Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi
Chương 48: Chận Ngoài Cửa
Mặc Thập Tứ
10/06/2022
CHƯƠNG 48: CHẬN NGOÀI CỬA
Editor: Luna Huang
“A nha nha, nguyên lai Bạch gia chủ ngoài miệng nói không gả, kỳ thực đáy lòng lại muốn gả như vậy, cư nhiên tự tới rồi, Mục mỗ còn tưởng rằng Bạch gia chủ đây là tiễn Mục mỗ hồi phủ.” Mục Chiều vừa nghe đến Lý thúc nói, lập tức không cũng không đau, thẳng vén rèm xe lên nhảy xuống xe ngựa, sau đó tấm tắc nói.
“Tổ phụ của Bạch mỗ trong Vân vương phủ, Bạch mỗ lo lắng hắn chơi đùa không biết canh giờ hồi phủ, đặc biệt tới đón, lại để cho Lý thúc tiễn Mục đại thiếu gia hồi phủ là được.” Bạch Lưu Ly hơi khom người xuống xe ngựa, không vì Mục Trảo nói sở động, nhìn thoáng qua, tấm biển trên cửa chính của Vân vương phủ, nói, “Lý thúc, tiễn Mục đại thiếu gia hồi phủ.”
Sa Mộc nhìn thần khí thập phần kinh ngạc khó tránh khỏi của Mục Chiều, đâu nhìn ra được hắn nói trạng huống chân đau, lời nói và việc làm cử hành cùng thân phận của hắn hoàn toàn không hợp, cho người rất khó dự đoán được công tử ca như vậy không một câu chính kinh sẽ là người thừa kế của thế tộc Mục gia.
“Miễn miễn, Mục mỗ tạm thời lại không muốn trở về phủ, trước tiên tiến vương phủ này nghỉ một chút lại nói.” Mục Chiều đem chiết phiến thu về cử quá đầu, một bên diêu một bên nghênh ngang đến gần đại môn Vân vương phủ, người trong trắc môn như là biết có người tới, Mục Chiều bước trên thềm đá cuối cùng thềm thì đại môn đóng chặt từ trong mở ra, Mục Chiều cười dài cũng không quay đầu lại đi vào, “Hy vọng không khí trầm lặng của vương phủ không đột nhiên nhảy ra một quỷ ăn tiểu gia.”
“Chiểu thiếu gia cho rằng loại chuyện này có thể phát sinh sao?” Mở cửa là Thính Phong, nghe được Mục Chiều nói xong thập phần bất đắc dĩ, Mục Chiều tiếp một câu “Trời biết” Liền biến mất ở tường xây làm bình phong lớn ở sau cổng, Thính Phong bước ra cánh cửa, như là sớm ngờ tới Bạch Lưu Ly sẽ tới, đối với nàng đến chưa phát giác ra kinh ngạc chút nào, trái lại đi phía trước hơi khom người, thái độ hòa khí nói, “Bạch lão thái gia đang ở trong phủ chơi hài lòng, Bạch gia chủ có muốn vào phủ phẩm nhất phẩm trà Vương gia mới lấy được?”
“Quấy rầy rồi.” Không có cảm thấy được vị đạo của âm mưu, Bạch Lưu Ly không chút nào keo kiệt khách khí của mình.
“Bạch gia chủ vậy mời vào trong.” Thính Phong lập tức cung cung kính kính làm một động tác mời vào trong, Sa Mộc muốn đuổi kịp, lại bị Thính Phong ngăn cản, chỉ nghe thanh âm của Bạch Lưu Ly bình tĩnh lệnh nàng yên tâm vang lên, “Không cần theo hầu hạ, ở đây chờ ta là tốt rồi.”
“Vâng, đại tiểu thư.” Còn không đợi Thính Phong nói, Sa Mộc cung kính lui qua một bên, khó tránh khỏi lệnh Thính Phong có chút giật mình, hắn không phải là không có nghe qua lời đồn bên ngoài, ác nữ Bạch Lưu Ly ức hiếp bách tính làm nhiều việc ác, chính là ở Bạch phủ cũng không có người dám hầu hạ nàng, rất sợ tùy thời rớt mạng nhỏ, hắn mặc dù không có ánh mắt như gia vậy tựa hồ có thể xuyên thủng hết thảy, nhưng cũng nhìn ra được tiểu nha hoàn trước mắt này là phát ra từ phát ra từ nội tâm tôn kính Bạch Lưu Ly, đây là có chuyện gì, thật chẳng lẽ như gia nói, Bạch Lưu Ly từ trong quan tài đi ra ngoài, lại cũng không phải là Bạch Lưu Ly?
Bạch Lưu Ly từ phương mới nhìn đến Mục Trảo tự do tiến nhập Vân vương phủ thì đáy lòng liền hiện lên tự định giá, chưa từng nghe nói qua Mục gia cùng Vân vương phủ có quan hệ gì thâm hậu cùng nhiều lần vãng lai, mà nhìn thái độ của Mục Trảo, vừa giống như cùng Bách Lý Vân Tựu có quan hệ không giống bình thường, nếu không có như vậy, hắn không có khả năng giúp Bách Lý Vân Tựu làm mối, như thế dương dương tự đắc tiến nhập Vân vương phủ mà vô nhân ngăn cản càng không càng không hỏi.
Từ sau khi Từ Vân vương Bách Lý Thương chết danh vọng của Vân vương phủ mỗi ngày một đi xuống, đương kim Vân vương Bách Lý Vân Tựu chỉ là lộ vẻ một danh hiệu Vân vương, không chỉ có không có vì Trạch quốc có bất kỳ công lao gì, hoàn thành Quỷ Vương người người e ngại, địa vị cùng của Vân vương phủ ở Trạch quốc địa vị cùng Bạch gia một dạng, ngày càng lụn bại, bất quá mặc dù như thế, chí ít Bạch Lưu Ly ít nhiều cùng triều thần cùng với Hạ Hầu vương thất có chút liên hệ vãng lai, mà Vân vương phủ này lại thực sự mai danh ẩn tích trong mắt bách tính Trạch quốc một dạng, không hề có bất kỳ động tĩnh gì, nếu không có dân gian thường xuyên đồn ra các loại tin cùng Quỷ Vương Bách Lý Vân Tựu hữu quan, chỉ sợ mọi người như quên Chiêm Vân tự một dạng, dần dần quên.
Mà chủ tử của Vân vương phủ này, hình như căn bản vô tâm trọng chấn nó ở địa vị Trạch quốc, chớ nói không xuất hiện trước mặt người khác, đó là giữa tại triều quý tộc quan viên, hắn cũng cực ít cực ít xuất hiện, cho nên căn bản không có bao nhiêu người biết được dáng dấp của hắn, cũng cho nên ngày ấy hắn ban ngày xuất hiện ở Bạch phủ bị toàn bộ Tố thành truyền đi sôi sùng sục đến nay chưa tản mà còn càng dữ dội hơn, bách tính đều suy đoán quan hệ của Quỷ Vương cùng ác nữ.
Chỉ là Bách Lý Vân Tựu đây cơ hồ cùng ngoại giới cách biệt, cư nhiên cùng Mục Chiều đi được gần như vậy, trái lại kẻ khác cảm thấy kỳ quái.
Mà phủ đệ giữa ban ngày cũng đại môn đóng chặt, có hay không cùng phủ đệ của nhà giàu sang tầm thường có gì bất đồng?
Ngay khi Thính Phong gần khép cửa phủ lại, xa giá của Bạch Trân Châu cũng đi tới trước Vân vương phủ, xa phu ghìm ngựa đồng thời Bạch Trân Châu xốc màn xe lên, vội vàng nói: “Chậm đã!”
“Ta là cùng gia muội đến phủ đón phụ hồi phủ, còn thỉnh công tử để ta vào phủ cùng muội muội một đạo.” Bạch Trân Châu mặc dù là cấp thiết, lại như cũ đem hình tượng duy trì rất khá, thanh âm mềm mại đủ để mỗi một nam nhân nghe đều tô cốt, nhưng mà Thính Phong lại hoàn toàn không vì mỹ nhân trước mắt sở động sở động dung, nét mặt vẫn là dáng tươi cười hòa khí, nhưng không có y theo Bạch Trân Châu nói tránh ra để cho nàng vào phủ, lệnh Bạch Trân Châu không khỏi cau mi lại.
Chỉ nghe nghe Thính Phong giọng nói cùng cự tuyệt không chút nào uyển chuyển, “Vương gia có lệnh, ngoại trừ Bạch gia chủ ra, còn lại những người không có nhiệm vụ một mực không được vào phủ, xin thứ cho tại hạ không thể để cho Bạch cô nương vào phủ, Bạch cô nương mời trở về đi.”
Thính Phong lúc nói chuyện nhìn thoáng qua Sa Mộc đứng ở một bên, là ý nói, các ngươi nhìn, thị nữ thiếp thân của Bạch gia chủ cũng không phải là đứng bên ngoài sao?
Thính Phong cái nhìn này không tốt, nhìn để thị nữ bên cạnh Bạch Trân Châu tức khắc giận, lập tức vì Bạch Trân Châu tức giận nói: “Trân Châu tiểu thư là tỷ tỷ của đại tiểu thư, có thể nào cùng thị nữ nho nhỏ như vậy đánh đồng?”
Thính Phong thờ ơ nhìn vẻ mặt phẫn nộ bất bình của thị nữ, Bạch Trân Châu hơi lộ ra lúng túng đang muốn nói, Bạch Lưu Ly ở sau lưng Thính Phong vài bước chân nghe được động tĩnh ngoài cửa mà dừng bước lại lúc này cạn tiếu phụ họa lời nói của thị nữ: “Đích xác, Trân Châu tỷ tỷ có thể nào cùng thị nữ đánh đồng, Thính Phong công tử, gia tỷ còn không phải những người không có nhiệm vụ.”
Nàng là muốn thấy Vương gia người ta nghĩ đến giai nhân đệ nhất Trạch quốc.
Người thông minh đều nghe được xuất Bạch Lưu Ly nói nói tràn đầy châm chọc, Bạch Trân Châu lại lại sao có thể nghe không ra, chẳng qua là tình huống trước, nàng nếu muốn tiến Vân vương phủ cũng chỉ có thể theo Bạch Lưu Ly nói, chỉ thấy nàng xem nàng nhìn hướng Bạch Lưu Ly, gương mặt vui mừng, “Muội muội. . .”
“Thế nhưng trong mắt Vương gia, Bạch cô nương cùng những người khác không có khác nhau chút nào.” Ai biết Thính Phong đúng là một câu vô tình lệnh sắc mặt của Bạch Trân Châu xấu xí đến mức tận cùng, cùng lúc đó hắn hắn hoàn toàn không thấy giai nhân trước mắt, đem cửa phủ rất nặng khép lại, “Nên cô nương mời trở về đi.”
Đang nói, môn khép lại, ngăn cách đường nhìn của Bạch Trân Châu nhìn về phía trong phủ.
Nhìn tận mắt Bạch Trân Châu ăn một đạo hung hăng bế môn, Bạch Lưu Ly cũng giật mình, tâm trạng đối với nam nhân thần bí Bách Lý Vân Tựu càng nhiều hơn vài phần không giải thích được.
Nếu không có ý bảo của Bách Lý Vân Tựu, chỉ bằng Thính Phong một thuộc hạ tuyệt sẽ không nói ra lời như vậy, hình như hắn thực sự biết ý nghĩ trong lòng nàng một dạng, như là thay nàng thải đạp bộ mặt của Bạch Trân Châu.
Hắn thật là Quỷ Vương dần dần bị bách tính quên?
“Bạch gia chủ, Bạch lão thái gia ngay trong đình phía trước.” Không ngừng mà xuyên hành lang đi ra, Thính Phong dừng bước.
Bạch Lưu Ly ngước mắt nhìn lại, xa xa liền nhìn thấy lão Bạch hướng nàng ngoắc ngoắc tay, mà hắc y nam tử bên cạnh Bạch Việt, trên mặt mặt nạ mặt quỷ hồng đồng mặt đen răng hô, không phải là Bách Lý Vân Tựu còn có thể là ai?
Editor: Luna Huang
“A nha nha, nguyên lai Bạch gia chủ ngoài miệng nói không gả, kỳ thực đáy lòng lại muốn gả như vậy, cư nhiên tự tới rồi, Mục mỗ còn tưởng rằng Bạch gia chủ đây là tiễn Mục mỗ hồi phủ.” Mục Chiều vừa nghe đến Lý thúc nói, lập tức không cũng không đau, thẳng vén rèm xe lên nhảy xuống xe ngựa, sau đó tấm tắc nói.
“Tổ phụ của Bạch mỗ trong Vân vương phủ, Bạch mỗ lo lắng hắn chơi đùa không biết canh giờ hồi phủ, đặc biệt tới đón, lại để cho Lý thúc tiễn Mục đại thiếu gia hồi phủ là được.” Bạch Lưu Ly hơi khom người xuống xe ngựa, không vì Mục Trảo nói sở động, nhìn thoáng qua, tấm biển trên cửa chính của Vân vương phủ, nói, “Lý thúc, tiễn Mục đại thiếu gia hồi phủ.”
Sa Mộc nhìn thần khí thập phần kinh ngạc khó tránh khỏi của Mục Chiều, đâu nhìn ra được hắn nói trạng huống chân đau, lời nói và việc làm cử hành cùng thân phận của hắn hoàn toàn không hợp, cho người rất khó dự đoán được công tử ca như vậy không một câu chính kinh sẽ là người thừa kế của thế tộc Mục gia.
“Miễn miễn, Mục mỗ tạm thời lại không muốn trở về phủ, trước tiên tiến vương phủ này nghỉ một chút lại nói.” Mục Chiều đem chiết phiến thu về cử quá đầu, một bên diêu một bên nghênh ngang đến gần đại môn Vân vương phủ, người trong trắc môn như là biết có người tới, Mục Chiều bước trên thềm đá cuối cùng thềm thì đại môn đóng chặt từ trong mở ra, Mục Chiều cười dài cũng không quay đầu lại đi vào, “Hy vọng không khí trầm lặng của vương phủ không đột nhiên nhảy ra một quỷ ăn tiểu gia.”
“Chiểu thiếu gia cho rằng loại chuyện này có thể phát sinh sao?” Mở cửa là Thính Phong, nghe được Mục Chiều nói xong thập phần bất đắc dĩ, Mục Chiều tiếp một câu “Trời biết” Liền biến mất ở tường xây làm bình phong lớn ở sau cổng, Thính Phong bước ra cánh cửa, như là sớm ngờ tới Bạch Lưu Ly sẽ tới, đối với nàng đến chưa phát giác ra kinh ngạc chút nào, trái lại đi phía trước hơi khom người, thái độ hòa khí nói, “Bạch lão thái gia đang ở trong phủ chơi hài lòng, Bạch gia chủ có muốn vào phủ phẩm nhất phẩm trà Vương gia mới lấy được?”
“Quấy rầy rồi.” Không có cảm thấy được vị đạo của âm mưu, Bạch Lưu Ly không chút nào keo kiệt khách khí của mình.
“Bạch gia chủ vậy mời vào trong.” Thính Phong lập tức cung cung kính kính làm một động tác mời vào trong, Sa Mộc muốn đuổi kịp, lại bị Thính Phong ngăn cản, chỉ nghe thanh âm của Bạch Lưu Ly bình tĩnh lệnh nàng yên tâm vang lên, “Không cần theo hầu hạ, ở đây chờ ta là tốt rồi.”
“Vâng, đại tiểu thư.” Còn không đợi Thính Phong nói, Sa Mộc cung kính lui qua một bên, khó tránh khỏi lệnh Thính Phong có chút giật mình, hắn không phải là không có nghe qua lời đồn bên ngoài, ác nữ Bạch Lưu Ly ức hiếp bách tính làm nhiều việc ác, chính là ở Bạch phủ cũng không có người dám hầu hạ nàng, rất sợ tùy thời rớt mạng nhỏ, hắn mặc dù không có ánh mắt như gia vậy tựa hồ có thể xuyên thủng hết thảy, nhưng cũng nhìn ra được tiểu nha hoàn trước mắt này là phát ra từ phát ra từ nội tâm tôn kính Bạch Lưu Ly, đây là có chuyện gì, thật chẳng lẽ như gia nói, Bạch Lưu Ly từ trong quan tài đi ra ngoài, lại cũng không phải là Bạch Lưu Ly?
Bạch Lưu Ly từ phương mới nhìn đến Mục Trảo tự do tiến nhập Vân vương phủ thì đáy lòng liền hiện lên tự định giá, chưa từng nghe nói qua Mục gia cùng Vân vương phủ có quan hệ gì thâm hậu cùng nhiều lần vãng lai, mà nhìn thái độ của Mục Trảo, vừa giống như cùng Bách Lý Vân Tựu có quan hệ không giống bình thường, nếu không có như vậy, hắn không có khả năng giúp Bách Lý Vân Tựu làm mối, như thế dương dương tự đắc tiến nhập Vân vương phủ mà vô nhân ngăn cản càng không càng không hỏi.
Từ sau khi Từ Vân vương Bách Lý Thương chết danh vọng của Vân vương phủ mỗi ngày một đi xuống, đương kim Vân vương Bách Lý Vân Tựu chỉ là lộ vẻ một danh hiệu Vân vương, không chỉ có không có vì Trạch quốc có bất kỳ công lao gì, hoàn thành Quỷ Vương người người e ngại, địa vị cùng của Vân vương phủ ở Trạch quốc địa vị cùng Bạch gia một dạng, ngày càng lụn bại, bất quá mặc dù như thế, chí ít Bạch Lưu Ly ít nhiều cùng triều thần cùng với Hạ Hầu vương thất có chút liên hệ vãng lai, mà Vân vương phủ này lại thực sự mai danh ẩn tích trong mắt bách tính Trạch quốc một dạng, không hề có bất kỳ động tĩnh gì, nếu không có dân gian thường xuyên đồn ra các loại tin cùng Quỷ Vương Bách Lý Vân Tựu hữu quan, chỉ sợ mọi người như quên Chiêm Vân tự một dạng, dần dần quên.
Mà chủ tử của Vân vương phủ này, hình như căn bản vô tâm trọng chấn nó ở địa vị Trạch quốc, chớ nói không xuất hiện trước mặt người khác, đó là giữa tại triều quý tộc quan viên, hắn cũng cực ít cực ít xuất hiện, cho nên căn bản không có bao nhiêu người biết được dáng dấp của hắn, cũng cho nên ngày ấy hắn ban ngày xuất hiện ở Bạch phủ bị toàn bộ Tố thành truyền đi sôi sùng sục đến nay chưa tản mà còn càng dữ dội hơn, bách tính đều suy đoán quan hệ của Quỷ Vương cùng ác nữ.
Chỉ là Bách Lý Vân Tựu đây cơ hồ cùng ngoại giới cách biệt, cư nhiên cùng Mục Chiều đi được gần như vậy, trái lại kẻ khác cảm thấy kỳ quái.
Mà phủ đệ giữa ban ngày cũng đại môn đóng chặt, có hay không cùng phủ đệ của nhà giàu sang tầm thường có gì bất đồng?
Ngay khi Thính Phong gần khép cửa phủ lại, xa giá của Bạch Trân Châu cũng đi tới trước Vân vương phủ, xa phu ghìm ngựa đồng thời Bạch Trân Châu xốc màn xe lên, vội vàng nói: “Chậm đã!”
“Ta là cùng gia muội đến phủ đón phụ hồi phủ, còn thỉnh công tử để ta vào phủ cùng muội muội một đạo.” Bạch Trân Châu mặc dù là cấp thiết, lại như cũ đem hình tượng duy trì rất khá, thanh âm mềm mại đủ để mỗi một nam nhân nghe đều tô cốt, nhưng mà Thính Phong lại hoàn toàn không vì mỹ nhân trước mắt sở động sở động dung, nét mặt vẫn là dáng tươi cười hòa khí, nhưng không có y theo Bạch Trân Châu nói tránh ra để cho nàng vào phủ, lệnh Bạch Trân Châu không khỏi cau mi lại.
Chỉ nghe nghe Thính Phong giọng nói cùng cự tuyệt không chút nào uyển chuyển, “Vương gia có lệnh, ngoại trừ Bạch gia chủ ra, còn lại những người không có nhiệm vụ một mực không được vào phủ, xin thứ cho tại hạ không thể để cho Bạch cô nương vào phủ, Bạch cô nương mời trở về đi.”
Thính Phong lúc nói chuyện nhìn thoáng qua Sa Mộc đứng ở một bên, là ý nói, các ngươi nhìn, thị nữ thiếp thân của Bạch gia chủ cũng không phải là đứng bên ngoài sao?
Thính Phong cái nhìn này không tốt, nhìn để thị nữ bên cạnh Bạch Trân Châu tức khắc giận, lập tức vì Bạch Trân Châu tức giận nói: “Trân Châu tiểu thư là tỷ tỷ của đại tiểu thư, có thể nào cùng thị nữ nho nhỏ như vậy đánh đồng?”
Thính Phong thờ ơ nhìn vẻ mặt phẫn nộ bất bình của thị nữ, Bạch Trân Châu hơi lộ ra lúng túng đang muốn nói, Bạch Lưu Ly ở sau lưng Thính Phong vài bước chân nghe được động tĩnh ngoài cửa mà dừng bước lại lúc này cạn tiếu phụ họa lời nói của thị nữ: “Đích xác, Trân Châu tỷ tỷ có thể nào cùng thị nữ đánh đồng, Thính Phong công tử, gia tỷ còn không phải những người không có nhiệm vụ.”
Nàng là muốn thấy Vương gia người ta nghĩ đến giai nhân đệ nhất Trạch quốc.
Người thông minh đều nghe được xuất Bạch Lưu Ly nói nói tràn đầy châm chọc, Bạch Trân Châu lại lại sao có thể nghe không ra, chẳng qua là tình huống trước, nàng nếu muốn tiến Vân vương phủ cũng chỉ có thể theo Bạch Lưu Ly nói, chỉ thấy nàng xem nàng nhìn hướng Bạch Lưu Ly, gương mặt vui mừng, “Muội muội. . .”
“Thế nhưng trong mắt Vương gia, Bạch cô nương cùng những người khác không có khác nhau chút nào.” Ai biết Thính Phong đúng là một câu vô tình lệnh sắc mặt của Bạch Trân Châu xấu xí đến mức tận cùng, cùng lúc đó hắn hắn hoàn toàn không thấy giai nhân trước mắt, đem cửa phủ rất nặng khép lại, “Nên cô nương mời trở về đi.”
Đang nói, môn khép lại, ngăn cách đường nhìn của Bạch Trân Châu nhìn về phía trong phủ.
Nhìn tận mắt Bạch Trân Châu ăn một đạo hung hăng bế môn, Bạch Lưu Ly cũng giật mình, tâm trạng đối với nam nhân thần bí Bách Lý Vân Tựu càng nhiều hơn vài phần không giải thích được.
Nếu không có ý bảo của Bách Lý Vân Tựu, chỉ bằng Thính Phong một thuộc hạ tuyệt sẽ không nói ra lời như vậy, hình như hắn thực sự biết ý nghĩ trong lòng nàng một dạng, như là thay nàng thải đạp bộ mặt của Bạch Trân Châu.
Hắn thật là Quỷ Vương dần dần bị bách tính quên?
“Bạch gia chủ, Bạch lão thái gia ngay trong đình phía trước.” Không ngừng mà xuyên hành lang đi ra, Thính Phong dừng bước.
Bạch Lưu Ly ngước mắt nhìn lại, xa xa liền nhìn thấy lão Bạch hướng nàng ngoắc ngoắc tay, mà hắc y nam tử bên cạnh Bạch Việt, trên mặt mặt nạ mặt quỷ hồng đồng mặt đen răng hô, không phải là Bách Lý Vân Tựu còn có thể là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.