Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi
Chương 132: Phong Khởi, Thề Thú Nàng Vi Thê
Mặc Thập Tứ
10/06/2022
CHƯƠNG 132: PHONG KHỞI, THỀ THÚ NÀNG VI THÊ
Editor: Luna Huang
Bách Lý Vân Tựu, Vân Tựu, Bạch Lưu Ly cuối cùng đã biết hôn thư Bách Lý Vân Tựu cho nàng vì sao là ký tên là Vân Tựu.
“Lưu Ly có thể không biết, tử nữ vương thất U Đô mặc dù có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của chim bay cá nhảy, nhưng là bọn hắn rành nhất, là cùng phi điểu kết giao bằng hữu, nhất là chim ưng kiệt ngạo bất tuân.” Bách Lý Vân Tựu cầm lấy tay của Bạch Lưu Ly, lòng bàn tay hướng xuống, khẽ đặt ở trên mắt trái của hắn, “Này đây, đồ đằng của U Đô là ưng.”
“Lệ ——” Giữa lúc tay của Bạch Lưu Ly khẽ đặt ở trên con mắt trái của Bách Lý Vân Tựu vì lời của hắn mà hơi run, tiếng kêu của Hắc Vũ vang lên ngoài sơn động, chỉ thấy mâu quang liễm liễm của Bách Lý Vân Tựu có chút có chút, đem tay nhỏ bé của Bạch Lưu Ly nắm ở lòng bàn tay, mỉm cười, “Hắc Vũ bồi ta rất lâu rồi, ngày ta sinh ra cũng là ngày nó chào đời, Lưu Ly đỡ ta đứng lên, có người tới đón chúng ta.”
Bách Lý Vân Tựu vừa nói vừa vương một tay muốn ngồi dậy, Bạch Lưu Ly mím môi, hai tay luồn qua dưới nách hắn chậm rãi đỡ hắn đứng lên, mi tâm cũng ninh rất chặt.
“Ta là người thế nhân không cho phép tồn tại trên đời này, Lưu Ly có nguyện ý cùng ta hay không?” Bách Lý Vân Tựu chỉ đem trọng lượng tiểu bộ phân của thân thể dựa ở trên người Bạch Lưu Ly, vẫn chưa vội vã đi ra sơn động, mà là yên lặng nhìn sắc mặt mi tâm khẩn túc của Bạch Lưu Ly, ở chỗ sâu trong mắt phải đen kịt như mực cùng mắt trái mặc lục sắc đều cất giấu một loại tình cảm chờ mong rồi lại mơ hồ sợ.
Bạch Lưu Ly không trả lời vấn đề của Bách Lý Vân Tựu, chỉ là thư giãn mi tâm nhìn thẳng ánh mắt của hắn, một lúc, mới nhón chân lên, tới gần môi của Bách Lý Vân Tựu, trên môi lành lạnh hơi mỏng khép hờ thu hút của hắn nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, sau đó trong lúng ta lúng túng của Bách Lý Vân Tựu nắm ở cánh tay của hắn phóng tới trên vai mình, dịu dàng cười, đáp phi sở vấn, “Thế giới ta từng ở, không có nam nữ thụ thụ bất thân gì, yêu nhau là tự do, ngươi là có sẽ cảm thấy ta quá mức nhiệt tình không biết liêm sỉ không?”
Bách Lý Vân Tựu từ trong lúng ta lúng túng lấy lại tinh thần, trên mặt đỏ ửng nhàn nhạt, lại là có chút ngơ ngác kéo khóe miệng, “Nhiệt tình cùng không biết liêm sỉ của Lưu Ly chỉ là đối với mà thôi.”
Bách Lý Vân Tựu khó có được lời không đứng đắn để nhẹ nhàng nhẹ nhàng cười ra tiếng, nắm chặt tay của Bách Lý Vân Tựu, tiếng cười dễ nghe, “Có lẽ đúng, ngốc tử.”
“Ta không phải là ngốc tử.” Tay của Bạch Lưu Ly thật ấm áp, có thể để đỏ ửng trên mặt Bách Lý Vân Tựu vị thốn phản tăng.
Tiếng cười của Bạch Lưu Ly càng sâu, xoay người đối mặt với Bách Lý Vân Tựu, giơ tay lên thay hắn vén sợi tóc tán loạn trên trán cùng tóc mai, nhãn thần nhu hòa, “Ngốc tử, cố sự của ngươi còn chưa nói hết với ta đúng hay không?”
“Ân.” Bách Lý Vân Tựu từ chối cho ý kiến.
“Có nguyện mang cố sự còn lại nói cho ta biết không?” Bạch Lưu Ly vén xong tóc cho Bách Lý Vân Tựu, sau đó đem ngũ chỉ xen vào tóc dài trên vai trên lưng hắn, một chút một chút vuốt.
Bách Lý Vân Tựu âm trâmg, tay trên vai Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng ôm vai của nàng, đạm đạm nhất tiếu, “Chỉ cần Lưu Ly muốn nghe.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Lệ -” Hắc Vũ ngoài sơn động lần thứ hai hí một tiếng, âm cuối thật dài, cùng lúc đó người động khẩu truyền tới tiếng bước chân tới vội vàng, thải đạp cành khô lá mục đầy đất phát sinh tiếng rắc rắc răng rắc, Bạch Lưu Ly theo bản năng đứng ở trước mặt Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu chỉ cảm thấy đầu quả tim ấm áp, tay nắm ở đầu vai Bạch Lưu Ly vỗ nhẹ nhẹ vai của nàng, ý bảo nàng không có việc gì.
“Gia người có ở bên trong không?” Ngoài sơn động, tiếng bước chân ngừng, tiện đà thanh âm không bình tĩnh lạnh lùng của Vọng Nguyệt bay đến.
Thanh âm của Vọng Nguyệt để Bạch Lưu Ly cảnh giác tinh thần tùng vài phần, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt gọi một tiếng một tiếng: “Vọng Nguyệt.”
Vọng Nguyệt vốn là thanh âm không bình tĩnh đột nhiên nâng lên, “Mau, mau dọn những cành khô này!”
Bất quá chỉ chốc lát, cành khô nguyên bản che cửa động đều bị dọn sạch, sơn động mờ tối trong nháy mắt sáng rất nhiều, thân ảnh của Vọng Nguyệt đầu tiên xông vào mi mắt, chỉ thấy nàng quỳ một gối trước mặt Bách Lý Vân Tựu, tựa đầu chôn thật sâu, thanh âm có chút run rẩy nói: “Vọng Nguyệt tới chậm, thỉnh gia giáng tội!”
Vọng Nguyệt quỳ như thế, mười tên hắc y nam tử đứng ngoài ở ngoài cửa động cũng đồng loạt quỳ xuống, nhất tịnh chôn đầu thấp trăm miệng một lời: “Thuộc hạ tới chậm, thỉnh chủ thượng giáng tội!”
Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt quét thuộc hạ trước mắt một mắt, chậm rãi nói: “Đều đứng lên đi.”
“Tạ ơn chủ thượng!” Trăm miệng một lời trầm thấp hữu lực nghe được ngày thường bọn họ nghiêm chỉnh huấn luyện, nhiên tất cả hắc y nam nhân đứng lên Vọng Nguyệt lại vẫn quỳ dưới đất không chịu đứng dậy.
“Vọng Nguyệt.” Bách Lý Vân Tựu đưa mắt chuyển qua trên người Vọng Nguyệt, “Cũng đã gặp qua A Chiểu rồi?”
Thân thể của Vọng Nguyệt run lên, một lát, như là dùng hết toàn bộ dũng khí, khó nhọc nói: “Vâng.”
“Đã như vậy, liền không cần thiết lừa mình dối người nữa, Bán Nguyệt.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ khẽ thở dài một hơi, vỗ vỗ tay của Bạch Lưu Ly tiến lên một bước, tự mình đỡ Vọng Nguyệt dậy, “Dù cho ngươi đổi thành dáng dấp của Vọng Nguyệt luyện tính tình của Vọng Nguyệt, ngươi thủy chung không phải là Vọng Nguyệt.”
“Vọng Nguyệt chưa từng trách ngươi, cũng chưa từng trách A Chiểu, ngươi cần gì phải hành hạ bản thân hành hạ A Chiểu?” Ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu rất bình tĩnh, nhìn Vọng Nguyệt trước mặt cũng không phải là như chủ tử nhìn hạ nhân, mà là như bằng hữu quen biết rất lâu.
Vọng Nguyệt như trước không nói lời nào, mặt chôn thật sâu, hàm răng đã cắn môi dưới ra máu, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu ở đỉnh đầu nàng nhàn nhạt vang lên, “Đã lâu như vậy, vì sao không chịu buông tha bản thân buông tha A Chiểu?”
“Gia, chuyện cho tới bây giờ, vì sao người vẫn vì hắn nói chuyện?” Hai vai của Vọng Nguyệt run rẩy rất là lợi hại, cũng không có dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu, khó khăn phun ra mỗi chữ mỗi câu, “Hắn không xứng gia thay hắn suy nghĩ, hắn vẫn luôn tính toán gia! Năm đó không phải là bởi vì hắn, Vọng Nguyệt sẽ không phải chết!”
“Ta biết A Chiểu một mực tính toán tính toán, nhưng hắn cũng là người thứ nhất thật tình thực lòng xem ta là bằng hữu, nếu năm đó Vọng Nguyệt chết là bởi vì A Chiểu, vậy oán hận của ngươi cũng có thể phóng tới trên người ta.” Bách Lý Vân Tựu nhìn cửa động sáng, thanh âm yếu ớt, “Nếu không phải là bởi vì ta, ngươi liền không có khả năng gặp phải A Chiểu.”
“Gia, hắn không xứng người vì hắn nói một câu hữu ích! Hắn không xứng!” Tình tự của Vọng Nguyệt đột nhiên kích động, hai tay nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay hiện lên tái nhợt, run rẩy gào thét lên tiếng, Bạch Lưu Ly nhìn phản ứng của Vọng Nguyệt, tâm trạng khẽ thở dài một hơi.
Sắc mặt của Bách Lý Vân Tựu rất là tái nhợt, bất đắc dĩ hướng Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng nâng tay phải, Bạch Lưu Ly lập tức tiến lên cầm tay phải của hắn ổn định thân thể có chút hư hoảng của hắn.
“Bán Nguyệt, ngươi cũng biết, Vọng Nguyệt bởi vì ngươi vô pháp buông xuống, hôm nay không chịu rời đi.” Bách Lý Vân Tựu đem hơn phân nửa hơn phân nửa thân thể đặt ở trên người Bạch Lưu Ly, Vọng Nguyệt khiếp sợ lúc ngẩng đầu cùng nàng đã đi đến động khẩu, chỉ để lại Vọng Nguyệt thật lâu chưa hồi được thần một mình ở lại trong sơn động, “Ngươi tốt nhất tĩnh táo một chút.”
Thẳng đến thân ảnh của Bách Lý Vân Tựu biến mất trong cánh rừng sum xuê tìm kiếm cũng không thấy nữa, Vọng Nguyệt vẫn chinh lăng trong sơn động mới quỳ gối ngồi xuống, khóc khóc cười cười, như mê.
Mã xa từ mãng hoang chi lâm bay nhanh về phương hướng đế đô, đường mặc dù xóc nảy, nhiên mã xa lại chạy tứ bình bát ổn, Bạch Lưu Ly ngồi ở trong xe ngựa phải cảm thán kỹ thuật của xa phu.
Mà mã xa bề ngoài rất là thông thường đúng là dường như phòng nhỏ muốn cái gì cũng có, từ giường khắc hoa, tiểu đào lô pha trà, đó là đến y dược rương cũng chuẩn bị, trong lò đốt than lửa, để toàn bộ thùng xe tràn đầy ấm áp, Bạch Lưu Ly nhìn Bách Lý Vân Tựu dựa nghiêng ở gối mềm, có chút bật cười, “Bách Lý Vân Tựu, ngươi đây là mang phòng của ngươi đều dọn đến nơi này sao?”
Bách Lý Vân Tựu khẽ cong khóe miệng độ cung có chút uể oải, “Không có cách nào dự liệu mình là sẽ thụ thương, thụ thương nặng hơn, nếu là không có mã xa như vậy, ta không biết ta sẽ chết ở chỗ nào.”
Khóe miệng cạn tiếu của Bạch Lưu Ly hóa thành trầm trọng, đem huyền băng kiếm trên lưng gở xuống phóng tới địa phương Bách Lý Vân Tựu có thể đụng, sau đó ngồi vào bên cạnh hắn, giơ tay lên bắt mạch của hắn.
“Bách Lý Vân Tựu, ngươi đến tột cùng sống thế nào?” Cho dù trong mã xa rất là ấm áp, tay của Bạch Lưu Ly cũng lạnh lẽo.
Than lửa trong lò đùng một tiếng tuôn ra mấy đóa hỏa tinh tử, Bách Lý Vân Tựu nhưng lại như là theo thói quen đạm đạm nhất tiếu, thu tay về nói: “Tay của Lưu Ly thật lạnh, có xiêm y dưới tháp, Lưu Ly lấy ra mặc vào, ta pha chút trà nóng cho nàng.”
“Bách Lý Vân Tựu.” Bạch Lưu Ly thấy Bách Lý Vân Tựu muốn ngồi dậy thì cầm hai tay của hắn, nhìn chằm chằm con ngươi của hắn, thần sắc nặng nề, “Ta không cần ngươi tới chiếu cố, không cần lo lắng cho ta.”
Bách Lý Vân Tựu nhìn mâu tử lưu quang trầm trầm lại đẹp của Bạch Lưu Ly, trầm trầm xong mới nói: “Hảo, vậy Lưu Ly tự làm đi.”
Bách Lý Vân Tựu nói xong, trong ánh mắt rất bất hữu thiện của Bạch Lưu Ly một lần nữa dựa vào gối mềm, nhìn trước đem trước đem cái mền đắp trên người hắn, mới khom người lôi ra xiêm y dưới tháp khoác lên trên người mình, sau đó xoay người đưa qua y dược rương nhất nhất đốt gì đó bên trong, không quên phóng tới mũi ngửi, cuối cùng như phát hiện bảo bối nhìn Bách Lý Vân Tựu nở nụ cười, “Bách Lý Vân Tựu, trong rương gỗ này của ngươi dược rất tốt.”
Chẳng qua là khi Bạch Lưu Ly nhìn Bách Lý Vân Tựu cười rộ lên, Bách Lý Vân Tựu thất thần ngây ngẩn cả người, đến bản thân hắn cũng không cách nào lý giải, vì sao mỗi khi vừa nhìn thấy cười hắn liền không tự chủ được thất thần, thậm chí có xung động muốn ôm nàng vào trong ngực âu yếm.
Bất quá nghĩ thì là nghĩ, Bách Lý Vân Tựu sinh sôi át chế loại nghĩ cách xấp xỉ cầm thú này ở nội tâm, hắn sợ hắn nếu là làm như vậy sẽ chọc cho Bạch Lưu Ly chán ghét, trong nhãn thần khi Bạch Lưu Ly nói một tiếng “Ngốc tử” Có chút ngượng ngùng né tránh.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Đến đây, ngốc tử, uống thuốc.” Bạch Lưu Ly kỳ thực cũng không hiểu vì sao Bách Lý Vân Tựu mỗi khi nhìn thấy cười liền trở nên như một ngốc tử, nàng chưa từng phát hiện nàng cười rộ lên có cái gì thật đẹp động nhân, có thể lần lượt để hắn thất thần.
Bách Lý Vân Tựu cụp mắt tiếp nhận dược hoàn Bạch Lưu Ly đưa tới, há mồm liền nuốt xuống, Bạch Lưu Ly nhìn mặt của hắn đỏ ửng chưa tiêu, lấy tay đụng trán của hắn một cái, sau đó dời bàn nhỏ của tháp, nói: “Nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
“Lưu Ly.” Bách Lý Vân Tựu nhìn Bạch Lưu Ly hãy còn bận rộn, có chút muốn nói lại thôi.
“Ân?” Bạch Lưu Ly ngẩng đầu nhìn hắn.
“Không, không có việc gì.” Nhiên một đôi ánh mắt của Bạch Lưu Ly để bên tai Bách Lý Vân Tựu đỏ bừng, lập tức kéo chăn nằm xuống.
“Ân.” Bạch Lưu Ly bỏ qua hoảng loạn của Bách Lý Vân Tựu, chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
Ngay lúc lòng của Bách Lý Vân Tựu bình tĩnh trở lại, trong tay của hắn bị nhét vào một lô ấm áp tay nhỏ bé, để tim của hắn đều cảm thấy ấm áp.
“Lưu Ly, hồi đế đô chúng ta lập tức thành thân, được không?”
Mặc dù đế đô gió nổi mây phun, hắn cũng thề phải thú nàng vi thê.
—— đề lời nói ngoài ——
Thân ái tích môn, nãi môn của thập tứ thúc hôm qua vốn có cần phát canh tân, nhưng nhờ vã không thuộc mình, kết quả chưa tuyên bố thành công. Vì vậy hắn ngày hôm nay hoa lai phi thường kháo phổ của tiểu nhị —— tiểu liên tử, vì vậy ta phi thường kháo phổ của lập tức lai tuyên bố! Không cần thái cảm kích ta, ta chỉ là vì người phi thường nhiệt tâm thiện lương! Hì hì, chỉ do đả tương du đi ngang qua…
Editor: Luna Huang
Bách Lý Vân Tựu, Vân Tựu, Bạch Lưu Ly cuối cùng đã biết hôn thư Bách Lý Vân Tựu cho nàng vì sao là ký tên là Vân Tựu.
“Lưu Ly có thể không biết, tử nữ vương thất U Đô mặc dù có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của chim bay cá nhảy, nhưng là bọn hắn rành nhất, là cùng phi điểu kết giao bằng hữu, nhất là chim ưng kiệt ngạo bất tuân.” Bách Lý Vân Tựu cầm lấy tay của Bạch Lưu Ly, lòng bàn tay hướng xuống, khẽ đặt ở trên mắt trái của hắn, “Này đây, đồ đằng của U Đô là ưng.”
“Lệ ——” Giữa lúc tay của Bạch Lưu Ly khẽ đặt ở trên con mắt trái của Bách Lý Vân Tựu vì lời của hắn mà hơi run, tiếng kêu của Hắc Vũ vang lên ngoài sơn động, chỉ thấy mâu quang liễm liễm của Bách Lý Vân Tựu có chút có chút, đem tay nhỏ bé của Bạch Lưu Ly nắm ở lòng bàn tay, mỉm cười, “Hắc Vũ bồi ta rất lâu rồi, ngày ta sinh ra cũng là ngày nó chào đời, Lưu Ly đỡ ta đứng lên, có người tới đón chúng ta.”
Bách Lý Vân Tựu vừa nói vừa vương một tay muốn ngồi dậy, Bạch Lưu Ly mím môi, hai tay luồn qua dưới nách hắn chậm rãi đỡ hắn đứng lên, mi tâm cũng ninh rất chặt.
“Ta là người thế nhân không cho phép tồn tại trên đời này, Lưu Ly có nguyện ý cùng ta hay không?” Bách Lý Vân Tựu chỉ đem trọng lượng tiểu bộ phân của thân thể dựa ở trên người Bạch Lưu Ly, vẫn chưa vội vã đi ra sơn động, mà là yên lặng nhìn sắc mặt mi tâm khẩn túc của Bạch Lưu Ly, ở chỗ sâu trong mắt phải đen kịt như mực cùng mắt trái mặc lục sắc đều cất giấu một loại tình cảm chờ mong rồi lại mơ hồ sợ.
Bạch Lưu Ly không trả lời vấn đề của Bách Lý Vân Tựu, chỉ là thư giãn mi tâm nhìn thẳng ánh mắt của hắn, một lúc, mới nhón chân lên, tới gần môi của Bách Lý Vân Tựu, trên môi lành lạnh hơi mỏng khép hờ thu hút của hắn nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, sau đó trong lúng ta lúng túng của Bách Lý Vân Tựu nắm ở cánh tay của hắn phóng tới trên vai mình, dịu dàng cười, đáp phi sở vấn, “Thế giới ta từng ở, không có nam nữ thụ thụ bất thân gì, yêu nhau là tự do, ngươi là có sẽ cảm thấy ta quá mức nhiệt tình không biết liêm sỉ không?”
Bách Lý Vân Tựu từ trong lúng ta lúng túng lấy lại tinh thần, trên mặt đỏ ửng nhàn nhạt, lại là có chút ngơ ngác kéo khóe miệng, “Nhiệt tình cùng không biết liêm sỉ của Lưu Ly chỉ là đối với mà thôi.”
Bách Lý Vân Tựu khó có được lời không đứng đắn để nhẹ nhàng nhẹ nhàng cười ra tiếng, nắm chặt tay của Bách Lý Vân Tựu, tiếng cười dễ nghe, “Có lẽ đúng, ngốc tử.”
“Ta không phải là ngốc tử.” Tay của Bạch Lưu Ly thật ấm áp, có thể để đỏ ửng trên mặt Bách Lý Vân Tựu vị thốn phản tăng.
Tiếng cười của Bạch Lưu Ly càng sâu, xoay người đối mặt với Bách Lý Vân Tựu, giơ tay lên thay hắn vén sợi tóc tán loạn trên trán cùng tóc mai, nhãn thần nhu hòa, “Ngốc tử, cố sự của ngươi còn chưa nói hết với ta đúng hay không?”
“Ân.” Bách Lý Vân Tựu từ chối cho ý kiến.
“Có nguyện mang cố sự còn lại nói cho ta biết không?” Bạch Lưu Ly vén xong tóc cho Bách Lý Vân Tựu, sau đó đem ngũ chỉ xen vào tóc dài trên vai trên lưng hắn, một chút một chút vuốt.
Bách Lý Vân Tựu âm trâmg, tay trên vai Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng ôm vai của nàng, đạm đạm nhất tiếu, “Chỉ cần Lưu Ly muốn nghe.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Lệ -” Hắc Vũ ngoài sơn động lần thứ hai hí một tiếng, âm cuối thật dài, cùng lúc đó người động khẩu truyền tới tiếng bước chân tới vội vàng, thải đạp cành khô lá mục đầy đất phát sinh tiếng rắc rắc răng rắc, Bạch Lưu Ly theo bản năng đứng ở trước mặt Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu chỉ cảm thấy đầu quả tim ấm áp, tay nắm ở đầu vai Bạch Lưu Ly vỗ nhẹ nhẹ vai của nàng, ý bảo nàng không có việc gì.
“Gia người có ở bên trong không?” Ngoài sơn động, tiếng bước chân ngừng, tiện đà thanh âm không bình tĩnh lạnh lùng của Vọng Nguyệt bay đến.
Thanh âm của Vọng Nguyệt để Bạch Lưu Ly cảnh giác tinh thần tùng vài phần, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt gọi một tiếng một tiếng: “Vọng Nguyệt.”
Vọng Nguyệt vốn là thanh âm không bình tĩnh đột nhiên nâng lên, “Mau, mau dọn những cành khô này!”
Bất quá chỉ chốc lát, cành khô nguyên bản che cửa động đều bị dọn sạch, sơn động mờ tối trong nháy mắt sáng rất nhiều, thân ảnh của Vọng Nguyệt đầu tiên xông vào mi mắt, chỉ thấy nàng quỳ một gối trước mặt Bách Lý Vân Tựu, tựa đầu chôn thật sâu, thanh âm có chút run rẩy nói: “Vọng Nguyệt tới chậm, thỉnh gia giáng tội!”
Vọng Nguyệt quỳ như thế, mười tên hắc y nam tử đứng ngoài ở ngoài cửa động cũng đồng loạt quỳ xuống, nhất tịnh chôn đầu thấp trăm miệng một lời: “Thuộc hạ tới chậm, thỉnh chủ thượng giáng tội!”
Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt quét thuộc hạ trước mắt một mắt, chậm rãi nói: “Đều đứng lên đi.”
“Tạ ơn chủ thượng!” Trăm miệng một lời trầm thấp hữu lực nghe được ngày thường bọn họ nghiêm chỉnh huấn luyện, nhiên tất cả hắc y nam nhân đứng lên Vọng Nguyệt lại vẫn quỳ dưới đất không chịu đứng dậy.
“Vọng Nguyệt.” Bách Lý Vân Tựu đưa mắt chuyển qua trên người Vọng Nguyệt, “Cũng đã gặp qua A Chiểu rồi?”
Thân thể của Vọng Nguyệt run lên, một lát, như là dùng hết toàn bộ dũng khí, khó nhọc nói: “Vâng.”
“Đã như vậy, liền không cần thiết lừa mình dối người nữa, Bán Nguyệt.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ khẽ thở dài một hơi, vỗ vỗ tay của Bạch Lưu Ly tiến lên một bước, tự mình đỡ Vọng Nguyệt dậy, “Dù cho ngươi đổi thành dáng dấp của Vọng Nguyệt luyện tính tình của Vọng Nguyệt, ngươi thủy chung không phải là Vọng Nguyệt.”
“Vọng Nguyệt chưa từng trách ngươi, cũng chưa từng trách A Chiểu, ngươi cần gì phải hành hạ bản thân hành hạ A Chiểu?” Ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu rất bình tĩnh, nhìn Vọng Nguyệt trước mặt cũng không phải là như chủ tử nhìn hạ nhân, mà là như bằng hữu quen biết rất lâu.
Vọng Nguyệt như trước không nói lời nào, mặt chôn thật sâu, hàm răng đã cắn môi dưới ra máu, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu ở đỉnh đầu nàng nhàn nhạt vang lên, “Đã lâu như vậy, vì sao không chịu buông tha bản thân buông tha A Chiểu?”
“Gia, chuyện cho tới bây giờ, vì sao người vẫn vì hắn nói chuyện?” Hai vai của Vọng Nguyệt run rẩy rất là lợi hại, cũng không có dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu, khó khăn phun ra mỗi chữ mỗi câu, “Hắn không xứng gia thay hắn suy nghĩ, hắn vẫn luôn tính toán gia! Năm đó không phải là bởi vì hắn, Vọng Nguyệt sẽ không phải chết!”
“Ta biết A Chiểu một mực tính toán tính toán, nhưng hắn cũng là người thứ nhất thật tình thực lòng xem ta là bằng hữu, nếu năm đó Vọng Nguyệt chết là bởi vì A Chiểu, vậy oán hận của ngươi cũng có thể phóng tới trên người ta.” Bách Lý Vân Tựu nhìn cửa động sáng, thanh âm yếu ớt, “Nếu không phải là bởi vì ta, ngươi liền không có khả năng gặp phải A Chiểu.”
“Gia, hắn không xứng người vì hắn nói một câu hữu ích! Hắn không xứng!” Tình tự của Vọng Nguyệt đột nhiên kích động, hai tay nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay hiện lên tái nhợt, run rẩy gào thét lên tiếng, Bạch Lưu Ly nhìn phản ứng của Vọng Nguyệt, tâm trạng khẽ thở dài một hơi.
Sắc mặt của Bách Lý Vân Tựu rất là tái nhợt, bất đắc dĩ hướng Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng nâng tay phải, Bạch Lưu Ly lập tức tiến lên cầm tay phải của hắn ổn định thân thể có chút hư hoảng của hắn.
“Bán Nguyệt, ngươi cũng biết, Vọng Nguyệt bởi vì ngươi vô pháp buông xuống, hôm nay không chịu rời đi.” Bách Lý Vân Tựu đem hơn phân nửa hơn phân nửa thân thể đặt ở trên người Bạch Lưu Ly, Vọng Nguyệt khiếp sợ lúc ngẩng đầu cùng nàng đã đi đến động khẩu, chỉ để lại Vọng Nguyệt thật lâu chưa hồi được thần một mình ở lại trong sơn động, “Ngươi tốt nhất tĩnh táo một chút.”
Thẳng đến thân ảnh của Bách Lý Vân Tựu biến mất trong cánh rừng sum xuê tìm kiếm cũng không thấy nữa, Vọng Nguyệt vẫn chinh lăng trong sơn động mới quỳ gối ngồi xuống, khóc khóc cười cười, như mê.
Mã xa từ mãng hoang chi lâm bay nhanh về phương hướng đế đô, đường mặc dù xóc nảy, nhiên mã xa lại chạy tứ bình bát ổn, Bạch Lưu Ly ngồi ở trong xe ngựa phải cảm thán kỹ thuật của xa phu.
Mà mã xa bề ngoài rất là thông thường đúng là dường như phòng nhỏ muốn cái gì cũng có, từ giường khắc hoa, tiểu đào lô pha trà, đó là đến y dược rương cũng chuẩn bị, trong lò đốt than lửa, để toàn bộ thùng xe tràn đầy ấm áp, Bạch Lưu Ly nhìn Bách Lý Vân Tựu dựa nghiêng ở gối mềm, có chút bật cười, “Bách Lý Vân Tựu, ngươi đây là mang phòng của ngươi đều dọn đến nơi này sao?”
Bách Lý Vân Tựu khẽ cong khóe miệng độ cung có chút uể oải, “Không có cách nào dự liệu mình là sẽ thụ thương, thụ thương nặng hơn, nếu là không có mã xa như vậy, ta không biết ta sẽ chết ở chỗ nào.”
Khóe miệng cạn tiếu của Bạch Lưu Ly hóa thành trầm trọng, đem huyền băng kiếm trên lưng gở xuống phóng tới địa phương Bách Lý Vân Tựu có thể đụng, sau đó ngồi vào bên cạnh hắn, giơ tay lên bắt mạch của hắn.
“Bách Lý Vân Tựu, ngươi đến tột cùng sống thế nào?” Cho dù trong mã xa rất là ấm áp, tay của Bạch Lưu Ly cũng lạnh lẽo.
Than lửa trong lò đùng một tiếng tuôn ra mấy đóa hỏa tinh tử, Bách Lý Vân Tựu nhưng lại như là theo thói quen đạm đạm nhất tiếu, thu tay về nói: “Tay của Lưu Ly thật lạnh, có xiêm y dưới tháp, Lưu Ly lấy ra mặc vào, ta pha chút trà nóng cho nàng.”
“Bách Lý Vân Tựu.” Bạch Lưu Ly thấy Bách Lý Vân Tựu muốn ngồi dậy thì cầm hai tay của hắn, nhìn chằm chằm con ngươi của hắn, thần sắc nặng nề, “Ta không cần ngươi tới chiếu cố, không cần lo lắng cho ta.”
Bách Lý Vân Tựu nhìn mâu tử lưu quang trầm trầm lại đẹp của Bạch Lưu Ly, trầm trầm xong mới nói: “Hảo, vậy Lưu Ly tự làm đi.”
Bách Lý Vân Tựu nói xong, trong ánh mắt rất bất hữu thiện của Bạch Lưu Ly một lần nữa dựa vào gối mềm, nhìn trước đem trước đem cái mền đắp trên người hắn, mới khom người lôi ra xiêm y dưới tháp khoác lên trên người mình, sau đó xoay người đưa qua y dược rương nhất nhất đốt gì đó bên trong, không quên phóng tới mũi ngửi, cuối cùng như phát hiện bảo bối nhìn Bách Lý Vân Tựu nở nụ cười, “Bách Lý Vân Tựu, trong rương gỗ này của ngươi dược rất tốt.”
Chẳng qua là khi Bạch Lưu Ly nhìn Bách Lý Vân Tựu cười rộ lên, Bách Lý Vân Tựu thất thần ngây ngẩn cả người, đến bản thân hắn cũng không cách nào lý giải, vì sao mỗi khi vừa nhìn thấy cười hắn liền không tự chủ được thất thần, thậm chí có xung động muốn ôm nàng vào trong ngực âu yếm.
Bất quá nghĩ thì là nghĩ, Bách Lý Vân Tựu sinh sôi át chế loại nghĩ cách xấp xỉ cầm thú này ở nội tâm, hắn sợ hắn nếu là làm như vậy sẽ chọc cho Bạch Lưu Ly chán ghét, trong nhãn thần khi Bạch Lưu Ly nói một tiếng “Ngốc tử” Có chút ngượng ngùng né tránh.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Đến đây, ngốc tử, uống thuốc.” Bạch Lưu Ly kỳ thực cũng không hiểu vì sao Bách Lý Vân Tựu mỗi khi nhìn thấy cười liền trở nên như một ngốc tử, nàng chưa từng phát hiện nàng cười rộ lên có cái gì thật đẹp động nhân, có thể lần lượt để hắn thất thần.
Bách Lý Vân Tựu cụp mắt tiếp nhận dược hoàn Bạch Lưu Ly đưa tới, há mồm liền nuốt xuống, Bạch Lưu Ly nhìn mặt của hắn đỏ ửng chưa tiêu, lấy tay đụng trán của hắn một cái, sau đó dời bàn nhỏ của tháp, nói: “Nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
“Lưu Ly.” Bách Lý Vân Tựu nhìn Bạch Lưu Ly hãy còn bận rộn, có chút muốn nói lại thôi.
“Ân?” Bạch Lưu Ly ngẩng đầu nhìn hắn.
“Không, không có việc gì.” Nhiên một đôi ánh mắt của Bạch Lưu Ly để bên tai Bách Lý Vân Tựu đỏ bừng, lập tức kéo chăn nằm xuống.
“Ân.” Bạch Lưu Ly bỏ qua hoảng loạn của Bách Lý Vân Tựu, chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
Ngay lúc lòng của Bách Lý Vân Tựu bình tĩnh trở lại, trong tay của hắn bị nhét vào một lô ấm áp tay nhỏ bé, để tim của hắn đều cảm thấy ấm áp.
“Lưu Ly, hồi đế đô chúng ta lập tức thành thân, được không?”
Mặc dù đế đô gió nổi mây phun, hắn cũng thề phải thú nàng vi thê.
—— đề lời nói ngoài ——
Thân ái tích môn, nãi môn của thập tứ thúc hôm qua vốn có cần phát canh tân, nhưng nhờ vã không thuộc mình, kết quả chưa tuyên bố thành công. Vì vậy hắn ngày hôm nay hoa lai phi thường kháo phổ của tiểu nhị —— tiểu liên tử, vì vậy ta phi thường kháo phổ của lập tức lai tuyên bố! Không cần thái cảm kích ta, ta chỉ là vì người phi thường nhiệt tâm thiện lương! Hì hì, chỉ do đả tương du đi ngang qua…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.