Chương 66: Quái vật (5)
Hề Thanh
17/12/2022
Doãn Hạo đẩy cửa vào phòng làm việc của đội hình sự, một luồng gió mát
rượi phả vào mặt anh. Cuối cùng đội trưởng Tào đã kịp lắp điều hòa mới
trước kỳ nắng gắt cuối thu.
Đặng Đăng nhận túi đồ Doãn Hạo xách lên để chia cho mọi người rồi đưa lại cho Doãn Hạo một tập tài liệu trên bàn, “Mời anh, công an huyện Linh Khê vừa gửi lên, em cũng chưa xem kĩ.”
Nói xong Đặng Đăng lại ngồi xuống bàn máy tính, vừa tiếp tục soi một video trong đống bằng chứng ngoại phạm của Đinh Hằng Viễn vừa xúc cơm ăn.
Tập tài liệu Đặng Đăng vừa đưa là một danh sách những người họ Phó ở Linh Khê. Đây là kết quả sàng lọc của công an hộ tịch ở đó dựa trên những điều kiện về thời gian, thành phần gia đình mà Doãn Hạo cung cấp.
Dù đã qua sàng lọc nhưng danh sách này vẫn có đến hơn hai trăm cái tên. Doãn Hạo xem lướt một lượt cũng không phát hiện được gì bất thường.
Quý Thương thì đang soi video giúp Đặng Đăng, ánh mắt anh dán vào bóng dáng Đinh Hằng Viễn trên hành lang bệnh viện. Lát sau, như nghĩ đến điều gì, anh nhíu mày bấm nút dừng hình.
Doãn Hạo đặt tập tài liệu lên đùi Quý Thương, dưới xấp giấy tờ cậu chàng véo tay Quý Thương một cái.
Bị Doãn Hạo quấy rầy Quý Thương rời mắt khỏi màn hình, anh quay sang nhìn Doãn Hạo.
“Xem hộ em mấy cái này đi, em xem qua không thấy gì.”
Quý Thương gật đầu, cầm tập tài liệu trên đùi lên: “Ừ, để anh xem.”
“Tắt màn hình đi, hại mắt lắm.” Doãn Hạo đưa tay tắt màn hình của Quý Thương rồi hiên ngang đứng dậy, trở về bàn mình.
Quý Thương chăm chú đọc bản danh sách một hồi rồi chợt ngẩng lên nhìn màn hình tắt ngóm trước mặt, bấy giờ anh mới hiểu ra. Anh thò chân đá trêu Doãn Hạo một cái rồi cười hỏi: “Gần đây có quán miến chua cay Tứ Xuyên nào không? Loại rất rất chua ấy.”
Doãn Hạo bắt được cổ chân Quý Thương rồi thả ra ngay, anh chàng cúi đầu không thèm đáp, ra điều bận lắm.
Sài Lộ ngẩng lên, vừa nuốt nước miếng vừa trả lời: “Có có có, ra cổng rẽ phải có một quán đấy. Làm một bát thêm nửa hũ giấm với hai muỗng ớt thì chẹp chẹp, chua nức lòng.”
Quý Thương mỉm cười, anh nói trong khi mắt nhìn Doãn Hạo chăm chăm: “Nửa hũ giấm không đủ đâu, có người thích ăn chua lắm, phải giấm càng cũ càng ngon. Tối nay anh mời cả nhà ăn miến chua cay nhé.”
Ghẹo gan đàn em xong Quý Thương rất thích chí tiếp tục lật lật xem danh sách các gia đình họ Phó ở huyện Linh Khê.
Được chừng mười lăm phút Quý Thương lại đá đá Doãn Hạo, Doãn Hạo cứ tưởng cái người này định trêu mình nữa không ngờ quay sang lại thấy Quý Thương nghiêm mặt, hất cằm ra cửa.
Hai người cùng rời khỏi phòng, sang một phòng họp trống.
Quý Thương lật danh sách Doãn Hạo đưa mình ban nãy, chỉ vào một cái tên.
“Phó Thu Nguyệt.” Doãn Hạo nhẩm đọc rồi hỏi: “Xuân Hoa, Thu Nguyệt, lúc nãy em cũng để ý nhưng chỉ có tên hơi liên quan thôi mà, đâu thể chứng minh họ là chị em.”
Quý Thương lắc đầu, nói: “Em không thấy tên này quen à?”
Doãn Hạo im lặng một lát rồi mắt anh chợt sáng lên: “Hôm Dịch Thiếu Thanh mất tích người đàn bà ngồi cạnh Dịch Lập Đan hình như cũng tên là Phó Thu Nguyệt.”
“Không chỉ có vậy đâu.” Quý Thương chậm rãi gật đầu: “Anh Từ bảo vụ mẹ con Khuông Khiết mất tích được thụ lý sớm cũng là nhờ có người đàn bà tên Phó Thu Nguyệt này, bà ta có người quen trong sở cảnh sát.”
“Đến đội trưởng Tào còn phải làm sai nguyên tắc thì chắc người quen của Phó Thu Nguyệt không thường đâu.” Doãn Hạo lẩm bẩm, “Thảo nào anh gọi em sang đây chứ không nói ngay trong phòng.”
Quý Thương nói: “Anh chẳng ngại phạm húy ai đâu, nhưng mình không biết tiến độ của tổ điều tra mà cứ mò mẫm thì sợ sẽ đánh rắn động cỏ. Thôi cứ báo cho đội trưởng Tào đã.”
Thế là Doãn Hạo lên văn phòng của Tào Vệ Vệ để báo cáo, nghe hết đoạn đầu sắc mặt Tào Vệ Vệ thay đổi thấy rõ.
Ngay khi Doãn Hạo nhắc đến cái tên Phó Thu Nguyệt Tào Vệ Vệ liền giơ tay lên ngăn anh nói tiếp. Chị mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp màu đen to bằng bàn tay, đoạn chị rút đầu ăng-ten trên đỉnh hộp lên và ấn nút bật nguồn.
Doãn Hạo biết đây là thiết bị gây nhiễu sóng phòng nghe lén.
Sau khi thiết bị hoạt động Tào Vệ Vệ mới để Doãn Hạo báo cáo tiếp.
Nghe Doãn Hạo nói xong Tào Vệ Vệ lại mở ngăn kéo lấy ra một chiếc di động, chị bấm số gọi ngay trước mặt Doãn Hạo. Nghe chị chào người bắt máy là “cục trưởng Doãn” Doãn Hạo mím môi, định rút lui thì bị Tào Vệ Vệ vẫy tay giữ lại.
Tào Vệ Vệ thuật lại nội dung báo cáo của Doãn Hạo rồi gác máy, chị lại quay sang nói với Doãn Hạo: “Trước mắt các cậu chưa cần theo tiếp đường dây này.”
Nói xong Tào Vệ Vệ tắt thiết bị gây nhiễu sóng, Doãn Hạo im lặng gật đầu rồi đẩy cửa rời đi.
“Lại đây, lại đây Doãn Hạo.”
Thấy Doãn Hạo đi vào, Đặng Đăng vội gọi: “Thằng cha Đinh Hằng Viễn này có vấn đề thật đấy.”
Quý Thương đang ngồi trước máy tính, không quay đầu lại. Các thành viên còn lại của tổ chuyên án tụ tập sau lưng anh, cùng nhìn chăm chú vào màn hình.
Đặng Đăng nhích ra nhường chỗ cho Doãn Hạo, Doãn Hạo liền khoác tay lên vai Quý Thương rồi khẽ bóp bóp: “Phát hiện được gì vậy?”
Nghe giọng Doãn Hạo Quý Thương ngoảnh đầu lại nhìn, lúc ấy thần kinh vốn đang căng như dây đàn của anh mới dần chùng xuống.
Chĩa mũi dùi vào Đinh Hằng Viễn… dù Quý Thương đã chuẩn bị tinh thần cho việc này bao lâu nay thì với anh mà nói nó chưa bao giờ là dễ dàng.
Bàn tay Doãn Hạo trên vai Quý Thương càng siết mạnh hơn, như là vỗ về, an ủi.
Quý Thương ngoảnh mặt đi, Doãn Hạo vẫn đặt tay trên vai anh, anh cảm giác được hơi ấm từ đầu vai lan tỏa khắp thân mình rồi bao bọc lấy trái tim đang thổn thức bất an của anh. Giống như anh vừa đi men trên vách đá và đột nhiên có người buộc cho anh một sợi thừng vững chắc nơi hông.
Huống chi… chính Quý Thương không hề sợ đi trên vách đá.
Trên màn hình lúc này chính là đoạn video giám sát Quý Thương từng dùng mưu mẹo để xem được ở bệnh viện phục hồi chức năng Tử Dương.
Anh chỉnh thời gian đến 6 giờ 40 chiều ngày 2 tháng bảy, Đinh Hằng Viễn xuất hiện trên hành lang không xa trước ống kính camera, anh ta đeo khẩu trang, đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Quý Thương nhấp chuột, kéo thời gian đến 9 giờ đêm hôm đó, Đinh Hằng Viễn đeo khẩu trang bước ra khỏi phòng bệnh số 215 và đi thẳng về phía nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Năm phút sau anh ta ra khỏi nhà vệ sinh, trở lại phòng bệnh 215.
9 giờ tối ở bệnh viện phục hồi chức năng là thời điểm tất cả mọi người đều bận rộn làm các thủ tục trước khi đi ngủ. Nhà vệ sinh chung không chỉ có khu vệ sinh mà còn có bồn rửa mặt công cộng nữa. Ngoài phòng bệnh cao cấp có công trình phụ riêng thì bệnh nhân ở phòng thường và người nhà hoặc người đến thăm bệnh đều sử dụng nhà vệ sinh này.
Bởi vậy sau khi Đinh Hằng Viễn rời khỏi nhà vệ sinh lại có thêm nhiều người ra ra vào vào rất lộn xộn. Giữa dòng người đó có một người đàn ông đeo khẩu trang, đội mũ đen cầm một cái chậu đi rất vội vã vào cầu thang thoát hiểm.
“Nhớ đặc điểm người này nhé Doãn Hạo.” Đặng Đăng phấn khích nhắc.
Quý Thương lại chỉnh thời gian về 3 giờ chiều, ngoài cổng bệnh viện phục hồi chức năng Tử Dương người qua lại đông như mắc cửi. Nếu không nhờ Đặng Đăng nhắc trước Doãn Hạo rất khó nhận ra người đàn ông đeo khẩu trang, đội mũ đen giữa đám đông đó.
Quý Thương chuyển video liên tục, người đàn ông nọ đi từ cổng vào thẳng khu bệnh nội trú, sau đó anh ta biến mất khỏi màn ảnh vài lần nhưng cuối cùng một camera giám sát ở phía sau khu điều trị nội trú đã quay được người đàn ông bước nhanh vào cầu thang thoát hiểm tòa nhà chính.
Quý Thương bấm nút dừng hình rồi nói: “Người này vào từ lối thang bộ thoát hiểm rồi tiếp tục biến mất nhiều giờ đồng hồ, anh ta không hề xuất hiện lại ở tầng nào trong khu bệnh nội trú, cũng không hề ra khỏi tòa nhà.”
“Cho đến 8 giờ 50 phút tối.” Quý Thương lại đổi video, địa điểm lần này là tầng hai khu nội trú, cửa ra thang bộ thoát hiểm bị đẩy hé từ bên ngoài, rồi người đàn ông đã mất dạng xuất hiện, lặng lẽ trà trộn vào những người đi lại trên hành lang.
“Bệnh viện phục hồi chức năng Tử Dương không lắp camera trong lối đi thoát hiểm.” Doãn Hạo hơi kinh ngạc, nói: “Vậy là người này trốn ở đó suốt sáu tiếng.”
Sài Lộ nói ngay: “Cứ bình tĩnh Doãn Hạo, còn chuyện hay hơn cơ.”
Doãn Hạo nghiêng đầu nhìn Quý Thương, Quý Thương nhướng mày khẽ gật đầu, lại bấm chuyển sang video khác.
Lần này là hình ảnh Hàn Huân rời khỏi phòng bệnh của Đinh Thiếu Đông lúc 2 giờ chiều. Anh ta đi ra hẳn hành lang mới kéo khẩu trang xuống.
Đúng lúc đó Đặng Đăng nhào lên tranh bấm dừng hình rồi hất mặt khiêu khích Doãn Hạo: “Nào, anh phát hiện được gì không? Lúc nãy em gợi ý cho anh rồi nhá.”
Sài Lộ và Từ Bân đứng cạnh Quý Thương đều nhìn Doãn Hạo với vẻ rất hứng thú. Lý Viễn thì khoác vai Vu Văn Hâm, lo lắng nói: “Anh em tớ cược cho cậu mỗi người một gói mì tôm đấy nhé.”
Vu Văn Hâm siết nắm tay cổ vũ: “Cố lên! Cố lên!”
“Ơ cái đám này dám lôi tôi ra đánh cược à, tệ nạn thế nhỉ!” Doãn Hạo cười cười cúi xuống hỏi Quý Thương, “Thế anh có cược cho em không? Anh cược gì rồi?”
Quý Thương khoanh tay trước ngực, không nói gì mà chỉ mỉm cười bí hiểm.
Sài Lộ nói ngay: “Đương nhiên là Tiểu Cửu cược cho cậu rồi, ảnh cược mời đội hình sự ăn khuya cả năm đấy.”
Doãn Hạo gật đầu cười cười, anh cúi xuống sát bên Quý Thương rồi vừa đưa tay cầm chuột vừa ngầm nhướng mày khiêu khích đàn anh: “Thế thì không thể để mấy người ăn không của đàn anh được.”
Doãn Hạo thu nhỏ các cửa sổ video Quý Thương đã bật rồi xếp chúng trên màn hình theo trình tự thời gian.
Lát sau, anh lại di chuột để video ở tầng hai khu nội trú dừng lại tại 9 giờ 5 phút tối.
Đinh Hằng Viễn xuất hiện trước cửa phòng bệnh số 215, vừa đẩy cửa vừa nghiêng đầu nhìn về phía camera giám sát.
Doãn Hạo cau mày nhìn thật kĩ và dứt khoát tuyên bố: “Người quay lại phòng không phải Đinh Hằng Viễn.”
“Cái đậu!” Đặng Đăng buột miệng văng cả ngũ cốc, cậu chàng kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết?”
“Đơn giản thôi.” Doãn Hạo chỉ màn hình, đáp: “Khẩu trang.”
“Lúc ra khỏi phòng bệnh Đinh Hằng Viễn đeo khẩu trang y tế màu xanh nhạt. Năm phút sau, khi trở lại khẩu trang của anh ta vẫn màu xanh nhưng đậm hơn hẳn, chưa kể cái khẩu trang sau này có vẻ làm bằng vải, thấy nó hơi phản quang không? Đinh Thiếu Đông bị bệnh phổi mãn tính, Đinh Hằng Viễn là bác sĩ nên chắc chắn anh ta sẽ sử dụng khẩu trang y tế chuyên dụng chứ không dùng loại bình thường khả năng bảo vệ kém. Suy ra người này không phải anh ta.”
Người bình tĩnh nhất trong phòng lúc này hiển nhiên là Quý Thương, vì ngay từ đầu anh đã tin Doãn Hạo có thể phát hiện được điểm bất thường. Quý Thương nhìn lướt một vòng đám người vừa xong đều bó tay chịu chết, trong lòng rất chi tự hào nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ dửng dưng, anh hất cằm hỏi Doãn Hạo: “Còn gì nữa không? Tiếp đi.”
“Em đoán người đổi vai cho Đinh Hằng Viễn hẳn là Hàn Huân.” Doãn Hạo ngừng một chút rồi tiếp: “Không chỉ vì khẩu trang và mũ của Hàn Huân khi anh ta đến viện lúc 3 giờ chiều giống hệt như vậy mà còn vì Hàn Huân và người này đều có dáng đi hình chứ Bát và cùng hay đút tay vào túi quần.”
“9h tối, Hàn Huân và Đinh Hằng Viễn đổi quần áo cho nhau trong nhà vệ sinh, họ cẩn thận đeo cả kính mắt nhưng lại không đổi vật dụng quá cá nhân là khẩu trang. Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh Hàn Huân đã cố gắng bắt chước dáng đi của Đinh Hằng Viễn, ngoài ra kiểu tóc và chiều cao của họ tương đồng nhau nên ngoài khẩu trang trông họ hầu như không có gì khác biệt. Tuy nhiên Hàn Huân vẫn có sơ hở, khi bước đi anh ta vẫn vô thức đưa tay tìm túi quần. Quần áo Đinh Hằng Viễn không có túi, trong các video trước đó Đinh Hằng Viễn cũng không hề có thói quen đút tay này.”
“Hay lắm Doãn Hạo.” Từ Bân vỗ vai Doãn Hạo, “Xứng đáng để cả đội cược cho cậu, trừ Tiểu Đắng còn ngoan cố giãy chết.”
“Chuồn đi đâu đấy Tiểu Đắng?” Sài Lộ nhào ra định túm cổ áo Đặng Đăng nhưng bị cậu chàng nhanh chân thoát được.
“Em có chơi có chịu nha.” Đặng Đăng vừa chạy vừa nói: “Em đi mua cơm tối cho cả nhà mà.”
Lý Viễn cao giọng nhắc: “Đã bảo là ăn ngon đấy nhé, bọn này không chịu cơm bình dân đâu đấy.”
Cửa phòng làm việc bị sập đánh rầm một cái, giọng Tiểu Đắng vọng lại từ tít xa.
“Thì đấy miến chua cay Tứ Xuyên thêm mỗi người một cái bánh nướng. Bình dân ngon dở đủ hếttttt.”
Đặng Đăng nhận túi đồ Doãn Hạo xách lên để chia cho mọi người rồi đưa lại cho Doãn Hạo một tập tài liệu trên bàn, “Mời anh, công an huyện Linh Khê vừa gửi lên, em cũng chưa xem kĩ.”
Nói xong Đặng Đăng lại ngồi xuống bàn máy tính, vừa tiếp tục soi một video trong đống bằng chứng ngoại phạm của Đinh Hằng Viễn vừa xúc cơm ăn.
Tập tài liệu Đặng Đăng vừa đưa là một danh sách những người họ Phó ở Linh Khê. Đây là kết quả sàng lọc của công an hộ tịch ở đó dựa trên những điều kiện về thời gian, thành phần gia đình mà Doãn Hạo cung cấp.
Dù đã qua sàng lọc nhưng danh sách này vẫn có đến hơn hai trăm cái tên. Doãn Hạo xem lướt một lượt cũng không phát hiện được gì bất thường.
Quý Thương thì đang soi video giúp Đặng Đăng, ánh mắt anh dán vào bóng dáng Đinh Hằng Viễn trên hành lang bệnh viện. Lát sau, như nghĩ đến điều gì, anh nhíu mày bấm nút dừng hình.
Doãn Hạo đặt tập tài liệu lên đùi Quý Thương, dưới xấp giấy tờ cậu chàng véo tay Quý Thương một cái.
Bị Doãn Hạo quấy rầy Quý Thương rời mắt khỏi màn hình, anh quay sang nhìn Doãn Hạo.
“Xem hộ em mấy cái này đi, em xem qua không thấy gì.”
Quý Thương gật đầu, cầm tập tài liệu trên đùi lên: “Ừ, để anh xem.”
“Tắt màn hình đi, hại mắt lắm.” Doãn Hạo đưa tay tắt màn hình của Quý Thương rồi hiên ngang đứng dậy, trở về bàn mình.
Quý Thương chăm chú đọc bản danh sách một hồi rồi chợt ngẩng lên nhìn màn hình tắt ngóm trước mặt, bấy giờ anh mới hiểu ra. Anh thò chân đá trêu Doãn Hạo một cái rồi cười hỏi: “Gần đây có quán miến chua cay Tứ Xuyên nào không? Loại rất rất chua ấy.”
Doãn Hạo bắt được cổ chân Quý Thương rồi thả ra ngay, anh chàng cúi đầu không thèm đáp, ra điều bận lắm.
Sài Lộ ngẩng lên, vừa nuốt nước miếng vừa trả lời: “Có có có, ra cổng rẽ phải có một quán đấy. Làm một bát thêm nửa hũ giấm với hai muỗng ớt thì chẹp chẹp, chua nức lòng.”
Quý Thương mỉm cười, anh nói trong khi mắt nhìn Doãn Hạo chăm chăm: “Nửa hũ giấm không đủ đâu, có người thích ăn chua lắm, phải giấm càng cũ càng ngon. Tối nay anh mời cả nhà ăn miến chua cay nhé.”
Ghẹo gan đàn em xong Quý Thương rất thích chí tiếp tục lật lật xem danh sách các gia đình họ Phó ở huyện Linh Khê.
Được chừng mười lăm phút Quý Thương lại đá đá Doãn Hạo, Doãn Hạo cứ tưởng cái người này định trêu mình nữa không ngờ quay sang lại thấy Quý Thương nghiêm mặt, hất cằm ra cửa.
Hai người cùng rời khỏi phòng, sang một phòng họp trống.
Quý Thương lật danh sách Doãn Hạo đưa mình ban nãy, chỉ vào một cái tên.
“Phó Thu Nguyệt.” Doãn Hạo nhẩm đọc rồi hỏi: “Xuân Hoa, Thu Nguyệt, lúc nãy em cũng để ý nhưng chỉ có tên hơi liên quan thôi mà, đâu thể chứng minh họ là chị em.”
Quý Thương lắc đầu, nói: “Em không thấy tên này quen à?”
Doãn Hạo im lặng một lát rồi mắt anh chợt sáng lên: “Hôm Dịch Thiếu Thanh mất tích người đàn bà ngồi cạnh Dịch Lập Đan hình như cũng tên là Phó Thu Nguyệt.”
“Không chỉ có vậy đâu.” Quý Thương chậm rãi gật đầu: “Anh Từ bảo vụ mẹ con Khuông Khiết mất tích được thụ lý sớm cũng là nhờ có người đàn bà tên Phó Thu Nguyệt này, bà ta có người quen trong sở cảnh sát.”
“Đến đội trưởng Tào còn phải làm sai nguyên tắc thì chắc người quen của Phó Thu Nguyệt không thường đâu.” Doãn Hạo lẩm bẩm, “Thảo nào anh gọi em sang đây chứ không nói ngay trong phòng.”
Quý Thương nói: “Anh chẳng ngại phạm húy ai đâu, nhưng mình không biết tiến độ của tổ điều tra mà cứ mò mẫm thì sợ sẽ đánh rắn động cỏ. Thôi cứ báo cho đội trưởng Tào đã.”
Thế là Doãn Hạo lên văn phòng của Tào Vệ Vệ để báo cáo, nghe hết đoạn đầu sắc mặt Tào Vệ Vệ thay đổi thấy rõ.
Ngay khi Doãn Hạo nhắc đến cái tên Phó Thu Nguyệt Tào Vệ Vệ liền giơ tay lên ngăn anh nói tiếp. Chị mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp màu đen to bằng bàn tay, đoạn chị rút đầu ăng-ten trên đỉnh hộp lên và ấn nút bật nguồn.
Doãn Hạo biết đây là thiết bị gây nhiễu sóng phòng nghe lén.
Sau khi thiết bị hoạt động Tào Vệ Vệ mới để Doãn Hạo báo cáo tiếp.
Nghe Doãn Hạo nói xong Tào Vệ Vệ lại mở ngăn kéo lấy ra một chiếc di động, chị bấm số gọi ngay trước mặt Doãn Hạo. Nghe chị chào người bắt máy là “cục trưởng Doãn” Doãn Hạo mím môi, định rút lui thì bị Tào Vệ Vệ vẫy tay giữ lại.
Tào Vệ Vệ thuật lại nội dung báo cáo của Doãn Hạo rồi gác máy, chị lại quay sang nói với Doãn Hạo: “Trước mắt các cậu chưa cần theo tiếp đường dây này.”
Nói xong Tào Vệ Vệ tắt thiết bị gây nhiễu sóng, Doãn Hạo im lặng gật đầu rồi đẩy cửa rời đi.
“Lại đây, lại đây Doãn Hạo.”
Thấy Doãn Hạo đi vào, Đặng Đăng vội gọi: “Thằng cha Đinh Hằng Viễn này có vấn đề thật đấy.”
Quý Thương đang ngồi trước máy tính, không quay đầu lại. Các thành viên còn lại của tổ chuyên án tụ tập sau lưng anh, cùng nhìn chăm chú vào màn hình.
Đặng Đăng nhích ra nhường chỗ cho Doãn Hạo, Doãn Hạo liền khoác tay lên vai Quý Thương rồi khẽ bóp bóp: “Phát hiện được gì vậy?”
Nghe giọng Doãn Hạo Quý Thương ngoảnh đầu lại nhìn, lúc ấy thần kinh vốn đang căng như dây đàn của anh mới dần chùng xuống.
Chĩa mũi dùi vào Đinh Hằng Viễn… dù Quý Thương đã chuẩn bị tinh thần cho việc này bao lâu nay thì với anh mà nói nó chưa bao giờ là dễ dàng.
Bàn tay Doãn Hạo trên vai Quý Thương càng siết mạnh hơn, như là vỗ về, an ủi.
Quý Thương ngoảnh mặt đi, Doãn Hạo vẫn đặt tay trên vai anh, anh cảm giác được hơi ấm từ đầu vai lan tỏa khắp thân mình rồi bao bọc lấy trái tim đang thổn thức bất an của anh. Giống như anh vừa đi men trên vách đá và đột nhiên có người buộc cho anh một sợi thừng vững chắc nơi hông.
Huống chi… chính Quý Thương không hề sợ đi trên vách đá.
Trên màn hình lúc này chính là đoạn video giám sát Quý Thương từng dùng mưu mẹo để xem được ở bệnh viện phục hồi chức năng Tử Dương.
Anh chỉnh thời gian đến 6 giờ 40 chiều ngày 2 tháng bảy, Đinh Hằng Viễn xuất hiện trên hành lang không xa trước ống kính camera, anh ta đeo khẩu trang, đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Quý Thương nhấp chuột, kéo thời gian đến 9 giờ đêm hôm đó, Đinh Hằng Viễn đeo khẩu trang bước ra khỏi phòng bệnh số 215 và đi thẳng về phía nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Năm phút sau anh ta ra khỏi nhà vệ sinh, trở lại phòng bệnh 215.
9 giờ tối ở bệnh viện phục hồi chức năng là thời điểm tất cả mọi người đều bận rộn làm các thủ tục trước khi đi ngủ. Nhà vệ sinh chung không chỉ có khu vệ sinh mà còn có bồn rửa mặt công cộng nữa. Ngoài phòng bệnh cao cấp có công trình phụ riêng thì bệnh nhân ở phòng thường và người nhà hoặc người đến thăm bệnh đều sử dụng nhà vệ sinh này.
Bởi vậy sau khi Đinh Hằng Viễn rời khỏi nhà vệ sinh lại có thêm nhiều người ra ra vào vào rất lộn xộn. Giữa dòng người đó có một người đàn ông đeo khẩu trang, đội mũ đen cầm một cái chậu đi rất vội vã vào cầu thang thoát hiểm.
“Nhớ đặc điểm người này nhé Doãn Hạo.” Đặng Đăng phấn khích nhắc.
Quý Thương lại chỉnh thời gian về 3 giờ chiều, ngoài cổng bệnh viện phục hồi chức năng Tử Dương người qua lại đông như mắc cửi. Nếu không nhờ Đặng Đăng nhắc trước Doãn Hạo rất khó nhận ra người đàn ông đeo khẩu trang, đội mũ đen giữa đám đông đó.
Quý Thương chuyển video liên tục, người đàn ông nọ đi từ cổng vào thẳng khu bệnh nội trú, sau đó anh ta biến mất khỏi màn ảnh vài lần nhưng cuối cùng một camera giám sát ở phía sau khu điều trị nội trú đã quay được người đàn ông bước nhanh vào cầu thang thoát hiểm tòa nhà chính.
Quý Thương bấm nút dừng hình rồi nói: “Người này vào từ lối thang bộ thoát hiểm rồi tiếp tục biến mất nhiều giờ đồng hồ, anh ta không hề xuất hiện lại ở tầng nào trong khu bệnh nội trú, cũng không hề ra khỏi tòa nhà.”
“Cho đến 8 giờ 50 phút tối.” Quý Thương lại đổi video, địa điểm lần này là tầng hai khu nội trú, cửa ra thang bộ thoát hiểm bị đẩy hé từ bên ngoài, rồi người đàn ông đã mất dạng xuất hiện, lặng lẽ trà trộn vào những người đi lại trên hành lang.
“Bệnh viện phục hồi chức năng Tử Dương không lắp camera trong lối đi thoát hiểm.” Doãn Hạo hơi kinh ngạc, nói: “Vậy là người này trốn ở đó suốt sáu tiếng.”
Sài Lộ nói ngay: “Cứ bình tĩnh Doãn Hạo, còn chuyện hay hơn cơ.”
Doãn Hạo nghiêng đầu nhìn Quý Thương, Quý Thương nhướng mày khẽ gật đầu, lại bấm chuyển sang video khác.
Lần này là hình ảnh Hàn Huân rời khỏi phòng bệnh của Đinh Thiếu Đông lúc 2 giờ chiều. Anh ta đi ra hẳn hành lang mới kéo khẩu trang xuống.
Đúng lúc đó Đặng Đăng nhào lên tranh bấm dừng hình rồi hất mặt khiêu khích Doãn Hạo: “Nào, anh phát hiện được gì không? Lúc nãy em gợi ý cho anh rồi nhá.”
Sài Lộ và Từ Bân đứng cạnh Quý Thương đều nhìn Doãn Hạo với vẻ rất hứng thú. Lý Viễn thì khoác vai Vu Văn Hâm, lo lắng nói: “Anh em tớ cược cho cậu mỗi người một gói mì tôm đấy nhé.”
Vu Văn Hâm siết nắm tay cổ vũ: “Cố lên! Cố lên!”
“Ơ cái đám này dám lôi tôi ra đánh cược à, tệ nạn thế nhỉ!” Doãn Hạo cười cười cúi xuống hỏi Quý Thương, “Thế anh có cược cho em không? Anh cược gì rồi?”
Quý Thương khoanh tay trước ngực, không nói gì mà chỉ mỉm cười bí hiểm.
Sài Lộ nói ngay: “Đương nhiên là Tiểu Cửu cược cho cậu rồi, ảnh cược mời đội hình sự ăn khuya cả năm đấy.”
Doãn Hạo gật đầu cười cười, anh cúi xuống sát bên Quý Thương rồi vừa đưa tay cầm chuột vừa ngầm nhướng mày khiêu khích đàn anh: “Thế thì không thể để mấy người ăn không của đàn anh được.”
Doãn Hạo thu nhỏ các cửa sổ video Quý Thương đã bật rồi xếp chúng trên màn hình theo trình tự thời gian.
Lát sau, anh lại di chuột để video ở tầng hai khu nội trú dừng lại tại 9 giờ 5 phút tối.
Đinh Hằng Viễn xuất hiện trước cửa phòng bệnh số 215, vừa đẩy cửa vừa nghiêng đầu nhìn về phía camera giám sát.
Doãn Hạo cau mày nhìn thật kĩ và dứt khoát tuyên bố: “Người quay lại phòng không phải Đinh Hằng Viễn.”
“Cái đậu!” Đặng Đăng buột miệng văng cả ngũ cốc, cậu chàng kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết?”
“Đơn giản thôi.” Doãn Hạo chỉ màn hình, đáp: “Khẩu trang.”
“Lúc ra khỏi phòng bệnh Đinh Hằng Viễn đeo khẩu trang y tế màu xanh nhạt. Năm phút sau, khi trở lại khẩu trang của anh ta vẫn màu xanh nhưng đậm hơn hẳn, chưa kể cái khẩu trang sau này có vẻ làm bằng vải, thấy nó hơi phản quang không? Đinh Thiếu Đông bị bệnh phổi mãn tính, Đinh Hằng Viễn là bác sĩ nên chắc chắn anh ta sẽ sử dụng khẩu trang y tế chuyên dụng chứ không dùng loại bình thường khả năng bảo vệ kém. Suy ra người này không phải anh ta.”
Người bình tĩnh nhất trong phòng lúc này hiển nhiên là Quý Thương, vì ngay từ đầu anh đã tin Doãn Hạo có thể phát hiện được điểm bất thường. Quý Thương nhìn lướt một vòng đám người vừa xong đều bó tay chịu chết, trong lòng rất chi tự hào nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ dửng dưng, anh hất cằm hỏi Doãn Hạo: “Còn gì nữa không? Tiếp đi.”
“Em đoán người đổi vai cho Đinh Hằng Viễn hẳn là Hàn Huân.” Doãn Hạo ngừng một chút rồi tiếp: “Không chỉ vì khẩu trang và mũ của Hàn Huân khi anh ta đến viện lúc 3 giờ chiều giống hệt như vậy mà còn vì Hàn Huân và người này đều có dáng đi hình chứ Bát và cùng hay đút tay vào túi quần.”
“9h tối, Hàn Huân và Đinh Hằng Viễn đổi quần áo cho nhau trong nhà vệ sinh, họ cẩn thận đeo cả kính mắt nhưng lại không đổi vật dụng quá cá nhân là khẩu trang. Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh Hàn Huân đã cố gắng bắt chước dáng đi của Đinh Hằng Viễn, ngoài ra kiểu tóc và chiều cao của họ tương đồng nhau nên ngoài khẩu trang trông họ hầu như không có gì khác biệt. Tuy nhiên Hàn Huân vẫn có sơ hở, khi bước đi anh ta vẫn vô thức đưa tay tìm túi quần. Quần áo Đinh Hằng Viễn không có túi, trong các video trước đó Đinh Hằng Viễn cũng không hề có thói quen đút tay này.”
“Hay lắm Doãn Hạo.” Từ Bân vỗ vai Doãn Hạo, “Xứng đáng để cả đội cược cho cậu, trừ Tiểu Đắng còn ngoan cố giãy chết.”
“Chuồn đi đâu đấy Tiểu Đắng?” Sài Lộ nhào ra định túm cổ áo Đặng Đăng nhưng bị cậu chàng nhanh chân thoát được.
“Em có chơi có chịu nha.” Đặng Đăng vừa chạy vừa nói: “Em đi mua cơm tối cho cả nhà mà.”
Lý Viễn cao giọng nhắc: “Đã bảo là ăn ngon đấy nhé, bọn này không chịu cơm bình dân đâu đấy.”
Cửa phòng làm việc bị sập đánh rầm một cái, giọng Tiểu Đắng vọng lại từ tít xa.
“Thì đấy miến chua cay Tứ Xuyên thêm mỗi người một cái bánh nướng. Bình dân ngon dở đủ hếttttt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.