Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi
Chương 51: Hủy Dung Chi Nhân
Mặc Thập Tứ
10/06/2022
CHƯƠNG 51: HỦY DUNG CHI NHÂN
Editor: Luna Huang
Bạch Trân Châu bị chận ngoài cửa không có ở trước cửa Vân vương phủ đợi, chỉ là lúc cửa đóng chặt lặng im một lát sau dẹp đường hồi phủ, trong mã xa, nàng hơi rũ lông mi dài mí mắt che cản mắt của nàng, cho người nhìn không ra suy nghĩ trong lòng nàng, cũng vô nhân thấy nàng hung ác chỗ sâu trong thấy mắt nàng.
Sa Mộc nhìn mã xa của Bạch Trân Châu tiệm hành tiệm viễn, trong lòng không hiểu có loại cảm giác bất an không nói ra được.
Ban đêm, trạng nguyên phủ.
Vốn nên tân hôn tràn đầy hơi thở vui mừng biệt viện hôm nay chỉ cách xa xa một khoảng cách loạng choạng một ngọn đèn gió, gió lạnh thổi qua cuồn cuộn nổi lên đem lá rụng dưới đất bay lên lộ hàn ý cuối mùa thu nhuộm đẫm, cả tòa biệt viện âm u, như là địa phương hồi lâu vô nhân đặt chân một dạng, đừng nói hỉ khí, chính là một chút nhân khí cũng không có.
Nếu là nhìn kỹ, liền có thể nhìn thấy một ngọn phong đăng xa xa này loáng thoáng như ẩn như hiện dời đến biệt viện, đợi phong đăng đưa tới gần, mới nhìn ra được người cầm đèn là một nữ tử trẻ tuổi, y phục đạm lam sắc không hề trang sức đem khuôn mặt của khuôn mặt có chút trắng bệch, không phải là thị nữ thiếp thân của công chúa Hạ Hầu Lạc Thúy nhi còn có thể là ai.
Chỉ thấy Thúy nhi tay cầm một phong đăng, một tay cầm hộp đựng thức ăn, trong ngọn đèn mờ nhạt nàng hiển cẩn cẩn dực dực, cước bộ có chút cấp thiết vội vã, hình như phía sau của nàng có vật gì đáng sợ đang theo nàng vậy.
Bỗng nhiên cây khô trên đỉnh đầu nàng bị gió đêm cuốn một phiến lá rụng, vừa vặn rơi xuống phong đăng trên tay của nàng cầm, sợ đến tay nàng mạnh run lên, như là bị gì đó hãi nhân dính trên tay nàng, để cho nàng mà ngay cả cầm phong đăng đều cầm bất ổn, một tiếng phong đăng hoành rơi xuống đất, ngọn lửa đám khởi, trong nháy mắt thiêu đốt chụp đèn sa mỏng.
Thúy nhi nhìn phong đăng trên mặt đất đang dần dần bị ngọn lửa liếm, hoảng sợ lui sau hai bước, sau đó chậm rãi chuyển động cái cổ, như bị cực đại kinh hách vậy, một chút nhìn hai bên thân thể mình, chỉ thấy đôi môi nàng hơi run lên, đến hô hấp đều trở nên gấp, phong đăng thiêu đốt mà phát ra tiếng nhợt nhạt tựa hồ còn có thể nghe được tiếng tim đập bang bang bang bang nàng sợ hãi chí cực.
Chợt ngọn lửa dần dần tắt, lòng của Thúy nhi đại phúc độ phập phồng, quanh mình như trước tĩnh lặng chỉ nghe qua tai tiếng gió thổi nhợt nhạt, đáng sợ.
Thúy nhi mang theo hộp đựng thức ăn một đường cuồn cuộn, thẳng đến hai tầng lầu các, nàng mới dừng bước lại, ôm ngực từng ngụm từng ngụm thở dốc, không quên quay đầu lại nhìn phương hướng lúc nãy, đang xác định không có thứ gì đáng sợ theo nàng mới nuốt nước miếng một cái, sửa lại một chút tóc tai tán loạn mới đến lầu các.
Thúy nhi đi tới cửa phòng đóng chặt, nỗ lực để cho thở dốc của mình bình phục, sau khi hít sâu một hơi giơ giơ lên thanh âm cung kính nói: “Công chúa, nô tỳ đưa bữa ăn khuya cho người.”
Thất nội không có động tĩnh, chỉ thấy ánh nến toát ra, đến một cắt hình đều không thấy được, Thúy nhi luống cuống hoảng hốt, lại bảo một tiếng, “Công chúa, người ở trong phòng không?”
Thất nội vẫn không có động tĩnh, chớ nói chi là đáp lại.
“Công chúa, nô tỳ là Thúy nhi, người hôm nay cũng chưa dùng qua thiện, nô tỳ đem bữa ăn khuya cho ngươi.” Thúy nhi vì khẩn trương mà càng lúc càng tăng lên thanh âm của chương hiển bất an nội tâm của nàng, giơ tay lên liền gõ cửa phòng đóng chặt.
Nhiên, tay của Thúy nhi khó khăn lắm mới gỡ cửa gỗ, hai cánh cửa đóng chặt chậm rãi mở ra, đúng là khép hờ, trong nháy mắt Thúy nhi chinh lăng, sau đó ôm tim thấp thỏm đỡ lên tới cửa gỗ, một bên đem cửa phòng mở ra một bên tiểu tâm dực dực cung kính nói: “Công chúa, nô tỳ vào đây, người ——”
“A. . .” Lời của Thúy nhi còn chưa có nói xong, một tay phía sau cửa đột nhiên xuất hiện, chuẩn xác không có lầm kháp yết hầu chiếm hữu nàng! Đột nhiên tới hít thở không thông khiến cho nàng không phát không được tiếng kinh hô.
Kinh khủng kéo tới trong nháy mắt, hộp đựng thức ăn trong tay Thúy nhi ba ba rơi xuống đất, nắp hộp xốc lên, đồ ăn bên trong đều ngổng ngang, nước canh nồng nặc từ hộp đựng thức ăn chảy xuống đất, ướt mũi hài của Thúy nhi.
“Công. . . Công chúa. . .” Thúy nhi hoảng sợ nhìn quả đấm kháp chặt trên cổ mình để cho nàng hầu như thở không thông, phản xạ giơ tay lên nắm hai tay của Hạ Hầu Lạc, để tránh khỏi hai tay Hạ Hầu Lạc lực đem nàng bóp đến tắt thở, thân thể chiến run dữ dội hơn, thanh âm cũng run dữ dội hơn.
Đây là Hạ Hầu Lạc gả đến trạng nguyên phủ ngày thứ bảy trước, vốn nên làm tân nương tử mỹ lệ, lúc này lại cùng lúc xuất giá xinh đẹp như hoa khác nhau một trời một vực, cùng với nói là khác nhau một trời một vực, không bằng nói là quỷ dị đến đáng sợ, đó là đến Thúy nhi đã nhiều ngày thấy nàng nhiều nhất mỗi một lần nhìn thấy nàng cũng sẽ cảm thấy kinh hãi cùng bất khả tin tưởng.
Lúc này Hạ Hầu Lạc, vận cẩm y đỏ thẫm ngày ấy nàng gả cho Vũ Thế Nhiên, bất quá đã đầy nếp uốn, coi như mấy ngày chưa từng rửa mặt vậy trang dung thành thân ngày ấy, cũng đã trở nên sứt mẻ xấu xí, đem gương mặt xinh đẹp nàng vốn có làm cho xấu xí quỷ dị, thời khắc này đúng là xích hai chân đứng ở trước mặt Thúy nhi, trong đôi mắt của vốn nên đẹp tràn đầy tơ máu, bất quá mấy ngày ngắn, nàng gương mặt của nở nang đúng là gầy vô cùng tiêu gầy vô cùng, xương gò má nhô thật cao, sắc mặt vàng như nến, vành mắt thanh hắc, viền mắt hãm thật sâu, đâu một tân nương xinh đẹp, quả thực tựa như một nữ quỷ từ giếng cạn bò ra ngoài, chính là nàng hai tay mảnh khảnh trắng noãn kia của nàng, hôm nay xương ngón tay phân minh vàng như nến.
Để Thúy nhi đã nhiều ngày mỗi lần thấy Hạ Hầu Lạc đều cảm thấy kinh hãi không chỉ là mặt biến hóa của nàng mỗi ngày mỗi khác, mà là tóc của nàng mỗi ngày mỗi khác.
Hôm nay Hạ Hầu Lạc còn có một con mái tóc như mực đến Hoàng quý phi đều ca ngợi, trên đầu của nàng, chỉ còn lại có mấy cọng tóc màu vàng sẫm tinh tế, lộ ra tảng lớn da đầu, phảng phất có thể tinh tường thấy nàng lỗ hỏng, đỉnh đầu của nàng còn toát ra ban hồng hạt sắc khổ như móng tay không đồng nhất, còn dư lại tóc rất thưa thớt, tựa hồ tùy thời cũng có thể bóc ra, xấu xí, kẻ khác ghê tởm.
Thúy nhi không biết trên người Hạ Hầu Lạc tại sao lại phát sinh biến hóa lớn đến dọa người như vậy, nàng chỉ biết, đại hôn Hạ Hầu Lạc cùng Vũ Thế Nhiên đêm đó, nàng bị một người đáng sợ diện mục xấu xí sau đó kinh hách bất tỉnh khi tỉnh lại liền thấy tóc của chủ tử nàng lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ từng sơi rợi xuống trước mắt, sau khi Hạ Hầu Lạc tỉnh lại giơ tay lên sờ tóc của mình, đúng là mất hết không ít, cả người nàng lâm vào trạng thái nửa điên điên!
Trạng nguyên gia đêm đó đem mọi người đang nháo động phòng nhảy vào ngọa thất trong nháy mắt lấy các loại lý do qua loa tắc trách đi, là bởi vì hắn tuyệt không thể để cho bất luận kẻ nào thấy thê tử tân hôn của bản thân dáng dấp sinh biến đáng sợ, mà hắn cũng không có thể để thế nhân biết hôn sự của bọn họ phát sinh trạng huống lớn như thế để mọi người chú mục, cố đối ngoại thậm chí tất cả mọi người trong phủ nói công chúa thân không thích hợp, cần an tâm dưỡng bệnh, không đồng ý bất luận kẻ nào tiến nhập biệt viện này, chỉ như trước để cho nàng hầu hạ công chúa.
Nàng tưởng nàng có thể hiểu được cách làm như thế của trạng nguyên gia, dù sao tình huống như vậy một khi truyền ra, bất luận thế nào, đối với thanh danh của hắn cũng không tốt, hắn một nam nhân hoàn mỹ như vậy, công chúa hôm nay cái bộ dáng này thế nào xứng đôi trạng nguyên gia? Nàng một thị nữ nho nhỏ so với nàng hôm nay cường!
Mặc dù Hạ Hầu Lạc là kháp yết hầu của Thúy nhi, nhưng nàng nàng dù sao cũng là người luyện qua chút thân thủ, gia chi trong mắt nàng phụt ra hận ý đủ biết lực đạo trên tay nàng nặng bao nhiêu, Thúy nhi một thị nữ từ nhỏ ở trong cung lớn lên dù cho giãy giụa thế nào đi nữa cũng là phí công, hô hấp càng ngày càng trắc trở, “Công chúa. . .”
Chủ tử trương cuồng này, biến thành dáng dấp xấu xí như vậy, còn vọng tưởng bá chiếm trạng nguyên gia sao?
Ngay khi Thúy nhi gần hít thở không thông, Hạ Hầu Lạc chợt nới lỏng tay, Thúy nhi cho rằng được cứu trợ thì, trong tay Hạ Hầu Lạc lấy ra kéo sáng loáng!
“Bối tiên tỳ, đừng tưởng rằng bổn công chúa không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì,” Thúy nhi khi lấy được hô hấp mềm ngã xuống đất, sau đó thấy kéo trong tay Hạ Hầu Lạc, sợ đến nàng hai tay xanh một chút rút lui la sau, Hạ Hầu Lạc khom lưng một chút tới gần bổn công chúa, khóe môi nhếch lên cười thâm độc, “Cười nhạo dáng dấp của bổn công chúa hiện tại phải không? Muốn câu dẫn Vũ lang của bổn công chúa phải không?”
“Không, không. . .” Thúy nhi sợ đến trong đầu chỗ trống.
“Bổn công chúa trước hết cắt bỏ tóc của ngươi!” Tiếng cười của Hạ Hầu Lạc thâm độc rồi đột nhiên bén nhọn cất cao, “Bổn công chúa phải giống như giết Bạch Lưu Ly như vậy một đao một đao hủy người tiểu bối tiên như ngươi!”
Hạ Hầu Lạc cười bén nhọn, Thúy nhi sợ hãi thét chói tai.
Bỗng nhiên, tiếng cười bén nhọn thâm độc của Hạ Hầu Lạc hơi ngừng, nhìn về phía trong viện, giọng nói kinh hỉ: “Vũ lang!”
Editor: Luna Huang
Bạch Trân Châu bị chận ngoài cửa không có ở trước cửa Vân vương phủ đợi, chỉ là lúc cửa đóng chặt lặng im một lát sau dẹp đường hồi phủ, trong mã xa, nàng hơi rũ lông mi dài mí mắt che cản mắt của nàng, cho người nhìn không ra suy nghĩ trong lòng nàng, cũng vô nhân thấy nàng hung ác chỗ sâu trong thấy mắt nàng.
Sa Mộc nhìn mã xa của Bạch Trân Châu tiệm hành tiệm viễn, trong lòng không hiểu có loại cảm giác bất an không nói ra được.
Ban đêm, trạng nguyên phủ.
Vốn nên tân hôn tràn đầy hơi thở vui mừng biệt viện hôm nay chỉ cách xa xa một khoảng cách loạng choạng một ngọn đèn gió, gió lạnh thổi qua cuồn cuộn nổi lên đem lá rụng dưới đất bay lên lộ hàn ý cuối mùa thu nhuộm đẫm, cả tòa biệt viện âm u, như là địa phương hồi lâu vô nhân đặt chân một dạng, đừng nói hỉ khí, chính là một chút nhân khí cũng không có.
Nếu là nhìn kỹ, liền có thể nhìn thấy một ngọn phong đăng xa xa này loáng thoáng như ẩn như hiện dời đến biệt viện, đợi phong đăng đưa tới gần, mới nhìn ra được người cầm đèn là một nữ tử trẻ tuổi, y phục đạm lam sắc không hề trang sức đem khuôn mặt của khuôn mặt có chút trắng bệch, không phải là thị nữ thiếp thân của công chúa Hạ Hầu Lạc Thúy nhi còn có thể là ai.
Chỉ thấy Thúy nhi tay cầm một phong đăng, một tay cầm hộp đựng thức ăn, trong ngọn đèn mờ nhạt nàng hiển cẩn cẩn dực dực, cước bộ có chút cấp thiết vội vã, hình như phía sau của nàng có vật gì đáng sợ đang theo nàng vậy.
Bỗng nhiên cây khô trên đỉnh đầu nàng bị gió đêm cuốn một phiến lá rụng, vừa vặn rơi xuống phong đăng trên tay của nàng cầm, sợ đến tay nàng mạnh run lên, như là bị gì đó hãi nhân dính trên tay nàng, để cho nàng mà ngay cả cầm phong đăng đều cầm bất ổn, một tiếng phong đăng hoành rơi xuống đất, ngọn lửa đám khởi, trong nháy mắt thiêu đốt chụp đèn sa mỏng.
Thúy nhi nhìn phong đăng trên mặt đất đang dần dần bị ngọn lửa liếm, hoảng sợ lui sau hai bước, sau đó chậm rãi chuyển động cái cổ, như bị cực đại kinh hách vậy, một chút nhìn hai bên thân thể mình, chỉ thấy đôi môi nàng hơi run lên, đến hô hấp đều trở nên gấp, phong đăng thiêu đốt mà phát ra tiếng nhợt nhạt tựa hồ còn có thể nghe được tiếng tim đập bang bang bang bang nàng sợ hãi chí cực.
Chợt ngọn lửa dần dần tắt, lòng của Thúy nhi đại phúc độ phập phồng, quanh mình như trước tĩnh lặng chỉ nghe qua tai tiếng gió thổi nhợt nhạt, đáng sợ.
Thúy nhi mang theo hộp đựng thức ăn một đường cuồn cuộn, thẳng đến hai tầng lầu các, nàng mới dừng bước lại, ôm ngực từng ngụm từng ngụm thở dốc, không quên quay đầu lại nhìn phương hướng lúc nãy, đang xác định không có thứ gì đáng sợ theo nàng mới nuốt nước miếng một cái, sửa lại một chút tóc tai tán loạn mới đến lầu các.
Thúy nhi đi tới cửa phòng đóng chặt, nỗ lực để cho thở dốc của mình bình phục, sau khi hít sâu một hơi giơ giơ lên thanh âm cung kính nói: “Công chúa, nô tỳ đưa bữa ăn khuya cho người.”
Thất nội không có động tĩnh, chỉ thấy ánh nến toát ra, đến một cắt hình đều không thấy được, Thúy nhi luống cuống hoảng hốt, lại bảo một tiếng, “Công chúa, người ở trong phòng không?”
Thất nội vẫn không có động tĩnh, chớ nói chi là đáp lại.
“Công chúa, nô tỳ là Thúy nhi, người hôm nay cũng chưa dùng qua thiện, nô tỳ đem bữa ăn khuya cho ngươi.” Thúy nhi vì khẩn trương mà càng lúc càng tăng lên thanh âm của chương hiển bất an nội tâm của nàng, giơ tay lên liền gõ cửa phòng đóng chặt.
Nhiên, tay của Thúy nhi khó khăn lắm mới gỡ cửa gỗ, hai cánh cửa đóng chặt chậm rãi mở ra, đúng là khép hờ, trong nháy mắt Thúy nhi chinh lăng, sau đó ôm tim thấp thỏm đỡ lên tới cửa gỗ, một bên đem cửa phòng mở ra một bên tiểu tâm dực dực cung kính nói: “Công chúa, nô tỳ vào đây, người ——”
“A. . .” Lời của Thúy nhi còn chưa có nói xong, một tay phía sau cửa đột nhiên xuất hiện, chuẩn xác không có lầm kháp yết hầu chiếm hữu nàng! Đột nhiên tới hít thở không thông khiến cho nàng không phát không được tiếng kinh hô.
Kinh khủng kéo tới trong nháy mắt, hộp đựng thức ăn trong tay Thúy nhi ba ba rơi xuống đất, nắp hộp xốc lên, đồ ăn bên trong đều ngổng ngang, nước canh nồng nặc từ hộp đựng thức ăn chảy xuống đất, ướt mũi hài của Thúy nhi.
“Công. . . Công chúa. . .” Thúy nhi hoảng sợ nhìn quả đấm kháp chặt trên cổ mình để cho nàng hầu như thở không thông, phản xạ giơ tay lên nắm hai tay của Hạ Hầu Lạc, để tránh khỏi hai tay Hạ Hầu Lạc lực đem nàng bóp đến tắt thở, thân thể chiến run dữ dội hơn, thanh âm cũng run dữ dội hơn.
Đây là Hạ Hầu Lạc gả đến trạng nguyên phủ ngày thứ bảy trước, vốn nên làm tân nương tử mỹ lệ, lúc này lại cùng lúc xuất giá xinh đẹp như hoa khác nhau một trời một vực, cùng với nói là khác nhau một trời một vực, không bằng nói là quỷ dị đến đáng sợ, đó là đến Thúy nhi đã nhiều ngày thấy nàng nhiều nhất mỗi một lần nhìn thấy nàng cũng sẽ cảm thấy kinh hãi cùng bất khả tin tưởng.
Lúc này Hạ Hầu Lạc, vận cẩm y đỏ thẫm ngày ấy nàng gả cho Vũ Thế Nhiên, bất quá đã đầy nếp uốn, coi như mấy ngày chưa từng rửa mặt vậy trang dung thành thân ngày ấy, cũng đã trở nên sứt mẻ xấu xí, đem gương mặt xinh đẹp nàng vốn có làm cho xấu xí quỷ dị, thời khắc này đúng là xích hai chân đứng ở trước mặt Thúy nhi, trong đôi mắt của vốn nên đẹp tràn đầy tơ máu, bất quá mấy ngày ngắn, nàng gương mặt của nở nang đúng là gầy vô cùng tiêu gầy vô cùng, xương gò má nhô thật cao, sắc mặt vàng như nến, vành mắt thanh hắc, viền mắt hãm thật sâu, đâu một tân nương xinh đẹp, quả thực tựa như một nữ quỷ từ giếng cạn bò ra ngoài, chính là nàng hai tay mảnh khảnh trắng noãn kia của nàng, hôm nay xương ngón tay phân minh vàng như nến.
Để Thúy nhi đã nhiều ngày mỗi lần thấy Hạ Hầu Lạc đều cảm thấy kinh hãi không chỉ là mặt biến hóa của nàng mỗi ngày mỗi khác, mà là tóc của nàng mỗi ngày mỗi khác.
Hôm nay Hạ Hầu Lạc còn có một con mái tóc như mực đến Hoàng quý phi đều ca ngợi, trên đầu của nàng, chỉ còn lại có mấy cọng tóc màu vàng sẫm tinh tế, lộ ra tảng lớn da đầu, phảng phất có thể tinh tường thấy nàng lỗ hỏng, đỉnh đầu của nàng còn toát ra ban hồng hạt sắc khổ như móng tay không đồng nhất, còn dư lại tóc rất thưa thớt, tựa hồ tùy thời cũng có thể bóc ra, xấu xí, kẻ khác ghê tởm.
Thúy nhi không biết trên người Hạ Hầu Lạc tại sao lại phát sinh biến hóa lớn đến dọa người như vậy, nàng chỉ biết, đại hôn Hạ Hầu Lạc cùng Vũ Thế Nhiên đêm đó, nàng bị một người đáng sợ diện mục xấu xí sau đó kinh hách bất tỉnh khi tỉnh lại liền thấy tóc của chủ tử nàng lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ từng sơi rợi xuống trước mắt, sau khi Hạ Hầu Lạc tỉnh lại giơ tay lên sờ tóc của mình, đúng là mất hết không ít, cả người nàng lâm vào trạng thái nửa điên điên!
Trạng nguyên gia đêm đó đem mọi người đang nháo động phòng nhảy vào ngọa thất trong nháy mắt lấy các loại lý do qua loa tắc trách đi, là bởi vì hắn tuyệt không thể để cho bất luận kẻ nào thấy thê tử tân hôn của bản thân dáng dấp sinh biến đáng sợ, mà hắn cũng không có thể để thế nhân biết hôn sự của bọn họ phát sinh trạng huống lớn như thế để mọi người chú mục, cố đối ngoại thậm chí tất cả mọi người trong phủ nói công chúa thân không thích hợp, cần an tâm dưỡng bệnh, không đồng ý bất luận kẻ nào tiến nhập biệt viện này, chỉ như trước để cho nàng hầu hạ công chúa.
Nàng tưởng nàng có thể hiểu được cách làm như thế của trạng nguyên gia, dù sao tình huống như vậy một khi truyền ra, bất luận thế nào, đối với thanh danh của hắn cũng không tốt, hắn một nam nhân hoàn mỹ như vậy, công chúa hôm nay cái bộ dáng này thế nào xứng đôi trạng nguyên gia? Nàng một thị nữ nho nhỏ so với nàng hôm nay cường!
Mặc dù Hạ Hầu Lạc là kháp yết hầu của Thúy nhi, nhưng nàng nàng dù sao cũng là người luyện qua chút thân thủ, gia chi trong mắt nàng phụt ra hận ý đủ biết lực đạo trên tay nàng nặng bao nhiêu, Thúy nhi một thị nữ từ nhỏ ở trong cung lớn lên dù cho giãy giụa thế nào đi nữa cũng là phí công, hô hấp càng ngày càng trắc trở, “Công chúa. . .”
Chủ tử trương cuồng này, biến thành dáng dấp xấu xí như vậy, còn vọng tưởng bá chiếm trạng nguyên gia sao?
Ngay khi Thúy nhi gần hít thở không thông, Hạ Hầu Lạc chợt nới lỏng tay, Thúy nhi cho rằng được cứu trợ thì, trong tay Hạ Hầu Lạc lấy ra kéo sáng loáng!
“Bối tiên tỳ, đừng tưởng rằng bổn công chúa không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì,” Thúy nhi khi lấy được hô hấp mềm ngã xuống đất, sau đó thấy kéo trong tay Hạ Hầu Lạc, sợ đến nàng hai tay xanh một chút rút lui la sau, Hạ Hầu Lạc khom lưng một chút tới gần bổn công chúa, khóe môi nhếch lên cười thâm độc, “Cười nhạo dáng dấp của bổn công chúa hiện tại phải không? Muốn câu dẫn Vũ lang của bổn công chúa phải không?”
“Không, không. . .” Thúy nhi sợ đến trong đầu chỗ trống.
“Bổn công chúa trước hết cắt bỏ tóc của ngươi!” Tiếng cười của Hạ Hầu Lạc thâm độc rồi đột nhiên bén nhọn cất cao, “Bổn công chúa phải giống như giết Bạch Lưu Ly như vậy một đao một đao hủy người tiểu bối tiên như ngươi!”
Hạ Hầu Lạc cười bén nhọn, Thúy nhi sợ hãi thét chói tai.
Bỗng nhiên, tiếng cười bén nhọn thâm độc của Hạ Hầu Lạc hơi ngừng, nhìn về phía trong viện, giọng nói kinh hỉ: “Vũ lang!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.