Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi
Chương 80: Ngươi Là Ai, Lại Tiếp Cận Lần Nữa
Mặc Thập Tứ
10/06/2022
CHƯƠNG 80: NGƯƠI LÀ AI, LẠI TIẾP CẬN LẦN NỮA
Editor: Luna Huang
“Như Bạch cô nương sở kiến, ta sợ chết, nên mới khóa bản thân ở chỗ này, đến cũng sẽ không dám chân chính nhắm mắt.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu rất nhẹ, nhẹ để Bạch Lưu Ly cảm thấy có loại cảm giác không thuộc về thế giới này, vì cảm giác này, cũng bởi vì lời của Bách Lý Vân Tựu, để cho nàng ngừng mại khai bước chân của, hơi quay đầu trở lại nhìn hắn.
Chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu chính giơ lên tay trái của mình, ánh mắt lẳng lặng nhìn văn lộ trong lòng bàn tay trái, sau đó đặt lòng bàn tay che ở má trái, che đậy toàn bộ nửa mặt trái trong lòng bàn tay, thanh âm u lãnh, “Không ai có thể tới đến cái chỗ này, chính là A Chiểu cũng không có đến gian phòng này, Bạch cô nương là người thứ nhất.”
“Bởi vì bọn họ căn bản không thể tới gần đình viện giữa hồ này.” Bạch Lưu Ly nhìn mắt phải như hắc diệu thạch của Bách Lý Vân Tựu, trong mắt lưu quang hơi đổi, “Hay là nói, bọn họ căn bản vô pháp sống tới gần đình viện giữa hồ này, càng không luận đến trúc lâu này.”
“Bạch cô nương thực sự rất thông minh, sở dĩ cũng chỉ có Bạch cô nương đến được gian phòng này.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ khẽ cười, tay che ở trên mặt thoáng cố sức, đến nỗi Bạch Lưu Ly có thể tinh tường thấy móng tay của hắn tiến vào trấn, nói câu không liên hệ, “Đình viện giữa hồ này, gọi ‘Quỷ Lệ’.”
“Quỷ Lệ, bách quỷ lịch hành sao?” Bạch Lưu Ly như cũ giảng ánh mắt tỏa nét mặt Bách Lý Vân Tựu, khi nàng nói ra bốn chữ “Bách quỷ lịch hành”, chỉ thấy móng tay của hắn vốn là vi khảm trên trán thật sâu khảm trong da thịt, “Vương gia còn thật biến mình thành Quỷ vương gia.”
“Lẽ nào Bạch cô nương cảm thấy không phải sao?” Trong giọng nói của Bách Lý Vân Tựu mang theo nụ cười thản nhiên, nhiên mặt của hắn cũng bình tĩnh đến gần như chưa bất kỳ biểu lộ gì, “Ta cảm thấy ta phải.”
“Vương gia vì sao phải nói với Lưu Ly tên viện?” Bạch Lưu Ly cảm thấy một đồng mâu hắc diệu thạch vậy ở chỗ sâu trong, có tâm tư thế nhân nhìn không thấu đoán không được, “Hay là nói, Vương gia vì sao để Lưu Ly đi vào trúc lâu này?”
Nếu hắn căn bản cũng không có chân chính mê man, nàng có thể tiến nhập đình viện tên Quỷ Lệ này liền định là ý tứ của hắn mà không phải là tâm thiết cứu chủ của Thính Phong, “Vương gia không lo lắng Lưu Ly là địch không phải bạn sao?”
“Bạch cô nương cứu ta hai lần, nếu không đáp tạ một phen, càng là áy náy, không biết Bạch cô nương nguyện nể mặt không, cùng ta ở tầng hai trúc lâu tiểu phẩm chút rượu trà, lại nghe Bạch cô nương muốn ta đáp tạ thế nào.” Bách Lý Vân Tựu đáp phi sở vấn, đưa tay má trái lấy ra, thần sắc bình tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không có nhận thấy được dị dạng của má trái hắn, chỉ là ngồi dậy kéo sam y bị cởi ra lên, “Canh giờ đã không còn sớm, cũng chánh hảo có thể dùng bữa tối, cùng dùng, ý của Bạch cô nương như thế nào?”
“Có thể được Vương gia tương yêu như vậy, Lưu Ly đương nhiên từ chối thì bất kính.” Bạch Lưu Ly mỉm cười, nhãn thần chạm đến má trái của Bách Lý Vân Tựu thì run sợ.
Chỉ vì, mới vừa rồi trên má trái hắn vậy còn đồ đằng văn dạng huyết sắc tinh hồng, lúc này không ngờ biến thành thâm tử sắc!
Ngân nguyệt dần dần phủ lên ngọn cây, tầng hai trúc lâu trúc án dựa vào lan can đốt hai ngọn đèn, hỏa quang xuyên thấu qua lồng bàn rơi xuống trong đình viện, mơ màng âm thầm, đem của cả vườn trở nên càng yêu quái hơn, từ địa phương lúc này Bạch Lưu Ly đang ngồi dựa vào lan can nhìn bên ngoài, có thể đem thu hết nửa Ngân Ngọc hồ vào đáy mắt, lúc này Nâng Ngọc hồ bình tĩnh phản chiếu ngân bạch nguyệt cùng tinh đẩu đầy trời, đẹp đến như châu ngọc đầy đất.
Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu phân biệt ngồi quỳ hai bên án, trên trúc án bày một bình hoa sứ tinh xảo, trong bình hoa cắm một đóa mạn châu sa hoa chính thịnh nở, cánh hoa hồng sắc xoè ra như vũ nương dáng người yểu điệu nảy lên kỹ thuật nhảy quyến rũ nhất của mình, yêu dã.
Thời khắc này nửa mặt trái của Bách Lý Vân Tựu, hé ra mặt nạ, phân nửa bên phải hoàn mỹ gần như thừa nhất mỹ ngọc của hắn không cho che ở ở ngoài mặt nạ, chỉ là hắn mang mặt nạ cũng không mặt nạ mặt quỷ bình thường hắn mang, mà là hé ra mặt nạ không có vẽ bất cứ thứ gì, nhan sắc gỗ thô, ở trong ánh nến tối chiếu rọi, vừa nhìn làm cho một loại cảm giác thiếu sót ngũ quan nửa bên mặt.
“Mặt nạ của Vương gia thật đúng là đặc biệt.” Bạch Lưu Ly không có tiếp nhận nước trà Bách Lý Vân Tựu đưa tới, chỉ là theo dõi hắn mặt nạ trên mặt bên trái của hắn, sau đó khinh nhìn lướt qua thức ăn tinh xảo trên bàn, nhợt nhạt cười nói.
“Bạch cô nương lại là người thứ nhất chưa phát giác ra ta là một khuôn mặt xấu xí đến nhận không ra người, mà là khen mặt nạ của ta đặc biệt.” Bách Lý Vân Tựu không để ý Bạch Lưu Ly đối với nước trà trong tay hắn làm như không thấy, chỉ thấy sắc mặt bình tĩnh đem trà trản đặt ở trước mặt nàng, thản nhiên nói, “Bạch cô nương cùng những người ta gặp, cũng bất đồng.”
“Nên mới không có mới không có vây Lưu Ly trong một tầng cơ quan, đúng không?” Nói như vậy, hắn nói không chỉ một lần, hắn nói nàng là đặc biệt, là bởi vì nàng đặc biệt nên hắn mới đối với nàng không giống người thường? Như vậy, đặc biệt của nàng trong mắt hắn, là cái gì?”
“Không.” Bách Lý Vân Tựu khẽ lắc đầu một cái, tiện đà nhìn đồng mâu của Bạch Lưu Ly, hoàn toàn không giống nói đùa, “Chính là bởi vì Bạch cô nương đặc biệt, cho nên mới đem một mình Bạch cô nương đưa thân vào trong hiểm cảnh một tầng cơ quan, đến xem năng lực chân chính của Bạch cô nương.”
Nếu nàng chỉ là một nhược tiểu tồn tại, vấn đề hắn cần suy tính đơn giản rất nhiều, mà nàng nếu là có thực lực không có ai biết, vậy sự tình hắn nên suy tính liền sinh ra, bất quá xem ra hắn không có đoán sai, hắn cũng không thể bớt lo.
“Vậy Vương gia thấy năng lực chân chính của Lưu Ly chưa?” Bạch Lưu Ly không uấn không buồn, cạn tiếu mà vấn, tâm tư của Bách Lý Vân Tựu, quả nhiên không cạn.
“Ân.” Bách Lý Vân Tựu cũng mỉm cười, “Bạch cô nương tựa như bỉ ngạn hoa, mỹ lệ sáng lạn, chẳng qua là nở tại địa phương thế nhất không muốn đến gần nhất mà thôi, nên không ai thấy được đẹp của Bạch cô nương, cũng sẽ không có người thưởng thức Bạch cô nương không giống người thường.”
Ánh mắt giao tiếp, mỗi người có chút suy nghĩ riêng, Bạch Lưu Ly vươn tay tay cầm lên trà trản Bách Lý Vân Tựu mới vừa rồi đặt ở trước mặt nàng, cụp mắt khẽ hớp một ngụm, nước trà hương thuần chảy vào hầu, nhất thời một trận trong veo trong miệng dật tản ra, Bạch Lưu Ly khinh tán một tiếng trà ngon xong phục ngước mắt, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu vẫn ở chỗ cũ không hề chớp mắt nhìn nàng, dường như muốn trên người nàng nhìn ra dị dạng gì, trà trản trà trản đặt hồi trúc án lại cùng lại cùng ánh mắt của hắn giao tiếp, “Lời còn của Vương gia chưa nói hết, vì sao không đồng nhất? Lưu Ly không cảm thấy Vương gia là một người nói chuyện giống bà bà ma ma, hay hoặc là nói, vấn đề Vương gia cũng muốn hỏi còn không hỏi ra miệng.”
Mục đích của Bách Lý Vân Tựu, là muốn từ trên người nàng biết cái gì? Nàng nhìn ra được cũng nghe ra được, trong lời nói của hắn còn có lời, hắn tuyệt không sẽ chỉ vì thỉnh nàng dùng mà thỉnh nàng đến trúc lâu đây căn bản vô nhân có thể đến gần, lại không phải là bởi vì hắn nói “cứu mạng chi ân” của nàng.
“Bạch cô nương quả nhiên là đặc biệt nhất, đến tâm tư đều nhạy cảm tựa hồ có thể hoàn toàn ngửi được suy nghĩ trong lòng ta, như vậy, ta nghĩ ta liền không cần quanh co lòng vòng để tránh khỏi đình lại canh giờ của Bạch cô nương.” Bách Lý Vân Tựu cầm trà trản trong tay buông xuống, nhìn đôi mắt như lưu quang của Bạch Lưu Ly, liễm liễm khóe miệng nụ cười thản nhiên, “Bạch cô nương, ngươi là ai?”
Một câu nói cực kỳ mâu thuẫn, nếu là có người bên ngoài ở đây, nhất định phải cười Bách Lý Vân Tựu hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy, nếu đã gọi Bạch cô nương, nếu Bạch Lưu Ly đoan đoan chính chính ngồi ở trước mặt hắn, hắn định định nàng là nàng là, hỏi ra vấn đề như vậy không phải là ngu xuẩn còn có thể là cái gì.
“Vậy Vương gia cho rằng Lưu Ly không phải là Lưu Ly, còn có thể là ai?” Nhiên. Bạch Lưu Ly vẫn chưa cười nhạo hắn ngu xuẩn. Trái lại trong con ngươi có ánh sáng lạnh chảy ra. Dáng tươi cười khóe miệng đang khuếch đại. “Vương gia người đến tột cùng nhìn thấy gì?”
“Vương gia mới vừa nói thiếu Lưu Ly hai lần cứu mạng ân tình, như vậy Lưu Ly nghĩ, Vương gia cũng sẽ không quan tâm vấn đề ‘Ân nhân cứu mạng’, Lưu Ly nói đúng không, Vương gia?”
Hắn chuyện hắn muốn biết, hắn có cố kỵ cùng mục đích của hắn, thí dụ như thân phận chân thật của nàng, mà nàng cũng có chuyện nàng muốn biết, cũng có mục đích của nàng, thí dụ như mắt trái của hắn.
“Bạch cô nương đây là đối với con mắt của ta có hứng thú sao?” Bách Lý Vân Tựu giơ tay lên đặt lên mặt nạ trên mặt trái của hắn, “Không, nói đúng ra, Bạch cô nương là đối với con mắt trái của ta có hứng thú sao?”
“Cũng đối với dấu vết đồ văn trên mặt trái của Vương gia có hứng thú.” Một cái cũng là chữ, biểu thị nàng hứng thú không chỉ là mắt trái của hắn, còn có xung quanh con mắt trái của hắn hầu như trải rộng dấu vết đồ văn biết biến sắc.
“Phải không,” Bách Lý Vân Tựu không sợ hãi không giận, mà là lấy mặt nạ che trên mặt bên trái xuống, cả khuôn mặt hắn hoàn toàn lộ ra ngoài trước mặt Bạch Lưu Ly, đặt mặt nạ lên trúc án, “Đã như vậy, Bạch cô nương lại đến gần xem đồ văn trên mặt ta, dù cho Bạch cô nương có địa phương nghi ngờ cũng có thể đụng vào đồ đồ trên mặt ta, như mới vừa rồi một dạng.”
“Đương nhiên, đây chỉ là kiến lập trên cơ sở Bạch cô nương không lo lắng bị con mắt của ta giết chết hay là bị đồ văn xấu xí trên mặt ta dọa sợ.” Bách Lý Vân Tựu dứt lời, dùng đầu ngón tay lướt qua má trái của mình, “Có thể ta nên cảm tạ Bạch cô nương, để dấu vết trên mặt ta đến ta tự mình chạm cũng cảm thấy ghê tởm tiêu thất.”
Nga? Không những được cận nghiên cứu ánh mắt của hắn, còn có thể chạm đến gò má của hắn?
Bỗng nhiên trong lúc đó, xúc cảm mới vừa rồi đầu ngón tay cùng lòng bàn tay mơn trớn gương mặt như trên tơ lụa của Bách Lý Vân Tựu bỗng dưng đáy lòng nổi lên, trong nháy mắt để Bạch Lưu Ly không chút nghĩ ngợi đứng lên, vòng qua án đi tới bên cạnh thân Bách Lý Vân Tựu, ở địa phương cùng hắn cách xa nhau nửa thước ngồi xổm xuống, đem mặt hơi áp sát vào Bách Lý Vân Tựu, cơ hồ là gần trong gang tấc nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, sau đó nâng tay phải lên chậm rãi xoa má trái hắn, xoa đồ văn chung quanh con mắt trái của hắn.
Tạm dứt bỏ những đồ văn quỷ dị trên mặt hắn không nói, chỉ nói đến đôi mắt bích lục của bích lục, như lượng trạch ngọc lục bảo thạch, vừa giống như mắt lục sắc của mèo con ban đêm, cặp mắt kia có thể thấy đồ không thuộc về nhân thế.
Bạch Lưu Ly nhìn ảnh ngược mình trong con mắt trái lục sắc của Bách Lý Vân Tựu, đem tay phải xoa gò má của hắn, bỗng nhiên nhẹ nhàng cong mặt mày lên, hướng Bách Lý Vân Tựu gần trong gang tấc mặt không thay đổi lộ ra mỉm cười, một cái mỉm cười đơn thuần không tạp trần bất luận tâm tư mục đích gì, “Vương gia, nói cho Lưu Ly, người ở trên người Lưu Ly đến tột cùng nhìn thấy gì?
Ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu vốn là bình tĩnh vô bất kỳ gợn sóng nào khi nhìn đến mỉm cười tịnh thấu của Bạch Lưu Ly, chỉ cảm thấy trong lòng có trong lòng có từng vòng rung động nhộn nhạo khai, sau đó cúi đầu phương hướng của Bạch Lưu Ly, đúng là đem cái trán để lên cái trán của Bạch Lưu Ly!
Hai gương mặt chỉ kém một phần sẽ va chạm vào, Bạch Lưu Ly thậm chí có thể tinh tường cảm nhận được của của Bách Lý Vân Tựu khinh phun ra, cùng với lông mi thật dài khinh cong của nàng hắn chạm đến mí mắt của nàng, ái muội trong nháy mắt trong nháy mắt tia sáng hoàng ám tỏ khắp, ánh nến để thân ảnh của hai người trưởng lão trưởng lão, ở trên vách.
Bạch Lưu Ly vẫn chưa tránh lui, liền như thế để Bách Lý Vân Tựu ngoài ý liệu gần kề hắn, chỉ là chuyên chú ánh mắt của hắn.
Chưa đến một chút, trong mắt Bạch Lưu Ly chảy ra kinh hãi sâu đậm, hai tay khẽ chạm hai gò má của Bách Lý Vân Tựu trong lúc vô tình bỗng nhiên cố sức.
Đây là ——?
Editor: Luna Huang
“Như Bạch cô nương sở kiến, ta sợ chết, nên mới khóa bản thân ở chỗ này, đến cũng sẽ không dám chân chính nhắm mắt.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu rất nhẹ, nhẹ để Bạch Lưu Ly cảm thấy có loại cảm giác không thuộc về thế giới này, vì cảm giác này, cũng bởi vì lời của Bách Lý Vân Tựu, để cho nàng ngừng mại khai bước chân của, hơi quay đầu trở lại nhìn hắn.
Chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu chính giơ lên tay trái của mình, ánh mắt lẳng lặng nhìn văn lộ trong lòng bàn tay trái, sau đó đặt lòng bàn tay che ở má trái, che đậy toàn bộ nửa mặt trái trong lòng bàn tay, thanh âm u lãnh, “Không ai có thể tới đến cái chỗ này, chính là A Chiểu cũng không có đến gian phòng này, Bạch cô nương là người thứ nhất.”
“Bởi vì bọn họ căn bản không thể tới gần đình viện giữa hồ này.” Bạch Lưu Ly nhìn mắt phải như hắc diệu thạch của Bách Lý Vân Tựu, trong mắt lưu quang hơi đổi, “Hay là nói, bọn họ căn bản vô pháp sống tới gần đình viện giữa hồ này, càng không luận đến trúc lâu này.”
“Bạch cô nương thực sự rất thông minh, sở dĩ cũng chỉ có Bạch cô nương đến được gian phòng này.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ khẽ cười, tay che ở trên mặt thoáng cố sức, đến nỗi Bạch Lưu Ly có thể tinh tường thấy móng tay của hắn tiến vào trấn, nói câu không liên hệ, “Đình viện giữa hồ này, gọi ‘Quỷ Lệ’.”
“Quỷ Lệ, bách quỷ lịch hành sao?” Bạch Lưu Ly như cũ giảng ánh mắt tỏa nét mặt Bách Lý Vân Tựu, khi nàng nói ra bốn chữ “Bách quỷ lịch hành”, chỉ thấy móng tay của hắn vốn là vi khảm trên trán thật sâu khảm trong da thịt, “Vương gia còn thật biến mình thành Quỷ vương gia.”
“Lẽ nào Bạch cô nương cảm thấy không phải sao?” Trong giọng nói của Bách Lý Vân Tựu mang theo nụ cười thản nhiên, nhiên mặt của hắn cũng bình tĩnh đến gần như chưa bất kỳ biểu lộ gì, “Ta cảm thấy ta phải.”
“Vương gia vì sao phải nói với Lưu Ly tên viện?” Bạch Lưu Ly cảm thấy một đồng mâu hắc diệu thạch vậy ở chỗ sâu trong, có tâm tư thế nhân nhìn không thấu đoán không được, “Hay là nói, Vương gia vì sao để Lưu Ly đi vào trúc lâu này?”
Nếu hắn căn bản cũng không có chân chính mê man, nàng có thể tiến nhập đình viện tên Quỷ Lệ này liền định là ý tứ của hắn mà không phải là tâm thiết cứu chủ của Thính Phong, “Vương gia không lo lắng Lưu Ly là địch không phải bạn sao?”
“Bạch cô nương cứu ta hai lần, nếu không đáp tạ một phen, càng là áy náy, không biết Bạch cô nương nguyện nể mặt không, cùng ta ở tầng hai trúc lâu tiểu phẩm chút rượu trà, lại nghe Bạch cô nương muốn ta đáp tạ thế nào.” Bách Lý Vân Tựu đáp phi sở vấn, đưa tay má trái lấy ra, thần sắc bình tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không có nhận thấy được dị dạng của má trái hắn, chỉ là ngồi dậy kéo sam y bị cởi ra lên, “Canh giờ đã không còn sớm, cũng chánh hảo có thể dùng bữa tối, cùng dùng, ý của Bạch cô nương như thế nào?”
“Có thể được Vương gia tương yêu như vậy, Lưu Ly đương nhiên từ chối thì bất kính.” Bạch Lưu Ly mỉm cười, nhãn thần chạm đến má trái của Bách Lý Vân Tựu thì run sợ.
Chỉ vì, mới vừa rồi trên má trái hắn vậy còn đồ đằng văn dạng huyết sắc tinh hồng, lúc này không ngờ biến thành thâm tử sắc!
Ngân nguyệt dần dần phủ lên ngọn cây, tầng hai trúc lâu trúc án dựa vào lan can đốt hai ngọn đèn, hỏa quang xuyên thấu qua lồng bàn rơi xuống trong đình viện, mơ màng âm thầm, đem của cả vườn trở nên càng yêu quái hơn, từ địa phương lúc này Bạch Lưu Ly đang ngồi dựa vào lan can nhìn bên ngoài, có thể đem thu hết nửa Ngân Ngọc hồ vào đáy mắt, lúc này Nâng Ngọc hồ bình tĩnh phản chiếu ngân bạch nguyệt cùng tinh đẩu đầy trời, đẹp đến như châu ngọc đầy đất.
Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu phân biệt ngồi quỳ hai bên án, trên trúc án bày một bình hoa sứ tinh xảo, trong bình hoa cắm một đóa mạn châu sa hoa chính thịnh nở, cánh hoa hồng sắc xoè ra như vũ nương dáng người yểu điệu nảy lên kỹ thuật nhảy quyến rũ nhất của mình, yêu dã.
Thời khắc này nửa mặt trái của Bách Lý Vân Tựu, hé ra mặt nạ, phân nửa bên phải hoàn mỹ gần như thừa nhất mỹ ngọc của hắn không cho che ở ở ngoài mặt nạ, chỉ là hắn mang mặt nạ cũng không mặt nạ mặt quỷ bình thường hắn mang, mà là hé ra mặt nạ không có vẽ bất cứ thứ gì, nhan sắc gỗ thô, ở trong ánh nến tối chiếu rọi, vừa nhìn làm cho một loại cảm giác thiếu sót ngũ quan nửa bên mặt.
“Mặt nạ của Vương gia thật đúng là đặc biệt.” Bạch Lưu Ly không có tiếp nhận nước trà Bách Lý Vân Tựu đưa tới, chỉ là theo dõi hắn mặt nạ trên mặt bên trái của hắn, sau đó khinh nhìn lướt qua thức ăn tinh xảo trên bàn, nhợt nhạt cười nói.
“Bạch cô nương lại là người thứ nhất chưa phát giác ra ta là một khuôn mặt xấu xí đến nhận không ra người, mà là khen mặt nạ của ta đặc biệt.” Bách Lý Vân Tựu không để ý Bạch Lưu Ly đối với nước trà trong tay hắn làm như không thấy, chỉ thấy sắc mặt bình tĩnh đem trà trản đặt ở trước mặt nàng, thản nhiên nói, “Bạch cô nương cùng những người ta gặp, cũng bất đồng.”
“Nên mới không có mới không có vây Lưu Ly trong một tầng cơ quan, đúng không?” Nói như vậy, hắn nói không chỉ một lần, hắn nói nàng là đặc biệt, là bởi vì nàng đặc biệt nên hắn mới đối với nàng không giống người thường? Như vậy, đặc biệt của nàng trong mắt hắn, là cái gì?”
“Không.” Bách Lý Vân Tựu khẽ lắc đầu một cái, tiện đà nhìn đồng mâu của Bạch Lưu Ly, hoàn toàn không giống nói đùa, “Chính là bởi vì Bạch cô nương đặc biệt, cho nên mới đem một mình Bạch cô nương đưa thân vào trong hiểm cảnh một tầng cơ quan, đến xem năng lực chân chính của Bạch cô nương.”
Nếu nàng chỉ là một nhược tiểu tồn tại, vấn đề hắn cần suy tính đơn giản rất nhiều, mà nàng nếu là có thực lực không có ai biết, vậy sự tình hắn nên suy tính liền sinh ra, bất quá xem ra hắn không có đoán sai, hắn cũng không thể bớt lo.
“Vậy Vương gia thấy năng lực chân chính của Lưu Ly chưa?” Bạch Lưu Ly không uấn không buồn, cạn tiếu mà vấn, tâm tư của Bách Lý Vân Tựu, quả nhiên không cạn.
“Ân.” Bách Lý Vân Tựu cũng mỉm cười, “Bạch cô nương tựa như bỉ ngạn hoa, mỹ lệ sáng lạn, chẳng qua là nở tại địa phương thế nhất không muốn đến gần nhất mà thôi, nên không ai thấy được đẹp của Bạch cô nương, cũng sẽ không có người thưởng thức Bạch cô nương không giống người thường.”
Ánh mắt giao tiếp, mỗi người có chút suy nghĩ riêng, Bạch Lưu Ly vươn tay tay cầm lên trà trản Bách Lý Vân Tựu mới vừa rồi đặt ở trước mặt nàng, cụp mắt khẽ hớp một ngụm, nước trà hương thuần chảy vào hầu, nhất thời một trận trong veo trong miệng dật tản ra, Bạch Lưu Ly khinh tán một tiếng trà ngon xong phục ngước mắt, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu vẫn ở chỗ cũ không hề chớp mắt nhìn nàng, dường như muốn trên người nàng nhìn ra dị dạng gì, trà trản trà trản đặt hồi trúc án lại cùng lại cùng ánh mắt của hắn giao tiếp, “Lời còn của Vương gia chưa nói hết, vì sao không đồng nhất? Lưu Ly không cảm thấy Vương gia là một người nói chuyện giống bà bà ma ma, hay hoặc là nói, vấn đề Vương gia cũng muốn hỏi còn không hỏi ra miệng.”
Mục đích của Bách Lý Vân Tựu, là muốn từ trên người nàng biết cái gì? Nàng nhìn ra được cũng nghe ra được, trong lời nói của hắn còn có lời, hắn tuyệt không sẽ chỉ vì thỉnh nàng dùng mà thỉnh nàng đến trúc lâu đây căn bản vô nhân có thể đến gần, lại không phải là bởi vì hắn nói “cứu mạng chi ân” của nàng.
“Bạch cô nương quả nhiên là đặc biệt nhất, đến tâm tư đều nhạy cảm tựa hồ có thể hoàn toàn ngửi được suy nghĩ trong lòng ta, như vậy, ta nghĩ ta liền không cần quanh co lòng vòng để tránh khỏi đình lại canh giờ của Bạch cô nương.” Bách Lý Vân Tựu cầm trà trản trong tay buông xuống, nhìn đôi mắt như lưu quang của Bạch Lưu Ly, liễm liễm khóe miệng nụ cười thản nhiên, “Bạch cô nương, ngươi là ai?”
Một câu nói cực kỳ mâu thuẫn, nếu là có người bên ngoài ở đây, nhất định phải cười Bách Lý Vân Tựu hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy, nếu đã gọi Bạch cô nương, nếu Bạch Lưu Ly đoan đoan chính chính ngồi ở trước mặt hắn, hắn định định nàng là nàng là, hỏi ra vấn đề như vậy không phải là ngu xuẩn còn có thể là cái gì.
“Vậy Vương gia cho rằng Lưu Ly không phải là Lưu Ly, còn có thể là ai?” Nhiên. Bạch Lưu Ly vẫn chưa cười nhạo hắn ngu xuẩn. Trái lại trong con ngươi có ánh sáng lạnh chảy ra. Dáng tươi cười khóe miệng đang khuếch đại. “Vương gia người đến tột cùng nhìn thấy gì?”
“Vương gia mới vừa nói thiếu Lưu Ly hai lần cứu mạng ân tình, như vậy Lưu Ly nghĩ, Vương gia cũng sẽ không quan tâm vấn đề ‘Ân nhân cứu mạng’, Lưu Ly nói đúng không, Vương gia?”
Hắn chuyện hắn muốn biết, hắn có cố kỵ cùng mục đích của hắn, thí dụ như thân phận chân thật của nàng, mà nàng cũng có chuyện nàng muốn biết, cũng có mục đích của nàng, thí dụ như mắt trái của hắn.
“Bạch cô nương đây là đối với con mắt của ta có hứng thú sao?” Bách Lý Vân Tựu giơ tay lên đặt lên mặt nạ trên mặt trái của hắn, “Không, nói đúng ra, Bạch cô nương là đối với con mắt trái của ta có hứng thú sao?”
“Cũng đối với dấu vết đồ văn trên mặt trái của Vương gia có hứng thú.” Một cái cũng là chữ, biểu thị nàng hứng thú không chỉ là mắt trái của hắn, còn có xung quanh con mắt trái của hắn hầu như trải rộng dấu vết đồ văn biết biến sắc.
“Phải không,” Bách Lý Vân Tựu không sợ hãi không giận, mà là lấy mặt nạ che trên mặt bên trái xuống, cả khuôn mặt hắn hoàn toàn lộ ra ngoài trước mặt Bạch Lưu Ly, đặt mặt nạ lên trúc án, “Đã như vậy, Bạch cô nương lại đến gần xem đồ văn trên mặt ta, dù cho Bạch cô nương có địa phương nghi ngờ cũng có thể đụng vào đồ đồ trên mặt ta, như mới vừa rồi một dạng.”
“Đương nhiên, đây chỉ là kiến lập trên cơ sở Bạch cô nương không lo lắng bị con mắt của ta giết chết hay là bị đồ văn xấu xí trên mặt ta dọa sợ.” Bách Lý Vân Tựu dứt lời, dùng đầu ngón tay lướt qua má trái của mình, “Có thể ta nên cảm tạ Bạch cô nương, để dấu vết trên mặt ta đến ta tự mình chạm cũng cảm thấy ghê tởm tiêu thất.”
Nga? Không những được cận nghiên cứu ánh mắt của hắn, còn có thể chạm đến gò má của hắn?
Bỗng nhiên trong lúc đó, xúc cảm mới vừa rồi đầu ngón tay cùng lòng bàn tay mơn trớn gương mặt như trên tơ lụa của Bách Lý Vân Tựu bỗng dưng đáy lòng nổi lên, trong nháy mắt để Bạch Lưu Ly không chút nghĩ ngợi đứng lên, vòng qua án đi tới bên cạnh thân Bách Lý Vân Tựu, ở địa phương cùng hắn cách xa nhau nửa thước ngồi xổm xuống, đem mặt hơi áp sát vào Bách Lý Vân Tựu, cơ hồ là gần trong gang tấc nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, sau đó nâng tay phải lên chậm rãi xoa má trái hắn, xoa đồ văn chung quanh con mắt trái của hắn.
Tạm dứt bỏ những đồ văn quỷ dị trên mặt hắn không nói, chỉ nói đến đôi mắt bích lục của bích lục, như lượng trạch ngọc lục bảo thạch, vừa giống như mắt lục sắc của mèo con ban đêm, cặp mắt kia có thể thấy đồ không thuộc về nhân thế.
Bạch Lưu Ly nhìn ảnh ngược mình trong con mắt trái lục sắc của Bách Lý Vân Tựu, đem tay phải xoa gò má của hắn, bỗng nhiên nhẹ nhàng cong mặt mày lên, hướng Bách Lý Vân Tựu gần trong gang tấc mặt không thay đổi lộ ra mỉm cười, một cái mỉm cười đơn thuần không tạp trần bất luận tâm tư mục đích gì, “Vương gia, nói cho Lưu Ly, người ở trên người Lưu Ly đến tột cùng nhìn thấy gì?
Ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu vốn là bình tĩnh vô bất kỳ gợn sóng nào khi nhìn đến mỉm cười tịnh thấu của Bạch Lưu Ly, chỉ cảm thấy trong lòng có trong lòng có từng vòng rung động nhộn nhạo khai, sau đó cúi đầu phương hướng của Bạch Lưu Ly, đúng là đem cái trán để lên cái trán của Bạch Lưu Ly!
Hai gương mặt chỉ kém một phần sẽ va chạm vào, Bạch Lưu Ly thậm chí có thể tinh tường cảm nhận được của của Bách Lý Vân Tựu khinh phun ra, cùng với lông mi thật dài khinh cong của nàng hắn chạm đến mí mắt của nàng, ái muội trong nháy mắt trong nháy mắt tia sáng hoàng ám tỏ khắp, ánh nến để thân ảnh của hai người trưởng lão trưởng lão, ở trên vách.
Bạch Lưu Ly vẫn chưa tránh lui, liền như thế để Bách Lý Vân Tựu ngoài ý liệu gần kề hắn, chỉ là chuyên chú ánh mắt của hắn.
Chưa đến một chút, trong mắt Bạch Lưu Ly chảy ra kinh hãi sâu đậm, hai tay khẽ chạm hai gò má của Bách Lý Vân Tựu trong lúc vô tình bỗng nhiên cố sức.
Đây là ——?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.