Quyển 1 - Chương 24: Hạ Lê Hoa
Xa Lê Nhi
14/07/2015
Sáng hôm nay, Hạ gia tiếp một vị khách từ rất sớm, đó là con gái lớn của Hạ Đại Hầu – Hạ Lê Hoa, nhỏ hơn Hạ Phú Quý, Hạ Đa Quý và lớn hơn Hạ Mộc hai tuổi.
“Mẹ, con nghe nói chú Ba đã về.” Hạ Lê Hoa bước vào cửa, nhìn thấy Hà thị đang giặt quần áo trong sân nên lập tức hỏi, giọng điệu lớn hơn vài phần. Nàng mười chín tuổi, hơi béo, toàn thân mặc quần áo màu đỏ tươi. Trên mặt nàng không biết bôi trét thứ gì, giống như trát một lớp bột mì cực dày, dù thế cũng không thể che đi làn da ngăm đen vốn có, hơn nữa, trên búi tóc cài một đoá hoa đỏ, nhìn thì có vẻ bắt mắt, nhưng thật ra chẳng ra làm sao.
“Con gái yêu, con đến rồi.” Hà thị vui mừng đứng dậy, trong hai đứa con gái, bà ta thương nhất là đứa con này bởi thân thiết với bà hơn.
“Mẹ, con nghe nói chú Ba trở về, cho nên mới về thăm. Người đâu rồi?” Hạ Lê Hoa vội hỏi, mắt dáo dác tìm kiếm.
“Phải, nhưng nó dẫn theo con vợ hồ ly tinh về, còn dám trừng mắt nhìn mẹ, đúng là không biết lớn nhỏ.” Hà thị nói đến đây nét mặt lộ rõ vẻ mất hứng, nhớ đến ánh mắt khiến bà rét run kia, giờ bà vẫn sợ hãi.
“Nó cưới hồ ly tinh, coi thường mẹ á? Mẹ, mẹ đừng tức giận, nhanh kể lại cho con nghe đã xảy ra chuyện gì, con sẽ nghĩ cách giúp mẹ hết giận.” Hạ Lê Hoa kinh ngạc nói.
“Con hồ ly tinh kia rõ ràng đã lập gia đình mà không búi tóc, nghĩ mà xem, như vậy khác nào nói cho người ta, ả chưa thành thân, mắt qua mày lại với một đống đàn ông không đứng đắn, sau đó đi trộm hán tử chứ sao.” Hà thị bực mình lại ngồi xuống, dùng sức vò quần áo, tựa như quần áo chính là kẻ thù của bà vậy.
(trộm hán tử = ngoại tình, lén lút chồng gian díu với người khác)
“Còn thế nữa á! Chú Ba mặc kệ ư?” Hạ Lê Hoa kinh ngạc.
Nói đến đó Hà thị càng bực mình, “Thằng đó thương vợ, có vợ liền quên ngay mẹ.”
“Chú Ba hơi quá đáng, chị gái như con quyết không tha cho chú ấy tội này, phải giáo huấn cho bọn họ một bài học mới được. Mẹ, giờ họ ở đâu?” Hạ Lê Hoa nổi giận.
“Bị cha con đuổi đến tượng pha ở rồi, mẹ nghe nói còn ở đó đào giếng, không biết số cứt chó gì mà tìm ra nước nữa. Con xem nó có tiền đào giếng nhưng không hề đưa tiền biếu cha mẹ có quá đáng không? Lúc mới về lúc nào cũng xoen xoét luôn miệng nói không có tiền này nọ. Thế số tiền thuê người đào giếng lấy đâu ra? Mẹ thấy thằng đó ở ngoài lâu học thói xấu của người ta, về nhà không hiếu thuận với cha mẹ, đúng là con sói mắt trắng.” Hà thị bén nhọn mà bất mãn mắng.
(sói mắt trắng: ý chỉ người vô tình vô nghĩa)
Đào giếng mất mấy chục lượng bạc là ít, huống chi còn đào ở vùng tượng pha đầy sỏi đá, tiền công càng cao, nên nhiều nhà ở đó không thuê nổi thợ, phải vào giếng nước chung trong thôn xách nước về dùng.
Đào được giếng nghĩa là không phải đun nước hàng ngày, đến mình còn phải đun nước hàng ngày đó, Hạ Lê Hoa nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, con sẽ làm cho ra nhẽ chuyện này với chú ấy.” Nói xong, nàng chạy xồng xộc ra ngoài.
“Chị cả, chị đến lúc nào thế?” Hạ Chiêu Quan đi hái rau về ngạc nhiên hỏi, nhưng chị không để ý đến nàng, vội vàng chạy đi.
“Mẹ, chị cả sao thế?” Hạ Chiêu Quan hỏi mẹ đang giặt quần áo.
“Đến tìm anh ba của anh.” Hà thị trả lời, trong đầu đang nghĩ, con hồ ly tinh kia sẽ biết mùi lợi hại, con gái khó đối phó hơn bà nhiều.
Hạ Chiêu Quan giật mình sửng sốt, chợt thấy không ổn rồi. Nàng vội vàng bỏ lại rổ rau mới hái chạy ra ngoài.
Vì hôm qua bận việc đào giếng nên Hạ Mộc không có thời gian đi thuê thợ xây. Ăn sáng xong, hắn ra ngoài tìm người.
Hắn rất chu đáo, lo tiểu thư dậy mà không có đồ ăn thì bỏ qua luôn bữa sáng, khi ra khỏi nhà đã chuẩn bị hết mọi thứ. Cho nên Tức Mặc Tử Tang rất nhàn rỗi, thảnh thơi ngồi đọc sách du kí, nhưng có người không thức thời đến quấy rầy nàng:
“Chị ơi, chúng ta về đi. Anh Ba đã khó khăn lắm rồi, chúng ta không nên quấy rầy họ.” Hạ Chiêu Quan khuyên nhủ.
“Em tránh ra cho chị. Em không thấy chú Ba và con hồ ly tinh nhà hắn bắt nạt mẹ chúng ta sao, em không giúp mẹ thì thôi, còn ngăn cản chị. Đó không phải là cánh tay vươn ra bên ngoài à?” Hạ Lê Hoa tức giận nói.
“Chị cả, chị nói gì thế, chúng ta là người một nhà, cái gì mà vươn ra ngoài hay không vươn, người khác nghe thấy sẽ chê cười!” Hạ Chiêu Quan trách mắng.
“Chị nhất định phải vào giáo huấn con hồ ly tinh kia một trận. Một nàng dâu mới vào cửa dám hỗn láo với mẹ chồng, lẽ đời nào như thế? Không biết chú Ba cưới vợ ở đâu, đồ không có giáo dục.” Hạ Lê Hoa càng giận .
“…”
Tiếng cãi nhau càng ngày càng gần, Tức Mặc Tử Tang đành để quyển sách xuống, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nàng muốn xem thử ai có gan đến đây càn quấy?
Mấy phút sau, hai bóng dáng bước vào sân. Hai người nhìn thấy một người đứng sau cửa sổ. Nét mặt lạnh lùng, làn da trắng ngần, ngũ quan xinh xắn, mái tóc đen mượt buông xoã trên vãi, đúng là một cô gái rất xinh đẹp.
Hạ Chiêu Quan nhìn ngẩn ngơ. Còn Hạ Lê Hoa thì ghen tị, quả nhiên là đồ hồ ly tinh, giọng nói chanh chua, khắt khe: “Cô chính là con hồ ly tinh chú Ba cưới về!”
“Chị cả…” Hạ Chiêu Quan giữ chặt Hạ Lê Hoa, sau đó miễn cưỡng cười với nàng, xấu hổ nói: “Chị ba, đây là chị cả, chị ấy nghe nói anh ba đã về nên đến thăm.”
Hạ Lê Hoa đã lấy chồng nên trước đó Tử Tang chưa gặp.
Hạ Lê Hoa gạt tay em, trừng mắt nhìn nàng, tức giận nói: “Cô không biết lễ phép là gì hả? Chúng tôi đến không biết mời vào mà ngồi yên ở đó, đúng là quá kiêu ngạo. Mẹ nói không sai, chú Ba quả là cưới người vợ không hiền không đức, nhìn xem để tóc kiểu gì kìa, đúng là hồ ly tinh…”
“Chị cả…” Hạ Chiêu Quan cau mày nói, dáng vẻ chị ấy thế này ai chịu mời vào nhà, không đuổi họ ra là khoan dung lắm rồi.
“Cô tên là gì?” Hạ Lê Hoa bị Hạ Chiêu Quan cắt, hung hăng trừng em, “lát sẽ tính sổ với em sau.”
“Em…” Hạ Chiêu Quan nhát gan, bị lườm nên phát hoảng, vội lui lại mấy bước. Từ nhỏ đã bị ức hiếp nên cô hơi sợ người chị này.
Mà bên này Hạ Lê Hoa bị cắt ngang không hề ý thức được mình nói cả buổi, đối phương không hề có phản ứng, vẫn ngồi rất vững vàng, tuy rằng đang nhìn mình nhưng không hề tức giận hay có cảm xúc nào khác.
Điều đó làm cho nàng có cảm giác mình như trần truồng, bị nhìn thấu tất cả.
Nàng càng tức giận, giận dữ đi về phía Tức Mặc Tử Tang. Tầm mắt từ bên ngoài nhìn vào phía trong của cửa sổ bị chiếc chăn xinh đẹp đằng sau ả thu hút sự chú ý, kinh hỉ kêu: “Cái chăn đẹp quá.”
Mọi người thường dùng chăn tối màu, màu sắc đơn điệu, chất vải lại kém nên đắp lên không ấm lắm. Còn cái chăn của Tử Tang là do Hạ Mộc ngày đó lên thị trấn mua về. Tuy tiểu thư không phải người quá chú trọng đến hình thức nhưng rất để ý đến chất lượng, đặc biệt với đồ của bản thân. Vì thế, hắn cố ý mua loại chăn tốt nhất, mềm mại, lớp bông lót bên trong là loại thượng hạng, chăn hình chữ màu vàng nhạt, mặt trên còn thêu hoa tinh xảo, không chỉ thoải mái mà còn rất bắt mắt.
Hạ Lê Hoa luôn thích cái đẹp nên nhìn không chớp mắt. Nếu nó là của mình thì tốt, nghĩ vậy, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam.
“Mẹ, con nghe nói chú Ba đã về.” Hạ Lê Hoa bước vào cửa, nhìn thấy Hà thị đang giặt quần áo trong sân nên lập tức hỏi, giọng điệu lớn hơn vài phần. Nàng mười chín tuổi, hơi béo, toàn thân mặc quần áo màu đỏ tươi. Trên mặt nàng không biết bôi trét thứ gì, giống như trát một lớp bột mì cực dày, dù thế cũng không thể che đi làn da ngăm đen vốn có, hơn nữa, trên búi tóc cài một đoá hoa đỏ, nhìn thì có vẻ bắt mắt, nhưng thật ra chẳng ra làm sao.
“Con gái yêu, con đến rồi.” Hà thị vui mừng đứng dậy, trong hai đứa con gái, bà ta thương nhất là đứa con này bởi thân thiết với bà hơn.
“Mẹ, con nghe nói chú Ba trở về, cho nên mới về thăm. Người đâu rồi?” Hạ Lê Hoa vội hỏi, mắt dáo dác tìm kiếm.
“Phải, nhưng nó dẫn theo con vợ hồ ly tinh về, còn dám trừng mắt nhìn mẹ, đúng là không biết lớn nhỏ.” Hà thị nói đến đây nét mặt lộ rõ vẻ mất hứng, nhớ đến ánh mắt khiến bà rét run kia, giờ bà vẫn sợ hãi.
“Nó cưới hồ ly tinh, coi thường mẹ á? Mẹ, mẹ đừng tức giận, nhanh kể lại cho con nghe đã xảy ra chuyện gì, con sẽ nghĩ cách giúp mẹ hết giận.” Hạ Lê Hoa kinh ngạc nói.
“Con hồ ly tinh kia rõ ràng đã lập gia đình mà không búi tóc, nghĩ mà xem, như vậy khác nào nói cho người ta, ả chưa thành thân, mắt qua mày lại với một đống đàn ông không đứng đắn, sau đó đi trộm hán tử chứ sao.” Hà thị bực mình lại ngồi xuống, dùng sức vò quần áo, tựa như quần áo chính là kẻ thù của bà vậy.
(trộm hán tử = ngoại tình, lén lút chồng gian díu với người khác)
“Còn thế nữa á! Chú Ba mặc kệ ư?” Hạ Lê Hoa kinh ngạc.
Nói đến đó Hà thị càng bực mình, “Thằng đó thương vợ, có vợ liền quên ngay mẹ.”
“Chú Ba hơi quá đáng, chị gái như con quyết không tha cho chú ấy tội này, phải giáo huấn cho bọn họ một bài học mới được. Mẹ, giờ họ ở đâu?” Hạ Lê Hoa nổi giận.
“Bị cha con đuổi đến tượng pha ở rồi, mẹ nghe nói còn ở đó đào giếng, không biết số cứt chó gì mà tìm ra nước nữa. Con xem nó có tiền đào giếng nhưng không hề đưa tiền biếu cha mẹ có quá đáng không? Lúc mới về lúc nào cũng xoen xoét luôn miệng nói không có tiền này nọ. Thế số tiền thuê người đào giếng lấy đâu ra? Mẹ thấy thằng đó ở ngoài lâu học thói xấu của người ta, về nhà không hiếu thuận với cha mẹ, đúng là con sói mắt trắng.” Hà thị bén nhọn mà bất mãn mắng.
(sói mắt trắng: ý chỉ người vô tình vô nghĩa)
Đào giếng mất mấy chục lượng bạc là ít, huống chi còn đào ở vùng tượng pha đầy sỏi đá, tiền công càng cao, nên nhiều nhà ở đó không thuê nổi thợ, phải vào giếng nước chung trong thôn xách nước về dùng.
Đào được giếng nghĩa là không phải đun nước hàng ngày, đến mình còn phải đun nước hàng ngày đó, Hạ Lê Hoa nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, con sẽ làm cho ra nhẽ chuyện này với chú ấy.” Nói xong, nàng chạy xồng xộc ra ngoài.
“Chị cả, chị đến lúc nào thế?” Hạ Chiêu Quan đi hái rau về ngạc nhiên hỏi, nhưng chị không để ý đến nàng, vội vàng chạy đi.
“Mẹ, chị cả sao thế?” Hạ Chiêu Quan hỏi mẹ đang giặt quần áo.
“Đến tìm anh ba của anh.” Hà thị trả lời, trong đầu đang nghĩ, con hồ ly tinh kia sẽ biết mùi lợi hại, con gái khó đối phó hơn bà nhiều.
Hạ Chiêu Quan giật mình sửng sốt, chợt thấy không ổn rồi. Nàng vội vàng bỏ lại rổ rau mới hái chạy ra ngoài.
Vì hôm qua bận việc đào giếng nên Hạ Mộc không có thời gian đi thuê thợ xây. Ăn sáng xong, hắn ra ngoài tìm người.
Hắn rất chu đáo, lo tiểu thư dậy mà không có đồ ăn thì bỏ qua luôn bữa sáng, khi ra khỏi nhà đã chuẩn bị hết mọi thứ. Cho nên Tức Mặc Tử Tang rất nhàn rỗi, thảnh thơi ngồi đọc sách du kí, nhưng có người không thức thời đến quấy rầy nàng:
“Chị ơi, chúng ta về đi. Anh Ba đã khó khăn lắm rồi, chúng ta không nên quấy rầy họ.” Hạ Chiêu Quan khuyên nhủ.
“Em tránh ra cho chị. Em không thấy chú Ba và con hồ ly tinh nhà hắn bắt nạt mẹ chúng ta sao, em không giúp mẹ thì thôi, còn ngăn cản chị. Đó không phải là cánh tay vươn ra bên ngoài à?” Hạ Lê Hoa tức giận nói.
“Chị cả, chị nói gì thế, chúng ta là người một nhà, cái gì mà vươn ra ngoài hay không vươn, người khác nghe thấy sẽ chê cười!” Hạ Chiêu Quan trách mắng.
“Chị nhất định phải vào giáo huấn con hồ ly tinh kia một trận. Một nàng dâu mới vào cửa dám hỗn láo với mẹ chồng, lẽ đời nào như thế? Không biết chú Ba cưới vợ ở đâu, đồ không có giáo dục.” Hạ Lê Hoa càng giận .
“…”
Tiếng cãi nhau càng ngày càng gần, Tức Mặc Tử Tang đành để quyển sách xuống, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nàng muốn xem thử ai có gan đến đây càn quấy?
Mấy phút sau, hai bóng dáng bước vào sân. Hai người nhìn thấy một người đứng sau cửa sổ. Nét mặt lạnh lùng, làn da trắng ngần, ngũ quan xinh xắn, mái tóc đen mượt buông xoã trên vãi, đúng là một cô gái rất xinh đẹp.
Hạ Chiêu Quan nhìn ngẩn ngơ. Còn Hạ Lê Hoa thì ghen tị, quả nhiên là đồ hồ ly tinh, giọng nói chanh chua, khắt khe: “Cô chính là con hồ ly tinh chú Ba cưới về!”
“Chị cả…” Hạ Chiêu Quan giữ chặt Hạ Lê Hoa, sau đó miễn cưỡng cười với nàng, xấu hổ nói: “Chị ba, đây là chị cả, chị ấy nghe nói anh ba đã về nên đến thăm.”
Hạ Lê Hoa đã lấy chồng nên trước đó Tử Tang chưa gặp.
Hạ Lê Hoa gạt tay em, trừng mắt nhìn nàng, tức giận nói: “Cô không biết lễ phép là gì hả? Chúng tôi đến không biết mời vào mà ngồi yên ở đó, đúng là quá kiêu ngạo. Mẹ nói không sai, chú Ba quả là cưới người vợ không hiền không đức, nhìn xem để tóc kiểu gì kìa, đúng là hồ ly tinh…”
“Chị cả…” Hạ Chiêu Quan cau mày nói, dáng vẻ chị ấy thế này ai chịu mời vào nhà, không đuổi họ ra là khoan dung lắm rồi.
“Cô tên là gì?” Hạ Lê Hoa bị Hạ Chiêu Quan cắt, hung hăng trừng em, “lát sẽ tính sổ với em sau.”
“Em…” Hạ Chiêu Quan nhát gan, bị lườm nên phát hoảng, vội lui lại mấy bước. Từ nhỏ đã bị ức hiếp nên cô hơi sợ người chị này.
Mà bên này Hạ Lê Hoa bị cắt ngang không hề ý thức được mình nói cả buổi, đối phương không hề có phản ứng, vẫn ngồi rất vững vàng, tuy rằng đang nhìn mình nhưng không hề tức giận hay có cảm xúc nào khác.
Điều đó làm cho nàng có cảm giác mình như trần truồng, bị nhìn thấu tất cả.
Nàng càng tức giận, giận dữ đi về phía Tức Mặc Tử Tang. Tầm mắt từ bên ngoài nhìn vào phía trong của cửa sổ bị chiếc chăn xinh đẹp đằng sau ả thu hút sự chú ý, kinh hỉ kêu: “Cái chăn đẹp quá.”
Mọi người thường dùng chăn tối màu, màu sắc đơn điệu, chất vải lại kém nên đắp lên không ấm lắm. Còn cái chăn của Tử Tang là do Hạ Mộc ngày đó lên thị trấn mua về. Tuy tiểu thư không phải người quá chú trọng đến hình thức nhưng rất để ý đến chất lượng, đặc biệt với đồ của bản thân. Vì thế, hắn cố ý mua loại chăn tốt nhất, mềm mại, lớp bông lót bên trong là loại thượng hạng, chăn hình chữ màu vàng nhạt, mặt trên còn thêu hoa tinh xảo, không chỉ thoải mái mà còn rất bắt mắt.
Hạ Lê Hoa luôn thích cái đẹp nên nhìn không chớp mắt. Nếu nó là của mình thì tốt, nghĩ vậy, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.