Chương 4: Vic Shadow
Kẻ mang trái táo màu đỏ
11/10/2016
4 năm sau:
Một ngày mới tại thành phố London hoa lệ lại bắt đầu. Hôm nay thời tiết rất dễ chịu, nắng không quá gắt mà vô cùng nhẹ nhàng, ấm áp. Mọi chuyển động trên đường phố cũng trở nên vội vàng, hối hả hơn. Cách London chỉ vài bước chân, tại vùng ngoại ô thành phố, có một tòa lâu đài đồ sộ cũng đang hòa mình vào nhịp sống hối hả ngoài kia. Hôm nay, tại dinh thự gia tộc Shadow sẽ diễn ra nghi thức chào đón chủ nhân mới, cũng là con trai của cố bá tước* Charles và trưởng công chúa Rachel- Vic Shadow. Chàng trai trẻ mất tích cách đây 6 năm đột nhiên trở lại gây cho mọi người không biết bao nhiêu nghi hoặc.
Thời khắc quan trọng đã đến, tiếng nhạc du dương vang lên, một đoàn người từ ngoài tiến vào khách sảnh. Đi giữa đoàn người ấy là một chàng trai trẻ, gương mặt đẹp hoàn mĩ. Vóc người có hơi gầy nhưng từ cơ thể cậu lại toát ra khí chất cao quý khiến người khác không thể coi thường. Mái tóc đen tuyền, có phần tóc mái bên trái hơi dài, che kín cả một bên mắt. Điều đó lại khiến cậu càng trở nên bí ẩn, cũng như càng tăng thêm phần lạnh lùng tỏa ra từ cơ thể cậu. Đôi mắt màu xanh thẳm nhìn thẳng, không chút lay động. Là màu xanh của bầu trời, mà cũng là màu xanh của băng giá. Đôi mắt đó, mang cả sự sâu thẳm của vực sâu, bao la của bầu trời và cả cái lạnh lẽo của băng tuyết. Tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên.
“Ngài ấy trở về thật rồi. Đúng là ngài ấy rồi!!!!”
“Sau bao nhiêu năm, khí chất cao quý của ngài ấy vẫn không hề thay đổi.”
Có vài quý bà còn luôn miệng cảm thán:
“Ôi trời! Ngài ấy lớn lên thật ra dáng một quý ông. Ta thật muốn gả con gái mình cho ngài.”
Thế nhưng, bên cạnh những lời cảm thán trầm trồ, cũng không thiếu những ánh mắt nghi hoặc.
“Ai mà biết được chứ? Đi bao nhiêu năm vậy đột nhiên trở về. Có khi lại là một tên ăn mày thấp kém nào đó vì ham tiền ham của mà mạo danh thì sao?”
Những ý kiến trái chiều liên tục được đưa ra. Đồng tình có, phản đối cũng có. Chỉ đến khi cậu đã bước lên bục cao, tiếng rì rầm mới thưa dần rồi tắt hẳn. Quản gia Edward- từng là người thân cận bên cạnh cố bá tước Charles đã đứng đó đợi cậu từ rất lâu. Khi thấy cậu đi đến, ông cẩn thận lấy chiếc nhẫn bạc có mặt đá màu xanh thẫm khỏi chiếc hộp kính. Bước đến gần cậu, ông cung kính cúi đầu, cất giọng ôn tồn:
“Con trai của cố bá tước Charles Shadow và công chúa Rachel- Vic Shadow, sau hai năm mất tích, ngài đã trở lại nhưng lại mang trên mình những vết thương vô cùng nghiêm trọng. Sau một khoảng thời gian dài chữa trị, ngài cuối cùng đã bình phục hoàn toàn, đồng thời trong quãng thời gian chữa trị đó, ngài cũng đã được trang bị kĩ năng hoàn hảo để trở thành người kế nhiệm tước vị bá tước của cha mình, cũng là người đứng đầu gia tộc Shadow. Đến nay, khi ngài đã sẵn sàng, tôi xin trao lại chiếc nhẫn thừa kế gia tộc cho ngài dưới con mắt của hàng ngàn người chứng kiến. Từ nay, ngài sẽ chính thức trở thành người đứng đầu gia tộc Shadow, đồng thời tên của ngài trong gia phả hoàng gia sẽ xếp thứ hai trong danh sách thừa kế ngai vàng. Xin ngài tiếp nhận.”
Nói xong, quản gia Edward cúi xuống, lồng chiếc nhẫn bạc vào ngón cái của cậu. Mặt đá của chiếc nhẫn vẫn tỏa ra ánh sáng màu xanh diệu kỳ mặc cho đã trải qua mấy chục đời chủ nhân của gia tộc. Vic ngắm nhìn chiếc nhẫn chăm chú, màu xanh thẳm của đôi mắt cậu tương đồng với màu xanh của viên đá. Cậu thấy gương mặt của mình phản chiếu lên viên đá. Khuôn mặt tĩnh lặng, cô đạm, lạnh lẽo như có một tầng băng tuyết bao phủ.
Bên dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy. Vậy là cậu chủ của gia tộc Shadow đã trở về, chủ nhân của gia tộc khét tiếng nhất Anh Quốc đã trở về. Cậu mới chỉ 16 tuổi, liệu có thể dẫn dắt gia tộc của mình như những gì cha cậu đã từng làm? Trong lòng mỗi người đến dự tiệc đều đầy rẫy những thắc mắc, nhưng dĩ nhiên không ai dại dột gì mà nói ra. Mọi người đều ôm những thắc mắc đó để hòa mình vào bữa tiệc lớn có một không hai trong giới quý tộc.
Đến khoảng chiều tối, bữa tiệc kết thúc, mọi người đều ra về hết. Đám gia nhân trong nhà dọn dẹp mọi thứ còn sót lại, còn vị hoàng tử của chúng ta đã trở về phòng nghỉ từ khi bữa tiệc còn chưa tàn. Khi cậu đang nằm dài trên chiếc sofa trong phòng thì quản gia Edward bước vào. Vẫn là biểu hiện cung kính, lão cúi đầu, nói:
“Thưa chủ nhân, cậu định bao giờ thì đi đến nhà tử tước Cavanas?”
Vic từ từ mở mắt, không nhìn lão quản gia, cậu mở miệng trả lời:
“Tối nay. Bảo người của chúng ta gài vào gia tộc hành động đi. Đừng để đêm dài lắm mộng.”
“Thưa ngài, tôi đã rõ.”
Quản gia từ từ lùi về phía sau rồi ra khỏi phòng, không quên khép cánh cửa lại. Vic cũng ngồi dậy, bước đến phía chiếc cửa sổ duy nhất trong phòng. Cậu đưa tay vén tấm rèm trắng lên, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời qua ô cửa kính trong suốt. Nắng đã lẩn trốn sau những tầng mây trắng, chi để lại vài vệt nắng nhạt trên nền trời đang dần trở nên tối thẫm. Đôi mắt xanh thẫm của cậu thoáng vẻ trầm tư nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu. Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, cất ra chất giọng trầm trầm, có phần thần bí:
“Tối nay, máu…rồi sẽ nhuộm đỏ đêm đen.”
**
Chiếc xe Rolls Royce Phantom V 1961 lướt đi êm ru trên đường phố, thẳng tiến về phía ngoại ô London, nơi mà dinh thự nhà tử tước Cavanas tọa lạc. Càng đi xa trung tâm, nhà cửa càng thưa thớt dần, cho đến khi chiếc xe đi đến một vùng đất rộng lớn thì đã không còn nhà dân nào, chỉ có duy nhất một tòa lâu đài nguy nga đồ sộ. Chiếc xe dừng trước cổng sắt của ngôi nhà. Có một người đàn ông trung niên nhanh nhẹn bước ra từ trong xe cung kính mở cửa xe ở ghế sau. Một chàng trai trẻ bước ra. Vóc dáng hơi gầy nhưng khá cao, từ cơ thể toát ra quý khí bức người. Cậu ung dung đi trước, người quản gia bước phía sau một chút, vẫn giữ dáng vẻ trung thành tuyệt đối. Cậu mặc một bộ vest đen kèm áo sơ-mi trắng, khoác ngoài là chiếc áo choàng cũng màu đen. Cả cơ thể cậu chìm trong bóng tối, chỉ có chiếc nhẫn ở ngón tay cái là tỏa ra ánh sáng xanh kì dị. Điều khiến người ta đặc biệt chú ý là con diều hâu bay tà tà ngay đằng sau cậu. Diều hâu cũng chính là biểu tượng của gia tộc Shadow. Một loài vật thông minh nhưng độc ác, cách săn mồi nhanh gọn nhưng hiệu quả tuyệt đối.
Khi chỉ còn cách cổng nhà tử tước Cavanas vài mét, bước đi của cậu thoáng chững lại. Hơi nghiêng đầu về phía người quản gia bên cạnh, cậu nói nhỏ, chỉ để cho lão nghe thấy:
“Người của ta báo lại chưa?”
“Thưa ngài, mọi thứ đã được chuẩn bị chu tất, chỉ đợi ngài vào. Tử tước Cavanas đang ở trong phòng làm việc một mình"
Vic gật đầu hài lòng, lại rảo bước về phía lâu đài. Miệng nở nụ cười nham hiểm.
“Các người là ai?” Tên gia nhân canh cổng hỏi bằng giọng hách dịch. Nhưng ngay khi hắn ngước mắt lên nhìn chàng trai trước mắt cũng như cảm nhận được khí chất cao quý toát ra từ người cậu, hắn đã lập tức hối hận. Chàng trai này rõ ràng không phải nhân vật tầm thường, địa vị chắc hẳn là thuộc giới quý tộc.
Vic chỉ nhếch môi cười khi thấy biểu cảm của tên gia nhân từ hách dịch thoáng chốc trở nên sợ hãi. Quản gia Edward đứng đằng sau lên tiếng:
“Bá tước Vic Shadow có chuyện cần gặp chủ nhân nhà ngươi.”
Tên gia nhân nghe thấy tên cậu lại càng sợ hãi, lập cập mở cổng, nói:
“Vậy xin hai ngài đợi một chút. Tôi sẽ vào báo.”
Vic liếc mắt nhìn hắn, tia nhìn sắc lẻm như dao găm khiến người người ta có cảm giác chỉ cần chạm vào ánh mắt ấy sẽ bị thương ngay tức khắc. Cậu lên tiếng, giọng trầm trầm:
“Tránh ra!”
“Nhưng thưa bá tước….” Tên gia nhân rõ ràng đang rất khó xử. Tuy rất sợ cậu, nhưng hắn cũng rất sợ chủ nhân của mình. Hắn vẫn đứng chần chừ chắn trước lối đi, ngăn không cho Vic đi vào.
“Xoạt!!!!!!!!!!!”
Con diều hâu nãy giờ bay sau lưng Vic đột ngột bay lên, lao thẳng về phía tên gia nhân. Đôi mắt màu vàng nhìn thẳng về phía con mồi. Tên gia nhân sợ mất mật, đến kêu cũng không nói nổi một lời nào. Chỉ biết đứng im bất động nhìn con ác điểu lao về phía mình.
“Stop! Aro!!!”
Chú thích:
*Bá tước: một tước hiệu cao quý nhất của hoàng gia Châu Âu
Một ngày mới tại thành phố London hoa lệ lại bắt đầu. Hôm nay thời tiết rất dễ chịu, nắng không quá gắt mà vô cùng nhẹ nhàng, ấm áp. Mọi chuyển động trên đường phố cũng trở nên vội vàng, hối hả hơn. Cách London chỉ vài bước chân, tại vùng ngoại ô thành phố, có một tòa lâu đài đồ sộ cũng đang hòa mình vào nhịp sống hối hả ngoài kia. Hôm nay, tại dinh thự gia tộc Shadow sẽ diễn ra nghi thức chào đón chủ nhân mới, cũng là con trai của cố bá tước* Charles và trưởng công chúa Rachel- Vic Shadow. Chàng trai trẻ mất tích cách đây 6 năm đột nhiên trở lại gây cho mọi người không biết bao nhiêu nghi hoặc.
Thời khắc quan trọng đã đến, tiếng nhạc du dương vang lên, một đoàn người từ ngoài tiến vào khách sảnh. Đi giữa đoàn người ấy là một chàng trai trẻ, gương mặt đẹp hoàn mĩ. Vóc người có hơi gầy nhưng từ cơ thể cậu lại toát ra khí chất cao quý khiến người khác không thể coi thường. Mái tóc đen tuyền, có phần tóc mái bên trái hơi dài, che kín cả một bên mắt. Điều đó lại khiến cậu càng trở nên bí ẩn, cũng như càng tăng thêm phần lạnh lùng tỏa ra từ cơ thể cậu. Đôi mắt màu xanh thẳm nhìn thẳng, không chút lay động. Là màu xanh của bầu trời, mà cũng là màu xanh của băng giá. Đôi mắt đó, mang cả sự sâu thẳm của vực sâu, bao la của bầu trời và cả cái lạnh lẽo của băng tuyết. Tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên.
“Ngài ấy trở về thật rồi. Đúng là ngài ấy rồi!!!!”
“Sau bao nhiêu năm, khí chất cao quý của ngài ấy vẫn không hề thay đổi.”
Có vài quý bà còn luôn miệng cảm thán:
“Ôi trời! Ngài ấy lớn lên thật ra dáng một quý ông. Ta thật muốn gả con gái mình cho ngài.”
Thế nhưng, bên cạnh những lời cảm thán trầm trồ, cũng không thiếu những ánh mắt nghi hoặc.
“Ai mà biết được chứ? Đi bao nhiêu năm vậy đột nhiên trở về. Có khi lại là một tên ăn mày thấp kém nào đó vì ham tiền ham của mà mạo danh thì sao?”
Những ý kiến trái chiều liên tục được đưa ra. Đồng tình có, phản đối cũng có. Chỉ đến khi cậu đã bước lên bục cao, tiếng rì rầm mới thưa dần rồi tắt hẳn. Quản gia Edward- từng là người thân cận bên cạnh cố bá tước Charles đã đứng đó đợi cậu từ rất lâu. Khi thấy cậu đi đến, ông cẩn thận lấy chiếc nhẫn bạc có mặt đá màu xanh thẫm khỏi chiếc hộp kính. Bước đến gần cậu, ông cung kính cúi đầu, cất giọng ôn tồn:
“Con trai của cố bá tước Charles Shadow và công chúa Rachel- Vic Shadow, sau hai năm mất tích, ngài đã trở lại nhưng lại mang trên mình những vết thương vô cùng nghiêm trọng. Sau một khoảng thời gian dài chữa trị, ngài cuối cùng đã bình phục hoàn toàn, đồng thời trong quãng thời gian chữa trị đó, ngài cũng đã được trang bị kĩ năng hoàn hảo để trở thành người kế nhiệm tước vị bá tước của cha mình, cũng là người đứng đầu gia tộc Shadow. Đến nay, khi ngài đã sẵn sàng, tôi xin trao lại chiếc nhẫn thừa kế gia tộc cho ngài dưới con mắt của hàng ngàn người chứng kiến. Từ nay, ngài sẽ chính thức trở thành người đứng đầu gia tộc Shadow, đồng thời tên của ngài trong gia phả hoàng gia sẽ xếp thứ hai trong danh sách thừa kế ngai vàng. Xin ngài tiếp nhận.”
Nói xong, quản gia Edward cúi xuống, lồng chiếc nhẫn bạc vào ngón cái của cậu. Mặt đá của chiếc nhẫn vẫn tỏa ra ánh sáng màu xanh diệu kỳ mặc cho đã trải qua mấy chục đời chủ nhân của gia tộc. Vic ngắm nhìn chiếc nhẫn chăm chú, màu xanh thẳm của đôi mắt cậu tương đồng với màu xanh của viên đá. Cậu thấy gương mặt của mình phản chiếu lên viên đá. Khuôn mặt tĩnh lặng, cô đạm, lạnh lẽo như có một tầng băng tuyết bao phủ.
Bên dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy. Vậy là cậu chủ của gia tộc Shadow đã trở về, chủ nhân của gia tộc khét tiếng nhất Anh Quốc đã trở về. Cậu mới chỉ 16 tuổi, liệu có thể dẫn dắt gia tộc của mình như những gì cha cậu đã từng làm? Trong lòng mỗi người đến dự tiệc đều đầy rẫy những thắc mắc, nhưng dĩ nhiên không ai dại dột gì mà nói ra. Mọi người đều ôm những thắc mắc đó để hòa mình vào bữa tiệc lớn có một không hai trong giới quý tộc.
Đến khoảng chiều tối, bữa tiệc kết thúc, mọi người đều ra về hết. Đám gia nhân trong nhà dọn dẹp mọi thứ còn sót lại, còn vị hoàng tử của chúng ta đã trở về phòng nghỉ từ khi bữa tiệc còn chưa tàn. Khi cậu đang nằm dài trên chiếc sofa trong phòng thì quản gia Edward bước vào. Vẫn là biểu hiện cung kính, lão cúi đầu, nói:
“Thưa chủ nhân, cậu định bao giờ thì đi đến nhà tử tước Cavanas?”
Vic từ từ mở mắt, không nhìn lão quản gia, cậu mở miệng trả lời:
“Tối nay. Bảo người của chúng ta gài vào gia tộc hành động đi. Đừng để đêm dài lắm mộng.”
“Thưa ngài, tôi đã rõ.”
Quản gia từ từ lùi về phía sau rồi ra khỏi phòng, không quên khép cánh cửa lại. Vic cũng ngồi dậy, bước đến phía chiếc cửa sổ duy nhất trong phòng. Cậu đưa tay vén tấm rèm trắng lên, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời qua ô cửa kính trong suốt. Nắng đã lẩn trốn sau những tầng mây trắng, chi để lại vài vệt nắng nhạt trên nền trời đang dần trở nên tối thẫm. Đôi mắt xanh thẫm của cậu thoáng vẻ trầm tư nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu. Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, cất ra chất giọng trầm trầm, có phần thần bí:
“Tối nay, máu…rồi sẽ nhuộm đỏ đêm đen.”
**
Chiếc xe Rolls Royce Phantom V 1961 lướt đi êm ru trên đường phố, thẳng tiến về phía ngoại ô London, nơi mà dinh thự nhà tử tước Cavanas tọa lạc. Càng đi xa trung tâm, nhà cửa càng thưa thớt dần, cho đến khi chiếc xe đi đến một vùng đất rộng lớn thì đã không còn nhà dân nào, chỉ có duy nhất một tòa lâu đài nguy nga đồ sộ. Chiếc xe dừng trước cổng sắt của ngôi nhà. Có một người đàn ông trung niên nhanh nhẹn bước ra từ trong xe cung kính mở cửa xe ở ghế sau. Một chàng trai trẻ bước ra. Vóc dáng hơi gầy nhưng khá cao, từ cơ thể toát ra quý khí bức người. Cậu ung dung đi trước, người quản gia bước phía sau một chút, vẫn giữ dáng vẻ trung thành tuyệt đối. Cậu mặc một bộ vest đen kèm áo sơ-mi trắng, khoác ngoài là chiếc áo choàng cũng màu đen. Cả cơ thể cậu chìm trong bóng tối, chỉ có chiếc nhẫn ở ngón tay cái là tỏa ra ánh sáng xanh kì dị. Điều khiến người ta đặc biệt chú ý là con diều hâu bay tà tà ngay đằng sau cậu. Diều hâu cũng chính là biểu tượng của gia tộc Shadow. Một loài vật thông minh nhưng độc ác, cách săn mồi nhanh gọn nhưng hiệu quả tuyệt đối.
Khi chỉ còn cách cổng nhà tử tước Cavanas vài mét, bước đi của cậu thoáng chững lại. Hơi nghiêng đầu về phía người quản gia bên cạnh, cậu nói nhỏ, chỉ để cho lão nghe thấy:
“Người của ta báo lại chưa?”
“Thưa ngài, mọi thứ đã được chuẩn bị chu tất, chỉ đợi ngài vào. Tử tước Cavanas đang ở trong phòng làm việc một mình"
Vic gật đầu hài lòng, lại rảo bước về phía lâu đài. Miệng nở nụ cười nham hiểm.
“Các người là ai?” Tên gia nhân canh cổng hỏi bằng giọng hách dịch. Nhưng ngay khi hắn ngước mắt lên nhìn chàng trai trước mắt cũng như cảm nhận được khí chất cao quý toát ra từ người cậu, hắn đã lập tức hối hận. Chàng trai này rõ ràng không phải nhân vật tầm thường, địa vị chắc hẳn là thuộc giới quý tộc.
Vic chỉ nhếch môi cười khi thấy biểu cảm của tên gia nhân từ hách dịch thoáng chốc trở nên sợ hãi. Quản gia Edward đứng đằng sau lên tiếng:
“Bá tước Vic Shadow có chuyện cần gặp chủ nhân nhà ngươi.”
Tên gia nhân nghe thấy tên cậu lại càng sợ hãi, lập cập mở cổng, nói:
“Vậy xin hai ngài đợi một chút. Tôi sẽ vào báo.”
Vic liếc mắt nhìn hắn, tia nhìn sắc lẻm như dao găm khiến người người ta có cảm giác chỉ cần chạm vào ánh mắt ấy sẽ bị thương ngay tức khắc. Cậu lên tiếng, giọng trầm trầm:
“Tránh ra!”
“Nhưng thưa bá tước….” Tên gia nhân rõ ràng đang rất khó xử. Tuy rất sợ cậu, nhưng hắn cũng rất sợ chủ nhân của mình. Hắn vẫn đứng chần chừ chắn trước lối đi, ngăn không cho Vic đi vào.
“Xoạt!!!!!!!!!!!”
Con diều hâu nãy giờ bay sau lưng Vic đột ngột bay lên, lao thẳng về phía tên gia nhân. Đôi mắt màu vàng nhìn thẳng về phía con mồi. Tên gia nhân sợ mất mật, đến kêu cũng không nói nổi một lời nào. Chỉ biết đứng im bất động nhìn con ác điểu lao về phía mình.
“Stop! Aro!!!”
Chú thích:
*Bá tước: một tước hiệu cao quý nhất của hoàng gia Châu Âu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.