Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 57: Sử Tiểu Kế, Cường Điểm Uyên Ương Phổ

Mặc Thập Tứ

10/06/2022

CHƯƠNG 57: SỬ TIỂU KẾ, CƯỜNG ĐIỂM UYÊN ƯƠNG PHỔ

Editor: Luna Huang

Bạch Lưu Ly của hôm nay vẫn là một bộ hắc y, lại không còn là nam nhi trang phục như ngày thường nữa, nàng hôm nay, mặc dù vẫn là hắc y, nhưng trang phục nữ nhi gia, ống tay áo rộng, cổ lật tà khai khâm, khâm thượng cùng ống tay áo ám kim tuyến ngũ địch vân hoa văn, đồng dạng đai lưng ám kim tuyến sa chức, váy ám hoa tế ty điệp, tóc ngắn sóng vai biến thành bím tóc vô số, mỗi cuối bím tóc đều treo chuông bạc thật nhỏ, theo nàng nhúc nhích đầu sẽ phát sinh tiếng chuông tế tế đinh, hợp với tư thái vốn là tiêu trí tư thái nàng, có vài phần khả ái của nữ tử, lại không mất nhẹ nhàng khoan khoái giản đơn của nam nhi.

Hôm nay nàng không có như ngày xưa đầu đội hắc sa mạo, chỉ là mặt che hắc sa, không chỉ có thể đem thương ở dưới mặt hoàn toàn che đi, cho người cảm giác sảng khoái rất nhiều, một đôi mày lộ ngoài mạn che mặt, mi tự uyển chuyển mũi cao, song đồng như nước, trong suốt sáng sủa, rút đi hung ác dĩ vãng, sinh ra lưu chuyển sinh quang chi tư, kẻ khác nhìn một mắt nhất thời mắt lom lom.

Bạch Lưu Ly lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở chủ vị của phòng tiếp khách, tay cầm ly trà, khi thì khẽ nhấp một cái, giở tay nhấc chân, một khí chất cao quý thanh nhã nhàn nhạt lưu lộ, phảng phất từ nhỏ liền có, chuông bạc cùng bím tóc đầy đầu cho nàng thêm một phen tình như ẩn như hiện, nhìn mặt mày nàng như tranh vẽ, khiên kẻ khác muốn mở mạn che mặt của nàng để xem dưới mạn cất giấu thiên nhân chi chi thế nào.

Mục Chiểu phe phẩy chiết phiến cười tủm tỉm đi vào phòng tiếp khách thấy Bạch Lưu Ly như vậy thì nhãn thần cũng hơi nhảy, lập tức cười nói: “Bạch gia chủ hôm nay dáng dấp không tệ, để Mục mỗ rốt cục ** có làm mối.”

“Nghe nói Mục đại thiếu gia trước khi đến phủ trên đường chỉnh ra động tĩnh không nhỏ, sẽ không sợ Bạch mỗ vẫn như cũ không đáp ứng cửa này khiến Vân vương gia di tìm chết sao?” Bạch Lưu Ly đem ly trà trong tay đặt xuống hướng Sa Mộc đi theo sau lưng Mục Chiểu phân phó nói, “Sa Mộc, vì Mục đại thiếu gia dâng trà.”

Sa Mộc lập tức lên tiếng trả lời lui ra, Mục Chiểu không đợi Bạch Lưu Ly thỉnh hắn ngồi xuống liền tự chủ vén vạt áo lên ngồi xuống quý khách vị, một bên diêu phiến vừa nói: “Cái này Bạch gia chủ không cần phải lo lắng rồi, lấy miệng lưỡi tam bất lạn của Mục Chiểu có thể để cho sông khô lại chảy nước, có thể để cho cây khô tái sinh, hôm nay trước giờ tý đều ở bên tai Bạch gia chủ cằn nhằn lẩm bẩm, cằn nhằn lẩm bẩm, chỉ sợ Bạch gia chủ không muốn đáp ứng cũng đều không được.”

Mục Chiểu nói xong nhìn Bạch Lưu Ly nhíu mày, “Hay là nói, Bạch gia chủ không nõ để mặt lạnh xấu nam nhân chết?”

Bạch Lưu Ly đạm đạm nhất tiếu, vẫn chưa trả lời một vấn đề cuối cùng của Mục Chiểu, “Mục đại thiếu gia này là muốn bức hôn sao?”

“Không không không, Mục mỗ vẫn chỉ làm người tốt không làm người xấu, ép lương vi xương loại chuyện này không thích hợp với Mục mỗ, Mục mỗ đây chỉ là làm mối, làm mối thuần chính mà thôi.” Mục Chiểu cười đến cả người lẫn vật vô hại, “Hơn nữa, Bạch gia chủ hôm nay khẳng ăn mặc hơi chút như nữ nhân, nói không chính xác vừa lúc chính là chuẩn bị đáp ứng cửa này, cứ như vậy, thì càng không thể nói rõ là bức hôn rồi.”

Bạch Lưu Ly cười nhưng không nói, không thèm để ý Mục Chiểu miệng vô già lan, chỉ là nhìn về phía phương hướng ngoài thính, chỉ thấy Vương bà mai hoàn sai có chút nghiêng lệch Thanh Sơn vẻ mặt lãnh đạm đang ở dưới sự dẫn đường của thị nữ hướng phòng tiếp khách đi tới, Mục Chiểu cũng nhìn ra ngoài, Khi Vương bà mai cùng Thanh Sơn đi vào phòng tiếp khách đồng thời cười đến rất là khiếm tấu, “Bà mập chết tiệt, bò dậy? Ai, ngươi đừng đến ngồi hai bên trái phải của tiểu gia, tiểu gia tư thái hoàn mỹ thon dài như vậy, chỉ sẽ làm ngươi càng thêm béo mà thôi.”

“…” Sắc mặt Vương ba mai lúc trắng lúc xanh, muốn đem Mục Chiểu đau nhức mắng một trận, nhiên trước mặt Bạch Lưu Ly nàng còn không dám lỗ mãng như thế, dù sao nàng cũng là nghe đồn đãi đồng thời còn thấy tận mắt tràng diện Bạch Lưu Ly người qua đường, nếu như nói sai chút gì nàng chịu nổi đau xác thịt là thứ hai, vạn nhất bởi vì vậy mà Bạch Lưu Ly cự tuyệt gả cho thái tử điện hạ nàng kia liền đại họa lâm đầu rồi, nhưng chỉ cần nói thành đoạn hôn sự này, nàng có bạc cả đời cũng dùng không hết!

“Vị này đó là Bạch cô nương đi, quả thực như lão phụ nghe được, thanh lệ thanh tú, mỹ lệ đoan trang.” Vương bà mai xuất ra bản lĩnh làm bà mối hai mươi vuốt mông ngựa lôi kéo làm quen, vẻ mặt tiếu ý hòa ái dễ gần, lại không biết cười như vậy trong mắt Bạch Lưu Ly là buồn cười cùng hoạt kê cỡ nào.

“Bạch gia có hai nữ nhi, ngay cả có hai Bạch cô nương, nghĩ đến vị đại thẩm này hình dung chắc là gia tỷ của Bạch mỗ Bạch Trân Châu mới đúng.” Thanh lệ thanh tú, mỹ lệ đoan trang? Thực sự là buồn cười, chỉ sợ ở nơi này trong mắt bà mập chết chết tiệt, nàng là hung ác độc địa khiến người khác xa lánh, Hạ Hầu Sâm tự nhận thông minh, cũng tìm một thùng cơm thông thường đến đây, không sợ làm trò cười cho người trong nghề sao?

Đại… Đại thẩm? Vương bà mai rõ ràng ngẩn, nàng tự xưng lão phụ là khiêm tốn, đại ác nữ này dĩ nhiên gọi nàng đại thẩm?

“Ha ha ha ——” Mục Chiểu phi thường lỗi thời phi thường không để cho mặt mũi cười ha ha, đại thẩm hình dung này thực sự là quá chuẩn xác rồi! Bất quá nếu là ở phía trước lại thêm một chữ béo sẽ càng hoàn mỹ hơn nữa, chỉ là trên đời này còn có nữ nhân xinh đẹp không thích người khác khích lệ bản thân, Bạch Lưu Ly này trái lại kỳ quái.

“Không, không phải…” Vương bà mai phục hồi tinh thần lại đang muốn giải thích, Bạch Lưu Ly không có cho nàng cơ hội nói hết lời, mà là nhìn về phía Thanh Sơn củ mi đứng ở một bên cố tình nghi ngờ nói, “Vị này không phải là Thanh Sơn công tử của thái tử phủ sao? Vị đại thẩm này là cùng Thanh Sơn công tử một đạo tới đi? Không biết Thanh Sơn công tử đến phủ vì chuyện gì?”

“Thanh Sơn gặp qua Bạch đại gia chủ.” Lẽ nào không có thị nữ hướng Bạch Lưu Ly bẩm báo điện hạ thỉnh bà mối đến nói thân sao? Trong lòng Thanh Sơn tuy có không giải thích được, nhưng vẫn là hướng Bạch Lưu Ly khom mình hành lễ, sau đó nhìn Vương bà mai hướng Bạch Lưu Ly giải thích, “Vị này chính là Vương phu nhân, thụ thái tử điện hạ chi đà, đến Bạch phủ làm mối.”

“Làm mối? Vương phu nhân?” Bạch Lưu Ly nghe Thanh Sơn nói hơi nhíu mày, sau đó như là bừng tỉnh đại ngộ nói, “Nguyên lai vị này đó là Vương phu nhân đệ nhất bà mối của Tố thành sao? Bạch mỗ nghe đại danh của Vương phu nhân đã lâu, khong đến có thể gặp phải ở tệ phụ, thật là vui mừng, mới vừa rồi là Bạch mỗ thất lễ, đến đây, Vương phu nhân, Thanh Sơn công tử, ngồi bên này.”



Bạch Lưu Ly nói xong tự mình đứng lên dẫn Vương bà mai cùng Thanh Sơn nhập tọa, nhất phó nghi hoặc cùng bừng tỉnh đại ngộ không giống làm bộ, chân tướng nàng không biết chuyện chút nào một dạng, Vương bà mai được Bạch Lưu Ly tôn xưng một tiếng “Vương phu nhân”, chợt cảm thấy giá trị con người tăng vọt, mới vừa rồi phẫn nộ bất mãn lập tức hễ quét là sạch, Bạch Lưu Ly lập tức phân phó dâng trà, lúc này mới ngồi trở lại chủ vị.

Mục Chiểu luôn luôn nói nhiều lúc này cũng không muốn lên tiếng, chỉ là hàm tiếu ngồi, ánh mắt nhìn Bạch Lưu Ly bỗng nhiên sinh ra vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Bạch Lưu Ly không có khả năng bây giờ mới biết Thanh Sơn cùng bà mập chết tiệt này là vì Hạ Hầu Sâm làm mối mà đến, bởi vì trước ngoài cửa lớn ngoài cửa lớn, hắn cùng bà mập chết tiệt này cướp đường tiến đại môn, hắn tinh tường nhìn thấy sau đại môn có tiểu nha hoàn tên là Sa Mộc bên người nàng, mặc dù nàng chạy trốn rất nhanh, ánh mắt của hắn cũng tuyệt không nhìn lầm, như vậy hiện nay Bạch Lưu Ly giả vờ không biết, tất đang đánh cái chủ ý gì.

Đã như vậy, hắn tạm thời lặng yên chờ xem cuộc vui.

“Tuy rằng Bạch mỗ khen gia tỷ sẽ làm Thanh Sơn công tử cùng Vương phu nhân cảm thấy Bạch mỗ vô liêm sỉ, bất quá gia tỷ thật có thể đam khởi mỹ lệ động nhân ‘ Quốc sắc thiên hương’ ‘ Khuynh quốc khuynh thành’ những từ này, dù cho không cần Bạch mỗ nói thêm cái gì, Thanh Sơn công tử cùng Vương phu nhân cũng là biết được gia tỷ là một hảo cô nương như thế nào, nếu không có như vậy, nghĩ đến thái tử điện hạ cũng sẽ không thỉnh Vương phu nhân đến phủ làm mối.” Bạch Lưu Ly ngồi xuống không được chốc lát mở miệng, cũng không quản Thanh Sơn cùng Vương bà mai là phản ứng gì, cũng không quản Thanh Sơn cùng Vương bà mai há mồm muốn nói cái gì đó, nhiên nàng không có cho bọn hắn cơ hội nói chuyện, chỉ tiếp tục nói, “Thái tử điện hạ long phượng chi tư, phẩm tính ôn hòa lại văn võ song toàn, cùng gia tỷ lại là thanh mai trúc mã, lý nên là một đôi trời đất tạo nên, thái tử điện hạ mặc dù thú thái tử phi nương nương, gia tỷ nhập đông cung chỉ có thể vi trắc vị, nhưng điện hạ lấy bách tính chi lễ thỉnh bà mối đến tệ phủ làm mối, bởi vậy có thể thấy được điện hạ người đối với gia tỷ là thật lòng, chỉ cần thái tử điện hạ thật tình thương yêu gia tỷ, dù cho chỉ là trắc vị, Bạch mỗ cũng có thể yên tâm đáp ứng cửa hôn sự này.”

Bạch Lưu Ly ít dừng lại đem lời toàn bộ nói xong, hoàn toàn không để cho Thanh Sơn cùng Vương bà mai có cơ hội giải thích, chỉ thấy Thanh Sơn đem mi tâm ninh quá chặt chẽ, sắc mặt tuy rằng chìm, lại khó nén bất an trong lòng hắn, Vương bà mai còn lại là biến sắc tái biến, nghe xong lời của Bạch Lưu Ly bối rối, há mồm ngay cả lời đều nói đều nói không có thứ tự, “Này, không phải là…”

Không phải như thế! Đối tượng nàng môi chước chính là đại ác nữ miệng nói không ngừng này, mà không phải là Trân Châu tiểu thư mỹ lệ ôn nhu!

Thế nhưng Bạch Lưu Ly vẫn không có cho Vương ba mai cơ hội nói hết lời nói rõ, liền làm ra một bộ dáng dấp “Ta biết”, trầm trọng thở dài, “Bạch mỗ biết Vương phu nhân muốn nói là, thái tử điện hạ không phải là không muốn nhất sinh nhất thế chỉ đợi gia tỷ một người hảo, chỉ là hắn thân là quốc quân tương lai Trạch quốc, rất nhiều chuyện không phải do chính hắn làm chủ, nói vậy thái tử điện hạ lấy dân gian chi lễ để Vương phu nhân đến tệ phủ làm mối đã là hy sinh cho chúng ta rất nhiều, thái tử điện hạ người đối diện người đối với gia tỷ là thực tâm Bạch mỗ biết, Bạch mỗ nhất định sẽ đem tình ý của thái tử điện hạ hảo hảo mà truyền đạt cho gia tỷ.”

“Gia tỷ từ nhỏ ngưỡng mộ thái tử điện hạ, nhất định sẽ đáp ứng cửa hôn sự này, hơn nữa lấy thông minh tài trí của gia tỷ, nhất định sẽ giúp thái tử điện hạ, thái tử điện hạ nếu có thể lấy được gia tỷ cũng là có phúc khí, nghĩ đến có bao nhiêu nam tử Tố thành muốn thú được gia tỷ gia tỷ vi thê Vương phu nhân người cũng là biết đến, nói thật ra, Bạch mỗ cũng có chút không nỡ để gia tỷ xuất giá, bất quá Bạch mỗ không thể ích kỷ như thế đúng không?” Bạch Lưu Ly nói xong lời cuối cùng mắt không muốn cùng ưu thương, lập tức lại lên tinh thần, “Nhìn ta, nên vì gia tỷ cao hứng mới đúng, tệ phủ có thể sắp song hỷ lâm môn rồi.”

“…” Vương bà mai mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng tự xưng là miệnh sinh hoa, lúc này dĩ nhiên không biết nên nói cái gì, nên mở miệng như thế nào, trong lòng chỉ từng lần một từng lần một rối loạn, nguy rồi nguy rồi, xong xong.

Mục Chiểu còn lại là nghe được có nhiều hứng thú, càng thêm xác định Bạch Lưu Ly nhất định biết Hạ Hầu Sâm phái môi nhân đến mà đối tượng đề thân chính là nàng, mà nàng làm bộ không biết ngạnh sinh sinh đem hồng tuyến của Bạch Trân Châu cùng Hạ Hầu Sâm nhấc lên, mặc dù không biết trong lòng nàng đến tột cùng đánh cái chủ ý gì, thế nhưng hắn còn không biết đại ác nữ này lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, dĩ nhiên để Vương bà mai tự xưng là miệng sinh hoa nói không ra lời, vì vậy ánh mắt nhìn Bạch Lưu Ly sinh ra vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Sự tình hình như trở nên càng ngày càng thú vị, bên người lãnh diện nam rốt cục sắp có một người có sinh khí rồi.

” Bạch đại gia chủ, thỉnh trước hết nghe Thanh Sơn nói một câu.” Thanh Sơn đã đối với Vương bà mai không ôm hy vọng, nhanh lên tìm lấy khe liền chen miệng nói, bởi vì trong lòng cấp thiết, giọng nói khó tránh khỏi khẩn trương chút, ai biết Bạch Lưu Ly đang cười phút chốc xụ xuống, chỉ nghe nàng có chút khổ sở nói, “Thanh Sơn công tử muốn nói cái gì? Chẳng lẽ là thái tử điện hạ không muốn thú gia tỷ sao? Như vậy Thanh Sơn công tử cùng Vương phu nhân vì sao đến nói thân?”

Cặp mắt mỹ lệ kia của Bạch Lưu Ly hàm chứa phiền muộn nhàn nhạt để Thanh Sơn sinh lòng xấu hổ, theo bản năng khẽ lắc đầu, “Không phải là…”

Nhưng mà Thanh Sơn mới nói ra miệng liền tỉnh qua thần, đang muốn đổi giọng, Bạch Lưu Ly lại bóp tắt cơ hội này của hắn, cười đến vui vẻ nói: “Nếu không phải là như Bạch mỗ nói, như vậy liền thỉnh Thanh Sơn công tử trở về bên điện hạ điện hạ, chọn một ngày lành đến cầu hơn là được rồi.”

“…” Thanh Sơn nhất thời á khẩu không trả lời được, cùng Vương bà mai một dạng, không biết nên nói như thế nào mới tốt, bởi vì tựa hồ mặc kệ bọn họ muốn nói như thế nào, tổng hội mở miệng sẽ bị Bạch Lưu Ly cắt đứt, căn bản cũng không có cơ hội cho bọn họ nói chuyện!

“Bạch đại gia chủ, kỳ thực —— Thanh Sơn cũng khẩn trương đến mồ hôi lạnh tần xuất, nhiên Bạch Lưu Ly cũng đối với hắn mỉm cười, “Nếu là Thanh Sơn công tử cùng Vương phu nhân phải vội vã trở lại hướng thái tử điện hạ nói cái tin tức tốt này, Bạch mỗ này thì có thể bảo người tiễn hai vị xuất phủ, nếu là hai vị không vội mà đi, liền ở tệ phủ ngồi nhiều một hồi, hôm nay có thể cũng sẽ là ngày trọng đại trong đời của Bạch mỗ, hai vị muốn lưu lại nghe một chút sao?”

“Không phải rồi, Thanh Sơn trước phải cáo từ.” Sự tình chưa hoàn thành, hắn cần phải trước tiên hồi báo cho điện hạ, kỳ thực hắn cũng không coi trọng điện hạ thú Bạch Lưu Ly vào cửa, đừng nói trắc phi vị, chỉ sợ thông phòng nàng cũng không xứng với điện hạ, mà Bạch Trân Châu lại không giống, thông minh cùng tài trí mỹ lệ dịu dàng của nàng là mọi người cộng giám, nếu có thể được một vị nữ tử như vậy bên người, đối với điện hạ tới mà nói chính là chuyện tốt nhất khó có được.

Nghĩ như vậy, Thanh Sơn hướng Bạch Lưu Ly hơi ôm quyền chắp tay, Vương bà mai đến cái ghế của Bạch phủ ngồi chưa nóng liền lây mồ hôi lạnh đi, chỉ sợ lần này nàng có thể bảo trụ mạng của nàng coi là không tệ, đừng nghĩ mộng đẹp vàng bạc tài bảo nữa.

“Người đến a, thay ta tiễn Thanh Sơn công tử cùng Vương phu nhân.” Bạch Lưu Ly cười đến khóe mắt hơi cong, “Vương phu nhân lưu tâm đi a.”

(Luna: Dịch đoạn này ta cười chết được)



Đợi Thanh sơn cùng Vương bà mai ra khỏi đường nhìn của Bạch Lưu Ly, nàng hướng Sa Mộc đứng ở bên cạnh thân nàng hơi vẫy vẫy tay, Sa Mộc lập tức cúi người xuống, Bạch Lưu Ly để sát vào bên tai của nàng, nhỏ giọng nói vài câu, chỉ thấy Sa Mộc gật đầu, khom người thối lui ra khỏi phòng tiếp khách.

Ngay khi Sa Mộc khó khăn lắm bước ra cánh cửa, một đạo thân ảnh nga hoàng sắc tới lúc gấp rút mà đến, suýt nữa đánh lên Sa Mộc đang cúi đầu rời khỏi phòng tiếp khách, chỉ nghe Sa Mộc vội vã phúc thân nói: “Nô tỳ gặp qua Trân Châu tiểu thư.”

Bạch Trân Châu quét Sa Mộc một mắt khẽ gật đầu, bước vào cánh cửa.

Sa Mộc vội vã tiểu bào đi, vòng vo một đoạn sờ lồng ngực của mình, cảm giác lòng đang phác thông phác thông khiêu, Trân Châu tiểu thư thông minh như vậy, nàng thật sợ Trân Châu tiểu thư có thể thấy suy nghĩ trong lòng nàng, tuy rằng nàng không hiểu đại tiểu thư tại sao muốn nàng làm như vậy, thế nhưng nàng tin tưởng đại tiểu thư tự có lý do của mình, nàng chỉ phải làm cho tốt việc của một hạ nhân là được, tâm tư của chủ tử không phải là nàng hạ nhân nho nhỏ như vậy có thể tùy tiện đoán.

“Muội muội! Bạch Trân Châu mặt mày hàm chứa tiếu ý dịu dàng, khuyên tai mã não đỏ ở hai bên mặt nàng hơi lay động, khiên cho gò má của nàng trong trắng lộ hồng tựa hồ trong nháy mắt mỹ lệ, oánh nhuận động nhân, thật thật mê người, lệnh Mục Chiểu cũng không khỏi quan sát nàng nhiều hơn vài lần, chỉ thấy trong mắt nàng dáng tươi cười hiển nhiên có chút kích động, vừa đi vào thính liền hướng Bạch Lưu Ly đi đến, cao hứng cao hứng tựa hồ đến Mục Chiểu ngồi ở một bên người lớn như thế cũng không có chú ý tới, chỉ là cầm tay của Bạch Lưu Ly khó nén hưng phấn lại ngữ trọng tâm trường nói, “Muội muội, tỷ tỷ đã nghe thị nữ nói, thái tử điện hạ mời bà mối hướng muội muội làm mối, như thế này muội muội phải thật tốt khoản đãi bà mối mới đúng, chớ thất lễ để người chê cười Bạch phủ chúng ta.”

“Tỷ tỷ cũng biết chuyện thái tử điện hạ thỉnh bà mối đến Bạch phủ chúng ta làm mối sao?” Bạch Lưu Ly đang nghe vẻ mặt hưng phấn của Bạch Trân Châu nói xong giả vờ kinh ngạc nói, “Thanh Sơn công tử cùng Vương phu nhân đã tới, mới vừa rồi lại đi, tỷ tỷ nếu là qua đây sớm một chút, còn có thể nhìn thấy người mang đến phúc khí như Vương phu nhân, bất quá tỷ tỷ lúc này tới cũng chánh hảo, tỷ tỷ và ta, có thể nào chưa xuất giá trước trước mặt người ở bên ngoài tùy ý xuất đầu lộ diện.”

Bạch Lưu Ly nói xong lời cuối cùng bỗng nhiên ngượng ngùng cười, nụ cười kia để Bạch Trân Châu có chút không giải thích được, chỉ nghe Bạch Lưu Ly âm lượng không giảm nói: “Tỷ tỷ cùng thái tử điện hạ thanh mai trúc mã lang tài nữ mạo, là một đôi thiên tạo địa thiết, thái tử điện hạ thân phận tôn quý nhưng khẳng lấy nghĩ lễ thú gả của nhân gian đối đãi cửa hôn sự này, đủ có thể thấy địa vị của tỷ tỷ trong lòng điện hạ, mặc dù chỉ là trắc phi vị, thế nhưng muội muội tin tưởng điện hạ nhất định sẽ thật tình tốt với tỷ tỷ.”

“Muội muội ngươi đang nói cái gì? Tỷ tỷ thế nào nghe không rõ?” Bạch Trân Châu nghe Bạch Lưu Ly nói, tiếu ý trong mắt chậm rãi tiêu thất, thay vào đó là mang theo cảm giác mát, bỗng dưng đem tay Bạch Lưu Ly nắm chặt, cau mi tâm hỏi.

“Tỷ tỷ không phải là vui mừng tới hỏi muội muội có hay không đáp ứng Vương phu nhân thay thái tử điện hạ nói thân cho tỷ tỷ sao?” Bạch Lưu Ly tựa hồ rất là không giải thích được Bạch Trân Châu vì sao thay đổi thần sắc, vẫn là cười giải thích, hình như thực sự phát ra từ nội tâm vì Bạch Trân Châu gả được một người tốt mà vui vẻ, “Muội muội đã thay tỷ tỷ đáp ứng cửa hôn sự này rồi, thái tử điện hạ khẳng đối với tỷ tỷ dụng tâm như thế, tiến môn chi lễ này nhất định không có so với thái tử phi nương nương vào cửa phô trương ít hơn, muội muội cũng sẽ để tỷ tỷ phong phong quang quang xuất giá.”

Mục đích của Hạ Hầu Sâm muốn thú nàng sẽ không so với mục đích của Vũ Thế Nhiên muốn đưa nàng đi chết giản đơn, thái độ làm người của Hạ Hầu Sâm tâm cơ rất nặng, nàng còn không ngu xuẩn đến bản thân nhảy vào hố xâu cạn không biết, nhìn như nàng ngu xuẩn cho Bạch Trân Châu tìm một hậu thuẫn cường đại, đem hai người đều đối với nàng có mang mục đích dính dáng cùng một chỗ, nhìn như không thể nghi ngờ chính là tạo cho nàng một địch tường khó đối phó hơn, kì thực không phải.

Hạ Hầu Sâm thân là đông cung thái tử, tâm cơ cùng lòng nghi ngờ tất nhiên nặng, đối với Bạch Trân Châu bị nàng đẩy mạnh đến bên cạnh hắn,] tất nhiên có nghi, dù cho thông minh tài trí của Bạch Trân Châu có thể giúp hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ không tin tưởng Bạch Trân Châu, không chỉ có như vậy, càng có thể sẽ nơi chốn đề phòng nàng hạn chế nàng ràng buộc nàng, kể từ đó, Bạch Trân Châu được gọi đệ nhất tài nữ bị vây trong tường cung thật cao, dù cho nàng thông minh như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng một tay che trời.

Bạch Trân Châu mỹ lệ thông minh, như chúng tinh phủng nguyệt được người ca ngợi, nguyên nhân chính là như vậy, nàng tất có một thân cốt khí kiêu ngạo, không phải là người nàng muốn gả nàng tuyệt không gả, mà chuyện nàng hiện nay cần làm, chính là muốn Bạch Trân Châu ngoan ngoãn đến bên người Hạ Hầu Sâm, dù cho nàng thực sự thông minh đến nông nỗi có thể để cho Hạ Hầu Sâm tin tưởng nàng thậm chí khống chế Hạ Hầu Sâm, nàng cũng mơ tưởng động nàng nửa phần, bởi vì, nàng sẽ không để cho nàng sống được cho đến lúc đó.

Dù cho Bạch Trân Châu thật có thể sống cho đến lúc đó, nàng cũng có biện pháp để cho nàng thống khổ, nàng sẽ lợi dụng Hạ Hầu Sâm, nàng vì sao cũng sẽ không cũng sẽ không Bách Lý Vân Tựu? Trong lòng Bạch Trân Châu thập phần quan tâm Bách Lý Vân Tựu, nàng thấy rất rõ ràng, hơn nữa phần quan tâm này, đã thật lâu rồi, thậm chí có thể nói là, yêu.

Yêu mà không phải là thống khổ dằn vặt nhất, đây là một trong những nguyên nhân nàng không vội mà giết chết Bạch Trân Châu, nàng muốn cho Bạch Trân Châu nhìn tận mắt nàng là như thế nào gả cho người nàng yêu, nàng muốn Bạch Trân Châu thừa thụ phần dày vò rõ ràng gần trong gang tấc nhưng không cách nào giải này, đây là cái giả phải trả cho việc nàng hại nàng cùng người chí thân của nàng.

“Muội muội, ngươi sao có thể tự chủ trương quyết định chung thân đại sự của tỷ tỷ như vậy?” Bạch Trân Châu đem hai tay của Bạch Lưu Ly nắm càng chặt hơn, thanh âm oán trách đau thương, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly cũng mang theo sát ý lạnh như băng, đây là nàng lần đầu tiên trước mặt Bạch Lưu Ly không có che giấu ý tưởng chân thật nội tâm của bản thân, “Thái tử điện hạ muốn thú không phải là muội muội sao?”

“Tỷ tỷ a… Thái tử điện hạ muốn thú chính là ngươi mà không phải muội muội.” Bạch Lưu Ly nhìn ánh mắt lạnh như băng của Bạch Trân Châu bỗng nhiên khẽ cười, cười đến ý vị thâm trường, hất tay của Bạch Trân Châu ra rồi giang hai cánh tay đem Bạch Trân Châu ôm lấy, tới gần bên tai của nàng nhẹ nhàng bật hơi, thanh âm cũng đủ mỗi người ở đây nghe được, “Tỷ tỷ không muốn gả sao? Vậy làm sao bây giờ? Muội muội đã cho người đem tin tức tốt này dân chúng trong thành rồi, Thanh Sơn công tử cũng trở về đi về phía thái tử điện hạ phục mệnh, tỷ tỷ tổng là chuyện gì cùng mang Bạch phủ đặt ở vị thứ nhất, tỷ tỷ ngươi nghĩ, nếu là hiện tại ngươi nói ngươi không gả, Bạch phủ sẽ thế nào?”

Bạch Lưu Ly nhợt nhạt cười, đem Bạch Trân Châu ôm chặt hơn, cơ hồ là dán bên tai của nàng cười nói: “Hơn nữa, Vân vương gia muốn thú chính là muội muội ta, mà không phải tỷ tỷ ngươi, ha ha…”

Hai tay Bạch Trân Châu nâng lên, sát ýở lòng bàn tay hội tụ ——

—— đề lời nói ngoài ——

Cảm tạ cô lạnh môn của chi trì! Hôi thường cảm tạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook