ma túy lớn trong cơ thể, cảnh sát kết luận cậu ấy hít thuốc quá liều, trượt chân ngã xuống sông.”
Giọng Doãn Hạo nghe bình thản nhưng từng chữ từng câu lại nặng như đeo chì. Quý Thương vẫn luôn tìm kiếm Tần Chí Kiệt lúc này hoàn toàn sững sờ: “Tại sao cảnh sát lại kết luận vội vàng thế được? Cậu ấy là sinh viên đại học Công An, là cảnh sát tương lai cơ mà. Sao có thể kết án như vậy??”
Doãn Hạo thở dài: “Năm thứ hai nghiên cứu sinh Chí Kiệt bỏ học…”
Sau hai ngày nghỉ cuối tuần, Doãn Hạo và Phù Uy đến ký túc xá nghiên cứu sinh thì thấy quần áo và đồ đạc của Tần Chí Kiệt đã bị dọn đi hết. Hỏi bạn cùng phòng cậu ta mới biết Tần Chí Kiệt đã làm thủ tục thôi học và chuyển đi đâu không rõ.
Chuyện này Tần Chí Kiệt đã ấp ủ từ bao giờ, nguyên nhân do đâu không một ai biết. Bạn cùng trường, giáo viên hướng dẫn, thậm chí cả giáo sư Hồ Vĩnh Dư cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc và tiếc nuối.
Doãn Hạo và Phù Uy thì như bị sét đánh ngang tai, hai thằng thiếu điều phát điên. Doãn Hạo gọi ngay cho cấp dưới của cha mình nhờ tra được hôm đó Tần Chí Kiệt lấy phòng khách sạn ở một thành phố xa lạ.
Doãn Hạo gọi đến khách sạn đó xin nối máy, Tần Chí Kiệt nhấc máy lên không nói lời nào lại cúp. Gọi đi gọi lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng bên kia rút dây điện thoại và dứt khoát trả phòng đi mất.
Ngay trong đêm đó, Doãn Hạo nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ. Từ đó anh và Phù Uy mới không tiếp tục tìm kiếm Tần Chí Kiệt nữa.
“Tin nhắn đó có lẽ cậu ấy mượn điện thoại của người qua đường để gửi cho tôi. Tin viết rằng: Đừng tìm tao, chúng ta luôn đi trên một con đường.”
Quý Thương hỏi: “Vì thế nên các cậu xác định Tần Chí Kiệt đã tham gia một chiến dịch bí mật nào đó phải không?”
Doãn Hạo gật đầu: “Dù không biết chắc nhưng tám phần mười là vậy.”
Cứ thế hơn một năm sau Doãn Hạo và Phù Uy tốt nghiệp đại học Công An và gia nhập đội hình sự thủ đô. Một lần Doãn Hạo nổi hứng vào hệ thống thông tin nội bộ tra cứu về Tần Chí Kiệt.
Trong hiện thực Tần Chí Kiệt rất có chí phấn đấu, cha mẹ không may qua đời từ khi Tần Chí Kiệt học cấp hai nhưng không vì vậy mà cậu ấy thối chí. Tần Chí Kiệt đi làm gia sư, cậu ấy và bà ngoại sống nương tựa vào nhau. Sau này cậu ấy thi đậu trường đại học Công An, rồi lên nghiên cứu sinh, vững bước trên con đường thực hiện ước mơ trở thành người cảnh sát của nhân dân.
Mà trong hồ sơ Doãn Hạo đọc được Tần Chí Kiệt là một người hoàn toàn khác. Sau khi cha mẹ qua đời cậu ấy sụp đổ, để mình bị tiêm nhiễm đầy thói hư tật xấu. Tần Chí Kiệt bỏ học năm lớp mười một rồi đi làm cho xưởng sửa chữa ô tô, quán bar, karaoke đủ kiểu nhưng không chỗ nào trụ được lâu. Các công ty hỗ trợ tài chính nhỏ và P2P đều có lịch sử nợ xấu của Tần Chí Kiệt, ngoài ra cậu ấy còn dính ba lần gây gổ đánh nhau bị lưu hồ sơ tại sở cảnh sát.
Khiến Doãn Hạo càng kinh ngạc hơn là chỉ trong vòng hai tháng trước lúc anh tìm thông tin về Tần Chí Kiệt đã có biên bản về một vụ ẩu đả và một lần dùng chất gây nghiện bị bắt. Nơi xảy ra ẩu đả là một quán bar ven sông ở thành phố Vân Bàn, tên là Yên Hỏa.
Lần đầu tiên Doãn Hạo làm trái với nguyên tắc của bản thân, anh đem sự việc đi hỏi cha mình. Cha anh, Doãn Trác Văn, cục trưởng cục cảnh sát thủ đô lại tỏ ra vô cùng thận trọng với việc này. Ông chỉ tiết lộ hoạt động nằm vùng Tần Chí Kiệt tham gia có mạng lưới liên đới rất rộng, được bảo mật ở cấp độ rất cao nên chính ông cũng chỉ biết sơ qua, không nắm được chi tiết chiến dịch.
Cứ thế thời gian trôi tới hai tuần sau khi Quý Thương và Tần Chí Kiệt gặp nhau. Doãn Hạo lại vào hệ thống mạng nội bộ tra cứu thông tin về Tần Chí Kiệt, và lần này kết quả nhận được là Tần Chí Kiệt đã chết.
Sự việc này theo Doãn Hạo hỏi được từ cha anh Doãn Trác Văn thì được lý giải là: Tần Chí Kiệt khi hoạt động nằm vùng đã bị nghiện ma túy, sau đó không kiểm soát được ham muốn tiền tài và cơn vã thuốc, cậu ấy bị khống chế và đã phản bội. Đồng thời ngay tại thời điểm ‘cất vó’ cậu ấy đã gửi tin tức giả làm cả chiến dịch đổ bể.
Bất luận thế nào Doãn Hạo cũng không tin câu trả lời này. Nơi có ánh nắng ắt có bóng tối. Thành phố Vân Bàn tuy chỉ là một đô thị hạng hai nhưng các thế lực trong nội bộ cục cảnh sát vẫn chằng chéo vào nhau, có những phòng ban đấu đá hỗn loạn mà Doãn Hạo ở tận thủ đô cũng phải nghe tiếng. Anh không tin những dòng kết tội lạnh lùng trên giấy, anh chọn tin Tần Chí Kiệt. Anh tin bất kể thế nào cậu ấy cũng sẽ giữ vững ước nguyện ban đầu, sẽ cùng anh đi trên một con đường.
Vậy là Doãn Hạo cầm một tờ đơn xin chuyển công tác cùng cái cớ tiến cử nhân tài để từ thủ đô bước vào một trung đội trinh sát hình sự tỉnh Vân Bàn.
Anh muốn tự tay vén mây mờ, muốn dùng chính sức mình để giải oan cho người anh em đồng đội. Dù Tần Chí Kiệt đã không còn trên đời anh cũng muốn mọi chuyện được minh bạch. Để nắm xương còn lại của cậu ấy được mai táng tại nghĩa trang liệt sĩ cho người đời kính trọng chứ không phải bị chôn nơi đất vàng hoang vắng như một tên nghiện ngập, mặc thế gian phỉ nhổ.
“Với Chí Kiệt mà nói trở thành một người cảnh sát nhân dân không phải là nghề nghiệp mà là tín ngưỡng suốt đời. Cậu ấy có thể nỗ lực bằng mọi giá, thậm chí đánh đổi cả mạng sống của mình. Bất kỳ ai trong nội bộ cục cảnh sát, kể cả cha tôi hay chính tôi cũng có thể từ bỏ con đường đã chọn, vi phạm lời thề nhưng riêng Chí Kiệt thì không bao giờ.”
Ngày đầu tiên nhập học, khi nhận được đồng phục cảnh sát Tần Chí Kiệt đã nâng niu, vuốt ve chiếc huy hiệu và tấm thẻ in số hiệu cảnh sát của cậu ấy, ngày trở thành Đảng viên họ cùng nhau tuyên thệ trước huy hiệu Đảng, bao nhiêu ngày đêm họ mơ về viễn cảnh được gia nhập lực lượng, cùng nhau trừ gian diệt ác, giữ cho dân chúng bình an. Tiếng nói tiếng cười và nhiệt huyết sục sôi của tuổi trẻ cuối cùng lại bị mây mù cuốn tới nơi triền núi xơ xác hoang vu.
Nơi đó có một ngôi mộ mới đắp không người thăm viếng, mà Tần Chí Kiệt… không đáng phải nằm lại đó. KHÔ????G QUẢ????G CÁO, đọc tг????????ệ???? tại # ????R ????M????RU????????????.???????? #
Bàn tay siết thành nắm đấm của Doãn Hạo nổi hằn gân xanh, khớp ngón tay anh trắng bệch. Anh gồng mình cắn răng chịu đựng cơn đau nhói khó dằn nơi tròng mắt, cứ thế cứ thế, anh ép mình phải nuốt lại những lời phẫn uất đau thương.
Quý Thương biết lúc này điều anh nên làm là để Doãn Hạo một mình, cho cậu ấy tự bình ổn cảm xúc cực đoan đang trỗi dậy. Anh biết Doãn Hạo có thể làm được.
Nhưng chẳng hiểu sao cùng với nỗi bất bình thay cho Tần Chí Kiệt, khi chứng kiến cặp mắt vốn thâm trầm sâu sắc của Doãn Hạo dần đỏ hoe… trái tim luôn bình thản của Quý Thương chợt nhói đau.
Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đặt tay lên mu bàn tay đang khẽ run của Doãn Hạo: “Anh tin vào phán đoán của cậu, chính anh cũng nghĩ như vậy. Chuyện này nếu cần anh giúp gì, cậu cứ nói với anh.”
Doãn Hạo chậm rãi nghiêng đầu nhìn Quý Thương, rồi ánh mắt anh rớt xuống nơi bàn tay Quý Thương đang đặt trên tay mình. Trong nháy mắt một tia phấn khởi rọi sáng vẻ mộng mị trên gương mặt Doãn Hạo.
Quý Thương rụt tay lại, giống như chợt nhớ ra điều gì anh lại nói như tự giễu: “Cơ mà anh bây giờ không quyền không thế lại ở ngoài ngành chắc cũng không giúp được gì nhiều.”
Doãn Hạo lắc đầu: “Chuyện này có lẽ hệ lụy đến cả nội bộ ngành, em chỉ có thể âm thầm điều tra nên người ngoài như anh có lẽ càng dễ hành động hơn đấy.”
“Được thôi. Dù sự thật là gì chúng ta cũng sẽ tìm ra.” nói xong Quý Thương lại hỏi: “Trong video của Yên Hỏa có thu được gì không?”
“Em đã thấy ảnh từng người tham gia cuộc ẩu đả với Chí Kiệt bị lưu trong hồ sơ cảnh sát rồi. Hai thằng lưu manh tạm thời không có gì khả nghi, chúng là khách quen hay lui tới Yên Hỏa. Mà căn nguyên vụ đánh nhau là một cô gái, cô ta có mặt trong ảnh chụp hiện trường nhưng không có thêm thông tin nào khác. Cũng không thấy cô ta quay lại Yên Hỏa.” ngừng một chút, Doãn Hạo nói tiếp: “Em cảm thấy có thể không phải Chí Kiệt sính làm anh hùng mà là cậu ấy quen cô gái đó từ trước. Có thể sẽ tìm được ít nhiều thông tin về Chí Kiệt ở chỗ cô gái đó.”
“Có khả năng đấy.” Quý Thương đưa mắt về phía cái điện thoại trên bàn, giọng anh trầm xuống, “Nhưng anh thấy bây giờ quan trọng nhất là phải nghĩ cách giải mã tin nhắn và tìm ra người mang biệt hiệu ‘Đông Quân’ là ai trong cục cảnh sát.”
Doãn Hạo gật đầu đồng tình, ánh mắt anh dừng một thoáng trên mu bàn tay mình rồi vội vã rời đi.Lời tác giả: Chương này có thay đổi: Thời gian Tần Chí Kiệt nhờ Quý Thương gửi tin nhắn sửa từ 8 giờ 2 phút thành 9 giờ 2 phút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.