Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi
Chương 94: Tiêu An Tâm, Nam Nhi Tái Xuất Hiện
Mặc Thập Tứ
10/06/2022
CHƯƠNG 94: TIÊU AN TÂM, NAM NHI TÁI XUẤT HIỆN
Editor: Luna Huang
Vòng qua tường gạch xanh xây làm bình phong ở cổng, chưa được mấy bước, đó là hay hành lang dài không thấy đích, dưới hành lang phiền phức, trụy cây đèn điêu khắc, giữ hai hành lang, là giả sơn đá lởm chởm, cùng hoa cỏ đã khô vàng hơn phân nửa là vào mùa này, hành lang tựa hồ đi không tới đầu, gia đinh dẫn đường dừng lại trước cửa một đạo một nguyệt môn, xoay người hướng Bạch Lưu Ly làm động tác thỉnh, liền vào nguyệt môn, Bạch Lưu Ly đi theo.
Vào nguyệt môn, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên trống trải, đầu tiên đập vào mi mắt đó là ao uông bích sóng lân lân dưới chân, mãn trì có sen khô, lá sen khô vàng dán chặt mặt nước, nhuộm đẫm vị đạo cuối mùa thu, thỉnh thoảng có thể thấy được hồng sắc trong lá khô, mặt ao bình tĩnh, nước gợn nhè nhẹ.
Đường dưới chân là lang kiều xây trên mặt trì, cong cong chiết bắt qua trì, lang kiều trung đoạn, có một tòa đình lục giác điêu đính tỉ mỉ, vay quanh trì đầy lá sen khô, như có ý thơ.
Lại đi vào trong, một đạo ly ba tường ngăn cách đường thật cao, cách ly ba tường, là một mảnh thực vật nhỏ thâm lục, mặc dù không thể đến gần xem, nhưng lấy ánh mắt độc y thế gia con một mấy đời của Bạch Lưu Ly vẫn có thể nhìn ra được, tất cả đều là dược thảo.
Mà ngoài ly ba trường, còn lại là cách hai ba trượng dều có một thủ vệ thần tình lãnh ngạnh đứng thủ, vì bảo vệ một mảnh dược thảo trong ly ba tường mà tồn tại.
Gia đinh dẫn đường không dám tới gần nữa, chỉ là cùng thủ vệ ngoài ly ba tường nói câu gì, liền cung kính lui xuống, thủ vệ ôn hoà nhìn ba người Bạch Lưu Ly một mắt, đẩy cửa nhỏ trên ly ba tường ra, đi vào.
Bạch Lưu Ly im lặng không lên tiếng, Sa Mộc buông suy nghĩ xuống ánh mắt không như ý quan sát tình cảnh của phủ đệ người khác, Thính Phong còn lại là chăm chú nhìn ly ba tường trước mắt, cùng với vườn thảo dược trong ly ba tường, như có điều suy nghĩ.
Không bao lâu, chỉ thấy một danh phụ nhân mặc ám lam sắc bố y từ trong vườn thảo dược nhỏ đi ra, chính là Tiêu đại phu nhân, oản một phụ nhân kế cực kỳ thông thường, trên búi tóc có một cây kinh sai, trên người không có phối bất kỳ trang sức nào, hơn nữa trên mặt nàng tiếu ý hiền hoà, mộc mạc đến tựa như một phụ nhân bình thường, mà không giống như là nữ cường nhân trong miệng bách tính nói.
Khi Tiêu đại phu nhân nhìn đến Bạch Lưu Ly thì hiển nhiên rất là vui vẻ, cười đến của khóe mắt sâu hơn chút, “Nguyên là Bạch gia chủ tới, lão phụ một thân trang phục thất lễ, thỉnh Bạch gia chủ theo Đồng ma đến thiên thính ngồi, trước nếm thử trà của Tiêu phủ, lão phụ thay đổi thân xiêm y liền ra đó.”
Tiêu đại phu nhân nói xong, quay đầu phân phó lão phụ nhân bên người một câu, phụ nhân đi theo bên cạnh Tiêu đại phu nhân hoàn toàn không có cảm giác tồn tại lập tức tiến lên hướng Bạch Lưu Ly làm động tác “Bên này thỉnh”, vẫn cúi đầu lệnh Bạch Lưu Ly như cũ không có cách nào khác thấy rõ dung mạo của nàng, chỉ nghe nàng cung kính nói: “Bạch gia chủ, mời theo tiểu nhân bên này.”
Thính Phong khi nhìn đến Tiêu đại phu nhân những năm gần đây rất ít xuất hiện ởngoài, nhướng mày, sau đó rũ mí mắt xuống, không có ý định để Tiêu đại phu nhân chú ý tới sự hiện hữu của hắn, nhưng Tiêu đại phu nhân tựa hồ hết lần này tới lần khác chú ý tới hắn, cười hỏi: “Nếu là lão phụ nhớ không lầm, vị công tử này xác nhận Thính Phong công tử bên người Vân vương gia, không biết lão phụ nói có đúng không?”
Trong lòng Thính Phong ngẩn ra, sau đó hướng Tiêu đại phu nhân ôm quyền khom người cúi đầu, lễ phép nói: “Tiêu đại phu nhân còn nhớ rõ Thính Phong, Thính Phong thụ sủng nhược kinh, đại phu nhân nhớ không lầm, chính là Thính Phong.”
“Xem ra ánh mắt của lão phụ còn chưa hoa.” Tiêu đại phu nhân hiền hoà cười cười, “Lão phụ cũng nghe nói chuyện của Vân vương gia cùng Bạch gia chủ, nghĩ đến trong lòng là Vân vương gia cực kỳ lưu ý Bạch gia chủ, nếu không cũng sẽ không để Thính Phong công tử đi theo bên cạnh Bạch gia chủ.”
Bạch Lưu Ly hơi cụp mắt, cho người nhìn không ra suy nghĩ trong lòng nàng, Thính Phong còn lại là trong lòng sinh ra một phần cảnh giác, bởi vì phòng người chi tâm không thể không có, chỉ nghe Tiêu đại phu nhân hãy còn khẽ thở dài một hơi, “Chỉ là không nghĩ tới hôm nay xảy ra chuyện lệnh bách tính hoảng loạn như thế, còn hy vọng thái tử điện hạ mau điều tra rõ chân tướng của chuyện trả Vân vương gia một thuần khiết mới đúng.”
(Luna: Ổng nói ổng muốn ở trỏng làm khách mà :D)
Trong miệng Tiêu đại phu nhân nói, tự nhiên là chuyện Bách Lý Vân Tựu sát nhân, Bạch Lưu Ly ngước mắt có chút sốt ruột nhìn Tiêu đại phu nhân, “Tiêu đại phu nhân cũng biết được Vương gia là bị người vu oan giá họa sao?”
Tiêu đại phu nhân chỉ là hiền hoà cười, không trả lời vấn đề của Bạch Lưu Ly, Đồng ma lại nói một tiêng “Bạch gia chủ bên này thỉnh”, Bạch Lưu Ly liền không hề ở chỗ này dừng lại lâu, theo Đồng ma đi.
Thiên đại sảnh, Tiêu đại phu nhân bình lui tất cả hạ nhân, chỉ chừa một mình Đồng ma hầu hạ, Bạch Lưu Ly tự nhiên biết chuyện kế tiếp liền không hề cần khách sáo giả mù sa mưa, vốn cũng muốn bình lui Thính Phong cùng Sa Mộc, thế nhưng Sa Mộc ngoan ngoãn lui xuống, trái lại Thính Phong nhất phó thế thái đánh chết cũng không lùi xuống, lý do là “Gia đã phân phó, mấy ngày hắn ở trong ngục, Thính Phong phải thời khắc đi theo bên cạnh Bạch gia chủ.”
Bạch Lưu Ly rất là bất đắc dĩ, Bách Lý Vân Tựu lãnh diện nam kia khi nào quan tâm an nguy của nàng như vậy? Bất quá nếu đuổi không đi, Bạch Lưu Ly chỉ có thể hướng Tiêu đại phu nhân bất đắc dĩ giải thích, Tiêu đại phu nhân chỉ là cười không lưu ý lắm, “Vô sự vô sự, lẽ nào có nam nhân săn sóc Bạch gia chủ như thế, lão phụ đương nhiên không thể mạt sát quan ái của Vân vương gia đối với Bạch gia chủ.”
“Đa tạ lý giải của Tiêu đại phu nhân.” Tâm trạng Bạch Lưu Ly không vui, đợi nàng phải thật tốt hỏi Bách Lý Vân Tựu một chút, ném một Thính Phong ở bên người nàng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng đến tột cùng có ý tứ gì, nếu không phải ở Tiêu phủ, nàng định trước đem Thính Phong tiểu tử chết tiệt này chộp tới hỏi một chút.
Bạch Lưu Ly nói xong cũng không nói nữa, mà là nâng trà trản trong tay chậm rãi phẩm trà, Tiêu đại phu nhân nhìn nàng chằm chằm một cái, trong thời gian ngắn, trong mắt nàng sớm đã có nghìn vạn lần tư tự hiện lên, sau đó chỉ thấy nàng từ tay áo lấy ra một phong thư, nhìn Bạch Lưu Ly hỏi: “Không biết Bạch gia chủ mấy ngày trước đây mang thư đến Tiêu phủ, theo như trên thư, có phải thật?”
Bạch Lưu Ly chú ý tới tay cầm thư của Tiêu đại phu nhân cực kỳ khẽ run, tâm trạng thoả mãn, xem ra là hễ là chuyện có liên quan đến Tiêu An Tâm, cũng có thể làm cho nàng cực kỳ lưu ý.
“Tiêu gia cùng Bạch gia hầu như không có vãng lai đã mười năm, Lưu Ly bây giờ muốn cùng Tiêu phủ nối lại tình xưa cũng không kịp, lại làm sao dám lừa gạt Tiêu đại phu nhân, Tiêu đại phu nhân, người nói đúng không?” Bạch Lưu Ly nhẹ tay đậy lại nắp trà trản, khóe miệng hàm tiếu, “Tiêu đại phu nhân hôm qua ở Hình bộ xem như là có ân với Lưu Ly, Lưu Ly lại làm sao có đạo lý llừa dối ân nhân.”
Đúng vậy. . . Tiêu gia cùng Bạch gia không vãng lai đã có mười năm, Noãn muội chết cũng có mười năm rồi, Noãn muội cũng chưa từng lừa nàng, nữ nhi của nàng, làm sao sẽ lừa nàng?
“Thứ Bạch gia chủ kia muốn từ Tiêu gia là gì?” Có lẽ là nghĩ tới chuyện của trước đây, ánh mắt của Tiêu đại phu nhân có chút sương mù phiêu hốt, nhiên mặc dù như vậy, nàng lại tinh tường biết thiên hạ không có bánh màn thầu ăn không phải trả tiền, người trước mắt, không có khả năng không cầu hồi báo trị liệu An nhi của nàng.
Thế nhưng, An nhi là mạng của nàng, dù cho nàng phải lấy toàn thế giới để đổi mạng của An nhi, nàng cũng nguyện ý.
“Đồ Lưu Ly mong muốn từ Tiêu gia mà nói cũng không tính là chuyện khó, Tiêu đại phu nhân vẫn là hài lòng bản lĩnh bản lĩnh Lưu Ly trước, bằng không cũng xem như là Lưu Ly lừa gạt phu nhân rồi?” Đích xác, đồ nàng mong muốn đối với Tiêu gia có các cửa hiện trải rộng toàn bộ Trạch quốc mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện khó.
“Cũng tốt.” Tiêu đại phu nhân khẽ gật đầu, được Đồng ma đỡ đứng lên, “Vậy liền thỉnh Bạch gia chủ theo lão phụ đến đây đi.”
Trà trong trà trản của Bạch Lưu Ly còn chưa uống được phân nửa, bởi vậy có thể nhìn ra được trình độ quan tâm khẩn trương ái tử của Tiêu đại phu nhân, chỉ là Bạch Lưu Ly cũng không ngại, nàng cũng muốn gặp thiếu gia Tiêu gia sáu năm trước bởi vì thân thể suy nhược đến cực điểm được Cửu Sơn đạo nhân mang đến Cửu sơn chữa trị đến tột cùng trưởng thành thành dáng dấp gì, lại không biết khi hắn về đến Tố thành, trái lại không có ở đầu đường cuối ngõ đế đô nghe được bất luận tin tức gì về chuyện hắn trở về.
Về phần nàng là làm thế nào biết tin tức hắn đã Tiêu phủ, là Bách Lý Vân Tựu nói cho nàng biết, đêm đó, nàng vốn là đi hỏi thăm Bách Lý Vân Tựu nơi nào có thể tìm sư phó luyện xuệ cương, vừa vặn đụng phải Bạch Trân Châu không biết tự lượng sức mình mà thôi.
Bách Lý Vân Tựu không cùng nàng nói thêm cái gì, chỉ nói Tiêu gia nhất định có thể có được thứ nàng mong muốn, chỉ cần nàng có thể trị hết bệnh nan y trên người thiếu công tử Tiêu gia.
Nàng đương nhiên nghe ra được ngụ ý của Bách Lý Vân Tựu, đó là thiếu công tử Tiêu gia Tiêu An Tâm về tới đế đô Tiêu phủ, nếu hắn vẫn ở trên Cữu sơn, có Cửu Sơn đạo nhân, căn bản cũng không cần bất luận kẻ nào thay hắn trị liệu, nếu Tiêu An Tâm chưa có trở lại Tiêu phủ, đó chính là Cửu Sơn đạo nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không Tiêu phủ sẽ không bí mật tìm thần y khắp thiên hạ.
Nên, nàng mới lệnh Sa Mộc đưa đến Tiêu phủ lá thư này.
Về phần bệnh nan y của Tiêu An Tâm chính là loại nào, dĩ nhiên có thể để Tiêu phủ Tiêu phủ tìm thần y của toàn bộ Diệu Nguyệt đại lục, từ trước còn chưa bao giờ có bệnh nan y nàng không chữa khỏi, đây liền để nàng đối với Tiêu An Tâm chưa từng gặp gỡ thấy hứng thú.
Bạch Lưu Ly theo Tiêu đại phu nhân lại bắt đầu vòng trên hành lang Tiêu phủ, Tiêu đại phu nhân tựa hồ không có lời gì, thậm chí không cùng Bạch Lưu Ly nói chứng bệnh của Tiêu An Tâm ra sao, chẳng qua là khi nàng đi tới trước nguyệt môn dưới cây mai liền dừng bước, lúc này mới xoay người nhìn về phía Bạch Lưu Ly.
“Tiểu nhi hỉ tĩnh, không thích tranh cãi ầm ĩ, cũng không bất luận đại phu nào tới gần, trong cuộc sống bình thường ít để đại phu bắt mạch, đây cũng là chỗ đau đầu nhất của lão phụ.” Tiêu đại phu nhân đang nói đến Tiêu An Tâm, hoàn toàn không có thái độ nữ cường nhân, chỉ là một mẫu thân quan tâm cùng từ ái hài nhi, cùng với đau lòng và bất đắc dĩ, “Mặc kệ Bạch gia chủ có thể trị liệu hết bệnh của tiểu nhi không, nếu là Bạch gia chủ có thể không để tiểu nhi phản cảm, có thể bắt được mạch của tiểu nhi, nói trạng huống thân thể của tiểu nhi cho lão phụ, lão phụ liền đáp ứng điều kiện của Bạch gia chủ.”
Đơn giản như vậy? Trong lòng Bạch Lưu Ly thiêu thiêu mi, trong lòng muốn cười, xem ra còn là một nhi tử không cho cha nương bớt lo.
Chỉ nghe Tiêu đại phu nhân lại có chút bất đắc dĩ nói: “Lão phụ liền chỉ đưa Bạch gia chủ đến đây, nếu là lại đi vào trong, tiểu nhi liền biết lão phụ mời đại phu đến, về phần Thính Phong công tử ——”
Trong lòng Bạch Lưu Ly vừa định nói Tiêu đại phu nhân để Thính Phong dừng lại, ai biết Tiêu đại phu nhân nói: “Tiểu nhi nhiều năm không ở Tố thành, nghĩ đến sẽ không biết mặt của Thính Phong công tử, nếu Thính Phong công tử muốn một tấc cũng không rời che chở Bạch gia chủ, liền nhất tề đi vào cũng không sao, có thể thêm một danh công tử ở bên cạnh, Bạch gia chủ có thể dễ nói chuyện chút.”
(Luna: Ta sớm đoán ra ông này là ai rồi, có lẽ các nàng cũng đoán ra ha)
“Phu nhân yên tâm, Lưu Ly sẽ không để cho phu nhân thất vọng.”
“Như vậy. Lão phụ liền ở thiên thính chờ tin tức tốt của Bạch gia chủ.” Tiêu đại phu nhân lại một lần nữa đưa mắt nhìn Bạch Lưu Ly một mắt, nhìn Bạch Lưu Ly vào Mai viên, mới khẽ thở dài một cái xoay người ly khai.
“Phu nhân chớ quá đau lòng, ta xem Bạch gia chủ này rất có khí khái của mẫu thân nàng năm đó, công tử sẽ không ghét nàng mới đúng.” Đồng ma ở bên trấn an nói.
“Chỉ hy vọng như thế.” Tiêu đại phu nhân đối với cách nhìn của Đồng ma không có bất kỳ dị nghị gì, chỉ là trong con ngươi nhãn thần càng lộ vẻ bất an, “Hy vọng y thuật của nàng có thể kế tục Noãn muội.”
Mai viên rất lớn, không ai ở phía trước dẫn đường, Bạch Lưu Ly chỉ có thể theo đường nhỏ đi vào trong, phát hiện toàn bộ Mai viên ngoại trừ mai ra không còn thực vật khác, có thể thấy được chủ nhân của Mai viên này rất thiên vị cây mai, khí hậu của cuối mùa thu đã rất là hàn lãnh, để trên cây mai đã kết lên nụ hoa nho nhỏ, loáng thoáng mang theo hương hoa mai khinh đạm.
Bạch Lưu Ly không nói gì, Thính Phong cũng không có ý định nói, hai người đều ở đây cùng làm một việc, đó chính là nghiêm túc quan sát toàn bộ Mai viên này.
Chợt có tranh âm boong boong, trong tức khắc biến thành du dương, uyển chuyển trầm thấp, coi như cận bên tai, lại như xa nơi chân trời, mang theo vài phần u lãnh của tàn đông, để tâm kẻ khác sinh cảm giác phiền muộn.
Bạch Lưu Ly không khỏi theo tiếng đi, càng gần tranh âm, càng giác mình là một khách phiền muộn ở thế gian này.
“Tàn tuyết ngưng huy lãnh bình phong, lạc mai hoành địch dĩ ba canh. Canh vô nhân xử nguyệt lung minh. Ngã thị nhân gian trù trướng khách, tri quân hà sự lệ túng hoành. Đoạn trường thanh lý ức bình sinh.” Không khỏi để, Bạch Lưu Ly khoan thai ngâm một bài thơ, tranh âm chỗ rơi là lúc đi tới bên đình, mỉm cười, tán thưởng, nói, “Công tử hảo cầm nghệ.”
Vì cự ly, cũng vì cây mai trước mặt che lại, Bạch Lưu Ly không có thể thấy rõ dung mạo của người đang cúi đầu phủ tranh, một đôi hắn một thân bạch y như tuyết, tóc dài như mực, mười ngón thon dài trắng nõn, nhưng cũng không khó nhìn ra đó là tay của nam nhân mới có, nghĩ đến là thiếu công tử Tiêu gia Tiêu An Tâm không thể nghi ngờ.
Mà khi Bạch Lưu Ly ngâm ra một bài thơ như vậy, tranh âm hơi ngừng, Bạch Lưu Ly không có nhìn thấy một đôi tay phủ tranh run lên một cái không thể nhận ra, nam tử chậm rãi ngẩng đầu, cùng lúc đó, Bạch Lưu Ly cũng đi tới trước mặt đình.
Ở bốn mắt giao nhau một khắc kia, trong mắt hai người đồng thời có khiếp sợ chợt lóe lên, tiện đà là Bạch Lưu Ly cạn tiếu ôm quyền, “Nguyên lai công tử là Tiêu thiếu công tử, lần trước còn chưa đáp tạ ân cứu mạng của công tử, không nghĩ đến còn có thể gặp phải công tử, còn thỉnh công tử thụ cúi đầu của Lưu Ly để bày tỏ lòng cảm kích.”
Không nghĩ tới bạch y nam tử từng cứu nàng một mạng ở Chiêm Vân tự lại chính là thiếu công tử Tiêu gia Tiêu An Tâm, công tử trẻ tuổi để cho nàng cảm giác hứng thú thâm thụ tam âm tuyệt mạch, nàng còn đang suy nghĩ đợi nàng nhàn hạ phải làm sao để tìm cho ra, hôm nay đúng là không cần tìm liền phát hiện, thế gian có một số việc chính là trùng hợp.
“Không được cho phép của công tử liền tự tiện xông vào đình viện của công tử, ngươi là muốn ta đuổi ngươi đi hay ngươi tự đi?” Nữ tử hôi y đang cầm một chén kiểu bạch sắc đi tới khi nhìn đến Bạch Lưu Ly trong nháy mắt liền cả người sát ý băng hàn, chắn trước mặt Tiêu An Tâm.
“Quân Mi không được vô lễ.” Tiêu An Tâm khinh xích nữ tử hôi y tên Quân Mi một tiếng, “Đây là gia chủ của Bạch gia, còn không gặp qua Bạch gia chủ?”
Tuy là trách cứ, rõ ràng ôn hòa để người không cảm giác được thanh âm nghiêm nghị, lại phảng phất lộ ra một lực lượng cho người không dám chống lại, để Quân Mi lập tức cải biến thái độ, mặc dù không tình nguyện, lại vẫn cung kính hành lễ với Bạch Lưu Ly.
“Thiếu công tử nhận ra Lưu Ly?” Bạch Lưu Ly mỉm cười trong tròng mắt dẫn theo vị đạo tìm tòi nghiên cứu, nếu là hắn sớm nhận thức nàng, vậy chuyện hắn ở Chiêm Vân tự cứu nàng, nàng liền phải nghĩ theo hướng khác.
“Nghe gia mẫu nói, đêm trước Bạch cô nương cùng gia mẫu chơi cờ, tại hạ nghĩ, cô nương có thể đi vào viện tử của tại hạ tên là ‘Lưu Ly’, xác nhận Bạch gia Bạch cô nương không thể nghi ngờ, không biết tại hạ đoán có đúng không?” Nét mặt của Tiêu An Tâm thủy chung lộ mặt ôn hòa, rõ ràng tướng mạo bình thường, nhiên mỗi khi thấy một đôi ánh sáng ngọc của hắn dường như tinh không cũng làm cho người có chút mắt lom lom.
“Không hổ là Thiếu công tử, Lưu Ly bội phục.” Nhất ngôn nhất ngữ, Bạch Lưu Ly quan sát đến sắc mặt của Tiêu An Tâm, đúng là tái nhợt đến gần như không có một tia huyết sắc, xem ra tình huống xác thực không ổn, cũng khó trách Tiêu đại phu nhân sẽ chọn tin tưởng Bạch gia đã mười năm không vãng lai.
“Mới vừa nghe bài thơ Bạch cô nương phối cho khúc của tại hạ, tại hạ cảm thấy cùng tranh khúc rất thích hợp, Bạch cô nương đối với tranh khúc cũng có nghiên cứu?” Tiêu An Tâm nói chuyện khinh ho khan vài tiếng, Quân Mi lập tức đem chén kiểu trong tay đặt ở trên bàn, tiến lên vỗ nhẹ lưng hắn vì hắn thuận khí.
“Không thể nói là nghiên cứu, có biết một ít mà thôi.” Bạch Lưu Ly nhìn thần thái cử chỉ của Quân Mi liễm liễm nhãn thần, sau đó liền đem lực chú ý dời đến chén kiểu, chỉ thấy chén kiểu chứa nước canh đen đặc, nghĩ đến chắc là nước thuốc của Tiêu An Tâm.
“Không biết Bạch cô nương có hứng thú vào trong sảnh của tại hạ ngồi một chút? Tại hạ muốn mời Bạch cô nương viết xuống bài thơ cô nương vừa đọc không biết cô nương có nguyện ý?” Thời gian Tiêu An Tâm nói ra những lời này, tay khẽ vuốt ở trên lưng hắn tay của Quân Mi cứng đờ, sau đó lúc Tiêu An Tâm chặt nhìn Bạch Lưu Ly thì chậm rãi thu tay về.
Bạch Lưu Ly tự nhiên ứng hảo, bởi vì chỉ có vào phòng, nàng mới có thể bắt mạch đập của Tiêu An Tâm, bất quá một bài thơ mà thôi, cũng không khách khí, huống chi cũng không phải là nàng tự nghĩ ra, bất quá là nàng cảm thấy bài thơ này cùng tránh khúc lúc nãy của Tiêu An Tâm khảy ý cảnh rất là tương xứng, tiện miệng mang ra mà thôi.
Tiêu An Tâm giống bây giờ mới phát hiện tồn tại của Thính Phong, mới hỏi: “Không biết vị này các hạ là. . .”
Còn không để Bạch Lưu Ly há mồm, Thính Phong cũng đã tự giới thiệu mình: “Tại hạ Thính Phong, vì Vân vương Thính Phong quản sự, Vương gia bị oan uổng nhập ngục, lo lắng Bạch gia chủ sẽ vì hắn mà gặp bất kỳ bất trắc, toại dặn Thính Phong đến tùy thân bảo hộ Bạch gia chủ.”
Thính Phong cũng mặc kệ lời của Tiêu đại phu nhân, không cố kỵ chút nào tự giới thiệu, thân phận của gia không có gì không gặp được người, hắn không thể bôi nhọ danh tiếng của Vân vương phủ, mặc dù trong mắt người Vân vương phủ căn bản cũng không có danh tiếng gì đáng nói.
“Nguyên lai là Thính Phong công tử của Vân vương phủ, thất kính, vậy Bạch cô nương cùng Thính Phong công tử đại sảnh thỉnh.” Tiêu An Tâm nói xong, Quân Mi thay hắn đẩy lui mộc lăn ỷ, hạ đình, đến thính tử.
Lúc Tiêu An Tâm kinh qua trước mặt Thính Phong, Thính Phong tinh tường thấy bạch ngọc tiêu hắn đeo ở hông, chấn kinh đến khó diễn tả được.
Đó là ——!?
Thính tử nam diện có một gian cầm thất, cửa sổ liên địa, đối diện là rừng mai, sa trướng tú hoa mai mễ sắc rủ xuống, trong cầm thất bày ba trương cầm, mỗi trên kệ trương cầm là một đàn tranh khổ không đồng nhất, chỉ là giá cầm khá cao, không thích hợp ngồi xổm xuống khảy, nghĩ đến là Tiêu An Tâm đi đứng bất tiện mà thiết kế, trái phải hai bên hai bên của giá cầm bày đàn tranh, cầm ngoại trừ đàn tranh ra, liền chỉ có tiêu, các loại tiêu làm bằng gỗ các loại treo đầy tường, nhìn ra được Tiêu An Tâm có bao nhiêu thích tranh cùng tiêu.
Bạch Lưu Ly sở dĩ thức âm luật, chỉ là bởi vì đời trước nàng muốn giết một người, đó là một nam nhân một nhạc khí cổ điển Trung Quốc thành nghiện, vì nhân lúc hắn không phòng bị lấy tính mệnh của hắn, nàng dùng tròn nửa năm học tập các loại tri thức có liên quan cổ nhạc, cũng may nàng đối với nhạc lý còn có thiên tư, quá trình cũng không có quá mức trắc trở, không nghĩ tới hôm nay phát ra công dụng, để Tiêu An Tâm thoạt nhìn ái tranh tiêu thành nghiện này kéo gần khoảng cách.
Từ lúc Bạch Lưu Ly viết xong trên giấy giao đến trong tay Tiêu An Tâm xongm ánh mắt của Tiêu An Tâm liền không còn có rời Bạch Lưu Ly, điều này làm cho Quân Mi vốn là gương mặt lạnh như băng càng lạnh như băng, cũng để cho trong lòng Thính Phong hết sức không vui, tuy rằng hắn không coi trọng Bạch Lưu Ly vi chủ mẫu của khi bọn hắn, nhưng nàng cũng là nữ nhân gia nhận định, há là còn có thể để nam nhân khác nhìn chằm chằm như thế? Đây quả thực tựa như không đem tồn tại của gia để trong mắt một dạng, bào hắn làm sao có thể khoan khoái được?
Thính Phong lúc này nghĩ, nếu như Chiểu thiếu gia ở thì tốt rồi, Chiểu thiếu gia há miệng định có thể đưa Tiêu thiếu công tử tâm hoài bất quỹ này mắng để hắn muốn đâm mù hai mắt của mình, đáng tiếc Chiểu thiếu gia không ở nơi này, mà hắn cũng không phải Chiểu thiếu gia, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Bạch Lưu Ly, không phải là sinh sự.
“Tàn tuyết ngưng huy lãnh bình phong, lạc mai hoành địch dĩ ba canh. Canh vô nhân xử nguyệt lung minh. Ngã thị nhân gian trù trướng khách, tri quân hà sự lệ túng hoành. Đoạn trường thanh lý ức bình sinh.” Tiêu An Tâm nhìn chữ nhỏ xinh đẹp trên tuyên chỉ trong tay, chậm rãi đọc lên từng chữ trên giấy, thanh âm của hắn rất nhu, rất nhẹ, cảm giác lúc Bạch Lưu Ly đọc lên hoàn toàn khác nhau, mang theo cảm giác u lạnh phiền muộn, mang người dẫn vào trong họa ——
Buổi tối của mùa đông, trong viện tuyết đọng ánh trăng thanh huy rọi, phản chiếu bình phong càng thêm thanh lãnh ảm đạm, đã là canh ba, là ai thổi một khúc địch, khúc điệu hoa mai rơi liên tục, đêm khuya không người, chỉ có ánh trăng mông lung.
“Đây là thơ của Dung Nhược, hoán khê sa.” Cuối cùng, Bạch Lưu Ly, Thính Phong cùng Quân Mi ba người đều bị Tiêu An Tâm lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục niệm tụng thanh lĩnh nhập trong cảnh thanh lãnh đêm đông, Tiêu An Tâm bỗng nhiên chặt đứt ngâm niệm, mà là ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Lưu Ly đang ở bộ dạng khom người khẽ vuốt đàn tranh trên kệ, ánh mắt ôn hòa.
Bạch Lưu Ly bỗng dưng ngẩng đầu, chống lại hai tròng mắt của Tiêu An Tâm, tựa hồ từ trong tròng mắt hắn nhìn thấy gì tin tức lệnh nàng ngạc nhiên.
Tiêu An Tâm, cũng biết Dung Nhược?
Nhưng, thế giới này, không có Khuất Nguyên, không có tồn tại Lý Bạch Đỗ Phủ, không có tồn tại Lý Thương Ẩn, càng không có tồn tại Nạp Lan Dung Nhược, đó là nói, lịch sử Trung quốc, ở chỗ này hết thảy không có.
Đã không có tồn tại nhân hòa sự, lại không thể có người biết, nhiên Tiêu gia thiếu công tử trước mắt này lại có thể nói ra hoán khê sa của Dung Nhược, điều này nói rõ cái gì?
(Luna: Lại thêm một người xuyên không????)
—— đề lời nói ngoài ——
Ngày mai vạn canh.
Thúc biết, cô lạnh môn ở khinh bỉ thúc. . . A-men. . .
Editor: Luna Huang
Vòng qua tường gạch xanh xây làm bình phong ở cổng, chưa được mấy bước, đó là hay hành lang dài không thấy đích, dưới hành lang phiền phức, trụy cây đèn điêu khắc, giữ hai hành lang, là giả sơn đá lởm chởm, cùng hoa cỏ đã khô vàng hơn phân nửa là vào mùa này, hành lang tựa hồ đi không tới đầu, gia đinh dẫn đường dừng lại trước cửa một đạo một nguyệt môn, xoay người hướng Bạch Lưu Ly làm động tác thỉnh, liền vào nguyệt môn, Bạch Lưu Ly đi theo.
Vào nguyệt môn, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên trống trải, đầu tiên đập vào mi mắt đó là ao uông bích sóng lân lân dưới chân, mãn trì có sen khô, lá sen khô vàng dán chặt mặt nước, nhuộm đẫm vị đạo cuối mùa thu, thỉnh thoảng có thể thấy được hồng sắc trong lá khô, mặt ao bình tĩnh, nước gợn nhè nhẹ.
Đường dưới chân là lang kiều xây trên mặt trì, cong cong chiết bắt qua trì, lang kiều trung đoạn, có một tòa đình lục giác điêu đính tỉ mỉ, vay quanh trì đầy lá sen khô, như có ý thơ.
Lại đi vào trong, một đạo ly ba tường ngăn cách đường thật cao, cách ly ba tường, là một mảnh thực vật nhỏ thâm lục, mặc dù không thể đến gần xem, nhưng lấy ánh mắt độc y thế gia con một mấy đời của Bạch Lưu Ly vẫn có thể nhìn ra được, tất cả đều là dược thảo.
Mà ngoài ly ba trường, còn lại là cách hai ba trượng dều có một thủ vệ thần tình lãnh ngạnh đứng thủ, vì bảo vệ một mảnh dược thảo trong ly ba tường mà tồn tại.
Gia đinh dẫn đường không dám tới gần nữa, chỉ là cùng thủ vệ ngoài ly ba tường nói câu gì, liền cung kính lui xuống, thủ vệ ôn hoà nhìn ba người Bạch Lưu Ly một mắt, đẩy cửa nhỏ trên ly ba tường ra, đi vào.
Bạch Lưu Ly im lặng không lên tiếng, Sa Mộc buông suy nghĩ xuống ánh mắt không như ý quan sát tình cảnh của phủ đệ người khác, Thính Phong còn lại là chăm chú nhìn ly ba tường trước mắt, cùng với vườn thảo dược trong ly ba tường, như có điều suy nghĩ.
Không bao lâu, chỉ thấy một danh phụ nhân mặc ám lam sắc bố y từ trong vườn thảo dược nhỏ đi ra, chính là Tiêu đại phu nhân, oản một phụ nhân kế cực kỳ thông thường, trên búi tóc có một cây kinh sai, trên người không có phối bất kỳ trang sức nào, hơn nữa trên mặt nàng tiếu ý hiền hoà, mộc mạc đến tựa như một phụ nhân bình thường, mà không giống như là nữ cường nhân trong miệng bách tính nói.
Khi Tiêu đại phu nhân nhìn đến Bạch Lưu Ly thì hiển nhiên rất là vui vẻ, cười đến của khóe mắt sâu hơn chút, “Nguyên là Bạch gia chủ tới, lão phụ một thân trang phục thất lễ, thỉnh Bạch gia chủ theo Đồng ma đến thiên thính ngồi, trước nếm thử trà của Tiêu phủ, lão phụ thay đổi thân xiêm y liền ra đó.”
Tiêu đại phu nhân nói xong, quay đầu phân phó lão phụ nhân bên người một câu, phụ nhân đi theo bên cạnh Tiêu đại phu nhân hoàn toàn không có cảm giác tồn tại lập tức tiến lên hướng Bạch Lưu Ly làm động tác “Bên này thỉnh”, vẫn cúi đầu lệnh Bạch Lưu Ly như cũ không có cách nào khác thấy rõ dung mạo của nàng, chỉ nghe nàng cung kính nói: “Bạch gia chủ, mời theo tiểu nhân bên này.”
Thính Phong khi nhìn đến Tiêu đại phu nhân những năm gần đây rất ít xuất hiện ởngoài, nhướng mày, sau đó rũ mí mắt xuống, không có ý định để Tiêu đại phu nhân chú ý tới sự hiện hữu của hắn, nhưng Tiêu đại phu nhân tựa hồ hết lần này tới lần khác chú ý tới hắn, cười hỏi: “Nếu là lão phụ nhớ không lầm, vị công tử này xác nhận Thính Phong công tử bên người Vân vương gia, không biết lão phụ nói có đúng không?”
Trong lòng Thính Phong ngẩn ra, sau đó hướng Tiêu đại phu nhân ôm quyền khom người cúi đầu, lễ phép nói: “Tiêu đại phu nhân còn nhớ rõ Thính Phong, Thính Phong thụ sủng nhược kinh, đại phu nhân nhớ không lầm, chính là Thính Phong.”
“Xem ra ánh mắt của lão phụ còn chưa hoa.” Tiêu đại phu nhân hiền hoà cười cười, “Lão phụ cũng nghe nói chuyện của Vân vương gia cùng Bạch gia chủ, nghĩ đến trong lòng là Vân vương gia cực kỳ lưu ý Bạch gia chủ, nếu không cũng sẽ không để Thính Phong công tử đi theo bên cạnh Bạch gia chủ.”
Bạch Lưu Ly hơi cụp mắt, cho người nhìn không ra suy nghĩ trong lòng nàng, Thính Phong còn lại là trong lòng sinh ra một phần cảnh giác, bởi vì phòng người chi tâm không thể không có, chỉ nghe Tiêu đại phu nhân hãy còn khẽ thở dài một hơi, “Chỉ là không nghĩ tới hôm nay xảy ra chuyện lệnh bách tính hoảng loạn như thế, còn hy vọng thái tử điện hạ mau điều tra rõ chân tướng của chuyện trả Vân vương gia một thuần khiết mới đúng.”
(Luna: Ổng nói ổng muốn ở trỏng làm khách mà :D)
Trong miệng Tiêu đại phu nhân nói, tự nhiên là chuyện Bách Lý Vân Tựu sát nhân, Bạch Lưu Ly ngước mắt có chút sốt ruột nhìn Tiêu đại phu nhân, “Tiêu đại phu nhân cũng biết được Vương gia là bị người vu oan giá họa sao?”
Tiêu đại phu nhân chỉ là hiền hoà cười, không trả lời vấn đề của Bạch Lưu Ly, Đồng ma lại nói một tiêng “Bạch gia chủ bên này thỉnh”, Bạch Lưu Ly liền không hề ở chỗ này dừng lại lâu, theo Đồng ma đi.
Thiên đại sảnh, Tiêu đại phu nhân bình lui tất cả hạ nhân, chỉ chừa một mình Đồng ma hầu hạ, Bạch Lưu Ly tự nhiên biết chuyện kế tiếp liền không hề cần khách sáo giả mù sa mưa, vốn cũng muốn bình lui Thính Phong cùng Sa Mộc, thế nhưng Sa Mộc ngoan ngoãn lui xuống, trái lại Thính Phong nhất phó thế thái đánh chết cũng không lùi xuống, lý do là “Gia đã phân phó, mấy ngày hắn ở trong ngục, Thính Phong phải thời khắc đi theo bên cạnh Bạch gia chủ.”
Bạch Lưu Ly rất là bất đắc dĩ, Bách Lý Vân Tựu lãnh diện nam kia khi nào quan tâm an nguy của nàng như vậy? Bất quá nếu đuổi không đi, Bạch Lưu Ly chỉ có thể hướng Tiêu đại phu nhân bất đắc dĩ giải thích, Tiêu đại phu nhân chỉ là cười không lưu ý lắm, “Vô sự vô sự, lẽ nào có nam nhân săn sóc Bạch gia chủ như thế, lão phụ đương nhiên không thể mạt sát quan ái của Vân vương gia đối với Bạch gia chủ.”
“Đa tạ lý giải của Tiêu đại phu nhân.” Tâm trạng Bạch Lưu Ly không vui, đợi nàng phải thật tốt hỏi Bách Lý Vân Tựu một chút, ném một Thính Phong ở bên người nàng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng đến tột cùng có ý tứ gì, nếu không phải ở Tiêu phủ, nàng định trước đem Thính Phong tiểu tử chết tiệt này chộp tới hỏi một chút.
Bạch Lưu Ly nói xong cũng không nói nữa, mà là nâng trà trản trong tay chậm rãi phẩm trà, Tiêu đại phu nhân nhìn nàng chằm chằm một cái, trong thời gian ngắn, trong mắt nàng sớm đã có nghìn vạn lần tư tự hiện lên, sau đó chỉ thấy nàng từ tay áo lấy ra một phong thư, nhìn Bạch Lưu Ly hỏi: “Không biết Bạch gia chủ mấy ngày trước đây mang thư đến Tiêu phủ, theo như trên thư, có phải thật?”
Bạch Lưu Ly chú ý tới tay cầm thư của Tiêu đại phu nhân cực kỳ khẽ run, tâm trạng thoả mãn, xem ra là hễ là chuyện có liên quan đến Tiêu An Tâm, cũng có thể làm cho nàng cực kỳ lưu ý.
“Tiêu gia cùng Bạch gia hầu như không có vãng lai đã mười năm, Lưu Ly bây giờ muốn cùng Tiêu phủ nối lại tình xưa cũng không kịp, lại làm sao dám lừa gạt Tiêu đại phu nhân, Tiêu đại phu nhân, người nói đúng không?” Bạch Lưu Ly nhẹ tay đậy lại nắp trà trản, khóe miệng hàm tiếu, “Tiêu đại phu nhân hôm qua ở Hình bộ xem như là có ân với Lưu Ly, Lưu Ly lại làm sao có đạo lý llừa dối ân nhân.”
Đúng vậy. . . Tiêu gia cùng Bạch gia không vãng lai đã có mười năm, Noãn muội chết cũng có mười năm rồi, Noãn muội cũng chưa từng lừa nàng, nữ nhi của nàng, làm sao sẽ lừa nàng?
“Thứ Bạch gia chủ kia muốn từ Tiêu gia là gì?” Có lẽ là nghĩ tới chuyện của trước đây, ánh mắt của Tiêu đại phu nhân có chút sương mù phiêu hốt, nhiên mặc dù như vậy, nàng lại tinh tường biết thiên hạ không có bánh màn thầu ăn không phải trả tiền, người trước mắt, không có khả năng không cầu hồi báo trị liệu An nhi của nàng.
Thế nhưng, An nhi là mạng của nàng, dù cho nàng phải lấy toàn thế giới để đổi mạng của An nhi, nàng cũng nguyện ý.
“Đồ Lưu Ly mong muốn từ Tiêu gia mà nói cũng không tính là chuyện khó, Tiêu đại phu nhân vẫn là hài lòng bản lĩnh bản lĩnh Lưu Ly trước, bằng không cũng xem như là Lưu Ly lừa gạt phu nhân rồi?” Đích xác, đồ nàng mong muốn đối với Tiêu gia có các cửa hiện trải rộng toàn bộ Trạch quốc mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện khó.
“Cũng tốt.” Tiêu đại phu nhân khẽ gật đầu, được Đồng ma đỡ đứng lên, “Vậy liền thỉnh Bạch gia chủ theo lão phụ đến đây đi.”
Trà trong trà trản của Bạch Lưu Ly còn chưa uống được phân nửa, bởi vậy có thể nhìn ra được trình độ quan tâm khẩn trương ái tử của Tiêu đại phu nhân, chỉ là Bạch Lưu Ly cũng không ngại, nàng cũng muốn gặp thiếu gia Tiêu gia sáu năm trước bởi vì thân thể suy nhược đến cực điểm được Cửu Sơn đạo nhân mang đến Cửu sơn chữa trị đến tột cùng trưởng thành thành dáng dấp gì, lại không biết khi hắn về đến Tố thành, trái lại không có ở đầu đường cuối ngõ đế đô nghe được bất luận tin tức gì về chuyện hắn trở về.
Về phần nàng là làm thế nào biết tin tức hắn đã Tiêu phủ, là Bách Lý Vân Tựu nói cho nàng biết, đêm đó, nàng vốn là đi hỏi thăm Bách Lý Vân Tựu nơi nào có thể tìm sư phó luyện xuệ cương, vừa vặn đụng phải Bạch Trân Châu không biết tự lượng sức mình mà thôi.
Bách Lý Vân Tựu không cùng nàng nói thêm cái gì, chỉ nói Tiêu gia nhất định có thể có được thứ nàng mong muốn, chỉ cần nàng có thể trị hết bệnh nan y trên người thiếu công tử Tiêu gia.
Nàng đương nhiên nghe ra được ngụ ý của Bách Lý Vân Tựu, đó là thiếu công tử Tiêu gia Tiêu An Tâm về tới đế đô Tiêu phủ, nếu hắn vẫn ở trên Cữu sơn, có Cửu Sơn đạo nhân, căn bản cũng không cần bất luận kẻ nào thay hắn trị liệu, nếu Tiêu An Tâm chưa có trở lại Tiêu phủ, đó chính là Cửu Sơn đạo nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không Tiêu phủ sẽ không bí mật tìm thần y khắp thiên hạ.
Nên, nàng mới lệnh Sa Mộc đưa đến Tiêu phủ lá thư này.
Về phần bệnh nan y của Tiêu An Tâm chính là loại nào, dĩ nhiên có thể để Tiêu phủ Tiêu phủ tìm thần y của toàn bộ Diệu Nguyệt đại lục, từ trước còn chưa bao giờ có bệnh nan y nàng không chữa khỏi, đây liền để nàng đối với Tiêu An Tâm chưa từng gặp gỡ thấy hứng thú.
Bạch Lưu Ly theo Tiêu đại phu nhân lại bắt đầu vòng trên hành lang Tiêu phủ, Tiêu đại phu nhân tựa hồ không có lời gì, thậm chí không cùng Bạch Lưu Ly nói chứng bệnh của Tiêu An Tâm ra sao, chẳng qua là khi nàng đi tới trước nguyệt môn dưới cây mai liền dừng bước, lúc này mới xoay người nhìn về phía Bạch Lưu Ly.
“Tiểu nhi hỉ tĩnh, không thích tranh cãi ầm ĩ, cũng không bất luận đại phu nào tới gần, trong cuộc sống bình thường ít để đại phu bắt mạch, đây cũng là chỗ đau đầu nhất của lão phụ.” Tiêu đại phu nhân đang nói đến Tiêu An Tâm, hoàn toàn không có thái độ nữ cường nhân, chỉ là một mẫu thân quan tâm cùng từ ái hài nhi, cùng với đau lòng và bất đắc dĩ, “Mặc kệ Bạch gia chủ có thể trị liệu hết bệnh của tiểu nhi không, nếu là Bạch gia chủ có thể không để tiểu nhi phản cảm, có thể bắt được mạch của tiểu nhi, nói trạng huống thân thể của tiểu nhi cho lão phụ, lão phụ liền đáp ứng điều kiện của Bạch gia chủ.”
Đơn giản như vậy? Trong lòng Bạch Lưu Ly thiêu thiêu mi, trong lòng muốn cười, xem ra còn là một nhi tử không cho cha nương bớt lo.
Chỉ nghe Tiêu đại phu nhân lại có chút bất đắc dĩ nói: “Lão phụ liền chỉ đưa Bạch gia chủ đến đây, nếu là lại đi vào trong, tiểu nhi liền biết lão phụ mời đại phu đến, về phần Thính Phong công tử ——”
Trong lòng Bạch Lưu Ly vừa định nói Tiêu đại phu nhân để Thính Phong dừng lại, ai biết Tiêu đại phu nhân nói: “Tiểu nhi nhiều năm không ở Tố thành, nghĩ đến sẽ không biết mặt của Thính Phong công tử, nếu Thính Phong công tử muốn một tấc cũng không rời che chở Bạch gia chủ, liền nhất tề đi vào cũng không sao, có thể thêm một danh công tử ở bên cạnh, Bạch gia chủ có thể dễ nói chuyện chút.”
(Luna: Ta sớm đoán ra ông này là ai rồi, có lẽ các nàng cũng đoán ra ha)
“Phu nhân yên tâm, Lưu Ly sẽ không để cho phu nhân thất vọng.”
“Như vậy. Lão phụ liền ở thiên thính chờ tin tức tốt của Bạch gia chủ.” Tiêu đại phu nhân lại một lần nữa đưa mắt nhìn Bạch Lưu Ly một mắt, nhìn Bạch Lưu Ly vào Mai viên, mới khẽ thở dài một cái xoay người ly khai.
“Phu nhân chớ quá đau lòng, ta xem Bạch gia chủ này rất có khí khái của mẫu thân nàng năm đó, công tử sẽ không ghét nàng mới đúng.” Đồng ma ở bên trấn an nói.
“Chỉ hy vọng như thế.” Tiêu đại phu nhân đối với cách nhìn của Đồng ma không có bất kỳ dị nghị gì, chỉ là trong con ngươi nhãn thần càng lộ vẻ bất an, “Hy vọng y thuật của nàng có thể kế tục Noãn muội.”
Mai viên rất lớn, không ai ở phía trước dẫn đường, Bạch Lưu Ly chỉ có thể theo đường nhỏ đi vào trong, phát hiện toàn bộ Mai viên ngoại trừ mai ra không còn thực vật khác, có thể thấy được chủ nhân của Mai viên này rất thiên vị cây mai, khí hậu của cuối mùa thu đã rất là hàn lãnh, để trên cây mai đã kết lên nụ hoa nho nhỏ, loáng thoáng mang theo hương hoa mai khinh đạm.
Bạch Lưu Ly không nói gì, Thính Phong cũng không có ý định nói, hai người đều ở đây cùng làm một việc, đó chính là nghiêm túc quan sát toàn bộ Mai viên này.
Chợt có tranh âm boong boong, trong tức khắc biến thành du dương, uyển chuyển trầm thấp, coi như cận bên tai, lại như xa nơi chân trời, mang theo vài phần u lãnh của tàn đông, để tâm kẻ khác sinh cảm giác phiền muộn.
Bạch Lưu Ly không khỏi theo tiếng đi, càng gần tranh âm, càng giác mình là một khách phiền muộn ở thế gian này.
“Tàn tuyết ngưng huy lãnh bình phong, lạc mai hoành địch dĩ ba canh. Canh vô nhân xử nguyệt lung minh. Ngã thị nhân gian trù trướng khách, tri quân hà sự lệ túng hoành. Đoạn trường thanh lý ức bình sinh.” Không khỏi để, Bạch Lưu Ly khoan thai ngâm một bài thơ, tranh âm chỗ rơi là lúc đi tới bên đình, mỉm cười, tán thưởng, nói, “Công tử hảo cầm nghệ.”
Vì cự ly, cũng vì cây mai trước mặt che lại, Bạch Lưu Ly không có thể thấy rõ dung mạo của người đang cúi đầu phủ tranh, một đôi hắn một thân bạch y như tuyết, tóc dài như mực, mười ngón thon dài trắng nõn, nhưng cũng không khó nhìn ra đó là tay của nam nhân mới có, nghĩ đến là thiếu công tử Tiêu gia Tiêu An Tâm không thể nghi ngờ.
Mà khi Bạch Lưu Ly ngâm ra một bài thơ như vậy, tranh âm hơi ngừng, Bạch Lưu Ly không có nhìn thấy một đôi tay phủ tranh run lên một cái không thể nhận ra, nam tử chậm rãi ngẩng đầu, cùng lúc đó, Bạch Lưu Ly cũng đi tới trước mặt đình.
Ở bốn mắt giao nhau một khắc kia, trong mắt hai người đồng thời có khiếp sợ chợt lóe lên, tiện đà là Bạch Lưu Ly cạn tiếu ôm quyền, “Nguyên lai công tử là Tiêu thiếu công tử, lần trước còn chưa đáp tạ ân cứu mạng của công tử, không nghĩ đến còn có thể gặp phải công tử, còn thỉnh công tử thụ cúi đầu của Lưu Ly để bày tỏ lòng cảm kích.”
Không nghĩ tới bạch y nam tử từng cứu nàng một mạng ở Chiêm Vân tự lại chính là thiếu công tử Tiêu gia Tiêu An Tâm, công tử trẻ tuổi để cho nàng cảm giác hứng thú thâm thụ tam âm tuyệt mạch, nàng còn đang suy nghĩ đợi nàng nhàn hạ phải làm sao để tìm cho ra, hôm nay đúng là không cần tìm liền phát hiện, thế gian có một số việc chính là trùng hợp.
“Không được cho phép của công tử liền tự tiện xông vào đình viện của công tử, ngươi là muốn ta đuổi ngươi đi hay ngươi tự đi?” Nữ tử hôi y đang cầm một chén kiểu bạch sắc đi tới khi nhìn đến Bạch Lưu Ly trong nháy mắt liền cả người sát ý băng hàn, chắn trước mặt Tiêu An Tâm.
“Quân Mi không được vô lễ.” Tiêu An Tâm khinh xích nữ tử hôi y tên Quân Mi một tiếng, “Đây là gia chủ của Bạch gia, còn không gặp qua Bạch gia chủ?”
Tuy là trách cứ, rõ ràng ôn hòa để người không cảm giác được thanh âm nghiêm nghị, lại phảng phất lộ ra một lực lượng cho người không dám chống lại, để Quân Mi lập tức cải biến thái độ, mặc dù không tình nguyện, lại vẫn cung kính hành lễ với Bạch Lưu Ly.
“Thiếu công tử nhận ra Lưu Ly?” Bạch Lưu Ly mỉm cười trong tròng mắt dẫn theo vị đạo tìm tòi nghiên cứu, nếu là hắn sớm nhận thức nàng, vậy chuyện hắn ở Chiêm Vân tự cứu nàng, nàng liền phải nghĩ theo hướng khác.
“Nghe gia mẫu nói, đêm trước Bạch cô nương cùng gia mẫu chơi cờ, tại hạ nghĩ, cô nương có thể đi vào viện tử của tại hạ tên là ‘Lưu Ly’, xác nhận Bạch gia Bạch cô nương không thể nghi ngờ, không biết tại hạ đoán có đúng không?” Nét mặt của Tiêu An Tâm thủy chung lộ mặt ôn hòa, rõ ràng tướng mạo bình thường, nhiên mỗi khi thấy một đôi ánh sáng ngọc của hắn dường như tinh không cũng làm cho người có chút mắt lom lom.
“Không hổ là Thiếu công tử, Lưu Ly bội phục.” Nhất ngôn nhất ngữ, Bạch Lưu Ly quan sát đến sắc mặt của Tiêu An Tâm, đúng là tái nhợt đến gần như không có một tia huyết sắc, xem ra tình huống xác thực không ổn, cũng khó trách Tiêu đại phu nhân sẽ chọn tin tưởng Bạch gia đã mười năm không vãng lai.
“Mới vừa nghe bài thơ Bạch cô nương phối cho khúc của tại hạ, tại hạ cảm thấy cùng tranh khúc rất thích hợp, Bạch cô nương đối với tranh khúc cũng có nghiên cứu?” Tiêu An Tâm nói chuyện khinh ho khan vài tiếng, Quân Mi lập tức đem chén kiểu trong tay đặt ở trên bàn, tiến lên vỗ nhẹ lưng hắn vì hắn thuận khí.
“Không thể nói là nghiên cứu, có biết một ít mà thôi.” Bạch Lưu Ly nhìn thần thái cử chỉ của Quân Mi liễm liễm nhãn thần, sau đó liền đem lực chú ý dời đến chén kiểu, chỉ thấy chén kiểu chứa nước canh đen đặc, nghĩ đến chắc là nước thuốc của Tiêu An Tâm.
“Không biết Bạch cô nương có hứng thú vào trong sảnh của tại hạ ngồi một chút? Tại hạ muốn mời Bạch cô nương viết xuống bài thơ cô nương vừa đọc không biết cô nương có nguyện ý?” Thời gian Tiêu An Tâm nói ra những lời này, tay khẽ vuốt ở trên lưng hắn tay của Quân Mi cứng đờ, sau đó lúc Tiêu An Tâm chặt nhìn Bạch Lưu Ly thì chậm rãi thu tay về.
Bạch Lưu Ly tự nhiên ứng hảo, bởi vì chỉ có vào phòng, nàng mới có thể bắt mạch đập của Tiêu An Tâm, bất quá một bài thơ mà thôi, cũng không khách khí, huống chi cũng không phải là nàng tự nghĩ ra, bất quá là nàng cảm thấy bài thơ này cùng tránh khúc lúc nãy của Tiêu An Tâm khảy ý cảnh rất là tương xứng, tiện miệng mang ra mà thôi.
Tiêu An Tâm giống bây giờ mới phát hiện tồn tại của Thính Phong, mới hỏi: “Không biết vị này các hạ là. . .”
Còn không để Bạch Lưu Ly há mồm, Thính Phong cũng đã tự giới thiệu mình: “Tại hạ Thính Phong, vì Vân vương Thính Phong quản sự, Vương gia bị oan uổng nhập ngục, lo lắng Bạch gia chủ sẽ vì hắn mà gặp bất kỳ bất trắc, toại dặn Thính Phong đến tùy thân bảo hộ Bạch gia chủ.”
Thính Phong cũng mặc kệ lời của Tiêu đại phu nhân, không cố kỵ chút nào tự giới thiệu, thân phận của gia không có gì không gặp được người, hắn không thể bôi nhọ danh tiếng của Vân vương phủ, mặc dù trong mắt người Vân vương phủ căn bản cũng không có danh tiếng gì đáng nói.
“Nguyên lai là Thính Phong công tử của Vân vương phủ, thất kính, vậy Bạch cô nương cùng Thính Phong công tử đại sảnh thỉnh.” Tiêu An Tâm nói xong, Quân Mi thay hắn đẩy lui mộc lăn ỷ, hạ đình, đến thính tử.
Lúc Tiêu An Tâm kinh qua trước mặt Thính Phong, Thính Phong tinh tường thấy bạch ngọc tiêu hắn đeo ở hông, chấn kinh đến khó diễn tả được.
Đó là ——!?
Thính tử nam diện có một gian cầm thất, cửa sổ liên địa, đối diện là rừng mai, sa trướng tú hoa mai mễ sắc rủ xuống, trong cầm thất bày ba trương cầm, mỗi trên kệ trương cầm là một đàn tranh khổ không đồng nhất, chỉ là giá cầm khá cao, không thích hợp ngồi xổm xuống khảy, nghĩ đến là Tiêu An Tâm đi đứng bất tiện mà thiết kế, trái phải hai bên hai bên của giá cầm bày đàn tranh, cầm ngoại trừ đàn tranh ra, liền chỉ có tiêu, các loại tiêu làm bằng gỗ các loại treo đầy tường, nhìn ra được Tiêu An Tâm có bao nhiêu thích tranh cùng tiêu.
Bạch Lưu Ly sở dĩ thức âm luật, chỉ là bởi vì đời trước nàng muốn giết một người, đó là một nam nhân một nhạc khí cổ điển Trung Quốc thành nghiện, vì nhân lúc hắn không phòng bị lấy tính mệnh của hắn, nàng dùng tròn nửa năm học tập các loại tri thức có liên quan cổ nhạc, cũng may nàng đối với nhạc lý còn có thiên tư, quá trình cũng không có quá mức trắc trở, không nghĩ tới hôm nay phát ra công dụng, để Tiêu An Tâm thoạt nhìn ái tranh tiêu thành nghiện này kéo gần khoảng cách.
Từ lúc Bạch Lưu Ly viết xong trên giấy giao đến trong tay Tiêu An Tâm xongm ánh mắt của Tiêu An Tâm liền không còn có rời Bạch Lưu Ly, điều này làm cho Quân Mi vốn là gương mặt lạnh như băng càng lạnh như băng, cũng để cho trong lòng Thính Phong hết sức không vui, tuy rằng hắn không coi trọng Bạch Lưu Ly vi chủ mẫu của khi bọn hắn, nhưng nàng cũng là nữ nhân gia nhận định, há là còn có thể để nam nhân khác nhìn chằm chằm như thế? Đây quả thực tựa như không đem tồn tại của gia để trong mắt một dạng, bào hắn làm sao có thể khoan khoái được?
Thính Phong lúc này nghĩ, nếu như Chiểu thiếu gia ở thì tốt rồi, Chiểu thiếu gia há miệng định có thể đưa Tiêu thiếu công tử tâm hoài bất quỹ này mắng để hắn muốn đâm mù hai mắt của mình, đáng tiếc Chiểu thiếu gia không ở nơi này, mà hắn cũng không phải Chiểu thiếu gia, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Bạch Lưu Ly, không phải là sinh sự.
“Tàn tuyết ngưng huy lãnh bình phong, lạc mai hoành địch dĩ ba canh. Canh vô nhân xử nguyệt lung minh. Ngã thị nhân gian trù trướng khách, tri quân hà sự lệ túng hoành. Đoạn trường thanh lý ức bình sinh.” Tiêu An Tâm nhìn chữ nhỏ xinh đẹp trên tuyên chỉ trong tay, chậm rãi đọc lên từng chữ trên giấy, thanh âm của hắn rất nhu, rất nhẹ, cảm giác lúc Bạch Lưu Ly đọc lên hoàn toàn khác nhau, mang theo cảm giác u lạnh phiền muộn, mang người dẫn vào trong họa ——
Buổi tối của mùa đông, trong viện tuyết đọng ánh trăng thanh huy rọi, phản chiếu bình phong càng thêm thanh lãnh ảm đạm, đã là canh ba, là ai thổi một khúc địch, khúc điệu hoa mai rơi liên tục, đêm khuya không người, chỉ có ánh trăng mông lung.
“Đây là thơ của Dung Nhược, hoán khê sa.” Cuối cùng, Bạch Lưu Ly, Thính Phong cùng Quân Mi ba người đều bị Tiêu An Tâm lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục niệm tụng thanh lĩnh nhập trong cảnh thanh lãnh đêm đông, Tiêu An Tâm bỗng nhiên chặt đứt ngâm niệm, mà là ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Lưu Ly đang ở bộ dạng khom người khẽ vuốt đàn tranh trên kệ, ánh mắt ôn hòa.
Bạch Lưu Ly bỗng dưng ngẩng đầu, chống lại hai tròng mắt của Tiêu An Tâm, tựa hồ từ trong tròng mắt hắn nhìn thấy gì tin tức lệnh nàng ngạc nhiên.
Tiêu An Tâm, cũng biết Dung Nhược?
Nhưng, thế giới này, không có Khuất Nguyên, không có tồn tại Lý Bạch Đỗ Phủ, không có tồn tại Lý Thương Ẩn, càng không có tồn tại Nạp Lan Dung Nhược, đó là nói, lịch sử Trung quốc, ở chỗ này hết thảy không có.
Đã không có tồn tại nhân hòa sự, lại không thể có người biết, nhiên Tiêu gia thiếu công tử trước mắt này lại có thể nói ra hoán khê sa của Dung Nhược, điều này nói rõ cái gì?
(Luna: Lại thêm một người xuyên không????)
—— đề lời nói ngoài ——
Ngày mai vạn canh.
Thúc biết, cô lạnh môn ở khinh bỉ thúc. . . A-men. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.