Quỷ Tình Duyên, Nhân Duyên Tuyến
Chương 60: Sụp đổ
Lam Mễ Xa
21/12/2020
Tiểu Nhiễm sờ môi, cười nhỏ đắc ý.
Trông nàng như nhìn thấu tôi vừa lừa bịp người khác.
Tiểu Nhiễm đỡ vách tường đứng lên, chân của nàng vẫn còn chảy máu, vết thương bị động gây cho nàng cảm giác hơi đau đến phải khẽ ra giọng, thế nhưng nàng ngay lập tức sẽ lung tung liếc mắt nhìn hai bên không có mục đích, sau đó cúi đầu thận trọng nói: "Không có chuyện gì, không đau một chút nào cả."
Nàng lại vẫn sợ tôi sẽ nhìn thấy.
Đồng nghiệp đi cùng nàng kinh ngạc nhìn Tiểu Nhiễm khập khễnh đi ra ngoài, lo lắng gọi nàng: "Lâm Nhiễm, cậu đi đâu vậy, cậu đang bị thương mà."
Lâm Nhiễm quay đầu lại liếc nhìn nàng kia một cái, đẹp đẽ thè lưỡi, vui sướng nói cùng nàng: "Bọn mình phải về nhà."
Đồng nghiệp của nàng vẫn còn đang gọi nàng, nhưng nàng không quay đầu lại.
Không nên như vậy.
Mau dừng lại, em đang bị thương đấy.
Tôi ở bên cạnh lo lắng nhìn nàng, nhưng không có cách nào can ngăn.
Trên đùi Lâm Nhiễm có một vết thương dài đang chảy máu như vậy, nàng không để trong lòng mà chỉ nghĩ chuyện về nhà, thế nhưng trên đường đã không còn như xưa, hỗn độn đừng nói tới, đâu đâu cũng là một phế tích, trên đường trống rỗng không có người nào, nàng ở rìa đường đợi một hồi không đợi được taxi, lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, liền mang chân bị thương chậm rãi đi về phía trước.
Nàng bước đi rất gắng sức, nàng đang bị thương, thời điểm trước đều là đồng nghiệp đỡ nàng, nhưng nàng không có ý định dừng lại, đi một lát mệt mỏi liền đứng một chút thở lấy mấy hơi, ống quần đều đã bị nhuộm máu đỏ tươi cũng không thèm cúi đầu xem, chỉ nhìn về phía trước nổ lực mà tiến lên.
Nàng chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là cùng tôi về nhà.
Về nhà của chúng ta.
Tiểu Nhiễm của tôi, Tiểu Nhiễm à...
"Đừng đi nữa, dừng lại đi mà!" tôi tung bay ở bên cạnh nàng hướng nàng gào to, thế nhưng nàng đều không nghe thấy, trái lại bước đi rất vững tin, đại khái là cảm thấy càng nỗ lực đi về phía trước một bước càng gần đến nhà chúng ta thêm một bước.
Phía trước giao lộ dừng một chiếc xe cứu thương, mấy nhân viên y tế chính là đang chăm nom người bị thương ở rìa đường, một hộ sĩ ngẩn đầu lên nhìn thấy Tiểu Nhiễm, hướng nàng đi lại, thế nhưng Tiểu Nhiễm làm như không thấy, hộ sĩ kia thấy trên đùi nàng bị thương, không thể không giữ cánh tay nàng lại, Tiểu Nhiễm kinh hoảng nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Tôi phải về nhà, hãy để cho tôi về nhà..."
"Chúng tôi sẽ đưa cô về nhà, cô không cần phải hoảng sợ" hộ sĩ tận lực trì hoãn ngữ khí, lôi kéo nàng hướng về hướng xe cứu thương, Tiểu Nhiễm thoái thác một hồi không thể tránh được, chỉ có thể bị hộ sĩ lôi kéo đi về phía trước, đi được mấy bước, trên mặt trái lại lộ ra một điểm cười ngượng ngùng, cúi đầu an tĩnh theo hộ sĩ đi về phía trước.
Vẻ mặt nàng như vậy hệt như lúc tôi thấy ở nhà.
Từ khi nghe được cô nhóc kia nói, nàng đã phát bệnh.
Tôi không đành lòng nhìn nàng, không thể dời đi tầm mắt nhìn về phía bầu trời, hôm nay là một ngày có khí trời tốt, ánh mặt trời nhất định rất ấm áp, cho dù tôi không thể cảm giác được, nhưng tôi cũng thích thời tiết đẹp thế này.
Nhưng lúc này tôi hy vọng tiếp theo có thể mưa to thì tốt, vì có thể thay tôi thoải mái mà khóc một lúc.
Thời điểm đi tới trước xe cứu thương, Tiểu Nhiễm mới giống như là đột nhiên tỉnh ngộ lại, kinh hoảng nhìn cánh tay nàng nắm tay hộ sĩ, đột nhiên vụt lấy tay mình ra lui về phía sau vài bước, mờ mịt nhìn hai bên trái phải, một bên kinh hoảng hỏi: "Vân Thiển đâu rồi, Vân Thiển của tôi đâu rồi."
Editor: Ahhhh, nàng thực sự đã phát điên mất rồi(⌯˃̶᷄ ﹏ ˂̶᷄⌯)゚
___________________________
"Cô đang bị thương, trước tiên băng bó một chút mới được..."
"Vân Thiển đâu rồi, các người đem nàng giấu đi đâu rồi." Tiểu Nhiễm chỉ là từng lần từng lần một hỏi, y tá muốn tới gần nàng, nàng xoay người liền muốn chạy, do nàng bị thương, nên chỉ chạy hai bước liền té ngã trên mặt đất, nắm chân đau khổ rên rỉ, nhưng ngay lập tức không dám nói đau, tôi biết, nàng sợ tôi nhìn thấy sẽ lo lắng.
Nhưng tôi vẫn đang nhìn nàng.
Người qua đường chung quanh tới gần đem nàng đỡ dậy, nàng giống như một thú nhỏ bị hoảng sợ mà huơ tay, bởi vì không đứng lên được, tiện tay chân cùng sử dụng sau đó sượt đến né tránh bọn họ, rít gào gọi: "Buông tha cho chúng tôi đi, đem Vân Thiển của tôi trả lại đây, trả lại cho tôi!" nàng kêu cuồng loạn, âm thanh cũng thay đổi so với tôi còn giống một u hồn hơn.
Tôi tiến lên ôm lấy nàng, nhưng nàng cũng không ở trong lòng tôi được, tôi ôm không được nàng, vang lên bên tai tiếng thét chói tai bất an của nàng, nhưng tôi không thể đem lại cho nàng một chút an ủi nào.
Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm của tôi, ai cũng không làm tổn thương được em.
Bệnh của nàng đến cùng là không còn cách nào che giấu được nữa, lúc tốt lúc kém đã không có cách nào đi làm, cũng may cha mẹ yêu nàng, cũng không nỡ lòng đem nàng đưa vào bệnh viện tâm thần, đưa nàng trực tiếp về nhà, A Miêu cũng được đem theo, xem ra là sẽ không trở lại vùng ngoại thành kia nữa, nói cho cùng, kỳ thực tôi có chút mất mát, bởi vì nơi đó mới phải là nhà của chúng tôi.
Tiểu Nhiễm là một bệnh nhân, bệnh của nàng quá nghiêm trọng, nghiêm trọng đến cần phải có người ở đó tại mỗi thời điểm mỗi khắc mới được.
Thời điểm nàng tiến vào phòng tắm còn rất bình thường, thần sắc bình tĩnh không giống như một người bệnh, vì lẽ đó cha mẹ của Tiểu Nhiễm mới yên tâm, nàng xem ra rất bình thường mà thả mình trong bồn tắm, nước ấm có mức hơi cao, cho nên nàng ngồi trong bên trong bồn tắm lớn tay nàng hờ hững vẩy nước, lẳng lặng nhìn mặt nước không biết suy nghĩ gì.
Sau đó nàng nằm trực tiếp vào bồn tắm, có thể quần áo nàng đều không có cởi hết, cũng không phải là vì muốn tắm rửa.
Nàng cả người nằm ở trong nước, mở to con mắt nhìn đỉnh đầu, chỉ mấy giây, nàng liền không thể thở được, nhưng nàng hai tay dùng sức nắm hai bên bồn tắm ức chế lấy bản năng muốn sống của chính mình, vẫn cứ nằm trong nước, sắc mặt cũng bởi vì thiếu đi không khí mà khó chịu.
Tôi kinh hoảng nhìn nàng, nhưng tôi chỉ có thể nhìn, tôi thậm chỉ cũng không có cách vì nàng mà kêu cứu.
Tiểu Nhiễm không tự chủ được mà giằng co, động tĩnh liền khiến mẹ của nàng lưu ý mà đến gõ cửa phòng tắm: "Tiểu Nhiễm, sao vậy?"
Tiểu Nhiễm nằm ở trong nước, nàng đại khái không nghe thấy, hơn nữa cường độ giãy dụa cũng vô lực buông thõng, vào lúc này đại khái cho dù nàng muốn hô hấp không khí cũng không có khí lực ngồi dậy.
Không thể như vậy.
Không thể như vậy được.
Tôi kinh hoảng đưa tay ra chạm đến nàng, tôi đụng được thân thể nàng, không chút do dự ôm hai vai của nàng kéo nàng lên, đây là chuyện chỉ được trong nháy mắt, sau đó tôi lại như ôm một mớ không khí, cái gì cũng không đụng tới được.
Tiểu Nhiễm nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt tan rã trong vài giây, đột nhiên nằm ở bên bồn tắm nôn ra một trận, vào lúc này cửa phòng tắm do cha mẹ nàng không chờ được mà họ đã đập ra, bọn họ đứng ở trước cửa, kinh ngạc nhìn nàng nằm trong bồn tắm như một con ma nước mà chật vật, nhưng Tiểu Nhiễm trái lại hài lòng nở nụ cười.
Tiểu Nhiễm suy đoán là do tôi cứu nàng, nàng trong khoảng khắc đó nhất định thấy được tôi, bởi vì thế nàng bắt đầu dùng cách nghĩ ra các loại phương pháp để gặp được tôi, nhưng nàng chỉ có nhìn thấy tôi bằng phương pháp duy nhất là đứng giữa cái chết và cái sống, cha mẹ nàng kinh hồn táng đảm trông chừng nàng, nhưng cũng không thể mọi thời khắc ở bên cạnh nàng, Tiểu Nhiễm hơi có cơ hội một chút sẽ suy nghĩ cách làm tổn thương tới mình, nàng tuỳ hứng như vậy, liên luỵ làm cha mẹ nàng ăn không ngon ngủ không yên, mắt thấy đều tiều tuỵ hẳn, cũng vì do Tiểu Nhiễm, không thể không đem nàng đưa vào bệnh viện tâm thần.
Tôi không biết bệnh của Tiểu Nhiễm đi vào bệnh viện tâm thần có hay không có khả năng điều trị tốt, nhưng tôi biết là do tôi hại nàng, nàng đến sau cùng không có cách nào nguỵ trang được.
Tôi không thể mắt thấy nàng chết đi không cứu, nhưng tạo thành tất cả nguyên nhân đều là tôi, tôi tuy rằng cứu nàng, nhưng làm cho nàng sống thống khổ như vậy.
Làm một tình duyên so với hồn ma khá hơn một ít, chí ít sống chung một chỗ lâu dài cũng sẽ không làm cho đối phương bị suy yếu, tôi từng là vì điều này mà đắc chí, nhưng tôi không biết tình duyên tới gần người sống có phải là sẽ làm vận may người sống trở nên kém đi hay không, tựa hồ đi theo bên người Tiểu Nhiễm, tôi rất ít khi thấy được nàng có thời điểm vui vẻ, ngược lại lúc nàng phát bệnh thời điểm đấy là vui vẻ nhất, nàng đã phát bệnh cũng bởi vì tôi, nhưng chuyện đó là không bình thường, tựa hồ tất cả bất hạnh đều là do tôi mà tạo thành.
Hay là, mẹ Tiểu Nhiễm nói đúng, tôi không nên dây dưa với Tiểu Nhiễm.
Cho dù tôi yêu nàng.
Trông nàng như nhìn thấu tôi vừa lừa bịp người khác.
Tiểu Nhiễm đỡ vách tường đứng lên, chân của nàng vẫn còn chảy máu, vết thương bị động gây cho nàng cảm giác hơi đau đến phải khẽ ra giọng, thế nhưng nàng ngay lập tức sẽ lung tung liếc mắt nhìn hai bên không có mục đích, sau đó cúi đầu thận trọng nói: "Không có chuyện gì, không đau một chút nào cả."
Nàng lại vẫn sợ tôi sẽ nhìn thấy.
Đồng nghiệp đi cùng nàng kinh ngạc nhìn Tiểu Nhiễm khập khễnh đi ra ngoài, lo lắng gọi nàng: "Lâm Nhiễm, cậu đi đâu vậy, cậu đang bị thương mà."
Lâm Nhiễm quay đầu lại liếc nhìn nàng kia một cái, đẹp đẽ thè lưỡi, vui sướng nói cùng nàng: "Bọn mình phải về nhà."
Đồng nghiệp của nàng vẫn còn đang gọi nàng, nhưng nàng không quay đầu lại.
Không nên như vậy.
Mau dừng lại, em đang bị thương đấy.
Tôi ở bên cạnh lo lắng nhìn nàng, nhưng không có cách nào can ngăn.
Trên đùi Lâm Nhiễm có một vết thương dài đang chảy máu như vậy, nàng không để trong lòng mà chỉ nghĩ chuyện về nhà, thế nhưng trên đường đã không còn như xưa, hỗn độn đừng nói tới, đâu đâu cũng là một phế tích, trên đường trống rỗng không có người nào, nàng ở rìa đường đợi một hồi không đợi được taxi, lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, liền mang chân bị thương chậm rãi đi về phía trước.
Nàng bước đi rất gắng sức, nàng đang bị thương, thời điểm trước đều là đồng nghiệp đỡ nàng, nhưng nàng không có ý định dừng lại, đi một lát mệt mỏi liền đứng một chút thở lấy mấy hơi, ống quần đều đã bị nhuộm máu đỏ tươi cũng không thèm cúi đầu xem, chỉ nhìn về phía trước nổ lực mà tiến lên.
Nàng chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là cùng tôi về nhà.
Về nhà của chúng ta.
Tiểu Nhiễm của tôi, Tiểu Nhiễm à...
"Đừng đi nữa, dừng lại đi mà!" tôi tung bay ở bên cạnh nàng hướng nàng gào to, thế nhưng nàng đều không nghe thấy, trái lại bước đi rất vững tin, đại khái là cảm thấy càng nỗ lực đi về phía trước một bước càng gần đến nhà chúng ta thêm một bước.
Phía trước giao lộ dừng một chiếc xe cứu thương, mấy nhân viên y tế chính là đang chăm nom người bị thương ở rìa đường, một hộ sĩ ngẩn đầu lên nhìn thấy Tiểu Nhiễm, hướng nàng đi lại, thế nhưng Tiểu Nhiễm làm như không thấy, hộ sĩ kia thấy trên đùi nàng bị thương, không thể không giữ cánh tay nàng lại, Tiểu Nhiễm kinh hoảng nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Tôi phải về nhà, hãy để cho tôi về nhà..."
"Chúng tôi sẽ đưa cô về nhà, cô không cần phải hoảng sợ" hộ sĩ tận lực trì hoãn ngữ khí, lôi kéo nàng hướng về hướng xe cứu thương, Tiểu Nhiễm thoái thác một hồi không thể tránh được, chỉ có thể bị hộ sĩ lôi kéo đi về phía trước, đi được mấy bước, trên mặt trái lại lộ ra một điểm cười ngượng ngùng, cúi đầu an tĩnh theo hộ sĩ đi về phía trước.
Vẻ mặt nàng như vậy hệt như lúc tôi thấy ở nhà.
Từ khi nghe được cô nhóc kia nói, nàng đã phát bệnh.
Tôi không đành lòng nhìn nàng, không thể dời đi tầm mắt nhìn về phía bầu trời, hôm nay là một ngày có khí trời tốt, ánh mặt trời nhất định rất ấm áp, cho dù tôi không thể cảm giác được, nhưng tôi cũng thích thời tiết đẹp thế này.
Nhưng lúc này tôi hy vọng tiếp theo có thể mưa to thì tốt, vì có thể thay tôi thoải mái mà khóc một lúc.
Thời điểm đi tới trước xe cứu thương, Tiểu Nhiễm mới giống như là đột nhiên tỉnh ngộ lại, kinh hoảng nhìn cánh tay nàng nắm tay hộ sĩ, đột nhiên vụt lấy tay mình ra lui về phía sau vài bước, mờ mịt nhìn hai bên trái phải, một bên kinh hoảng hỏi: "Vân Thiển đâu rồi, Vân Thiển của tôi đâu rồi."
Editor: Ahhhh, nàng thực sự đã phát điên mất rồi(⌯˃̶᷄ ﹏ ˂̶᷄⌯)゚
___________________________
"Cô đang bị thương, trước tiên băng bó một chút mới được..."
"Vân Thiển đâu rồi, các người đem nàng giấu đi đâu rồi." Tiểu Nhiễm chỉ là từng lần từng lần một hỏi, y tá muốn tới gần nàng, nàng xoay người liền muốn chạy, do nàng bị thương, nên chỉ chạy hai bước liền té ngã trên mặt đất, nắm chân đau khổ rên rỉ, nhưng ngay lập tức không dám nói đau, tôi biết, nàng sợ tôi nhìn thấy sẽ lo lắng.
Nhưng tôi vẫn đang nhìn nàng.
Người qua đường chung quanh tới gần đem nàng đỡ dậy, nàng giống như một thú nhỏ bị hoảng sợ mà huơ tay, bởi vì không đứng lên được, tiện tay chân cùng sử dụng sau đó sượt đến né tránh bọn họ, rít gào gọi: "Buông tha cho chúng tôi đi, đem Vân Thiển của tôi trả lại đây, trả lại cho tôi!" nàng kêu cuồng loạn, âm thanh cũng thay đổi so với tôi còn giống một u hồn hơn.
Tôi tiến lên ôm lấy nàng, nhưng nàng cũng không ở trong lòng tôi được, tôi ôm không được nàng, vang lên bên tai tiếng thét chói tai bất an của nàng, nhưng tôi không thể đem lại cho nàng một chút an ủi nào.
Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm của tôi, ai cũng không làm tổn thương được em.
Bệnh của nàng đến cùng là không còn cách nào che giấu được nữa, lúc tốt lúc kém đã không có cách nào đi làm, cũng may cha mẹ yêu nàng, cũng không nỡ lòng đem nàng đưa vào bệnh viện tâm thần, đưa nàng trực tiếp về nhà, A Miêu cũng được đem theo, xem ra là sẽ không trở lại vùng ngoại thành kia nữa, nói cho cùng, kỳ thực tôi có chút mất mát, bởi vì nơi đó mới phải là nhà của chúng tôi.
Tiểu Nhiễm là một bệnh nhân, bệnh của nàng quá nghiêm trọng, nghiêm trọng đến cần phải có người ở đó tại mỗi thời điểm mỗi khắc mới được.
Thời điểm nàng tiến vào phòng tắm còn rất bình thường, thần sắc bình tĩnh không giống như một người bệnh, vì lẽ đó cha mẹ của Tiểu Nhiễm mới yên tâm, nàng xem ra rất bình thường mà thả mình trong bồn tắm, nước ấm có mức hơi cao, cho nên nàng ngồi trong bên trong bồn tắm lớn tay nàng hờ hững vẩy nước, lẳng lặng nhìn mặt nước không biết suy nghĩ gì.
Sau đó nàng nằm trực tiếp vào bồn tắm, có thể quần áo nàng đều không có cởi hết, cũng không phải là vì muốn tắm rửa.
Nàng cả người nằm ở trong nước, mở to con mắt nhìn đỉnh đầu, chỉ mấy giây, nàng liền không thể thở được, nhưng nàng hai tay dùng sức nắm hai bên bồn tắm ức chế lấy bản năng muốn sống của chính mình, vẫn cứ nằm trong nước, sắc mặt cũng bởi vì thiếu đi không khí mà khó chịu.
Tôi kinh hoảng nhìn nàng, nhưng tôi chỉ có thể nhìn, tôi thậm chỉ cũng không có cách vì nàng mà kêu cứu.
Tiểu Nhiễm không tự chủ được mà giằng co, động tĩnh liền khiến mẹ của nàng lưu ý mà đến gõ cửa phòng tắm: "Tiểu Nhiễm, sao vậy?"
Tiểu Nhiễm nằm ở trong nước, nàng đại khái không nghe thấy, hơn nữa cường độ giãy dụa cũng vô lực buông thõng, vào lúc này đại khái cho dù nàng muốn hô hấp không khí cũng không có khí lực ngồi dậy.
Không thể như vậy.
Không thể như vậy được.
Tôi kinh hoảng đưa tay ra chạm đến nàng, tôi đụng được thân thể nàng, không chút do dự ôm hai vai của nàng kéo nàng lên, đây là chuyện chỉ được trong nháy mắt, sau đó tôi lại như ôm một mớ không khí, cái gì cũng không đụng tới được.
Tiểu Nhiễm nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt tan rã trong vài giây, đột nhiên nằm ở bên bồn tắm nôn ra một trận, vào lúc này cửa phòng tắm do cha mẹ nàng không chờ được mà họ đã đập ra, bọn họ đứng ở trước cửa, kinh ngạc nhìn nàng nằm trong bồn tắm như một con ma nước mà chật vật, nhưng Tiểu Nhiễm trái lại hài lòng nở nụ cười.
Tiểu Nhiễm suy đoán là do tôi cứu nàng, nàng trong khoảng khắc đó nhất định thấy được tôi, bởi vì thế nàng bắt đầu dùng cách nghĩ ra các loại phương pháp để gặp được tôi, nhưng nàng chỉ có nhìn thấy tôi bằng phương pháp duy nhất là đứng giữa cái chết và cái sống, cha mẹ nàng kinh hồn táng đảm trông chừng nàng, nhưng cũng không thể mọi thời khắc ở bên cạnh nàng, Tiểu Nhiễm hơi có cơ hội một chút sẽ suy nghĩ cách làm tổn thương tới mình, nàng tuỳ hứng như vậy, liên luỵ làm cha mẹ nàng ăn không ngon ngủ không yên, mắt thấy đều tiều tuỵ hẳn, cũng vì do Tiểu Nhiễm, không thể không đem nàng đưa vào bệnh viện tâm thần.
Tôi không biết bệnh của Tiểu Nhiễm đi vào bệnh viện tâm thần có hay không có khả năng điều trị tốt, nhưng tôi biết là do tôi hại nàng, nàng đến sau cùng không có cách nào nguỵ trang được.
Tôi không thể mắt thấy nàng chết đi không cứu, nhưng tạo thành tất cả nguyên nhân đều là tôi, tôi tuy rằng cứu nàng, nhưng làm cho nàng sống thống khổ như vậy.
Làm một tình duyên so với hồn ma khá hơn một ít, chí ít sống chung một chỗ lâu dài cũng sẽ không làm cho đối phương bị suy yếu, tôi từng là vì điều này mà đắc chí, nhưng tôi không biết tình duyên tới gần người sống có phải là sẽ làm vận may người sống trở nên kém đi hay không, tựa hồ đi theo bên người Tiểu Nhiễm, tôi rất ít khi thấy được nàng có thời điểm vui vẻ, ngược lại lúc nàng phát bệnh thời điểm đấy là vui vẻ nhất, nàng đã phát bệnh cũng bởi vì tôi, nhưng chuyện đó là không bình thường, tựa hồ tất cả bất hạnh đều là do tôi mà tạo thành.
Hay là, mẹ Tiểu Nhiễm nói đúng, tôi không nên dây dưa với Tiểu Nhiễm.
Cho dù tôi yêu nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.