Quỷ Trong Gương Và Người Trong Lòng
Chương 5
Zxczx
03/06/2022
Tôi cố gắng nhớ lại một chút cảnh tượng trong mơ.
Ví dụ nhu cảm xúc lạnh lẽo khi chạm vào da thịt trơn nhẵn, và cả mùi ngọt tanh nhẹ trong không khí cuối giấc mơ.
Có thể do ánh mặt trời tiếp thêm sức mạnh cho tôi, cũng có thể do nguyên nhân gì đó, bây giờ tôi không sợ chút nào, thậm chí còn hơi mong chờ đến buổi tối. Đam Mỹ Hài
Thôi được rồi, chắc là đến tối tôi vẫn sợ.
Tôi phơi quần lót, nhìn lại gương trước bồn rửa mặt, nhớ lại cảnh trong mơ tối qua, không nhịn được mà duỗi bàn tay phải ướt nhẹp chạm lên mặt gương. Vẫn là cảm giác lạnh lẽo cứng rắn mọi ngày.
Tôi thu tay, trên mặt gương xuất hiện một dấu nước hình bàn tay.
... Cảm giác như tôi đang vẽ bẩn lên cửa nhà người khác vậy.
Tôi chột da lau khô gương, mua một hộp cơm, chuẩn bị đi làm.
Tôi đi đến tàu điện ngầm, bị một người ăn mặc kỳ lạ cản đường. Người này đứng trong khu tàu điện ngầm mà còn đeo kính râm, bên ngoài là áo bông dày, bên trong là áo vest mỏng dính.
Theo lễ phép, tôi dừng bước, lùi về sau nhường chỗ, đứng cách người này một khoảng.
Tôi nói: "Không có tiền. Không mua nhà, không quen biết, không theo đạo, không cần thẩm mỹ làm đẹp. Nếu ngài muốn nằm xuống ăn vạ luôn cũng được, tôi có thể biểu diễn tiết mục điên khùng cho ngài xem."
Người kia hơi giật giật khóe miệng: "Thằng ranh này... Tôi thấy ấn đường của cậu có màu đen."
Tôi: "Ừ, tôi gặp quỷ."
"...E là sắp có đại nạn... Cậu biết rồi?" – Người kia hơi cao giọng.
Tôi gật gật đầu: "Là một con quỷ rất đẹp."
Tôi nhìn đồng hồ, sắp đến giờ làm rồi, nói luôn: "Ông bán bùa à? Hay là chuyên làm lễ đuổi tà đuổi quỷ? Tôi không cần. Cảm ơn."
Người kia lắc đầu: "Cậu sẽ chết... Ôi chao..."
Tôi nhíu mày: "Bị quỷ hút cạn dương khí đến chết?"
Người kia hơi tức giận: "Người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày!"
Tôi vẫy vẫy tay gọi nhân viên đang đứng gần đó: "Ở đây có người truyền bá tư tưởng mê tín, phiền anh đến đây xử lý. Cảm ơn."
Đến công ty, tôi lấy điện thoại gọi cho chủ nhà cũ.
... Không nghe máy.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Tôi đoán anh ta đã biết gì đó, có thể anh ta chưa gặp ma trong nhà tôi nhưng chắc chắn anh ta biết nhà có vấn đề, nếu không anh ta sẽ không vội vã bán nhà với giá rẻ cho tôi.
Nhưng mà không sao cả.
Không hiểu sao, tôi có cảm giác Thẩm Thụ sẽ không làm tôi bị thương. Nghĩ đến việc trong nhà có một bé quỷ đang chờ tôi về, công việc nhàm chán bỗng trở nên thú vị hơn.
Tôi đã sống hai mươi bảy năm buồn chán trên đời. Cứ nghĩ đến cảnh chạy theo bước chân của người ta mà cố gắng lết đến hết đời, tôi lại không muốn sống nữa.
Bây giờ, có người, à không, có quỷ đã ném một cục đá xuống mặt hồ phẳng lặng buồn chán của tôi.
Tôi muốn nổi sóng.
Ví dụ nhu cảm xúc lạnh lẽo khi chạm vào da thịt trơn nhẵn, và cả mùi ngọt tanh nhẹ trong không khí cuối giấc mơ.
Có thể do ánh mặt trời tiếp thêm sức mạnh cho tôi, cũng có thể do nguyên nhân gì đó, bây giờ tôi không sợ chút nào, thậm chí còn hơi mong chờ đến buổi tối. Đam Mỹ Hài
Thôi được rồi, chắc là đến tối tôi vẫn sợ.
Tôi phơi quần lót, nhìn lại gương trước bồn rửa mặt, nhớ lại cảnh trong mơ tối qua, không nhịn được mà duỗi bàn tay phải ướt nhẹp chạm lên mặt gương. Vẫn là cảm giác lạnh lẽo cứng rắn mọi ngày.
Tôi thu tay, trên mặt gương xuất hiện một dấu nước hình bàn tay.
... Cảm giác như tôi đang vẽ bẩn lên cửa nhà người khác vậy.
Tôi chột da lau khô gương, mua một hộp cơm, chuẩn bị đi làm.
Tôi đi đến tàu điện ngầm, bị một người ăn mặc kỳ lạ cản đường. Người này đứng trong khu tàu điện ngầm mà còn đeo kính râm, bên ngoài là áo bông dày, bên trong là áo vest mỏng dính.
Theo lễ phép, tôi dừng bước, lùi về sau nhường chỗ, đứng cách người này một khoảng.
Tôi nói: "Không có tiền. Không mua nhà, không quen biết, không theo đạo, không cần thẩm mỹ làm đẹp. Nếu ngài muốn nằm xuống ăn vạ luôn cũng được, tôi có thể biểu diễn tiết mục điên khùng cho ngài xem."
Người kia hơi giật giật khóe miệng: "Thằng ranh này... Tôi thấy ấn đường của cậu có màu đen."
Tôi: "Ừ, tôi gặp quỷ."
"...E là sắp có đại nạn... Cậu biết rồi?" – Người kia hơi cao giọng.
Tôi gật gật đầu: "Là một con quỷ rất đẹp."
Tôi nhìn đồng hồ, sắp đến giờ làm rồi, nói luôn: "Ông bán bùa à? Hay là chuyên làm lễ đuổi tà đuổi quỷ? Tôi không cần. Cảm ơn."
Người kia lắc đầu: "Cậu sẽ chết... Ôi chao..."
Tôi nhíu mày: "Bị quỷ hút cạn dương khí đến chết?"
Người kia hơi tức giận: "Người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày!"
Tôi vẫy vẫy tay gọi nhân viên đang đứng gần đó: "Ở đây có người truyền bá tư tưởng mê tín, phiền anh đến đây xử lý. Cảm ơn."
Đến công ty, tôi lấy điện thoại gọi cho chủ nhà cũ.
... Không nghe máy.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Tôi đoán anh ta đã biết gì đó, có thể anh ta chưa gặp ma trong nhà tôi nhưng chắc chắn anh ta biết nhà có vấn đề, nếu không anh ta sẽ không vội vã bán nhà với giá rẻ cho tôi.
Nhưng mà không sao cả.
Không hiểu sao, tôi có cảm giác Thẩm Thụ sẽ không làm tôi bị thương. Nghĩ đến việc trong nhà có một bé quỷ đang chờ tôi về, công việc nhàm chán bỗng trở nên thú vị hơn.
Tôi đã sống hai mươi bảy năm buồn chán trên đời. Cứ nghĩ đến cảnh chạy theo bước chân của người ta mà cố gắng lết đến hết đời, tôi lại không muốn sống nữa.
Bây giờ, có người, à không, có quỷ đã ném một cục đá xuống mặt hồ phẳng lặng buồn chán của tôi.
Tôi muốn nổi sóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.