Quý Tộc

Chương 18: VỤ TRỘM TRỨ DANH (1)​

Kẻ mang trái táo màu đỏ

11/10/2016

Kẻ sở hữu đôi mắt đồng màu với viên đá, sẽ là hậu duệ của Chúa trời.

Kẻ đó, sẽ là người đưa gia tộc Shadow lên đến đỉnh cao quyền lực.

Viên đá “The lost victory”. Màu xanh biển cả…

Ngoại ô London thuộc khu vực Noble Land hôm nay tấp nập xe qua lại. Bởi lẽ, hôm nay, tại dinh thự nhà Shadow sẽ diễn ra một sự kiện vô cùng đặc biệt. Vị bá tước Vic Shadow cao quý sẽ tổ chức một buổi triển lãm đá quý tại chính dinh thự của mình. Khách mời tham gia là tất cả các quý tộc cũng như quan chức cấp cao, còn thêm một số doanh nhân có tiếng.

Trước nay, vị bá tước kia chưa từng tổ chức ồn ào và náo nhiệt như thế. Hôm nay lại mời rất nhiều khách đến dinh thự của mình, chắc hẳn phải có lí do đặc biệt. Vả lại, khách đến đông như vậy, một phần là vì họ nể mặt vị bá tước kia, một phần là do…

“Nghe nói triển lãm hôm nay có xuất hiện viên đá “The lost victory” đúng không?”

“Tôi cũng thấy đồn đại như vậy, nhưng cũng không rõ thực hư ra sao. Nhưng nghe nói viên đá đó mất tích lâu lắm rồi.”

“Chốc nữa sẽ được biết. Thật tò mò quá đi mất.”

Cuộc nói chuyện rôm rả của hai quý bà lẫn vào trong đám đông ồn ào. Có điều, nó vẫn lọt vào tai một chàng trai trẻ đứng trong góc phòng, cách đó chừng hơn 2 mét. Cậu ta khá cao, vóc người cân đối, trông vô cùng điển trai với mái tóc nâu vuốt dựng. Đôi mắt màu nâu nhạt như hút ánh mắt của người đối diện vào trong sự ấm áp của mình. Khi nhìn vào đôi mắt kia, làm người ta có cảm giác như đang được phơi mình giữa cái nắng của bình minh trên biển. Có thể nhận thấy, chàng trai trẻ nọ thu hút ánh nhìn của rất nhiều quý cô trong phòng.

Dưới lớp mặt nạ ngụy trang, Henry cười khẩy. Cậu đã cố tình hóa trang che đi diện mạo thật của mình, nhưng có điều, ánh mắt lại là thứ khó che đi và khó ngụy trang nhất. Vậy nên, dù có hóa trang, nhưng cậu vẫn để nguyên đôi mắt của mình. Cuộc nói chuyện của hai quý bà kia khá hữu ích với cậu, cung cấp một thông tin quan trọng cho nhiệm vụ lần này.

Bàn tay cậu thò vào túi áo vest, lôi ra một phong thư làm bằng da màu nâu, ở nắp phong thư gắn hình một con sư tử vồ mồi bằng sáp đỏ. Cậu mở nắp thư, đọc lại mệnh lệnh một lần nữa trước khi vào cuộc đi săn. Trên nền giấy màu đen kịt là những dòng chữ màu vàng được in cẩn thận, chỉ cụt lủn đúng ba câu và kí tên người gửi

Let’s like a phantom.

Come to Shadow Castle.

And take The lost victory.

L.O.K

Kèm theo bức thư kia còn có một bức thư khác, viết bằng tay, tuy nhiên nét mực trên đó đã mờ mờ, giấy dùng để viết cũng đã ngả màu ố vàng. Đây rõ ràng là một bức thư cổ được viết từ rất lâu.

“Legend of “The lost victory” stone.

Truyền thuyết kể lại rằng, khi xưa, vua Napoleon Bonaparte của nước Pháp có một viên đá quý ưa thích mà ngài luôn mang bên mình trong tất cả các trận chiến. Đó là một viên kim cương có màu sắc vô cùng đặc biệt, không phải kim cương trong suốt như bình thường, viên đá Napoleon luôn mang theo bên người có màu xanh thẫm như biển cả. Viên đá quý hiếm đó đã theo vị vua vĩ đại qua rất nhiều trận chiến, và Napoleon đã coi nó như bảo vật linh thiêng mang đến chiến thắng cho mình.

Viên đá không chỉ được Napoleon mang khi ra chiến trường, mà con theo ông trong quãng thời gian cuối đời bị đày ở đảo St. Helena. Napoleon trút hơi thở cuối cùng ở đảo Helena- thuộc phía nam Đại Tây Dương, viên đá cũng từ đó mà thất lạc. Nhiều người nói rằng nó lọt vào tay một nhóm cướp biển tình cờ ngang qua đảo, sau đó qua tay nhiều thương nhân, nhưng hầu như không có ai nhận ra được giá trị của nó.

Cho đến khi quý ngài Staphenon Shadow- chủ nhân đời thứ hai của dòng họ Shadow tìm được viên đá kia trong một lần buôn bán trên biển, với con mắt tinh tường, ngài đã nhận ra viên đá quý hiếm kia chính là viên đá từng thuộc về Napoleon. Bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của viên đá, Staphenon đã cho người chia nó làm hai phần, một phần để tạo thành mặt cho chiếc nhẫn của gia tộc Shadow, phần còn lại thì được gửi cho công chúa Anne nước Pháp- hôn thê của ông.

Tuy nhiên, con tàu vận chuyển viên đá lại bị đắm. Phần còn lại của viên đá cũng mất tích từ đó. Bởi vì hành trình đầy trắc trở mà nó trải qua, cộng với việc từng là viên đá mang lại chiến thắng cho Napoleon vĩ đại, viên đá được gọi với cái tên “The lost victory”, có nghĩa là chiến thắng bị thất lạc. Kể từ khi gia tộc Shadow sở hữu viên đá, họ giàu có lên rất nhanh, cũng như củng cố vị trí của mình trong hoàng gia ngày một mạnh, từ đời này qua đời khác, uy thế không hề suy giảm.

Chính vì vậy, chiếc nhẫn chứa một nửa của viên đá “The lost victory” trở thành chiếc nhẫn gia truyền của dòng họ Shadow. Còn có một truyền thống khác của gia tộc Shadow, đó là bất cứ vị chủ nhân nào sở hữu đôi mắt đồng màu với màu xanh thẫm của viên đá, người đó chính là hậu duệ của Chúa trời, sẽ mang theo sức mạnh của viên đá. Người đó, sẽ dẫn dắt gia tộc lên đến đỉnh cao của quyền lực.

Và đến tận bây giờ, người ta vẫn luôn không ngừng tìm kiếm mảnh còn lại của viên đá. Với hi vọng hợp lại sức mạnh mà viên đá đã từng mang đến cho Napoleon trong những trận chiến. Cũng như mạng lại cho người nắm giữ nó một đế chế hùng mạnh như Napoleon từng sở hữu.”

Henry gập tờ giấy lại và để vào trong phong bì. Trên môi nở một nụ cười bí ẩn xen lẫn tò mò. Không ngờ truyền thuyết của viên đá kia lại li kì như vậy. Chẳng trách, “ngài ấy” ra lệnh cho cậu ăn cắp nó. Sự hứng thú của cậu đã được khơi dậy bởi sự bí ẩn của viên đá quý kia. Vậy thì cậu sẽ vào tham gia cuộc đi săn này hết mình.

“Anh muốn uống một chút Brandy không?”

Giọng nói êm ái vang lên bên tai Henry, cậu quay lại sau lưng- nơi phát ra tiếng nói. Đứng đằng sau cậu là một cô gái trẻ với thân hình mảnh mai, khuôn mặt rất xinh xắn với đôi mắt màu xanh nhạt. Cô gái đang nở nụ cười rất tươi, đưa một ly rượu về phía cậu, tỏ ý mời.

Henry cất phong thư vào túi, nở nụ cười cầm lấy ly rượu từ tay cô gái:

“Rất sẵn lòng, thưa quý cô.”

Cô gái lạ mặt khẽ đỏ mặt, hỏi:

“Anh thuộc gia tộc nào vậy?”

Nhấp một ngụm rượu, Henry trả lời:

“Quý cô có thể gọi tôi là Lupin.”

“Lupin? Là tên anh? Hay là đó là họ của anh? Nếu là họ thì thật lạ, tôi chưa từng nghe thấy nó bao giờ.”

Henry nở nụ cười nhẹ, đôi mắt nâu ấm nhìn thẳng vào mắt cô gái khiến hai gò má cô đỏ bừng. Cậu trả lời:

“Cô cứ gọi tôi là Lupin là được. Vậy còn quý danh của cô?”

“Daisy Franks, đó là tên của tôi.”

Không hề tập trung vào cuộc trò chuyện, đôi mắt Henry khẽ đảo, cậu liếc nhìn vào trong nhà chính- nơi trưng bày đá quý của buổi triển lãm. Buổi triển lãm hôm nay còn kết hợp với tiệc đứng. Bên ngoài dinh thự là nơi để mọi người ăn uống và nói chuyện, bên trong nhà chính là nơi khiêu vũ và trưng bày. Sau một thoáng suy nghĩ, Henry hơi cúi người, một tay chìa về phía Daisy Franks, tay còn lại chắp sau lưng, điệu bộ giống như một quý ông thực thụ:

“Cô Franks, liệu tôi có vinh dự để mời cô nhảy một bài hay không?”

Daisy ôm miệng ngạc nhiên, khuôn mặt đỏ bừng lên vì sung sướng và ngại ngùng. Mấy quý cô gần đó nhìn thấy hành động của Henry thì không nén nổi sự ghen tỵ đối với Daisy. Mãi một lúc sau, Daisy mới đặt tay vào tay cậu, lắp bắp trả lời:

“Rất sẵn lòng.”



Trong điệu valse nhẹ nhàng, dưới ánh đèn sáng choang, các cặp đôi say sưa nhảy những điệu nhảy uyển chuyển. Henry và Daisy cũng vậy, có điều, cảm xúc của họ lúc này khác nhau. Nếu như Daisy đang gần như say trong cảm giác lâng lâng vui sướng, thì Henry lại đang âm thầm tính toán. Cậu nhìn về phía chiếc hộp cao được đặt giữa phòng, bên ngoài phủ vải đó. Đó chính là một nửa của viên đá The lost victory. Vào 8 giờ, người ta sẽ bỏ tấm vải kia ra, để mọi người cùng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của viên đá. Đến lúc đó, cũng chính là lúc cậu hành động.

Cậu mời Daisy nhảy là vì muốn nhân cơ hội đó vào đây thám thính một lượt căn phòng để tiện bề hành động. Mặc dù đã từng đột nhập vào dinh thự Shadow trước đó, nhưng cậu mới chỉ biết sơ qua về vị trí các phòng, cũng như kích thước của mỗi phòng. Còn căn phòng khách trực thuộc nhà chính, cậu chưa từng tìm hiểu qua. Bởi lẽ nơi đây luôn được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, ngoài vị chủ nhân của dinh thự cùng quản gia, chỉ có một vài người hầu được qua lại nơi này.

Cậu khéo léo di chuyển đến gần chỗ chiếc hộp đựng đá quý, khi cách chiếc hộp chừng 2 mét, đôi chân cậu chợt dừng khựng lại, đôi mắt mở lớn, quên mất cả việc mình đang khiêu vũ. Bị lỡ nhịp, Daisy mới chăm chú nhìn gương mặt cậu, hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Gương mặt ngạc nhiên của Henry trở lại bình thường trong chớp mắt. Cậu mỉm cười, thoạt nhìn sẽ chỉ như một nụ cười bình thường, nhưng nếu để ý kĩ, sẽ thấy nó chứa đựng sự kiêu ngạo, cùng hào hứng. Hệt như chủ nhân của nó vừa tìm ra được bí mật lớn nào đó. Cậu trả lời:

“Không có gì. Chỉ là vừa mới phát hiện ra một thứ rất thú vị.”

Daisy cảm thấy tò mò về điều thú vị mà cậu nói, đang định mở miệng hỏi thì cảm nhận bàn tay đang đặt lên eo mình thít chặt thêm một chút. Henry cúi đầu sát cạnh đầu cô. Cậu ghé sát vào tai cô, gần đến mức cô có thể cảm nhận sự ấm áp từ môi cậu lởn vởn trên vành tai mình. Mặt cô thoáng đỏ bừng lên, nhất thời quên mất những gì mình muốn hỏi. Nắm bắt thời cơ Daisy đang ngại ngùng, Henry sử dụng đòn cuối để đánh lạc tâm trí cô, cậu thì thầm, giọng nói trầm mà ấm vô cùng:

“Suỵt. Đừng hỏi bất kì điều gì cả, tập trung vào chuyên môn đi nào.”

“Ladies and gentlemen!!”

Tiếng nói phát ra từ loa kéo sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt tại buổi triễn lãm. Mọi người đều dừng việc mình đang làm lại, lục đục kéo vào trong nhà chính. Có lẽ đến lúc chiêm ngưỡng viên đá “The lost victory” rồi.

Tiếng nhạc đột ngột tắt khiến bước nhảy của Henry và Daisy bỗng chững lại. Daisy tiếc nuối ra mặt, còn Henry thì hứng thú vô cùng. Sắp được chạm vào viên đá truyền thuyết khiến cậu thấy cực kì hào hứng.

Hai người cũng đi về phía người đàn ông đang đứng trên sân khấu, hòa mình vào đám đông chuẩn bị chiêm ngưỡng viên đá quý mà tất cả mọi người đều ao ước.

MC nở nụ cười, tiếp tục nói:

“Như các vị đã biết, vào mấy tháng trước, một nửa còn lại của viên đá “The lost victory” đã được tìm thấy bởi bá tước Vic Shadow. Hôm nay, ngài quyết định mở triễn lãm đá quý này, để cùng mọi người chiêm ngưỡng vẻ đẹp hiếm có của nó. Nào, hãy cùng đến ngược đến khi viên đá chính thức xuất hiện.”

“10…9…8…7…6…5…4…3…2…1”

Cả khán phòng cùng nhau đến ngược từ 10 cho đến 1. Giây phút tất cả đang hồi hộp đếm ngược, chỉ có duy nhất một người không đếm theo.

Cậu ta đứng ở vị trí gần viên đá nhất, đang nhếch môi cười đầy khinh bỉ.

Đúng vậy, cứ hào hứng nữa đi nào. Cứ hò hét nữa đi nào. Bây giờ các ngươi càng hào hứng bao nhiêu, thì lát nữa khi viên đá bị mang đi, các ngươi sẽ càng hỗn loạn và sợ hãi bấy nhiêu. Và chính sự hỗn loạn đó, sẽ là thứ giúp ta ngụy trang hoàn hảo. Sự sợ hãi của các ngươi sẽ là thứ gia vị tuyệt vời cho cuộc đi săn của ta.

Khi kim đồng hồ chỉ đúng 8 giờ, đột nhiên…

“Phụt!!”

“Chuyện gì vậy? Sao tối đen thế này?”

Cả khán phòng bắt đầu nhao nhao vì mất điện, giọng của MC lại vang lên, trấn an tất cả:

“Xin mọi người bình tĩnh, viên đá sẽ xuất hiện ngay bây giờ.”

Khi lời của MC vừa dứt, trong đêm tối đen đặc chợt lóe lên thứ ánh sáng vô cùng rực rỡ. Giống như màu của ngọn lửa đang rực cháy.

“Ồ!!!”

Tất cả đồng loạt cảm thán, trầm trồ nhìn viên đá quý đang được bày trong tủ kính giữa phòng. Mặc dù chỉ lớn hơn móng tay cái, nhưng từ viên đá tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ vô cùng.

Henry cẩn thận di chuyển đến gần viên đá, đứng cách chỗ trưng bày viên đá chừng 3 mét, cậu chợt nở nụ cười.

“BÙM!!!”

Âm thanh kì lạ vang lên trong không gian, phá tan sự say sưa chiêm ngưỡng viên đá của tất cả mọi người. Giống như tiếng bom, nhưng lại nhỏ hơn tiếng bom.

“Là bom, mọi người chạy đi.”

Henry nói lớn, nhằm hù dọa lũ quý tộc đang có mặt trong phòng. Cậu vừa sử dụng bom khói để khiến cho đám người trong phòng bị một phen hoảng loạn. Một làn khói mỏng bao trùm khu vực quanh viên đá, mọi người sợ hãi tản ra, nhiều người còn chạy ra ngoài cửa, không gian vô cùng hỗn loạn.

MC vẫn hét trong mic, mặc dù không có ai có tâm trạng đứng nghe hắn nói:

“Các quý ông quý bà, xin bình tĩnh. Không nên nhốn nháo. Vui lòng….”

Henry mỉm cười trước sự hỗn loạn mà mình vừa gây ra. Nhanh như chớp, cậu di chuyển đến chỗ đặt viên đá. Nhẹ nhàng đập vỡ lớp kính của tủ trưng bày, cậu đã khá ngạc nhiên khi bên trong không hề đặt còi chống trộm. Đáng lý, với một báu vật như vậy, người ta sẽ bố trí còi để khi lớp kính bị phá sẽ có chuông kêu lên.

Thế nhưng, đến khi viên đá kia hiện rõ trước mặt, cậu đã hiểu vì sao vị bá tước kia lại bất cẩn không đặt còi chống trộm. Viên đá tỏa ra màu đỏ chói mắt, khuôn mặt cậu chợt đanh lại.

Viên đá này tỏa ra ánh sáng màu đỏ, nhưng viên đá của Napoleon ngày xưa lại mang màu xanh. Đây rõ ràng là đồ giả. Vị bá tước kia có nửa viên The lost victory, cậu ta chắc chắn biết đây là đồ giả. Vậy mà vẫn trưng bày, có nghĩa đây chỉ là một màn kịch cậu ta dựng ra để bịp lũ quý tộc ngu ngốc. Hóa ra đây là lí do vì sao cậu ta dám mời nhiều khách đến dinh thự như vậy. Nếu là viên đá thật, sẽ rất dễ bị người ta đánh cắp, nhưng nếu là đá giả, thì dù có bị đánh cắp, cũng chẳng tổn thất gì.

Vậy viên đá thật rốt cuộc đang ở đâu?

Henry cẩn thận suy nghĩ. Trước đó cậu đã đi thăm dò tất cả các phòng trong dinh thự, nếu tính số phòng trong cả ba tòa nhà, thì phải lên tới gần 80 phòng lớn nhỏ. Tuy nhiên một vật quý giá như viên đá, Vic Shadow thậm chí còn giữ cẩn thận đến mức không mang ra triển lãm vì sợ bị ăn cắp, thì chắc chắn sẽ không cất trong những căn phòng bình thường.

Đôi mắt màu nâu của cậu chợt sáng lên trong bóng tối. Khi nãy cùng Daisy khiêu vũ, cậu đã tình cờ phát hiện ra một bí mật nho nhỏ của dinh thự này: thì ra, bên dưới phòng khách này còn có một đường hầm bí mật. Cậu có thể phát hiện ra, sở dĩ là do khi đặt chân đến khu vực cách chỗ đặt viên đá 2 mét, cậu thấy tiếng gót giày vang lên khác với những chỗ bình thường. Tiếng giày vang lên rất rõ, và vang, giống như bên dưới sàn gỗ rỗng chứ không hề như những chỗ khác.

“Mau bật đèn lên.”



MC nói gần như quát lên vào mic. Henry thầm than không ổn rồi. Nếu bây giờ bọn chúng bật đèn, cơ hội để cậu đến chỗ viên đá thật gần như bằng không. Ánh mắt cậu nhìn trong bóng tối, thấy một tên gia nhân đang đi về phía công tắc ở góc phòng. Nhanh như cắt, cậu lôi một khẩu súng ngắn từ túi trong của áo vest.

“Đoàng!!! Đoàng!!!”

Hai tiếng súng vang lên liên tiếp khiến không gian càng trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Trong bóng tối, Henry đã ngắm bắn vô cùng chính xác, một viên bắn nát công tắc điện, viên còn lại bắn trúng chân của tên kia.

Không gian càng trở nên hỗn loạn vì tiếng súng. Có ai đó hét lên:

“Không ổn rồi. Súng bắn khiến công tắc đèn bị hỏng rồi.”

Tuy nhiên, không chỉ có công tắc đèn bị hỏng, người ta còn nhìn thấy ánh điện tóe ra từ chỗ ổ điện vừa bị súng bắn vào. Khi súng bắn vào đã khiến cho đường dây đặt sâu bên trong ổ điện bị chập cháy, chỉ sợ nếu không ngăn chặn kịp thời, đường dây của toàn lâu đài sẽ hỏng nặng, không chỉ hỏng nặng, có khi còn gây ra cháy nhà.

“Tắt cầu giao, tắt cầu giao ngay lập tức. Di chuyển mọi người ra khỏi phòng.”

Có người hét lên thất thanh, đám quý tộc trong phòng lúc này mạnh ai nấy chạy, cố gắng thoát thân. Henry mỉm cười, đây chính là điều cậu muốn. Điện không thể bật lên, sẽ dễ dàng cho cậu hành động. Đám đông hỗn loạn này, sẽ giúp cậu ẩn mình.

Bây giờ, sẽ chẳng còn ai để ý đến cậu nữa. Tiếng gào thét vẫn vang lên, nhưng càng ngày càng xa dần. Có vẻ tất cả đã ra bên ngoài dinh thự rồi.

Quay lại công việc của mình, Henry lôi từ trong túi áo một chiếc đèn pin mini, chỉ to bằng ngón tay trỏ. Lấy từ trong túi áo một đôi găng tay trắng tinh, cẩn thận đeo vào. Cậu quỳ xuống đất, một tay cầm đèn, một tay gõ gõ xuống nền gỗ dưới đất để xác định những chỗ là lối đi xuống đường hầm. Có thể thấy, những phần gỗ là lối đi xuống đường hầm dày hơn những sàn gỗ bình thường, ước chừng khoảng 20-25mm.

Henry rọi đèn trên nền gỗ, nếu để ý kĩ, trên sàn gỗ có bốn đường cắt được nối liền với nhau tạo thành một hình vuông. Đây chính là lối đi xuống hầm. Nhưng muốn xuống được, cần phải tìm ra công tắc để mở lối đi này ra. Cậu khẽ cau mày. Nếu tìm công tắc, sẽ rất mất thời gian. Hơn nữa, nếu cậu đi tìm bây giờ, có lẽ sẽ không thể tìm ra, thậm chí còn có nguy cơ bị phát hiện. Vậy thì chỉ còn một cách, đó là phá sàn gỗ này ra.

Cậu lấy một ống giảm thanh trong túi áo, nhanh chóng lắp vào chiếc súng ngắn cầm tay, bắn liên tiếp bốn viên đạn còn lại lên sàn gỗ. Điều lạ kì là cậu bắn bốn viên đạn đó cách nhau rất đều mỗi, khoảng cách giữa hai viên chừng 10 cm. Lôi từ trong áo ra một băng đạn nữa, cậu lại tếp tục bắn như vậy cho đến khi hết băng đạn thứ hai, rồi đến băng thứ ba. Trên sàn gỗ lúc này chi chít vết đạn, vị trí các viên đạn lại tạo thành một hình vuông khá lớn.

Đột nhiên, ánh đèn xanh lét rọi thẳng vào mặt Henry khiến cậu giật mình. Một người đàn ông trung niên, vóc người khá đậm đang cầm chiếc đèn pin rọi vào cậu. Thấy khẩu súng cậu cầm trên tay cùng băng đạn hết ngổn ngang trên đất, ông ta bàng hoàng trong giây lát, sau đó mới há miệng nói:

“Cậu là người….”

“Bốp!!Rầm!!”

Chưa kịp để ông ta nói hết câu, Henry đã lao về phía ông ta với tốc độ chóng mặt, kịp thời giáng một đòn vào gáy trước khi ông ta mở miệng phun ra câu gì đó.

Không thèm để ý đến người đàn ông nằm bất tỉnh trên đất, Henry quay lại với công việc đang dang dở. Cậu tiếp tục soi đèn lên chỗ sàn mình vừa bắn vào, dồn hết sức, cậu giẫm mạnh xuống chính giữa hình vuông được tạo trên sàn bởi vết đạn. Vốn dĩ đã bị rạn nứt bởi đạn bắn trước đó, giờ còn bị lực chân cậu tác động vào, hình vuông trên sàn lập tức rời khỏi sàn nhà, rơi thẳng xuống bên dưới.

Henry đã đoán không sai, bên dưới kia có đường hầm. Lỗ thủng trên sàn nhà để lộ một cầu thang dài dẫn xuống bên dưới. Cầu thang dài dằng dặc, được thiết kế sao cho đứng từ trên đỉnh có thể nhìn xuống thẳng bên dưới. Thiết khá giống với giếng trời (1). Đứng từ đây, cậu có thể nhìn thấy một tên áo đen cầm súng ống đứng cạnh chiếc hộp kính đựng viên đá.

Cậu nở nụ cười nhìn thành quả của mình, nhưng không đi xuống bên dưới ngay. Nếu lúc này cậu xuống, tên đứng ở bên dưới chỉ chờ cậu thò mặt xuống, sẽ lập tức bắn hạ. Vậy nên, sẽ là ngu ngốc nếu như cậu tự mình dẫn xác xuống bên dưới và đi theo cách bình thường. Phải có cách nào đó để lũ người mai phục bên dưới không chú ý vào cậu khi cậu đi xuống, tốt nhất là nên tìm một cái bia thí mạng. Muốn như vậy, nhất định phải tìm người thế thân.

Đôi mắt cậu chợt nhìn người đàn ông khi nãy bị đánh đang nằm bất động dưới sàn. Trên môi chợt nở nụ cười tinh quái mà tràn ngập máu tươi. Cậu đưa tay lôi thân hình ông ta về phía mình, miệng thầm thì:

“Đừng trách tôi, có trách thì trách chủ nhân của các người không chịu mang viên đá thật ra trưng bày.”

Trong khi lôi thân hình nặng nề của gã đàn ông, máu từ vết thương dính vào đôi găng tay trắng của cậu. Henry khẽ cau mày, lầm bầm:

“Dính vào tay rồi. Bẩn chết được.”

Nói xong, cậu lôi từ trong túi áo một sợi dây dài, có tính đàn hồi như dây chun nhưng lại chắc chắn hơn dây chun, ở đầu dây còn gắn một chiếc móc ba chân bằng sắt. Cậu lấy đầu móc kia móc chặt lên sàn gỗ. Xong xuôi mới kéo cả cơ thể gã đàn ông kia nhét vào lỗ hổng trên sàn, đẩy cả thân hình ông ta rơi xuống bên dưới. Cậu căng tai nghe, khi tiếng súng vừa vang lên, lập tức nắm đầu dây tụt xuống. Lợi dụng tên kia còn đang chú ý vào xác người đàn ông kia, cậu giơ súng ra, ngắm thẳng vào ngực hắn mà bắn.

Red thường thích bắn vào đầu, nhưng cậu thì khác cô, luôn thích bắn vào tim.

Thân hình tên áo đen nặng nề đổ sụp xuống, máu từ vết thương bên ngực trái lan ra, như một bông hoa máu trên nền áo sơ- mi trắng.

Còn Henry, cũng vừa đáp đất nhẹ nhàng.

Cậu nhìn qua một lượt đám người trong phòng. Đây là một căn phòng rất rộng, ước chừng có thể chứa khoảng hơn 1000 người. Thế nhưng, lại không hề có bất kì nội thất trang trí nào ngoài bốn bức tượng diều hâu đang dang cánh đặt ở bốn góc phòng.

Hóa ra, số người canh gác dưới này cũng không đông như cậu tưởng, chỉ có duy nhất một tên cầm súng đứng cạnh một tủ kính cao- lúc này đã bị cậu bắn hạ. Bên trong tủ kính, chắc chắn là đựng một nửa còn lại của viên “The lost victory”.

Ngay phía sau chiếc tủ kính kia một chút là một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi thong thả trên ghế đệm lông cừu. Hai tay cậu đan chéo, đặt trước ngực. Đôi mắt xanh thẳm đang chiếu về phía Henry với vẻ thách thức. Một bên lông mày cậu ta khẽ nhướng lên, giọng nói cất lên mang theo ý cười:

“Siêu trộm quý tộc, quả nhiên không bình thường. Lối đi xuống hầm bí mật cũng có thể phát hiện ra, không những vậy, còn có thể phá hỏng để tìm lối xuống.”

Henry nhìn chàng trai kia, ánh mắt dò xét. Chắc chắn kia là vị bá tước đứng đầu gia tộc Shadow- Vic Shadow. Cậu chợt nhìn thẳng vào đôi mắt Vic, có chút ngạc nhiên khi nhận ra đôi mắt cậu ta có màu xanh thẳm, giống hệt như màu xanh của viên đá “The lost victory”. Henry chợt nhớ đến nội dung mảnh giấy “ngài ấy” đã đưa cho mình, viết về truyền thuyết của viên đá “The lost victory”.

“Nếu người kế thừa của dòng họ có đôi mắt đồng màu với viên đá, đó chính là hậu duệ của Chúa trời. Sẽ là người sở hữu sức mạnh của viên đá, người đó, sẽ đưa gia tộc lên đến đỉnh cao quyền lực.”

Mặc dù là truyền thuyết, nhưng Henry cũng có chút tò mò. Vị bá tước kia, chính là người được nhắc đến trong truyền thuyết, là người có đôi mắt màu xanh thẳm như biển cả, đồng màu với viên đá.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng, Henry cũng đáp lời. Cậu nở nụ cười ngạo mạn, đôi mắt nâu ấm nhìn xoáy sâu và đôi mắt xanh thẳm lạnh lẽo của Vic. Hai đôi mắt, một nâu đậm, một xanh thẳm, một ấm áp như nắng, một lạnh lẽo như băng- lúc này, đang nhìn chằm chằm nhau. Henry chậm rãi mở lời:

“Là hậu duệ của quý ngài Lupin (2), việc đơn giản này, chỉ là trò trẻ con.”

Chú thích:

(1) giếng trời: thường được sử dụng trong xây dựng cầu thang, thông suốt theo chiều đứng của ngôi nhà, sao cho từ trên đỉnh có thể nhìn xuống rõ bên dưới. Ở đây cầu thang dẫn xuống dưới hầm được xây theo kiểu giếng trời, tức là từ trên đỉnh có thể nhìn xuống hầm bên dưới.

(2) Lupin: tên đầy đủ là Asène Lupin là một siêu trộm nổi tiếng xuất hiện trong loạt truyện trinh thám của nhà văn Pháp Maurice Leblanc.

END C18

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Tộc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook