Chương 62: Cánh môi nàng thật đẹp
Phi Nghiên
15/11/2017
Editor: Junenar
Luồng khí khô nóng trong cơ thể Âu Dương Mặc Thần không ngừng lan tiến lên trên, hơi thở nặng nề phả lên gương mặt Lam Lăng Nguyệt, hai tay siết chặt lấy thân thể nhỏ bé của Lam Lăng Nguyệt, không có dấu hiệu dừng tay.
“Ngươi mau buông tay ra cho ta.” Lam Lăng Nguyệt nhanh nhạy ngửi được trong hơi thở hỗn loạn của Âu Dương Mặc Thần có mùi thuốc nhàn nhạt, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của hắn, ánh mắt mơ màng, tình trạng này hẳn là trúng tiêu dao tán, chỉ là đáng chết, trúng dược rồi còn làm loạn, không thấy hiện giờ đang là thời điểm nguy hiểm à, bởi chiều cao chênh lệch nên khi Lam Lăng Nguyệt ngẩng đầu đã gần sát tới bờ môi Âu Dương Mặc Thần, Lam Lăng Nguyệt không tự chủ bỗng nhớ lại tai nạn năm năm trước kia, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.
“Tiểu sư muội, cánh môi của muội thật đẹp.” Ánh mắt mơ màng của Âu Dương Mặc Thần nhìn đôi môi đỏ mọng của người trước mắt, thân thể khô nóng không ngừng gia tăng, tựa hồ suy nghĩ cũng bị khống chế, giống như biến thành một người khác, cứ theo đà này, bản thân hắn cũng không biết tiếp theo hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Đương lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, hắc y nhận được mật lệnh phải giải quyết Lam Lăng Nguyệt tận dụng triệt để, vung kiếm thẳng tới, mỗi chiêu nhắm ngay cổ Lam Lăng Nguyệt, dường như rất bức thiết muốn lấy đầu Lam Lăng Nguyệt mang đi tranh công.
“Âu Dương Mặc Thần đáng chết, lúc này lại chạy đến gây phiền thêm, trúng độc gì không trúng, lại trúng mị độc, Đông Thanh đánh ngất hắn cho ta, kéo đi trước.” Sắc mặt Lam Lăng Nguyệt hết sức u ám, tên Âu Dương Mặc Thần này kiếp trước là nợ hắn sao, nhổ nước bọt rồi rút Ẩm Huyết kiếm của Âu Dương Mặc Thần ra đối phó với hắc y đồng thời để Đông Thanh bảo vệ Âu Dương Mặc Thần cẩn thận rút đi trước.
“Chủ tử, thuộc hạ không thể bỏ người lại đây một mình, thuộc hạ muốn cùng người đồng sinh cộng tử.” Đông Thanh tuân theo phân phó của Lam Lăng Nguyệt đánh ngất Âu Dương Mặc Thần xong, cứng đầu không muốn rời đi.
Lam Lăng Nguyệt bay vọt lên không kéo hết đám hắc y về phía mình, dù sao người bọn họ muốn đối phó chỉ có mình, vừa tránh né hắc y cầm đầu đuổi theo mình, vừa ứng phó hắc y nhân tấn công mình trái phải, dựa vào cái gì, tám người đánh một mình nàng, cảm thấy mình giống miếng thịt miếng cá trên bàn ăn mặc người xâu xé lắm à, xuất ra hư ảnh kiếm pháp, mặc dù kiếm thuật của nàng chỉ thuộc mức trung thượng đẳng, nhưng vẫn thừa sức ứng phó với đám người này.
“Đi mau, đừng nhiều lời, nghe theo mệnh lệnh, rời đi ngay.” Lam Lăng Nguyệt rống giận sau đó đâm thẳng vào ngực hắc y nhân phía trước, một kiếm trí mạng, kiếm chuyển thân nhắm ngay vào đầu một tên hắc y nhân khác, một kiếm chém bay đầu, một hơi giải quyết hai tên, máu tươi văng khắp nơi vấy lên chiếc váy bằng bông màu xanh nhạt nhuộm thành huyết sắc.
Đông Thanh không tình không nguyện đỡ Âu Dương Mặc Thần chuẩn bị phá vỡ vòng vây xông ra khỏi con hẻm, võ công Đông Thanh không tính là cao, nhưng lực lại lớn vô cùng, vừa chạy như bay trên đường vừa đánh một quyền lên người tên hắc y ngăn cản nàng thất khiếu* chảy máu, nàng muốn tăng nhanh cước bộ, nàng muốn nhanh chạy tới Quỷ Trung đường tìm viện binh, mặc dù biết võ công chủ tử bất phàm, nhưng không thể nhìn chủ tử bị địch vây tứ phía lại không thể giúp được chút nào. Ý chí quyết tâm sôi sục càng làm tăng nhanh cước bộ, nhưng dù sao đỡ một người còn sống sờ sờ hơn 100 cân, khó tránh khỏi có chút chật vật, chạy chưa được bao lâu đã thở dốc, chẳng qua vừa chạy ra khỏi ngõ nhỏ chưa được bao lâu liền gặp được một chiếc xe ngựa, tiết kiệm không ít thời gian.
(Thất khiếu: 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi, miệng.)
Trong lúc đó, sau khi Lam Lăng Nguyệt chém chết hai hắc y nhân, nhân lúc thở lấy hơi rút ra độc châm trong hà bao phóng về phía tay chân những hắc y nhân đang bao vây mình.
Bốn người bị độc châm phóng trúng hai đầu gối khụy xuống đất, thống khổ gầm rú, lúc này trong ngõ là năm khối thi thể nằm ngổn ngang và bốn tên hắc y nhân trúng kịch độc giãy giụa sắp chết, cùng với duy nhất tên hắc y nhân cầm đầu còn sống.
“Quả nhiên Lam Lăng Nguyệt ngươi không đơn giản, chẳng trách hắn sai ta mang theo nhiều tay chân như vậy.” Hắc y cầm đầu không vì Lam Lăng Nguyệt giết nhiều thủ hạ của hắn mà phẫn nộ, rất bình thản đối mặt với Lam Lăng Nguyệt, những tên đó vốn là tử sĩ, một khi đã nhận nhiệm vụ hoặc là hoàn thành, hoặc là thành người chết.
“Vậy hắn có nói cho ngươi biết hôm nay là ngày chết của ngươi không.” Khóe miệng Lam Lăng Nguyệt câu lên một nụ cười lạnh khát máu, sự tồn tại của nàng thật đúng là khiến Lam lão gia lo lắng rồi.
“Vậy phải xem hôm nay ngươi có bản lĩnh này hay không.” Hắc y cầm đầu cười điên cuồng sau đó cầm kiếm đâm thẳng về phía Lam Lăng Nguyệt, hắn làm sát thủ mười mấy năm chưa bao giờ thất bại, hắn cảm thấy Lam Lăng Nguyệt sẽ chẳng thực hiện nổi.
“Không phải khẩu khí ta lớn, là ngươi mắc bệnh phù chân.” Lam Lăng Nguyệt cũng không tỏ vẻ yếu kém, nắm lấy Ẩm Huyết kiếm chặn lại một kiếm tấn công của hắn y cầm đầu, cười nhạo, xuất ra tám phần nội lực đánh văng kiếm của hắc y cầm đầu ra sau, bay tới đâm thẳng vào vai trái của hắn.
Bởi tốc độ xuất kiêm của hư ảnh kiếm pháp của Lam Lăng Nguyệt cực nhanh, hắc y cầm đầu còn chưa kịp phản ứng, cánh tay trái đã bị đâm thủng.
“Đây là kiếm pháp gì, nhanh quá.” Hắc y cầm đầu từ chủ động tấn công biến thành thụ động bị đánh, ngỡ ngàng nhìn Lam Lăng Nguyệt, tuổi còn nhỏ mà kiếm pháp lại nhanh và độc.
“Ngươi xuống hỏi diêm vương đi.” Lam Lăng Nguyệt xuất kiếm thứ hai đâm trúng vị trí tim của hắc y cầm đầu, tăng thêm lực kiếm đâm xuyên qua trái tim của hắn.
Hắc y cầm đầu trứng lớn mắt ngã thẳng xuống đất, trên mặt mang theo vẻ không cam lòng, hắn luôn cho rằng bản thân là một kim bài sát thủ vậy mà lại chết dưới kiếm một con nhóc con thật không thể chấp nhận nổi.
Giải quyết xong nguy hiểm cuối cùng, nhìn cả ngõ thi thể chất đầy đất cùng bãi máu, Lam Lăng Nguyệt rút Ẩm Huyết kiếm trên người hắc y cầm đầu ra, lúc này đôi bàn tay trắng nõn sớm bị máu tươi nhiễm bẩn, nàng vốn không muốn chém giết, tất cả chuyện này là do Lam Lôi Ngạo bức ép nàng, đã muốn chơi vậy tối nay chơi thật lớn.
Thời điểm Lam Lăng Nguyệt đang trầm ngâm suy nghĩ, Đông Thanh dẫn theo mười mấy môn đồ Quỷ Trung đường và sáu cỗ xe ngựa tức tốc chạy tới, cả quãng đường Đông Thanh vô cùng lo sợ, không ngừng cầu nguyện hy vọng chủ tử không xảy ra việc gì.
Cấp tốc chạy tới ngõ, chỉ thấy chủ tử tay cầm kiếm đứng ở giữa, nằm dưới đất là thi thể của tên bịt mặt, nỗi lo sợ trong lòng Đông Thanh hơi chút buông lỏng.
“Chủ tử, thuộc hạ tới chậm, để ngài sợ hãi.” Đông Thanh và chúng môn đồ quỳ rạp xuống thỉnh tội.
“Đứng dậy đi, đây không phải lỗi của các ngươi, dù sao Quỷ Trung đường cách nơi này không gần, được rồi, nhanh chóng xử lý hết tất cả số thi thể này, sau đó cắt lấy đầu của mỗi người bọn hắn đặt vào hai cái rương lớn cho bản đường chủ, bản đường chủ muốn tặng cho Lam Lội Ngạo một phần đại lễ.” Trong giọng Lam Lăng Nguyệt có pha chút mệt mỏi, dù sao cũng đã tiêu hao nhiều nội lực như vậy mà.
“Thuộc hạ sẽ chỉ huy bọn họ dọn dẹp hiện trường, chủ tử ngài vào xe ngựa nghỉ ngơi một chút đi.” Đông Thanh phát hiện chủ tử có chút mệt mỏi, liền đỡ Lam Lăng Nguyệt lên xe ngựa nghỉ ngơi trước, sau đó bản thân liền chỉ huy công việc liên tục, không thể lưu lại một giọt máu, dù sao đây cũng là căn hẻm ngoài hoàng cung Kim Hoa quốc.
Qua khoảng chừng nửa canh giờ, tất cả thi thể trừ đầu đã dùng hóa thi phấn hòa tan, vết máu trên mặt đất cũng được xử lý sạch sẽ, mọi người dùng vải rách bọc từng cái đầu lại thật cẩn thận, thuận tiện một lát trở về Quỷ Trung đường sẽ đặt vào rương.
Sau khi hoàn tất việc xử lý, sáu cỗ xe ngựa bắt đầu chạy về phía Quỷ Trung đường, tới ngõ nhỏ Quỷ Trung đường, Lam Lăng Nguyệt mặc áo khoác của Đông Thanh che đi chiếc váy bằng bông bị máu nhuộm đỏ, dù sao hiện tại là ban ngày, để người ta nhìn thấy người nàng dính đầy máu tươi sẽ rước lấy nhiều lời bình phẩm.
“Âu Dương Mặc Thần đã được chăm sóc ổn thỏa chưa.” Lam Lăng Nguyệt vừa vào Quỷ Trung đường liền hỏi Đông Thanh về tình trạng Âu Dương Mặc Thần.
“Tình hình Thần vương gia hiện tại đã ổn, Hoa đường chủ đã đút cho hắn uống thuốc giải độc, hiện tại đang trong hôn mê thôi.” Đông Thanh mang toàn bộ tình hình của Âu Dương Mặc Thần báo lại cho Lam Lăng Nguyệt biết.
“Chuẩn bị dược dục* cho ta, ta muốn tắm rửa.” Nghe thấy Âu Dương Mặc Thần đã không còn vấn đề gì, Lam Lăng Nguyệt không thắc mắc thêm gì nữa, trên người nàng nồng nặc mùi máu tanh, phải nên tắm rửa một chút, đổi sang y phục sạch sẽ.
(Dược dục: thuốc tắm.)
Đông Thanh gật đầu liền đi chuẩn bị dược dục tắm rửa cho Lam Lăng Nguyệt, mỗi lần chủ tử chỉ cần dính một giọt máu đều sẽ dùng dược dục gột rửa mùi máu tanh.
Tắm xong, Lam Lăng Nguyệt bỏ mặt nạ da người ra, cảm giác mệt mỏi rã rời cũng tiêu tan rất nhiều, tỳ nữ hầu hạ đổi sang yêu hồng cẩm bào, đeo lên mặt nạ hồ ly quỷ, dù sao lúc này có rất nhiều bệnh nhân ở tại Quỷ Trung đường trị liệu, nàng không thể dùng thân phận Lam Lăng Nguyệt để xuất hiện.
“Chủ tử, Hạ Ca đã đặt mười cái đầu vào trong rương, hiện đang ở tiền thính chờ ngài an bài.” Đông Thanh thấy chủ tử đổi xong y phục, tiến lên hồi báo cho chủ tử chờ phân phó tiếp theo, hiện tại nàng và Hạ Ca đều là một khoang lửa giận, thay chủ tử đòi công lý, Lam Lôi Ngạo thật sự là không bằng súc sinh, đến nữ nhi ruột thịt cũng phải đuổi cùng giết tận, giờ khắc này nàng hận không thể tự tay băm vằm ông ta.
“Bảo Hạ Ca tự mình đưa hai rương này cho Lam Lôi Ngạo, nói cho ông ta biết đây là đáp lễ.” Thời điểm Lam Lăng Nguyệt nhắc tới Lam Lôi Ngạo, đôi mắt trở nên thâm trầm, nàng vẫn còn quá nhân từ với ông ta mới khiến người ta tưởng rằng nàng sẽ để mặc cho xâu xé.
“Dạ, thuộc hạ xin đi cùng Hạ Ca.” Đông Thanh thỉnh cầu đi cùng Hạ Ca, nàng muốn thay chủ tử giáo huấn thật tốt cái tra nam không biết trời cao đất dày kia một trận.
“Đi đi, tùy ý hành hạ, không cần chú ý chừng mực, trời sập bản đường chủ sẽ đỡ cho ngươi, đừng đùa chết là được, giữ ông ta lại sẽ có ích.” Dù sao Âu Dương Mặc Thần còn đang ở Quỷ Trung đường, nhỡ đâu hắn tỉnh lại mình không thể tự bào chữa đến lúc đó lại phiền toái, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể phân phó công việc tặng đại lễ này cho Hạ Ca và Đông Thanh.
Được chủ tử cho phép, Đông Thanh trong lòng có toan tính, theo Hạ Ca đi tặng lễ thay chủ tử.
Lam Lăng Nguyệt lại ở trong phòng lau chùi ngân châm mà nhị sư huynh tặng mình, huyền băng ngân chân này được nàng coi như bảo bối, hầu như mỗi ngày đều phải chà lau hai lần.
“Chủ tử, Âu Dương Mặc Thần đã tỉnh.” Đúng lúc Lam Lăng Nguyệt buồn chán lau tới lau lui ngân châm, Hoa Ngạo Tuyết bước đến bẩm báo.
“Được, ta biết rồi, ngươi làm hắn ổn định trước, ta sẽ lập tức tới.” Lam Lăng Nguyệt nhìn bản thân đang đeo chiếc mặt nạ hồ ly quỷ trong gương đồng, xác nhận sẽ không lộ ra bất kỳ khe hở nào rồi mới đứng dậy tiến về phía sương phòng có Âu Dương Mặc Thần.
“Đây là nơi nào, tại sao bản vương lại ở chỗ này.” Lúc này Âu Dương Mặc Thần đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn gian phòng bày biện xa lạ, chau mày, trên ống tay áo của mình còn dính vệt máu, bản tính ưa sạch sẽ của hắn khiến hắn vô cùng bực bội.
“Quý khách, nơi đây là Quỷ Trung đường.” Hoa Ngạo Tuyết không vì hơi thở âm lãnh của Âu Dương Mặc Thần mà sợ hãi, không nóng không lạnh trả lời.
“Quỷ Trung đường?” Âu Dương Mặc Thần thì thầm tự nói, hôm qua hắn nghe qua tên này từ trong miệng của Ôn Vân Mặc, nơi này là y trạch mới mở.
“Chính là Quỷ Trung đường, vương gia có ý kiến gì sao.” Lam Lăng Nguyệt đeo mặt nạ quỷ bước ra, lời nói lạnh lùng truyền vào trong tai Âu Dương Mặc Thần.
“Quỷ Trung đường, Quỷ La Sát.” Âu Dương Mặc Thần nhìn thấy người bước ra là Quỷ La Sát gặp tại Hỏa Linh quốc, ánh mắt càng trở nên sâu xa, tại sao hắn lại trở về địa bàn của nàng, hắn nhớ hắn bị cái gọi là phụ hoàng hạ tiêu dao tán rồi kích động lật mạnh cái bàn ở yến hội, xoay người dùng khinh công bay ra khỏi hoàng cung hình như đụng phải tiểu sư muội Lam Lăng Nguyệt, lúc đó nàng đang bị một đám hắc y nhân vây ngăn, sau đó hắn chẳng nhớ gì nữa, tỉnh lại đã ở trong Quỷ Trung đường, chẳng lẽ Quỷ La Sát chính là? Nghĩ tới đây hắn chợt nhìn thẳng vào mắt Lam Lăng Nguyệt.
“Ngươi không cảm thấy ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ân nhân cứu mạng rất bất lịch sự sao?” Lam Lăng Nguyệt bỗng nhiên bị Âu Dương Mặc Thần chăm chú nhìn trong lòng không khỏi cả kinh, chẳng lẽ thối hồ ly này đã phát hiện ra cái gì.
“Nữ nhân sinh ra không phải để nam nhân nhìn sao, ta muốn biết ta đến chỗ này như thế nào.” Âu Dương Mặc Thần lạnh lùng đặt câu hỏi mang theo một chút trêu chọc, từ lúc ở Hỏa Linh quốc nữ nhân này luôn làm ngược lại mình, hơn nữa thân thể của nàng xác thực rất giống Lam Lăng Nguyệt.
“Ngươi bị ném vào cửa Quỷ Trung đường, khi đó ngươi dục hỏa đốt người, không phân biệt nam nữ, gặp người chỉ muốn nhào tới, ta chỉ không muốn thấy ngươi ở trước cửa Quỷ Trung đường giở thói trăng hoa, làm bẩn hình tượng Quỷ Trung đường nên mới cứu lấy cái danh tàn của ngươi.” Lam Lăng Nguyệt lập luận sắc bén, từng câu ác độc đánh thẳng vào Âu Dương Mặc Thần.
“Phải không? Vậy bản vương có nên cảm tạ thiện ý của ngươi không, Lam Lăng Nguyệt?” Âu Dương Mặc Thần chợt đứng dậy tới bên cạnh Lam Lăng Nguyệt, không thể không nói nữ nhân này thật sự rất có tư chất chọc giận hắn.
Lam Lăng Nguyệt không ngờ Âu Dương Mặc Thần sẽ xuất kỳ bất ý* gọi lên của mình, càng không biết chạy tới bên mình từ lúc nào, không khỏi lườm hắn phủ nhận: “Âu Dương Mặc Thần ngươi cầm tình con thỏ hả, lỉnh nhanh như vậy, Lam Lăng Nguyệt cái gì, bản đường chủ không hiểu.”
(Xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng.)
“Phải không, vậy ngươi dám để cho bản vương nhìn khuôn mặt thật của ngươi dưới cái mặt nạ này chứ? Nếu như đúng bản vương sẽ tùy ý xử trí ngươi, nếu là sai bản vương sẽ do ngươi xử trí, thế nào.” Trong lời nói âm lãnh của Âu Dương Mặc Thần có chút suy tư, quả thật nữ nhân này gợi cho hắn chút hứng thú, vừa nói vừa vươn tay tính lột mặt nạ của nàng, nữ nhân chết tiệt, dám nói không phân biệt nam nữ gặp ai liền nhào tới, ví hắn thành cái gì, hắn phải cho nàng nếm thử vị đắng.
“Ngươi bỏ móng heo ra, Âu Dương Mặc Thần, bản đường chủ cảnh cáo ngươi, nếu lại động tay động chân, vậy cút đi cho ta.” Lam Lăng Nguyệt né tránh cánh tay bất ngờ vươn ra của Âu Dương Mặc Thần, thật sự tức muốn phát điên, lúc đó nàng thật sự là ngu ngốc mới cứu thối hồ ly hắn, chọc cho cả người tức giận.
“Hôm nay bản vương nhất định phải nhìn được.” Mười bảy năm qua đây là lần đầu tiên Âu Dương Mặc Thần xuất hiện vẻ mặt vô lại, sử dụng cầm nã thủ tính trói buộc hai tay Lam Lăng Nguyệt, mà Lam Lăng Nguyệt thì lại không cam lòng tỏ ra yếu kém vừa tránh né vừa đánh trả lại Âu Dương Mặc Thần, trong lúc hai người xoay bắn vô tình sợi tơ chạm vào mặt nạ hồ ly quỷ, mặt nạ hồ ly quỷ nhẹ nhàng trượt xuống.
Luồng khí khô nóng trong cơ thể Âu Dương Mặc Thần không ngừng lan tiến lên trên, hơi thở nặng nề phả lên gương mặt Lam Lăng Nguyệt, hai tay siết chặt lấy thân thể nhỏ bé của Lam Lăng Nguyệt, không có dấu hiệu dừng tay.
“Ngươi mau buông tay ra cho ta.” Lam Lăng Nguyệt nhanh nhạy ngửi được trong hơi thở hỗn loạn của Âu Dương Mặc Thần có mùi thuốc nhàn nhạt, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của hắn, ánh mắt mơ màng, tình trạng này hẳn là trúng tiêu dao tán, chỉ là đáng chết, trúng dược rồi còn làm loạn, không thấy hiện giờ đang là thời điểm nguy hiểm à, bởi chiều cao chênh lệch nên khi Lam Lăng Nguyệt ngẩng đầu đã gần sát tới bờ môi Âu Dương Mặc Thần, Lam Lăng Nguyệt không tự chủ bỗng nhớ lại tai nạn năm năm trước kia, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.
“Tiểu sư muội, cánh môi của muội thật đẹp.” Ánh mắt mơ màng của Âu Dương Mặc Thần nhìn đôi môi đỏ mọng của người trước mắt, thân thể khô nóng không ngừng gia tăng, tựa hồ suy nghĩ cũng bị khống chế, giống như biến thành một người khác, cứ theo đà này, bản thân hắn cũng không biết tiếp theo hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Đương lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, hắc y nhận được mật lệnh phải giải quyết Lam Lăng Nguyệt tận dụng triệt để, vung kiếm thẳng tới, mỗi chiêu nhắm ngay cổ Lam Lăng Nguyệt, dường như rất bức thiết muốn lấy đầu Lam Lăng Nguyệt mang đi tranh công.
“Âu Dương Mặc Thần đáng chết, lúc này lại chạy đến gây phiền thêm, trúng độc gì không trúng, lại trúng mị độc, Đông Thanh đánh ngất hắn cho ta, kéo đi trước.” Sắc mặt Lam Lăng Nguyệt hết sức u ám, tên Âu Dương Mặc Thần này kiếp trước là nợ hắn sao, nhổ nước bọt rồi rút Ẩm Huyết kiếm của Âu Dương Mặc Thần ra đối phó với hắc y đồng thời để Đông Thanh bảo vệ Âu Dương Mặc Thần cẩn thận rút đi trước.
“Chủ tử, thuộc hạ không thể bỏ người lại đây một mình, thuộc hạ muốn cùng người đồng sinh cộng tử.” Đông Thanh tuân theo phân phó của Lam Lăng Nguyệt đánh ngất Âu Dương Mặc Thần xong, cứng đầu không muốn rời đi.
Lam Lăng Nguyệt bay vọt lên không kéo hết đám hắc y về phía mình, dù sao người bọn họ muốn đối phó chỉ có mình, vừa tránh né hắc y cầm đầu đuổi theo mình, vừa ứng phó hắc y nhân tấn công mình trái phải, dựa vào cái gì, tám người đánh một mình nàng, cảm thấy mình giống miếng thịt miếng cá trên bàn ăn mặc người xâu xé lắm à, xuất ra hư ảnh kiếm pháp, mặc dù kiếm thuật của nàng chỉ thuộc mức trung thượng đẳng, nhưng vẫn thừa sức ứng phó với đám người này.
“Đi mau, đừng nhiều lời, nghe theo mệnh lệnh, rời đi ngay.” Lam Lăng Nguyệt rống giận sau đó đâm thẳng vào ngực hắc y nhân phía trước, một kiếm trí mạng, kiếm chuyển thân nhắm ngay vào đầu một tên hắc y nhân khác, một kiếm chém bay đầu, một hơi giải quyết hai tên, máu tươi văng khắp nơi vấy lên chiếc váy bằng bông màu xanh nhạt nhuộm thành huyết sắc.
Đông Thanh không tình không nguyện đỡ Âu Dương Mặc Thần chuẩn bị phá vỡ vòng vây xông ra khỏi con hẻm, võ công Đông Thanh không tính là cao, nhưng lực lại lớn vô cùng, vừa chạy như bay trên đường vừa đánh một quyền lên người tên hắc y ngăn cản nàng thất khiếu* chảy máu, nàng muốn tăng nhanh cước bộ, nàng muốn nhanh chạy tới Quỷ Trung đường tìm viện binh, mặc dù biết võ công chủ tử bất phàm, nhưng không thể nhìn chủ tử bị địch vây tứ phía lại không thể giúp được chút nào. Ý chí quyết tâm sôi sục càng làm tăng nhanh cước bộ, nhưng dù sao đỡ một người còn sống sờ sờ hơn 100 cân, khó tránh khỏi có chút chật vật, chạy chưa được bao lâu đã thở dốc, chẳng qua vừa chạy ra khỏi ngõ nhỏ chưa được bao lâu liền gặp được một chiếc xe ngựa, tiết kiệm không ít thời gian.
(Thất khiếu: 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi, miệng.)
Trong lúc đó, sau khi Lam Lăng Nguyệt chém chết hai hắc y nhân, nhân lúc thở lấy hơi rút ra độc châm trong hà bao phóng về phía tay chân những hắc y nhân đang bao vây mình.
Bốn người bị độc châm phóng trúng hai đầu gối khụy xuống đất, thống khổ gầm rú, lúc này trong ngõ là năm khối thi thể nằm ngổn ngang và bốn tên hắc y nhân trúng kịch độc giãy giụa sắp chết, cùng với duy nhất tên hắc y nhân cầm đầu còn sống.
“Quả nhiên Lam Lăng Nguyệt ngươi không đơn giản, chẳng trách hắn sai ta mang theo nhiều tay chân như vậy.” Hắc y cầm đầu không vì Lam Lăng Nguyệt giết nhiều thủ hạ của hắn mà phẫn nộ, rất bình thản đối mặt với Lam Lăng Nguyệt, những tên đó vốn là tử sĩ, một khi đã nhận nhiệm vụ hoặc là hoàn thành, hoặc là thành người chết.
“Vậy hắn có nói cho ngươi biết hôm nay là ngày chết của ngươi không.” Khóe miệng Lam Lăng Nguyệt câu lên một nụ cười lạnh khát máu, sự tồn tại của nàng thật đúng là khiến Lam lão gia lo lắng rồi.
“Vậy phải xem hôm nay ngươi có bản lĩnh này hay không.” Hắc y cầm đầu cười điên cuồng sau đó cầm kiếm đâm thẳng về phía Lam Lăng Nguyệt, hắn làm sát thủ mười mấy năm chưa bao giờ thất bại, hắn cảm thấy Lam Lăng Nguyệt sẽ chẳng thực hiện nổi.
“Không phải khẩu khí ta lớn, là ngươi mắc bệnh phù chân.” Lam Lăng Nguyệt cũng không tỏ vẻ yếu kém, nắm lấy Ẩm Huyết kiếm chặn lại một kiếm tấn công của hắn y cầm đầu, cười nhạo, xuất ra tám phần nội lực đánh văng kiếm của hắc y cầm đầu ra sau, bay tới đâm thẳng vào vai trái của hắn.
Bởi tốc độ xuất kiêm của hư ảnh kiếm pháp của Lam Lăng Nguyệt cực nhanh, hắc y cầm đầu còn chưa kịp phản ứng, cánh tay trái đã bị đâm thủng.
“Đây là kiếm pháp gì, nhanh quá.” Hắc y cầm đầu từ chủ động tấn công biến thành thụ động bị đánh, ngỡ ngàng nhìn Lam Lăng Nguyệt, tuổi còn nhỏ mà kiếm pháp lại nhanh và độc.
“Ngươi xuống hỏi diêm vương đi.” Lam Lăng Nguyệt xuất kiếm thứ hai đâm trúng vị trí tim của hắc y cầm đầu, tăng thêm lực kiếm đâm xuyên qua trái tim của hắn.
Hắc y cầm đầu trứng lớn mắt ngã thẳng xuống đất, trên mặt mang theo vẻ không cam lòng, hắn luôn cho rằng bản thân là một kim bài sát thủ vậy mà lại chết dưới kiếm một con nhóc con thật không thể chấp nhận nổi.
Giải quyết xong nguy hiểm cuối cùng, nhìn cả ngõ thi thể chất đầy đất cùng bãi máu, Lam Lăng Nguyệt rút Ẩm Huyết kiếm trên người hắc y cầm đầu ra, lúc này đôi bàn tay trắng nõn sớm bị máu tươi nhiễm bẩn, nàng vốn không muốn chém giết, tất cả chuyện này là do Lam Lôi Ngạo bức ép nàng, đã muốn chơi vậy tối nay chơi thật lớn.
Thời điểm Lam Lăng Nguyệt đang trầm ngâm suy nghĩ, Đông Thanh dẫn theo mười mấy môn đồ Quỷ Trung đường và sáu cỗ xe ngựa tức tốc chạy tới, cả quãng đường Đông Thanh vô cùng lo sợ, không ngừng cầu nguyện hy vọng chủ tử không xảy ra việc gì.
Cấp tốc chạy tới ngõ, chỉ thấy chủ tử tay cầm kiếm đứng ở giữa, nằm dưới đất là thi thể của tên bịt mặt, nỗi lo sợ trong lòng Đông Thanh hơi chút buông lỏng.
“Chủ tử, thuộc hạ tới chậm, để ngài sợ hãi.” Đông Thanh và chúng môn đồ quỳ rạp xuống thỉnh tội.
“Đứng dậy đi, đây không phải lỗi của các ngươi, dù sao Quỷ Trung đường cách nơi này không gần, được rồi, nhanh chóng xử lý hết tất cả số thi thể này, sau đó cắt lấy đầu của mỗi người bọn hắn đặt vào hai cái rương lớn cho bản đường chủ, bản đường chủ muốn tặng cho Lam Lội Ngạo một phần đại lễ.” Trong giọng Lam Lăng Nguyệt có pha chút mệt mỏi, dù sao cũng đã tiêu hao nhiều nội lực như vậy mà.
“Thuộc hạ sẽ chỉ huy bọn họ dọn dẹp hiện trường, chủ tử ngài vào xe ngựa nghỉ ngơi một chút đi.” Đông Thanh phát hiện chủ tử có chút mệt mỏi, liền đỡ Lam Lăng Nguyệt lên xe ngựa nghỉ ngơi trước, sau đó bản thân liền chỉ huy công việc liên tục, không thể lưu lại một giọt máu, dù sao đây cũng là căn hẻm ngoài hoàng cung Kim Hoa quốc.
Qua khoảng chừng nửa canh giờ, tất cả thi thể trừ đầu đã dùng hóa thi phấn hòa tan, vết máu trên mặt đất cũng được xử lý sạch sẽ, mọi người dùng vải rách bọc từng cái đầu lại thật cẩn thận, thuận tiện một lát trở về Quỷ Trung đường sẽ đặt vào rương.
Sau khi hoàn tất việc xử lý, sáu cỗ xe ngựa bắt đầu chạy về phía Quỷ Trung đường, tới ngõ nhỏ Quỷ Trung đường, Lam Lăng Nguyệt mặc áo khoác của Đông Thanh che đi chiếc váy bằng bông bị máu nhuộm đỏ, dù sao hiện tại là ban ngày, để người ta nhìn thấy người nàng dính đầy máu tươi sẽ rước lấy nhiều lời bình phẩm.
“Âu Dương Mặc Thần đã được chăm sóc ổn thỏa chưa.” Lam Lăng Nguyệt vừa vào Quỷ Trung đường liền hỏi Đông Thanh về tình trạng Âu Dương Mặc Thần.
“Tình hình Thần vương gia hiện tại đã ổn, Hoa đường chủ đã đút cho hắn uống thuốc giải độc, hiện tại đang trong hôn mê thôi.” Đông Thanh mang toàn bộ tình hình của Âu Dương Mặc Thần báo lại cho Lam Lăng Nguyệt biết.
“Chuẩn bị dược dục* cho ta, ta muốn tắm rửa.” Nghe thấy Âu Dương Mặc Thần đã không còn vấn đề gì, Lam Lăng Nguyệt không thắc mắc thêm gì nữa, trên người nàng nồng nặc mùi máu tanh, phải nên tắm rửa một chút, đổi sang y phục sạch sẽ.
(Dược dục: thuốc tắm.)
Đông Thanh gật đầu liền đi chuẩn bị dược dục tắm rửa cho Lam Lăng Nguyệt, mỗi lần chủ tử chỉ cần dính một giọt máu đều sẽ dùng dược dục gột rửa mùi máu tanh.
Tắm xong, Lam Lăng Nguyệt bỏ mặt nạ da người ra, cảm giác mệt mỏi rã rời cũng tiêu tan rất nhiều, tỳ nữ hầu hạ đổi sang yêu hồng cẩm bào, đeo lên mặt nạ hồ ly quỷ, dù sao lúc này có rất nhiều bệnh nhân ở tại Quỷ Trung đường trị liệu, nàng không thể dùng thân phận Lam Lăng Nguyệt để xuất hiện.
“Chủ tử, Hạ Ca đã đặt mười cái đầu vào trong rương, hiện đang ở tiền thính chờ ngài an bài.” Đông Thanh thấy chủ tử đổi xong y phục, tiến lên hồi báo cho chủ tử chờ phân phó tiếp theo, hiện tại nàng và Hạ Ca đều là một khoang lửa giận, thay chủ tử đòi công lý, Lam Lôi Ngạo thật sự là không bằng súc sinh, đến nữ nhi ruột thịt cũng phải đuổi cùng giết tận, giờ khắc này nàng hận không thể tự tay băm vằm ông ta.
“Bảo Hạ Ca tự mình đưa hai rương này cho Lam Lôi Ngạo, nói cho ông ta biết đây là đáp lễ.” Thời điểm Lam Lăng Nguyệt nhắc tới Lam Lôi Ngạo, đôi mắt trở nên thâm trầm, nàng vẫn còn quá nhân từ với ông ta mới khiến người ta tưởng rằng nàng sẽ để mặc cho xâu xé.
“Dạ, thuộc hạ xin đi cùng Hạ Ca.” Đông Thanh thỉnh cầu đi cùng Hạ Ca, nàng muốn thay chủ tử giáo huấn thật tốt cái tra nam không biết trời cao đất dày kia một trận.
“Đi đi, tùy ý hành hạ, không cần chú ý chừng mực, trời sập bản đường chủ sẽ đỡ cho ngươi, đừng đùa chết là được, giữ ông ta lại sẽ có ích.” Dù sao Âu Dương Mặc Thần còn đang ở Quỷ Trung đường, nhỡ đâu hắn tỉnh lại mình không thể tự bào chữa đến lúc đó lại phiền toái, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể phân phó công việc tặng đại lễ này cho Hạ Ca và Đông Thanh.
Được chủ tử cho phép, Đông Thanh trong lòng có toan tính, theo Hạ Ca đi tặng lễ thay chủ tử.
Lam Lăng Nguyệt lại ở trong phòng lau chùi ngân châm mà nhị sư huynh tặng mình, huyền băng ngân chân này được nàng coi như bảo bối, hầu như mỗi ngày đều phải chà lau hai lần.
“Chủ tử, Âu Dương Mặc Thần đã tỉnh.” Đúng lúc Lam Lăng Nguyệt buồn chán lau tới lau lui ngân châm, Hoa Ngạo Tuyết bước đến bẩm báo.
“Được, ta biết rồi, ngươi làm hắn ổn định trước, ta sẽ lập tức tới.” Lam Lăng Nguyệt nhìn bản thân đang đeo chiếc mặt nạ hồ ly quỷ trong gương đồng, xác nhận sẽ không lộ ra bất kỳ khe hở nào rồi mới đứng dậy tiến về phía sương phòng có Âu Dương Mặc Thần.
“Đây là nơi nào, tại sao bản vương lại ở chỗ này.” Lúc này Âu Dương Mặc Thần đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn gian phòng bày biện xa lạ, chau mày, trên ống tay áo của mình còn dính vệt máu, bản tính ưa sạch sẽ của hắn khiến hắn vô cùng bực bội.
“Quý khách, nơi đây là Quỷ Trung đường.” Hoa Ngạo Tuyết không vì hơi thở âm lãnh của Âu Dương Mặc Thần mà sợ hãi, không nóng không lạnh trả lời.
“Quỷ Trung đường?” Âu Dương Mặc Thần thì thầm tự nói, hôm qua hắn nghe qua tên này từ trong miệng của Ôn Vân Mặc, nơi này là y trạch mới mở.
“Chính là Quỷ Trung đường, vương gia có ý kiến gì sao.” Lam Lăng Nguyệt đeo mặt nạ quỷ bước ra, lời nói lạnh lùng truyền vào trong tai Âu Dương Mặc Thần.
“Quỷ Trung đường, Quỷ La Sát.” Âu Dương Mặc Thần nhìn thấy người bước ra là Quỷ La Sát gặp tại Hỏa Linh quốc, ánh mắt càng trở nên sâu xa, tại sao hắn lại trở về địa bàn của nàng, hắn nhớ hắn bị cái gọi là phụ hoàng hạ tiêu dao tán rồi kích động lật mạnh cái bàn ở yến hội, xoay người dùng khinh công bay ra khỏi hoàng cung hình như đụng phải tiểu sư muội Lam Lăng Nguyệt, lúc đó nàng đang bị một đám hắc y nhân vây ngăn, sau đó hắn chẳng nhớ gì nữa, tỉnh lại đã ở trong Quỷ Trung đường, chẳng lẽ Quỷ La Sát chính là? Nghĩ tới đây hắn chợt nhìn thẳng vào mắt Lam Lăng Nguyệt.
“Ngươi không cảm thấy ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ân nhân cứu mạng rất bất lịch sự sao?” Lam Lăng Nguyệt bỗng nhiên bị Âu Dương Mặc Thần chăm chú nhìn trong lòng không khỏi cả kinh, chẳng lẽ thối hồ ly này đã phát hiện ra cái gì.
“Nữ nhân sinh ra không phải để nam nhân nhìn sao, ta muốn biết ta đến chỗ này như thế nào.” Âu Dương Mặc Thần lạnh lùng đặt câu hỏi mang theo một chút trêu chọc, từ lúc ở Hỏa Linh quốc nữ nhân này luôn làm ngược lại mình, hơn nữa thân thể của nàng xác thực rất giống Lam Lăng Nguyệt.
“Ngươi bị ném vào cửa Quỷ Trung đường, khi đó ngươi dục hỏa đốt người, không phân biệt nam nữ, gặp người chỉ muốn nhào tới, ta chỉ không muốn thấy ngươi ở trước cửa Quỷ Trung đường giở thói trăng hoa, làm bẩn hình tượng Quỷ Trung đường nên mới cứu lấy cái danh tàn của ngươi.” Lam Lăng Nguyệt lập luận sắc bén, từng câu ác độc đánh thẳng vào Âu Dương Mặc Thần.
“Phải không? Vậy bản vương có nên cảm tạ thiện ý của ngươi không, Lam Lăng Nguyệt?” Âu Dương Mặc Thần chợt đứng dậy tới bên cạnh Lam Lăng Nguyệt, không thể không nói nữ nhân này thật sự rất có tư chất chọc giận hắn.
Lam Lăng Nguyệt không ngờ Âu Dương Mặc Thần sẽ xuất kỳ bất ý* gọi lên của mình, càng không biết chạy tới bên mình từ lúc nào, không khỏi lườm hắn phủ nhận: “Âu Dương Mặc Thần ngươi cầm tình con thỏ hả, lỉnh nhanh như vậy, Lam Lăng Nguyệt cái gì, bản đường chủ không hiểu.”
(Xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng.)
“Phải không, vậy ngươi dám để cho bản vương nhìn khuôn mặt thật của ngươi dưới cái mặt nạ này chứ? Nếu như đúng bản vương sẽ tùy ý xử trí ngươi, nếu là sai bản vương sẽ do ngươi xử trí, thế nào.” Trong lời nói âm lãnh của Âu Dương Mặc Thần có chút suy tư, quả thật nữ nhân này gợi cho hắn chút hứng thú, vừa nói vừa vươn tay tính lột mặt nạ của nàng, nữ nhân chết tiệt, dám nói không phân biệt nam nữ gặp ai liền nhào tới, ví hắn thành cái gì, hắn phải cho nàng nếm thử vị đắng.
“Ngươi bỏ móng heo ra, Âu Dương Mặc Thần, bản đường chủ cảnh cáo ngươi, nếu lại động tay động chân, vậy cút đi cho ta.” Lam Lăng Nguyệt né tránh cánh tay bất ngờ vươn ra của Âu Dương Mặc Thần, thật sự tức muốn phát điên, lúc đó nàng thật sự là ngu ngốc mới cứu thối hồ ly hắn, chọc cho cả người tức giận.
“Hôm nay bản vương nhất định phải nhìn được.” Mười bảy năm qua đây là lần đầu tiên Âu Dương Mặc Thần xuất hiện vẻ mặt vô lại, sử dụng cầm nã thủ tính trói buộc hai tay Lam Lăng Nguyệt, mà Lam Lăng Nguyệt thì lại không cam lòng tỏ ra yếu kém vừa tránh né vừa đánh trả lại Âu Dương Mặc Thần, trong lúc hai người xoay bắn vô tình sợi tơ chạm vào mặt nạ hồ ly quỷ, mặt nạ hồ ly quỷ nhẹ nhàng trượt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.