Chương 17: Cái chêm gỗ (17)
Hề Thanh
02/11/2022
Khi Tiểu Đắng cầm nửa miếng bánh pizza, hổn hển nói “Cái thằng tóc vàng tên là Viên Hạo.” thì chân tướng vụ án đã gần ngay trước mắt.
“Viên Hạo” chính là bằng chứng xác thực về mối liên hệ mà Tào Vệ Vệ cần.
Chính xác hơn đó không đơn giản là một mối liên hệ, cái tên Viên Hạo đã đặt mọi hướng điều tra và những manh mối tưởng như rời rạc vào cùng một đường thẳng.
Kể cả Cung Hán.
Doãn Hạo nghe điện thoại của Tào Vệ Vệ xong thì quay lại bàn. Quý Thương ban nãy đã lỡ thấy được tên người gọi, anh cũng chẳng buồn vờ vĩnh mà hỏi luôn: “Sao rồi? Vụ án có gì mới chưa?”
Doãn Hạo nói: “Viên Hạo bị đưa về đồn rồi.”
Hai chữ “đưa về” chẳng có một chút ẩn ý hoa mỹ nào nhưng chắc chắn nó không có nghĩa là bị bắt.
Quý Thương đặt cái dĩa màu bạc xuống, hỏi: “Cảnh sát cũng cảm thấy anh ta không liên quan gì đến vụ án à?”
“Hửm?” Doãn Hạo nhìn lại Quý Thương: “Chứ anh cũng nghĩ Viên Hạo không liên quan đến vụ án thì sao còn cố tình bảo Tiểu Đắng nói tên hắn cho tôi?”
Quý Thương ngả lưng dựa vào ghế, chuyển sang một tư thế ngồi thể hiện rõ mình đã no nê sung sướng, anh cười có vẻ thích ý: “Cậu biết lý do mà.”
Doãn Hạo mỉm cười, gật đầu nói: “Đúng là Viên Hạo không liên quan đến vụ giết người, hắn chỉ là một thằng ma bùn sống bằng nghề gạt gẫm đàn bà con gái thôi. Cảnh sát vừa quát một câu là hắn khai tuốt tuột.”
Viên Hạo là một gã hèn hạ. Đến cả cái lần bị dính án ăn cắp cũng không phải tội thực của hắn, đó là hắn nhận thay đứa con gái. Mà thật ra nhìn từ một góc độ khác đó cũng là lần duy nhất trong đời hắn tỏ ra mạnh mẽ.
Có lẽ là do tâm lý nổi loạn hoặc muốn trả thù, mỗi lần Viên Hạo dẫn phụ nữ về nhà con gái hắn đều ăn trộm đồ của người ta. Những món đồ trộm được luôn bị đem bán, chỉ duy có đôi bông tai hình cánh bướm con nhỏ thấy thích quá nên lén giữ lại một chiếc.
Doãn Hạo ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Nhưng trực giác của anh là đúng đấy, Viên Hạo là mắt xích kết nối nạn nhân và Cung Hán. Mà làm sao anh phát hiện ra được?”
Quý Thương trở dậy, ngồi cúi mình, rũ mắt suy nghĩ: “Hóa đơn điện nước, khí đốt trên cửa chỉ ghi tên Viên Hạo, như vậy có thể Viên Hạo là người đứng tên thuê nhà rồi cho Cung Hán ở cùng. Nhưng theo Viên Hạo nói thì Cung Hán mắc nợ rất nhiều, có nhiều chủ nợ đã đến tận nhà đòi. Nhiều ngày Cung Hán vắng mặt nhưng Viên Hạo không hề tỏ ra sốt ruột sợ mình cũng sẽ bị quỵt tiền nhà. Phòng ngủ của Cung Hán trong nhà cũng còn nguyên đồ dùng, không có dấu hiệu sắp bị cho thuê tiếp. Điều này nói lên rằng Cung Hán không nợ tiền nhà Viên Hạo, hoặc là dù có nợ Viên Hạo cũng có thể đòi được. Viên Hạo nói dối, không phải không có cách nào liên lạc được với Cung Hán. Chắc chắn Viên Hạo có thể tìm được Cung Hán.”
Doãn Hạo gật đầu, suy luận của Quý Thương gần như chuẩn xác với thực tế vụ án.
Người cầm số điện thoại nạn nhân Vương Cảnh Bình từng liên lạc ba lần thực ra không phải Viên Hạo, mà là Cung Hán.
Cung Hán viện cớ bị đòi nợ không dám dùng số điện thoại đứng tên mình để nhờ Viên Hạo mua giúp một sim điện thoại, điều kiện trao đổi là anh ta sẽ trả trước nửa năm tiền nhà, đồng thời sẽ chịu tiền điện thoại hàng tháng cho Viên Hạo.
Viên Hạo không chút do dự khai hết toàn bộ sự việc. Dù sao chẳng ai lại vì một chút lợi lộc mà để mình trở thành nghi phạm giết người.
“Tìm thấy Cung Hán chưa?”
Doãn Hạo lắc đầu: “Đang lợi dụng Viên Hạo để liên lạc với hắn nhưng chưa được gì.”
“Sợi vải thu được ở Sơn Mộc thì sao?”
“Đâu nhanh thế được, sớm cũng phải sáng mai mới có kết quả.”
Quý Thương lại nói: “Đêm xảy ra vụ án 703 có tìm được lịch sử thuê xe của cậu ta không?”
“Không.” lại là câu trả lời phủ định nhưng vẻ mặt Doãn Hạo vẫn dửng dưng, “Theo Viên Hạo thì trước khi làm ở quán bar Cung Hán từng học leo núi và làm hướng dẫn viên du lịch mạo hiểm. Có một lần khi dẫn đoàn đi dã ngoại Cung Hán tham tiền nên tự ý đưa khách muốn trải nghiệm cảm giác mạnh đến khu vực chưa được khai thác, khiến một người chết một người bị thương. Sau đó không ai dám mướn anh ta nữa.”
Quý Thương hiểu ngay ý Doãn Hạo: “Ý cậu là cây cầu xây dở đó?”
Doãn Hạo khẽ gật đầu: “Nếu Cung Hán qua sông bằng cái cầu đó thì chẳng cần đạp xe cũng không phải chạy bộ. Nhưng giờ quan trọng là phải tìm ra hắn đã.”
Quý Thương hạ giọng nói: “Trước mắt Cung Hán vẫn chưa biết mình đã lộ. Nếu vụ án này có liên quan đến cậu ta thật thì quá nửa cũng là vì động cơ tiền bạc. Loại người coi tiền như tính mạng này có lẽ vẫn có cách tìm được đấy.”
Doãn Hạo cũng cúi mình đến trước bàn, trong phút chốc khoảng cách giữa hai người ngắn lại: “Cách gì?”
Quý Thương hơi nhướng mày: “Nhưng cách này phải đợi hai hôm, ngày 10 tháng 7 mới dùng được.”
“Ngày 10 tháng 7 à?” Doãn Hạo nhìn vào mắt Quý Thương, tia tinh quái lóe lên trong hai con ngươi màu hổ phách chẳng khác nào kiểu nhân vật phản diện nửa chính nửa tà trên phim.
“Bởi vì mùng 10 tháng 7 là ngày Yên Hỏa trả lương.”
Quý Thương mỉm cười chặc lưỡi một cái rồi lại nhướng mày, nói: “Nhưng nếu các cậu tìm được cậu ta trước thì càng tốt.”
Sáng sớm hôm sau, khoa kỹ thuật hình sự trả về hai kết quả.
Sau khi điện thoại của Phan Thành Lâm bị tịch thu và để Vương Cảnh Bình cất giữ đúng là số máy này đã đăng ký làm độc giả, đồng thời tài khoản đó đã đọc cuốn truyện “Thiếu Nữ Cháy Trong Đồng Hoa” của Quý Thương.
Kết quả phân tích cho thấy sợi vải Doãn Hạo thu được ở bản lề cửa sổ nhà vệ sinh Sơn Mộc trùng khớp với thành phần sợi vải thu được trong vết thương của nạn nhân.
Quán bar Yên Hỏa bị yêu cầu đóng cửa vì lý do không đảm bảo an toàn phòng cháy chữa cháy. Toàn thể nhân viên được nghỉ một ngày, chỉ có một vài người phụ trách đến hiện trường phối hợp với công tác điều tra của cảnh sát, thống nhất tuyệt đối bảo mật thông tin.
Doãn Hạo yêu cầu xem video về lần cuối cùng Cung Hán xuất hiện ở quán bar kể từ khi Vương Cảnh Bình bị hại. Hôm đó, khi Doãn Hạo và Quý Thương ngồi đợi tải video trong phòng giám sát thì Cung Hán vào đưa đồ ăn, sau khi ra cửa Cung Hán không đi ngay. Hắn ta đứng bên ngoài một lát rồi đi thẳng về phía khu bếp của quán, sau khi lấy một con dao cắt bánh mì trong tủ hắn vội vã rời đi.
Sau nhiều giờ tìm kiếm, chuyên viên khám nghiệm hiện trường phát hiện một chiếc áo khoác màu đen treo ở phòng thay đồ của nhân viên túi trong dính chút máu. Chiếc áo này bị đưa về đội kỹ thuật hình sự để phân tích vết máu và so sánh sợi vải.
Theo người quản lý quán bar cho biết, chiếc áo này đã xuất hiện trong phòng thay đồ từ rất lâu, không rõ là áo của ai. Thỉnh thoảng nhân viên trực đêm cũng lấy ra để đắp ngủ, nói chung ai cũng có thể sử dụng nó.
Doãn Hạo so sánh cái áo và hình ảnh khá mờ thu được trong video giám sát tại quán bar Sơn Mộc. Các chữ cái và ký hiệu in sau lưng áo cho phép anh khẳng định đây chính là cái áo Cung Hán đã mặc đến Sơn Mộc trong đêm xảy ra vụ án.
Tào Vệ Vệ xin lệnh bắt tạm giam, cảnh sát bố trí lực lượng trực tại những nơi Cung Hán có khả năng xuất hiện. Tất cả chỉ đợi kẻ tình nghi Cung Hán để lộ tung tích là sẽ tóm gọn.
Nhưng thời gian trôi từng giờ, số điện thoại Cung Hán sử dụng dưới tên Viên Hạo chưa một lần trong trạng thái mở máy. Viên Hạo hợp tác với cảnh sát cố liên lạc với Cung Hán bằng mọi con đường có thể nhưng tuyệt nhiên không được hồi âm.
Cung Hán như hoàn toàn biến mất.
Thời gian đã đến 10 giờ tối ngày mùng 10 tháng 7. Quán bar Yên Hỏa đã mở cửa trở lại, tầng hai quán ầm ĩ bởi biển người mua vui, trong phòng quản lý yên tĩnh đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo.
Cả người quản lý lẫn nhân viên kế toán cùng kiểm tra điện thoại của mình rồi lắc đầu với Doãn Hạo, mà cậu nhân viên phục vụ Tổ Lai đứng cạnh đó đột nhiên run rẩy chìa điện thoại của mình ra.
Cảnh sát lập tức đeo tai nghe bắt đầu truy tìm tín hiệu, Tổ Lai vừa định bấm nhận cuộc gọi thì đột nhiên bị Doãn Hạo cản lại, anh nói: “Đợi đã, mở cửa ra, cậu ra ngoài kia đi, đến chỗ nào càng ồn càng tốt.”
Họ mở cửa ban công ra, tiếng nhạc, tiếng người huyên náo ập vào phòng. Doãn Hạo và Từ Bân đưa mắt nhìn nhau rồi theo chân Tổ Lai ra ngoài.
Tổ Lai bấm máy nghe, theo chỉ dẫn của Doãn Hạo cậu ta tiếp tục đi ra tận sảnh quán bar.
Vừa đi vừa nói, lại thêm âm thanh ồn ã bên ngoài nghe rất thật: “Ai đấy? Gọi đúng giờ đẹp thế.”
Trong tiếng ồn của quán bar, một giọng nam cũng khó nghe vang lên từ đầu dây bên kia: “Tôi đây, sao đấy không nhận ra à?”
Tổ Lai gào lên: “Đ.m ồn thế này giọng mẹ anh còn chẳng nhận ra nữa là! Ai đấy? Đang bận lắm. Không nói thì cúp máy đây.”
“Tôi đây, là Cung Hán.”
Bấy giờ Tổ Lai mới hạ giọng: “Tiểu Cung à, đi thảnh thơi quá nhỉ. Khu VIP đã thuê được người mới đâu, mẹ nó chứ bận vắt chân lên cổ.”
“Tưởng hôm trước quán đóng cửa cơ mà? Sao đã mở lại rồi à?”
“À, hình như bị kiểm tra phòng cháy không đảm bảo, chắc sếp đấm ít tiền là xong ấy mà. Mở lại từ hôm qua rồi.” Tổ Lai cố tình hỏi giọng ngờ vực: “Hôm trước cậu đến quán à? Đến làm gì đấy? Nhớ các anh à? Muốn về làm không.”
“Tôi đi qua thôi.” Cung Hán ngập ngừng một chút rồi ấp úng hỏi: “Tiểu Lai này, hôm nay đã có lương chưa?”
“Có rồi đấy, ở đây được mỗi cái phát lương đúng ngày, không thì ai thèm làm. Sao đấy? Lương của cậu chưa về à?”
“Thấy mỗi lương cứng, mẹ kiếp không có đồng hoa hồng nào. Hay là định nợ tôi nhỉ?”
Tổ Lai nhìn sang Doãn Hạo, Doãn Hạo ra hiệu cho cậu ta tiếp tục trì hoãn. Tổ Lai liền nói: “Ai mà biết được, anh thì thấy có tiền hoa hồng trả cùng lương cứng luôn mà. Cậu hỏi kế toán chưa?”
“Chưa hỏi.”
“Thế thì gọi điện mà hỏi đi, gọi anh thì được việc gì.”
Cung Hán im lặng một lúc rồi nghiến răng đáp: “Mẹ nó chứ, thôi đành vậy.”
Tổ Lai lại bảo: “Tiền đấy, đành là đành thế nào. Hay là đợi đấy anh vào hỏi cho?”
“Anh hỏi giúp tôi á?”
“Ừ, đợi đấy mấy phút, anh vào hỏi rồi…”
Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, và Cung Hán cúp máy.
Tổ Lai nhìn Doãn Hạo: “Sao thế này? Đang nói sao tự dưng nó cúp máy.”
“Cậu lộ rồi.”
Doãn Hạo quay đầu chạy lên phòng quản lý ở tầng hai quán bar, vừa xô cửa ra thì Từ Bân ở trong phòng giơ tay với anh: “Khóa mục tiêu rồi, cách nửa cây số từ chỗ ở Viên Hạo khai của bạn gái cũ Cung Hán.”
Cách đó vài cây số, gã đàn ông mặc áo đen vội vã rời khỏi một siêu thị nhỏ rồi chạy đâm cả vào những người đi đường, hắn lao vào một con hẻm tối để lại sau lưng những tiếng phàn nàn mắng nhiếc.
Hắn cởi áo khoác quấn vào tay trái để trèo lên bờ tường nhà dân cắm đầy mảnh chai kiểu xưa mà không tốn mấy công sức.
Bạn gái Cung Hán làm nhân viên tiếp thị bia tại phố ẩm thực, giờ này cô ta chưa về. Sau khi vào nhà hắn lôi một cái túi du lịch từ tủ áo rồi nhét hết quần áo sạch, bẩn vào đó, cùng tất cả đồ dùng cá nhân của hắn.
Khoác túi lên vai, Cung Hán bước nhanh vào buồng vệ sinh, giẫm lên bồn cầu gỡ cái túi nilon màu đen giấu trên trần xuống. Hắn mở túi ra nhìn qua rồi vội vàng nhét vào túi du lịch.
Trước khi ra đi, Cung Hán thoáng do dự rồi miễn cưỡng mở túi rút vài tờ tiền một trăm tệ đặt lại trên gối trong phòng ngủ của bạn gái.
Xuống dưới lầu, Cung Hán cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Sau đó hắn chọn đúng con đường mình vừa trở về để trèo tường ra, định lẩn vào hẻm tối ban nãy.
Chân vừa chạm đất thì hai luồng sáng chói lòa rọi vào mặt hắn. Cung Hán không mở mắt ra được, chỉ nghe thấy tiếng kim loại loảng xoảng vang lên.
Đó là tiếng còng tra vào ổ.
Và cái âm thanh khiến hắn sợ hãi ấy sẽ làm bạn hắn suốt chuỗi ngày còn lại của cuộc đời.
“Viên Hạo” chính là bằng chứng xác thực về mối liên hệ mà Tào Vệ Vệ cần.
Chính xác hơn đó không đơn giản là một mối liên hệ, cái tên Viên Hạo đã đặt mọi hướng điều tra và những manh mối tưởng như rời rạc vào cùng một đường thẳng.
Kể cả Cung Hán.
Doãn Hạo nghe điện thoại của Tào Vệ Vệ xong thì quay lại bàn. Quý Thương ban nãy đã lỡ thấy được tên người gọi, anh cũng chẳng buồn vờ vĩnh mà hỏi luôn: “Sao rồi? Vụ án có gì mới chưa?”
Doãn Hạo nói: “Viên Hạo bị đưa về đồn rồi.”
Hai chữ “đưa về” chẳng có một chút ẩn ý hoa mỹ nào nhưng chắc chắn nó không có nghĩa là bị bắt.
Quý Thương đặt cái dĩa màu bạc xuống, hỏi: “Cảnh sát cũng cảm thấy anh ta không liên quan gì đến vụ án à?”
“Hửm?” Doãn Hạo nhìn lại Quý Thương: “Chứ anh cũng nghĩ Viên Hạo không liên quan đến vụ án thì sao còn cố tình bảo Tiểu Đắng nói tên hắn cho tôi?”
Quý Thương ngả lưng dựa vào ghế, chuyển sang một tư thế ngồi thể hiện rõ mình đã no nê sung sướng, anh cười có vẻ thích ý: “Cậu biết lý do mà.”
Doãn Hạo mỉm cười, gật đầu nói: “Đúng là Viên Hạo không liên quan đến vụ giết người, hắn chỉ là một thằng ma bùn sống bằng nghề gạt gẫm đàn bà con gái thôi. Cảnh sát vừa quát một câu là hắn khai tuốt tuột.”
Viên Hạo là một gã hèn hạ. Đến cả cái lần bị dính án ăn cắp cũng không phải tội thực của hắn, đó là hắn nhận thay đứa con gái. Mà thật ra nhìn từ một góc độ khác đó cũng là lần duy nhất trong đời hắn tỏ ra mạnh mẽ.
Có lẽ là do tâm lý nổi loạn hoặc muốn trả thù, mỗi lần Viên Hạo dẫn phụ nữ về nhà con gái hắn đều ăn trộm đồ của người ta. Những món đồ trộm được luôn bị đem bán, chỉ duy có đôi bông tai hình cánh bướm con nhỏ thấy thích quá nên lén giữ lại một chiếc.
Doãn Hạo ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Nhưng trực giác của anh là đúng đấy, Viên Hạo là mắt xích kết nối nạn nhân và Cung Hán. Mà làm sao anh phát hiện ra được?”
Quý Thương trở dậy, ngồi cúi mình, rũ mắt suy nghĩ: “Hóa đơn điện nước, khí đốt trên cửa chỉ ghi tên Viên Hạo, như vậy có thể Viên Hạo là người đứng tên thuê nhà rồi cho Cung Hán ở cùng. Nhưng theo Viên Hạo nói thì Cung Hán mắc nợ rất nhiều, có nhiều chủ nợ đã đến tận nhà đòi. Nhiều ngày Cung Hán vắng mặt nhưng Viên Hạo không hề tỏ ra sốt ruột sợ mình cũng sẽ bị quỵt tiền nhà. Phòng ngủ của Cung Hán trong nhà cũng còn nguyên đồ dùng, không có dấu hiệu sắp bị cho thuê tiếp. Điều này nói lên rằng Cung Hán không nợ tiền nhà Viên Hạo, hoặc là dù có nợ Viên Hạo cũng có thể đòi được. Viên Hạo nói dối, không phải không có cách nào liên lạc được với Cung Hán. Chắc chắn Viên Hạo có thể tìm được Cung Hán.”
Doãn Hạo gật đầu, suy luận của Quý Thương gần như chuẩn xác với thực tế vụ án.
Người cầm số điện thoại nạn nhân Vương Cảnh Bình từng liên lạc ba lần thực ra không phải Viên Hạo, mà là Cung Hán.
Cung Hán viện cớ bị đòi nợ không dám dùng số điện thoại đứng tên mình để nhờ Viên Hạo mua giúp một sim điện thoại, điều kiện trao đổi là anh ta sẽ trả trước nửa năm tiền nhà, đồng thời sẽ chịu tiền điện thoại hàng tháng cho Viên Hạo.
Viên Hạo không chút do dự khai hết toàn bộ sự việc. Dù sao chẳng ai lại vì một chút lợi lộc mà để mình trở thành nghi phạm giết người.
“Tìm thấy Cung Hán chưa?”
Doãn Hạo lắc đầu: “Đang lợi dụng Viên Hạo để liên lạc với hắn nhưng chưa được gì.”
“Sợi vải thu được ở Sơn Mộc thì sao?”
“Đâu nhanh thế được, sớm cũng phải sáng mai mới có kết quả.”
Quý Thương lại nói: “Đêm xảy ra vụ án 703 có tìm được lịch sử thuê xe của cậu ta không?”
“Không.” lại là câu trả lời phủ định nhưng vẻ mặt Doãn Hạo vẫn dửng dưng, “Theo Viên Hạo thì trước khi làm ở quán bar Cung Hán từng học leo núi và làm hướng dẫn viên du lịch mạo hiểm. Có một lần khi dẫn đoàn đi dã ngoại Cung Hán tham tiền nên tự ý đưa khách muốn trải nghiệm cảm giác mạnh đến khu vực chưa được khai thác, khiến một người chết một người bị thương. Sau đó không ai dám mướn anh ta nữa.”
Quý Thương hiểu ngay ý Doãn Hạo: “Ý cậu là cây cầu xây dở đó?”
Doãn Hạo khẽ gật đầu: “Nếu Cung Hán qua sông bằng cái cầu đó thì chẳng cần đạp xe cũng không phải chạy bộ. Nhưng giờ quan trọng là phải tìm ra hắn đã.”
Quý Thương hạ giọng nói: “Trước mắt Cung Hán vẫn chưa biết mình đã lộ. Nếu vụ án này có liên quan đến cậu ta thật thì quá nửa cũng là vì động cơ tiền bạc. Loại người coi tiền như tính mạng này có lẽ vẫn có cách tìm được đấy.”
Doãn Hạo cũng cúi mình đến trước bàn, trong phút chốc khoảng cách giữa hai người ngắn lại: “Cách gì?”
Quý Thương hơi nhướng mày: “Nhưng cách này phải đợi hai hôm, ngày 10 tháng 7 mới dùng được.”
“Ngày 10 tháng 7 à?” Doãn Hạo nhìn vào mắt Quý Thương, tia tinh quái lóe lên trong hai con ngươi màu hổ phách chẳng khác nào kiểu nhân vật phản diện nửa chính nửa tà trên phim.
“Bởi vì mùng 10 tháng 7 là ngày Yên Hỏa trả lương.”
Quý Thương mỉm cười chặc lưỡi một cái rồi lại nhướng mày, nói: “Nhưng nếu các cậu tìm được cậu ta trước thì càng tốt.”
Sáng sớm hôm sau, khoa kỹ thuật hình sự trả về hai kết quả.
Sau khi điện thoại của Phan Thành Lâm bị tịch thu và để Vương Cảnh Bình cất giữ đúng là số máy này đã đăng ký làm độc giả, đồng thời tài khoản đó đã đọc cuốn truyện “Thiếu Nữ Cháy Trong Đồng Hoa” của Quý Thương.
Kết quả phân tích cho thấy sợi vải Doãn Hạo thu được ở bản lề cửa sổ nhà vệ sinh Sơn Mộc trùng khớp với thành phần sợi vải thu được trong vết thương của nạn nhân.
Quán bar Yên Hỏa bị yêu cầu đóng cửa vì lý do không đảm bảo an toàn phòng cháy chữa cháy. Toàn thể nhân viên được nghỉ một ngày, chỉ có một vài người phụ trách đến hiện trường phối hợp với công tác điều tra của cảnh sát, thống nhất tuyệt đối bảo mật thông tin.
Doãn Hạo yêu cầu xem video về lần cuối cùng Cung Hán xuất hiện ở quán bar kể từ khi Vương Cảnh Bình bị hại. Hôm đó, khi Doãn Hạo và Quý Thương ngồi đợi tải video trong phòng giám sát thì Cung Hán vào đưa đồ ăn, sau khi ra cửa Cung Hán không đi ngay. Hắn ta đứng bên ngoài một lát rồi đi thẳng về phía khu bếp của quán, sau khi lấy một con dao cắt bánh mì trong tủ hắn vội vã rời đi.
Sau nhiều giờ tìm kiếm, chuyên viên khám nghiệm hiện trường phát hiện một chiếc áo khoác màu đen treo ở phòng thay đồ của nhân viên túi trong dính chút máu. Chiếc áo này bị đưa về đội kỹ thuật hình sự để phân tích vết máu và so sánh sợi vải.
Theo người quản lý quán bar cho biết, chiếc áo này đã xuất hiện trong phòng thay đồ từ rất lâu, không rõ là áo của ai. Thỉnh thoảng nhân viên trực đêm cũng lấy ra để đắp ngủ, nói chung ai cũng có thể sử dụng nó.
Doãn Hạo so sánh cái áo và hình ảnh khá mờ thu được trong video giám sát tại quán bar Sơn Mộc. Các chữ cái và ký hiệu in sau lưng áo cho phép anh khẳng định đây chính là cái áo Cung Hán đã mặc đến Sơn Mộc trong đêm xảy ra vụ án.
Tào Vệ Vệ xin lệnh bắt tạm giam, cảnh sát bố trí lực lượng trực tại những nơi Cung Hán có khả năng xuất hiện. Tất cả chỉ đợi kẻ tình nghi Cung Hán để lộ tung tích là sẽ tóm gọn.
Nhưng thời gian trôi từng giờ, số điện thoại Cung Hán sử dụng dưới tên Viên Hạo chưa một lần trong trạng thái mở máy. Viên Hạo hợp tác với cảnh sát cố liên lạc với Cung Hán bằng mọi con đường có thể nhưng tuyệt nhiên không được hồi âm.
Cung Hán như hoàn toàn biến mất.
Thời gian đã đến 10 giờ tối ngày mùng 10 tháng 7. Quán bar Yên Hỏa đã mở cửa trở lại, tầng hai quán ầm ĩ bởi biển người mua vui, trong phòng quản lý yên tĩnh đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo.
Cả người quản lý lẫn nhân viên kế toán cùng kiểm tra điện thoại của mình rồi lắc đầu với Doãn Hạo, mà cậu nhân viên phục vụ Tổ Lai đứng cạnh đó đột nhiên run rẩy chìa điện thoại của mình ra.
Cảnh sát lập tức đeo tai nghe bắt đầu truy tìm tín hiệu, Tổ Lai vừa định bấm nhận cuộc gọi thì đột nhiên bị Doãn Hạo cản lại, anh nói: “Đợi đã, mở cửa ra, cậu ra ngoài kia đi, đến chỗ nào càng ồn càng tốt.”
Họ mở cửa ban công ra, tiếng nhạc, tiếng người huyên náo ập vào phòng. Doãn Hạo và Từ Bân đưa mắt nhìn nhau rồi theo chân Tổ Lai ra ngoài.
Tổ Lai bấm máy nghe, theo chỉ dẫn của Doãn Hạo cậu ta tiếp tục đi ra tận sảnh quán bar.
Vừa đi vừa nói, lại thêm âm thanh ồn ã bên ngoài nghe rất thật: “Ai đấy? Gọi đúng giờ đẹp thế.”
Trong tiếng ồn của quán bar, một giọng nam cũng khó nghe vang lên từ đầu dây bên kia: “Tôi đây, sao đấy không nhận ra à?”
Tổ Lai gào lên: “Đ.m ồn thế này giọng mẹ anh còn chẳng nhận ra nữa là! Ai đấy? Đang bận lắm. Không nói thì cúp máy đây.”
“Tôi đây, là Cung Hán.”
Bấy giờ Tổ Lai mới hạ giọng: “Tiểu Cung à, đi thảnh thơi quá nhỉ. Khu VIP đã thuê được người mới đâu, mẹ nó chứ bận vắt chân lên cổ.”
“Tưởng hôm trước quán đóng cửa cơ mà? Sao đã mở lại rồi à?”
“À, hình như bị kiểm tra phòng cháy không đảm bảo, chắc sếp đấm ít tiền là xong ấy mà. Mở lại từ hôm qua rồi.” Tổ Lai cố tình hỏi giọng ngờ vực: “Hôm trước cậu đến quán à? Đến làm gì đấy? Nhớ các anh à? Muốn về làm không.”
“Tôi đi qua thôi.” Cung Hán ngập ngừng một chút rồi ấp úng hỏi: “Tiểu Lai này, hôm nay đã có lương chưa?”
“Có rồi đấy, ở đây được mỗi cái phát lương đúng ngày, không thì ai thèm làm. Sao đấy? Lương của cậu chưa về à?”
“Thấy mỗi lương cứng, mẹ kiếp không có đồng hoa hồng nào. Hay là định nợ tôi nhỉ?”
Tổ Lai nhìn sang Doãn Hạo, Doãn Hạo ra hiệu cho cậu ta tiếp tục trì hoãn. Tổ Lai liền nói: “Ai mà biết được, anh thì thấy có tiền hoa hồng trả cùng lương cứng luôn mà. Cậu hỏi kế toán chưa?”
“Chưa hỏi.”
“Thế thì gọi điện mà hỏi đi, gọi anh thì được việc gì.”
Cung Hán im lặng một lúc rồi nghiến răng đáp: “Mẹ nó chứ, thôi đành vậy.”
Tổ Lai lại bảo: “Tiền đấy, đành là đành thế nào. Hay là đợi đấy anh vào hỏi cho?”
“Anh hỏi giúp tôi á?”
“Ừ, đợi đấy mấy phút, anh vào hỏi rồi…”
Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, và Cung Hán cúp máy.
Tổ Lai nhìn Doãn Hạo: “Sao thế này? Đang nói sao tự dưng nó cúp máy.”
“Cậu lộ rồi.”
Doãn Hạo quay đầu chạy lên phòng quản lý ở tầng hai quán bar, vừa xô cửa ra thì Từ Bân ở trong phòng giơ tay với anh: “Khóa mục tiêu rồi, cách nửa cây số từ chỗ ở Viên Hạo khai của bạn gái cũ Cung Hán.”
Cách đó vài cây số, gã đàn ông mặc áo đen vội vã rời khỏi một siêu thị nhỏ rồi chạy đâm cả vào những người đi đường, hắn lao vào một con hẻm tối để lại sau lưng những tiếng phàn nàn mắng nhiếc.
Hắn cởi áo khoác quấn vào tay trái để trèo lên bờ tường nhà dân cắm đầy mảnh chai kiểu xưa mà không tốn mấy công sức.
Bạn gái Cung Hán làm nhân viên tiếp thị bia tại phố ẩm thực, giờ này cô ta chưa về. Sau khi vào nhà hắn lôi một cái túi du lịch từ tủ áo rồi nhét hết quần áo sạch, bẩn vào đó, cùng tất cả đồ dùng cá nhân của hắn.
Khoác túi lên vai, Cung Hán bước nhanh vào buồng vệ sinh, giẫm lên bồn cầu gỡ cái túi nilon màu đen giấu trên trần xuống. Hắn mở túi ra nhìn qua rồi vội vàng nhét vào túi du lịch.
Trước khi ra đi, Cung Hán thoáng do dự rồi miễn cưỡng mở túi rút vài tờ tiền một trăm tệ đặt lại trên gối trong phòng ngủ của bạn gái.
Xuống dưới lầu, Cung Hán cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Sau đó hắn chọn đúng con đường mình vừa trở về để trèo tường ra, định lẩn vào hẻm tối ban nãy.
Chân vừa chạm đất thì hai luồng sáng chói lòa rọi vào mặt hắn. Cung Hán không mở mắt ra được, chỉ nghe thấy tiếng kim loại loảng xoảng vang lên.
Đó là tiếng còng tra vào ổ.
Và cái âm thanh khiến hắn sợ hãi ấy sẽ làm bạn hắn suốt chuỗi ngày còn lại của cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.