Chương 87: Giáo huấn kẻ khiêu khích
Phi Nghiên
30/01/2018
“Chủ tử, căn cứ vào thăm dò của ta về Kim Hoa quốc mấy ngày nay, ta cảm
thấy Kim Hoa quốc giấu giếm không ít thế lực, hơn nữa cũng có thế lực bí ẩn bị người khác tận lực bảo vệ, Kim Hoa quốc bề ngoài thì gió yên sóng lặng nhưng sóng ngầm không ngừng cuộn trào.” Bởi vì dạo gần đây Trầm
Mai Tuyệt giúp Lam Lăng Nguyệt điều tra sự tình chín năm trước cho nên
tương đối hiểu về Kim Hoa quốc hơn mấy đường chủ khác một chút.
“Ngược lại ta thấy bách tính ở đây càng lúc càng tín nhiệm Quỷ Trung đường của chúng ta, ngày ngày đến khám bệnh nối liền không dứt, đó là một dấu hiệu tốt, ít ra chúng ta dùng thời gian ngắn ngủi đã đứng vững coi như là kỳ tích.” Thương Yêu Nhi vén tay áo nói.
“Cảm giác lớn nhất của ta chính là có nội gián cùng ngành ẩn bên trong bách tích khá nhiều, xem ra từng giờ từng phút luôn nhìn chằm chằm vào Quỷ Trung đường của chúng ta, sau này chúng ta hành sự càng phải thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến việc làm hơn.” Hoa Ngạo Tuyết vào thời điểm Lam Lăng Nguyệt không có mặt thì phụ trách đảm nhiệm vị trí đại đương gia của Quỷ Trung đường, cho nên quan sát có phần cẩn thận hơn.
“Hôm nay ta bận lo chuyển mấy món đồ kỳ lạ mà ngài phái người chuyển tới, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi, chẳng có thời gian ra ngoài tìm hiểu về Kim Hoa quốc, ta đây chính là cách biệt khỏi thế giới loài người, ta chỉ vừa mới nhậm chức thay thế cho tứ đường chủ thôi mà.” Hách Liên Thương Hài vuốt tóc, lộ ra bản chất yêu nghiệt.
Nghe các vị đường chủ từng người nói lên ý kiến của mình, hai đại hộ pháp Hạ Ca và Đông Thanh đứng bên cạnh Lam Lăng Nguyệt thì lại chôn sâu đầu vào trong cổ, hai người bọn họ coi như là người theo đuôi chủ tử tới Kim Hoa quốc trước, vậy mà các nàng gây không ít họa, lúc này im lặng là tốt nhất, dù sao hai cái người bị phạt úp mặt vào tường mà nói chuyện lúc này chẳng khác nào rước họa vào người.
Nhưng Lam Lăng Nguyệt không định buông tha hai kẻ hộ pháp tính tình bộp chộp này, hai người này theo mình đã lâu, nhưng vì cái gì hai kẻ lắm mồm lại thành lặng như tờ, đương nhiên nàng biết có vấn đề trong đó.
“Hai người các ngươi tới Kim Hoa quốc sớm nhất, sao lại không phát biểu cảm nghĩ của chính mình?” Lam Lăng Nguyệt thấp giọng quét mắt liếc về phía hai người đứng bên cạnh mình.
“Chủ tử, cảm nghĩ của hai chúng ta chính là sau này đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không gây phiền phức không cần thiết cho chủ tử, hầu hạ chủ tử thật tốt, sửa đổi tính tình của mình, nhất là phải không kiêu căng nóng nảy, xứng với chức danh hộ pháp.” Đông Thanh thao thao bất tuyệt tựa như thư hối cải tổng kết lại toàn bộ việc mình và Hạ Ca phải làm.
“Đừng chỉ nói suông, hành động thực tế mới là quan trọng nhất, cho các ngươi nửa tháng, sau nửa tháng nếu như vẫn không thể gánh vác được hộ pháp hợp cách thì tự mình tới làm môn hạ của Hoa đường chủ hoặc Trầm đường chủ nhận huấn luyện.” Lam Lăng Nguyệt gật đầu, ra uy cùng nhắc nhở hai người.
Sau đó mọi người lại bàn luận làm thế nào để có thể đứng vững ở Kim Hoa quốc và làm thế nào để mở rộng tiếng tăm Quỷ Trung đường, cùng với lắng nghe ý kiến từng người bàn luận về khuyết điểm nhân viên.
Tóm tắt lại những tồn tại có hại với Quỷ Trung đường cùng với mấy vấn đề xong, cũng đã qua hơn một canh giờ, tới thời điểm Quỷ Trung đường mở cửa hoạt động.
“Được rồi, hôm nay dừng ở đây, mỗi người các ngươi trở về suy nghĩ xem phương án giải quyết các vấn đề được thảo luận ngày hôm nay, ngày kia chúng ta lại họp thêm một lần nữa liên kết lại phương án của từng người để tạo ra một đường lối tốt nhất, hiện giờ theo ta đi tiến hành nghi lễ mở cửa mới.” Lam Lăng Nguyệt nhấp một ngụm trà nhỏ cho nhuần giọng sau đó đứng lên.
Lam Lăng Nguyệt đeo mặt nạ hồ ly quỷ đi đầu, theo sát sau là bốn đại đường chủ và hộ pháp lần lượt đeo mặt nạ, lũ lượt đi tới giữa cửa chính Quỷ Trung đường.
“Canh giờ không khác biệt lắm, mở cửa hoạt động.” Lam Lăng Nguyệt ngẩng đầu nhìn sắc trời ra lệnh cho tỳ nữ giữ cửa mở cửa, cửa lớn vừa mở đã thấy đông đảo bách tính chen chúc đứng chờ, trên mặt mang vẻ mỏi mệt, đoán chừng có vẻ đã đứng chờ hơi lâu.
“Mở cửa muộn quá đi, ta chờ bên ngoài lâu lắm rồi đó, Quỷ Trung đường các ngươi không phải không muốn làm ăn nữa chớ.” Một trung niên nam tử ăn vận xa hoa đứng ngay đầu tức giận bất bình kêu la.
“Đúng thế, ta đã chờ sắp một canh giờ rồi, trước đây khám bệnh bên Bách Thảo đường cũng không xuất hiện tình trạng này, xem ra cửa hiệu cũ vẫn đáng tin hơn, Quỷ Trung đường mẹ gì, đoạt mạng trong tay diêm vương mẹ gì, toàn là thùng rỗng kêu to mà thôi.” Một phụ nữ trung niên khác cũng lên tiếng phụ họa.
Trong phút chốc mọi người phía dưới đều kêu ca phàn nàn, sự bàn cãi xoay quanh việc phàn nàn mình đã phải đợi mất bao lâu.
“Chư vị yên tĩnh, xin các vị đại gia xoay người sang phải ba tấc, đọc một lượt thông báo dán trên tường trắng.” Lam Lăng Nguyệt nhìn đám người xung quanh, lạnh giọng nói.
Giọng điệu rét lạnh cộng thêm khí thế cường ngạnh, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho đám người đang tranh cãi bị dọa sợ, ai nấy đều làm theo lời của Lam Lăng Nguyệt, khi mọi người đọc xong thông báo điều chỉnh hoạt động trên tờ bố cáo được dán trên tường trắng, trong chốc lát bách tính đang la ó trở nên im ắng hơn rất nhiều.
Lam Lăng Nguyệt thấy tâm tình của mọi người trên cơ bản đều đã bình thường trở lại, giọng điệu cũng có chút dịu nhẹ hơn: “Quỷ La Sát ta thành lập Quỷ Trung đường đến nay đặt cao chữ tin lên đầu, chẳng qua các đại phu của y đường chúng ta làm việc quá tải, sức khỏe không chịu nổi, lại nghỉ ngơi không đủ. Nhằm điều tức lại Ngũ Hành kinh lạc ta đã sửa lại thời gian khám bệnh, sau hôm nay, nếu như các chư vị có nhu cầu đến Quỷ Trung đường để khám bệnh xin hãy để ý tới thời gian hoạt động, cảm ơn.” Lam Lăng Nguyệt không xin lỗi cũng không phản bác, mà là khách sáo giải thích.
“Phiền phức quá, buổi tối tiểu gia ta đi ăn chơi bù khú, ngủ một mạch đến tối luôn, nếu ta muốn tới lấy thuốc bổ chẳng phải rất khó hẹn trước hả.” Một nam tử đeo trên người đống trang sức đắt tiền bất mãn với thời giạn hoạt động này.
“Thân thể ngươi đã thối nát quá rồi, khuyên ngươi tốt nhất nên điều trị âm dương cân bằng, nếu không chẳng bao lâu ngươi sẽ biết thận kinh và bàng quang kinh khi bị hoạt động quá mức sẽ tặng ngươi món quà như thế nào.” Lam Lăng Nguyệt híp mắt, nhìn gã nam tử lỗ mãng ấn đường đã hóa đen, cực kì khó chịu, hoạt động trên người thằng cha này liên tục không ngừng, hơn nữa còn rối loạn, không có thuốc nào cứu nổi nữa.
“Ngươi có ý gì hả, bàng quang kinh là cái gì, tiểu gia không hiểu, có thuốc gì có thể chữa không.” Nghe Lam Lăng Nguyệt nói như vậy, tên nam tử luôn lỗ mãng kia có chút dịu giọng, hơn nữa hơi hoảng loạn, gần đây gã luốn có cảm giác hữu khí vô lực.
“Không trả lời, bệnh của ngươi Quỷ La Sát ta không cứu, mời rời khỏi.” Tới khám bệnh bằng giọng điệu cùng bộ dạng này, rõ ràng là đến làm đại gia, nàng không bao giờ chữa bệnh cho mấy tên cặn bã này.
“Tiểu gia có tiền, mua mười cái Quỷ Trung đường các ngươi cũng được nhé, ngươi chỉ là một đám mụ già xấu xí không dám dùng mặt thật gặp người khác thôi, thần bí cái mả mẹ.” Nghe thấy sẽ không chữa bệnh cho mình, nam tử nóng ruột khuất nhục Lam Lăng Nguyệt.
Nghe đến câu đám mụ già xấu xí, trong con ngươi của Lam Lăng Nguyệt tóe ra tia sáng chết chóc, Đông Thanh hữu hộ pháp thấy thần sắc chủ tử khác lạ, tính muốn thay chủ tử dạy dỗ cho cái tên khốn kia, chẳng qua lúc nàng đang chuẩn bị cầm kiếm tiến tới thì Lam Lăng Nguyệt đã ra tay, nàng tung người bay lên, giơ chân đá vào má phải của tên nam tử ngông cuồng kia, không nhẹ không nặng, chỉ đủ để môt chiếc răng cửa của gã bắn ra.
Nhìn chiếc răng máu me rơi trên mặt đất, Lam Lăng Nguyệt đập một chưởng xuống vỡ vụn, hành động này khiến gã nam tử lăn lóc trên mặt đất trợn lớn mắt như phỗng, chỉ một chưởng đã biến cái răng của gã thành bột bị gió thổi bay, giờ đây gã mới ý thức được nữ nhân trước mắt này không thể chọc tới.
“Nếu như ngươi còn dám dùng miệng chó nói ra những lời không hay như thế, ta sẽ không chỉ đơn giản đá rụng một cái răng của ngươi đâu, bò cút khỏi Quỷ Trung đường cho ta.” Lam Lăng Nguyệt thu lại khí tức chết chóc vừa mới tỏa ra, lạnh giọng quát lớn.
“Tiền bối tha mạng, ta cút đi liền.” Gã nam tử kia bưng má phải sưng to, nhanh chóng bò ra khỏi Quỷ Trung đường như một con chó lạc địa, một trận náo kịch kết thúc, mọi người lại được chứng kiến sự hung tàn của Quỷ La Sát, không dám khiêu khích thêm nữa, ai nấy quy củ xếp hàng khám bệnh.
Một màn vừa mới phát sinh kia cũng nhanh chóng rơi vào mắt của Phong Thần, bà chỉ nghe nói dạo gần đây Kim Hoa quốc có một tổ chức mới nổi lên tên là Quỷ Trung đường, bà cho rằng có liên quan đến Hoàn Nương nên cải trang đến do thám, nhưng không ngờ Quỷ La Sát lại là một nữ nhân, lại còn là một thiếu nữ, tuổi tác không lớn, khí thế và công lực bất phàm, hơn nữa động tác võ công cũng rất quỷ dị, khiến bà chú ý nhất chính là đôi mắt của Quỷ La Sát, đôi mắt kia khiến bà có cảm giác quen thuộc, vì để thăm dò thực hư, Phong Thần liền ngụy trang thành một người bệnh mắc phong hàn, núp ở hàng người đang xếp hàng phía trước.
“Khụ khụ, khụ khụ, đường chủ, lão phụ nhân đã ho nhiều ngày, ngài có thể chữa bệnh giùm lão phụ nhân không.” Phong Thần sau khi dịch dung diễn một lão phụ nhân mắc bệnh nặng y như thật.
Lam Lăng Nguyệt quan sát người đang bắt chuyện trước mắt mình, từ trong lời nói của bà ta, mặc dù có thể ngụy trang vẻ mỏi mệt, nhưng âm thanh không giống người mắc bệnh, mục đích của bà ta giả bệnh là để tiếp cận mình, vậy sao không biết thời biết thế, đến thời điểm tự nhiên có biện pháp để nàng tìm ra người nào sai khiến.
“Hôm nay bà gặp may đó, vừa rồi giãn gân giãn cốt, tâm trạng bản đường chủ rất tốt, bà đi theo ta, đảm bảo thuốc vào bệnh tan.” Lam Lăng Nguyệt tận lực nhấn mạnh bốn chữ cuối, dẫn theo Đông Thanh và Hạ Ca cùng với Phong Thần đã cải trang tới phòng chẩn riêng.
Lúc Lam Lăng Nguyệt đi vào phòng chẩn riêng thì ra hiệu Đông Thanh và Hạ Ca đóng chặt cửa phòng lại, bốn phía khép kín, hành động này khiến Phong Thần có chút nghi ngờ nhưng bà vẫn im lặng, lấy bất biến ứng vạn biến.
“Nói, ngươi là ai, giả bệnh tiếp cận bản đường chủ là có âm mưu gì.” Lam Lăng Nguyệt hỏi thẳng vào vấn đề.
“Đường chủ đừng đùa, hôm nay lão phụ nhân chỉ đến xem bệnh thôi mà.” Trong lòng Phong Thần xẹt qua một tia kinh ngạc, không ngờ mình lại bại lộ nhanh như thế, bà đã đánh giá thấp Quỷ La Sát này rồi.
“Xem bệnh? Mặc dù Quỷ La Sát ta mới nổi danh trên giang hồ hai năm, nhưng y thuật không kém đến độ không phân biệt được bệnh thật-giả, ngươi cố gắng phong bế mấy huyệt đạo của mình tính dĩ giả loạn chân*, chỉ tiếc ngươi lại quên mất một chi tiết, đã tới mức này rồi, ngươi còn muốn tiếp tục giả vờ là Bạch liên hoa già ngây thơ ư?” Lam Lăng Nguyệt khinh miệt lia mắt về phía lão phụ nhân khả nghi.
(Dĩ giả loạn chân: Lấy giả quấy phá thật, cốt dụ địch thâm nhập.)
“Ngược lại ta thấy bách tính ở đây càng lúc càng tín nhiệm Quỷ Trung đường của chúng ta, ngày ngày đến khám bệnh nối liền không dứt, đó là một dấu hiệu tốt, ít ra chúng ta dùng thời gian ngắn ngủi đã đứng vững coi như là kỳ tích.” Thương Yêu Nhi vén tay áo nói.
“Cảm giác lớn nhất của ta chính là có nội gián cùng ngành ẩn bên trong bách tích khá nhiều, xem ra từng giờ từng phút luôn nhìn chằm chằm vào Quỷ Trung đường của chúng ta, sau này chúng ta hành sự càng phải thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến việc làm hơn.” Hoa Ngạo Tuyết vào thời điểm Lam Lăng Nguyệt không có mặt thì phụ trách đảm nhiệm vị trí đại đương gia của Quỷ Trung đường, cho nên quan sát có phần cẩn thận hơn.
“Hôm nay ta bận lo chuyển mấy món đồ kỳ lạ mà ngài phái người chuyển tới, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi, chẳng có thời gian ra ngoài tìm hiểu về Kim Hoa quốc, ta đây chính là cách biệt khỏi thế giới loài người, ta chỉ vừa mới nhậm chức thay thế cho tứ đường chủ thôi mà.” Hách Liên Thương Hài vuốt tóc, lộ ra bản chất yêu nghiệt.
Nghe các vị đường chủ từng người nói lên ý kiến của mình, hai đại hộ pháp Hạ Ca và Đông Thanh đứng bên cạnh Lam Lăng Nguyệt thì lại chôn sâu đầu vào trong cổ, hai người bọn họ coi như là người theo đuôi chủ tử tới Kim Hoa quốc trước, vậy mà các nàng gây không ít họa, lúc này im lặng là tốt nhất, dù sao hai cái người bị phạt úp mặt vào tường mà nói chuyện lúc này chẳng khác nào rước họa vào người.
Nhưng Lam Lăng Nguyệt không định buông tha hai kẻ hộ pháp tính tình bộp chộp này, hai người này theo mình đã lâu, nhưng vì cái gì hai kẻ lắm mồm lại thành lặng như tờ, đương nhiên nàng biết có vấn đề trong đó.
“Hai người các ngươi tới Kim Hoa quốc sớm nhất, sao lại không phát biểu cảm nghĩ của chính mình?” Lam Lăng Nguyệt thấp giọng quét mắt liếc về phía hai người đứng bên cạnh mình.
“Chủ tử, cảm nghĩ của hai chúng ta chính là sau này đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không gây phiền phức không cần thiết cho chủ tử, hầu hạ chủ tử thật tốt, sửa đổi tính tình của mình, nhất là phải không kiêu căng nóng nảy, xứng với chức danh hộ pháp.” Đông Thanh thao thao bất tuyệt tựa như thư hối cải tổng kết lại toàn bộ việc mình và Hạ Ca phải làm.
“Đừng chỉ nói suông, hành động thực tế mới là quan trọng nhất, cho các ngươi nửa tháng, sau nửa tháng nếu như vẫn không thể gánh vác được hộ pháp hợp cách thì tự mình tới làm môn hạ của Hoa đường chủ hoặc Trầm đường chủ nhận huấn luyện.” Lam Lăng Nguyệt gật đầu, ra uy cùng nhắc nhở hai người.
Sau đó mọi người lại bàn luận làm thế nào để có thể đứng vững ở Kim Hoa quốc và làm thế nào để mở rộng tiếng tăm Quỷ Trung đường, cùng với lắng nghe ý kiến từng người bàn luận về khuyết điểm nhân viên.
Tóm tắt lại những tồn tại có hại với Quỷ Trung đường cùng với mấy vấn đề xong, cũng đã qua hơn một canh giờ, tới thời điểm Quỷ Trung đường mở cửa hoạt động.
“Được rồi, hôm nay dừng ở đây, mỗi người các ngươi trở về suy nghĩ xem phương án giải quyết các vấn đề được thảo luận ngày hôm nay, ngày kia chúng ta lại họp thêm một lần nữa liên kết lại phương án của từng người để tạo ra một đường lối tốt nhất, hiện giờ theo ta đi tiến hành nghi lễ mở cửa mới.” Lam Lăng Nguyệt nhấp một ngụm trà nhỏ cho nhuần giọng sau đó đứng lên.
Lam Lăng Nguyệt đeo mặt nạ hồ ly quỷ đi đầu, theo sát sau là bốn đại đường chủ và hộ pháp lần lượt đeo mặt nạ, lũ lượt đi tới giữa cửa chính Quỷ Trung đường.
“Canh giờ không khác biệt lắm, mở cửa hoạt động.” Lam Lăng Nguyệt ngẩng đầu nhìn sắc trời ra lệnh cho tỳ nữ giữ cửa mở cửa, cửa lớn vừa mở đã thấy đông đảo bách tính chen chúc đứng chờ, trên mặt mang vẻ mỏi mệt, đoán chừng có vẻ đã đứng chờ hơi lâu.
“Mở cửa muộn quá đi, ta chờ bên ngoài lâu lắm rồi đó, Quỷ Trung đường các ngươi không phải không muốn làm ăn nữa chớ.” Một trung niên nam tử ăn vận xa hoa đứng ngay đầu tức giận bất bình kêu la.
“Đúng thế, ta đã chờ sắp một canh giờ rồi, trước đây khám bệnh bên Bách Thảo đường cũng không xuất hiện tình trạng này, xem ra cửa hiệu cũ vẫn đáng tin hơn, Quỷ Trung đường mẹ gì, đoạt mạng trong tay diêm vương mẹ gì, toàn là thùng rỗng kêu to mà thôi.” Một phụ nữ trung niên khác cũng lên tiếng phụ họa.
Trong phút chốc mọi người phía dưới đều kêu ca phàn nàn, sự bàn cãi xoay quanh việc phàn nàn mình đã phải đợi mất bao lâu.
“Chư vị yên tĩnh, xin các vị đại gia xoay người sang phải ba tấc, đọc một lượt thông báo dán trên tường trắng.” Lam Lăng Nguyệt nhìn đám người xung quanh, lạnh giọng nói.
Giọng điệu rét lạnh cộng thêm khí thế cường ngạnh, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho đám người đang tranh cãi bị dọa sợ, ai nấy đều làm theo lời của Lam Lăng Nguyệt, khi mọi người đọc xong thông báo điều chỉnh hoạt động trên tờ bố cáo được dán trên tường trắng, trong chốc lát bách tính đang la ó trở nên im ắng hơn rất nhiều.
Lam Lăng Nguyệt thấy tâm tình của mọi người trên cơ bản đều đã bình thường trở lại, giọng điệu cũng có chút dịu nhẹ hơn: “Quỷ La Sát ta thành lập Quỷ Trung đường đến nay đặt cao chữ tin lên đầu, chẳng qua các đại phu của y đường chúng ta làm việc quá tải, sức khỏe không chịu nổi, lại nghỉ ngơi không đủ. Nhằm điều tức lại Ngũ Hành kinh lạc ta đã sửa lại thời gian khám bệnh, sau hôm nay, nếu như các chư vị có nhu cầu đến Quỷ Trung đường để khám bệnh xin hãy để ý tới thời gian hoạt động, cảm ơn.” Lam Lăng Nguyệt không xin lỗi cũng không phản bác, mà là khách sáo giải thích.
“Phiền phức quá, buổi tối tiểu gia ta đi ăn chơi bù khú, ngủ một mạch đến tối luôn, nếu ta muốn tới lấy thuốc bổ chẳng phải rất khó hẹn trước hả.” Một nam tử đeo trên người đống trang sức đắt tiền bất mãn với thời giạn hoạt động này.
“Thân thể ngươi đã thối nát quá rồi, khuyên ngươi tốt nhất nên điều trị âm dương cân bằng, nếu không chẳng bao lâu ngươi sẽ biết thận kinh và bàng quang kinh khi bị hoạt động quá mức sẽ tặng ngươi món quà như thế nào.” Lam Lăng Nguyệt híp mắt, nhìn gã nam tử lỗ mãng ấn đường đã hóa đen, cực kì khó chịu, hoạt động trên người thằng cha này liên tục không ngừng, hơn nữa còn rối loạn, không có thuốc nào cứu nổi nữa.
“Ngươi có ý gì hả, bàng quang kinh là cái gì, tiểu gia không hiểu, có thuốc gì có thể chữa không.” Nghe Lam Lăng Nguyệt nói như vậy, tên nam tử luôn lỗ mãng kia có chút dịu giọng, hơn nữa hơi hoảng loạn, gần đây gã luốn có cảm giác hữu khí vô lực.
“Không trả lời, bệnh của ngươi Quỷ La Sát ta không cứu, mời rời khỏi.” Tới khám bệnh bằng giọng điệu cùng bộ dạng này, rõ ràng là đến làm đại gia, nàng không bao giờ chữa bệnh cho mấy tên cặn bã này.
“Tiểu gia có tiền, mua mười cái Quỷ Trung đường các ngươi cũng được nhé, ngươi chỉ là một đám mụ già xấu xí không dám dùng mặt thật gặp người khác thôi, thần bí cái mả mẹ.” Nghe thấy sẽ không chữa bệnh cho mình, nam tử nóng ruột khuất nhục Lam Lăng Nguyệt.
Nghe đến câu đám mụ già xấu xí, trong con ngươi của Lam Lăng Nguyệt tóe ra tia sáng chết chóc, Đông Thanh hữu hộ pháp thấy thần sắc chủ tử khác lạ, tính muốn thay chủ tử dạy dỗ cho cái tên khốn kia, chẳng qua lúc nàng đang chuẩn bị cầm kiếm tiến tới thì Lam Lăng Nguyệt đã ra tay, nàng tung người bay lên, giơ chân đá vào má phải của tên nam tử ngông cuồng kia, không nhẹ không nặng, chỉ đủ để môt chiếc răng cửa của gã bắn ra.
Nhìn chiếc răng máu me rơi trên mặt đất, Lam Lăng Nguyệt đập một chưởng xuống vỡ vụn, hành động này khiến gã nam tử lăn lóc trên mặt đất trợn lớn mắt như phỗng, chỉ một chưởng đã biến cái răng của gã thành bột bị gió thổi bay, giờ đây gã mới ý thức được nữ nhân trước mắt này không thể chọc tới.
“Nếu như ngươi còn dám dùng miệng chó nói ra những lời không hay như thế, ta sẽ không chỉ đơn giản đá rụng một cái răng của ngươi đâu, bò cút khỏi Quỷ Trung đường cho ta.” Lam Lăng Nguyệt thu lại khí tức chết chóc vừa mới tỏa ra, lạnh giọng quát lớn.
“Tiền bối tha mạng, ta cút đi liền.” Gã nam tử kia bưng má phải sưng to, nhanh chóng bò ra khỏi Quỷ Trung đường như một con chó lạc địa, một trận náo kịch kết thúc, mọi người lại được chứng kiến sự hung tàn của Quỷ La Sát, không dám khiêu khích thêm nữa, ai nấy quy củ xếp hàng khám bệnh.
Một màn vừa mới phát sinh kia cũng nhanh chóng rơi vào mắt của Phong Thần, bà chỉ nghe nói dạo gần đây Kim Hoa quốc có một tổ chức mới nổi lên tên là Quỷ Trung đường, bà cho rằng có liên quan đến Hoàn Nương nên cải trang đến do thám, nhưng không ngờ Quỷ La Sát lại là một nữ nhân, lại còn là một thiếu nữ, tuổi tác không lớn, khí thế và công lực bất phàm, hơn nữa động tác võ công cũng rất quỷ dị, khiến bà chú ý nhất chính là đôi mắt của Quỷ La Sát, đôi mắt kia khiến bà có cảm giác quen thuộc, vì để thăm dò thực hư, Phong Thần liền ngụy trang thành một người bệnh mắc phong hàn, núp ở hàng người đang xếp hàng phía trước.
“Khụ khụ, khụ khụ, đường chủ, lão phụ nhân đã ho nhiều ngày, ngài có thể chữa bệnh giùm lão phụ nhân không.” Phong Thần sau khi dịch dung diễn một lão phụ nhân mắc bệnh nặng y như thật.
Lam Lăng Nguyệt quan sát người đang bắt chuyện trước mắt mình, từ trong lời nói của bà ta, mặc dù có thể ngụy trang vẻ mỏi mệt, nhưng âm thanh không giống người mắc bệnh, mục đích của bà ta giả bệnh là để tiếp cận mình, vậy sao không biết thời biết thế, đến thời điểm tự nhiên có biện pháp để nàng tìm ra người nào sai khiến.
“Hôm nay bà gặp may đó, vừa rồi giãn gân giãn cốt, tâm trạng bản đường chủ rất tốt, bà đi theo ta, đảm bảo thuốc vào bệnh tan.” Lam Lăng Nguyệt tận lực nhấn mạnh bốn chữ cuối, dẫn theo Đông Thanh và Hạ Ca cùng với Phong Thần đã cải trang tới phòng chẩn riêng.
Lúc Lam Lăng Nguyệt đi vào phòng chẩn riêng thì ra hiệu Đông Thanh và Hạ Ca đóng chặt cửa phòng lại, bốn phía khép kín, hành động này khiến Phong Thần có chút nghi ngờ nhưng bà vẫn im lặng, lấy bất biến ứng vạn biến.
“Nói, ngươi là ai, giả bệnh tiếp cận bản đường chủ là có âm mưu gì.” Lam Lăng Nguyệt hỏi thẳng vào vấn đề.
“Đường chủ đừng đùa, hôm nay lão phụ nhân chỉ đến xem bệnh thôi mà.” Trong lòng Phong Thần xẹt qua một tia kinh ngạc, không ngờ mình lại bại lộ nhanh như thế, bà đã đánh giá thấp Quỷ La Sát này rồi.
“Xem bệnh? Mặc dù Quỷ La Sát ta mới nổi danh trên giang hồ hai năm, nhưng y thuật không kém đến độ không phân biệt được bệnh thật-giả, ngươi cố gắng phong bế mấy huyệt đạo của mình tính dĩ giả loạn chân*, chỉ tiếc ngươi lại quên mất một chi tiết, đã tới mức này rồi, ngươi còn muốn tiếp tục giả vờ là Bạch liên hoa già ngây thơ ư?” Lam Lăng Nguyệt khinh miệt lia mắt về phía lão phụ nhân khả nghi.
(Dĩ giả loạn chân: Lấy giả quấy phá thật, cốt dụ địch thâm nhập.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.