Quý Trọng Sinh Mệnh Rời Xa Nam Chủ

Chương 8: Lão nương mặc kệ!!!

Tiểu Nương Tử

24/04/2014

Chu Tiêm dùng hết sức lực mị hí mắt quan sát tình hình xung quanh. May mắn đám nam nhân đang bị sắc dục huân tâm không để ý đến nàng hơi mở mắt. Ban đầu ánh mắt bị bóng tối bao kín, cố gắng một thời gian mới có thể thích ứng. Ánh nến leo lét đặt bên cạnh, chiếu ra mấy gương mặt xấu xí dâm ô, suýt chút nữa không làm Chu Tiêm phun hết bữa sáng ra. Nàng nhanh chóng đánh giá căn phòng này. Đúng là nhà kho, trong sách không có miêu tả kỹ, nhưng nhìn bụi bặm mạng nhện giăng khắp nơi cùng với đống rơm rạ bẩn thỉu, củi mục vãi đầy trong phòng là đủ biết.

Theo trong sách có nói qua một chút, gian nhà kho này chuyên dùng để nhốt hạ nhân phạm tội hay làm phật lòng chủ tử, vị trí của nó ở nơi hẻo lánh nhất sơn trang, xung quanh cây cối rậm rạp cho nên tối om rất đáng sợ. Mùa mưa ẩm ướt lạnh lẽo, mùa khô nóng bức khô khan. Chu Tiêm âm thầm may mắn bây giờ đúng là mùa khô, trong nhà kho không có ẩm ướt, dù sao bụi bặm vẫn tốt hơn là một đống niêm ngấy dính trên người.

Lúc này, thân thể của nàng đột nhiên trở nên khô nóng. Chu Tiêm hơi sững sờ, liền biết mị dược bắt đầu phát tác. Một bên Tần Tuyết Nhi phản ứng khoa trương hơn nàng, liên tục rên rỉ thở dốc, thân hình như rắn nước vặn vẹo, chọc đám nam nhân miệng khô lưỡi khô, Chu Tiêm thấy vậy không khỏi líu lưỡi, không hổ là nữ chủ thịt văn, tiếng rên rỉ thôi cũng đủ khiến nữ nhân như nàng tự thẹn không bằng… A phi phi phi, lão nương lại không muốn làm nữ chủ thịt văn a a a!!!

Mặc dù cơ thể khô nóng, bên trong cảm thấy hư không xôn xao, rất muốn được âu yếm, nhưng đầu óc Chu Tiêm vẫn tỉnh táo dị thường, chẳng qua chỉ theo phản xạ run rẩy vặn vẹo vài cái, không có rên rỉ cũng không muốn lột quần áo như Tần Tuyết Nhi. Chu Tiêm cảm thấy lạ lùng, chứ không phải mình bị lãnh cảm? Còn không… Chu Tiêm đột nhiên nghĩ đến một khả năng, là vì thân thể cùng linh hồn không phải thống nhất, cho nên bị tách rời ra sao? Như vậy… nàng còn cơ hội trở về hiện đại?

Suy nghĩ như vậy làm Chu Tiêm đột nhiên cảm giác hưng phấn. Nàng lại không điên, hơi đâu mà ở trong thịt văn này làm nữ xứng lại còn phải né tránh bị nam nhân của nữ chủ đuổi giết hay rơi xuống kết cục luân bạo mà chết! Nếu được trở về… thật sự là tốt quá!

Nhưng mà trước hết không phải là lúc suy nghĩ những thứ này. Tìm cách thoát khỏi đám lưu manh này đã. Có lẽ nàng phải cứu Tần Tuyết Nhi… Ân, cứu nữ chủ một lần hẳn là sẽ có hồi báo đi! Ít ra dính chút quang hoàn nữ chủ cũng được, để sau này không cần phải trốn chui trốn nhủi sợ bị luân gian tới chết.

Chu Tiêm suy nghĩ rất nhiều, nhưng chẳng qua chỉ trong nháy mắt. Đám lưu manh quan sát phản ứng của hai người, không khỏi chậc chậc líu lưỡi.

“Này nữ nhân quả nhiên là cực phẩm, dâm đãng thành như vậy… Lão tử muốn chơi chết nàng!”

“Diễm Mị cô nương phân phó chúng ta đặc biệt đối đãi nàng. Không hổ là tân sủng của trang chủ, nhìn nàng dâm đãng thành như vậy, khó trách làm cho trang chủ si mê.”

“Ồ? Nữ nhân này trúng Quan Âm Giải Y vậy mà vẫn không phản ứng, chớ không phải là lãnh cảm?”

“Hắc, lãnh cảm nữ nhân? Lão tử lại muốn đùa cho nàng biến thành dâm nữ!”

“…”



Xuy, còn Quan Âm Giải Y… Nghe tên có vẻ như cương liệt xuân dược, khó trách Tần Tuyết Nhi phản ứng mạnh như vậy. Huống chi nàng còn là nữ chủ thịt văn, thân hình thật sự mẫn cảm, dính chút mị dược cũng đủ làm cho nàng không phân rõ nam bắc, càng đừng nói là cường liệt xuân dược!

Chu Tiêm cảm thấy có chút may mắn linh hồn cùng thân thể không hòa hợp, cho nên mị dược không biểu hiện mạnh mẽ như vậy. Nếu bắt nàng ủy thân cho đám lưu manh đáng khinh kia, nàng tình nguyện đập đầu vào gối chết quách cho xong!!!

Chu Tiêm âm thầm vận lực, cảm giác được trong đan điền có một dòng khí lưu chuyển, có chút tò mò thích thú. Xuyên qua mấy ngày, nàng vẫn tìm cách vận dụng cái gọi là “nội lực”, nhưng hiển nhiên không được. Nàng mặc dù kế thừa thân thể này, kế thừa một chút trí nhớ, lại không biết vận dụng nội lực. Bình thường ‘Chu Tiêm’ không rời khỏi Diệp Lâm Các nửa bước, chỉ thích kề cận Lâm Hiên. Lâm Hiên đi ra ngoài nàng cũng muốn đi theo, nhưng Lâm Hiên vẫn luôn từ chối không cho phép. Lúc còn nhỏ là vì an toàn của ‘Chu Tiêm’, đến khi lớn một chút lại nhận ra tình cảm đặc biệt của ‘Chu Tiêm’, mà Lâm Hiên làm người lạnh lùng, không quá thích thân cận người khác, cho dù là Chu Tiêm. Vậy nên đến bây giờ, Chu Tiêm mới coi như đi ra ngoài một lần. Trước kia, trong lòng ‘Chu Tiêm’, Lâm Hiên là thần, là trời của nàng, trong mắt nàng chỉ có một mình Lâm Hiên, không rảnh để ý những thứ khác. Thành ra mặc dù có tu luyện nội công, có luyện võ công, lại rất ít khi dùng tới. Thế là trong trí nhớ thân thể này, vấn đề sử dụng công lực ra sao cực kỳ mờ nhạt, chỉ có toàn là “Lâm Hiên”. Việc này khiến Chu Tiêm buồn bực một hồi lâu.

Mà giờ phút này, nàng chưa bao giờ căm ghét ‘Chu Tiêm’ đến vậy! Dựa vào, không tiền đồ nữ nhân! Khó trách cuối cùng kết cục thê thảm!

Shit! Không có nội lực, lão nương còn đánh cọng lông a! Chẳng nhẽ chờ đám xú nam nhân này làm việc xong? Dựa vào! Lão nương còn chưa bao giờ uất ức như vậy! Đằng nào cũng chết, lão nương liều mạng!

Chu Tiêm nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên mở mắt. Đám nam nhân đang lúi húi lột quần áo của nàng và Tần Tuyết Nhi, không có chú ý tới. Chu Tiêm tập trung hết sức điều khiển thân thể hơi nhũn ra, đá vào gã nam nhân đang sờ soạng đùi mình.

Dĩ nhiên, phải đá vào chỗ hiểm! Nhất kích tất trúng! Cho ngươi sờ lão nương! Đoạn tử tuyệt tôn nghe con!

Tên kia kêu lên thảm thiết hấp dẫn sự chú ý của đồng bọn. Đám người lập tức buông ra Tần Tuyết Nhi, sững sờ nhìn hắn, lại nhìn Chu Tiêm.

“A… Tiện nhân! Lão tử giết chết ngươi…” Gã kia kêu gào, ánh mắt đỏ bừng chỉ vào Chu Tiêm.

“Giết ngươi mẹ! Lão nương chưa đập nát cái đồ chơi kia của ngươi đã là nhân từ lắm rồi!” Chu Tiêm hung hăng phi một ngụm, lợi dụng lúc đám người kia còn đang sững sờ, bò đến bên người Tần Tuyết Nhi.

Trong lúc vô ý, nội lực trong người Chu Tiêm tự động vận chuyển, áp chế mị dược, khiến Chu Tiêm hoạt động thân thể thoải mái hơn. Lúc này Chu Tiêm vội vã đối phó với đám lưu manh, không rảnh để ý đến cơ thể của mình.

“Mẹ kiếp, chờ gì nữa! Giết chết nàng!” Gã chột mắt lấy lại tinh thần, nhất thời hiểu ra ý đồ của Chu Tiêm, liền kêu lên.



Mấy gã lưu manh nhanh chóng nhào lên, tính bổ nhào vào Chu Tiêm. Bọn họ chắc chắn Chu Tiêm đã ăn vào mị dược, cho dù có lãnh cảm cũng sẽ ức chế tính linh hoạt của thân thể, có võ công cũng không đấu lại ba bốn nam nhân. Lại không ngờ Chu Tiêm nắm một đám bụi bẩn dưới sàn, tung vào mặt bọn họ.

Cát bụi bẩn thỉu bé tí ti đâm vào mắt đau đớn chua xót làm bọn họ lập tức ngưng trệ. Không nhìn thấy còn đánh cọng lông! Ngay cả gã chột mắt cũng không thoát, đều ôm mắt lăn lộn dưới sàn. Chu Tiêm thoáng nhìn qua ngọn nến leo lét bên cạnh đống củi mục, đột nhiên nghĩ, nếu như chỗ này hỏa hoạn, hẳn là sẽ làm cho mọi người chú ý. Có lẽ Lưu Dạ Nguyệt sẽ xuất hiện ở đây, giải mị dược cho Tần Tuyết Nhi. Như vậy thì sẽ không liên lụy tới Lâm Hiên!

Thật ra không phải do Chu Tiêm có tình ý gì với Lâm Hiên, đơn giản bởi vì cảm xúc do ‘Chu Tiêm’ để lại quá mạnh mẽ, làm cho nàng muốn bỏ qua cũng không được, tự nhiên vì vậy mà sinh ra hảo cảm với Lâm Hiên, trong lòng không muốn hắn bị nữ nhân khác nhúng chàm.

Nghĩ là làm, Chu Tiêm vội bò qua muốn lấy ngọn nến, lại bị gã chột mắt ngăn lại. Mặc dù ánh mắt đau đớn, hắn vẫn cố mở ra nhìn chằm chằm Chu Tiêm. Bị đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập điên cuồng vặn vẹo nhìn mình, Chu Tiêm có chút buồn nôn, không chút nghĩ ngợi liền giơ chân đá vào giữa hai chân gã. Gã chột mắt đã đề phòng trước, vội vàng né tránh, lại không ngờ đó là hư chiêu, cả người nghiêng sang một bên đã bị Chu Tiêm cầm nhánh cây hung hăng chọc vào lỗ tai. Lỗ tai bị đâm xuyên đau nhức làm hắn phát ra tiếng kêu gào chói tai, bắt đầu có máu tươi chảy ra. Chu Tiêm không rảnh để ý hắn, cầm ngọn nến lên vứt vào đống rơm khô, lại vội vã ôm lấy Tần Tuyết Nhi.

Hự… Tần Tuyết Nhi còn không nhẹ! Thoạt nhìn mảnh mai kiều nhỏ lại khiến Chu Tiêm cố hết sức. Bản thân Chu Tiêm không để ý tới, nàng thật ra cũng thon thả nhỏ nhắn không kém, lại là nữ nhân, làm gì có chuyện nhẹ nhàng ôm lấy Tần Tuyết Nhi được!

Lửa nhanh chóng bùng cháy. Trong đám lưu manh có kẻ đang lăn lộn trong đống rơm lập tức bị bén lửa, lại phát ra tiếng thét như heo bị chọc tiết. Thời tiết hanh khô, trong nhà kho củi đã sớm mục nát, rất dễ bắt lửa, kiến trúc nhà kho vốn nát bét, chẳng mấy chốc mà bốc cháy hừng hực.

Chu Tiêm bị khói bụi huân đỏ mắt, che miệng ho khù khụ. Nửa kéo nửa ôm lấy Tần Tuyết Nhi bò ra tới cửa, Chu Tiêm mới hung hăng phát hiện Diễm Mị đã khóa trái cửa! Chết tiệt, giờ mới phát hiện mình tự đào mồ chôn mình! Chu Tiêm trong lòng thăm hỏi tổ tiên mười tám đại nhà Diễm Mị đầy đủ, lại âm thầm ảo não một phen, rất có loại cảm giác “biết thế chẳng làm”.

Bây giờ làm sao đây làm sao đây làm sao đây? Chẳng nhẽ chờ mình bị chính mình chưa kịp chết cháy đã bị huân ngạt thở chết? Ai nha số mình sao mà xui vậy trời??? Dựa vào! Lần này thoát được lão nương nhất định phải páo chù!

Chu Tiêm nghĩ nghĩ, cảm thấy nhà kho tồi tàn như vậy chắc là cửa cũng không cứng rắn đến chỗ nào. Bình thường hạ nhân bị nhốt vào đây lại không dám phá cửa ra là vì sợ bị trừng phạt nặng hơn mà thôi. Nàng hít sâu một hơi, giơ chân hung hăng đá lên cửa gỗ.

Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, tro bụi rơi xuống làm khuôn mặt Chu Tiêm xám ngắt, lại hắt xì lại ho khan đến chảy cả nước mắt nước mũi. Vốn xinh đẹp tuyệt sắc không ăn nhân gian khói lửa dung mạo lập tức biến thành thô sử nha đầu, bẩn thỉu không chịu nổi.

Lửa cháy càng lúc càng nhanh, đến mức Chu Tiêm cảm thấy sau lưng đã nóng cháy khó chịu, đã thế Tần Tuyết Nhi lại còn cọ cọ trên người nàng, lại sờ lại nắn, còn rên rỉ bên tai… Lão nương không bách hợp nha a a a!!!

Áp lực đến mức tận cùng, hậu quả chính là bùng nổ! Chu Tiêm lúc này mặc kệ tất cả, vô thức tụ lực dưới lòng bàn chân, mạnh đạp một phát vào cửa gỗ. Ầm ầm một tiếng, cửa gỗ nát bét thành một đống vụn gỗ, tro bụi mù mịt. Chu Tiêm lập tức ôm Tần Tuyết Nhi ngã ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Trọng Sinh Mệnh Rời Xa Nam Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook