Chương 2: Tôi phải đi quay tay
Thần Bí Đích Đại Tây Qua
13/07/2021
"Thằng Trần Mục lại đứng nhất nữa, éo phải người mà." Trác Tiểu Bạch ngồi sau Trần Mục đau khổ nói.
"Lần nào nó chả đứng nhất, mày than thở như thế thì có ích gì?" bạn cùng khuyên cậu ta nên nghĩ thoáng ra, quen đi là được.
Thật ra không phải lần nào Trần Mục cũng đứng nhất, ngày trước cũng thuộc dạng học lệch, ngoài môn toán có thiên phú cực cao ra, thành tích những môn khác cũng chỉ thường thường bậc trung.
Hồi cấp hai còn hay bốc phét chém gió, nhưng kể từ sau khi gia đình gặp biến cố bất ngờ, nhà không còn tiền, Trần Mục phải nghe ngóng xem làm sao để kiếm tiền.
Có người nói, chỉ cần thi lên cấp ba đứng đầu toàn thành phố sẽ nhận được tiền thưởng của các trường cấp ba lớn, Trần Mục nghĩ, đường này đi được.
Quyết tâm bắt đầu "cột tóc lên xà nhà, cầm dùi đâm vào đùi"*, tự lấy cây kim chọc vào người mình, mỗi ngày học đến hai giờ sáng, cậu có tài năng thiêm bẩm về các môn tự nhiên, từ bé đã giành được vô số giải thưởng và giải nhất Olympic toán học, còn các môn xã hội như văn, sử, chính trị thì phải dùi mài từ từ, cố gắng học thuộc.
Rồi sang ngày hôm sau ngủ bù vào tiết toán, cứ như thế cậu đứng thứ ba toàn thành phố trong kì thi vào cấp ba.
Sau đó các trường cấp ba nổi tiếng gửi thư mời chiêu sinh, ngôi trường ban đầu Trần Mục muốn chọn cực kì tệ, chỉ vì bên trường đó đưa ra con số năm mươi nghìn tệ (≈178 triệu) cực kì hấp dẫn.
Nhưng bố mẹ đều không đồng ý, Trần Mục đành phải chọn một trường có mức tiền thưởng cao trong số các trường trọng điểm, lấy được hai mươi nghìn tệ tiền thưởng, phụ giúp gia đình trang trải phần nào.
Vì tiền, Trần Mục cực khổ học hành hơn ba năm trời, bây giờ đã lên lớp 12, chỉ cần đứng top 10 toàn tỉnh trong kì thi đại học sắp tới, Trần Mục có thể nói là công thành danh toại, sẽ có thể lấy tiếp một trăm nghìn tệ hoặc tám mươi nghìn tệ tiền thưởng, thành phố Sở Châu nơi Trần Mục sống, chất lượng giáo dục không ra làm sao cả, hàng năm chỉ có một hai người vào được Hoa Thanh Đế Đô, toàn tỉnh cũng chỉ có chưa đến năm mươi người có đủ tư cách để chọn lựa giữa hai trường đại học mà thôi.
Trần Mục là người đứng nhất hàng năm trong mười trường top đầu của Sở Châu, được kí thác rất nhiều hy vọng, bây giờ khó khăn lắm mới chuẩn bị gặt hái thành quả thì một cái hệ thống không biết chui từ đâu ra bắt Trần Mục phải đi chơi Liên Minh Huyền Thoại, thế này có khác gì ép tể tướng phải ra chiến trường đâu chứ.
Đã thế chuyên môn còn khác biệt một trời một vực nữa, Trần Mục buồn bực, tài năng này của mình thế mà không gặp được một hệ thống nhà khoa học, lại đụng trúng một cái hệ thống trò chơi.
"Vật chủ, xin hãy tận hưởng phúc lợi, rút thưởng cho người mới." giọng hệ thống vang lên.
"Chấp nhận." tương lai chỉ cần có thể trị khỏi bệnh cho bố, hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, trao đổi rất công bằng.
Một vòng quay lớn xuất hiện trước mắt Trần Mục, bắt đầu từ từ chuyển động, tất cả các ô trên đó đều là dấu hỏi chấm, cộng thêm một câu cảm ơn đã tham gia, quỷ mới biết có thể rút trúng cái gì.
May mà không dừng lại ở ô cảm ơn đã tham gia, đầu mũi kim dừng lại tại một dấu chấm hỏi màu xanh dương.
"Chúc mừng vật chủ, giành được thẻ trải nghiệm Quỷ Vương trong một phút!"
"Đó là cái gì vậy?" Trần Mục hỏi.
"Vật chủ rất may mắn, có được thẻ trải nghiệm Quỷ Vương trong một phút, sau khi sử dụng có thể có được kĩ năng đỉnh cao của vật chủ đời trước, kéo dài trong một phút." Hệ thống giải thích.
"Ồ, nghe cũng kinh phết." Trần Mục chưa từng chơi game này, tạm thời không hiểu một phút kĩ năng Quỷ Vương là cái gì, nhưng nghe thì có vẻ rất lợi hại.
"Bạn có thể sử dụng bất kì lúc nào, các nhiệm vụ sau này sẽ được đưa ra dựa trên cuộc sống sinh hoạt của bạn, sau khi hoàn thành sẽ có được điểm tích lũy tương ứng, thất bại bị trừ điểm, bị trừ đến khi âm điểm sẽ bị xem là thất bại, hệ thống sẽ tự động rời khỏi cơ thế, bạn cũng sẽ trở thành người thực vật." Hệ thống nói.
"Ừm, được thôi." Trần Mục có khả năng thích ứng rất tốt, ví dụ như việc mình rất đẹp trai, thường xuyên được các bạn nữ viết thư tình, chuyện này cậu chấp nhận rất nhanh, thông thường sẽ tranh thủ mười phút giải lao giữa các tiết để viết thư trả lời.
Đáng tiếc một người bên ngoài là con nhà người ta cấp thần thánh bên trong lại cuồng nhiệt như anh, cơ bản là không có một ai thấu hiểu được, thế nên đến giờ vẫn chưa xuất hiện cô gái nào hiểu được nội tâm của anh, thành ra độc thân đến tận bây giờ.
"Trần Mục, có người tìm kìa." Bạn nữ cột tóc đuôi ngựa đứng ở cửa lớp hét vào.
Trần Mục đi ra cửa, một cô gái chân dài mặc đồng phục, e thẹn đứng ngoài cửa lớp, thấy Trần Mục bước ra thì vội vàng đưa ngay một bức thư màu hồng, mặt mũi đỏ bừng.
Cái này là thư trả lời đây mà, Trần Mục đã gặp bạn nữ này rồi, là Hoàng Linh San hoa khôi lớp 12/10 kế bên, thành tích đứng top 3, bình thường chỉ cần tết tóc đuôi ngựa thôi đã đẹp vãi linh hồn ra rồi, là nữ thần trong lòng nhiều người.
Trần Mục nghĩ thầm,
Tiếc thật, cả cái trường này không có ai hiểu được mình.
Trong thư trả lời của cậu thường đều sẽ kèm theo vài con số 2, 4, 8, 16, 32.
Vẫn luôn chờ đợi một cô gái có thể hiểu được hàm ý của nó, lúc trước có một bạn nữ nhận được thư trả lời của Trần Mục, bị giáo viên tịch thu rồi nói thẳng, Trần Mục đang nhắc em lo học hành cho tử tế đấy, thành tích xuất sắc được như người ta thì mới có cơ hội, với cái thành tích này của em thì hãy từ bỏ đi.
Chuyện này truyền đến tai Trần Mục, chỉ có thể nói may mà giáo viên nghiêm túc, chứ lỡ bị giải mã thành công, thế thì đời mình buồn luôn rồi.
Nhận thư hồi âm của Hoàng Linh San, Trần Mục về lại chỗ ngồi, nhanh chóng xé bao thư, đọc cho xong thì cất đi, rồi vào tiết tiếp tục học hành nghiêm túc, con nhà người ta cấp bậc thánh thần đích thực thì nhất định phải tối ưu hóa hiệu suất của mình, giờ nào làm việc nấy.
Trong thư trả lời chỉ có một dãy số đơn giản, 2, 4, 6, 8, 10.
Đọc xong thư, Trần Mục suýt rớt nước mắt, đợi bao nhiêu năm trời, cuối cùng cũng có người hiểu được rồi, đã thế lại còn là một cô gái học giỏi xinh xắn giọng ngọt dáng ngon nữa chứ, quả thật là ông trời tác hợp mà.
Trần Mục đang định đi hẹn người ta ra để nói về cuộc đời và lý tưởng.
"Hệ thống nhắc nhở, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn bắt buộc phải duy trì tình trạng độc thân, nếu không sẽ xem như nhiệm vụ thất bại." hệ thống nhìn thấu suy nghĩ của cậu.
Trần Mục sắp khóc đến nơi rồi, đợi ba năm, rốt cuộc cũng tìm được người hiểu được tâm ý của mình, cớ sao lại xui xẻo gặp ngay một cái hệ thống chết dẫm như vầy chứ.
"Thế giờ tôi phải làm gì?" Trần Mục nói.
"Nhiệm vụ đầu tiên của hệ thống, từ chối Hoàng Linh San, đồng thời nói cho cô ấy biết, bạn phải đi quay tay**." Hệ thống nói.
Câu này còn có 1 nghĩa khác: đánh một ván Corki. Tại TQ, Corki được gọi là "飞机" tức phi cơ (máy bay).
"???" Trần Mục đơ người, chẳng thà bảo tôi chết đi cho rồi!
"Vật chủ đừng hiểu lầm, Corki là một nhân vật quan trọng trong Liên Minh Huyền Thoại, ADC đang hot hiện tại, vật chủ bắt buộc phải học được cách sử dụng các vị tướng cơ bản." Hệ thống nói.
"Có câu này tôi không biết có nên nói hay không!" Trần Mục tức tối nói.
"Hoàn thành nhiệm vụ, tích được 100 điểm, thất bại trừ điểm, vật chủ đang có 100 điểm, có thể lựa chọn từ chối nhiệm vụ, trừ đi điểm tương ứng là được."
Trần Mục suy nghĩ, một lần 100 điểm, nếu từ chối đồng nghĩa với việc sau này không được phép thất bại, nếu vậy, tỉ lệ được phép sai sót là 0, có quỷ mới biết sau này còn có nhiệm vụ gì, không thể từ chối được.
"ĐM!" Trần Mục nói.
Câu này có 1 nghĩa khác: tôi đi (tôi làm), hai nghĩa này chỉ khác nhau ở ngữ điệu nói.
"Không được chửi hệ thống." giọng hệ thống truyền đến.
"Ngay cả ngữ điệu mà cũng nghe hiểu được! Đúng là một hệ thống xịn sò, tôi đi hoàn thành nhiệm vụ đây." Trần Mục bật ngón cái với hệ thống.
Lại viết một phong thư khác, hẹn người đẹp buổi tối tan học gặp nhau, lời văn trau chuốt hoa mỹ, ngôn từ chân thành tha thiết, công sức bao nhiêu năm cực khổ học hành giờ phát huy như nước chảy mây trôi.
Thế nào gọi là "trong sách tự khắc có mỹ nhân"***, nếu không có sự xuất hiện của hệ thống thì Trần Mục chính là một ví dụ thành công điển hình đấy.
Loại bỏ tạp niệm, chuyên tâm học hành, Trần Mục một khi vào giờ học là bật chế độ con nhà người ta, lớp 12 áp lực nhiều, trường cấp ba trọng điểm vừa khai giảng đã bắt đầu dạy các đề ôn thi đại học, Trần Mục muốn giữ vững vị trí đầu tiên, không phải là một chuyện dễ dàng.
Đến chín rưỡi tối, Hoàng Linh San đúng hẹn đợi dưới cây ngô đồng ở sân vận động của trường, đứng ngồi không yên, tim đập cực nhanh, cô mất bao nhiêu công sức mới giải được mật mã của Trần Mục, lấy hết dũng khí mới dám trả lời lại dãy số đó, xấu hổ đỏ cả mặt luôn.
Con gái mới lớn ai cũng mơ mộng cả, sao nam thần trong lòng mình lại là một người cuồng nhiệt như vậy chứ.
Trần Mục thì lại cảm thấy cô gái đằng trước rất xứng đôi vừa lứa với mình, nếu không phải cùng một kiểu người thì làm sao có thể thấu hiểu được chứ.
Đáng tiếc, quá đáng tiếc, Trần Mục tiến đến, chào hỏi với người đẹp đang đứng dưới tán cây.
Sau khi ra về hai người đều cố ý đợi thêm mười phút, đợi trong trường không còn ai mới bước ra, lớp 12 mà viết thư tình vẫn là điều đại kị, nhưng cái cảm giác nổi loạn lại cứ khiến cho người ta thích thú.
Nói không rõ, giải thích cũng không được.
Hoàng Linh San đỏ mặt, gật gật đầu, Trần Mục thầm nuối tiếc trong lòng, hoa khôi đó, học sinh đó, không trang điểm để mặt mộc đã xinh như thế này rồi, tự nhiên lại bắt mình đi từ chối, thế có khác gì bảo một người đói ba ngày quăng đi thịt nướng đã đến miệng đâu chứ.
Hoàng Linh San vừa định đến gần Trần Mục, cùng nhau vai kề vai về nhà, thì Trần Mục giơ tay ra, nói: "Linh San, xin lỗi, mình nghĩ hai chúng ta không hợp nhau đâu."
"Hả? Vậy nghĩa là sao." Hoàng Linh San không hiểu, đôi mắt to tròn chớp chớp, bắn điện cực mạnh.
"Mình đã tự ngẫm lại bản thân, mình là một kẻ thô tục, đầu óc đen tối, không biết xấu hổ, lại dám dùng dãy số theo cấp số nhân thô tục như vậy để làm ám hiệu, mình cảm thấy loại người nội tâm dơ bẩn như mình thật sự không xứng với cậu." Trần Mục ngửa mặt lên trời để không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sức hút đó.
"Nhưng...nhưng mình không để ý đâu." Mặt Hoàng Linh San càng thêm đỏ, đâu thể nói bản thân mình cũng có một chút chút suy nghĩ đó được đúng không, nếu không cũng sẽ không trả lời lại bằng một dãy số theo cấp số cộng như vậy rồi, con gái mà, đâu thể nói toẹt ra được.
"Mình để ý, mình hận chính mình, xin lỗi, mình phải đi quay tay rồi." Trần Mục nói xong câu này, tức là nhiệm vụ đã hoàn thành, có được 100 điểm tích.
Hoàng Linh San nghe xong thì vành mắt đỏ lên, cậu ấy thà tự giải quyết chứ không chọn mình, mình kém cỏi đến vậy sao, người cậu ấy đang đợi, có lẽ là một cô gái xinh đẹp hơn nữa, nghĩ đến đây, khó lòng chịu đựng nổi xấu hỗ lẫn phẫn nộ, bèn ôm mặt chạy đi mất.
Vừa chạy vừa mắng: "Tôi ghét cậu, hu hu hu."
"Chốt tô mát tê! Mình vẫn chưa nói xong mà, mình phải đi đánh Liên Minh Huyền Thoại..." người đã chạy xa rồi, chỉ còn lại một mình Trần Mục bơ phờ đứng trong gió.
Chốt tô mát tê: tiếng Nhật ちょっと待って, nghĩa là "chờ đã".
Cái hệ thống chết bầm, cái nhiệm vụ chết tiệt, hình tượng nam thần bị hủy sạch sẽ rồi còn đâu.
"Khởi động nhiệm vụ mới, chơi một ván game, giành được chiến thắng, hoàn thành nhận được 100 điểm, thất bại bị trừ điểm." giọng hệ thống lại vang lên.
"Mày cút ngay cho tao, đều tại mày hết." Trần Mục chửi ầm lên.
"Vật chủ không cần phải đau lòng, đợi khi bạn trở thành Quỷ Vương Liên Minh Huyền Thoại, sẽ có hàng triệu fan nữ, vô số nữ thần hâm mộ." hệ thống nói.
"Đúng là biết cách dụ dỗ người khác mà, tôi chỉ muốn có một cô bạn gái thôi." Trần Mục nói trong sự khó chịu.
"Xin hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, thời gian giới hạn là một buổi tối." hệ thống thúc giục.
"Biết rồi, giờ tôi đi tìm quán net." Trần Mục đáp.
Trần Mục nhớ lần trước vào tiệm net là hồi năm lớp tám, vào chơi một game có tên là Dungeon Fighter Online, mới chơi đến cấp mười mấy, lên cấp ba sau khi bố mắc bệnh thì Trần Mục không còn đến quán net nữa, nên giờ phải tìm xung quanh.
Năm phút sau, ngẩng đầu lên thấy được một quán, tiệm net Thiên Thần, cái tên này mình thích, vậy chọn tiệm này thôi.
Trần Mục quyết định vào quán net này, bước vào nhìn một lượt, trông cũng được, quán net bây giờ trang trí đẹp đẽ, màn hình vừa to vừa rộng, tai nghe phát sáng, bàn phím cầu vồng, rực rỡ muôn màu.
Đang định tìm một máy để ngồi thì Trần Mục bất ngờ nhìn thấy một người khiến cậu nổi giận.
Chú thích: nguồn baidu.com
*Cột tóc lên xà nhà, cầm dùi đâm vào đùi: nguyên văn là 头悬梁,锥刺股 (đầu huyền lương, chùy thích cổ) nằm trong《战国策·秦策一》(Chiến Quốc Sách - Tần Sách Nhất), theo đó "(苏秦)读书欲睡,引锥自刺其股。" (Tô Tần) đang học thì buồn ngủ, lấy dùi tự đâm vào đùi mình để lấy lại sự tỉnh táo.
《太平御览》卷三百六十三引《汉书》:"孙敬字文宝,好学,晨夕不休,及至疲寝,以绳系头,悬屋梁。"
Thái Bình Ngự Lãm quyển 363 trích dẫn Hán Thư: "Tôn Kính, tự là Văn Bảo, hiếu học, học hành sớm tối không ngơi nghỉ đến mức mệt mỏi vì buồn ngủ, nên đã lấy một đầu dây thừng cột vào tóc mình, đầu còn lại của sợi dây thì cột lên xà nhà".
***Trong sách tự khắc có mỹ nhân: nguyên văn là 书中自有颜如玉 (thư trung tự hữu nhan như ngọc), là một câu trong bài thơ "励学篇" (Lệ Học Thiên) khích lệ người dân đọc nhiều sách của Tống Chân Tông Triệu Hằng.
富家不用买良田,书中自有千钟粟。安居不用架高楼,书中自有黄金屋。出门莫恨无人随,书中车马多如簇。娶妻莫恨无良媒,书中自有颜如玉。男儿欲遂平生志,五经勤向窗前读。
(tạm dịch: nhà giàu không cần phải mua ruộng màu mỡ, trong sách tự khắc có hoa màu tươi tốt; an cư không cần xây lầu cao, trong sách tự khắc có lầu son gác tía; ra ngoài không cần buồn bực vì không có ai theo hầu, trong sách tự khắc có xe ngựa nhiều như nêm; lấy vợ không cần buồn vì không có vợ đẹp hiền lương, trong sách tự có mỹ nhân dung nhan như hoa như ngọc; phận làm trai muốn thỏa chí lớn, thì nên đứng trước khung cửa sổ dùi mài ngũ kinh)
Giải nghĩa mật mã 2 4 8 16 32 và 2 4 6 8 10
2 4 8 16 32: quy luật theo cấp số nhân, 2^2=4; 2^3=8; 2^4=16; 2^5=32. (hoặc số trước*2 sẽ ra số sau)
2 4 6 8 10: quy luật theo cấp số cộng, 2+2=4; 4+2=6; 6+2=8; 8+2=10.
Cấp số nhân trong tiếng Trung là 等比数列, ở đây chơi chữ do chữ "比" đồng âm với chữ "逼", chữ "逼" có nghĩa gốc là "bức", nghĩa bóng là ám chỉ cơ quan sinh dục của nữ giới, do đó dãy số 2 4 8 16 32 có thể hiểu là đang chờ đợi một ai đó (等 có nghĩa là chờ), hoặc nghĩa đen tối hơn nữa thì là đang đợi "cô bé" của một ai đó.
Cấp số cộng trong tiếng Trung là 等差数列, ở đây là chơi chữ do chữ "差" đồng âm với chữ "插", mà "插" có nghĩa đen là "cắm", nghĩa bóng của chữ này là quan hệ giường chiếu, do đó hai chữ "等插" có nghĩa là "đợi ai đó đến ái ân với mình". Cùng với ý nghĩa này còn 1 dãy số khác là 1 3 5 7 9.
"Lần nào nó chả đứng nhất, mày than thở như thế thì có ích gì?" bạn cùng khuyên cậu ta nên nghĩ thoáng ra, quen đi là được.
Thật ra không phải lần nào Trần Mục cũng đứng nhất, ngày trước cũng thuộc dạng học lệch, ngoài môn toán có thiên phú cực cao ra, thành tích những môn khác cũng chỉ thường thường bậc trung.
Hồi cấp hai còn hay bốc phét chém gió, nhưng kể từ sau khi gia đình gặp biến cố bất ngờ, nhà không còn tiền, Trần Mục phải nghe ngóng xem làm sao để kiếm tiền.
Có người nói, chỉ cần thi lên cấp ba đứng đầu toàn thành phố sẽ nhận được tiền thưởng của các trường cấp ba lớn, Trần Mục nghĩ, đường này đi được.
Quyết tâm bắt đầu "cột tóc lên xà nhà, cầm dùi đâm vào đùi"*, tự lấy cây kim chọc vào người mình, mỗi ngày học đến hai giờ sáng, cậu có tài năng thiêm bẩm về các môn tự nhiên, từ bé đã giành được vô số giải thưởng và giải nhất Olympic toán học, còn các môn xã hội như văn, sử, chính trị thì phải dùi mài từ từ, cố gắng học thuộc.
Rồi sang ngày hôm sau ngủ bù vào tiết toán, cứ như thế cậu đứng thứ ba toàn thành phố trong kì thi vào cấp ba.
Sau đó các trường cấp ba nổi tiếng gửi thư mời chiêu sinh, ngôi trường ban đầu Trần Mục muốn chọn cực kì tệ, chỉ vì bên trường đó đưa ra con số năm mươi nghìn tệ (≈178 triệu) cực kì hấp dẫn.
Nhưng bố mẹ đều không đồng ý, Trần Mục đành phải chọn một trường có mức tiền thưởng cao trong số các trường trọng điểm, lấy được hai mươi nghìn tệ tiền thưởng, phụ giúp gia đình trang trải phần nào.
Vì tiền, Trần Mục cực khổ học hành hơn ba năm trời, bây giờ đã lên lớp 12, chỉ cần đứng top 10 toàn tỉnh trong kì thi đại học sắp tới, Trần Mục có thể nói là công thành danh toại, sẽ có thể lấy tiếp một trăm nghìn tệ hoặc tám mươi nghìn tệ tiền thưởng, thành phố Sở Châu nơi Trần Mục sống, chất lượng giáo dục không ra làm sao cả, hàng năm chỉ có một hai người vào được Hoa Thanh Đế Đô, toàn tỉnh cũng chỉ có chưa đến năm mươi người có đủ tư cách để chọn lựa giữa hai trường đại học mà thôi.
Trần Mục là người đứng nhất hàng năm trong mười trường top đầu của Sở Châu, được kí thác rất nhiều hy vọng, bây giờ khó khăn lắm mới chuẩn bị gặt hái thành quả thì một cái hệ thống không biết chui từ đâu ra bắt Trần Mục phải đi chơi Liên Minh Huyền Thoại, thế này có khác gì ép tể tướng phải ra chiến trường đâu chứ.
Đã thế chuyên môn còn khác biệt một trời một vực nữa, Trần Mục buồn bực, tài năng này của mình thế mà không gặp được một hệ thống nhà khoa học, lại đụng trúng một cái hệ thống trò chơi.
"Vật chủ, xin hãy tận hưởng phúc lợi, rút thưởng cho người mới." giọng hệ thống vang lên.
"Chấp nhận." tương lai chỉ cần có thể trị khỏi bệnh cho bố, hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, trao đổi rất công bằng.
Một vòng quay lớn xuất hiện trước mắt Trần Mục, bắt đầu từ từ chuyển động, tất cả các ô trên đó đều là dấu hỏi chấm, cộng thêm một câu cảm ơn đã tham gia, quỷ mới biết có thể rút trúng cái gì.
May mà không dừng lại ở ô cảm ơn đã tham gia, đầu mũi kim dừng lại tại một dấu chấm hỏi màu xanh dương.
"Chúc mừng vật chủ, giành được thẻ trải nghiệm Quỷ Vương trong một phút!"
"Đó là cái gì vậy?" Trần Mục hỏi.
"Vật chủ rất may mắn, có được thẻ trải nghiệm Quỷ Vương trong một phút, sau khi sử dụng có thể có được kĩ năng đỉnh cao của vật chủ đời trước, kéo dài trong một phút." Hệ thống giải thích.
"Ồ, nghe cũng kinh phết." Trần Mục chưa từng chơi game này, tạm thời không hiểu một phút kĩ năng Quỷ Vương là cái gì, nhưng nghe thì có vẻ rất lợi hại.
"Bạn có thể sử dụng bất kì lúc nào, các nhiệm vụ sau này sẽ được đưa ra dựa trên cuộc sống sinh hoạt của bạn, sau khi hoàn thành sẽ có được điểm tích lũy tương ứng, thất bại bị trừ điểm, bị trừ đến khi âm điểm sẽ bị xem là thất bại, hệ thống sẽ tự động rời khỏi cơ thế, bạn cũng sẽ trở thành người thực vật." Hệ thống nói.
"Ừm, được thôi." Trần Mục có khả năng thích ứng rất tốt, ví dụ như việc mình rất đẹp trai, thường xuyên được các bạn nữ viết thư tình, chuyện này cậu chấp nhận rất nhanh, thông thường sẽ tranh thủ mười phút giải lao giữa các tiết để viết thư trả lời.
Đáng tiếc một người bên ngoài là con nhà người ta cấp thần thánh bên trong lại cuồng nhiệt như anh, cơ bản là không có một ai thấu hiểu được, thế nên đến giờ vẫn chưa xuất hiện cô gái nào hiểu được nội tâm của anh, thành ra độc thân đến tận bây giờ.
"Trần Mục, có người tìm kìa." Bạn nữ cột tóc đuôi ngựa đứng ở cửa lớp hét vào.
Trần Mục đi ra cửa, một cô gái chân dài mặc đồng phục, e thẹn đứng ngoài cửa lớp, thấy Trần Mục bước ra thì vội vàng đưa ngay một bức thư màu hồng, mặt mũi đỏ bừng.
Cái này là thư trả lời đây mà, Trần Mục đã gặp bạn nữ này rồi, là Hoàng Linh San hoa khôi lớp 12/10 kế bên, thành tích đứng top 3, bình thường chỉ cần tết tóc đuôi ngựa thôi đã đẹp vãi linh hồn ra rồi, là nữ thần trong lòng nhiều người.
Trần Mục nghĩ thầm,
Tiếc thật, cả cái trường này không có ai hiểu được mình.
Trong thư trả lời của cậu thường đều sẽ kèm theo vài con số 2, 4, 8, 16, 32.
Vẫn luôn chờ đợi một cô gái có thể hiểu được hàm ý của nó, lúc trước có một bạn nữ nhận được thư trả lời của Trần Mục, bị giáo viên tịch thu rồi nói thẳng, Trần Mục đang nhắc em lo học hành cho tử tế đấy, thành tích xuất sắc được như người ta thì mới có cơ hội, với cái thành tích này của em thì hãy từ bỏ đi.
Chuyện này truyền đến tai Trần Mục, chỉ có thể nói may mà giáo viên nghiêm túc, chứ lỡ bị giải mã thành công, thế thì đời mình buồn luôn rồi.
Nhận thư hồi âm của Hoàng Linh San, Trần Mục về lại chỗ ngồi, nhanh chóng xé bao thư, đọc cho xong thì cất đi, rồi vào tiết tiếp tục học hành nghiêm túc, con nhà người ta cấp bậc thánh thần đích thực thì nhất định phải tối ưu hóa hiệu suất của mình, giờ nào làm việc nấy.
Trong thư trả lời chỉ có một dãy số đơn giản, 2, 4, 6, 8, 10.
Đọc xong thư, Trần Mục suýt rớt nước mắt, đợi bao nhiêu năm trời, cuối cùng cũng có người hiểu được rồi, đã thế lại còn là một cô gái học giỏi xinh xắn giọng ngọt dáng ngon nữa chứ, quả thật là ông trời tác hợp mà.
Trần Mục đang định đi hẹn người ta ra để nói về cuộc đời và lý tưởng.
"Hệ thống nhắc nhở, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn bắt buộc phải duy trì tình trạng độc thân, nếu không sẽ xem như nhiệm vụ thất bại." hệ thống nhìn thấu suy nghĩ của cậu.
Trần Mục sắp khóc đến nơi rồi, đợi ba năm, rốt cuộc cũng tìm được người hiểu được tâm ý của mình, cớ sao lại xui xẻo gặp ngay một cái hệ thống chết dẫm như vầy chứ.
"Thế giờ tôi phải làm gì?" Trần Mục nói.
"Nhiệm vụ đầu tiên của hệ thống, từ chối Hoàng Linh San, đồng thời nói cho cô ấy biết, bạn phải đi quay tay**." Hệ thống nói.
Câu này còn có 1 nghĩa khác: đánh một ván Corki. Tại TQ, Corki được gọi là "飞机" tức phi cơ (máy bay).
"???" Trần Mục đơ người, chẳng thà bảo tôi chết đi cho rồi!
"Vật chủ đừng hiểu lầm, Corki là một nhân vật quan trọng trong Liên Minh Huyền Thoại, ADC đang hot hiện tại, vật chủ bắt buộc phải học được cách sử dụng các vị tướng cơ bản." Hệ thống nói.
"Có câu này tôi không biết có nên nói hay không!" Trần Mục tức tối nói.
"Hoàn thành nhiệm vụ, tích được 100 điểm, thất bại trừ điểm, vật chủ đang có 100 điểm, có thể lựa chọn từ chối nhiệm vụ, trừ đi điểm tương ứng là được."
Trần Mục suy nghĩ, một lần 100 điểm, nếu từ chối đồng nghĩa với việc sau này không được phép thất bại, nếu vậy, tỉ lệ được phép sai sót là 0, có quỷ mới biết sau này còn có nhiệm vụ gì, không thể từ chối được.
"ĐM!" Trần Mục nói.
Câu này có 1 nghĩa khác: tôi đi (tôi làm), hai nghĩa này chỉ khác nhau ở ngữ điệu nói.
"Không được chửi hệ thống." giọng hệ thống truyền đến.
"Ngay cả ngữ điệu mà cũng nghe hiểu được! Đúng là một hệ thống xịn sò, tôi đi hoàn thành nhiệm vụ đây." Trần Mục bật ngón cái với hệ thống.
Lại viết một phong thư khác, hẹn người đẹp buổi tối tan học gặp nhau, lời văn trau chuốt hoa mỹ, ngôn từ chân thành tha thiết, công sức bao nhiêu năm cực khổ học hành giờ phát huy như nước chảy mây trôi.
Thế nào gọi là "trong sách tự khắc có mỹ nhân"***, nếu không có sự xuất hiện của hệ thống thì Trần Mục chính là một ví dụ thành công điển hình đấy.
Loại bỏ tạp niệm, chuyên tâm học hành, Trần Mục một khi vào giờ học là bật chế độ con nhà người ta, lớp 12 áp lực nhiều, trường cấp ba trọng điểm vừa khai giảng đã bắt đầu dạy các đề ôn thi đại học, Trần Mục muốn giữ vững vị trí đầu tiên, không phải là một chuyện dễ dàng.
Đến chín rưỡi tối, Hoàng Linh San đúng hẹn đợi dưới cây ngô đồng ở sân vận động của trường, đứng ngồi không yên, tim đập cực nhanh, cô mất bao nhiêu công sức mới giải được mật mã của Trần Mục, lấy hết dũng khí mới dám trả lời lại dãy số đó, xấu hổ đỏ cả mặt luôn.
Con gái mới lớn ai cũng mơ mộng cả, sao nam thần trong lòng mình lại là một người cuồng nhiệt như vậy chứ.
Trần Mục thì lại cảm thấy cô gái đằng trước rất xứng đôi vừa lứa với mình, nếu không phải cùng một kiểu người thì làm sao có thể thấu hiểu được chứ.
Đáng tiếc, quá đáng tiếc, Trần Mục tiến đến, chào hỏi với người đẹp đang đứng dưới tán cây.
Sau khi ra về hai người đều cố ý đợi thêm mười phút, đợi trong trường không còn ai mới bước ra, lớp 12 mà viết thư tình vẫn là điều đại kị, nhưng cái cảm giác nổi loạn lại cứ khiến cho người ta thích thú.
Nói không rõ, giải thích cũng không được.
Hoàng Linh San đỏ mặt, gật gật đầu, Trần Mục thầm nuối tiếc trong lòng, hoa khôi đó, học sinh đó, không trang điểm để mặt mộc đã xinh như thế này rồi, tự nhiên lại bắt mình đi từ chối, thế có khác gì bảo một người đói ba ngày quăng đi thịt nướng đã đến miệng đâu chứ.
Hoàng Linh San vừa định đến gần Trần Mục, cùng nhau vai kề vai về nhà, thì Trần Mục giơ tay ra, nói: "Linh San, xin lỗi, mình nghĩ hai chúng ta không hợp nhau đâu."
"Hả? Vậy nghĩa là sao." Hoàng Linh San không hiểu, đôi mắt to tròn chớp chớp, bắn điện cực mạnh.
"Mình đã tự ngẫm lại bản thân, mình là một kẻ thô tục, đầu óc đen tối, không biết xấu hổ, lại dám dùng dãy số theo cấp số nhân thô tục như vậy để làm ám hiệu, mình cảm thấy loại người nội tâm dơ bẩn như mình thật sự không xứng với cậu." Trần Mục ngửa mặt lên trời để không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sức hút đó.
"Nhưng...nhưng mình không để ý đâu." Mặt Hoàng Linh San càng thêm đỏ, đâu thể nói bản thân mình cũng có một chút chút suy nghĩ đó được đúng không, nếu không cũng sẽ không trả lời lại bằng một dãy số theo cấp số cộng như vậy rồi, con gái mà, đâu thể nói toẹt ra được.
"Mình để ý, mình hận chính mình, xin lỗi, mình phải đi quay tay rồi." Trần Mục nói xong câu này, tức là nhiệm vụ đã hoàn thành, có được 100 điểm tích.
Hoàng Linh San nghe xong thì vành mắt đỏ lên, cậu ấy thà tự giải quyết chứ không chọn mình, mình kém cỏi đến vậy sao, người cậu ấy đang đợi, có lẽ là một cô gái xinh đẹp hơn nữa, nghĩ đến đây, khó lòng chịu đựng nổi xấu hỗ lẫn phẫn nộ, bèn ôm mặt chạy đi mất.
Vừa chạy vừa mắng: "Tôi ghét cậu, hu hu hu."
"Chốt tô mát tê! Mình vẫn chưa nói xong mà, mình phải đi đánh Liên Minh Huyền Thoại..." người đã chạy xa rồi, chỉ còn lại một mình Trần Mục bơ phờ đứng trong gió.
Chốt tô mát tê: tiếng Nhật ちょっと待って, nghĩa là "chờ đã".
Cái hệ thống chết bầm, cái nhiệm vụ chết tiệt, hình tượng nam thần bị hủy sạch sẽ rồi còn đâu.
"Khởi động nhiệm vụ mới, chơi một ván game, giành được chiến thắng, hoàn thành nhận được 100 điểm, thất bại bị trừ điểm." giọng hệ thống lại vang lên.
"Mày cút ngay cho tao, đều tại mày hết." Trần Mục chửi ầm lên.
"Vật chủ không cần phải đau lòng, đợi khi bạn trở thành Quỷ Vương Liên Minh Huyền Thoại, sẽ có hàng triệu fan nữ, vô số nữ thần hâm mộ." hệ thống nói.
"Đúng là biết cách dụ dỗ người khác mà, tôi chỉ muốn có một cô bạn gái thôi." Trần Mục nói trong sự khó chịu.
"Xin hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, thời gian giới hạn là một buổi tối." hệ thống thúc giục.
"Biết rồi, giờ tôi đi tìm quán net." Trần Mục đáp.
Trần Mục nhớ lần trước vào tiệm net là hồi năm lớp tám, vào chơi một game có tên là Dungeon Fighter Online, mới chơi đến cấp mười mấy, lên cấp ba sau khi bố mắc bệnh thì Trần Mục không còn đến quán net nữa, nên giờ phải tìm xung quanh.
Năm phút sau, ngẩng đầu lên thấy được một quán, tiệm net Thiên Thần, cái tên này mình thích, vậy chọn tiệm này thôi.
Trần Mục quyết định vào quán net này, bước vào nhìn một lượt, trông cũng được, quán net bây giờ trang trí đẹp đẽ, màn hình vừa to vừa rộng, tai nghe phát sáng, bàn phím cầu vồng, rực rỡ muôn màu.
Đang định tìm một máy để ngồi thì Trần Mục bất ngờ nhìn thấy một người khiến cậu nổi giận.
Chú thích: nguồn baidu.com
*Cột tóc lên xà nhà, cầm dùi đâm vào đùi: nguyên văn là 头悬梁,锥刺股 (đầu huyền lương, chùy thích cổ) nằm trong《战国策·秦策一》(Chiến Quốc Sách - Tần Sách Nhất), theo đó "(苏秦)读书欲睡,引锥自刺其股。" (Tô Tần) đang học thì buồn ngủ, lấy dùi tự đâm vào đùi mình để lấy lại sự tỉnh táo.
《太平御览》卷三百六十三引《汉书》:"孙敬字文宝,好学,晨夕不休,及至疲寝,以绳系头,悬屋梁。"
Thái Bình Ngự Lãm quyển 363 trích dẫn Hán Thư: "Tôn Kính, tự là Văn Bảo, hiếu học, học hành sớm tối không ngơi nghỉ đến mức mệt mỏi vì buồn ngủ, nên đã lấy một đầu dây thừng cột vào tóc mình, đầu còn lại của sợi dây thì cột lên xà nhà".
***Trong sách tự khắc có mỹ nhân: nguyên văn là 书中自有颜如玉 (thư trung tự hữu nhan như ngọc), là một câu trong bài thơ "励学篇" (Lệ Học Thiên) khích lệ người dân đọc nhiều sách của Tống Chân Tông Triệu Hằng.
富家不用买良田,书中自有千钟粟。安居不用架高楼,书中自有黄金屋。出门莫恨无人随,书中车马多如簇。娶妻莫恨无良媒,书中自有颜如玉。男儿欲遂平生志,五经勤向窗前读。
(tạm dịch: nhà giàu không cần phải mua ruộng màu mỡ, trong sách tự khắc có hoa màu tươi tốt; an cư không cần xây lầu cao, trong sách tự khắc có lầu son gác tía; ra ngoài không cần buồn bực vì không có ai theo hầu, trong sách tự khắc có xe ngựa nhiều như nêm; lấy vợ không cần buồn vì không có vợ đẹp hiền lương, trong sách tự có mỹ nhân dung nhan như hoa như ngọc; phận làm trai muốn thỏa chí lớn, thì nên đứng trước khung cửa sổ dùi mài ngũ kinh)
Giải nghĩa mật mã 2 4 8 16 32 và 2 4 6 8 10
2 4 8 16 32: quy luật theo cấp số nhân, 2^2=4; 2^3=8; 2^4=16; 2^5=32. (hoặc số trước*2 sẽ ra số sau)
2 4 6 8 10: quy luật theo cấp số cộng, 2+2=4; 4+2=6; 6+2=8; 8+2=10.
Cấp số nhân trong tiếng Trung là 等比数列, ở đây chơi chữ do chữ "比" đồng âm với chữ "逼", chữ "逼" có nghĩa gốc là "bức", nghĩa bóng là ám chỉ cơ quan sinh dục của nữ giới, do đó dãy số 2 4 8 16 32 có thể hiểu là đang chờ đợi một ai đó (等 có nghĩa là chờ), hoặc nghĩa đen tối hơn nữa thì là đang đợi "cô bé" của một ai đó.
Cấp số cộng trong tiếng Trung là 等差数列, ở đây là chơi chữ do chữ "差" đồng âm với chữ "插", mà "插" có nghĩa đen là "cắm", nghĩa bóng của chữ này là quan hệ giường chiếu, do đó hai chữ "等插" có nghĩa là "đợi ai đó đến ái ân với mình". Cùng với ý nghĩa này còn 1 dãy số khác là 1 3 5 7 9.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.