Quý Trọng Sinh Mệnh Rời Xa Nam Chủ
Chương 5: Mở màn
Tiểu Nương Tử
24/04/2014
Sáng sớm, Chu Tiêm thức dậy, nhanh chóng vệ sinh mặt mũi, dùng bữa sáng, rồi chạy nhanh sang phòng Lâm Hiên.
Sư phụ trích tiên có nói qua, hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu võ lâm đại hội, nàng là đại đệ tử phải đi theo sau sư phụ. Chu Tiêm hiểu mình phải làm gì, đơn giản là đứng sau lưng Lâm Hiên cos tượng đá, xem kịch vui. Hị hị, hôm nay hẳn là sẽ có náo nhiệt. Ở đâu có nữ chủ, ở đó có cẩu huyết mà lị =))~
Nàng vừa bước vào sân đã nhìn thấy Lâm Hiên một thân áo trắng, tuyệt thế độc lập đứng bên trong. Chỉ đơn giản đứng một chỗ đã thu hút sự chú ý của mọi người. Nhìn đám nha đầu đỏ ửng mặt thì biết. Đáng tiếc, số phận anh ấy là nam phi trong hậu cung. Thiệt là tiếc hận a tiếc hận.
Bên cạnh Lâm Hiên đứng một thiếu nữ 18, 19 tuổi, dung mạo diễm lệ quyến rũ, quần áo màu đỏ khiến nàng trông giống như yêu tinh câu hồn mị phách, đôi mắt hoa đào không ngừng ẩn tình nhìn Lâm Hiên. Nhưng đáng tiếc là Lâm Hiên không buồn liếc nhìn nàng lấy một cái, làm cho mĩ nữ rất buồn bực.
Di? Sao lại có nữ nhân đứng bên cạnh sư phụ? Vị hôn thê? Thanh mai trúc mã? Trong đầu Chu Tiêm không ngừng hiện ra đủ loại khả năng. Nhưng rồi nàng lập tức phủ định. Nữ xứng thích Lâm Hiên chỉ có mình ‘Chu Tiêm’ mà thôi, căn bản là không dính dáng tới nữ nhân khác. Chả nhẽ đây là trong truyền thuyết “hiệu ứng cánh bướm”?
Chu Tiêm đang mơ hồ nghi hoặc, chợt nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Lâm Hiên vang lên:
“Tiêm Nhi đã tới, chúng ta mau đi thôi.”
Nữ nhân thoáng nhìn qua Chu Tiêm, ánh mắt mơ hồ có cảnh giác, sau đó quyến rũ cười, hơi cúi người: “Mời Lâm trưởng lão cùng cô nương đi theo nô tỳ.”
Huh? Tự xưng là nô tỳ? Chu Tiêm nheo mắt lại, không nhịn được hỏi: “Ngươi là ai?”
Nữ nhân mỉm cười: “Nô tỳ tên là Diễm Mị, là nha đầu thiếp thân bên người trang chủ.” Giọng nói có chút đắc ý.
Chu Tiêm ngớ người một lúc, cuối cùng nhớ rõ Diễm Mị là ai.
Đây chính là tiêu biểu vật hi sinh a! Diễm Mị là nha đầu thiếp thân bên người Lưu Dạ Nguyệt, từ nhỏ đã ái mộ Lưu Dạ Nguyệt. Mặc dù Lưu Dạ Nguyệt từng có rất nhiều cơ thiếp, nhưng không ai dám vô lễ với nữ nhân này. Bởi vì nàng dung mạo diễm lệ vô song, võ công cao cường, là trợ giúp rất lớn cho Lưu Dạ Nguyệt. Tiếc cái, Lưu Dạ Nguyệt tôn trọng nguyên tắc “con thỏ không ăn cỏ gần hang”. Nhiều năm qua Diễm Mị chỉ đơn giản là nha đầu kiêm hộ vệ mà thôi, chưa được chính thức trở thành nữ nhân của hắn. Vốn Diễm Mị cũng không quan tâm lắm, bởi vì Lưu Dạ Nguyệt vốn cực kì khinh thường nữ nhân, xem nữ nhân là công cụ tiết dục, đối với Diễm Mị lại có vài phần coi trọng, nàng liền ảo tưởng phần coi trọng này sẽ biến thành tình yêu. Đáng tiếc nữ chủ Tần Tuyết Nhi xuất hiện, đánh tan mọi ảo tưởng của Diễm Mị. Vốn khinh thường nữ nhân, Lưu Dạ Nguyệt lại cực kì ôn nhu thương tiếc đối đãi Tần Tuyết Nhi, còn thả tin nói Tần Tuyết Nhi là vị hôn thê của hắn, chuẩn bị thành thân. Điều này giống như một cái tát hung hăng đánh trên mặt Diễm Mị. Diễm Mị cực kì hận Tần Tuyết Nhi, nhưng dưới mắt Lưu Dạ Nguyệt còn không dám làm gì. Sau này Diễm Mị bày kế hãm hại Tần Tuyết Nhi bị nam nhân khác cường gian, nhưng bị Lâm Hiên phá đám. Đơn giản là một bao xuân dược, Lâm Hiên cùng Tần Tuyết Nhi thuận lý thành chương xxoo…
Ân, võ lâm đại hội chính là thời cơ tốt nhất để Diễm Mị động thủ. Long xà hỗn tạp, tình thế cực kì rối rắm, mà Tần Tuyết Nhi vốn ngây thơ đơn thuần lại thích náo nhiệt, nói khó nghe một tý chính là ngu ngốc cộng nhiệt tình, cho nên mới làm Diễm Mị đắc thủ.
Chậc chậc, sư phụ trích tiên, trinh tiết của ngài khó giữ được. Chu Tiêm âm thầm tiếc hận một phen.
Diễm Mị cũng thuộc loại hình rất là tự kỉ. Bởi vì xinh đẹp quyến rũ, nàng có rất nhiều người theo đuổi, lại chỉ thích một mình Lưu Dạ Nguyệt. Nhưng Diễm Mị cũng rất bá đạo, nếu đã nói thích nàng mà dám phản bội nàng, nàng nhất định sẽ giết chết người kia. Hơn nữa Diễm Mị cảm thấy nam nhân trên đời này đều không bằng Lưu Dạ Nguyệt, cho nên bọn họ nhất định phải bị nàng hấp dẫn. Tương lai Lưu Dạ Nguyệt cũng thế. Không thể không nói Diễm Mị thật sự là cường đại (!). Trong số các nữ xứng, chỉ có nàng là xứng đáng nhất. Kết thúc chính là bị Lưu Dạ Nguyệt nhốt dưới tầng hầm, ngày ngày bị cường gian, dần dần điên dại mà chết.
Ừm, bởi vì đây là thế giới thịt văn, cho nên nữ phụ bị trừng phạt kinh khủng nhất thường là xxoo với khất cái a xú nam nhân a luân gian a…
Chu Tiêm không tự giác kéo dài khoảng cách với Diễm Mị. Nàng sợ vận rủi sắp tới của Diễm Mị sẽ dính tới người nàng. Có kiêng có lành thôi.
Ai, chọc tới nữ chủ là nhất định không có kết cục tốt… Chu Tiêm cảm thán.
Lâm Hiên quỷ dị liếc nhìn nàng một cái, làm cho trái tim nhỏ bé của nàng không ngừng run lên. May mắn sư phụ trích tiên không có hỏi gì, lại thu hồi ánh mắt, chậm rãi bước đi.
Chu Tiêm cùng Lâm Hiên đi đến sân lớn của Vạn Kiếm sơn trang. Ở đó có một võ đài cao dùng để đấu võ, vị trí đặc biệt dành cho các vị khách đức cao vọng trọng. Diễm Mị dẫn Lâm Hiên lên trên, ngồi tại một vị trí cực kì bắt mắt. Chu Tiêm nhanh chóng đứng phía sau, cos tượng đá.
“Cẩn thận nhìn xem mà học tập.” Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
Chu Tiêm biết hắn đang nhắc nhở mình, lập tức gật đầu đáp “Dạ vầng”. Trong lòng âm thầm nghĩ, sư phụ trích tiên, xem ra không thể học tập bình thường được. Sắp tới có chuyện hay cơ mà.
Chu Tiêm len lén chuyển mắt nhìn quanh. Chậc chậc, không hổ là thế giới thịt văn, nam nữ cho dù có tuổi hay không đều là dễ nhìn một quả. Có lẽ xuất hiện nhân vật nào xấu trai quá thì đó là lúc nữ phụ bị báo ứng. Lần này xem như nàng được bổ mắt một hồi, thật là sung sướng~
Vị trí cao nhất dành cho Vạn Kiếm sơn trang trang chủ kiêm minh chủ võ lâm Lưu Dạ Nguyệt. Chiếc ghế còn trống trơn. Ân, hai anh chị chắc giờ này còn đang xoắn xít bên nhau, chưa nỡ rời xa. Vừa nghĩ vậy, Chu Tiêm đã nhìn thấy Lưu Dạ Nguyệt từ đằng xa đi tới.
Không thể không nói Lưu Dạ Nguyệt thật sự quá đẹp trai, thuộc loại hình quân tử như ngọc, thanh nhã xuân phong. Thoạt nhìn hắn giống như một thư sinh, tay trói gà không chặt, không có chút võ công nào, mặt quan như ngọc, quần áo bằng tơ lụa lăng la quý giá màu lam nhạt, bước đi thong thả mà trầm ổn, nụ cười như có như không.
Chu Tiêm biết rõ, tất cả chỉ là ngụy trang. Lưu Dạ Nguyệt làm người cực kì bá đạo tàn nhẫn, đối với nữ nhân vẫn luôn khinh thường nhất cố, không biết thương hương tiếc ngọc là gì, thủ đoạn làm việc lại cực kì âm ngoan độc ác. Ân, trong nguyên văn miêu tả như thế. Nhưng kịch tình bình thường chỉ nói Lưu Dạ Nguyệt thích giết người, một đao kết liễu nạn nhân. Chu Tiêm nghĩ mà muốn cười, chỉ đơn giản như thế thì sao có thể gọi là âm ngoan độc ác? Còn tưởng hắn giết người phóng hỏa sát nhân gian thi đâu~
Lưu Dạ Nguyệt bước lên đài cao, mỉm cười thanh nhã. Xung quanh vốn đang ồn ào lập tức im lặng. Lưu Dạ Nguyệt hài lòng gật đầu một cái, cất cao giọng nói:
“Hoan nghênh các vị hảo hán từ khắp nơi trên giang hồ đến Vạn Kiếm sơn trang, tham gia tụ hội tranh tài võ lâm. Lưu mỗ vinh hạnh được đón tiếp các vị…”
Chu Tiêm nhàm chán ngáp một cái. Thật sự là không có sáng ý, liên miên dài dòng như lễ khai giải. Nàng còn tưởng có gì hay lắm…
“Lưu mỗ nghe tin Ma giáo đang có âm mưu chuẩn bị xâm chiếm giang hồ. Các vị anh hùng hào kiệt, chúng ta không thể để cho Ma giáo đạt được mục đích. Tân nhiệm võ lâm minh chủ sẽ có trách nhiệm tổ chức toàn bộ võ lâm diệt sạch Ma giáo…”
Chu Tiêm khinh bỉ liếc nhìn Lưu Dạ Nguyệt. Lão huynh, không lâu sau ngươi cùng cái gọi là Ma giáo giáo chủ còn chung nhất thê đâu, bây giờ nói hơi bị sớm. Ma giáo diệt được mới lạ.
Chu Tiêm nghe những lời này cảm thấy rất chán, rất buồn ngủ. Nhưng người ở dưới không có đạo dạnh cao như nàng, bị Lưu Dạ Nguyệt kích thích sôi trào, lớn tiếng kêu “diệt Ma giáo!”, làm cho Chu Tiêm không khỏi trợn trắng mắt.
Mở màn là vòng loại. Một đấu một, thua bị loại bỏ trực tiếp.
Có lẽ là vì mới tới sơ tuyển, trình độ rất không đồng đều, đa số võ vẽ đều cực kì khó coi. Chu Tiêm thực sự không biết nên học tập gì ở mấy người này. Chưa bắt đầu được một canh giờ, nàng đã gật gà gật gù muốn ngủ.
Đột nhiên từ xa xuất hiện một thân ảnh hấp dẫn sự chú ý của Chu Tiêm. Nàng lên tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng… xem kịch vui.
Tần Tuyết Nhi mặc váy áo màu hồng phấn, mặt trên thêu một đóa phù dung thanh nhã không mất kiều mị, dung mạo thanh tú như họa, mặt mày ôn nhu như nước, hấp dẫn không ít ánh mắt xung quanh, trong đó nam tính là sáng rực, còn nữ tính thì ghen tị hâm mộ ganh ghét.
Nhắc mới nhớ, hình như trong truyện Tần Tuyết Nhi rất có duyên với nam nhân, nhưng lại đặc biệt hấp dẫn cừu hận từ nữ nhân. Nàng không có lấy một khuê mật, cho dù là nha đầu hầu hạ nàng từ nhỏ tới lớn cũng vì Tần Phàm mà phản bội nàng. Nữ nhân đáng thương a…
Chu Tiêm dựng thẳng lỗ tai lên, nghe bát quái.
Tần Tuyết Nhi đi đến bên cạnh Lưu Dạ Nguyệt. Hắn cau mày, trừng mắt nhìn đám nam nhân như sói đói không ngừng nhìn chằm chằm Tần Tuyết Nhi, ngữ khí không tốt.
“Ngươi tới làm gì? Không chịu ở trong phòng nghỉ ngơi!” Nhấn mạnh hai chữ “nghỉ ngơi”.
Tần Tuyết Nhi đỏ bừng mặt, hờn dỗi liếc Lưu Dạ Nguyệt, nũng nịu nói: “Người ta ở mãi trong phòng nên buồn chán thôi…”
Kia ánh mắt bao hàm xuân thủy mênh mông, giọng nói mềm mại làm cho cả người Lưu Dạ Nguyệt nóng lên. Nếu không phải cố kỵ người xung quanh, chỉ sợ hắn đã sớm bổ nhào vào ăn sạch Tần Tuyết Nhi.
Lưu Dạ Nguyệt ôm lấy eo Tần Tuyết Nhi, vừa định kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Tần Tuyết Nhi chợt sáng mắt, mừng rỡ reo lên:
“Lâm đại ca!”
Chu Tiêm run lên, đột nhiên trong lòng có dự cảm không tốt.
Sư phụ trích tiên có nói qua, hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu võ lâm đại hội, nàng là đại đệ tử phải đi theo sau sư phụ. Chu Tiêm hiểu mình phải làm gì, đơn giản là đứng sau lưng Lâm Hiên cos tượng đá, xem kịch vui. Hị hị, hôm nay hẳn là sẽ có náo nhiệt. Ở đâu có nữ chủ, ở đó có cẩu huyết mà lị =))~
Nàng vừa bước vào sân đã nhìn thấy Lâm Hiên một thân áo trắng, tuyệt thế độc lập đứng bên trong. Chỉ đơn giản đứng một chỗ đã thu hút sự chú ý của mọi người. Nhìn đám nha đầu đỏ ửng mặt thì biết. Đáng tiếc, số phận anh ấy là nam phi trong hậu cung. Thiệt là tiếc hận a tiếc hận.
Bên cạnh Lâm Hiên đứng một thiếu nữ 18, 19 tuổi, dung mạo diễm lệ quyến rũ, quần áo màu đỏ khiến nàng trông giống như yêu tinh câu hồn mị phách, đôi mắt hoa đào không ngừng ẩn tình nhìn Lâm Hiên. Nhưng đáng tiếc là Lâm Hiên không buồn liếc nhìn nàng lấy một cái, làm cho mĩ nữ rất buồn bực.
Di? Sao lại có nữ nhân đứng bên cạnh sư phụ? Vị hôn thê? Thanh mai trúc mã? Trong đầu Chu Tiêm không ngừng hiện ra đủ loại khả năng. Nhưng rồi nàng lập tức phủ định. Nữ xứng thích Lâm Hiên chỉ có mình ‘Chu Tiêm’ mà thôi, căn bản là không dính dáng tới nữ nhân khác. Chả nhẽ đây là trong truyền thuyết “hiệu ứng cánh bướm”?
Chu Tiêm đang mơ hồ nghi hoặc, chợt nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Lâm Hiên vang lên:
“Tiêm Nhi đã tới, chúng ta mau đi thôi.”
Nữ nhân thoáng nhìn qua Chu Tiêm, ánh mắt mơ hồ có cảnh giác, sau đó quyến rũ cười, hơi cúi người: “Mời Lâm trưởng lão cùng cô nương đi theo nô tỳ.”
Huh? Tự xưng là nô tỳ? Chu Tiêm nheo mắt lại, không nhịn được hỏi: “Ngươi là ai?”
Nữ nhân mỉm cười: “Nô tỳ tên là Diễm Mị, là nha đầu thiếp thân bên người trang chủ.” Giọng nói có chút đắc ý.
Chu Tiêm ngớ người một lúc, cuối cùng nhớ rõ Diễm Mị là ai.
Đây chính là tiêu biểu vật hi sinh a! Diễm Mị là nha đầu thiếp thân bên người Lưu Dạ Nguyệt, từ nhỏ đã ái mộ Lưu Dạ Nguyệt. Mặc dù Lưu Dạ Nguyệt từng có rất nhiều cơ thiếp, nhưng không ai dám vô lễ với nữ nhân này. Bởi vì nàng dung mạo diễm lệ vô song, võ công cao cường, là trợ giúp rất lớn cho Lưu Dạ Nguyệt. Tiếc cái, Lưu Dạ Nguyệt tôn trọng nguyên tắc “con thỏ không ăn cỏ gần hang”. Nhiều năm qua Diễm Mị chỉ đơn giản là nha đầu kiêm hộ vệ mà thôi, chưa được chính thức trở thành nữ nhân của hắn. Vốn Diễm Mị cũng không quan tâm lắm, bởi vì Lưu Dạ Nguyệt vốn cực kì khinh thường nữ nhân, xem nữ nhân là công cụ tiết dục, đối với Diễm Mị lại có vài phần coi trọng, nàng liền ảo tưởng phần coi trọng này sẽ biến thành tình yêu. Đáng tiếc nữ chủ Tần Tuyết Nhi xuất hiện, đánh tan mọi ảo tưởng của Diễm Mị. Vốn khinh thường nữ nhân, Lưu Dạ Nguyệt lại cực kì ôn nhu thương tiếc đối đãi Tần Tuyết Nhi, còn thả tin nói Tần Tuyết Nhi là vị hôn thê của hắn, chuẩn bị thành thân. Điều này giống như một cái tát hung hăng đánh trên mặt Diễm Mị. Diễm Mị cực kì hận Tần Tuyết Nhi, nhưng dưới mắt Lưu Dạ Nguyệt còn không dám làm gì. Sau này Diễm Mị bày kế hãm hại Tần Tuyết Nhi bị nam nhân khác cường gian, nhưng bị Lâm Hiên phá đám. Đơn giản là một bao xuân dược, Lâm Hiên cùng Tần Tuyết Nhi thuận lý thành chương xxoo…
Ân, võ lâm đại hội chính là thời cơ tốt nhất để Diễm Mị động thủ. Long xà hỗn tạp, tình thế cực kì rối rắm, mà Tần Tuyết Nhi vốn ngây thơ đơn thuần lại thích náo nhiệt, nói khó nghe một tý chính là ngu ngốc cộng nhiệt tình, cho nên mới làm Diễm Mị đắc thủ.
Chậc chậc, sư phụ trích tiên, trinh tiết của ngài khó giữ được. Chu Tiêm âm thầm tiếc hận một phen.
Diễm Mị cũng thuộc loại hình rất là tự kỉ. Bởi vì xinh đẹp quyến rũ, nàng có rất nhiều người theo đuổi, lại chỉ thích một mình Lưu Dạ Nguyệt. Nhưng Diễm Mị cũng rất bá đạo, nếu đã nói thích nàng mà dám phản bội nàng, nàng nhất định sẽ giết chết người kia. Hơn nữa Diễm Mị cảm thấy nam nhân trên đời này đều không bằng Lưu Dạ Nguyệt, cho nên bọn họ nhất định phải bị nàng hấp dẫn. Tương lai Lưu Dạ Nguyệt cũng thế. Không thể không nói Diễm Mị thật sự là cường đại (!). Trong số các nữ xứng, chỉ có nàng là xứng đáng nhất. Kết thúc chính là bị Lưu Dạ Nguyệt nhốt dưới tầng hầm, ngày ngày bị cường gian, dần dần điên dại mà chết.
Ừm, bởi vì đây là thế giới thịt văn, cho nên nữ phụ bị trừng phạt kinh khủng nhất thường là xxoo với khất cái a xú nam nhân a luân gian a…
Chu Tiêm không tự giác kéo dài khoảng cách với Diễm Mị. Nàng sợ vận rủi sắp tới của Diễm Mị sẽ dính tới người nàng. Có kiêng có lành thôi.
Ai, chọc tới nữ chủ là nhất định không có kết cục tốt… Chu Tiêm cảm thán.
Lâm Hiên quỷ dị liếc nhìn nàng một cái, làm cho trái tim nhỏ bé của nàng không ngừng run lên. May mắn sư phụ trích tiên không có hỏi gì, lại thu hồi ánh mắt, chậm rãi bước đi.
Chu Tiêm cùng Lâm Hiên đi đến sân lớn của Vạn Kiếm sơn trang. Ở đó có một võ đài cao dùng để đấu võ, vị trí đặc biệt dành cho các vị khách đức cao vọng trọng. Diễm Mị dẫn Lâm Hiên lên trên, ngồi tại một vị trí cực kì bắt mắt. Chu Tiêm nhanh chóng đứng phía sau, cos tượng đá.
“Cẩn thận nhìn xem mà học tập.” Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
Chu Tiêm biết hắn đang nhắc nhở mình, lập tức gật đầu đáp “Dạ vầng”. Trong lòng âm thầm nghĩ, sư phụ trích tiên, xem ra không thể học tập bình thường được. Sắp tới có chuyện hay cơ mà.
Chu Tiêm len lén chuyển mắt nhìn quanh. Chậc chậc, không hổ là thế giới thịt văn, nam nữ cho dù có tuổi hay không đều là dễ nhìn một quả. Có lẽ xuất hiện nhân vật nào xấu trai quá thì đó là lúc nữ phụ bị báo ứng. Lần này xem như nàng được bổ mắt một hồi, thật là sung sướng~
Vị trí cao nhất dành cho Vạn Kiếm sơn trang trang chủ kiêm minh chủ võ lâm Lưu Dạ Nguyệt. Chiếc ghế còn trống trơn. Ân, hai anh chị chắc giờ này còn đang xoắn xít bên nhau, chưa nỡ rời xa. Vừa nghĩ vậy, Chu Tiêm đã nhìn thấy Lưu Dạ Nguyệt từ đằng xa đi tới.
Không thể không nói Lưu Dạ Nguyệt thật sự quá đẹp trai, thuộc loại hình quân tử như ngọc, thanh nhã xuân phong. Thoạt nhìn hắn giống như một thư sinh, tay trói gà không chặt, không có chút võ công nào, mặt quan như ngọc, quần áo bằng tơ lụa lăng la quý giá màu lam nhạt, bước đi thong thả mà trầm ổn, nụ cười như có như không.
Chu Tiêm biết rõ, tất cả chỉ là ngụy trang. Lưu Dạ Nguyệt làm người cực kì bá đạo tàn nhẫn, đối với nữ nhân vẫn luôn khinh thường nhất cố, không biết thương hương tiếc ngọc là gì, thủ đoạn làm việc lại cực kì âm ngoan độc ác. Ân, trong nguyên văn miêu tả như thế. Nhưng kịch tình bình thường chỉ nói Lưu Dạ Nguyệt thích giết người, một đao kết liễu nạn nhân. Chu Tiêm nghĩ mà muốn cười, chỉ đơn giản như thế thì sao có thể gọi là âm ngoan độc ác? Còn tưởng hắn giết người phóng hỏa sát nhân gian thi đâu~
Lưu Dạ Nguyệt bước lên đài cao, mỉm cười thanh nhã. Xung quanh vốn đang ồn ào lập tức im lặng. Lưu Dạ Nguyệt hài lòng gật đầu một cái, cất cao giọng nói:
“Hoan nghênh các vị hảo hán từ khắp nơi trên giang hồ đến Vạn Kiếm sơn trang, tham gia tụ hội tranh tài võ lâm. Lưu mỗ vinh hạnh được đón tiếp các vị…”
Chu Tiêm nhàm chán ngáp một cái. Thật sự là không có sáng ý, liên miên dài dòng như lễ khai giải. Nàng còn tưởng có gì hay lắm…
“Lưu mỗ nghe tin Ma giáo đang có âm mưu chuẩn bị xâm chiếm giang hồ. Các vị anh hùng hào kiệt, chúng ta không thể để cho Ma giáo đạt được mục đích. Tân nhiệm võ lâm minh chủ sẽ có trách nhiệm tổ chức toàn bộ võ lâm diệt sạch Ma giáo…”
Chu Tiêm khinh bỉ liếc nhìn Lưu Dạ Nguyệt. Lão huynh, không lâu sau ngươi cùng cái gọi là Ma giáo giáo chủ còn chung nhất thê đâu, bây giờ nói hơi bị sớm. Ma giáo diệt được mới lạ.
Chu Tiêm nghe những lời này cảm thấy rất chán, rất buồn ngủ. Nhưng người ở dưới không có đạo dạnh cao như nàng, bị Lưu Dạ Nguyệt kích thích sôi trào, lớn tiếng kêu “diệt Ma giáo!”, làm cho Chu Tiêm không khỏi trợn trắng mắt.
Mở màn là vòng loại. Một đấu một, thua bị loại bỏ trực tiếp.
Có lẽ là vì mới tới sơ tuyển, trình độ rất không đồng đều, đa số võ vẽ đều cực kì khó coi. Chu Tiêm thực sự không biết nên học tập gì ở mấy người này. Chưa bắt đầu được một canh giờ, nàng đã gật gà gật gù muốn ngủ.
Đột nhiên từ xa xuất hiện một thân ảnh hấp dẫn sự chú ý của Chu Tiêm. Nàng lên tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng… xem kịch vui.
Tần Tuyết Nhi mặc váy áo màu hồng phấn, mặt trên thêu một đóa phù dung thanh nhã không mất kiều mị, dung mạo thanh tú như họa, mặt mày ôn nhu như nước, hấp dẫn không ít ánh mắt xung quanh, trong đó nam tính là sáng rực, còn nữ tính thì ghen tị hâm mộ ganh ghét.
Nhắc mới nhớ, hình như trong truyện Tần Tuyết Nhi rất có duyên với nam nhân, nhưng lại đặc biệt hấp dẫn cừu hận từ nữ nhân. Nàng không có lấy một khuê mật, cho dù là nha đầu hầu hạ nàng từ nhỏ tới lớn cũng vì Tần Phàm mà phản bội nàng. Nữ nhân đáng thương a…
Chu Tiêm dựng thẳng lỗ tai lên, nghe bát quái.
Tần Tuyết Nhi đi đến bên cạnh Lưu Dạ Nguyệt. Hắn cau mày, trừng mắt nhìn đám nam nhân như sói đói không ngừng nhìn chằm chằm Tần Tuyết Nhi, ngữ khí không tốt.
“Ngươi tới làm gì? Không chịu ở trong phòng nghỉ ngơi!” Nhấn mạnh hai chữ “nghỉ ngơi”.
Tần Tuyết Nhi đỏ bừng mặt, hờn dỗi liếc Lưu Dạ Nguyệt, nũng nịu nói: “Người ta ở mãi trong phòng nên buồn chán thôi…”
Kia ánh mắt bao hàm xuân thủy mênh mông, giọng nói mềm mại làm cho cả người Lưu Dạ Nguyệt nóng lên. Nếu không phải cố kỵ người xung quanh, chỉ sợ hắn đã sớm bổ nhào vào ăn sạch Tần Tuyết Nhi.
Lưu Dạ Nguyệt ôm lấy eo Tần Tuyết Nhi, vừa định kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Tần Tuyết Nhi chợt sáng mắt, mừng rỡ reo lên:
“Lâm đại ca!”
Chu Tiêm run lên, đột nhiên trong lòng có dự cảm không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.