Chương 31: Trường song ngữ quốc tế Tang Tự: Ngôi trường ma ám
Liên Hề Liên Hề
21/10/2021
Trường học Lâm Kỳ định đi là một trường trung học nội trú tư thục ở quận Môn Đầu Câu, Bắc Kinh, nằm gần chùa Đàm Chá, được cho là có mối quan hệ hợp tác với một số trường đại học nổi tiếng của Hoa Kỳ, gửi gắm không
ít con cháu gia đình giàu có lên đại học ở nước ngoài.
Tuy là trường trung học nhưng lại có tên gọi như trường cao đẳng. Nằm sâu trong núi Mãng Thương ở ngã ba đồng bằng Hoa Bắc và cao nguyên Mông Cổ, giống như một hòn đảo nhỏ trong rừng. Có vài ngôi làng nằm rải rác xung quanh, lớn nhất là làng Tang Tự. Mặc dù ở trong thành phố Bắc Kinh, nhưng nhìn chung thì như bị đày ra tới biên giới.
Sở Ương xem bản đồ Autonavi trên điện thoại, không thể tin được rù rì nói, “Thật sự tính đi cái nơi chim không thèm ị này hả?”
“Cho tôi xin, khu vực đó mấy năm nay phát triển rất nhanh chóng nhé.” Lâm Kỳ đang muốn gắp cục thịt sườn cuối cùng thì lập tức đụng đũa của Bạch Điện, hai người lại đại chiến đũa một phen, cuối cùng Bạch Điện thắng lợi cướp cục thịt sườn chấm dứt cuộc chiến.
Sở Ương hơi do dự, “Nhưng vấn đề ở bệnh viện Fuci đã được giải quyết chưa? Trần Y còn nằm đó, ngộ nhỡ người nọ lại xuất hiện nữa thì làm sao? Tôi không yên tâm.”
“Người của bộ Thánh Viêm đã có mặt, có họ trông chừng, thần điện hỗn độn không dám làm càn đâu.” Lâm Kỳ rút ra một tờ giấy lau miệng, “Chúng ta ngồi chờ cũng chẳng có tác dụng gì. Lần livetream đó gây tiếng vang rất tốt nên thu nhập vô cùng khả quan, độ nổi tiếng của Tiểu Ương cậu tăng vọt, rất nhiều người muốn thấy một bản thân khác của cậu trông như thế nào. Tôi nghĩ rằng mình nên rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ làm thêm chuyến khác.”
Bạch Điện bên cạnh nói mát, “Chả trách sao lần này cậu cứ nhất định phải rủ tôi đi, cậu muốn tạo một trận chiến cp để xào nhiệt độ chứ gì?”
“Đúng thế, cơ hội tốt thế mờ.” Lâm Kỳ nhìn Sở Ương vẫn mang vẻ mặt hoài nghi, tiếp tục khuyên nhủ, “Bằng cách này, chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, đồng nghĩa với việc cậu được nhận lương cao hơn, đúng không nào.”
Quả nhiên, Sở Ương thở dài, “Được thôi, có cần chuẩn bị đồ đạc gì không?”
“Tôi đã liên hệ với những người bên kia rồi, hiện tại trường học vừa đóng cửa nghỉ đông, đã số học sinh đều về nhà, chỉ còn học sinh quốc tế và học sinh mười một mười hai phải học bù thì không trở về thôi. Chúng ta đi chừng hai ba ngày, mang theo ít quần áo để thay, túi cứu thương, chăn mền vân vân.”
“Từ từ…. Trường học cho anh vào thật sao?” Sở Ương nhíu mày, tình huống này liên quan đến tâm linh, đáng ra trường học phải ra sức phủi sạch quan hệ mới đúng chứ nhỉ?.
“Bình thường trường học chắc chắn không cho, nhưng trường học này là một trong những điểm quan sát đa chiều, hơn nữa còn do trưởng lão của chúng tôi phụ trách trông coi, nên cũng có người của chúng tôi trong ban lãnh đạo cấp cao của trường học. Và toàn bộ chương trình livetream sẽ phát sóng trên dark web nên không cần lo lắng về việc bị báo cáo.” Bạch Điện giải thích.
Lâm Kỳ gật đầu, sau đó đứng dậy đi vào thư phòng lấy một quyển sổ tay, có một ít tài liệu được in ra đặt lên bàn cơm chưa thu dọn sạch sẽ, trải từng tờ giấy in ra, hình như chúng đều là ảnh chụp mờ ảo.
“Hầu hết những người được gửi đến ngôi trường này đều là phú nhị đại thi trượt cấp ba hoặc không nghe theo quản giáo của người nhà, trong trường học không có wifi, muốn lên mạng chỉ có thể đi thư viện, thời gian hai tiếng ngắn ngủi, bình thường cũng không cho phép dùng di động. Thậm chí không có một cửa hàng bán đồ ăn vặt nào trong bán kính vài dặm, dù học sinh có âm thầm chuồn ra cũng không có chỗ nào để đi. Nói tóm lại, một số người giàu có tiền nhưng không có thời gian quan tâm đến con cái sẽ ném mấy đứa trẻ quậy phá vào đây. Để ngăn chặn tình trạng yêu sớm, trường học còn chia khu nam và khu nữ riêng, ở giữa ngăn cách một bức tường, trên tường ghim rất nhiều miểng thủy tinh, không khác gì phòng trộm.” Lâm Kỳ nói, đồng tình lắc đầu, “Là nơi học sinh bị giam giữ như tù nhân.”
Bạch Điện cười khẽ vài tiếng, “Mấy ông thầy bà cô kia còn ngây thơ lắm, họ không biết những chuyện thú vị xảy ra giữa người cùng giới tính với nhau rồi.”
Sở Ương nghe về trường học xong thấy thật phản cảm, “Đừng nói cái trường học quỷ quái đó dạy về đạo đức nam nữ nha…..”
“Không hẳn, các khóa học được giảng dạy đều theo tiêu chuẩn của trường trung học trong nước và Hoa Kỳ, quy định trong trường không lỏng lẻo như những trường học tư nhân khác, việc học trong trường này quản giáo rất nghiêm khắc, có nhiều loại xếp hạng khác nhau như chế độ loại trừ, chế độ thưởng phạt, áp lực học tập có khi so với trường trung học bình thường còn nặng nề hơn. Vì ngoài các khóa học trong nước thì còn phải ra nước ngoài nữa. Khu nam và khu nữ mỗi khu có năm khối lớp, thành tích tốt có thể vào lớp một lớp hai, có rất nhiều đặc quyền, thành tích không tốt sẽ bị đánh rớt. Kém nhất là lớp năm. Học sinh ở các lớp thấp kém sẽ bị tất cả giáo viên coi thường, cơm trưa là người ăn cuối cùng, còn phải dọn dẹp phòng học cho các lớp phía trước.”
Sở Ương trợn mắt hốc mồm, “Kiểu này cũng hợp pháp sao?”
“Có gì mà hợp pháp với không, không đánh không mắng, chỉ khác biệt ở đãi ngộ thôi.” Lâm Kỳ nhún vai, “Xã hội ngoài đời cũng là như vậy, để bọn chúng sớm làm quen cho sau này.”
Nghe đối phương dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, Sở Ương lại cảm thấy logic hình như có vấn đề nhưng không biết phải phản bác từ đâu.
Bạch Điện chép miệng, đùa nghịch tóc dài trước ngực mình, “Nghe thú vị phết. Tôi đoán những em học sinh kia chắc đều hận cha mẹ mình muốn chết luôn.”
“Mối quan hề ban đầu đã không tốt, chứ nếu mà thật sự yêu thương con mình thì có phụ huynh nào đành lòng tống con cái vào ngôi trường như thế? Đơn giản là chán ghét con của mình và muốn trừng phạt chúng thôi.” Sở Ương cười nhạo, ánh mắt có chút bén nhọn trào phúng, “Điều này không quan trọng. Quan trọng là….nếu ngôi trường này là điểm quan sát đa chiều, vậy thì các học sinh ở đó đều rất hay gặp quỷ. Tuy nhiên, tình trạng này gần đây đã trở nên nghiêm trọng. Không ít học sinh bắt đầu nhìn thấy sự vật lặp lại. Chuyện này khá bất thường.”
Lâm Kỳ nói xong chìa một tấm giấy in ảnh chụp lên đầu. Trong tấm ảnh hình như là một phòng học trống, có lẽ được chụp từ góc cửa sau.
Sau bục giảng, có một người treo cổ.
Người này mặc áo sơ mi và quần tây đen giồng đồ miền núi Trung Quốc, hình như là một nam sinh, nhưng không thấy rõ mặt mũi. Cổ của y nghiêng về một bên với góc độ không bình thường, như thể bị gãy.
Lâm Kỳ lại chìa một tấm hình khác ra, là một phòng học âm nhạc có đàn dương cầm, vẫn có một bóng đen treo cạnh đàn dương cầm. Và một tấm hình nữa, chụp sân thể dục có khung bóng rổ vào ban đêm, cũng có một bóng đen ngoẹo đầu treo dưới giá.
Một bối cảnh bình thường, như thể cùng một khung cảnh lại có thể bắt gặp ở mọi nơi trong trường học, bỗng nhiên xuất hiện có người treo cổ, sự chân thật và bất cập dung hợp thành một loại quái dị và kinh khủng.
“Kiểu áo Tôn Trung Sơn là đồng phục dành cho nam sinh của trường. Nên con quỷ thắt cổ đây hẳn là học sinh của trường này, về phần là học sinh ở thực tế nào thì chưa thể xác định. Nhưng có lẽ là thực tế giống nhau, nếu không đồng phục không thể y chang được.” Lâm Kỳ tiếp tục giảng giải, “Bình thường, một số người quan sát cấp 0 khó có thể nhìn thấy cùng một bóng ma trong những trường hợp bình thường, vì đây là điểm qua sát đa chiều, thực tế trùng lặp sẽ là ngẫu nhiên. Có vô số thực tế sẽ có vô số khả năng, ngay cả khi cùng một người nhìn thấy cùng một thực tế thì tỉ lệ gặp được là rất nhỏ. Nhưng gần đây, có một học sinh nói mình đã liên tục thấy con quỷ thắt cổ này, chỉ dùng điện thoại mà chụp được ba tấm có nó. Nên tôi cho rằng trong thực tế giống nhau này đã xảy ra một số chuyện, dẫn đến sự trùng lặp với thực tế của chúng ta tăng cao.”
Bạch Điện sờ môi, suy tư đáp, “Hay thực tế đó đã bị lây nhiễm rồi? Hoặc có ai đó trong thực tế đó muốn xâm lấn lây nhiễm thực tế của chúng ta?”
“Có thể, vì thế tôi mới muốn đi xem xét tình hình.” Lâm Kỳ mở laptop, bên trong có rất nhiều chữ trông như gà bới, “Quản lý Triệu nói rằng nhiệm vụ chính của chúng ta chủ yếu là điều tra, không cần thiết phải giải quyết.”
“Quản lý Triệu là ai vậy?” Sở Ương hỏi.
Bạch Điện kinh ngạc nhìn thoáng qua Lâm Kỳ, “Cậu chưa nói cho cậu ấy biết về hội trưởng lão hả?”
Lâm Kỳ không để tâm mà nói, “Tụi tôi bề bộn nhiều việc, giải thích quài rất chán, cậu ấy đi cùng tôi lâu tự nhiên sẽ biết thôi.”
Bạch Điện liếc mắt, lắc đầu, thông cảm nhìn Sở Ương, “Thật là, cậu tới ở với tôi đi. Tôi có trách nhiệm hơn cậu ta nhiều.”
“Này! Thỏ không ăn cỏ gần hang nhé bạn!” Lâm Kỳ cảnh cáo trừng Bạch Điện, “Cậu mà cứ suốt ngày đào góc tường là tôi đánh cho đấy!”
Sở Ương chậc một tiếng, “Ồn ào quá, nói chuyện chính đi. Quản lý Triệu là ai. Cấp trên của các anh hả? Là người quan sát cấp năm hay sao?”
“Đó cậu thấy chưa, tôi không cần huyên thuyên giải thích cậu ấy cũng hiểu biết không ít nha.” Lâm Kỳ khiêu khích lườm Bạch Điện, sau đó nói với Sở Ương, “Ừ, hắn tên Triệu Sầm Thương. Là người giám sát trực tiếp các điều tra viên của chúng tôi, cũng là một trong hai mươi vị trưởng lão.”
“Triệu Sầm Thương?” Sở Ương mở to mắt, “Đừng bảo là ca sĩ Triệu Sầm Thương đó chứ.”
Lâm Kỳ trưng vẻ mặt bình thản đến đương nhiên, “Chính xác, trên đường lớn ngõ nhỏ đều có thể nghe thấy hắn hát.”
Cái tên như sấm bên tai, đang rất nổi trong mấy năm gần đây, sau khi ra mắt tại Hàn Quốc, hắn đã nổi tiếng một cách thần kỳ, nhưng lại lựa chọn về nước phát triển, có nhan sắc, vừa biết hát vừa biết nhảy, chất giọng cực cao như thanh âm của cá heo, được bậc thầy ca hát và chương trình tạp kỹ đánh giá là tiểu thịt tươi có âm thanh của thiên nhiên, lượng fan hâm mộ vượt qua cả Ngô Diệc Phàm trong thời gian ngắn….
“Anh biết Triệu Sầm Thương luôn?!” Cái cằm Sở Ương muốn rớt xuống bàn.
Lâm Kỳ vô tội gật đầu, “Biết chứ, thì sao? Cậu là fan của hắn à? Không thể nào….cậu là hoàng tử đàn Cello mà đi thích ca sĩ nhạc pop, quá tầm thường.”
Bạch Điện ở bên cạnh cười to, Sở Ương một lần nữa có cảm giác không nói nên lời, lồng ngực bị bóp nghẹt không nhổ ra được, “Tôi không có…là Chúc Hạc Trạch rất thích anh ta…”
“Sau này gặp hắn, tôi sẽ kêu hắn đưa cho cậu mấy tấm ảnh có chữ ký tặng kèm nha.”
...
Ngày thứ hai, Sở Ương dựa theo mấy thứ Lâm Kỳ đã liệt kê mua mấy cái túi ngủ, ba cái bộ đàm ( để phòng khi điện thoại không có tín hiệu trong trường học), đèn pin, pin, túi cấp cứu, vv. Thu dọn đồ đạc xong, cậu được đồng hồ báo thức gọi dậy vào lúc năm giờ sáng ngày thứ ba, cậu mơ màng vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, khi cậu mở cửa nhà tắm để về phòng thì thấy Lâm Kỳ đang đứng ngay cửa cười hì hì, nhét đống đồ đen sì vô ngực cậu, “Mặc bộ này đi.”
Sở Ương vươn cái áo ra, là kiểu áo Tôn Trung Sơn. Một bộ áo dài rất quen thuộc của Trung Quốc….
Đây là….đồng phục học sinh mà?!
Khóe miệng Sở Ương co giật, “Ba người chúng ta là đàn ông con trai hai lăm hai sau tuổi, anh nghĩ có thể đóng vai học sinh cấp ba chưa đủ mười tám được sao?!”
“Gì chứ, tôi thấy hoàn toàn không thành vấn đề.” Lâm Kỳ nói, duỗi ngón tay chọc cái kính đen của cậu, “Với cặp kính cậu đang đeo, tôi cam đoan sẽ không ai nghi ngờ luôn.”
Tuy là trường trung học nhưng lại có tên gọi như trường cao đẳng. Nằm sâu trong núi Mãng Thương ở ngã ba đồng bằng Hoa Bắc và cao nguyên Mông Cổ, giống như một hòn đảo nhỏ trong rừng. Có vài ngôi làng nằm rải rác xung quanh, lớn nhất là làng Tang Tự. Mặc dù ở trong thành phố Bắc Kinh, nhưng nhìn chung thì như bị đày ra tới biên giới.
Sở Ương xem bản đồ Autonavi trên điện thoại, không thể tin được rù rì nói, “Thật sự tính đi cái nơi chim không thèm ị này hả?”
“Cho tôi xin, khu vực đó mấy năm nay phát triển rất nhanh chóng nhé.” Lâm Kỳ đang muốn gắp cục thịt sườn cuối cùng thì lập tức đụng đũa của Bạch Điện, hai người lại đại chiến đũa một phen, cuối cùng Bạch Điện thắng lợi cướp cục thịt sườn chấm dứt cuộc chiến.
Sở Ương hơi do dự, “Nhưng vấn đề ở bệnh viện Fuci đã được giải quyết chưa? Trần Y còn nằm đó, ngộ nhỡ người nọ lại xuất hiện nữa thì làm sao? Tôi không yên tâm.”
“Người của bộ Thánh Viêm đã có mặt, có họ trông chừng, thần điện hỗn độn không dám làm càn đâu.” Lâm Kỳ rút ra một tờ giấy lau miệng, “Chúng ta ngồi chờ cũng chẳng có tác dụng gì. Lần livetream đó gây tiếng vang rất tốt nên thu nhập vô cùng khả quan, độ nổi tiếng của Tiểu Ương cậu tăng vọt, rất nhiều người muốn thấy một bản thân khác của cậu trông như thế nào. Tôi nghĩ rằng mình nên rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ làm thêm chuyến khác.”
Bạch Điện bên cạnh nói mát, “Chả trách sao lần này cậu cứ nhất định phải rủ tôi đi, cậu muốn tạo một trận chiến cp để xào nhiệt độ chứ gì?”
“Đúng thế, cơ hội tốt thế mờ.” Lâm Kỳ nhìn Sở Ương vẫn mang vẻ mặt hoài nghi, tiếp tục khuyên nhủ, “Bằng cách này, chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, đồng nghĩa với việc cậu được nhận lương cao hơn, đúng không nào.”
Quả nhiên, Sở Ương thở dài, “Được thôi, có cần chuẩn bị đồ đạc gì không?”
“Tôi đã liên hệ với những người bên kia rồi, hiện tại trường học vừa đóng cửa nghỉ đông, đã số học sinh đều về nhà, chỉ còn học sinh quốc tế và học sinh mười một mười hai phải học bù thì không trở về thôi. Chúng ta đi chừng hai ba ngày, mang theo ít quần áo để thay, túi cứu thương, chăn mền vân vân.”
“Từ từ…. Trường học cho anh vào thật sao?” Sở Ương nhíu mày, tình huống này liên quan đến tâm linh, đáng ra trường học phải ra sức phủi sạch quan hệ mới đúng chứ nhỉ?.
“Bình thường trường học chắc chắn không cho, nhưng trường học này là một trong những điểm quan sát đa chiều, hơn nữa còn do trưởng lão của chúng tôi phụ trách trông coi, nên cũng có người của chúng tôi trong ban lãnh đạo cấp cao của trường học. Và toàn bộ chương trình livetream sẽ phát sóng trên dark web nên không cần lo lắng về việc bị báo cáo.” Bạch Điện giải thích.
Lâm Kỳ gật đầu, sau đó đứng dậy đi vào thư phòng lấy một quyển sổ tay, có một ít tài liệu được in ra đặt lên bàn cơm chưa thu dọn sạch sẽ, trải từng tờ giấy in ra, hình như chúng đều là ảnh chụp mờ ảo.
“Hầu hết những người được gửi đến ngôi trường này đều là phú nhị đại thi trượt cấp ba hoặc không nghe theo quản giáo của người nhà, trong trường học không có wifi, muốn lên mạng chỉ có thể đi thư viện, thời gian hai tiếng ngắn ngủi, bình thường cũng không cho phép dùng di động. Thậm chí không có một cửa hàng bán đồ ăn vặt nào trong bán kính vài dặm, dù học sinh có âm thầm chuồn ra cũng không có chỗ nào để đi. Nói tóm lại, một số người giàu có tiền nhưng không có thời gian quan tâm đến con cái sẽ ném mấy đứa trẻ quậy phá vào đây. Để ngăn chặn tình trạng yêu sớm, trường học còn chia khu nam và khu nữ riêng, ở giữa ngăn cách một bức tường, trên tường ghim rất nhiều miểng thủy tinh, không khác gì phòng trộm.” Lâm Kỳ nói, đồng tình lắc đầu, “Là nơi học sinh bị giam giữ như tù nhân.”
Bạch Điện cười khẽ vài tiếng, “Mấy ông thầy bà cô kia còn ngây thơ lắm, họ không biết những chuyện thú vị xảy ra giữa người cùng giới tính với nhau rồi.”
Sở Ương nghe về trường học xong thấy thật phản cảm, “Đừng nói cái trường học quỷ quái đó dạy về đạo đức nam nữ nha…..”
“Không hẳn, các khóa học được giảng dạy đều theo tiêu chuẩn của trường trung học trong nước và Hoa Kỳ, quy định trong trường không lỏng lẻo như những trường học tư nhân khác, việc học trong trường này quản giáo rất nghiêm khắc, có nhiều loại xếp hạng khác nhau như chế độ loại trừ, chế độ thưởng phạt, áp lực học tập có khi so với trường trung học bình thường còn nặng nề hơn. Vì ngoài các khóa học trong nước thì còn phải ra nước ngoài nữa. Khu nam và khu nữ mỗi khu có năm khối lớp, thành tích tốt có thể vào lớp một lớp hai, có rất nhiều đặc quyền, thành tích không tốt sẽ bị đánh rớt. Kém nhất là lớp năm. Học sinh ở các lớp thấp kém sẽ bị tất cả giáo viên coi thường, cơm trưa là người ăn cuối cùng, còn phải dọn dẹp phòng học cho các lớp phía trước.”
Sở Ương trợn mắt hốc mồm, “Kiểu này cũng hợp pháp sao?”
“Có gì mà hợp pháp với không, không đánh không mắng, chỉ khác biệt ở đãi ngộ thôi.” Lâm Kỳ nhún vai, “Xã hội ngoài đời cũng là như vậy, để bọn chúng sớm làm quen cho sau này.”
Nghe đối phương dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, Sở Ương lại cảm thấy logic hình như có vấn đề nhưng không biết phải phản bác từ đâu.
Bạch Điện chép miệng, đùa nghịch tóc dài trước ngực mình, “Nghe thú vị phết. Tôi đoán những em học sinh kia chắc đều hận cha mẹ mình muốn chết luôn.”
“Mối quan hề ban đầu đã không tốt, chứ nếu mà thật sự yêu thương con mình thì có phụ huynh nào đành lòng tống con cái vào ngôi trường như thế? Đơn giản là chán ghét con của mình và muốn trừng phạt chúng thôi.” Sở Ương cười nhạo, ánh mắt có chút bén nhọn trào phúng, “Điều này không quan trọng. Quan trọng là….nếu ngôi trường này là điểm quan sát đa chiều, vậy thì các học sinh ở đó đều rất hay gặp quỷ. Tuy nhiên, tình trạng này gần đây đã trở nên nghiêm trọng. Không ít học sinh bắt đầu nhìn thấy sự vật lặp lại. Chuyện này khá bất thường.”
Lâm Kỳ nói xong chìa một tấm giấy in ảnh chụp lên đầu. Trong tấm ảnh hình như là một phòng học trống, có lẽ được chụp từ góc cửa sau.
Sau bục giảng, có một người treo cổ.
Người này mặc áo sơ mi và quần tây đen giồng đồ miền núi Trung Quốc, hình như là một nam sinh, nhưng không thấy rõ mặt mũi. Cổ của y nghiêng về một bên với góc độ không bình thường, như thể bị gãy.
Lâm Kỳ lại chìa một tấm hình khác ra, là một phòng học âm nhạc có đàn dương cầm, vẫn có một bóng đen treo cạnh đàn dương cầm. Và một tấm hình nữa, chụp sân thể dục có khung bóng rổ vào ban đêm, cũng có một bóng đen ngoẹo đầu treo dưới giá.
Một bối cảnh bình thường, như thể cùng một khung cảnh lại có thể bắt gặp ở mọi nơi trong trường học, bỗng nhiên xuất hiện có người treo cổ, sự chân thật và bất cập dung hợp thành một loại quái dị và kinh khủng.
“Kiểu áo Tôn Trung Sơn là đồng phục dành cho nam sinh của trường. Nên con quỷ thắt cổ đây hẳn là học sinh của trường này, về phần là học sinh ở thực tế nào thì chưa thể xác định. Nhưng có lẽ là thực tế giống nhau, nếu không đồng phục không thể y chang được.” Lâm Kỳ tiếp tục giảng giải, “Bình thường, một số người quan sát cấp 0 khó có thể nhìn thấy cùng một bóng ma trong những trường hợp bình thường, vì đây là điểm qua sát đa chiều, thực tế trùng lặp sẽ là ngẫu nhiên. Có vô số thực tế sẽ có vô số khả năng, ngay cả khi cùng một người nhìn thấy cùng một thực tế thì tỉ lệ gặp được là rất nhỏ. Nhưng gần đây, có một học sinh nói mình đã liên tục thấy con quỷ thắt cổ này, chỉ dùng điện thoại mà chụp được ba tấm có nó. Nên tôi cho rằng trong thực tế giống nhau này đã xảy ra một số chuyện, dẫn đến sự trùng lặp với thực tế của chúng ta tăng cao.”
Bạch Điện sờ môi, suy tư đáp, “Hay thực tế đó đã bị lây nhiễm rồi? Hoặc có ai đó trong thực tế đó muốn xâm lấn lây nhiễm thực tế của chúng ta?”
“Có thể, vì thế tôi mới muốn đi xem xét tình hình.” Lâm Kỳ mở laptop, bên trong có rất nhiều chữ trông như gà bới, “Quản lý Triệu nói rằng nhiệm vụ chính của chúng ta chủ yếu là điều tra, không cần thiết phải giải quyết.”
“Quản lý Triệu là ai vậy?” Sở Ương hỏi.
Bạch Điện kinh ngạc nhìn thoáng qua Lâm Kỳ, “Cậu chưa nói cho cậu ấy biết về hội trưởng lão hả?”
Lâm Kỳ không để tâm mà nói, “Tụi tôi bề bộn nhiều việc, giải thích quài rất chán, cậu ấy đi cùng tôi lâu tự nhiên sẽ biết thôi.”
Bạch Điện liếc mắt, lắc đầu, thông cảm nhìn Sở Ương, “Thật là, cậu tới ở với tôi đi. Tôi có trách nhiệm hơn cậu ta nhiều.”
“Này! Thỏ không ăn cỏ gần hang nhé bạn!” Lâm Kỳ cảnh cáo trừng Bạch Điện, “Cậu mà cứ suốt ngày đào góc tường là tôi đánh cho đấy!”
Sở Ương chậc một tiếng, “Ồn ào quá, nói chuyện chính đi. Quản lý Triệu là ai. Cấp trên của các anh hả? Là người quan sát cấp năm hay sao?”
“Đó cậu thấy chưa, tôi không cần huyên thuyên giải thích cậu ấy cũng hiểu biết không ít nha.” Lâm Kỳ khiêu khích lườm Bạch Điện, sau đó nói với Sở Ương, “Ừ, hắn tên Triệu Sầm Thương. Là người giám sát trực tiếp các điều tra viên của chúng tôi, cũng là một trong hai mươi vị trưởng lão.”
“Triệu Sầm Thương?” Sở Ương mở to mắt, “Đừng bảo là ca sĩ Triệu Sầm Thương đó chứ.”
Lâm Kỳ trưng vẻ mặt bình thản đến đương nhiên, “Chính xác, trên đường lớn ngõ nhỏ đều có thể nghe thấy hắn hát.”
Cái tên như sấm bên tai, đang rất nổi trong mấy năm gần đây, sau khi ra mắt tại Hàn Quốc, hắn đã nổi tiếng một cách thần kỳ, nhưng lại lựa chọn về nước phát triển, có nhan sắc, vừa biết hát vừa biết nhảy, chất giọng cực cao như thanh âm của cá heo, được bậc thầy ca hát và chương trình tạp kỹ đánh giá là tiểu thịt tươi có âm thanh của thiên nhiên, lượng fan hâm mộ vượt qua cả Ngô Diệc Phàm trong thời gian ngắn….
“Anh biết Triệu Sầm Thương luôn?!” Cái cằm Sở Ương muốn rớt xuống bàn.
Lâm Kỳ vô tội gật đầu, “Biết chứ, thì sao? Cậu là fan của hắn à? Không thể nào….cậu là hoàng tử đàn Cello mà đi thích ca sĩ nhạc pop, quá tầm thường.”
Bạch Điện ở bên cạnh cười to, Sở Ương một lần nữa có cảm giác không nói nên lời, lồng ngực bị bóp nghẹt không nhổ ra được, “Tôi không có…là Chúc Hạc Trạch rất thích anh ta…”
“Sau này gặp hắn, tôi sẽ kêu hắn đưa cho cậu mấy tấm ảnh có chữ ký tặng kèm nha.”
...
Ngày thứ hai, Sở Ương dựa theo mấy thứ Lâm Kỳ đã liệt kê mua mấy cái túi ngủ, ba cái bộ đàm ( để phòng khi điện thoại không có tín hiệu trong trường học), đèn pin, pin, túi cấp cứu, vv. Thu dọn đồ đạc xong, cậu được đồng hồ báo thức gọi dậy vào lúc năm giờ sáng ngày thứ ba, cậu mơ màng vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, khi cậu mở cửa nhà tắm để về phòng thì thấy Lâm Kỳ đang đứng ngay cửa cười hì hì, nhét đống đồ đen sì vô ngực cậu, “Mặc bộ này đi.”
Sở Ương vươn cái áo ra, là kiểu áo Tôn Trung Sơn. Một bộ áo dài rất quen thuộc của Trung Quốc….
Đây là….đồng phục học sinh mà?!
Khóe miệng Sở Ương co giật, “Ba người chúng ta là đàn ông con trai hai lăm hai sau tuổi, anh nghĩ có thể đóng vai học sinh cấp ba chưa đủ mười tám được sao?!”
“Gì chứ, tôi thấy hoàn toàn không thành vấn đề.” Lâm Kỳ nói, duỗi ngón tay chọc cái kính đen của cậu, “Với cặp kính cậu đang đeo, tôi cam đoan sẽ không ai nghi ngờ luôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.