Chương 26: Bác sĩ Tiêu từ bộ Thánh Viêm
Liên Hề Liên Hề
15/10/2021
Trong hành lang bệnh viện, Sở Ương cầm cái ghế đẩu trong tay, ý đồ đập
tan cửa sổ bị bôi sơn bẩn thỉu, xem cảnh tượng bên ngoài như thế nào.
Cậu muốn biết bệnh viện đã biến đổi thành thế này thì ở ngoài có bị lây
nhiễm hay không.
Nếu như chỉ mỗi bệnh viện, vậy tại sao tới giờ vẫn chưa có cứu viện?
Trong phòng bệnh khác, Lâm Kỳ đang tỉ mỉ nghiên cứu một vài thứ trông giống như hà biển* lớn được gắn lên tường, trên đống hà biển đóng mở có thể lờ mờ nhìn thấy đó là răng và lưỡi của con người. Lâm Kỳ không rõ đó có phải của bệnh nhân và nhân viên y tế không, từ trong túi áo khoác hắn lấy ra dãy hộp đựng như loại để thuốc trong một tuần*, cạo một lớp mỏng rồi bỏ vào ô nhỏ trên hà biển đầu tiên.
*Hà biển: là một loại động vật chân khớp đặc biệt thuộc cận lớp Cirripedia trong phân ngành Giáp xác, và do đó có họ hàng với cua và tôm hùm.
Sở Ương dùng hết toàn lực, phi cái ghế thẳng tới cửa sổ thủy tinh. Nhưng âm thanh vỡ vụn như mong đợi không xuất hiện, Sở Ương cảm thấy cái ghế tiếp xúc với cửa sổ ngay lập tức đã biến dạng, cửa kính vốn dĩ phải cứng rắn bây giờ đang mềm mại uốn cong ra ngoài, cái ghế đẩu như va phải thứ gì đó rất co giãn đàn hồi, tựa như đống thịt hoặc cao su. Lúc cậu đẩy cái ghế ra thì cửa sổ đã trở về nguyên dạng, không chút sứt mẻ nào.
Sở Ương không tin chuyện ma quỷ, đổi sang cánh cửa sổ khác ném lại lần nữa, kết quả vẫn như cũ. Cậu tức giận quăng cái ghế xuống, nhìn quanh bốn phía, nhặt cái đinh ghỉ sắt dưới đất lên. Cậu cầm cái đinh đâm vào “Tấm kính” mềm mại, và cậu không ngờ chất liệu này lại mềm dẻo đến mức không thể đâm xuyên qua được.
“Cậu làm gì đấy?” Lâm Kỳ sau lưng cậu hỏi.
Sở Ương quay đầu, “Tôi muốn xem hoàn cảnh bên ngoài như thế nào?”
Lâm Kỳ đi tới, vươn tay chọc cánh cửa sổ, nhẹ hừ, “Thì ra ngay cả những vật vô cơ cũng bắt đầu entropy hóa.” Nói xong, không thèm quan tâm đi về hướng thang máy.
Sở Ương đuổi theo hắn, thấp giọng hỏi, “Chúng ta sẽ làm gì…khi đối diện với một tôi khác đây?” Hiện tại nói ra lời này vẫn khiến người ta sững sốt như lúc ban đầu. Cậu không thể tưởng tưởng nếu mình đối mặt với một chính mình khác sẽ có cảm giác gì.
Lâm Kỳ sẽ giết chết mình sao? Hơn nữa, tại sao bản thân lại gây ra sự lấy nhiễm….khủng khiếp tới vậy?
Lâm Kỳ vừa đi vừa nói, “Nếu như cậu là người lây nhiễm bệnh viện này, rất có thể cậu đã rời đi rồi. Trong trường hợp đó ta có thể lùi lại mà cầu việc khác, là tách biệt hoàn toàn thực tế này khỏi thực tế của chúng ta. Nhưng nếu cậu chưa rời đi thì….” Lâm Kỳ cười như không cười liếc mắt nhìn cậu, “Cậu sẽ có cơ hội chứng kiến cục diện chính mình và tôi đánh nhau đó nhé.”
Đúng lúc này, bọn họ nghe được một tiếng động kỳ dị.
Là âm thanh của thứ gì đó trườn bò trên mặt đất…. Xoạt — xoạt — xoạt — từng chút một, chậm chạp dai dẳng từ cuối hành lang tăm tối truyền đến, văng vẳng khắp bệnh viện trống trãi yên tĩnh.
Sở Ương lập tức nhớ tới câu nói của Trần Y, âm thanh bò lết trong phòng bệnh.
Cả hai ngay lập tức tập trung tầm nhìn về phía cuối hành lang có ánh đèn le lói. Trong ánh sáng chói lọi, một thứ đen sì dần ló đầu khỏi góc hành lang. Mờ ảo, như cái thứ lông xù gì đó….
Là tóc sao? Chẳng lẽ là người?
Sở Ương vội vàng cầm cái ghế dưới đất, đi theo Lâm Kỳ cẩn thận tiếp cận cái bóng lông lá xù xì kia. Xoẹt xẹt — xoẹt xẹt — giữa tiếng kéo lê, hình như còn nghe thấy một tiếng thờ dốc hồng hộc, đôi khi xen lẫn với tiếng thì thầm khe khẽ. Dưới ánh đèn chập chờn, họ nhận ra thứ đang dần dần bò về phía mình từ cuối hành lang toàn thân đều là tóc….
Mái tóc người xoắn xuýt rối tung cứ như dung hợp tóc của rất nhiều người, có cả tóc nhuộm vàng, không khác gì con sâu róm đang uốn éo trên mặt đất, còn liên tục phát ra tiếng thút thít rả rít…
Chẳng lẽ âm thanh trong phòng bệnh Trần Y…là do thứ này phát ra sao? Chả trách mọi người đều nói không nên mở mắt.
Nếu một người bình thường chưa từng gặp ma mà nhìn thấy thứ này đang bò bên giường mình thì có sợ hãi đến mất trí không chứ?
Lâm Kỳ thở phào nhẹ nhõm, “Còn may, chỉ mới có vài người bị entropy hóa thôi.”
“Vài là bao nhiêu?” Sở Ương thấy thứ kia ngày càng gần, lui về sau, “Vậy là không liên quan đến người phụ nữ mang thai tự sát đúng không?”
“Chắc không, có thể thấy thực tế này chỉ mới bị lây nhiễm không lâu, mặc dù tốc độ cực nhanh. Những lời đồn ma ám trong quá khứ hẳn là do có sự gán ghép hoặc do thực tế song song khác thâm nhập, nên cũng không tạo thành nguy hiểm gì, miễn không nhìn thấy là có thể phủ định chúng, vì vậy không gây ra sự chú ý nào đến hội trượng lão chúng tôi. Có điều thực tế này…không đúng lắm.”
Hội trưởng lão.
Cậu biết ngay sau lưng Lâm Kỳ hẳn là có một tổ chức nào đó mà….
Lâm Kỳ giơ mặt giây chuyền có chữ rune* như cành cây lên, nhanh chân tiến về phía đống lông tóc kia, trong miệng bắt đầu niệm chú văn của loại ngôn ngữ lạ lùng mà Sở Ương nghe không hiểu. Một sức mạnh vô hình như đang dâng trào giữa những âm điệu trầm bổng du dương, không khí xung quanh cũng bị ảnh hưởng trở nên rung động từng tầng gợn sóng.
*Chữ Rune: là loại chữ được người Viking ở Scandinavia sử dụng. Đây là loại chữ chỉ sử dụng nét thẳng. Nó có 24 ký tự (như bảng chữ cái Anh hiện đại nhưng không có w, j, x, k, u). Đến thế kỷ X, bảng giảm xuống còn 16 ký tự. Việc này làm cho chữ v có thể đọc thành u, v, oo,… Đến thế kỷ XX, một số người vẫn còn tin vào chữ rune dành cho thần lùn Viking. Hiện loại chữ cũng như tiếng Na Uy cổ vẫn chưa được giải chi tiết.
Quái vật kia gầm lên tiếng thét muốn xuyên thủng màng nhĩ, bắt đầu cuộn thành một đoàn, sau đó ra vẻ muốn lùi về phía sau. Ngay tại lúc này, đột nhiên một ánh sáng bạc bắn ra từ cuối hành lang, và ngay lập tức đánh trúng con quái vật. Tiếng kêu thảm thiết của con quái vật chợt khiến Sở Ương cảm thấy đầu đau đớn kịch liệt, ngũ tạng lục phủ như đảo lộn hết cả lên. Tiếp đó, tất cả những sợi tóc bỗng rụng rời toàn bộ, một ít máu mủ vàng đỏ từ từ trào ra dưới sợi tóc.
Ghim trên đống tóc là một con dao màu bạc.
Sở Ương mãi lúc sau mới từ cơn choáng váng tỉnh táo lại, nhận ra mình đã không cẩn thận mà làm rớt điện thoại của Lâm Kỳ, vội cuống quít nhặt lên, may mà chưa hư. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, thì thấy Lâm Kỳ đang nhanh chân sải bước tới chỗ bóng người cuối hành lang, phẫn nộ đùng đùng rống to, “Có biết cái gì gọi là tới trước tới sau không hả!”
Bóng người đối diện đi về phía họ vậy mà cất lời, “Nơi này là bệnh viện của tôi, anh mới là người không hiểu phép tắc đấy?”
Thanh âm quen thuộc, vừa ôn nhu vừa hiền từ. Sở Ương mau lẹ chạy lại gần mấy bước, cẩn thận tránh né vũng máu đang tràn lan dưới sàn, sau đó dần dần nhìn thấy người đàn ông mặc áo blouse trắng thư thái đứng ở cuối hành lang.
Là bác sĩ Tiêu Dật Tuyền trị liệu cho Trần Y lúc ban ngày đây mà?!
Ánh mắt Lâm Kỳ bốc hỏa, như muốn đánh người đến nơi, “Lúc nhìn thấy anh là tôi đã nghi ngờ rồi. Nói mau, anh thuộc trường phái nào?”
Trường phái nào? Phù thủy hắc ám mà còn chia phe chia phái nữa cơ…. Sở Ương lòng thầm phỉ nhổ, lúc này cũng theo tới, vẻ mặt vẫn có chút kinh ngạc,, “Bác sĩ Tiêu, sao anh cũng ở đây vậy?”
“Này còn phải nói sao, anh ta đồng hành cùng với mình đó nha.” Lâm Kỳ cười lạnh.
Đồng hành? Có trùng hợp quá không dạ?
Hay thật sự chỉ là đúng dịp thôi?
Tiêu Dật Tuyền không kiêu không gấp, xoay người cầm con dao ngắn màu bạc dưới đất lên. Sở Ương phát hiện lưỡi dao không dính chút uế vật gì trên nó. Giọng nói bác sĩ Tiêu dịu dàng, so với Lâm Kỳ còn tuyệt hơn, “Bệnh viện này vẫn luôn được bộ Thánh Viêm trông coi. Ngay cả người của hội trưởng lão mà mấy người còn chưa đi chào hỏi đã tùy tiện thâm nhập, có phải nên đưa ra lời giải thích thỏa đáng hay không đây?”
“Nếu bộ Thánh Viêm của các người làm tốt công tác, thì tôi sẽ không xuất hiện ở đây.” Lâm Kỳ quay đầu chỉ vào bãi tóc dưới đất, “Cái thứ quỷ này ở bệnh viện mấy người bò tới bò lui lâu như vậy, nhiều người còn nghe thấy, vậy mà tới tận hôm nay anh mới đi giải quyết vấn đề là sao?!”
“Vì chúng tôi không muốn đánh rắn động cỏ! Chúng tôi cần xác định người tạo thành lây nhiễm này rốt cuộc là quan sát viên cấp mấy!” Giọng điệu Tiêu Dật Tuyền dần cứng rắn, “Giờ thì hay rồi, hai người vừa đến, y chắc chắn đã phát hiện.”
“Nếu lúc nãy anh không đâm nó một dao thì nó cũng chẳng hét lớn như vậy đâu!”
“Thế anh cho rằng mình dùng chữ rune cao cấp thì nó không kêu hả?”
“Nhưng ít ra nó sẽ không la lớn cỡ đó biết chưa!”
Sở Ương nhìn hai người ở nơi khủng bố như vậy mà cãi nhau quên trời quên đất, khung bình luận cũng cãi nhau ì xèo nhưng vẫn hưng phấn tặng quà rất nhiều, cậu quyết định mình phải làm một trợ lý đủ tiêu chuẩn, phải đứng ra khuyên can, thế là cậu cẩn thận chen miệng, “Này….Hai người có nghĩ mình nên rời khỏi đây rồi hãy cãi nhau tiếp được không? Nhìn bên kia xem là gì vậy?
Hai người tạm thời đình chiến nhưng vẫn dùng ánh mắt giết người trừng nhau, nhìn theo hướng Sở Ương chỉ.
Tại cuối hành lang, có một bức tường khổng lồ….Chính xác mà nói thì là bức tường thịt. Trên thân phủ đầy mụn nhọt lớn nhỏ khác nhau, màu sắc xanh xanh tím tím, bên trong còn có thứ ánh sáng kỳ dị màu đỏ như máu thịt, mơ hồ nhìn thấy một số bóng đen như cơ thể người, nhưng hình dạng quá mức méo mó, tay và chân mọc lệch ở những chỗ đáng ra không nên có. Tường thịt không ngừng rung động ngọ nguậy, phát ra từng nhịp tim trầm đục. Mới rồi thì không cảm nhận được gì, bây giờ bình tĩnh lại, lập tức cảm thấy tiếng nhịp tim đang run rẩy dọc theo mặt đất ngày càng bẩn và nhão nhẹt.
Lâm Kỳ khẽ hỏi, “Lúc anh tới đây thứ này đã xuất hiện chưa?”
Tiêu Dật Tuyền sắc mặt căng thẳng, lắc đầu.
Bấy giờ, giữa bức tường thịt đột nhiên bắt đầu nứt ra một cái lỗ, vô số chất lỏng hồn hồng dâng trào, sau đó, trên bức tường to lớn xuất hiện một con mắt. Một con mắt đục ngầu với con ngươi vắt ngang như mắt dê*.
Trong khoảnh khắc, Sở Ương cảm giác được đó là sự tà ác thuần túy nhất, giống như một vũ trụ bao la và rộng lớn, đè nặng xuống đầu cậu. Cậu thấy mình như con kiến đang bị một đứa trẻ ngây thơ mà tàn bạo tiếp cận, mà đứa trẻ bất cứ lúc nào cũng có thể giơ cái kính lúp đốt cậu thành tro.
Lâm Kỳ đột nhiên xoay người, lôi cánh tay Sở Ương.
“Chạy mau!!!”
Sở Ương hoàn toàn không cần Lâm Kỳ kéo cậu, nhưng Lâm Kỳ nắm tay cậu quá chặt. Bọn họ nhanh chóng hoạt động hai chân của mình, bước chân dẫm đạp lên vũng ẩm ướt dưới đất tạo ra tiếng vang kinh người. Sở Ương qua đầu liếc nhìn, thấy Tiêu Dật Tuyền cũng đang tập trung tháo chạy sát theo họ, khoảng cách giữa đôi mắt to lớn màu vàng giống dê kia với họ hình như không những không xa ngược lại ngày càng gần là thế nào?
Nó đang tiếp cận bọn họ.
Họ cùng nhau mở cánh cửa mục nát và nhìn thấy cầu thang kéo dài lên phía trên. Thế nhưng Lâm Kỳ vừa bước lên bậc đầu tiên, thì chân hắn như đạp phải cái bánh gatô, một bước đạp hụt tức khắc cơ thể mất đi thăng bằng. May mắn Sở Ương phản ứng kịp thời, vội vàng ôm lấy eo hắn kéo về. Cầu thang chỗ này không đi được, họ chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước, vì trì hoãn thời gian mà bức tường thịt với con mắt kia đã cách họ không tới mười bước.
“Chúng ta đi cầu thang ở khu nội trú khoa tiêu hóa đi!” Tiêu Dật Tuyền gấp rút hét lên, chạy tới trước hai bước, dẫn hai người chạy loạn xạ trong hành lang giống như mê cung của khu nội trú.
Sở Ương cảm thấy đời mình chưa bao giờ chạy nhanh đến thế, hai chân như không phải của bản thân, tim đập nhanh đến nổi như muốn nhảy khỏi cổ họng. Nỗi sợ hãi khiến adrenaline trong cơ thể cậu tăng vọt, sự uể oải mệt nhọc cũng tạm thời biến mất.
“Nếu như thứ kia đuổi kịp…sẽ ra sao?” Cậu khó thở hỏi.
“Cậu còn nhớ người phụ nữ chúng ta đã thấy trong phòng bệnh nọ không?” Lâm Kỳ cũng hồng hộc thở nói, “Sẽ biến thành như vậy đó!”
Lúc này Tiêu Dật Tuyền đã tới chỗ cánh cửa kép của bệnh viện, nhưng sau khi va chạm nó lại không chút nhúc nhích. Bọn họ nhìn thật kỹ, thì phát hiện khe cửa đã hoàn toàn nối liền dung hợp vào nhau.
Sở Ương quay đầu, thấy con mắt thật to đã gần ngay trước mặt họ, chỉ khoảng ba bước. Một mùi tanh khủng khiếp xộc thẳng vào mặt, phản chiếu sự hoảng loạn và sắc mặt tái nhợt của cậu.
Nhưng đúng lúc, tiếng đàn Cello truyền đến từ một nơi sâu thẳm nào đó.
Nếu như chỉ mỗi bệnh viện, vậy tại sao tới giờ vẫn chưa có cứu viện?
Trong phòng bệnh khác, Lâm Kỳ đang tỉ mỉ nghiên cứu một vài thứ trông giống như hà biển* lớn được gắn lên tường, trên đống hà biển đóng mở có thể lờ mờ nhìn thấy đó là răng và lưỡi của con người. Lâm Kỳ không rõ đó có phải của bệnh nhân và nhân viên y tế không, từ trong túi áo khoác hắn lấy ra dãy hộp đựng như loại để thuốc trong một tuần*, cạo một lớp mỏng rồi bỏ vào ô nhỏ trên hà biển đầu tiên.
*Hà biển: là một loại động vật chân khớp đặc biệt thuộc cận lớp Cirripedia trong phân ngành Giáp xác, và do đó có họ hàng với cua và tôm hùm.
Sở Ương dùng hết toàn lực, phi cái ghế thẳng tới cửa sổ thủy tinh. Nhưng âm thanh vỡ vụn như mong đợi không xuất hiện, Sở Ương cảm thấy cái ghế tiếp xúc với cửa sổ ngay lập tức đã biến dạng, cửa kính vốn dĩ phải cứng rắn bây giờ đang mềm mại uốn cong ra ngoài, cái ghế đẩu như va phải thứ gì đó rất co giãn đàn hồi, tựa như đống thịt hoặc cao su. Lúc cậu đẩy cái ghế ra thì cửa sổ đã trở về nguyên dạng, không chút sứt mẻ nào.
Sở Ương không tin chuyện ma quỷ, đổi sang cánh cửa sổ khác ném lại lần nữa, kết quả vẫn như cũ. Cậu tức giận quăng cái ghế xuống, nhìn quanh bốn phía, nhặt cái đinh ghỉ sắt dưới đất lên. Cậu cầm cái đinh đâm vào “Tấm kính” mềm mại, và cậu không ngờ chất liệu này lại mềm dẻo đến mức không thể đâm xuyên qua được.
“Cậu làm gì đấy?” Lâm Kỳ sau lưng cậu hỏi.
Sở Ương quay đầu, “Tôi muốn xem hoàn cảnh bên ngoài như thế nào?”
Lâm Kỳ đi tới, vươn tay chọc cánh cửa sổ, nhẹ hừ, “Thì ra ngay cả những vật vô cơ cũng bắt đầu entropy hóa.” Nói xong, không thèm quan tâm đi về hướng thang máy.
Sở Ương đuổi theo hắn, thấp giọng hỏi, “Chúng ta sẽ làm gì…khi đối diện với một tôi khác đây?” Hiện tại nói ra lời này vẫn khiến người ta sững sốt như lúc ban đầu. Cậu không thể tưởng tưởng nếu mình đối mặt với một chính mình khác sẽ có cảm giác gì.
Lâm Kỳ sẽ giết chết mình sao? Hơn nữa, tại sao bản thân lại gây ra sự lấy nhiễm….khủng khiếp tới vậy?
Lâm Kỳ vừa đi vừa nói, “Nếu như cậu là người lây nhiễm bệnh viện này, rất có thể cậu đã rời đi rồi. Trong trường hợp đó ta có thể lùi lại mà cầu việc khác, là tách biệt hoàn toàn thực tế này khỏi thực tế của chúng ta. Nhưng nếu cậu chưa rời đi thì….” Lâm Kỳ cười như không cười liếc mắt nhìn cậu, “Cậu sẽ có cơ hội chứng kiến cục diện chính mình và tôi đánh nhau đó nhé.”
Đúng lúc này, bọn họ nghe được một tiếng động kỳ dị.
Là âm thanh của thứ gì đó trườn bò trên mặt đất…. Xoạt — xoạt — xoạt — từng chút một, chậm chạp dai dẳng từ cuối hành lang tăm tối truyền đến, văng vẳng khắp bệnh viện trống trãi yên tĩnh.
Sở Ương lập tức nhớ tới câu nói của Trần Y, âm thanh bò lết trong phòng bệnh.
Cả hai ngay lập tức tập trung tầm nhìn về phía cuối hành lang có ánh đèn le lói. Trong ánh sáng chói lọi, một thứ đen sì dần ló đầu khỏi góc hành lang. Mờ ảo, như cái thứ lông xù gì đó….
Là tóc sao? Chẳng lẽ là người?
Sở Ương vội vàng cầm cái ghế dưới đất, đi theo Lâm Kỳ cẩn thận tiếp cận cái bóng lông lá xù xì kia. Xoẹt xẹt — xoẹt xẹt — giữa tiếng kéo lê, hình như còn nghe thấy một tiếng thờ dốc hồng hộc, đôi khi xen lẫn với tiếng thì thầm khe khẽ. Dưới ánh đèn chập chờn, họ nhận ra thứ đang dần dần bò về phía mình từ cuối hành lang toàn thân đều là tóc….
Mái tóc người xoắn xuýt rối tung cứ như dung hợp tóc của rất nhiều người, có cả tóc nhuộm vàng, không khác gì con sâu róm đang uốn éo trên mặt đất, còn liên tục phát ra tiếng thút thít rả rít…
Chẳng lẽ âm thanh trong phòng bệnh Trần Y…là do thứ này phát ra sao? Chả trách mọi người đều nói không nên mở mắt.
Nếu một người bình thường chưa từng gặp ma mà nhìn thấy thứ này đang bò bên giường mình thì có sợ hãi đến mất trí không chứ?
Lâm Kỳ thở phào nhẹ nhõm, “Còn may, chỉ mới có vài người bị entropy hóa thôi.”
“Vài là bao nhiêu?” Sở Ương thấy thứ kia ngày càng gần, lui về sau, “Vậy là không liên quan đến người phụ nữ mang thai tự sát đúng không?”
“Chắc không, có thể thấy thực tế này chỉ mới bị lây nhiễm không lâu, mặc dù tốc độ cực nhanh. Những lời đồn ma ám trong quá khứ hẳn là do có sự gán ghép hoặc do thực tế song song khác thâm nhập, nên cũng không tạo thành nguy hiểm gì, miễn không nhìn thấy là có thể phủ định chúng, vì vậy không gây ra sự chú ý nào đến hội trượng lão chúng tôi. Có điều thực tế này…không đúng lắm.”
Hội trưởng lão.
Cậu biết ngay sau lưng Lâm Kỳ hẳn là có một tổ chức nào đó mà….
Lâm Kỳ giơ mặt giây chuyền có chữ rune* như cành cây lên, nhanh chân tiến về phía đống lông tóc kia, trong miệng bắt đầu niệm chú văn của loại ngôn ngữ lạ lùng mà Sở Ương nghe không hiểu. Một sức mạnh vô hình như đang dâng trào giữa những âm điệu trầm bổng du dương, không khí xung quanh cũng bị ảnh hưởng trở nên rung động từng tầng gợn sóng.
*Chữ Rune: là loại chữ được người Viking ở Scandinavia sử dụng. Đây là loại chữ chỉ sử dụng nét thẳng. Nó có 24 ký tự (như bảng chữ cái Anh hiện đại nhưng không có w, j, x, k, u). Đến thế kỷ X, bảng giảm xuống còn 16 ký tự. Việc này làm cho chữ v có thể đọc thành u, v, oo,… Đến thế kỷ XX, một số người vẫn còn tin vào chữ rune dành cho thần lùn Viking. Hiện loại chữ cũng như tiếng Na Uy cổ vẫn chưa được giải chi tiết.
Quái vật kia gầm lên tiếng thét muốn xuyên thủng màng nhĩ, bắt đầu cuộn thành một đoàn, sau đó ra vẻ muốn lùi về phía sau. Ngay tại lúc này, đột nhiên một ánh sáng bạc bắn ra từ cuối hành lang, và ngay lập tức đánh trúng con quái vật. Tiếng kêu thảm thiết của con quái vật chợt khiến Sở Ương cảm thấy đầu đau đớn kịch liệt, ngũ tạng lục phủ như đảo lộn hết cả lên. Tiếp đó, tất cả những sợi tóc bỗng rụng rời toàn bộ, một ít máu mủ vàng đỏ từ từ trào ra dưới sợi tóc.
Ghim trên đống tóc là một con dao màu bạc.
Sở Ương mãi lúc sau mới từ cơn choáng váng tỉnh táo lại, nhận ra mình đã không cẩn thận mà làm rớt điện thoại của Lâm Kỳ, vội cuống quít nhặt lên, may mà chưa hư. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, thì thấy Lâm Kỳ đang nhanh chân sải bước tới chỗ bóng người cuối hành lang, phẫn nộ đùng đùng rống to, “Có biết cái gì gọi là tới trước tới sau không hả!”
Bóng người đối diện đi về phía họ vậy mà cất lời, “Nơi này là bệnh viện của tôi, anh mới là người không hiểu phép tắc đấy?”
Thanh âm quen thuộc, vừa ôn nhu vừa hiền từ. Sở Ương mau lẹ chạy lại gần mấy bước, cẩn thận tránh né vũng máu đang tràn lan dưới sàn, sau đó dần dần nhìn thấy người đàn ông mặc áo blouse trắng thư thái đứng ở cuối hành lang.
Là bác sĩ Tiêu Dật Tuyền trị liệu cho Trần Y lúc ban ngày đây mà?!
Ánh mắt Lâm Kỳ bốc hỏa, như muốn đánh người đến nơi, “Lúc nhìn thấy anh là tôi đã nghi ngờ rồi. Nói mau, anh thuộc trường phái nào?”
Trường phái nào? Phù thủy hắc ám mà còn chia phe chia phái nữa cơ…. Sở Ương lòng thầm phỉ nhổ, lúc này cũng theo tới, vẻ mặt vẫn có chút kinh ngạc,, “Bác sĩ Tiêu, sao anh cũng ở đây vậy?”
“Này còn phải nói sao, anh ta đồng hành cùng với mình đó nha.” Lâm Kỳ cười lạnh.
Đồng hành? Có trùng hợp quá không dạ?
Hay thật sự chỉ là đúng dịp thôi?
Tiêu Dật Tuyền không kiêu không gấp, xoay người cầm con dao ngắn màu bạc dưới đất lên. Sở Ương phát hiện lưỡi dao không dính chút uế vật gì trên nó. Giọng nói bác sĩ Tiêu dịu dàng, so với Lâm Kỳ còn tuyệt hơn, “Bệnh viện này vẫn luôn được bộ Thánh Viêm trông coi. Ngay cả người của hội trưởng lão mà mấy người còn chưa đi chào hỏi đã tùy tiện thâm nhập, có phải nên đưa ra lời giải thích thỏa đáng hay không đây?”
“Nếu bộ Thánh Viêm của các người làm tốt công tác, thì tôi sẽ không xuất hiện ở đây.” Lâm Kỳ quay đầu chỉ vào bãi tóc dưới đất, “Cái thứ quỷ này ở bệnh viện mấy người bò tới bò lui lâu như vậy, nhiều người còn nghe thấy, vậy mà tới tận hôm nay anh mới đi giải quyết vấn đề là sao?!”
“Vì chúng tôi không muốn đánh rắn động cỏ! Chúng tôi cần xác định người tạo thành lây nhiễm này rốt cuộc là quan sát viên cấp mấy!” Giọng điệu Tiêu Dật Tuyền dần cứng rắn, “Giờ thì hay rồi, hai người vừa đến, y chắc chắn đã phát hiện.”
“Nếu lúc nãy anh không đâm nó một dao thì nó cũng chẳng hét lớn như vậy đâu!”
“Thế anh cho rằng mình dùng chữ rune cao cấp thì nó không kêu hả?”
“Nhưng ít ra nó sẽ không la lớn cỡ đó biết chưa!”
Sở Ương nhìn hai người ở nơi khủng bố như vậy mà cãi nhau quên trời quên đất, khung bình luận cũng cãi nhau ì xèo nhưng vẫn hưng phấn tặng quà rất nhiều, cậu quyết định mình phải làm một trợ lý đủ tiêu chuẩn, phải đứng ra khuyên can, thế là cậu cẩn thận chen miệng, “Này….Hai người có nghĩ mình nên rời khỏi đây rồi hãy cãi nhau tiếp được không? Nhìn bên kia xem là gì vậy?
Hai người tạm thời đình chiến nhưng vẫn dùng ánh mắt giết người trừng nhau, nhìn theo hướng Sở Ương chỉ.
Tại cuối hành lang, có một bức tường khổng lồ….Chính xác mà nói thì là bức tường thịt. Trên thân phủ đầy mụn nhọt lớn nhỏ khác nhau, màu sắc xanh xanh tím tím, bên trong còn có thứ ánh sáng kỳ dị màu đỏ như máu thịt, mơ hồ nhìn thấy một số bóng đen như cơ thể người, nhưng hình dạng quá mức méo mó, tay và chân mọc lệch ở những chỗ đáng ra không nên có. Tường thịt không ngừng rung động ngọ nguậy, phát ra từng nhịp tim trầm đục. Mới rồi thì không cảm nhận được gì, bây giờ bình tĩnh lại, lập tức cảm thấy tiếng nhịp tim đang run rẩy dọc theo mặt đất ngày càng bẩn và nhão nhẹt.
Lâm Kỳ khẽ hỏi, “Lúc anh tới đây thứ này đã xuất hiện chưa?”
Tiêu Dật Tuyền sắc mặt căng thẳng, lắc đầu.
Bấy giờ, giữa bức tường thịt đột nhiên bắt đầu nứt ra một cái lỗ, vô số chất lỏng hồn hồng dâng trào, sau đó, trên bức tường to lớn xuất hiện một con mắt. Một con mắt đục ngầu với con ngươi vắt ngang như mắt dê*.
Trong khoảnh khắc, Sở Ương cảm giác được đó là sự tà ác thuần túy nhất, giống như một vũ trụ bao la và rộng lớn, đè nặng xuống đầu cậu. Cậu thấy mình như con kiến đang bị một đứa trẻ ngây thơ mà tàn bạo tiếp cận, mà đứa trẻ bất cứ lúc nào cũng có thể giơ cái kính lúp đốt cậu thành tro.
Lâm Kỳ đột nhiên xoay người, lôi cánh tay Sở Ương.
“Chạy mau!!!”
Sở Ương hoàn toàn không cần Lâm Kỳ kéo cậu, nhưng Lâm Kỳ nắm tay cậu quá chặt. Bọn họ nhanh chóng hoạt động hai chân của mình, bước chân dẫm đạp lên vũng ẩm ướt dưới đất tạo ra tiếng vang kinh người. Sở Ương qua đầu liếc nhìn, thấy Tiêu Dật Tuyền cũng đang tập trung tháo chạy sát theo họ, khoảng cách giữa đôi mắt to lớn màu vàng giống dê kia với họ hình như không những không xa ngược lại ngày càng gần là thế nào?
Nó đang tiếp cận bọn họ.
Họ cùng nhau mở cánh cửa mục nát và nhìn thấy cầu thang kéo dài lên phía trên. Thế nhưng Lâm Kỳ vừa bước lên bậc đầu tiên, thì chân hắn như đạp phải cái bánh gatô, một bước đạp hụt tức khắc cơ thể mất đi thăng bằng. May mắn Sở Ương phản ứng kịp thời, vội vàng ôm lấy eo hắn kéo về. Cầu thang chỗ này không đi được, họ chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước, vì trì hoãn thời gian mà bức tường thịt với con mắt kia đã cách họ không tới mười bước.
“Chúng ta đi cầu thang ở khu nội trú khoa tiêu hóa đi!” Tiêu Dật Tuyền gấp rút hét lên, chạy tới trước hai bước, dẫn hai người chạy loạn xạ trong hành lang giống như mê cung của khu nội trú.
Sở Ương cảm thấy đời mình chưa bao giờ chạy nhanh đến thế, hai chân như không phải của bản thân, tim đập nhanh đến nổi như muốn nhảy khỏi cổ họng. Nỗi sợ hãi khiến adrenaline trong cơ thể cậu tăng vọt, sự uể oải mệt nhọc cũng tạm thời biến mất.
“Nếu như thứ kia đuổi kịp…sẽ ra sao?” Cậu khó thở hỏi.
“Cậu còn nhớ người phụ nữ chúng ta đã thấy trong phòng bệnh nọ không?” Lâm Kỳ cũng hồng hộc thở nói, “Sẽ biến thành như vậy đó!”
Lúc này Tiêu Dật Tuyền đã tới chỗ cánh cửa kép của bệnh viện, nhưng sau khi va chạm nó lại không chút nhúc nhích. Bọn họ nhìn thật kỹ, thì phát hiện khe cửa đã hoàn toàn nối liền dung hợp vào nhau.
Sở Ương quay đầu, thấy con mắt thật to đã gần ngay trước mặt họ, chỉ khoảng ba bước. Một mùi tanh khủng khiếp xộc thẳng vào mặt, phản chiếu sự hoảng loạn và sắc mặt tái nhợt của cậu.
Nhưng đúng lúc, tiếng đàn Cello truyền đến từ một nơi sâu thẳm nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.