Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 173: Tiểu Ca Ca

Mặc Thập Tứ

10/06/2022

CHƯƠNG 27: TIỂU CA CA

Editor: Luna Huang

Đối với một chuyện Ám Nguyệt lại mang thai, Ám Dạ lại sinh hoạt khẩn trương.

Thái độ của Bạch Lưu Ly: mang thai lần hai rồi, Ám Dạ ngươi không cần gấp gáp như vậy, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố nàng.

Thái độ của Thính Phong: Ám Dạ, ngươi muốn nam oa oa hay nữ oa oa a?

Thái độ của Bách Lý Vân Tựu: Cũng lần thứ hai mang thai rồi, Ám Dạ ngươi là cố ý gấp gáp như vậy để tất cả mọi người biết việc này đi?

Ám Dạ: …

Ám Nguyệt: Gia ước ao ước ao đố kị, Dạ Dạ đừng để ý tới gia.

Bách Lý Vân Tựu: … Hừ.

A Uyên: Nguyệt Nguyệt nương, trong bụng của người lại có muội muội có đúng hay không?

Ám Nguyệt: A Uyên thật ngoan, làm sao biết Nguyệt Nguyệt nương ngóng trông một nữ nhi?

Bách Lý Vân Tựu: Định lại nhi tử.

Mọi người: …

Ước ao đố kị rõ ràng nhiều lắm a, Ám Nguyệt vội vã lôi kéo Bạch Lưu Ly lặng lẽ nói: Phu nhân, ngươi mau an ủi gia một chút!

Bạch Lưu Ly còn chưa kịp há mồm, Bách Lý Vân Tựu đã lôi kéo A Uyên xoay người đi chọc tiểu điểu nhi.

Bọn tiểu tử mỗi ngày càng lớn lên, tiểu Tinh Thiên lớn lên như cha như nương, A Uyên bảy phần giống thân cha của hắn, ba phần như thân nương, Thanh Không vẫn còn bọc tã, nhưng là không khó nhìn ra hắn lớn lên bảy phần giống Cung Tang, ba phần như Thính Phong, chỉ có tiểu điểu nhi mười phần mười như in từ khuôn mẫu Bách Lý Vân Tựu, lớn lên đến một cái bóng của Bạch Lưu Ly cũng không có, nếu dám nói trên người tiểu điểu nhi có chỗ nào lớn lên giống Bạch Lưu Ly, cũng chỉ có tóc mà thôi, tóc đen bóng của Bạch Lưu Ly là tốt nhất.

Bạch Lưu Ly có lúc cùng Bách Lý Vân Tựu cáu kỉnh, vẫn là sẽ căm giận: Dựa vào cái gì ta sinh nữ nhi cùng ta một điểm bóng cũng không có!

Ám Nguyệt tán thành: Đại ấn in ra cũng không có thể giống nhau như đúc như thế.

Bạch Lưu Ly: …

A Uyên chuyển chuyển tròng mắt: Mẫu thân, muội muội như vậy vạn nhất đi lạc, không sợ không ai không biết nàng là nữ nhi của cha mà trả lại!

Bạch Lưu Ly: …

Bách Lý Vân Tựu: Chúng ta đây lại sinh một đứa, lớn lên giống Lưu Ly, có được hay không?

Bạch Lưu Ly: …



Tiểu điểu nhi có thể nói rồi, tiếng đầu tiên không phải là cha cũng không phải mẫu thân, mà là ca ca, A Uyên mừng rỡ như điên, Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu ức.

Ngày Tiểu điểu nhi có thể nói, A Uyên ở dưới cây đào trong sân tập viết, Bạch Lưu Ly vốn là ở bên gạy hắn, bỗng nhiên có người đến xem chẩn, Bạch Lưu Ly liền ra tiền đường, tiểu điểu nhi vốn là đang ngủ, lúc tỉnh lại nhìn không thấy mẫu thân cũng nhìn không thấy ca ca, liền tự xuống giường vào trong viện tìm ca ca cùng mẫu thân.

Cánh cửa nhà chính có chút cao, tiểu điểu nhi bước không qua, A Uyên ngẩng đầu đúng dịp thấy nàng đi ra, vội vàng để sách trong tay xuống nói với nàng: “Muội muội không nên ra, ca ca ôm ngươi!”

Nhiên, lời của A Uyên mới rơi, tiểu điểu nhi đã giơ chân ngắn ngủn lên đi ra, quả nhiên, tất nhiên là bị cánh cửa vấp phải, mắt thấy liền sắp trọng trọng ngã trên mặt đất, A Uyên mạnh vọt tới trước mặt nàng!

“Phanh!” Tiểu điểu nhi áp đến trên người A Uyên, A Uyên lưng hướng xuống dưới hung hăng té xuống đất, đầu đụng phải mặt đất, mặt đất cứng rắn để hắn nhãn mạo kim tinh, đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nhăn lại, mất hơn phân nửa huyết sắc.

Bởi vì có A Uyên làm đệm thịt cho tiểu điểu nhi, nàng không bị té nửa phần, nhiên, khi nàng chậm rãi từ trên người A Uyên bò dậy, A Uyên còn hai mắt biến thành màu đen nằm trên mặt đất, đúng là một lúc lâu cũng không có đứng lên.

Bạch Lưu Ly vừa xem chẩn xong đi vào trong viện liền thấy A Uyên nằm ngửa trước cánh cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả khuôn mặt đều nhăn, vội vàng tiến lên ngồi dưới đất ôm hắn lên, đau lòng gọi hắn nói: “A Uyên, A Uyên! Làm sao vậy? Đừng dọa mẫu thân.”

Bạch Lưu Ly sờ sờ mặt của hắn lại hôn nhẹ trán của hắn, A Uyên vẫn là không có mở mắt ra, Bạch Lưu Ly lập tức nhìn về phía tiểu điểu nhi đứng ở một bên, cố sức kéo nàng đến bên người, dương thanh âm quát dẹp đường: “Tiểu điểu nhi, lại là ngươi hồ nháo có đúng hay không?”

Bạch Lưu Ly là thật sinh khí, vẻ mặt vẻ giận, sợ đến tiểu điểu nhi mếu máo liền muốn khóc, Bạch Lưu Ly không có hòa hoãn thần sắc, “Lần trước lúc ở nhà Tang Tang nương ngươi và tiểu Tinh Thiên đánh nhau, A Uyên mới đẩy tiểu Tinh Thiên, đừng tưởng rằng nương không biết, hiện tại ngươi lại hồ đồ, có đúng hay không trong ngày thường cha ngươi quá thương ngươi, ngươi mới dám hồ nháo như vậy? Ngày hôm nay ta không đánh ngươi không được.”

Bạch Lưu Ly vừa nghĩ tới trong ngày thường Bách Lý Vân Tựu che chở tiểu điểu nhi, càng khí, nói dương tay muốn đánh tiểu điểu nhi, tiểu điểu nhi nơi nào thấy qua mẫu thân của nàng dử dội với nàng như vậy, vội vã tránh ra sau, tay của Bạch Lưu Ly mới nâng lên nàng liền oa oa khóc lên.

Tiểu điểu nhi không khóc còn không lo, Bạch Lưu Ly đã cảm thấy hài tử này từ giờ trở đi không quản giáo liền không được, ngay khi nàng muốn đánh vào mông nhỏ của tiểu điểu nhi, A Uyên tựa ở trong ngực nàng mở mắt ra, giơ tay lên giữ lại ống tay áo của nàng, vội vàng nói: “Mẫu thân không nên đánh muội muội!”

Tay của Bạch Lưu Ly lập tức đứng ở giữa không trung, vội vã cúi đầu nhìn về phíaA Uyên, vì hắn chẩn mạch xong lại hôn nhẹ trán của hắn, vẫn là thiếu yên tâm nói: “A Uyên, nói cho mẫu thân biết, có chỗ đau chỗ khó chịu?

“A Uyên không đau cũng không khó chịu, mẫu thân muội muội không nên đánh.” A Uyên rất sợ Bạch Lưu Ly sẽ đánh, tiểu điểu nhi tuy rằng đầu còn đau hơn nữa còn có chút ông ông hưởng, thế nhưng cái đó và muội muội sẽ bị mẫu thân đánh, hắn một chút cũng không cảm thấy đau, “Là A Uyên tự ngã sấp xuống, không liên quan muội muội! Mẫu thân không thể đánh muội muội.”

A Uyên nói xong, làm bộ muốn đứng dậy muốn đi che trước mặt tiểu điểu nhi, lại bị Bạch Lưu Ly đè lại, cau mi tâm lại nói: “Ngươi cũng hồ đồ!”

“Ô oa ——” Tiểu điểu nhi vào lúc này nhào vào trong lòng Bạch Lưu Ly, nhào tới trên người A Uyên, đem nước mắt nước mũi cọ trên người A Uyên, một bên cọ còn vừa cắn chữ không rõ nói: “Ca… Ca ca…”

Bạch Lưu Ly ngây ngẩn cả người, A Uyên cũng ngây ngẩn cả người.

Tiểu điểu nhi vẫn còn hút mũi nói lắp: “Ca ca… Ô ô ô…”

Như cũ như cũ phản ứng kịp phản ứng kịp, Bạch Lưu Ly cũng cười, kháp kháp khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn nộn A Uyên, ôn nhu nói: “A Uyên ca ca, muội muội gọi ngươi đấy.”

Tiểu điểu nhi tiểu gia hỏa này, câu nói đầu tiên cư nhiên không phải là gọi cha cũng không phải gọi mẫu thân, trái lại trước gọi ca ca, cũng tốt, không uổng công A Uyên còn tuổi nhỏ thương nàng như vậy.

“Muội muội!” A Uyên cao hứng tuyệt không cảm thấy đau, vội vã ôm lấy tiểu điểu nhi, cũng không ngại nàng vẻ mặt nước mũi cùng nước mắt bẩn thỉu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hôn một cái, hưng phấn nói, “Ca ca ở đây! Ca ca ở nơi này!”

Tiểu điểu nhi được A Uyên hôn, lập tức ngừng khóc, chỉ chớp mắt to sáng long lanh nhìn A Uyên, A Uyên lập tức dùng tay áo mình giúp nàng lau mặt, động tác tuy rằng ngốc cũng như một hảo ca ca thập phần ôn nhu, một bên lau một bên nói: “Muội muội ngoan, muội muội không khóc, khóc sẽ không đẹp.”

Bạch Lưu Ly bị tiểu đại nhân A Uyên nói chọc cho cười, mới vừa rồi tức giận nhất thời tiêu tan thành mây khói.

Tiểu điểu nhi cảm thấy trên mặt ngứa một chút, ca ca lau đến khi mặt của nàng ngứa một chút, nhất thời cười khanh khách, còn giang hai cánh tay ôm lấy tay củaA Uyên.



Bạch Lưu Ly vì tiểu điểu nhi lau khô mặt, sau đó một lượt bế hai tiểu gia hỏa lên, ôm A Uyên lên giường, để hắn ngủ một giấc, dự định ôm tiểu điểu nhi ra y quán tiền đường, nhiên đem bắt chặt tay của A Uyên không buông ra, Bạch Lưu Ly không muốn để cho nàng nháo A Uyên, muốn kéo tay nàng ra, A Uyên lại nói :” Mẫu thân, để muội muội lưu lại nơi này bồi A Uyên có được hay không?”

“Không được, nàng quá náo loạn, ngươi tốt nhất ngủ một giấc, mẫu thân mang nàng tới ra trước, không cho nàng nháo ngươi.” Bạch Lưu Ly quả đoán cự tuyệt.

“Ca ca, ca ca…” Tiểu điểu nhi cầm lấy tay của cầm lấy lắc a lắc, một điểm cũng không có dấu hiệu muốn buông ra.

“Mẫu thân, muội muội rất biết điều, muội muội không nháo ta.” A Uyên thay tiểu điểu nhi bảo đảm, “Có đúng hay không, muội muội?”

Tiểu điểu nhi cái hiểu cái không, lại dùng sức gật đầu.

Bạch Lưu Ly chỉ cảm thấy hai tiểu gia hỏa này khó bỏ khó phân a, không làm gì được bọn họ, chỉ gật đầu đáp ứng, thẳng thắn bế tiểu điểu nhi lên giường ngồi ở bên người A Uyên, nghiêm túc dặn dò tiểu điểu nhi vài câu cũng bất tại hồ nàng là hiểu hay không, sờ sờ đầu của A Uyên, cài cửa lại ra phòng.

Sau khi Bạch Lưu Ly rời đi, trong phòng lại vang lên thanh cười khanh khách của tiểu điểu nhi.

Bạch Lưu Ly rất bất đắc dĩ, có một cha đem tiểu điểu nhi phủng ở lòng bàn tay thương ý còn không tính, lại bỏ thêm một ca ca đem nàng ngậm trong miệng sợ tan, phủng, ngày sau phải thế nào quản giáo mới tốt…

Mà thôi mà thôi, cũng may tiểu điểu nhi còn nhỏ, một năm sau mới lo lắng vấn đề này đi, vấn đề này phải cùng Bách Lý Vân Tựu hảo hảo nói một chút mới đúng.

Màn đêm buông xuống, nằm dài trên giường, Bạch Lưu Ly nghiêm túc cùng Bách Lý Vân Tựu nói vấn đề này, ai biết nói nói, Bách Lý Vân Tựu liền áp đến trên người, khẽ cắn vành tai của nàng khẽ gọi tên của nàng.

Bạch Lưu Ly giận, thẳng đá hắn, nhéo lỗ tai của hắn cả giận nói: “Bách Lý Vân Tựu! Ngươi đến cùng có đang nghe ta nói hay không!”

“Nghe, Lưu Ly nói cũng muốn có thêm một hài tử.” Bách Lý Vân Tựu bắt đầu giở trò.

“Không phải!” Bạch Lưu Ly hất tay hắn, tức giận, “Ngươi —— ngô…”

Lời của Bạch Lưu Ly còn chưa kịp nói xong, liền bị Bách Lý Vân Tựu áp lên môi, tiện đà muốn nói gì cũng đều hóa thành tình triều kéo dài.

Trong phòng Bách Lý Vân Tựu cùng Bạch Lưu Ly có hai cái giường, một là của phu thê bọn họ, còn lại là của A Uyên cùng tiểu điểu nhi, cái giường này là Bách Lý Vân Tựu biết được Ám Nguyệt lại mang thai thêm vào.

Tiểu điểu nhi cùng A Uyên ngây ngô cùng nhau, ở nơi nào đều có thể ngủ được, A Uyên lại không, lúc đầu vài ngày rất khó ngủ, qua mới quen, chỉ là ngủ ngủ hình như tổng hội nghe được trên giường của mẫu thân cùng cha truyền đến thanh âm là lạ mà thôi.

Giống bây giờ, trên giường của cha cùng mẫu thân lại truyền tới thanh âm là lạ.

Tiểu điểu nhi cũng còn chưa ngủ, ghé vào trên người A Uyên nghiên đầu chớp mắt, tựa hồ cũng nghe được thanh âm là lạ.

“Muội muội cũng nghe được có đúng hay không?” A Uyên nhỏ giọng hỏi tiểu điểu nhi, “Mẫu thân mẫu thân đang khóc nga, muội muội cảm thấy có đúng hay không?”

Tiểu điểu nhi nháy mắt mấy cái, A Uyên sờ sờ đầu của nàng, vẻ mặt thành thật nói: “Chúng ta đến trên giường của mẫu thân cùng cha nhìn có được hay không?”

Tiểu điểu nhi cũng ôm cánh tay của A Uyên không buông tay, hình như không để cho hắn đi, A Uyên gãi gãi đầu của mình, phân tích cử động của tiểu điểu nhi nói: “Muội muội sợ có đúng hay không? Vậy ca ca ngày mai hỏi lại mẫu thân, đến đây, ca ca ôm muội muội ngủ.”

“Ca ca, ca ca!” Tiểu điểu nhi ôm cổ của A Uyên rất lâu rất chặt, A Uyên cười vỗ nhẹ lưng của nàng.

Tiểu điểu nhi rất nhanh ngủ, A Uyên còn đang suy nghĩ, trên giường của cha cùng mẫu thân rốt cuộc là thanh âm gì? Vang lên đã lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook