Chương 53: Nụ hoa (13)
Hề Thanh
02/11/2022
“Mang cho anh ít đồ ăn lên tầng bốn nhé Tiểu Nê Ba.”
“Với lại để ý thằng nhỏ này hộ anh, nó mà bén mảng xuống nhà thì cứ bảo mấy đứa dần cho nó một trận.” Quý Thương giơ cái tay đang bị trói cùng Đới Thanh lên, tay kia anh chỉ chỉ vào mặt thằng nhỏ.
Tiểu Nê Ba há hốc mồm, mắt tròn xoe nhìn tay hai người đang bị cột vào nhau, trong đầu cô nàng nảy ra ti tỉ câu hỏi.
Thằng nhỏ đẹp mã này là ai? Mắc gì sếp phải cột tay với nó vậy??? Tính chơi trò gì thế? Với lại… thế này thì Doãn Hạo ra rìa hay sao?
“Nhìn gì?!” Đới Thanh xị mặt nạt cô gái đang nhìn mình chằm chằm, “Thấy du côn bắt nạt dân lành mà không biết đường báo cảnh sát à?”
Tiểu Nê Ba trợn mắt với thằng nhỏ, cô nghĩ thầm quả nhiên là cảnh sát Doãn xịn hơn hẳn.
Quý Thương thì chẳng thiết đấu khẩu với Đới Thanh nữa, xét cho cùng nó cũng chỉ là một thằng bé cứng đầu, quá cảnh giác với anh mà thôi. Chưa đủ lông đủ cánh nên nó phải cố tỏ ra nguy hiểm bằng cái mẽ ngoài.
Quý Thương rảo bước thật nhanh, tiện thể giật mạnh cánh tay làm Đới Thanh lảo đảo suýt ngã.
Lên đến tầng bốn, Đới Thanh có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều. Quý Thương đưa quần áo là chịu thay, đưa cơm là chịu ngồi ăn. Quý Thương cũng muốn đi thay quần áo ướt ra nhưng lại sợ Đới Thanh thừa dịp chạy mất, anh đành bắt cậu ta vào ngồi trong phòng thay đồ không có cửa sổ.
Lúc anh thay đồ xong đi ra mới thấy Đới Thanh đã ngồi ngật nghẽo thiếp đi trên băng ghế nệm trong phòng.
Cũng giỏi thích nghi lắm.
Phòng thay đồ hơi lạnh, từ đầu Quý Thương đã đoán được phần nào mục đích Đới Thanh lên du thuyền Lạc Thần nên giờ này tự dưng anh lại động lòng trắc ẩn.
Anh lấy một tấm thảm định đắp cho Đới Thanh, không ngờ thằng nhỏ này cảnh giác quá, vừa đụng tới là nó nhảy dựng lên. Nhận ra người trước mắt và tấm thảm trên tay anh vẻ hung dữ của Đới Thanh mới dần dịu lại.
Quý Thương đứng dựa vào tủ quần áo, hỏi: “Em làm thuê ở sảnh buffet của Lạc Thần à?”
Đới Thanh nhíu mày đáp dạ.
Quý Thương lại hỏi: “Em làm ở đó là để tìm cơ hội lên tầng bốn du thuyền phải không?”
“Việc em lên đó có liên quan đến Đới Uyển, chị gái em phải không?”
Gương mặt Đới Thanh lộ ra một tia xúc động, nhưng cậu ta không trả lời câu hỏi của Quý Thương mà hỏi ngược lại: “Anh là cảnh sát thật à?”
Quý Thương tự dưng cảm thấy chột dạ, im lặng một lát và anh quyết định nói thật: “Không, nhưng người đi cùng tôi trên tầng bốn lúc nãy thì đúng là cảnh sát.”
Đới Thanh gật gù: “Đó, nói vậy mới đúng chứ, trông anh đâu giống cảnh sát.”
Quý Thương oán thầm sao anh lại không giống cảnh sát? Mà sao bảo Doãn Hạo là cảnh sát Đới Thanh lại tin ngay được vậy?
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Quý Thương lại nói.
“Theo tôi biết người ngoài không được lên tầng bốn, trừ khi là… đi bằng cách riêng như tôi.” Đới Thanh tô vẽ hành vi đục tường khoét vách của mình một tí rồi không đợi Quý Thương nói gì, cậu ta ném cho anh một nụ cười rất là gợi đòn: “Thế còn các anh lên đó làm gì?”
Quý Thương cảm thấy đối thoại với Đới Thanh thật mệt người, rõ ràng chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa mà cứ hở ra lại muốn ăn nói trên cơ người ta. Nhưng để cuộc nói chuyện khỏi đi vào ngõ cụt, anh đành nhẫn nhịn đáp: “Chúng tôi đến điều tra.”
“Điều tra á?” Đới Thanh ngớ mặt, hỏi: “Các anh cũng thấy cái chết của chị tôi bất thường hả? Đã thế sao các anh còn kết luận là tự sát??”
“Chúng tôi lên tầng đó không phải là để điều tra vụ chị em.” Quý Thương chậm rãi trấn an Đới Thanh: “Tôi đã xem hồ sơ vụ chị gái em nhảy lầu rồi, trước mắt mọi chứng cứ đều cho thấy đúng là cô ấy đã tự sát.”
“Cảnh sát các người chỉ biết mỗi chứng cứ, chứng cứ thì sao hả? Có video chị tôi nhảy xuống thì sao??” Đới Thanh đột nhiên bật dậy, sấn sổ đến trước mặt Quý Thương.
Dù thấp hơn Quý Thương mấy cm nhưng lúc này cậu ta không hề bị lép vế chút nào, hai mắt cậu ta long lên như sắp lọt khỏi tròng.
Quý Thương để mặc thằng nhỏ phẫn nộ, anh bình tĩnh quan sát từ khi nó mất kiểm soát tới lúc nó dần lấy lại tự chủ, thu những mũi gai nhọn hoắt trở vào cơ thể thiếu niên yếu đuối.
Chỉ còn cặp mắt đỏ ké chứng tỏ sự bất lực và không cam lòng của nó.
“Chị tôi không bao giờ tự sát.” Đới Thanh run run nói: “Vừa hôm trước chị tôi gọi điện bảo chị ấy đã để dành được một khoản tiền. Chị ấy không muốn về tỉnh S cũng không muốn ở lại Vân Bàn nữa. Xuân Thành bốn mùa ấm áp, giá nhà cũng rẻ. Chị ấy định đến đó mua một căn nhà nhỏ, tìm một công việc để ổn định cuộc sống.”
“Chị ấy bảo chỉ cần mua nhà là chị ấy sẽ được tự do, được cảm giác có nhà để về. Khi nào có nhà chị ấy sẽ cho tôi địa chỉ để tôi đến thăm chị ấy, chị ấy sẽ đưa tôi ra biển ở Xuân Thành xem chim ó cá bắt mồi.”
Đới Thanh lắc đầu quầy quậy: “Làm gì có chuyện chị ấy muốn chết? Chị ấy hận ba mẹ thiên vị tôi, chị ấy bảo chị ấy ghét tôi, mắng tôi là vì chị ấy cũng hận cả tôi… nhưng tôi biết chị ấy thương tôi nhất. Chị ấy còn đang đợi hè này tôi khoe giấy báo trúng tuyển đại học, làm gì có chuyện chị ấy tự sát!”
Mặt Đới Thanh đã lem luốc nước mắt, thằng nhỏ ngẩng lên nhìn Quý Thương: “Bây giờ… bây giờ tôi muốn nghe chị ấy mắng cũng không được nữa rồi, không được nữa rồi…”
Thế ra lúc nãy trên bờ sông Tú Thủy Quý Thương vờ nổi giận mắng Đới Thanh rồi quạt đầu cậu ta một cái lại làm Đới Thanh nhớ đến Đới Uyển cũng từng đối xử với mình như vậy.
Có lẽ từ khi chị gái qua đời Đới Thanh chưa từng để lộ cho ai thấy sự yếu đuối của mình, bởi vậy sau một hồi thổn thức khóc kể với Quý Thương cậu ta kiệt sức và lại ngủ thiếp đi.
Cái chết của Đới Uyển khiến gia đình cô được nhà trường bồi thường một số tiền rất lớn, lại thêm có video ghi hình làm bằng chứng rõ ràng nên dù vẫn còn nhiều điểm nghi vấn thì cha mẹ họ cũng coi như bị bịt miệng rồi.
Nhưng Đới Thanh không chịu im lặng, cậu ta không tin rằng chị gái mình đã tự sát. Cậu ta tìm đến trường học, tìm đến cục cảnh sát phụ trách vụ án và lần nào cũng bị đuổi về. Lúc ấy cậu ta chỉ là một thằng bé chưa đầy mười tám tuổi đang học cấp ba, không biết phải làm thế nào nên Đới Thanh đành bắt đầu dò la từ những người quen của chị mình.
Trong số những người quen hiếm hoi Đới Uyển từng nhắc đến với em trai có một cô gái cô quen khi cùng làm việc ở quán bar. Cô gái đó ít tuổi hơn cả Đới Uyển, đúng ra là cô ta chưa đủ tuổi đi làm nhưng thấy cô bé đang rất cần tiền nên Đới Uyển làm giúp cô ta một thẻ căn cước giả để được nhận công việc chào hàng trong quán.
Đới Thanh biết tên cô gái đó, cũng biết cả tên quán bar nên cậu ta mò đến tìm. Nhưng bấy giờ cô gái đã không còn làm ở đó, Đới Thanh phải đi đi về về mấy lần cuối cùng mới tìm gặp được cô ta.
Cô ta cũng không cho cậu ta biết được gì nhiều, chỉ nói rằng Đới Uyển từng tiết lộ mình làm việc ở tầng cao nhất của một chiếc du thuyền tên là Lạc Thần. Lúc trước đúng ra cô gái cũng định xin vào làm cùng nhưng chẳng hiểu tại sao Đới Uyển lại từ chối giới thiệu cô. Vì chuyện đó mà hai người còn giận nhau một thời gian ngắn.
Đới Thanh nghi ngờ lúc sinh thời chị mình bị một tổ chức đa cấp nào đó lôi kéo, bức ép nên vừa thi đại học xong đã bỏ nhà một mình đến Vân Bàn. Thế là cậu ta cố xin việc vào Lạc Thần rồi tìm cách trà trộn lên tầng trên cùng để tìm sự thật. Cậu ta đã thử vài lần đều thất bại, đến lần duy nhất thành công vào được tầng bốn thì chính là cái ngày đụng độ nhóm Quý Thương.
Cùng lúc đó, tại tầng bốn du thuyền Lạc Thần.
Nhân viên pháp y Điêu Châu Châu đứng dậy, nói với cảnh sát bên cạnh: “Đưa thi thể về trung tâm pháp y được rồi.”
Doãn Hạo hỏi ngay: “Thế nào rồi chị Châu Châu?”
Điêu Châu Châu tuy đã mặc đầy đủ đồ phòng hộ nhưng chị vẫn thận trọng cố bước tránh những chỗ có máu trên sàn. Khốn nỗi cả gian phòng rộng hai mươi mét vuông này thật khó mà tìm được một chỗ nào hoàn toàn không bị dính máu.
“Trước mắt có thể tạm bỏ qua những người lên thuyền sau 7 giờ 30.” Điêu Châu Châu hơi nhíu mày nhìn một viên cảnh sát chuyển thi thể vào túi bọc xác. Nửa thân dưới thi thể hiện là một tảng máu thịt bầy hầy, tứ chi bị cứa đứt gân đã bắt đầu có hiện tượng co cứng, người cảnh sát phải làm khá mạnh tay mới nhét được tất cả vào túi.
Doãn Hạo lại hỏi: “Thời điểm nạn nhân tử vong là trước 7 giờ 30 ạ?”
Điêu Châu Châu đáp: “Nói đúng ra là dựa trên các biểu hiện của tử thi có thể tạm thời kết luận đã qua hơn hai tiếng kể từ thời điểm tử vong. Chuẩn xác hơn nữa thì tôi sẽ cố gắng ra báo cáo pháp y sớm cho cậu.”
Doãn Hạo gọi điện cho Đặng Đăng ở tầng dưới, yêu cầu thả hành khách lên tàu sau 7 giờ 30. Sau đó thì khối lượng công việc đã giảm đáng kể, hẳn họ sẽ không phải làm việc suốt đêm nay.
Điêu Châu Châu lại nói: “Xẻo bộ phận sinh dục, cắt đứt chân tay, không có ngoại thương rõ rệt nào khác. Từ trạng thái thi thể và nét mặt người chết có thể thấy anh ta hẳn là còn tỉnh táo nhưng lại bị hạn chế hành vi, tức là anh ta đã phải chịu toàn bộ cơn đau và cuối cùng là tử vong do bị sốc mất máu.”
Ngừng lời một lát Điêu Châu Châu mới thở dài: “Hung thủ căm thù nạn nhân đến mức nào vậy!”
“Dù căm thù đến mức nào cũng không thể bỏ qua luật pháp, tự ý hành quyết người khác như vậy.” Doãn Hạo đáp nhanh.
Điêu Châu Châu vẫn có vẻ suy tư: “Vậy cậu cảm thấy giữa tìm ra hung thủ và tìm ra nguyên nhân sâu xa của hành vi sát nhân thì việc nào quan trọng hơn?”
Doãn Hạo im lặng giây lát rồi đáp: “Em không phải là người hay đồng tình với tội phạm nhưng em cảm thấy tìm ra động cơ phạm tội và nguyên nhân sâu xa dẫn đến động cơ ấy đều quan trọng như nhau.”
Mà nếu chỉ hỏi về động cơ thì thật ra Doãn Hạo đã có một ý tưởng rồi.
Cách chết của Trương Sấm và vụ án Dịch Thiếu Thanh – với một dấu vân tay tương tự nên đã bị sát nhập vào vụ Vương Cảnh Bình, đều là bắt chước cách thức gây án trong tiểu thuyết của Quý Thương.
Quá 11 giờ đêm, tất cả nhân viên và hành khách trên tàu bao gồm cả Quý Thương, Doãn Hạo, Đới Thanh đều đã tạm thời được loại khỏi diện bị tình nghi.
7 giờ tối hôm đó Đồng Mị Tình và Trương Sấm cùng với một vệ sĩ lên du thuyền Lạc Thần, khoảng 7 giờ 15 phút hai người to tiếng cãi cọ ngay tại quầy bar tầng bốn, sau đó Trương Sấm bỏ về phòng một mình và không ra ngoài nữa. Người vệ sĩ ngồi tại một góc khuất trong sảnh tiếp khách chứng kiến Đồng Mị Tình uống rượu suốt buổi tối.
8 giờ du thuyền Lạc Thần rời bến, trước lúc đó tất cả những người có vé đều có thể tự do lên xuống thuyền. Nếu hung thủ lên thuyền, sát hại Trương Sấm rồi lại rời khỏi du thuyền trước giờ khởi hành thì công tác điều tra sẽ cực kỳ khó khăn.
Trước khi cảnh sát rút khỏi du thuyền Lạc Thần Doãn Hạo đã báo cáo cho Tào Vệ Vệ mọi tình tiết hiện nắm được về vụ án mạng này. Lần này không cần anh nhấn mạnh Tào Vệ Vệ đã ý thức ngay được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Trước mắt Tào Vệ Vệ cho các thành viên đội hai về nghỉ một đêm, sáng sớm mai chị sẽ triệu tập cả đội để mở họp khẩn cấp. Khi đó ban lãnh đạo sẽ điều phối lực lượng, chính thức thành lập tổ chuyên án.
Doãn Hạo không muốn về nhà, thực lòng mà nói chỗ đó chỉ cho anh một cái giường để ngủ, còn chốn khiến anh an lòng ở nơi khác kia.
Từ trước khi bước chân vào trường cảnh sát anh đã biết ngành này vất vả thế nào nhưng anh chưa từng e ngại. Thậm chí anh còn háo hức mơ tới những giờ tan làm về nhà. Ban ngày căng óc căng mình đối đầu với quân gian, đến khi nhà nhà tắt đèn say giấc mới lết tấm thân mệt mỏi trở về. Ở nhà sẽ có vợ hiền càm ràm trách anh về trễ nhưng đêm đêm anh vẫn luôn được chờ đón bằng một ánh đèn, một mâm cơm nóng hổi và một cái ôm ấm áp.
Anh đã nghĩ rằng những ngày bình dị như thế cũng không tệ. Giờ này hình bóng trong tưởng tượng đã hiển hiện bằng một con người cụ thể, anh lại càng cảm thấy ấy chính là cuộc sống mà anh tha thiết chờ mong.
Giọng Quý Thương trong điện thoại vốn đã khiến Doãn Hạo thả lỏng toàn thân. Ai ngờ thần kinh căng thẳng cả tối chưa được thư giãn ba phút anh lại bị kinh hãi vì cái tên Quý Thương nói ra.
Doãn Hạo hỏi lại, giọng nặng nề: “Anh vừa bảo cô bé đó tên là gì? Anh nhắc lại đi.”
“Cam Lạc Lạc.” Quý Thương lặp lại.
“Cam Lạc Lạc, học trường trung học Thần Tinh à?”
Giọng Quý Thương ở đầu dây bên kia có vẻ hơi do dự: “Đúng là Đới Thanh nói cậu ta tìm hiểu được Cam Lạc Lạc đang học trường trung học Thần Tinh. Nhưng sao em biết?”
Doãn Hạo ngừng một chút mới đáp: “Cam Lạc Lạc đó là học sinh của Vương Cảnh Bình. Trong quá trình điều tra vụ án Vương Cảnh Bình cảnh sát đã từng thẩm vấn cô bé đó.”
“Có trùng hợp quá không vậy?”
Không chỉ Quý Thương mà chính Doãn Hạo cũng cảm thấy quá trùng hợp.
Tại sao Cam Lạc Lạc lại dính líu đến Đới Uyển? Vậy là ngoài Trương Sấm đã chết tổ chức Nụ Hoa lại có thêm một mối liên hệ nữa với chuỗi án mạng này.
Doãn Hạo chợt có cảm giác như mình đang bị nắm mũi dắt đi, dường như có người đang ra sức nói với họ một điều gì đó.
“Với lại để ý thằng nhỏ này hộ anh, nó mà bén mảng xuống nhà thì cứ bảo mấy đứa dần cho nó một trận.” Quý Thương giơ cái tay đang bị trói cùng Đới Thanh lên, tay kia anh chỉ chỉ vào mặt thằng nhỏ.
Tiểu Nê Ba há hốc mồm, mắt tròn xoe nhìn tay hai người đang bị cột vào nhau, trong đầu cô nàng nảy ra ti tỉ câu hỏi.
Thằng nhỏ đẹp mã này là ai? Mắc gì sếp phải cột tay với nó vậy??? Tính chơi trò gì thế? Với lại… thế này thì Doãn Hạo ra rìa hay sao?
“Nhìn gì?!” Đới Thanh xị mặt nạt cô gái đang nhìn mình chằm chằm, “Thấy du côn bắt nạt dân lành mà không biết đường báo cảnh sát à?”
Tiểu Nê Ba trợn mắt với thằng nhỏ, cô nghĩ thầm quả nhiên là cảnh sát Doãn xịn hơn hẳn.
Quý Thương thì chẳng thiết đấu khẩu với Đới Thanh nữa, xét cho cùng nó cũng chỉ là một thằng bé cứng đầu, quá cảnh giác với anh mà thôi. Chưa đủ lông đủ cánh nên nó phải cố tỏ ra nguy hiểm bằng cái mẽ ngoài.
Quý Thương rảo bước thật nhanh, tiện thể giật mạnh cánh tay làm Đới Thanh lảo đảo suýt ngã.
Lên đến tầng bốn, Đới Thanh có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều. Quý Thương đưa quần áo là chịu thay, đưa cơm là chịu ngồi ăn. Quý Thương cũng muốn đi thay quần áo ướt ra nhưng lại sợ Đới Thanh thừa dịp chạy mất, anh đành bắt cậu ta vào ngồi trong phòng thay đồ không có cửa sổ.
Lúc anh thay đồ xong đi ra mới thấy Đới Thanh đã ngồi ngật nghẽo thiếp đi trên băng ghế nệm trong phòng.
Cũng giỏi thích nghi lắm.
Phòng thay đồ hơi lạnh, từ đầu Quý Thương đã đoán được phần nào mục đích Đới Thanh lên du thuyền Lạc Thần nên giờ này tự dưng anh lại động lòng trắc ẩn.
Anh lấy một tấm thảm định đắp cho Đới Thanh, không ngờ thằng nhỏ này cảnh giác quá, vừa đụng tới là nó nhảy dựng lên. Nhận ra người trước mắt và tấm thảm trên tay anh vẻ hung dữ của Đới Thanh mới dần dịu lại.
Quý Thương đứng dựa vào tủ quần áo, hỏi: “Em làm thuê ở sảnh buffet của Lạc Thần à?”
Đới Thanh nhíu mày đáp dạ.
Quý Thương lại hỏi: “Em làm ở đó là để tìm cơ hội lên tầng bốn du thuyền phải không?”
“Việc em lên đó có liên quan đến Đới Uyển, chị gái em phải không?”
Gương mặt Đới Thanh lộ ra một tia xúc động, nhưng cậu ta không trả lời câu hỏi của Quý Thương mà hỏi ngược lại: “Anh là cảnh sát thật à?”
Quý Thương tự dưng cảm thấy chột dạ, im lặng một lát và anh quyết định nói thật: “Không, nhưng người đi cùng tôi trên tầng bốn lúc nãy thì đúng là cảnh sát.”
Đới Thanh gật gù: “Đó, nói vậy mới đúng chứ, trông anh đâu giống cảnh sát.”
Quý Thương oán thầm sao anh lại không giống cảnh sát? Mà sao bảo Doãn Hạo là cảnh sát Đới Thanh lại tin ngay được vậy?
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Quý Thương lại nói.
“Theo tôi biết người ngoài không được lên tầng bốn, trừ khi là… đi bằng cách riêng như tôi.” Đới Thanh tô vẽ hành vi đục tường khoét vách của mình một tí rồi không đợi Quý Thương nói gì, cậu ta ném cho anh một nụ cười rất là gợi đòn: “Thế còn các anh lên đó làm gì?”
Quý Thương cảm thấy đối thoại với Đới Thanh thật mệt người, rõ ràng chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa mà cứ hở ra lại muốn ăn nói trên cơ người ta. Nhưng để cuộc nói chuyện khỏi đi vào ngõ cụt, anh đành nhẫn nhịn đáp: “Chúng tôi đến điều tra.”
“Điều tra á?” Đới Thanh ngớ mặt, hỏi: “Các anh cũng thấy cái chết của chị tôi bất thường hả? Đã thế sao các anh còn kết luận là tự sát??”
“Chúng tôi lên tầng đó không phải là để điều tra vụ chị em.” Quý Thương chậm rãi trấn an Đới Thanh: “Tôi đã xem hồ sơ vụ chị gái em nhảy lầu rồi, trước mắt mọi chứng cứ đều cho thấy đúng là cô ấy đã tự sát.”
“Cảnh sát các người chỉ biết mỗi chứng cứ, chứng cứ thì sao hả? Có video chị tôi nhảy xuống thì sao??” Đới Thanh đột nhiên bật dậy, sấn sổ đến trước mặt Quý Thương.
Dù thấp hơn Quý Thương mấy cm nhưng lúc này cậu ta không hề bị lép vế chút nào, hai mắt cậu ta long lên như sắp lọt khỏi tròng.
Quý Thương để mặc thằng nhỏ phẫn nộ, anh bình tĩnh quan sát từ khi nó mất kiểm soát tới lúc nó dần lấy lại tự chủ, thu những mũi gai nhọn hoắt trở vào cơ thể thiếu niên yếu đuối.
Chỉ còn cặp mắt đỏ ké chứng tỏ sự bất lực và không cam lòng của nó.
“Chị tôi không bao giờ tự sát.” Đới Thanh run run nói: “Vừa hôm trước chị tôi gọi điện bảo chị ấy đã để dành được một khoản tiền. Chị ấy không muốn về tỉnh S cũng không muốn ở lại Vân Bàn nữa. Xuân Thành bốn mùa ấm áp, giá nhà cũng rẻ. Chị ấy định đến đó mua một căn nhà nhỏ, tìm một công việc để ổn định cuộc sống.”
“Chị ấy bảo chỉ cần mua nhà là chị ấy sẽ được tự do, được cảm giác có nhà để về. Khi nào có nhà chị ấy sẽ cho tôi địa chỉ để tôi đến thăm chị ấy, chị ấy sẽ đưa tôi ra biển ở Xuân Thành xem chim ó cá bắt mồi.”
Đới Thanh lắc đầu quầy quậy: “Làm gì có chuyện chị ấy muốn chết? Chị ấy hận ba mẹ thiên vị tôi, chị ấy bảo chị ấy ghét tôi, mắng tôi là vì chị ấy cũng hận cả tôi… nhưng tôi biết chị ấy thương tôi nhất. Chị ấy còn đang đợi hè này tôi khoe giấy báo trúng tuyển đại học, làm gì có chuyện chị ấy tự sát!”
Mặt Đới Thanh đã lem luốc nước mắt, thằng nhỏ ngẩng lên nhìn Quý Thương: “Bây giờ… bây giờ tôi muốn nghe chị ấy mắng cũng không được nữa rồi, không được nữa rồi…”
Thế ra lúc nãy trên bờ sông Tú Thủy Quý Thương vờ nổi giận mắng Đới Thanh rồi quạt đầu cậu ta một cái lại làm Đới Thanh nhớ đến Đới Uyển cũng từng đối xử với mình như vậy.
Có lẽ từ khi chị gái qua đời Đới Thanh chưa từng để lộ cho ai thấy sự yếu đuối của mình, bởi vậy sau một hồi thổn thức khóc kể với Quý Thương cậu ta kiệt sức và lại ngủ thiếp đi.
Cái chết của Đới Uyển khiến gia đình cô được nhà trường bồi thường một số tiền rất lớn, lại thêm có video ghi hình làm bằng chứng rõ ràng nên dù vẫn còn nhiều điểm nghi vấn thì cha mẹ họ cũng coi như bị bịt miệng rồi.
Nhưng Đới Thanh không chịu im lặng, cậu ta không tin rằng chị gái mình đã tự sát. Cậu ta tìm đến trường học, tìm đến cục cảnh sát phụ trách vụ án và lần nào cũng bị đuổi về. Lúc ấy cậu ta chỉ là một thằng bé chưa đầy mười tám tuổi đang học cấp ba, không biết phải làm thế nào nên Đới Thanh đành bắt đầu dò la từ những người quen của chị mình.
Trong số những người quen hiếm hoi Đới Uyển từng nhắc đến với em trai có một cô gái cô quen khi cùng làm việc ở quán bar. Cô gái đó ít tuổi hơn cả Đới Uyển, đúng ra là cô ta chưa đủ tuổi đi làm nhưng thấy cô bé đang rất cần tiền nên Đới Uyển làm giúp cô ta một thẻ căn cước giả để được nhận công việc chào hàng trong quán.
Đới Thanh biết tên cô gái đó, cũng biết cả tên quán bar nên cậu ta mò đến tìm. Nhưng bấy giờ cô gái đã không còn làm ở đó, Đới Thanh phải đi đi về về mấy lần cuối cùng mới tìm gặp được cô ta.
Cô ta cũng không cho cậu ta biết được gì nhiều, chỉ nói rằng Đới Uyển từng tiết lộ mình làm việc ở tầng cao nhất của một chiếc du thuyền tên là Lạc Thần. Lúc trước đúng ra cô gái cũng định xin vào làm cùng nhưng chẳng hiểu tại sao Đới Uyển lại từ chối giới thiệu cô. Vì chuyện đó mà hai người còn giận nhau một thời gian ngắn.
Đới Thanh nghi ngờ lúc sinh thời chị mình bị một tổ chức đa cấp nào đó lôi kéo, bức ép nên vừa thi đại học xong đã bỏ nhà một mình đến Vân Bàn. Thế là cậu ta cố xin việc vào Lạc Thần rồi tìm cách trà trộn lên tầng trên cùng để tìm sự thật. Cậu ta đã thử vài lần đều thất bại, đến lần duy nhất thành công vào được tầng bốn thì chính là cái ngày đụng độ nhóm Quý Thương.
Cùng lúc đó, tại tầng bốn du thuyền Lạc Thần.
Nhân viên pháp y Điêu Châu Châu đứng dậy, nói với cảnh sát bên cạnh: “Đưa thi thể về trung tâm pháp y được rồi.”
Doãn Hạo hỏi ngay: “Thế nào rồi chị Châu Châu?”
Điêu Châu Châu tuy đã mặc đầy đủ đồ phòng hộ nhưng chị vẫn thận trọng cố bước tránh những chỗ có máu trên sàn. Khốn nỗi cả gian phòng rộng hai mươi mét vuông này thật khó mà tìm được một chỗ nào hoàn toàn không bị dính máu.
“Trước mắt có thể tạm bỏ qua những người lên thuyền sau 7 giờ 30.” Điêu Châu Châu hơi nhíu mày nhìn một viên cảnh sát chuyển thi thể vào túi bọc xác. Nửa thân dưới thi thể hiện là một tảng máu thịt bầy hầy, tứ chi bị cứa đứt gân đã bắt đầu có hiện tượng co cứng, người cảnh sát phải làm khá mạnh tay mới nhét được tất cả vào túi.
Doãn Hạo lại hỏi: “Thời điểm nạn nhân tử vong là trước 7 giờ 30 ạ?”
Điêu Châu Châu đáp: “Nói đúng ra là dựa trên các biểu hiện của tử thi có thể tạm thời kết luận đã qua hơn hai tiếng kể từ thời điểm tử vong. Chuẩn xác hơn nữa thì tôi sẽ cố gắng ra báo cáo pháp y sớm cho cậu.”
Doãn Hạo gọi điện cho Đặng Đăng ở tầng dưới, yêu cầu thả hành khách lên tàu sau 7 giờ 30. Sau đó thì khối lượng công việc đã giảm đáng kể, hẳn họ sẽ không phải làm việc suốt đêm nay.
Điêu Châu Châu lại nói: “Xẻo bộ phận sinh dục, cắt đứt chân tay, không có ngoại thương rõ rệt nào khác. Từ trạng thái thi thể và nét mặt người chết có thể thấy anh ta hẳn là còn tỉnh táo nhưng lại bị hạn chế hành vi, tức là anh ta đã phải chịu toàn bộ cơn đau và cuối cùng là tử vong do bị sốc mất máu.”
Ngừng lời một lát Điêu Châu Châu mới thở dài: “Hung thủ căm thù nạn nhân đến mức nào vậy!”
“Dù căm thù đến mức nào cũng không thể bỏ qua luật pháp, tự ý hành quyết người khác như vậy.” Doãn Hạo đáp nhanh.
Điêu Châu Châu vẫn có vẻ suy tư: “Vậy cậu cảm thấy giữa tìm ra hung thủ và tìm ra nguyên nhân sâu xa của hành vi sát nhân thì việc nào quan trọng hơn?”
Doãn Hạo im lặng giây lát rồi đáp: “Em không phải là người hay đồng tình với tội phạm nhưng em cảm thấy tìm ra động cơ phạm tội và nguyên nhân sâu xa dẫn đến động cơ ấy đều quan trọng như nhau.”
Mà nếu chỉ hỏi về động cơ thì thật ra Doãn Hạo đã có một ý tưởng rồi.
Cách chết của Trương Sấm và vụ án Dịch Thiếu Thanh – với một dấu vân tay tương tự nên đã bị sát nhập vào vụ Vương Cảnh Bình, đều là bắt chước cách thức gây án trong tiểu thuyết của Quý Thương.
Quá 11 giờ đêm, tất cả nhân viên và hành khách trên tàu bao gồm cả Quý Thương, Doãn Hạo, Đới Thanh đều đã tạm thời được loại khỏi diện bị tình nghi.
7 giờ tối hôm đó Đồng Mị Tình và Trương Sấm cùng với một vệ sĩ lên du thuyền Lạc Thần, khoảng 7 giờ 15 phút hai người to tiếng cãi cọ ngay tại quầy bar tầng bốn, sau đó Trương Sấm bỏ về phòng một mình và không ra ngoài nữa. Người vệ sĩ ngồi tại một góc khuất trong sảnh tiếp khách chứng kiến Đồng Mị Tình uống rượu suốt buổi tối.
8 giờ du thuyền Lạc Thần rời bến, trước lúc đó tất cả những người có vé đều có thể tự do lên xuống thuyền. Nếu hung thủ lên thuyền, sát hại Trương Sấm rồi lại rời khỏi du thuyền trước giờ khởi hành thì công tác điều tra sẽ cực kỳ khó khăn.
Trước khi cảnh sát rút khỏi du thuyền Lạc Thần Doãn Hạo đã báo cáo cho Tào Vệ Vệ mọi tình tiết hiện nắm được về vụ án mạng này. Lần này không cần anh nhấn mạnh Tào Vệ Vệ đã ý thức ngay được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Trước mắt Tào Vệ Vệ cho các thành viên đội hai về nghỉ một đêm, sáng sớm mai chị sẽ triệu tập cả đội để mở họp khẩn cấp. Khi đó ban lãnh đạo sẽ điều phối lực lượng, chính thức thành lập tổ chuyên án.
Doãn Hạo không muốn về nhà, thực lòng mà nói chỗ đó chỉ cho anh một cái giường để ngủ, còn chốn khiến anh an lòng ở nơi khác kia.
Từ trước khi bước chân vào trường cảnh sát anh đã biết ngành này vất vả thế nào nhưng anh chưa từng e ngại. Thậm chí anh còn háo hức mơ tới những giờ tan làm về nhà. Ban ngày căng óc căng mình đối đầu với quân gian, đến khi nhà nhà tắt đèn say giấc mới lết tấm thân mệt mỏi trở về. Ở nhà sẽ có vợ hiền càm ràm trách anh về trễ nhưng đêm đêm anh vẫn luôn được chờ đón bằng một ánh đèn, một mâm cơm nóng hổi và một cái ôm ấm áp.
Anh đã nghĩ rằng những ngày bình dị như thế cũng không tệ. Giờ này hình bóng trong tưởng tượng đã hiển hiện bằng một con người cụ thể, anh lại càng cảm thấy ấy chính là cuộc sống mà anh tha thiết chờ mong.
Giọng Quý Thương trong điện thoại vốn đã khiến Doãn Hạo thả lỏng toàn thân. Ai ngờ thần kinh căng thẳng cả tối chưa được thư giãn ba phút anh lại bị kinh hãi vì cái tên Quý Thương nói ra.
Doãn Hạo hỏi lại, giọng nặng nề: “Anh vừa bảo cô bé đó tên là gì? Anh nhắc lại đi.”
“Cam Lạc Lạc.” Quý Thương lặp lại.
“Cam Lạc Lạc, học trường trung học Thần Tinh à?”
Giọng Quý Thương ở đầu dây bên kia có vẻ hơi do dự: “Đúng là Đới Thanh nói cậu ta tìm hiểu được Cam Lạc Lạc đang học trường trung học Thần Tinh. Nhưng sao em biết?”
Doãn Hạo ngừng một chút mới đáp: “Cam Lạc Lạc đó là học sinh của Vương Cảnh Bình. Trong quá trình điều tra vụ án Vương Cảnh Bình cảnh sát đã từng thẩm vấn cô bé đó.”
“Có trùng hợp quá không vậy?”
Không chỉ Quý Thương mà chính Doãn Hạo cũng cảm thấy quá trùng hợp.
Tại sao Cam Lạc Lạc lại dính líu đến Đới Uyển? Vậy là ngoài Trương Sấm đã chết tổ chức Nụ Hoa lại có thêm một mối liên hệ nữa với chuỗi án mạng này.
Doãn Hạo chợt có cảm giác như mình đang bị nắm mũi dắt đi, dường như có người đang ra sức nói với họ một điều gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.