Chương 4: Cái chêm gỗ (4)
Hề Thanh
02/11/2022
Cân nhắc một lát Quý Thương quyết định tắt máy tính, rời khỏi phòng làm việc sang phòng khách. Đóa hoa hướng dương nọ đang nằm trên bàn ăn.
Anh đã nói dối cảnh sát.
Bản thảo tiểu thuyết đó đang nằm trong hòm thư điện tử, dù nhiều năm đã qua anh vẫn nhớ rất rõ mình lưu nó ở đâu.
Không chỉ có thế, ngay cả câu “bịa ra thôi” của anh cũng không hoàn toàn là thật. “Thiếu Nữ Cháy Trong Đồng Hoa” có một phần là hư cấu, nhưng nguồn cảm hứng của anh là từ sự kiện có thật.
Lúc nghe nói hung thủ sử dụng phương thức gây án giống với tiểu thuyết quả thật Quý Thương đã rất kinh ngạc, điều này khiến anh nhớ đến một người đã nhiều năm anh không gặp lại. Bởi vậy khi chưa biết rõ ràng sự việc, trong vô thức Quý Thương đã muốn tránh gây phiền toái cho người đó.
Nhưng Quý Thương cũng thừa hiểu người cảnh sát tên Doãn Hạo đó chưa chắc đã tin những gì anh nói. Người đó tuy còn trẻ nhưng ánh mắt cậu ta vừa kiên định vừa sắc bén. Một khi đã nghi ngờ chắc chắn cậu ta sẽ tìm mọi cách xác minh, muốn qua mắt người như vậy đúng là hòng lấy giấy gói lửa.
Chỉ mấy phút trước, ngay khi Quý Thương quyết định sẽ gửi bản thảo tiểu thuyết đó cho Doãn Hạo thì bông hoa hướng dương dính máu ấy xuất hiện.
Điều này đã làm thay đổi hoàn toàn quyết định của Quý Thương, bởi vì anh tin rằng người mình từng quen biết đó sẽ không bao giờ gửi cho mình một kiện hàng như thế. Việc này tuyệt đối không thể liên quan đến người ấy được.
Hai người cao lớn băng qua sảnh ngoài Nhàn Tiêu, tiến thẳng vào tòa nhà bốn tầng ở sân trong. Sau năm phút, họ đã có mặt tại phòng khách riêng của Quý Thương.
Doãn Hạo và Từ Bân đeo găng tay, thận trọng nhét bông hoa vào túi vật chứng rồi cho cả lớp túi bọc ngoài vào.
Làm xong, Doãn Hạo đưa mắt sang Quý Thương đang ngồi trên salon: “Đội sẽ cử một cảnh sát chuyên thu thập vật chứng đến, đợi khoảng mười phút nữa thôi. Ngoài hộp đựng hoa này còn gì nữa không?”
Quý Thương đáp: “Tất cả ở đó thôi. Người nhận hàng là Nghê Hiểu, nhân viên của tôi. 5 rưỡi các anh rời khỏi Nhàn Tiêu thì khoảng 6 giờ Nghê Hiểu mang hàng lên. Ban nãy lúc tôi gọi cho anh là tôi vừa mở hộp ra cũng là lần đầu tiên tôi chạm vào kiện hàng đó. Trong nhà có camera, anh có thể kiểm tra.”
Doãn Hạo hơi nhíu mày, Quý Thương này có vẻ hiểu rất rõ quy trình làm việc của cảnh sát. Mà nghĩ lại anh ta chuyên viết tiểu thuyết trinh thám, biết vậy cũng bình thường.
Quý Thương không chỉ giúp Doãn Hạo tiết kiệm thời gian đặt câu hỏi mà cả bước điều tra tiếp theo anh cũng làm hộ luôn.
“Tôi đã nhắn tin cho Nghê Hiểu rồi, lát nữa em ấy sẽ lên đây.” ngừng một chút Quý Thương lại mỉm cười, nói, “Tốt nhất là các anh đừng nhắc đến án mạng với em ấy, em ấy đã nhát lại hay nói nhiều. Em ấy mà biết chuyện thì sáng mai mặt trời chưa mọc tất cả nhân viên Nhàn Tiêu, có khi cả khách cũng sẽ biết hết đấy.”
Doãn Hạo nghĩ đến cô nàng mồm miệng tía lia kia và hết sức đồng tình với ý kiến của Quý Thương. Anh vừa cởi găng tay vừa hỏi: “Anh Quý có biết người gửi trên bill chuyển phát nhanh là ai không?”
Quý Thương lắc đầu: “Không biết, nhưng nếu đồ trong hộp có liên quan đến vụ án mạng thì e rằng thông tin người gửi là giả thôi.”
Quý Thương đứng dậy rót nước cho Doãn Hạo và Từ Bân.
Từ Bân đứng phía sau, hỏi: “Nhận bưu kiện từ người lạ mà anh Quý không thấy tò mò à? Sao anh để lâu vậy mới bóc ra?”
Quý Thương không đáp lời ngay, anh ung dung bước đến trước mặt hai đồng chí cảnh sát nghiêm nghị, đặt ly nước xuống rồi mỉm cười khó hiểu.
Quý Thương nhún vai: “Thật ra tôi hay nhận được bưu phẩm từ người lạ lắm. Thường thì tôi không thiết mở ra xem đâu, như hôm nay phải coi là sớm đấy.”
“Hay nhận được bưu phẩm từ người lạ lắm à?”
Doãn Hạo đã đoán được phần nào lý do.
Trong khi đó cảnh sát Từ nghiêm túc vẫn chưa thôi cau mày: “Phiền anh Quý nói rõ nguyên nhân được không?”
“À…” Quý Thương đan hai tay vào nhau, cựa cựa mình như thể những lời anh sắp nói ra không lọt tai cho lắm: “Nguyên nhân thì…”
Ngay lúc Quý Thương đang vắt óc lựa chọn câu chữ thì Tiểu Nê Ba hùng hổ xô cửa lao vào, sự xuất hiện đúng thời điểm tuyệt vời. Quý Thương quyết định tháng này người em Tiểu Nê Ba xứng đáng được tăng tiền thưởng.
Tướng mạo Từ Bân rất đàng hoàng chính trực, khi không cười trông anh ta có phần dữ dằn khác hẳn cậu cảnh sát hồi chiều cười đùa chớt nhả với Tiểu Nê Ba.
Bởi vậy, lúc này Tiểu Nê Ba trả lời câu hỏi rất tử tế: “Luôn là tôi nhận bưu phẩm cho sếp, sau khi nhận tôi mang thẳng lên đây, không có ai khác động vào ạ.”
Quý Thương rất hài lòng với biểu hiện của cô nàng, anh gật đầu, hơi mỉm cười.
Doãn Hạo hỏi: “Vậy cô có nhớ mặt nhân viên chuyển phát nhanh không? Hoặc nhớ biển số xe cũng được?”
Tiểu Nê Ba đảo mắt nghĩ ngợi: “Không có biển số đâu, người ta đi xe đạp, cũng không mặc đồng phục của công ty chuyển phát nhanh. Người đó đội mũ, đeo khẩu trang, tôi không thấy rõ mặt.”
Doãn Hạo hỏi: “Có nhận ra được là nam hay nữ không?”
Tiểu Nê Ba hơi nghiêng đầu rồi nghiêm túc đáp: “Tôi không nhìn kĩ lắm nhưng chắc là con trai.”
“Bởi vì anh ta không có ngực.” Tiểu Nê Ba vỗ vỗ ngực mình, động tác của cô rất tự nhiên không hề có vẻ lố lăng.
Mí mắt Doãn Hạo giật giật, anh cảm thấy mình sắp không giữ được sự bình tĩnh và kiềm chế cần thiết khi điều tra rồi.
Trong mấy giây, hai viên cảnh sát cùng im lặng.
Quý Thương nhìn Tiểu Nê Ba với vẻ bất lực: “Người không mặc đồng phục, đi xe đạp đưa hàng mà em không hỏi han gì hả? Ngộ nhỡ nó nhét bom trong đó em cũng hí hửng vác lên cho anh hay sao.”
Tiểu Nê Ba liếc xéo sếp một cái rồi tuôn ra một tràng: “Sếp ơi sếp là người trời, sếp có bao giờ để ý đến việc vặt trong nhà đâu mà sếp hiểu được. Đây là khu du lịch sinh thái, bạn của nhà nông anh ạ, các nhà cách nhau cả cây số làm gì có nhân viên chuyển phát nhanh đến tận nơi giao hàng. Người ta sẽ tìm ai đấy sống trong khu này để giao bưu phẩm nhờ họ đi phát hộ, có gì lạ đâu nào.”
Tiểu Nê Ba đâu biết viễn cảnh được tăng thưởng tháng này của cô nàng thế là tan thành mây khói. W????b đọc nhanh tại { Tr ùmTr????yện.V???? }
Quý Thương từ đầu đến giờ luôn tỏ ra lạnh nhạt lúc này lại có vẻ khá bứt rứt, mặt anh tái mét, anh cầm cốc nước lên hớp một hớp. Lúc ngẩng lên anh mới thấy đồng chí cảnh sát Doãn Hạo mới nãy còn đằng đằng sát khí giờ lại đang mỉm cười nhìn mình.
Quý Thương nói: “Hai anh còn cần hỏi gì không? Nếu hết rồi thì tôi cho cô nương này xuống nhà, tôi đau đầu quá.”
“Ơ sao sếp lại nhức đầu ạ?” Tiểu Nê Ba lo lắng hỏi, “Thức đêm suốt thế bảo sao không hỏng người.”
Quý Thương kiệt sức đáp: “Thôi thôi, mời em xuống nhà, đi đi, ngoan, sảnh lễ tân cần em lắm.”
Tiểu Nê Ba ấm ức bỏ ra ngoài.
Lúc này Từ Bân lấy lại tinh thần, nhắc lại câu hỏi ban nãy: “Vừa rồi anh Quý có nói anh thường nhận được bưu phẩm từ người lạ, phiền anh cho biết vì sao lại thế?”
Quý Thương thiếu điều lên cơn suy tim, tiễn được một đứa ngốc lại vẫn còn một tên nhớ dai chờ anh.
Nhưng Quý Thương đâu ngờ anh chưa kịp mở miệng đã có nhân viên mẫn cán cướp lời đáp hộ.
“Còn vì sao nữa? Người theo đuổi chứ sao. Khách đến đây hoặc là người quen bên ngoài đó, à còn cả đối tượng hẹn hò mẹ sếp giới thiệu nữa, trai gái ong bướm hàng đàn sếp tôi chối không chịu gặp thế là người ta cứ gửi đồ đến.”
Tiểu Nê Ba nói xong lại thở dài, nhìn sang Doãn Hạo: “Lúc đầu tôi cứ tưởng anh cũng là người theo đuổi sếp cơ, thế nên hồi chiều tôi mới không muốn đưa anh lên gặp ảnh đấy.”
Quý Thương chống tay xuống ghế salon để xoay người đi, anh nhắm mắt lại ý là không nỡ nhìn thẳng nữa.
Câu vừa rồi của Tiểu Nê Ba chỉ có ý phân bua với cảnh sát Doãn về thái độ không đúng mực cho lắm của cô hồi chiều nhưng Doãn Hạo nghe xong lại thấy như mình bị bà cụ non này cà khịa.
Mấy chữ gái trai ong bướm cứ bập bùng trong đầu anh.
Mười lăm phút sau viên cảnh sát chuyên thu thập bằng chứng Lý Viễn đã đến. Anh ta niêm phong tất cả những thứ liên quan đến kiện hàng rồi mang đi.
Quý Thương lấy cớ muốn hít thở không khí để đưa ba người Doãn Hạo xuống bãi đỗ xe ngoài cổng lớn.
Trước cổng Nhàn Tiêu là một con đường rộng hai làn xe, ven đường trồng những cây hoa tử vi đang nở rộ giữa tháng bảy. Quý Thương đứng ở đầu đường dưới một tán cây hút thuốc, xe của Doãn Hạo chậm rãi lái ra.
Hình như Quý Thương nhớ ra điều gì nên tự dưng anh lắc lắc đầu mỉm cười rồi quay ra vẫy tay với Doãn Hạo: “Tạm biệt nhé hai đồng chí cảnh sát.”
Doãn Hạo không trả lời, lúc này ánh mắt anh đã vượt qua Quý Thương để nhìn chăm chú một chiếc xe máy đang phóng đến từ xa.
Ô tô của Doãn Hạo đột ngột khựng lại, tiếng phanh kít thật chói tai.
Sắc mặt Doãn Hạo thay đổi hẳn, anh tức tốc cởi dây an toàn, mở cửa xe nhảy xuống, vừa lao về phía Quý Thương vừa thét lên: “Tránh ra mau!”
Quý Thương không kịp hiểu gì cả, anh vô thức bước lùi lại. Chiếc xe máy màu đen đột ngột tăng tốc phóng vút lên như tên bắn, gương xe quạt trúng ống tay áo Quý Thương.
Lúc ấy một tay Quý Thương còn đút trong túi quần, vừa bước lùi khiến anh càng mất thăng bằng hơn vậy là anh ngã ngửa ra.
Trong tình thế bất ngờ Quý Thương vội chống khuỷu tay phải xuống đất, đến khi định thần lại muốn đứng dậy anh mới nhận ra cánh tay đó đã xuôi xị vô lực.
Doãn Hạo đỡ Quý Thương đứng lên rồi sờ nắn cánh tay phải của anh, cuối cùng anh nhăn mặt nói: “Trật khớp rồi.”
Chiếc xe gây tai nạn đã biệt tăm, trên đường có camera giám sát nên Từ Bân xuống xe chạy đuổi theo một đoạn rồi cũng bỏ cuộc.
Lúc Từ Bân trở lại trai đẹp của ngành cảnh sát đang nắn nắn cánh tay Quý Thương làm người ta đau trợn cả mắt. Từ Bân thuận miệng bảo: “Anh về cùng xe với Lý Viễn, cậu thuận đường thì đưa anh Quý đến bệnh viện luôn đi. Cậu còn muốn hỏi gì phải không?”
Doãn Hạo nói: “Còn Trần Thiến Di thì sao?”
Từ Bân chui vào xe Lý Viễn rồi hất cằm với Doãn Hạo: “Hôm nay muộn rồi, hẹn 9 giờ sáng mai ở dưới chung cư nhà cô ta nhé.”
Quý Thương thấy hơi buồn cười, anh chưa được nói câu nào người ta đã sắp đặt hộ anh hết rồi.
Doãn Hạo quay lại nhìn anh, tay chỉ chỉ xe mình: “Đi thôi.”
Quý Thương ôm ôm che che cánh tay phải nhưng chân không nhúc nhích. Doãn Hạo nghĩ mấy giây rồi như sực hiểu ra, anh nắm cánh tay trái Quý Thương, khoác lên vai mình.
Vì tay phải Quý Thương bị thương nên Doãn Hạo nấn ná đụng trên chạm dưới một hồi vẫn không biết phải nắm tay kia vào đâu, cuối cùng anh đành lúng túng đặt tay lên eo Quý Thương.
Quý Thương ngơ ngác hỏi: “Cảnh sát Doãn làm gì vậy?”
Doãn Hạo đáp: “Dìu anh lên xe thôi.”
Quý Thương nghiêm túc nói: “Tay tôi bị thương thôi, chân có sao đâu.”
Doãn Hạo liền buông tay trái Quý Thương ra, hắng giọng đáp: “Vừa xong anh đứng lại không đi làm tôi tưởng chân anh cũng bị thương.”
Quý Thương cười nói: “Tôi đứng lại vì tôi nhớ ra mình chẳng có gì trong người thì đi bệnh viện sao được? Cảnh sát Doãn lên lầu lấy đồ giúp tôi với. Đừng để Tiểu Nê Ba biết không thì nửa đêm mẹ tôi phi đến đây đấy.”
Doãn Hạo rảo bước vào sảnh Nhàn Tiêu, chân dài anh đi phăm phăm và suýt vấp cả vào chậu hoa ngoài sảnh.
Quý Thương nhìn theo, nụ cười trên môi tắt dần.
Anh quay đầu nhìn camera giám sát trong bãi xe, cặp mắt hẹp dài vốn lấp lánh vì phản chiếu ánh đèn nhưng khi hàng mi rũ xuống, trong mắt anh chỉ còn màu đen thăm thẳm.
Theo anh biết camera giám sát ở đoạn đường này mấy hôm trước vừa bị bọn trẻ con nghịch ngợm ném đá nên tạm thời không hoạt động nhưng camera của nhà khách trong bãi xe vẫn quay được bình thường.
Nhàn Tiêu cách trung tâm thành phố không xa lắm nhưng khu vực này khá vắng vẻ, đúng là thỉnh thoảng vẫn có băng nhóm đua xe chạy qua. Có điều để tránh cảnh sát giao thông chúng luôn chỉ xuất hiện từ khoảng sau 12 giờ đêm.
Lúc này mới 10 giờ, trước cổng sáng sủa mà trên đường không còn chiếc xe nào khác, tại sao cái xe máy đó lại lao thẳng về phía anh?
Anh đã nói dối cảnh sát.
Bản thảo tiểu thuyết đó đang nằm trong hòm thư điện tử, dù nhiều năm đã qua anh vẫn nhớ rất rõ mình lưu nó ở đâu.
Không chỉ có thế, ngay cả câu “bịa ra thôi” của anh cũng không hoàn toàn là thật. “Thiếu Nữ Cháy Trong Đồng Hoa” có một phần là hư cấu, nhưng nguồn cảm hứng của anh là từ sự kiện có thật.
Lúc nghe nói hung thủ sử dụng phương thức gây án giống với tiểu thuyết quả thật Quý Thương đã rất kinh ngạc, điều này khiến anh nhớ đến một người đã nhiều năm anh không gặp lại. Bởi vậy khi chưa biết rõ ràng sự việc, trong vô thức Quý Thương đã muốn tránh gây phiền toái cho người đó.
Nhưng Quý Thương cũng thừa hiểu người cảnh sát tên Doãn Hạo đó chưa chắc đã tin những gì anh nói. Người đó tuy còn trẻ nhưng ánh mắt cậu ta vừa kiên định vừa sắc bén. Một khi đã nghi ngờ chắc chắn cậu ta sẽ tìm mọi cách xác minh, muốn qua mắt người như vậy đúng là hòng lấy giấy gói lửa.
Chỉ mấy phút trước, ngay khi Quý Thương quyết định sẽ gửi bản thảo tiểu thuyết đó cho Doãn Hạo thì bông hoa hướng dương dính máu ấy xuất hiện.
Điều này đã làm thay đổi hoàn toàn quyết định của Quý Thương, bởi vì anh tin rằng người mình từng quen biết đó sẽ không bao giờ gửi cho mình một kiện hàng như thế. Việc này tuyệt đối không thể liên quan đến người ấy được.
Hai người cao lớn băng qua sảnh ngoài Nhàn Tiêu, tiến thẳng vào tòa nhà bốn tầng ở sân trong. Sau năm phút, họ đã có mặt tại phòng khách riêng của Quý Thương.
Doãn Hạo và Từ Bân đeo găng tay, thận trọng nhét bông hoa vào túi vật chứng rồi cho cả lớp túi bọc ngoài vào.
Làm xong, Doãn Hạo đưa mắt sang Quý Thương đang ngồi trên salon: “Đội sẽ cử một cảnh sát chuyên thu thập vật chứng đến, đợi khoảng mười phút nữa thôi. Ngoài hộp đựng hoa này còn gì nữa không?”
Quý Thương đáp: “Tất cả ở đó thôi. Người nhận hàng là Nghê Hiểu, nhân viên của tôi. 5 rưỡi các anh rời khỏi Nhàn Tiêu thì khoảng 6 giờ Nghê Hiểu mang hàng lên. Ban nãy lúc tôi gọi cho anh là tôi vừa mở hộp ra cũng là lần đầu tiên tôi chạm vào kiện hàng đó. Trong nhà có camera, anh có thể kiểm tra.”
Doãn Hạo hơi nhíu mày, Quý Thương này có vẻ hiểu rất rõ quy trình làm việc của cảnh sát. Mà nghĩ lại anh ta chuyên viết tiểu thuyết trinh thám, biết vậy cũng bình thường.
Quý Thương không chỉ giúp Doãn Hạo tiết kiệm thời gian đặt câu hỏi mà cả bước điều tra tiếp theo anh cũng làm hộ luôn.
“Tôi đã nhắn tin cho Nghê Hiểu rồi, lát nữa em ấy sẽ lên đây.” ngừng một chút Quý Thương lại mỉm cười, nói, “Tốt nhất là các anh đừng nhắc đến án mạng với em ấy, em ấy đã nhát lại hay nói nhiều. Em ấy mà biết chuyện thì sáng mai mặt trời chưa mọc tất cả nhân viên Nhàn Tiêu, có khi cả khách cũng sẽ biết hết đấy.”
Doãn Hạo nghĩ đến cô nàng mồm miệng tía lia kia và hết sức đồng tình với ý kiến của Quý Thương. Anh vừa cởi găng tay vừa hỏi: “Anh Quý có biết người gửi trên bill chuyển phát nhanh là ai không?”
Quý Thương lắc đầu: “Không biết, nhưng nếu đồ trong hộp có liên quan đến vụ án mạng thì e rằng thông tin người gửi là giả thôi.”
Quý Thương đứng dậy rót nước cho Doãn Hạo và Từ Bân.
Từ Bân đứng phía sau, hỏi: “Nhận bưu kiện từ người lạ mà anh Quý không thấy tò mò à? Sao anh để lâu vậy mới bóc ra?”
Quý Thương không đáp lời ngay, anh ung dung bước đến trước mặt hai đồng chí cảnh sát nghiêm nghị, đặt ly nước xuống rồi mỉm cười khó hiểu.
Quý Thương nhún vai: “Thật ra tôi hay nhận được bưu phẩm từ người lạ lắm. Thường thì tôi không thiết mở ra xem đâu, như hôm nay phải coi là sớm đấy.”
“Hay nhận được bưu phẩm từ người lạ lắm à?”
Doãn Hạo đã đoán được phần nào lý do.
Trong khi đó cảnh sát Từ nghiêm túc vẫn chưa thôi cau mày: “Phiền anh Quý nói rõ nguyên nhân được không?”
“À…” Quý Thương đan hai tay vào nhau, cựa cựa mình như thể những lời anh sắp nói ra không lọt tai cho lắm: “Nguyên nhân thì…”
Ngay lúc Quý Thương đang vắt óc lựa chọn câu chữ thì Tiểu Nê Ba hùng hổ xô cửa lao vào, sự xuất hiện đúng thời điểm tuyệt vời. Quý Thương quyết định tháng này người em Tiểu Nê Ba xứng đáng được tăng tiền thưởng.
Tướng mạo Từ Bân rất đàng hoàng chính trực, khi không cười trông anh ta có phần dữ dằn khác hẳn cậu cảnh sát hồi chiều cười đùa chớt nhả với Tiểu Nê Ba.
Bởi vậy, lúc này Tiểu Nê Ba trả lời câu hỏi rất tử tế: “Luôn là tôi nhận bưu phẩm cho sếp, sau khi nhận tôi mang thẳng lên đây, không có ai khác động vào ạ.”
Quý Thương rất hài lòng với biểu hiện của cô nàng, anh gật đầu, hơi mỉm cười.
Doãn Hạo hỏi: “Vậy cô có nhớ mặt nhân viên chuyển phát nhanh không? Hoặc nhớ biển số xe cũng được?”
Tiểu Nê Ba đảo mắt nghĩ ngợi: “Không có biển số đâu, người ta đi xe đạp, cũng không mặc đồng phục của công ty chuyển phát nhanh. Người đó đội mũ, đeo khẩu trang, tôi không thấy rõ mặt.”
Doãn Hạo hỏi: “Có nhận ra được là nam hay nữ không?”
Tiểu Nê Ba hơi nghiêng đầu rồi nghiêm túc đáp: “Tôi không nhìn kĩ lắm nhưng chắc là con trai.”
“Bởi vì anh ta không có ngực.” Tiểu Nê Ba vỗ vỗ ngực mình, động tác của cô rất tự nhiên không hề có vẻ lố lăng.
Mí mắt Doãn Hạo giật giật, anh cảm thấy mình sắp không giữ được sự bình tĩnh và kiềm chế cần thiết khi điều tra rồi.
Trong mấy giây, hai viên cảnh sát cùng im lặng.
Quý Thương nhìn Tiểu Nê Ba với vẻ bất lực: “Người không mặc đồng phục, đi xe đạp đưa hàng mà em không hỏi han gì hả? Ngộ nhỡ nó nhét bom trong đó em cũng hí hửng vác lên cho anh hay sao.”
Tiểu Nê Ba liếc xéo sếp một cái rồi tuôn ra một tràng: “Sếp ơi sếp là người trời, sếp có bao giờ để ý đến việc vặt trong nhà đâu mà sếp hiểu được. Đây là khu du lịch sinh thái, bạn của nhà nông anh ạ, các nhà cách nhau cả cây số làm gì có nhân viên chuyển phát nhanh đến tận nơi giao hàng. Người ta sẽ tìm ai đấy sống trong khu này để giao bưu phẩm nhờ họ đi phát hộ, có gì lạ đâu nào.”
Tiểu Nê Ba đâu biết viễn cảnh được tăng thưởng tháng này của cô nàng thế là tan thành mây khói. W????b đọc nhanh tại { Tr ùmTr????yện.V???? }
Quý Thương từ đầu đến giờ luôn tỏ ra lạnh nhạt lúc này lại có vẻ khá bứt rứt, mặt anh tái mét, anh cầm cốc nước lên hớp một hớp. Lúc ngẩng lên anh mới thấy đồng chí cảnh sát Doãn Hạo mới nãy còn đằng đằng sát khí giờ lại đang mỉm cười nhìn mình.
Quý Thương nói: “Hai anh còn cần hỏi gì không? Nếu hết rồi thì tôi cho cô nương này xuống nhà, tôi đau đầu quá.”
“Ơ sao sếp lại nhức đầu ạ?” Tiểu Nê Ba lo lắng hỏi, “Thức đêm suốt thế bảo sao không hỏng người.”
Quý Thương kiệt sức đáp: “Thôi thôi, mời em xuống nhà, đi đi, ngoan, sảnh lễ tân cần em lắm.”
Tiểu Nê Ba ấm ức bỏ ra ngoài.
Lúc này Từ Bân lấy lại tinh thần, nhắc lại câu hỏi ban nãy: “Vừa rồi anh Quý có nói anh thường nhận được bưu phẩm từ người lạ, phiền anh cho biết vì sao lại thế?”
Quý Thương thiếu điều lên cơn suy tim, tiễn được một đứa ngốc lại vẫn còn một tên nhớ dai chờ anh.
Nhưng Quý Thương đâu ngờ anh chưa kịp mở miệng đã có nhân viên mẫn cán cướp lời đáp hộ.
“Còn vì sao nữa? Người theo đuổi chứ sao. Khách đến đây hoặc là người quen bên ngoài đó, à còn cả đối tượng hẹn hò mẹ sếp giới thiệu nữa, trai gái ong bướm hàng đàn sếp tôi chối không chịu gặp thế là người ta cứ gửi đồ đến.”
Tiểu Nê Ba nói xong lại thở dài, nhìn sang Doãn Hạo: “Lúc đầu tôi cứ tưởng anh cũng là người theo đuổi sếp cơ, thế nên hồi chiều tôi mới không muốn đưa anh lên gặp ảnh đấy.”
Quý Thương chống tay xuống ghế salon để xoay người đi, anh nhắm mắt lại ý là không nỡ nhìn thẳng nữa.
Câu vừa rồi của Tiểu Nê Ba chỉ có ý phân bua với cảnh sát Doãn về thái độ không đúng mực cho lắm của cô hồi chiều nhưng Doãn Hạo nghe xong lại thấy như mình bị bà cụ non này cà khịa.
Mấy chữ gái trai ong bướm cứ bập bùng trong đầu anh.
Mười lăm phút sau viên cảnh sát chuyên thu thập bằng chứng Lý Viễn đã đến. Anh ta niêm phong tất cả những thứ liên quan đến kiện hàng rồi mang đi.
Quý Thương lấy cớ muốn hít thở không khí để đưa ba người Doãn Hạo xuống bãi đỗ xe ngoài cổng lớn.
Trước cổng Nhàn Tiêu là một con đường rộng hai làn xe, ven đường trồng những cây hoa tử vi đang nở rộ giữa tháng bảy. Quý Thương đứng ở đầu đường dưới một tán cây hút thuốc, xe của Doãn Hạo chậm rãi lái ra.
Hình như Quý Thương nhớ ra điều gì nên tự dưng anh lắc lắc đầu mỉm cười rồi quay ra vẫy tay với Doãn Hạo: “Tạm biệt nhé hai đồng chí cảnh sát.”
Doãn Hạo không trả lời, lúc này ánh mắt anh đã vượt qua Quý Thương để nhìn chăm chú một chiếc xe máy đang phóng đến từ xa.
Ô tô của Doãn Hạo đột ngột khựng lại, tiếng phanh kít thật chói tai.
Sắc mặt Doãn Hạo thay đổi hẳn, anh tức tốc cởi dây an toàn, mở cửa xe nhảy xuống, vừa lao về phía Quý Thương vừa thét lên: “Tránh ra mau!”
Quý Thương không kịp hiểu gì cả, anh vô thức bước lùi lại. Chiếc xe máy màu đen đột ngột tăng tốc phóng vút lên như tên bắn, gương xe quạt trúng ống tay áo Quý Thương.
Lúc ấy một tay Quý Thương còn đút trong túi quần, vừa bước lùi khiến anh càng mất thăng bằng hơn vậy là anh ngã ngửa ra.
Trong tình thế bất ngờ Quý Thương vội chống khuỷu tay phải xuống đất, đến khi định thần lại muốn đứng dậy anh mới nhận ra cánh tay đó đã xuôi xị vô lực.
Doãn Hạo đỡ Quý Thương đứng lên rồi sờ nắn cánh tay phải của anh, cuối cùng anh nhăn mặt nói: “Trật khớp rồi.”
Chiếc xe gây tai nạn đã biệt tăm, trên đường có camera giám sát nên Từ Bân xuống xe chạy đuổi theo một đoạn rồi cũng bỏ cuộc.
Lúc Từ Bân trở lại trai đẹp của ngành cảnh sát đang nắn nắn cánh tay Quý Thương làm người ta đau trợn cả mắt. Từ Bân thuận miệng bảo: “Anh về cùng xe với Lý Viễn, cậu thuận đường thì đưa anh Quý đến bệnh viện luôn đi. Cậu còn muốn hỏi gì phải không?”
Doãn Hạo nói: “Còn Trần Thiến Di thì sao?”
Từ Bân chui vào xe Lý Viễn rồi hất cằm với Doãn Hạo: “Hôm nay muộn rồi, hẹn 9 giờ sáng mai ở dưới chung cư nhà cô ta nhé.”
Quý Thương thấy hơi buồn cười, anh chưa được nói câu nào người ta đã sắp đặt hộ anh hết rồi.
Doãn Hạo quay lại nhìn anh, tay chỉ chỉ xe mình: “Đi thôi.”
Quý Thương ôm ôm che che cánh tay phải nhưng chân không nhúc nhích. Doãn Hạo nghĩ mấy giây rồi như sực hiểu ra, anh nắm cánh tay trái Quý Thương, khoác lên vai mình.
Vì tay phải Quý Thương bị thương nên Doãn Hạo nấn ná đụng trên chạm dưới một hồi vẫn không biết phải nắm tay kia vào đâu, cuối cùng anh đành lúng túng đặt tay lên eo Quý Thương.
Quý Thương ngơ ngác hỏi: “Cảnh sát Doãn làm gì vậy?”
Doãn Hạo đáp: “Dìu anh lên xe thôi.”
Quý Thương nghiêm túc nói: “Tay tôi bị thương thôi, chân có sao đâu.”
Doãn Hạo liền buông tay trái Quý Thương ra, hắng giọng đáp: “Vừa xong anh đứng lại không đi làm tôi tưởng chân anh cũng bị thương.”
Quý Thương cười nói: “Tôi đứng lại vì tôi nhớ ra mình chẳng có gì trong người thì đi bệnh viện sao được? Cảnh sát Doãn lên lầu lấy đồ giúp tôi với. Đừng để Tiểu Nê Ba biết không thì nửa đêm mẹ tôi phi đến đây đấy.”
Doãn Hạo rảo bước vào sảnh Nhàn Tiêu, chân dài anh đi phăm phăm và suýt vấp cả vào chậu hoa ngoài sảnh.
Quý Thương nhìn theo, nụ cười trên môi tắt dần.
Anh quay đầu nhìn camera giám sát trong bãi xe, cặp mắt hẹp dài vốn lấp lánh vì phản chiếu ánh đèn nhưng khi hàng mi rũ xuống, trong mắt anh chỉ còn màu đen thăm thẳm.
Theo anh biết camera giám sát ở đoạn đường này mấy hôm trước vừa bị bọn trẻ con nghịch ngợm ném đá nên tạm thời không hoạt động nhưng camera của nhà khách trong bãi xe vẫn quay được bình thường.
Nhàn Tiêu cách trung tâm thành phố không xa lắm nhưng khu vực này khá vắng vẻ, đúng là thỉnh thoảng vẫn có băng nhóm đua xe chạy qua. Có điều để tránh cảnh sát giao thông chúng luôn chỉ xuất hiện từ khoảng sau 12 giờ đêm.
Lúc này mới 10 giờ, trước cổng sáng sủa mà trên đường không còn chiếc xe nào khác, tại sao cái xe máy đó lại lao thẳng về phía anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.