Quyển 1 - Chương 53: Hôn sự của Hạ Chiêu Quan
Xa Lê Nhi
14/07/2015
“Nhưng cha mẹ bắt em đi làm thiếp.” Hạ Chiêu Quan vừa nói xong, lại tiếp tục khóc. “Cái gì?” Hạ Mộc vừa nghe, không khỏi kêu sợ hãi thành tiếng, trên mặt xuất hiện vẻ tức giận, nói: “Cha mẹ nghĩ cái gì vậy, làm phu nhân không phải tốt hơn sao, sao có thể đi làm thiếp.”
Để trấn an Tử Tang, một trong hai người anh em giả vờ kia đi tìm Hạ Mộc.
Hạ Mộc nhìn thấy có người tới, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lễ phép mời người ta vào nhà ngồi. Một trong hai người anh em giả vờ đưa ra một hầu bao, nói: “Mạ của cậu là do tôi phá, chỗ bạc này là để bồi thường cho cậu.”
Hạ Mộc kinh ngạc, sau đó nghiêm túc nhìn người tới, cũng không nhận bạc, “Vì sao anh lại huỷ mạ trong ruộng của tôi?”
Tên kia lườm Hạ Mộc, “Đưa bạc cho cậu thì cậu cứ cầm đi, cái khác không cần hỏi, với số bạc này có muốn mua cả mười lăm mẫu ruộng của cậu cũng được.”
Có lẽ hắn ta sợ Tử Tang, nếu sau này cô ta đi theo Triệu Thế Tử, chỉ cần thổi gió bên cạnh gối là hắn sẽ phải chịu xui xẻo, nhưng Hạ Mộc chỉ là một nô tài, hắn còn lâu mới sợ. Hắn có thể làm theo ý Tử Tang đến bồi thường bạc đã là tốt lắm rồi.
Hạ Mộc hơi hơi nhíu mày, cuối cùng nhận lấy chỗ bạc. Nhìn bóng người kia rời đi, trong mắt hắn loé lên vẻ đăm chiêu, sau đó xoay người đi tìm Tử Tang, đưa cái hầu bao cầm trên tay cho nàng, kể chuyện của người tới, “… Tiểu thư, tôi thấy người này hẳn là người ở kinh thành nên tôi không kinh động đến hắn.”
Vì thế hắn nhận bạc, không truy cứu nhiều. Chiếu theo bình thường mà nói, được bồi thường nhiều bạc như vậy, dù ngày nào mạ cũng bị huỷ người khác cũng tình nguyện.
Hắn cũng thông minh, có thể nghĩ đến kinh thành, Tử Tang liếc Hạ Mộc, “Bạc này anh nên cầm, cái khác đừng quản nữa.”
“Tiểu thư…” Hạ Mộc muốn nói lại thôi.
“Đi xuống.” Tử Tang nói.
“Vâng.” Hạ Mộc đi xuống lầu, ra ngoài sân. Nhìn hai anh em kia rồi trầm tư, trước đây hắn không biết ở nơi này có người ở kinh thành, rất yên tâm. Giờ đã biết, hắn không thể không lo lắng, lo lắng bọn họ gây bất lợi với tiểu thư nhà hắn, xem ra hắn phải chú ý mới được.
Hôm sinh nhật Tử Tang, tuy rằng Hạ Mộc không mời ai cả nhưng vẫn làm thêm nhiều món ăn ngon.
Tử Tang nhìn một bàn đầy đồ ăn. Còn có chiêu bài cười ngây ngô kia của Hạ Mộc, đôi mắt chân thành trong suốt, tràn ngập thành kính chúc phúc: “Tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.”
Nàng đột nhiên cảm thấy, ở kiếp này, cuối cùng nàng cũng có một chút cảm giác về ngày sinh nhật.
Mà ở một nơi xa lắm, tại kinh thành, Triệu Thế Tử nhìn bức thư Tử Tang viết, sắc mặt âm trầm. Gân xanh nổi lên, bàn tay cầm thư bởi vì dùng sức quá mức mà đỏ rực, có thể thấy được lửa giận mà hắn cố kiềm nén lớn cỡ nào.
Người truyền tin đến đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt Triệu Thế Tử thì kinh hãi, tim đập thình thịch. Toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh, sau khi bị dày vò rất lâu, cuối cùng hắn nghe được giọng của Triệu Thế Tử, “Mày đi chuẩn bị, ngày mai lên đường, tao tự mình đến gặp cô ấy.” Giọng Triệu Thế Tử giống như tiếng ma quỷ bò ra từ địa ngục.
“Vâng.”
Tốc độ Hạ Hồi Sinh rất nhanh, tìm được giống của cây ngô, nên cuộc sống của Hạ Mộc ngày càng bận rộn. Luyện võ, làm việc nhà, nuôi gia cầm, làm ruộng… Tay chân của hắn chưa từng ngừng lại, quan trọng nhất là, hắn phải rút ra nhiều thời gian đi chú ý người ngày đó đến đưa bạc. Hơn nữa hắn còn đề phòng cả những người lạ mới vào thôn. Tuy hắn bề bộn nhiều việc nhưng tinh thần vẫn rất tốt, cả ngày cười hề hề với Tử Tang.
Còn Tử Tang khi nhìn Hạ Mộc, đôi mắt thường có thêm một chút mê hoặc.
Hôm nay, Tức Mặc Tử Tang đang ở trong phòng luyện tinh thần lực, đột nhiên nàng ngừng lại, nhìn về hướng cửa viện. Hạ Chiêu Quan kia đã đến rất lâu, ngồi nỉ non khóc ở cửa viện. Làm sao thế nhỉ, thế này chẳng phải khiến nàng phiền lòng sao?
Nàng đứng lên, xuống lầu, đi đến trong viện, mà Hạ Chiêu Quan đang cúi đầu khóc nức nở hiển nhiên không phát hiện ra, vì thế nàng bước ra mở cửa viện. Hạ Chiêu Quan ngẩng đầu thật mạnh, lê hoa đái vũ nhìn Tử Tang, vẻ mặt kinh ngạc.
(Lê hoa đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa. Người phụ nữ trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị nói về vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi: Lê Hoa nhất chi xuân đái vũ. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. Nguồn: từ-điển.com)
“Chị Ba.” Nàng cố lau nước mắt, giọng mũi nghẹn ngào, thanh âm khàn khàn, hiển nhiên trước đó đã khóc rất nhiều.
Tử Tang nhường đường, “Vào đi.”
Hạ Chiêu Quan yếu ớt nhìn thoáng qua Tử Tang. Chị ấy đã quay lưng đi vào trong rồi, nàng hơi bất an gò bó, vốn dĩ nàng muốn đến tìm Hạ Mộc nhưng lại lo Hạ Mộc không ở nhà, chỉ có Tử Tang ở nhà thì sẽ rất xấu hổ. Vì thế nàng không dám tiến vào, định ngồi chờ xem có thể đợi được Hạ Mộc hoặc Hạ Mộc nhìn thấy nàng sẽ chủ động bước ra. Không ngờ có người đến xem nàng, mà người này lại là chị Ba.
Tử Tang ngồi xuống sofa ở phòng khách , lại chỉ chỉ phía trước, “Ngồi đi.”
Hạ Chiêu Quan vội vàng ngồi xuống, cảm giác tay chân không biết để ở đâu, nàng đột nhiên hơi hối hận vì đã tới nơi này. Nàng đã khó mở lời, giờ lại gặp chị Ba lạnh lùng không thích nói chuyện, chẳng phải là khiến nàng càng thêm khó chịu sao?
Một người không dám nói lời nào, một người không biết nên nói gì, vì thế hai người ngồi im, không khí có chút kỳ lạ.
Sau khi im lặng rất lâu, Hạ Chiêu Quan khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn Tử Tang, hỏi: “Chị Ba, Anh Ba đâu rồi ạ?”
“Xuống ruộng rồi.” Tử Tang trả lời.
“Vậy à,” Hạ Chiêu Quan lại trầm mặc một lúc, “Vậy thì, chị Ba, Anh Ba không có ở nhà, em về trước đây.”
“Ngồi.” Tử Tang liếc mắt nhìn nàng một cái, dáng vẻ này của nàng ta mà đi ra ngoài, nếu người khác thấy được, còn tưởng rằng nàng – người chị Ba trên danh nghĩa này bắt nạt cô em chồng.
Hạ Chiêu Quan vừa nghe thì lập tức không dám lộn xộn nữa, ngơ ngác ngồi, mà Tức Mặc Tử Tang cũng không nói gì, ngồi ở ghế tựa, nhìn cửa sổ bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Gần đến giữa trưa, cuối cùng Hạ Mộc đã trở lại, hắn đi vào phòng khách, Hạ Chiêu Quan vui vẻ nghênh đón, kêu: “Anh Ba.” Sự uỷ khuất trong lòng lại nổi lên, bật khóc.
Hạ Mộc sợ tới mức nhảy dựng, luống cuống tay chân lên, “Em Hai, sao thế, đừng khóc, có việc từ từ nói.”
Hắn trở về lâu như vậy còn chưa bao giờ thấy em gái mình khóc dữ dội như thế.
Dưới sự trấn an của Hạ Mộc, cảm xúc của Hạ Chiêu Quan cuối cùng ổn định hơn một chút, nghẹn ngào nói: “Anh Ba, cha mẹ tìm cho em một mối hôn sự.”
Hạ Chiêu Quan mười lăm tuổi, ấn theo lẽ thường mà nói đã sớm nên đính thân, nhưng ánh mắt vợ chồng Hạ Đại Hầu rất cao, không, nói chính xác ra yêu cầu nhiều, doạ nhiều người đến cầu thân chạy mất. Bởi vậy đã làm chậm trễ việc hôn sự của Hạ Chiêu Quan.
“Đây là chuyện tốt mà! Em không còn nhỏ nữa.” Hạ Mộc cười nói.
“Nhưng cha mẹ bắt em đi làm thiếp.” Hạ Chiêu Quan vừa nói xong, lại tiếp tục khóc.
“Cái gì?” Hạ Mộc vừa nghe, không khỏi kêu sợ hãi thành tiếng, trên mặt xuất hiện vẻ tức giận, nói: “Cha mẹ nghĩ cái gì vậy, làm phu nhân không phải tốt hơn sao, sao có thể đi làm thiếp.”
“Đối phương là một cử nhân. Trong nhà có tiền, sính lễ nhiều, cha mẹ tất nhiên sẽ đồng ý, trọng yếu là, cha mẹ nói, cử nhân kia có quan hệ rộng. Chỉ cần em gả cho cử nhân. Anh Tư tuyệt đối có thể qua được cuộc thi tú tài.” Hạ Chiêu Quan khóc giải thích.
“Vậy anh Tư của em đâu? Nó biết không?” Hạ Mộc hỏi.
“Anh Tư ở học đường, còn chưa biết. Anh Ba, em không muốn làm thiếp, chết cũng không đồng ý làm thiếp. Cha mẹ… Cha mẹ, bọn họ làm sao có thể bảo em đi làm thiếp chứ, em cũng là con gái họ mà… Em ghét họ. Còn có đại ca, anh Hai, đều bảo em nên gả, ô ô…” Hạ Chiêu Quan vừa nghĩ đến người nhà. Khóc càng thêm thương tâm.
“Đừng khóc, không cần làm thiếp, em gái anh tuyệt đối không thể làm thiếp, dù đối phương có tiền có tốt đến mức nào cũng không thể làm thiếp. Giờ cha mẹ ở đâu, anh Ba sẽ đi nói chuyện, hơn nữa anh Tư của em cũng sẽ không để cho em làm thiếp. Yên tâm, ai cũng không cho em đi làm thiếp đâu.” Hạ Mộc an ủi nói.
“Anh Ba, cũng là anh tốt nhất.” Hạ Chiêu Quan vừa khóc vừa nói, trong lòng trấn định hơn rất nhiều, từ lúc biết bản thân phải gả đi làm thiếp, ngay cả cái chết nàng cũng đã nghĩ đến.
Tử Tang nhìn thoáng qua hai anh em “Tương thân tương ái” kia, xoay người lên lầu, hai người đều không chú ý tới.
Chạng vạng Hạ Thư cũng vội vội vàng vàng đến, vừa vào cửa đã vội hỏi Hạ Mộc ngồi trong phòng khách: “Anh Ba, em Hai có từng đến đây không?”
“Đang ở sau viện giúp anh rửa rau kìa.” Hạ Mộc nói.
Hạ Thư vội đi ra sau viện, quả nhiên thấy Hạ Chiêu Quan đang rửa rau, cuối cùng cậu cũng được thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Tư.”Hạ Chiêu Quan nói một tiếng, sau đó lại tiếp tục rửa.
“Em biết rồi à.” Hạ Mộc xuất hiện sau lưng Hạ Thư.
Hạ Thư quay lại, nhìn Hạ Mộc, bất đắc dĩ nói: “Em biết cả rồi, em vừa về nhà thì cha mẹ bảo em đi khuyên em Hai. Lúc đó em mới biết cha mẹ bảo em Hai đi làm thiếp nhà người ta, biết em ấy chạy ra ngoài, em đoán chắc em ấy sẽ đến tìm anh nên qua đây.”
“Em ấy đã khóc cả ngày, mắt sưng húp lên, cha mẹ…” Hạ Mộc thở dài, cuối cùng không nói gì tiếp.
“Anh Ba, em đường đường là nam tử hán. Tất nhiên đi thi phải dựa vào khả năng của chính mình, tuyệt đối không đẩy em gái vào hố lửa đâu. Anh yên tâm đi, em tuyệt đối không để cha mẹ gả em Hai đi.” Hạ Thư nói rất nghiêm túc.
“Anh Ba biết, em sẽ không vì bản thân mà hy sinh người nhà.” Hạ Mộc vỗ vỗ vai Hạ Thư, “Ở lại ăn bữa cơm nhé, ăn xong anh và các em cùng đi gặp cha mẹ.”
Hạ Thư gật gật đầu.
Ăn xong, thu dọn mặt bàn sạch sẽ, Hạ Mộc nói với Tử Tang một tiếng, rồi dẫn Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan đi về phía nhà họ Hạ.
Tối mịt, Hạ Mộc từ nhà họ Hạ trở về nhà trúc, thấy trong phòng khách thắp đèn sáng, những đau khổ gặp được ở chỗ cha mẹ nhất thời tan biến. Hắn cao hứng bước vào phòng khách, thấy tiểu thư dựa nửa người trên ghế sofa, nhắm mắt, hình như đang ngủ.
Ngay tại hắn đang do dự có nên đánh thức tiểu thư dậy hay không, Tử Tang đột nhiên mở mắt.
“Tiểu thư, sao cô chưa về phòng nghỉ ngơi?” Hạ Mộc cười hỏi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng.
“Chưa buồn ngủ.” Tử Tang nhàn nhạt nói.
“Tiểu thư, chuyện của Chiêu Quan xử lý xong rồi, con bé sẽ không phải gả đi làm thiếp nữa. Ngày mai cha mẹ tôi sẽ nói với bà mối, về sau hôn sự của Chiêu Quan sẽ do tôi và Hạ Thư làm chủ, nhưng… tôi phải đưa cho cha mẹ mười lượng bạc, cộng thêm sự uy hiếp của em Tư sau này không đọc sách nữa việc mới thành.” Hạ Mộc nói, câu cuối cùng cực kì bất đắc dĩ.
“…”Tử Tang vẫn giống như bình thường, có nghe thấy nhưng không trả lời.
“Bảo một cô gái đi làm thiếp chẳng phải là phá hỏng cả đời con gái sao? Cha mẹ, bọn họ… tôi không thể hiểu nổi.” Hạ Mộc lại tiếp tục nói. Hắn đã từng làm hạ nhân, nên biết đôi khi thiếp còn không bằng cả hạ nhân, đến lúc chết, trên bia chỉ được ghi tên mình.
“…”
“Em gái tôi nhìn thì yếu đuối, dễ bị bắt nạt nhưng tính tình lại cương liệt vô cùng, nếu bắt nó đi làm thiếp, vậy chẳng phải là bức nó đi tìm cái chết hay sao!” Hạ Mộc thở dài.
“…”
“Tuổi của em Hai không còn nhỏ, cha mẹ lại như vậy, là những người không đáng tin cậy. Tôi phải cẩn thận xem xét mới được, tìm cho em ấy một người chồng tốt, tiếc rằng tôi cũng không quen biết nhiều, xem ra phải tìm một bà mối đáng tin.” Hạ Mộc suy xét .
“…” Tử Tang không thể không nói, đôi lúc Hạ Mộc còn già hơn cả ông lão, nhưng hắn cũng được coi là một người anh tốt…
Để trấn an Tử Tang, một trong hai người anh em giả vờ kia đi tìm Hạ Mộc.
Hạ Mộc nhìn thấy có người tới, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lễ phép mời người ta vào nhà ngồi. Một trong hai người anh em giả vờ đưa ra một hầu bao, nói: “Mạ của cậu là do tôi phá, chỗ bạc này là để bồi thường cho cậu.”
Hạ Mộc kinh ngạc, sau đó nghiêm túc nhìn người tới, cũng không nhận bạc, “Vì sao anh lại huỷ mạ trong ruộng của tôi?”
Tên kia lườm Hạ Mộc, “Đưa bạc cho cậu thì cậu cứ cầm đi, cái khác không cần hỏi, với số bạc này có muốn mua cả mười lăm mẫu ruộng của cậu cũng được.”
Có lẽ hắn ta sợ Tử Tang, nếu sau này cô ta đi theo Triệu Thế Tử, chỉ cần thổi gió bên cạnh gối là hắn sẽ phải chịu xui xẻo, nhưng Hạ Mộc chỉ là một nô tài, hắn còn lâu mới sợ. Hắn có thể làm theo ý Tử Tang đến bồi thường bạc đã là tốt lắm rồi.
Hạ Mộc hơi hơi nhíu mày, cuối cùng nhận lấy chỗ bạc. Nhìn bóng người kia rời đi, trong mắt hắn loé lên vẻ đăm chiêu, sau đó xoay người đi tìm Tử Tang, đưa cái hầu bao cầm trên tay cho nàng, kể chuyện của người tới, “… Tiểu thư, tôi thấy người này hẳn là người ở kinh thành nên tôi không kinh động đến hắn.”
Vì thế hắn nhận bạc, không truy cứu nhiều. Chiếu theo bình thường mà nói, được bồi thường nhiều bạc như vậy, dù ngày nào mạ cũng bị huỷ người khác cũng tình nguyện.
Hắn cũng thông minh, có thể nghĩ đến kinh thành, Tử Tang liếc Hạ Mộc, “Bạc này anh nên cầm, cái khác đừng quản nữa.”
“Tiểu thư…” Hạ Mộc muốn nói lại thôi.
“Đi xuống.” Tử Tang nói.
“Vâng.” Hạ Mộc đi xuống lầu, ra ngoài sân. Nhìn hai anh em kia rồi trầm tư, trước đây hắn không biết ở nơi này có người ở kinh thành, rất yên tâm. Giờ đã biết, hắn không thể không lo lắng, lo lắng bọn họ gây bất lợi với tiểu thư nhà hắn, xem ra hắn phải chú ý mới được.
Hôm sinh nhật Tử Tang, tuy rằng Hạ Mộc không mời ai cả nhưng vẫn làm thêm nhiều món ăn ngon.
Tử Tang nhìn một bàn đầy đồ ăn. Còn có chiêu bài cười ngây ngô kia của Hạ Mộc, đôi mắt chân thành trong suốt, tràn ngập thành kính chúc phúc: “Tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.”
Nàng đột nhiên cảm thấy, ở kiếp này, cuối cùng nàng cũng có một chút cảm giác về ngày sinh nhật.
Mà ở một nơi xa lắm, tại kinh thành, Triệu Thế Tử nhìn bức thư Tử Tang viết, sắc mặt âm trầm. Gân xanh nổi lên, bàn tay cầm thư bởi vì dùng sức quá mức mà đỏ rực, có thể thấy được lửa giận mà hắn cố kiềm nén lớn cỡ nào.
Người truyền tin đến đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt Triệu Thế Tử thì kinh hãi, tim đập thình thịch. Toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh, sau khi bị dày vò rất lâu, cuối cùng hắn nghe được giọng của Triệu Thế Tử, “Mày đi chuẩn bị, ngày mai lên đường, tao tự mình đến gặp cô ấy.” Giọng Triệu Thế Tử giống như tiếng ma quỷ bò ra từ địa ngục.
“Vâng.”
Tốc độ Hạ Hồi Sinh rất nhanh, tìm được giống của cây ngô, nên cuộc sống của Hạ Mộc ngày càng bận rộn. Luyện võ, làm việc nhà, nuôi gia cầm, làm ruộng… Tay chân của hắn chưa từng ngừng lại, quan trọng nhất là, hắn phải rút ra nhiều thời gian đi chú ý người ngày đó đến đưa bạc. Hơn nữa hắn còn đề phòng cả những người lạ mới vào thôn. Tuy hắn bề bộn nhiều việc nhưng tinh thần vẫn rất tốt, cả ngày cười hề hề với Tử Tang.
Còn Tử Tang khi nhìn Hạ Mộc, đôi mắt thường có thêm một chút mê hoặc.
Hôm nay, Tức Mặc Tử Tang đang ở trong phòng luyện tinh thần lực, đột nhiên nàng ngừng lại, nhìn về hướng cửa viện. Hạ Chiêu Quan kia đã đến rất lâu, ngồi nỉ non khóc ở cửa viện. Làm sao thế nhỉ, thế này chẳng phải khiến nàng phiền lòng sao?
Nàng đứng lên, xuống lầu, đi đến trong viện, mà Hạ Chiêu Quan đang cúi đầu khóc nức nở hiển nhiên không phát hiện ra, vì thế nàng bước ra mở cửa viện. Hạ Chiêu Quan ngẩng đầu thật mạnh, lê hoa đái vũ nhìn Tử Tang, vẻ mặt kinh ngạc.
(Lê hoa đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa. Người phụ nữ trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị nói về vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi: Lê Hoa nhất chi xuân đái vũ. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. Nguồn: từ-điển.com)
“Chị Ba.” Nàng cố lau nước mắt, giọng mũi nghẹn ngào, thanh âm khàn khàn, hiển nhiên trước đó đã khóc rất nhiều.
Tử Tang nhường đường, “Vào đi.”
Hạ Chiêu Quan yếu ớt nhìn thoáng qua Tử Tang. Chị ấy đã quay lưng đi vào trong rồi, nàng hơi bất an gò bó, vốn dĩ nàng muốn đến tìm Hạ Mộc nhưng lại lo Hạ Mộc không ở nhà, chỉ có Tử Tang ở nhà thì sẽ rất xấu hổ. Vì thế nàng không dám tiến vào, định ngồi chờ xem có thể đợi được Hạ Mộc hoặc Hạ Mộc nhìn thấy nàng sẽ chủ động bước ra. Không ngờ có người đến xem nàng, mà người này lại là chị Ba.
Tử Tang ngồi xuống sofa ở phòng khách , lại chỉ chỉ phía trước, “Ngồi đi.”
Hạ Chiêu Quan vội vàng ngồi xuống, cảm giác tay chân không biết để ở đâu, nàng đột nhiên hơi hối hận vì đã tới nơi này. Nàng đã khó mở lời, giờ lại gặp chị Ba lạnh lùng không thích nói chuyện, chẳng phải là khiến nàng càng thêm khó chịu sao?
Một người không dám nói lời nào, một người không biết nên nói gì, vì thế hai người ngồi im, không khí có chút kỳ lạ.
Sau khi im lặng rất lâu, Hạ Chiêu Quan khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn Tử Tang, hỏi: “Chị Ba, Anh Ba đâu rồi ạ?”
“Xuống ruộng rồi.” Tử Tang trả lời.
“Vậy à,” Hạ Chiêu Quan lại trầm mặc một lúc, “Vậy thì, chị Ba, Anh Ba không có ở nhà, em về trước đây.”
“Ngồi.” Tử Tang liếc mắt nhìn nàng một cái, dáng vẻ này của nàng ta mà đi ra ngoài, nếu người khác thấy được, còn tưởng rằng nàng – người chị Ba trên danh nghĩa này bắt nạt cô em chồng.
Hạ Chiêu Quan vừa nghe thì lập tức không dám lộn xộn nữa, ngơ ngác ngồi, mà Tức Mặc Tử Tang cũng không nói gì, ngồi ở ghế tựa, nhìn cửa sổ bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Gần đến giữa trưa, cuối cùng Hạ Mộc đã trở lại, hắn đi vào phòng khách, Hạ Chiêu Quan vui vẻ nghênh đón, kêu: “Anh Ba.” Sự uỷ khuất trong lòng lại nổi lên, bật khóc.
Hạ Mộc sợ tới mức nhảy dựng, luống cuống tay chân lên, “Em Hai, sao thế, đừng khóc, có việc từ từ nói.”
Hắn trở về lâu như vậy còn chưa bao giờ thấy em gái mình khóc dữ dội như thế.
Dưới sự trấn an của Hạ Mộc, cảm xúc của Hạ Chiêu Quan cuối cùng ổn định hơn một chút, nghẹn ngào nói: “Anh Ba, cha mẹ tìm cho em một mối hôn sự.”
Hạ Chiêu Quan mười lăm tuổi, ấn theo lẽ thường mà nói đã sớm nên đính thân, nhưng ánh mắt vợ chồng Hạ Đại Hầu rất cao, không, nói chính xác ra yêu cầu nhiều, doạ nhiều người đến cầu thân chạy mất. Bởi vậy đã làm chậm trễ việc hôn sự của Hạ Chiêu Quan.
“Đây là chuyện tốt mà! Em không còn nhỏ nữa.” Hạ Mộc cười nói.
“Nhưng cha mẹ bắt em đi làm thiếp.” Hạ Chiêu Quan vừa nói xong, lại tiếp tục khóc.
“Cái gì?” Hạ Mộc vừa nghe, không khỏi kêu sợ hãi thành tiếng, trên mặt xuất hiện vẻ tức giận, nói: “Cha mẹ nghĩ cái gì vậy, làm phu nhân không phải tốt hơn sao, sao có thể đi làm thiếp.”
“Đối phương là một cử nhân. Trong nhà có tiền, sính lễ nhiều, cha mẹ tất nhiên sẽ đồng ý, trọng yếu là, cha mẹ nói, cử nhân kia có quan hệ rộng. Chỉ cần em gả cho cử nhân. Anh Tư tuyệt đối có thể qua được cuộc thi tú tài.” Hạ Chiêu Quan khóc giải thích.
“Vậy anh Tư của em đâu? Nó biết không?” Hạ Mộc hỏi.
“Anh Tư ở học đường, còn chưa biết. Anh Ba, em không muốn làm thiếp, chết cũng không đồng ý làm thiếp. Cha mẹ… Cha mẹ, bọn họ làm sao có thể bảo em đi làm thiếp chứ, em cũng là con gái họ mà… Em ghét họ. Còn có đại ca, anh Hai, đều bảo em nên gả, ô ô…” Hạ Chiêu Quan vừa nghĩ đến người nhà. Khóc càng thêm thương tâm.
“Đừng khóc, không cần làm thiếp, em gái anh tuyệt đối không thể làm thiếp, dù đối phương có tiền có tốt đến mức nào cũng không thể làm thiếp. Giờ cha mẹ ở đâu, anh Ba sẽ đi nói chuyện, hơn nữa anh Tư của em cũng sẽ không để cho em làm thiếp. Yên tâm, ai cũng không cho em đi làm thiếp đâu.” Hạ Mộc an ủi nói.
“Anh Ba, cũng là anh tốt nhất.” Hạ Chiêu Quan vừa khóc vừa nói, trong lòng trấn định hơn rất nhiều, từ lúc biết bản thân phải gả đi làm thiếp, ngay cả cái chết nàng cũng đã nghĩ đến.
Tử Tang nhìn thoáng qua hai anh em “Tương thân tương ái” kia, xoay người lên lầu, hai người đều không chú ý tới.
Chạng vạng Hạ Thư cũng vội vội vàng vàng đến, vừa vào cửa đã vội hỏi Hạ Mộc ngồi trong phòng khách: “Anh Ba, em Hai có từng đến đây không?”
“Đang ở sau viện giúp anh rửa rau kìa.” Hạ Mộc nói.
Hạ Thư vội đi ra sau viện, quả nhiên thấy Hạ Chiêu Quan đang rửa rau, cuối cùng cậu cũng được thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Tư.”Hạ Chiêu Quan nói một tiếng, sau đó lại tiếp tục rửa.
“Em biết rồi à.” Hạ Mộc xuất hiện sau lưng Hạ Thư.
Hạ Thư quay lại, nhìn Hạ Mộc, bất đắc dĩ nói: “Em biết cả rồi, em vừa về nhà thì cha mẹ bảo em đi khuyên em Hai. Lúc đó em mới biết cha mẹ bảo em Hai đi làm thiếp nhà người ta, biết em ấy chạy ra ngoài, em đoán chắc em ấy sẽ đến tìm anh nên qua đây.”
“Em ấy đã khóc cả ngày, mắt sưng húp lên, cha mẹ…” Hạ Mộc thở dài, cuối cùng không nói gì tiếp.
“Anh Ba, em đường đường là nam tử hán. Tất nhiên đi thi phải dựa vào khả năng của chính mình, tuyệt đối không đẩy em gái vào hố lửa đâu. Anh yên tâm đi, em tuyệt đối không để cha mẹ gả em Hai đi.” Hạ Thư nói rất nghiêm túc.
“Anh Ba biết, em sẽ không vì bản thân mà hy sinh người nhà.” Hạ Mộc vỗ vỗ vai Hạ Thư, “Ở lại ăn bữa cơm nhé, ăn xong anh và các em cùng đi gặp cha mẹ.”
Hạ Thư gật gật đầu.
Ăn xong, thu dọn mặt bàn sạch sẽ, Hạ Mộc nói với Tử Tang một tiếng, rồi dẫn Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan đi về phía nhà họ Hạ.
Tối mịt, Hạ Mộc từ nhà họ Hạ trở về nhà trúc, thấy trong phòng khách thắp đèn sáng, những đau khổ gặp được ở chỗ cha mẹ nhất thời tan biến. Hắn cao hứng bước vào phòng khách, thấy tiểu thư dựa nửa người trên ghế sofa, nhắm mắt, hình như đang ngủ.
Ngay tại hắn đang do dự có nên đánh thức tiểu thư dậy hay không, Tử Tang đột nhiên mở mắt.
“Tiểu thư, sao cô chưa về phòng nghỉ ngơi?” Hạ Mộc cười hỏi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng.
“Chưa buồn ngủ.” Tử Tang nhàn nhạt nói.
“Tiểu thư, chuyện của Chiêu Quan xử lý xong rồi, con bé sẽ không phải gả đi làm thiếp nữa. Ngày mai cha mẹ tôi sẽ nói với bà mối, về sau hôn sự của Chiêu Quan sẽ do tôi và Hạ Thư làm chủ, nhưng… tôi phải đưa cho cha mẹ mười lượng bạc, cộng thêm sự uy hiếp của em Tư sau này không đọc sách nữa việc mới thành.” Hạ Mộc nói, câu cuối cùng cực kì bất đắc dĩ.
“…”Tử Tang vẫn giống như bình thường, có nghe thấy nhưng không trả lời.
“Bảo một cô gái đi làm thiếp chẳng phải là phá hỏng cả đời con gái sao? Cha mẹ, bọn họ… tôi không thể hiểu nổi.” Hạ Mộc lại tiếp tục nói. Hắn đã từng làm hạ nhân, nên biết đôi khi thiếp còn không bằng cả hạ nhân, đến lúc chết, trên bia chỉ được ghi tên mình.
“…”
“Em gái tôi nhìn thì yếu đuối, dễ bị bắt nạt nhưng tính tình lại cương liệt vô cùng, nếu bắt nó đi làm thiếp, vậy chẳng phải là bức nó đi tìm cái chết hay sao!” Hạ Mộc thở dài.
“…”
“Tuổi của em Hai không còn nhỏ, cha mẹ lại như vậy, là những người không đáng tin cậy. Tôi phải cẩn thận xem xét mới được, tìm cho em ấy một người chồng tốt, tiếc rằng tôi cũng không quen biết nhiều, xem ra phải tìm một bà mối đáng tin.” Hạ Mộc suy xét .
“…” Tử Tang không thể không nói, đôi lúc Hạ Mộc còn già hơn cả ông lão, nhưng hắn cũng được coi là một người anh tốt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.