Chương 8: Người duy nhất
Kẻ mang trái táo màu đỏ
11/10/2016
Tiếng chuông hết giờ
vừa điểm, học sinh trong lớp đã ùa cả ra ngoài. Ai cũng muốn mau chóng
xuống căn-tin để giải quyết cơn đói hành hạ từ sáng tới giờ. Cả lớp đều
đã đi hết, chỉ còn mình Zenny ở lại, cô gái cẩn thận tắt điện, đóng cửa
rồi mới ra khỏi lớp. Đã từ lâu lắm rồi, việc ra sau cùng lớp và đóng cửa luôn là việc làm quen thuộc của cô. Dù không phải người trong tổ trực
nhật, cũng không có ai nhờ cô việc đó, nhưng cô vẫn làm, một cách kiên
trì, âm thầm, đều đặn suốt cả năm học.
Hình bóng cô gái nhỏ bước trên dãy hành lang dài vắng trở nên thật đơn độc. Từng bước chân chậm rãi bám trụ trên nền gạch men trắng sữa. Hai bên chân tường hành lang được ốp đá cẩm thạch đen quý phái mang đôi phần bí hiểm, đối ngược với màu trắng tinh khôi của gạch men lát sàn. Cũng giống như sự tồn tại của cô trong học viện Victoria, đối lập hoàn toàn với những học viên khác. Cô luôn cô đơn, vì cô khác họ. Victoria là học viện hoàng gia được xây dựng dưới thời kì trị vì của nữ hoàng Victoria, nơi dành chỉ dành cho con cháu quý tộc học, con cái của những gia đình không mang dòng máu hoàng tộc, dù giàu có đến đâu cũng đừng mong chen chân vào. Thế nhưng, Zenny không thuộc dòng dõi hoàng tộc, cũng không phải con nhà khá giả, việc cô có mặt ở đây gần như một điều phi lý.
Cha mẹ cô vốn là những người hết lòng phục vụ cho hoàng tộc. Cha cô là ngài Jack Cavanaugh- vệ sĩ trung thành của nhà vua. Trong quãng thời gian còn sống, ông luôn một lòng trung thành với nhà vua, và ngay cả đến khi chết đi, ông cũng chết vì nhà vua. Đó là sự việc cách đây sáu năm, khi nhà vua lên đường đến Mĩ tham gia một hội nghị quan trọng. Trong lần đó, ngài bị ám sát bởi một đám người phản động chống lại hoàng gia. Dù đã có một nhóm vệ sĩ bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, nhưng vì tấn công quá bất ngờ nên tất cả đều không kịp trở tay. Giây phút viên đạn chuẩn bị lao đến đoạt mạng sống nhà vua, cha cô đã lao ra che chở cho ngài. Ông bảo vệ nhà vua như một bản năng, như bảo vệ điều mà mình tôn thờ nhất. Thế nhưng, ông đã hi sinh. Một sự ra đi trong anh dũng, mọi người ca tụng ông là một người quả cảm. Nhưng mẹ của Zenny- bà Jessica thì không chịu được cú sốc mất chồng.
Bà vốn là một người giúp việc bếp núc trong hoàng tộc, nhưng từ khi cha cô chết đi, bà nghỉ hẳn công việc. Một phần vì không còn tâm trí để làm, một phần vì sức khỏe sau cú sốc bị suy kiệt một cách trầm trọng. Bà không ra ngoài, không ăn uống, chỉ suốt ngày quanh quẩn trong nhà với nỗi đau mất chồng hành hạ. Việc ăn uống không đầy đủ cùng với căn bệnh lao lâu năm hoành hành, tâm trạng lại luôn trong tình trạng tuyệt vọng, khoảng ba năm sau khi chồng mất, bà cũng rời bỏ cô con gái bé bỏng. Vào một buổi chiều thu trong xanh, bà ra đi trong yên lặng, đến với miền đất bình yên mà người chồng đang chờ.
Ngày hôm đó, có một cô gái khóc hết nước mắt. Giữa những cơn gió nhẹ nhàng mơn man, bóng dáng nhỏ bé của cô đứng cô độc trước ngôi mộ chung của cả cha và mẹ. Cho đến khi nắng tắt và hoàng hôn bắt đầu buông, bóng cô vẫn đổ dài trên nền đất. Màu hoàng hôn đỏ như màu máu, nước mắt của cô chảy ra sao cũng đau xót như trút từng giọt máu tươi. Cô bé Zenny ngày đó mới tốt nghiệp cấp ba đã bị mồ côi. Nhà vua cùng hoàng tộc quyết định cho cô theo học tại học viện Victoria, đồng thời được nhận trợ cấp sinh hoạt hàng tháng từ nhà nước. Điều đó giống như một ân huệ mà cũng như một sự thương hại, hay vốn dĩ, nó chỉ là sự trả ơn cuối cùng mà nhà vua thực hiện cho kẻ đã chết vì mình. Nếu là vậy thì thật quá rẻ mạt. Hai mạng đổi lấy sự sống của một con người, nhưng cô biết, ở trên thiên đường, cả cha và mẹ cô đều cảm thấy mãn nguyện vì đã cống hiến hết mình vì nhà vua.
Hoàng tộc đã vô tình là nguyên nhân khiến một mái ấm vỡ tan, và họ nghĩ mình đã cứu vớt tương lai cho cô bé. Nhưng họ có lẽ không biết rằng, sự xuất hiện của cô ở nơi này, vốn đã không thích hợp. Ngày đầu tiên nhập học, học viên tò mò về cô, bàn tán sôi nổi khiến cô bé vốn mang mặc cảm trong lòng không dám hòa nhập với xung quanh. Sau một tuần nhập học, một anh chàng nổi tiếng của khối đến nói với cô rằng cha mẹ cô vốn chỉ là những kẻ hầu hạ cho hoàng gia, cô không được phép học ở nơi tôn quý này. Khi ấy, quá bức xúc vì những lời lẽ xúc phạm, cô đã không kìm nén tặng cho anh ta một cái tát. Mọi người bắt đầu xa lánh cô, cô cũng không cố gắng để cứu vãn tình hình. Vì ngay từ đầu, cô đã không nên có mặt ở đây, và những gì cô đã làm, cô chưa từng hối hận. Suốt hơn hai năm học, cô tồn tại như một chiếc bóng lặng thầm, lặng thầm tồn tại, lặng thầm sống, đến cả việc hít thở cũng lặng thầm trong bầu khí quyển chung.
Khi dòng suy nghĩ của cô vừa dứt, cũng là lúc cô đặt chân đến trước cửa nhà ăn của trường. Cô đi vào, tất cả mọi người đều xem cô như vô hình, mải mê bên những món ăn và vài câu chuyện phiếm. Khi mà những học sinh khác đều chọn cho mình những món hảo hạng như bít tết bò thăn, gà hầm của vùng đất Provence,…cùng với rượu nho thượng hạng của đất Pháp. Zenny vô cùng đơn giản với một khay cơm trắng, một bát súp khoai tây và vài miếng thịt nguội cùng một cốc nước tinh khiết. Cô lặng lẽ đi về phía chiếc bàn trong góc phòng. Mọi nỗ lực của cô để cố gắng không gây chú ý với xung quanh đã trở nên vô ích, vì lúc này, tất cả những cặp mắt hiếu kì đang dán vào người cô và khay cơm đạm bạc. Đã hơn ba năm rồi, mọi người dường như vẫn chưa quen với việc một cô gái không thuộc hoàng tộc cùng lối sống đơn giản tồn tại trong không gian cao quý của học viện. Cô chỉ cắm đầu đi, mắt nhìn chằm chằm vào khay cơm.
“Ôi trời, là cô con gái của vệ sĩ hoàng gia đã chết đây mà. Mái tóc của cô bao lâu rồi chưa đi dưỡng vậy? Nhìn thật thảm hại!”
Một giọng nữ lanh lảnh cất lên. Zenny nhận ra cô gái đó, cô là bạn gái của cậu bạn nổi tiếng bị cô tát khi mới vào trường, kể từ sau lần đó, cô bạn gái đó đem một niềm căm ghét đối với cô. Mỗi lần gặp cô là sẽ tìm đủ mọi cách để châm biếm, chêu trọc.
Zenny vẫn không nói gì, chân từ từ bước qua chỗ cô nàng Lorde. Khi cô đi ngang qua bàn Lorde, cô nàng liếc mắt với mấy cô bạn xung quanh rồi nở nụ cười ranh mãnh. Một bàn chân trắng nõn bất ngờ đưa ra phía lối đi.
“Phịch”
Zenny ngã xuống đất, khay cơm cũng theo đó mà rơi xuống sàn, những mảnh thủy tinh từ chiếc cốc vỡ cắm vào khuỷu tay cô tứa máu. Cơm và những thức ăn khác bắn tung tóe ra ngoài. Đám bạn của Lorde cùng cô nàng phá lên cười, mắt vẫn không thôi lườm nguýt Zenny. Nhưng ngay sau đó, nụ cười của họ chợt đông cứng lại, ánh mắt cũng thay đổi hoàn toàn khi nhìn thấy chàng trai đứng cách đó không xa. Không chỉ họ, mà cả phòng ăn đều có chung biểu hiện ấy.
Cô vẫn không phản kháng, chỉ lặng lẽ đứng lên, nhưng khi cô vừa rời khỏi mặt đất vương vãi thức ăn, cũng là lúc khuỷu tay bị thương của cô bị túm bởi một lực rất mạnh. Cô khẽ kêu lên một tiếng rồi ngẩng mặt lên nhìn kẻ đang nắm chặt tay mình. Khi khuôn mặt ấy đập vào mắt, cô hơi sững sờ.
Một nét đẹp hoàn mĩ mang vẻ cao quý vương giả khó ai bì kịp. Nước da trắng mịn không tì vết càng nổi bật bởi mái tóc màu đen tuyền với phần mái để dài che một bên mắt trái. Đôi mắt màu xanh thẳm tĩnh lặng như mặt nước trời thu, nhưng mang một nỗi buồn u uất cố gắng che đậy bằng sự lạnh lùng cố hữu. Sống mũi thẳng và cao, làn môi mỏng quyến rũ. Tất cả những nét đẹp ấy đều hội tụ trên khuôn mặt của người đang đứng đối diện cô, cũng là người đang nắm khuỷu tay cô- Vic Shadow. Từ cơ thể cậu toát ra khí chất lạnh lẽo, có vài phần u ám. Sự u ám ấy lại càng tăng lên gấp bội với sự xuất hiện của con diều hâu màu đen mắt vàng bay cạnh cậu. Cậu chiếu ánh nhìn khinh miệt xen lẫn khó chịu về phía cô, đôi mày hoàn hảo khẽ chau lại, thể hiện sự không hài lòng của chủ nhân. Cậu cất giọng, mang âm vực thấp, như hăm dọa cũng như thể hiện rõ uy quyền của một bậc vương tôn:
“Thứ đang dính trên giày tôi là của cô?”
Hình bóng cô gái nhỏ bước trên dãy hành lang dài vắng trở nên thật đơn độc. Từng bước chân chậm rãi bám trụ trên nền gạch men trắng sữa. Hai bên chân tường hành lang được ốp đá cẩm thạch đen quý phái mang đôi phần bí hiểm, đối ngược với màu trắng tinh khôi của gạch men lát sàn. Cũng giống như sự tồn tại của cô trong học viện Victoria, đối lập hoàn toàn với những học viên khác. Cô luôn cô đơn, vì cô khác họ. Victoria là học viện hoàng gia được xây dựng dưới thời kì trị vì của nữ hoàng Victoria, nơi dành chỉ dành cho con cháu quý tộc học, con cái của những gia đình không mang dòng máu hoàng tộc, dù giàu có đến đâu cũng đừng mong chen chân vào. Thế nhưng, Zenny không thuộc dòng dõi hoàng tộc, cũng không phải con nhà khá giả, việc cô có mặt ở đây gần như một điều phi lý.
Cha mẹ cô vốn là những người hết lòng phục vụ cho hoàng tộc. Cha cô là ngài Jack Cavanaugh- vệ sĩ trung thành của nhà vua. Trong quãng thời gian còn sống, ông luôn một lòng trung thành với nhà vua, và ngay cả đến khi chết đi, ông cũng chết vì nhà vua. Đó là sự việc cách đây sáu năm, khi nhà vua lên đường đến Mĩ tham gia một hội nghị quan trọng. Trong lần đó, ngài bị ám sát bởi một đám người phản động chống lại hoàng gia. Dù đã có một nhóm vệ sĩ bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, nhưng vì tấn công quá bất ngờ nên tất cả đều không kịp trở tay. Giây phút viên đạn chuẩn bị lao đến đoạt mạng sống nhà vua, cha cô đã lao ra che chở cho ngài. Ông bảo vệ nhà vua như một bản năng, như bảo vệ điều mà mình tôn thờ nhất. Thế nhưng, ông đã hi sinh. Một sự ra đi trong anh dũng, mọi người ca tụng ông là một người quả cảm. Nhưng mẹ của Zenny- bà Jessica thì không chịu được cú sốc mất chồng.
Bà vốn là một người giúp việc bếp núc trong hoàng tộc, nhưng từ khi cha cô chết đi, bà nghỉ hẳn công việc. Một phần vì không còn tâm trí để làm, một phần vì sức khỏe sau cú sốc bị suy kiệt một cách trầm trọng. Bà không ra ngoài, không ăn uống, chỉ suốt ngày quanh quẩn trong nhà với nỗi đau mất chồng hành hạ. Việc ăn uống không đầy đủ cùng với căn bệnh lao lâu năm hoành hành, tâm trạng lại luôn trong tình trạng tuyệt vọng, khoảng ba năm sau khi chồng mất, bà cũng rời bỏ cô con gái bé bỏng. Vào một buổi chiều thu trong xanh, bà ra đi trong yên lặng, đến với miền đất bình yên mà người chồng đang chờ.
Ngày hôm đó, có một cô gái khóc hết nước mắt. Giữa những cơn gió nhẹ nhàng mơn man, bóng dáng nhỏ bé của cô đứng cô độc trước ngôi mộ chung của cả cha và mẹ. Cho đến khi nắng tắt và hoàng hôn bắt đầu buông, bóng cô vẫn đổ dài trên nền đất. Màu hoàng hôn đỏ như màu máu, nước mắt của cô chảy ra sao cũng đau xót như trút từng giọt máu tươi. Cô bé Zenny ngày đó mới tốt nghiệp cấp ba đã bị mồ côi. Nhà vua cùng hoàng tộc quyết định cho cô theo học tại học viện Victoria, đồng thời được nhận trợ cấp sinh hoạt hàng tháng từ nhà nước. Điều đó giống như một ân huệ mà cũng như một sự thương hại, hay vốn dĩ, nó chỉ là sự trả ơn cuối cùng mà nhà vua thực hiện cho kẻ đã chết vì mình. Nếu là vậy thì thật quá rẻ mạt. Hai mạng đổi lấy sự sống của một con người, nhưng cô biết, ở trên thiên đường, cả cha và mẹ cô đều cảm thấy mãn nguyện vì đã cống hiến hết mình vì nhà vua.
Hoàng tộc đã vô tình là nguyên nhân khiến một mái ấm vỡ tan, và họ nghĩ mình đã cứu vớt tương lai cho cô bé. Nhưng họ có lẽ không biết rằng, sự xuất hiện của cô ở nơi này, vốn đã không thích hợp. Ngày đầu tiên nhập học, học viên tò mò về cô, bàn tán sôi nổi khiến cô bé vốn mang mặc cảm trong lòng không dám hòa nhập với xung quanh. Sau một tuần nhập học, một anh chàng nổi tiếng của khối đến nói với cô rằng cha mẹ cô vốn chỉ là những kẻ hầu hạ cho hoàng gia, cô không được phép học ở nơi tôn quý này. Khi ấy, quá bức xúc vì những lời lẽ xúc phạm, cô đã không kìm nén tặng cho anh ta một cái tát. Mọi người bắt đầu xa lánh cô, cô cũng không cố gắng để cứu vãn tình hình. Vì ngay từ đầu, cô đã không nên có mặt ở đây, và những gì cô đã làm, cô chưa từng hối hận. Suốt hơn hai năm học, cô tồn tại như một chiếc bóng lặng thầm, lặng thầm tồn tại, lặng thầm sống, đến cả việc hít thở cũng lặng thầm trong bầu khí quyển chung.
Khi dòng suy nghĩ của cô vừa dứt, cũng là lúc cô đặt chân đến trước cửa nhà ăn của trường. Cô đi vào, tất cả mọi người đều xem cô như vô hình, mải mê bên những món ăn và vài câu chuyện phiếm. Khi mà những học sinh khác đều chọn cho mình những món hảo hạng như bít tết bò thăn, gà hầm của vùng đất Provence,…cùng với rượu nho thượng hạng của đất Pháp. Zenny vô cùng đơn giản với một khay cơm trắng, một bát súp khoai tây và vài miếng thịt nguội cùng một cốc nước tinh khiết. Cô lặng lẽ đi về phía chiếc bàn trong góc phòng. Mọi nỗ lực của cô để cố gắng không gây chú ý với xung quanh đã trở nên vô ích, vì lúc này, tất cả những cặp mắt hiếu kì đang dán vào người cô và khay cơm đạm bạc. Đã hơn ba năm rồi, mọi người dường như vẫn chưa quen với việc một cô gái không thuộc hoàng tộc cùng lối sống đơn giản tồn tại trong không gian cao quý của học viện. Cô chỉ cắm đầu đi, mắt nhìn chằm chằm vào khay cơm.
“Ôi trời, là cô con gái của vệ sĩ hoàng gia đã chết đây mà. Mái tóc của cô bao lâu rồi chưa đi dưỡng vậy? Nhìn thật thảm hại!”
Một giọng nữ lanh lảnh cất lên. Zenny nhận ra cô gái đó, cô là bạn gái của cậu bạn nổi tiếng bị cô tát khi mới vào trường, kể từ sau lần đó, cô bạn gái đó đem một niềm căm ghét đối với cô. Mỗi lần gặp cô là sẽ tìm đủ mọi cách để châm biếm, chêu trọc.
Zenny vẫn không nói gì, chân từ từ bước qua chỗ cô nàng Lorde. Khi cô đi ngang qua bàn Lorde, cô nàng liếc mắt với mấy cô bạn xung quanh rồi nở nụ cười ranh mãnh. Một bàn chân trắng nõn bất ngờ đưa ra phía lối đi.
“Phịch”
Zenny ngã xuống đất, khay cơm cũng theo đó mà rơi xuống sàn, những mảnh thủy tinh từ chiếc cốc vỡ cắm vào khuỷu tay cô tứa máu. Cơm và những thức ăn khác bắn tung tóe ra ngoài. Đám bạn của Lorde cùng cô nàng phá lên cười, mắt vẫn không thôi lườm nguýt Zenny. Nhưng ngay sau đó, nụ cười của họ chợt đông cứng lại, ánh mắt cũng thay đổi hoàn toàn khi nhìn thấy chàng trai đứng cách đó không xa. Không chỉ họ, mà cả phòng ăn đều có chung biểu hiện ấy.
Cô vẫn không phản kháng, chỉ lặng lẽ đứng lên, nhưng khi cô vừa rời khỏi mặt đất vương vãi thức ăn, cũng là lúc khuỷu tay bị thương của cô bị túm bởi một lực rất mạnh. Cô khẽ kêu lên một tiếng rồi ngẩng mặt lên nhìn kẻ đang nắm chặt tay mình. Khi khuôn mặt ấy đập vào mắt, cô hơi sững sờ.
Một nét đẹp hoàn mĩ mang vẻ cao quý vương giả khó ai bì kịp. Nước da trắng mịn không tì vết càng nổi bật bởi mái tóc màu đen tuyền với phần mái để dài che một bên mắt trái. Đôi mắt màu xanh thẳm tĩnh lặng như mặt nước trời thu, nhưng mang một nỗi buồn u uất cố gắng che đậy bằng sự lạnh lùng cố hữu. Sống mũi thẳng và cao, làn môi mỏng quyến rũ. Tất cả những nét đẹp ấy đều hội tụ trên khuôn mặt của người đang đứng đối diện cô, cũng là người đang nắm khuỷu tay cô- Vic Shadow. Từ cơ thể cậu toát ra khí chất lạnh lẽo, có vài phần u ám. Sự u ám ấy lại càng tăng lên gấp bội với sự xuất hiện của con diều hâu màu đen mắt vàng bay cạnh cậu. Cậu chiếu ánh nhìn khinh miệt xen lẫn khó chịu về phía cô, đôi mày hoàn hảo khẽ chau lại, thể hiện sự không hài lòng của chủ nhân. Cậu cất giọng, mang âm vực thấp, như hăm dọa cũng như thể hiện rõ uy quyền của một bậc vương tôn:
“Thứ đang dính trên giày tôi là của cô?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.