Chương 16: Streamer nổi tiếng xuất hiện trước cửa
Liên Hề Liên Hề
30/09/2021
Liên tiếp ba ngày, mỗi đêm Sở Ương đều gặp ác mộng.
Cậu không ngừng nhìn thấy những người vì nghe nhạc của mình mà chết đi với vẻ mặt vặn vẹo thống khổ, luôn luôn cảm thấy trong phòng ngoại trừ mình còn có thêm người khác, nửa đêm bừng tỉnh sẽ mơ hồ nhìn thấu có một bóng đen liên tục bập bềnh lơ lửng. Cậu cũng thường xuyên nghe thấy những âm thanh không nên tồn tại, thì thầm xì xào, mỗi khi cậu cẩn thận lắng nghe thì lại không nghe thấy gì nữa.
Sở Ương cảm thấy dưới da đầu như có thanh sắt đâm chọt, dù uống bao nhiêu tylenol* cũng không có hiệu quả. Vào buổi sáng là đầu óc không được tỉnh táo, bụng chướng đau khó chịu, uống vào mấy ngụm sữa bò đều nôn ra hết. Cậu mệt mỏi vô lực nằm liệt trên sô pha, vì ban đêm ngủ không ngon, nên giờ cơn buồn ngủ ập tới, nhưng cậu không dám nhắm mắt, cậu sợ mình lại gặp ác mộng.
*Tylenol: chỉ định là sản phẩm này dành cho trẻ em, nó có thể hạ sốt, nhức đầu, đau nhức chân tay, hắt hơi, sổ mũi, nghẹt mũi, ho, đau họng và các triệu chứng khác do cảm lạnh thông thường hoặc cúm.
Trong mỗi cơn ác mộng, cậu đều phải chứng kiến khoảnh khắc những người kia tự sát, đứng ở đằng xa có một bóng hình. Cái bóng đó rất mờ ảo, giống như một người đàn ông vóc dáng vô cùng cao mặt áo choàng trên người, mà chiều cao đó lại có chút thái quá. Về sau khi cậu bắt đầu từ từ tiếp cận, mới dần dần thấy rõ hình dáng đó, mãi đến tối hôm qua, cậu đã có thể nhận ra được áo choàng người đó mặt là màu vàng.
Cứ mỗi lần nhìn thấy bóng dáng đó, trong lòng cậu sẽ tràn ngập nổi sợ hãi khủng khiếp và buồn nôn.
Đang lúc choáng váng, bỗng nhiên điện thoại rung rung. Cậu gắng sức với lấy cái điện thoại, ra là Lâm Kỳ gửi wechat qua.
“Cậu đang ở đâu?”
Sở Ương hơi kinh ngạc. Ngày cậu rời khỏi khách sạn thì nghe nói Lâm Kỳ đã trả phòng rời đi rồi. Cậu tưởng rằng đối phương không muốn dính dáng đến người đã bị ký hiệu sắp phải chết là mình rồi chứ, còn khiến lòng cậu có chút buồn bã ảm đạm.
Cậu nghĩ ngợi, trả lời, “Sao vậy?”
“Nhanh cho tôi địa chỉ chỗ cậu. Nếu không tôi sẽ thịt cậu đấy.”
Sở Ương thật muốn chửi người, nhưng vẫn báo địa chỉ nhà ông mình cho hắn. Dù sao cũng là người sắp chết, cho cái tên thích diễn này biết cũng không sao.
Tính ra người sắp chết cũng có chỗ tốt, vì không còn sợ bất cứ điều gì nữa.
Một tiếng sau, âm thanh cốc cốc có người gõ cửa vang lên. Sở Ương biết ngay là ai, lề mà lề mề đi mở cửa, thì nhìn thấy một chồng sách lớn chắn ngang trước mặt.
Khuôn mặt Lâm Kỳ từ đằng sau ló ra, nháy mắt với cậu, “Mới mấy ngày không gặp….cậu bị gấu trúc ám đến nỗi biến thành nó luôn đấy à?”
“Thế anh thử ba ngày ngủ không ngon xem….” Sở Ương lầu bầu, cho hắn vào nhà.
Lâm Kỳ đặt chồng sách ầm xuống bàn cơm bằng gỗ, đụng ngã cái ly rỗng Sở Ương vừa uống sữa tươi. Sở Ương mau lẹ cầm cái ly lên, cau mày nhìn Lâm Kỳ làm loạn trên bàn cậu thành một đống. Cậu tiện tay lấy một quyển và phát hiện đó là một cuốn sách cổ với bìa da cừu mỏng manh ố vàng mà cậu chưa từng thấy bao giờ, trên bìa sách không phải là tiếng Anh nên cậu hoàn toàn đọc không hiểu. Mở sách ra, thế mà lại giống như là một bản chép tay?!
Cậu nhanh chóng thả sách xuống, Loại đồ cổ này…có lẽ là một quyển sách có giá trị hàng chục nghìn không chừng.
“Anh đang làm gì….” Sở Ương lại bắt đầu đau đầu.
Lâm Kỳ xong việc nằm dài trên ghế, “Hai ngày nay tôi đã nghiên cứu rất kỹ, tìm đủ mọi cách để ngăn lũ chó săn lùng thấy cậu.” Hắn vừa nói vừa đưa di động đặt lên bàn gỗ, ấn mở evernote* hiện ra một danh sách, “Tôi tìm được năm phương pháp tương đối đáng tin. Tôi nghĩ chúng ta nên thử hết năm cách này với chúng một lần xem sao, biết đâu có thể cứu được cậu.”
*Evernote: là một ứng dụng được thiết kế để ghi chú, sắp xếp, quản lý tác vụ và lưu trữ.
Sở Ương kinh ngạc nhìn hắn, “Anh muốn cứu tôi sao?”
“Tất nhiên, chẳng lẽ cứ để cậu bị chó săn xử lý hả?”
“….Vì sao?”
“Sao trăng cái gì?” Lâm Kỳ buồn bực.
Sở Ương suy nghĩ không biết nên nói gì, xoay người đi vào phòng bếp lấy nước rồi nói, “Lần trước ở thực tế kia anh định đem nước bọt của mười người đó cho chó săn. Tôi biết anh không phải người tốt dễ mềm lòng. Vậy thì tại sao anh vẫn luôn quan tâm tới tôi đến vậy?” Cậu quay đầu nhìn mặt Lâm Kỳ, “Tôi đối với anh chẳng lẽ có giá trị lợi dụng nào sao?”
“Đường đường là tác giả của ca khúc tử thần, thì giá trị của cậu cao lắm đấy!” Lâm Kỳ cười như không cười đáp.
Trong lòng Sở Ương hơi hồi hộp….
Quả nhiên hắn trở về để điều tra mình….
Mắt thấy Sở Ương đột ngột biến sắc, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, thì lập tức khoát tay nói, “Cậu đừng lo, tôi sẽ không tiết lộ chuyện này với ai đâu. Ngoại trừ một số ít người hâm mộ có lẽ đã từng nghe qua bài hát của cậu, họ đã nhận ra cậu và lặng lẽ nói cho tôi biết trong buổi livetream, còn những người khác chắc hẳn là không biết gì. Cũng may năm đó bài hát của mấy cậu chưa quá nổi đã bị cấm, nếu không bây giờ không thể có chuyện cậu có trốn ở nơi này lâu như vậy mà vẫn chưa bị phát hiện.”
Tất cả những cơn ác mộng của quá khứ cứ quanh quẩn quấn lấy cậu, Sở Ương cảm thấy hô hấp khó khăn, thả ly nước chưa kịp uống xuống, tựa lưng cạnh bồn rửa tay mới ổn định đôi chút, “Anh tính thế nào?”
“Thì tôi muốn giúp cậu. Cậu nói đúng, tôi không phải người lương thiện gì, mà ngược lại, tôi khá độc ác đấy. Nếu không thì sao tôi có thể là phù thủy hắc ám được đúng chứ? Tôi đã chứng kiến năng lực quan sát của cậu, cậu tuyệt đối là người quan sát cấp ba hiếm thấy, lại thêm vấn đề tôi biết chuyện trước kia của cậu nữa, tôi gần như có thể xác định cậu và tôi cùng một kiểu người.”
“Tôi với anh không hề có chỗ nào giống nhau cả.”
“Đó là vì cậu chưa hiểu rõ chính mình thôi. Tóm lại, tôi thấy cậu rất quý giá, gang còn rất lớn. Tôi muốn hợp tác với cậu.”
Sở Ương cho rằng Lâm Kỳ đang đùa, “Hợp tác?”
“Đúng vậy, cậu nhớ lần trước tôi đã nói mình từng có cộng tác viên chứ? Tôi đã thay đổi không biết bao nhiêu cộng tác viên rồi, không ai làm nổi quá hai tháng cả. Nhưng cậu thì khác, tôi nghĩ cậu sẽ trở thành bạn đồng hành hợp tác lâu dài của tôi.”
Sở Ương cười mỉm, như đang nhìn kẻ điên, “Tôi bây giờ là người sắp chết, thứ lỗi cho tôi vì không có tâm trí nhàn rỗi để đồng hành cùng anh.”
“Nếu như chúng ta thành công, cậu sẽ không phải chết.” Lâm Kỳ đứng dậy, hai tay cắm trong túi áo khoác, bước chân ưu nhã như người mẫu tiếp cận cậu, “Đây không phải lần đầu tôi giải quyết vấn đề về chó sắn, tôi tin mình có thể cứu cậu. Cậu cứ việc giao cho tôi là được.”
Sở Ương trầm mặc. Cậu rủ mắt nhìn hai chân, nửa ngày mới ỉu xìu hỏi, “Nếu như tôi không muốn được cứu thì sao?”
Lâm Kỳ ngây ngẩn cả người, “Cậu muốn chết đấy à?”
“Nếu anh biết những việc tôi đã trải qua thì hẳn cũng đã biết tôi đã phạm bao nhiêu tội lỗi. Anh biết không, trong những người bị tôi hại chết, nhỏ nhất chỉ mới có sáu tuổi. Mẹ của thằng bé sau khi nghe bài hát của tôi đã ôm nó cùng nhảy lầu tự sát.” giọng điệu Sở Ương bình tĩnh đến khô khan, như thể cậu đang kể một câu chuyện vô cùng bình thường, “Tôi đáng ra nên sớm phải chết, nhưng tôi rất sợ chết, tôi không dám tự kết liễu đời mình.”
Lâm Kỳ sâu xa nhìn cậu, rồi chợt tỏ ra không bận tâm nhún vai, “Chỉ vì thế? Chỉ vì có một số người nghe ca khúc của cậu phát điên lên rồi giết người thì cậu cho rằng đó là lỗi của mình, nhưng còn hàng tá những người ngoài kia cũng đã từng nghe thấy nó rồi có chuyện gì xảy ra không? Thứ này tùy theo mỗi người mà nó xảy ra khác nhau, cậu không thể đem sự yếu ớt của người khác mà quy chụp lên đầu mình như vậy được.”
“Đáng lẽ tôi không nên sáng tác ra thứ đó.” Sở Ương lạnh lùng nói, “Anh không hiểu đâu.”
“Tôi đương nhiên là hiểu.” Giờ khắc này, Lâm Kỳ đứng cách rất gần Sở Ương, nụ cười của hắn có chút quái dị. Hắn không nói tiếp mà bỗng vươn tay, Sở Ương trong nháy mắt tưởng hắn muốn ôm mình, nhưng thật ra chỉ xượt tay qua người cậu, lấy trái táo trên bàn trong phòng bếp, dùng ánh mắt như quyến rũ nhìn cậu cắn một phát, vang lên tiếng giòn tan. Hắn vừa nhai vừa hỏi, “Bây giờ mặc kệ việc cậu có muốn tôi cứu hay hợp tác với tôi hay không. Tôi vẫn phải cứu cậu. Nếu không những fan hâm mộ nhất định sẽ tay không mà xé xác tôi thành trăm mảnh mất.”
Sở Ương lại khó hiểu, “Chuyện này với fan hâm mộ của anh thì liên quan gì đến nhau chứ?”
“Cậu không biết đó thôi, mấy lần trực tiếp khi trước độ nổi tiếng của cậu rất cao đó. Nhất là lúc bọn họ thấy cậu bị chó săn trói chặt bịt kín miệng, bọn họ cảm thấy vô cùng…Sắc | tục.”
“Gì chứ?! Lúc ấy không phải anh đã tắt điện thoại rồi à!”
“Không hề, tôi đã chuyển sang một nền tảng livetream khác. Trên buổi phát sóng trực tiếp tôi chỉ có thể đưa ra một số hình ảnh mơ hồ ở bề nổi, để hù dọa người xem mà thôi. Có một kênh trực tiếp khác nữa, đó mới là trận địa chính của tôi, ở đó ta sẽ nhìn thấy đao thật kiếm thật những thứ thực tế khiến người ta phát điên, nên chó săn cũng chả phải vấn đề gì ghê gớm. Và cho nên chỉ có fan cứng mới biết cách thâm nhập.” Lâm Kỳ nhìn vẻ mặt vẫn luôn hoang mang của cậu, thở dài tiếp tục giải thích, “Dark web*, cậu biết không?
*Dark web: đề cập đến một mạng ẩn mà cư dân mạng bình thường không thể tìm kiếm và truy cập thông qua các phương tiện thông thường và cần sử dụng một số phần mềm, cấu hình hoặc ủy quyền cụ thể để đăng nhập.
Sở Ương mở to hai mắt.
Lâm Kỳ liếm nước táo trên môi, nụ cười muốn bao nhiêu tà ác thì có bấy nhiêu, “Cái câu cậu nói tôi không hiểu là không đúng rồi, tôi nói cho cậu biết, tôi hiểu rất nhiều là đằng khác. Có điều bọn họ đều là người trưởng thành, muốn nhìn thấy hay không là do chính họ lựa chọn, Trước khi tiến hành buổi livetream tôi sẽ cảnh báo họ về chân tướng của thế giới ấy, là loại chân tướng sẽ làm cho người ta nổi điên, Nếu bọn họ chọn tiến vào, thì tự gánh lấy hậu quả.”
“Vậy nếu lỡ có đứa trẻ chưa hiểu chuyện nào đó tiến vào thì sao…”
“Tuyệt đối không, nền tảng livetream của chúng tôi cần kiểm tra danh tính của từng khách và xác minh bằng camera, còn có một số ‘nhân viên kỹ thuật’ sẽ căn cứ vào mạng lưới xã giao trên mạng để xác mình bối cảnh và thân phận của họ. Chưa đủ mười tám hoàn toàn không có cơ hội tham gia.” Lâm Kỳ đặt quả táo ăn dở xuống bàn và quay người đi tới chỗ đống sách, “Nói chung cậu rất được hoan nghênh, vì thế tôi nhất định phải cứu cậu. Tối nhất cậu nên phối hợp một chút đi, đừng khiến tôi ép buộc cậu được không nào?”
Sở Ương muốn hỏi hắn dự định làm sao để ép buộc mình, nhưng lại cảm thấy hỏi cậu này có vẻ kỳ kỳ, thế là đành phải im lặng cho qua.
Nếu thật sự có thể sống sót…có lẽ nên thử một lần xem sao?
Một tiếng sau, Lâm Kỳ đặt tất cả những cuốn sách cổ xưa được viết bằng ngôn ngữ gì đó trên sàn nhà, cầm giấy bút tô tô vẽ vẽ. Sở Ương không giúp được gì, đành phải nâng ly sữa bò nóng hổi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
“Được rồi! Gần chỗ cậu có tiệm xăm hình nào không?”
“Hả? Ờm…chắc là có.” Sở Ương mở điện thoại tìm kiếm trên Google Maps, “Hình như có một tiệm ở Gastown.”
Lâm Kỳ cầm tờ giấy mà hắn vừa vẽ xong hoa văn trên đó, một đống đen sì nhìn không ra hình dạng. Hắn giang tay kéo Sở Ương từ trên ghế sô pha đứng lên, “Nhanh đi thay quần áo, chúng ta đi xăm hình.”
“Gì?” Sở Ương vẻ mặt khó hiểu, bị Lâm Kỳ đẩy lên cầu thang.
Cậu không ngừng nhìn thấy những người vì nghe nhạc của mình mà chết đi với vẻ mặt vặn vẹo thống khổ, luôn luôn cảm thấy trong phòng ngoại trừ mình còn có thêm người khác, nửa đêm bừng tỉnh sẽ mơ hồ nhìn thấu có một bóng đen liên tục bập bềnh lơ lửng. Cậu cũng thường xuyên nghe thấy những âm thanh không nên tồn tại, thì thầm xì xào, mỗi khi cậu cẩn thận lắng nghe thì lại không nghe thấy gì nữa.
Sở Ương cảm thấy dưới da đầu như có thanh sắt đâm chọt, dù uống bao nhiêu tylenol* cũng không có hiệu quả. Vào buổi sáng là đầu óc không được tỉnh táo, bụng chướng đau khó chịu, uống vào mấy ngụm sữa bò đều nôn ra hết. Cậu mệt mỏi vô lực nằm liệt trên sô pha, vì ban đêm ngủ không ngon, nên giờ cơn buồn ngủ ập tới, nhưng cậu không dám nhắm mắt, cậu sợ mình lại gặp ác mộng.
*Tylenol: chỉ định là sản phẩm này dành cho trẻ em, nó có thể hạ sốt, nhức đầu, đau nhức chân tay, hắt hơi, sổ mũi, nghẹt mũi, ho, đau họng và các triệu chứng khác do cảm lạnh thông thường hoặc cúm.
Trong mỗi cơn ác mộng, cậu đều phải chứng kiến khoảnh khắc những người kia tự sát, đứng ở đằng xa có một bóng hình. Cái bóng đó rất mờ ảo, giống như một người đàn ông vóc dáng vô cùng cao mặt áo choàng trên người, mà chiều cao đó lại có chút thái quá. Về sau khi cậu bắt đầu từ từ tiếp cận, mới dần dần thấy rõ hình dáng đó, mãi đến tối hôm qua, cậu đã có thể nhận ra được áo choàng người đó mặt là màu vàng.
Cứ mỗi lần nhìn thấy bóng dáng đó, trong lòng cậu sẽ tràn ngập nổi sợ hãi khủng khiếp và buồn nôn.
Đang lúc choáng váng, bỗng nhiên điện thoại rung rung. Cậu gắng sức với lấy cái điện thoại, ra là Lâm Kỳ gửi wechat qua.
“Cậu đang ở đâu?”
Sở Ương hơi kinh ngạc. Ngày cậu rời khỏi khách sạn thì nghe nói Lâm Kỳ đã trả phòng rời đi rồi. Cậu tưởng rằng đối phương không muốn dính dáng đến người đã bị ký hiệu sắp phải chết là mình rồi chứ, còn khiến lòng cậu có chút buồn bã ảm đạm.
Cậu nghĩ ngợi, trả lời, “Sao vậy?”
“Nhanh cho tôi địa chỉ chỗ cậu. Nếu không tôi sẽ thịt cậu đấy.”
Sở Ương thật muốn chửi người, nhưng vẫn báo địa chỉ nhà ông mình cho hắn. Dù sao cũng là người sắp chết, cho cái tên thích diễn này biết cũng không sao.
Tính ra người sắp chết cũng có chỗ tốt, vì không còn sợ bất cứ điều gì nữa.
Một tiếng sau, âm thanh cốc cốc có người gõ cửa vang lên. Sở Ương biết ngay là ai, lề mà lề mề đi mở cửa, thì nhìn thấy một chồng sách lớn chắn ngang trước mặt.
Khuôn mặt Lâm Kỳ từ đằng sau ló ra, nháy mắt với cậu, “Mới mấy ngày không gặp….cậu bị gấu trúc ám đến nỗi biến thành nó luôn đấy à?”
“Thế anh thử ba ngày ngủ không ngon xem….” Sở Ương lầu bầu, cho hắn vào nhà.
Lâm Kỳ đặt chồng sách ầm xuống bàn cơm bằng gỗ, đụng ngã cái ly rỗng Sở Ương vừa uống sữa tươi. Sở Ương mau lẹ cầm cái ly lên, cau mày nhìn Lâm Kỳ làm loạn trên bàn cậu thành một đống. Cậu tiện tay lấy một quyển và phát hiện đó là một cuốn sách cổ với bìa da cừu mỏng manh ố vàng mà cậu chưa từng thấy bao giờ, trên bìa sách không phải là tiếng Anh nên cậu hoàn toàn đọc không hiểu. Mở sách ra, thế mà lại giống như là một bản chép tay?!
Cậu nhanh chóng thả sách xuống, Loại đồ cổ này…có lẽ là một quyển sách có giá trị hàng chục nghìn không chừng.
“Anh đang làm gì….” Sở Ương lại bắt đầu đau đầu.
Lâm Kỳ xong việc nằm dài trên ghế, “Hai ngày nay tôi đã nghiên cứu rất kỹ, tìm đủ mọi cách để ngăn lũ chó săn lùng thấy cậu.” Hắn vừa nói vừa đưa di động đặt lên bàn gỗ, ấn mở evernote* hiện ra một danh sách, “Tôi tìm được năm phương pháp tương đối đáng tin. Tôi nghĩ chúng ta nên thử hết năm cách này với chúng một lần xem sao, biết đâu có thể cứu được cậu.”
*Evernote: là một ứng dụng được thiết kế để ghi chú, sắp xếp, quản lý tác vụ và lưu trữ.
Sở Ương kinh ngạc nhìn hắn, “Anh muốn cứu tôi sao?”
“Tất nhiên, chẳng lẽ cứ để cậu bị chó săn xử lý hả?”
“….Vì sao?”
“Sao trăng cái gì?” Lâm Kỳ buồn bực.
Sở Ương suy nghĩ không biết nên nói gì, xoay người đi vào phòng bếp lấy nước rồi nói, “Lần trước ở thực tế kia anh định đem nước bọt của mười người đó cho chó săn. Tôi biết anh không phải người tốt dễ mềm lòng. Vậy thì tại sao anh vẫn luôn quan tâm tới tôi đến vậy?” Cậu quay đầu nhìn mặt Lâm Kỳ, “Tôi đối với anh chẳng lẽ có giá trị lợi dụng nào sao?”
“Đường đường là tác giả của ca khúc tử thần, thì giá trị của cậu cao lắm đấy!” Lâm Kỳ cười như không cười đáp.
Trong lòng Sở Ương hơi hồi hộp….
Quả nhiên hắn trở về để điều tra mình….
Mắt thấy Sở Ương đột ngột biến sắc, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, thì lập tức khoát tay nói, “Cậu đừng lo, tôi sẽ không tiết lộ chuyện này với ai đâu. Ngoại trừ một số ít người hâm mộ có lẽ đã từng nghe qua bài hát của cậu, họ đã nhận ra cậu và lặng lẽ nói cho tôi biết trong buổi livetream, còn những người khác chắc hẳn là không biết gì. Cũng may năm đó bài hát của mấy cậu chưa quá nổi đã bị cấm, nếu không bây giờ không thể có chuyện cậu có trốn ở nơi này lâu như vậy mà vẫn chưa bị phát hiện.”
Tất cả những cơn ác mộng của quá khứ cứ quanh quẩn quấn lấy cậu, Sở Ương cảm thấy hô hấp khó khăn, thả ly nước chưa kịp uống xuống, tựa lưng cạnh bồn rửa tay mới ổn định đôi chút, “Anh tính thế nào?”
“Thì tôi muốn giúp cậu. Cậu nói đúng, tôi không phải người lương thiện gì, mà ngược lại, tôi khá độc ác đấy. Nếu không thì sao tôi có thể là phù thủy hắc ám được đúng chứ? Tôi đã chứng kiến năng lực quan sát của cậu, cậu tuyệt đối là người quan sát cấp ba hiếm thấy, lại thêm vấn đề tôi biết chuyện trước kia của cậu nữa, tôi gần như có thể xác định cậu và tôi cùng một kiểu người.”
“Tôi với anh không hề có chỗ nào giống nhau cả.”
“Đó là vì cậu chưa hiểu rõ chính mình thôi. Tóm lại, tôi thấy cậu rất quý giá, gang còn rất lớn. Tôi muốn hợp tác với cậu.”
Sở Ương cho rằng Lâm Kỳ đang đùa, “Hợp tác?”
“Đúng vậy, cậu nhớ lần trước tôi đã nói mình từng có cộng tác viên chứ? Tôi đã thay đổi không biết bao nhiêu cộng tác viên rồi, không ai làm nổi quá hai tháng cả. Nhưng cậu thì khác, tôi nghĩ cậu sẽ trở thành bạn đồng hành hợp tác lâu dài của tôi.”
Sở Ương cười mỉm, như đang nhìn kẻ điên, “Tôi bây giờ là người sắp chết, thứ lỗi cho tôi vì không có tâm trí nhàn rỗi để đồng hành cùng anh.”
“Nếu như chúng ta thành công, cậu sẽ không phải chết.” Lâm Kỳ đứng dậy, hai tay cắm trong túi áo khoác, bước chân ưu nhã như người mẫu tiếp cận cậu, “Đây không phải lần đầu tôi giải quyết vấn đề về chó sắn, tôi tin mình có thể cứu cậu. Cậu cứ việc giao cho tôi là được.”
Sở Ương trầm mặc. Cậu rủ mắt nhìn hai chân, nửa ngày mới ỉu xìu hỏi, “Nếu như tôi không muốn được cứu thì sao?”
Lâm Kỳ ngây ngẩn cả người, “Cậu muốn chết đấy à?”
“Nếu anh biết những việc tôi đã trải qua thì hẳn cũng đã biết tôi đã phạm bao nhiêu tội lỗi. Anh biết không, trong những người bị tôi hại chết, nhỏ nhất chỉ mới có sáu tuổi. Mẹ của thằng bé sau khi nghe bài hát của tôi đã ôm nó cùng nhảy lầu tự sát.” giọng điệu Sở Ương bình tĩnh đến khô khan, như thể cậu đang kể một câu chuyện vô cùng bình thường, “Tôi đáng ra nên sớm phải chết, nhưng tôi rất sợ chết, tôi không dám tự kết liễu đời mình.”
Lâm Kỳ sâu xa nhìn cậu, rồi chợt tỏ ra không bận tâm nhún vai, “Chỉ vì thế? Chỉ vì có một số người nghe ca khúc của cậu phát điên lên rồi giết người thì cậu cho rằng đó là lỗi của mình, nhưng còn hàng tá những người ngoài kia cũng đã từng nghe thấy nó rồi có chuyện gì xảy ra không? Thứ này tùy theo mỗi người mà nó xảy ra khác nhau, cậu không thể đem sự yếu ớt của người khác mà quy chụp lên đầu mình như vậy được.”
“Đáng lẽ tôi không nên sáng tác ra thứ đó.” Sở Ương lạnh lùng nói, “Anh không hiểu đâu.”
“Tôi đương nhiên là hiểu.” Giờ khắc này, Lâm Kỳ đứng cách rất gần Sở Ương, nụ cười của hắn có chút quái dị. Hắn không nói tiếp mà bỗng vươn tay, Sở Ương trong nháy mắt tưởng hắn muốn ôm mình, nhưng thật ra chỉ xượt tay qua người cậu, lấy trái táo trên bàn trong phòng bếp, dùng ánh mắt như quyến rũ nhìn cậu cắn một phát, vang lên tiếng giòn tan. Hắn vừa nhai vừa hỏi, “Bây giờ mặc kệ việc cậu có muốn tôi cứu hay hợp tác với tôi hay không. Tôi vẫn phải cứu cậu. Nếu không những fan hâm mộ nhất định sẽ tay không mà xé xác tôi thành trăm mảnh mất.”
Sở Ương lại khó hiểu, “Chuyện này với fan hâm mộ của anh thì liên quan gì đến nhau chứ?”
“Cậu không biết đó thôi, mấy lần trực tiếp khi trước độ nổi tiếng của cậu rất cao đó. Nhất là lúc bọn họ thấy cậu bị chó săn trói chặt bịt kín miệng, bọn họ cảm thấy vô cùng…Sắc | tục.”
“Gì chứ?! Lúc ấy không phải anh đã tắt điện thoại rồi à!”
“Không hề, tôi đã chuyển sang một nền tảng livetream khác. Trên buổi phát sóng trực tiếp tôi chỉ có thể đưa ra một số hình ảnh mơ hồ ở bề nổi, để hù dọa người xem mà thôi. Có một kênh trực tiếp khác nữa, đó mới là trận địa chính của tôi, ở đó ta sẽ nhìn thấy đao thật kiếm thật những thứ thực tế khiến người ta phát điên, nên chó săn cũng chả phải vấn đề gì ghê gớm. Và cho nên chỉ có fan cứng mới biết cách thâm nhập.” Lâm Kỳ nhìn vẻ mặt vẫn luôn hoang mang của cậu, thở dài tiếp tục giải thích, “Dark web*, cậu biết không?
*Dark web: đề cập đến một mạng ẩn mà cư dân mạng bình thường không thể tìm kiếm và truy cập thông qua các phương tiện thông thường và cần sử dụng một số phần mềm, cấu hình hoặc ủy quyền cụ thể để đăng nhập.
Sở Ương mở to hai mắt.
Lâm Kỳ liếm nước táo trên môi, nụ cười muốn bao nhiêu tà ác thì có bấy nhiêu, “Cái câu cậu nói tôi không hiểu là không đúng rồi, tôi nói cho cậu biết, tôi hiểu rất nhiều là đằng khác. Có điều bọn họ đều là người trưởng thành, muốn nhìn thấy hay không là do chính họ lựa chọn, Trước khi tiến hành buổi livetream tôi sẽ cảnh báo họ về chân tướng của thế giới ấy, là loại chân tướng sẽ làm cho người ta nổi điên, Nếu bọn họ chọn tiến vào, thì tự gánh lấy hậu quả.”
“Vậy nếu lỡ có đứa trẻ chưa hiểu chuyện nào đó tiến vào thì sao…”
“Tuyệt đối không, nền tảng livetream của chúng tôi cần kiểm tra danh tính của từng khách và xác minh bằng camera, còn có một số ‘nhân viên kỹ thuật’ sẽ căn cứ vào mạng lưới xã giao trên mạng để xác mình bối cảnh và thân phận của họ. Chưa đủ mười tám hoàn toàn không có cơ hội tham gia.” Lâm Kỳ đặt quả táo ăn dở xuống bàn và quay người đi tới chỗ đống sách, “Nói chung cậu rất được hoan nghênh, vì thế tôi nhất định phải cứu cậu. Tối nhất cậu nên phối hợp một chút đi, đừng khiến tôi ép buộc cậu được không nào?”
Sở Ương muốn hỏi hắn dự định làm sao để ép buộc mình, nhưng lại cảm thấy hỏi cậu này có vẻ kỳ kỳ, thế là đành phải im lặng cho qua.
Nếu thật sự có thể sống sót…có lẽ nên thử một lần xem sao?
Một tiếng sau, Lâm Kỳ đặt tất cả những cuốn sách cổ xưa được viết bằng ngôn ngữ gì đó trên sàn nhà, cầm giấy bút tô tô vẽ vẽ. Sở Ương không giúp được gì, đành phải nâng ly sữa bò nóng hổi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
“Được rồi! Gần chỗ cậu có tiệm xăm hình nào không?”
“Hả? Ờm…chắc là có.” Sở Ương mở điện thoại tìm kiếm trên Google Maps, “Hình như có một tiệm ở Gastown.”
Lâm Kỳ cầm tờ giấy mà hắn vừa vẽ xong hoa văn trên đó, một đống đen sì nhìn không ra hình dạng. Hắn giang tay kéo Sở Ương từ trên ghế sô pha đứng lên, “Nhanh đi thay quần áo, chúng ta đi xăm hình.”
“Gì?” Sở Ương vẻ mặt khó hiểu, bị Lâm Kỳ đẩy lên cầu thang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.