Chương 56: buôn người.
Thoa Tiểu Quỷ
06/07/2020
“ Mạc Tử Li đã hứa với anh ta điều gì?” Tôi biết rằng Mạc Tử Li nhất
định phải hứa với anh ta điều gì đó, thì anh ta mới sẵn sàng để tôi ra
ngoài, vì vậy nếu tôi không đoán sai, một năm trong miệng Mạc Tử Li đó
là …
” cậu ta sẽ thả người đó ra khỏi quỷ ngục trong một năm.” Đạo sĩ già nói rất nghiêm túc, ” ác quỷ đó giết người như ngoé, thủ đoạn tàn nhẫn, cô nhất định phải cẩn thận một chút. Từ ngày mai, tôi sẽ dạy cho cô một số pháp thuật đơn giản. . “
Tôi hơi bối rối, “Ý ông là anh ta sẽ còn đến tìm tôi? Nhưng là ….tôi chỉ…” Tôi có một chút nói năng lộn xộn, tôi nghĩ rằng đầu bếp đẹp trai là ác quỷ thực sự, cos thể chế biến xác thể con người thành một đĩa thức ăn đầy máu, sợ là lá gan tôi có lớn thế nào, cũng không thể chấp nhận cảnh tượng đó.
” cô nghĩ hắn ta có thể buông tha một miếng thức ăn tuột khỏi tay mình hay sao? Tiểu đệ tử, cô vẫn còn quá đơn thuần, không hiểu biết gì cả. Than ôi, đây là một nỗi đau của lão đầu tử ta rồi.” Lão đạo sĩ có chút chế nhạo nói, Tôi có thể nghe thấy nỗi lo lắng tiềm ẩn của ông ta.
Tuy nhiên, điều quan trọng bây giờ là tôi phải biết rõ ràng đây là nơi nào. Đột nhiên nhớ rằng túi của tôi đã để bên cạnh Tô Nhiên, vì vậy bây giờ tôi không có tiền, tôi thậm chí tiền đi tãi cũng không có.
Nhìn vào những chiếc xe đi đi lại lại, đột nhiên cảm thấy mình vô cùng cô độc, dùng tâm trí nói với lão đạo sĩ, “Sư phụ, ông có pháp bảo gì biến ra tiền cho tôi không ?”
“Cô đừng đang mất vẻ đẹp, người trong minh giới chúng tôi không thể phá vỡ sự cân bằng của thế giới này, đây là quy tắc.” Đạo sĩ già tình ta sâu xa nói.
Tôi không thể không trợn mắt nhìn tận đáy lòng, ” chỉ bảo ông biến ra tiền thôi, có cần móc méo như vậy không? Cái gì mà phá vỡ quy tắc của thế giới này , có cần nói nghiêm trọng như vậy không?”
“Tiểu ni tử không hiểu gì cả. Tôi biến ra một chút tiền, trên thế giới này sẽ có thêm một chút tiền, cô nghĩ xem, quỷ trên thế giới đều có thể biến ra tiền, vậy thế giới này sẽ hỗn loạn thành dạng thế nào?”
Mặc dù ông ta nói một chút xa xôi, nhưng tôi vẫn miễn cưỡng tin vào điều đó. Tôi cảm thấy rất bỡn ngỡ ở nơi này. Đó phải là một thành phố mà tôi sẽ ở trong tương lai. Bây giờ tôi phải gọi cho anh tôi để đến đón tôi.
Nhìn đông nhìn Tây những người qua đường muốn tìm một người tốt bụng một chút có thể cho mượn điện thoại, đúng lúc nhìn lên thấy một bà cụ già chống gậy đi ngang qua tôi, bà mặc quần áo giản dị, điều duy nhất thu hút tôi là đứa trẻ trong lòng bà. Chỉ là khoảnh khắc bà ấy đi ngang qua tôi, tôi dường như thấy một đôi mắt màu vàng.
Hành động vẫn chưa qua não, tôi đã ngăn bà lão lại, “Xin chào, làm ơn dừng lại.”
Đôi tai của bà lão dường như có chút nghễng ngãng, nghe không rõ tôi nói gì, chỉ ôm đứa trẻ và nhìn tôi. Tới bị đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào mình có chút dựng lông. Đôi mắt không dám nhìn thẳng vào đứa trẻ trong tay bà ấy, mỉm cười nói, “ có thể cho cháu mượn điện thoại dùng một chút không? Túi của cháu bị cướp rồi, cháu muốn gọi cho người nhà.”
“Được .” Bà cụ từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại cũ đưa cho tôi. Khi tôi lấy điện thoại, tôi luôn cảm thấy có gì đó không tương thích, có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn bà lão, chắc là bản thân tôi lo nghĩ quá nhiều rồi.
Sau khi gọi cho anh trai, tôi đã nói hết tình hình của mình với anh ấy, nhưng tôi không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể hỏi bà lão, ” bà ơi, đây là chỗ nào?”
Giọng nói của bà lão rất kì lạ, Tôi nhắc lại địa chỉ ở đây và đột nhiên phát hiện địa điểm tôi đang đứng cách nhà tôi hai tỉnh. Ngay cả ngồi máy bay cũng phải mất vài giờ, Đường Vấn Mặc bảo tôi tạm thời đến nhà bạn của anh ấy ở một đêm, ngày mai anh ấy sẽ đến đón tôi. Tôi mới yên tâm, trả lại điện thoại cho bà lão, nói một tiếng cảm ơn và chuẩn bị rời đi.
Vẫn chưa bước được hai bước, Tôi thật cảm thấy có gì đó không, tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng của bà lão cách đó 100m, tôi Cuối cùng cũng biết điều gì không tương thích. Sức lực của bà lão là đáng ngạc nhiên, chỉ cần dùng một tay để bế đứa trẻ còn một tay cất điện thoại vào túi, khiến tôi cảm thấy rằng tất cả các hành động này đều vi phạm.
Nhìn lão bà nhẹ bước như bay sắp biến mất trước mắt tôi, tôi nghiến răng đưa ra quyết định đúng đắn nhất của cuộc đời mình.
Bám theo lão bà đi qua khu vực trung tâm thành phố rẽ vào bên trong một con hẻm nhỏ, tôi có chút lo lắng nếu bà ấy sẽ đi ô tô. Tôi không có một xu trong người vốn dĩ không gọi được taxi. May mắn thay, đích đến của bà lão rất gần. Lão bà rất cảnh giác, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn xung quanh vài lần, lúc có nhiều người lão bà sẽ giả vờ rất yếu đuối, chiếm được cảm tình của mọi người nhường đường để bà đi qua. Càng theo đợi bà ấy tôi càng cảm thấy lão bà này dường như là kẻ buôn người.
Bên trong hẻm có rất nhiều lối rẽ, tôi gắng gượng theo kịp lão bà không dám rời mắt, cuối cùng cũng đến một ngôi nhà dân cư rất phức tạp. Lúc này lão bà đã tháo bỏ lớp ngụy trang, trực tiếp ném cây gậy vào đó. Tôi thì thầm trong lòng: ” lão đạo sĩ, có lá bùa nào có thể tàn hình không? Cho tôi một lá.”
“Hai đồng minh tệ” Đạo sĩ già tự do phát giá không biết xấu hổ.
“Thành giao.” Tôi nghiến răng, lão đạo sĩ này quả là cho ông ta một chút màu sắc liền mở xưởng nhuộm, thật bức người.
Tôi dán lá phù lên người, lão đạo sĩ nói chỉ hiệu quả một lần, mà còn không được phép để phù chỉ rơi, bằng không thuật ẩn thân lập tức mất tác dụng.
Mang theo lá phù tàng hình, tôi vừa đi đến một căn phòng trên tầng hai tôi đã nghe thấy tiếng em bé khóc bên trong. Giọng nói của chúng rất nhỏ và dần dần bình tĩnh lại. Nhìn qua cánh cửa, những người đó đang tiêm thuốc an thần vào em bé. , Chỉ nghe thấy tiếng người đã cải trang làm lão bà, ” tiêm ít một chút, nghe nói rằng thuốc an thần sẽ ảnh hưởng đến IQ của trẻ em.”
Một người đàn ông có nốt ruồi đen trên mặt nói: “Vậy thì sao? Người mua dù sao cũng không biết, đa phần những kẻ ngốc đó vẫn nghĩ rằng những đứa trẻ thông minh lanh lợi.”
Sau đó, ba người bắt đầu thảo luận về cách bán em bé và cách đổi tay với người khác. Tôi gần như không thể nghe thấy, nói xong ,ba người họ mở cửa và bước ra ngoài, chắc là đi ăn trưa. Lợi dụng khi bọn họ ra ngoài, tôi cẩn thận bước vào đều không bị ba người họ phát hiện. Thật không ngờ thứ đồ của lão đạo sĩ vẫn có tác dụng.
” cậu ta sẽ thả người đó ra khỏi quỷ ngục trong một năm.” Đạo sĩ già nói rất nghiêm túc, ” ác quỷ đó giết người như ngoé, thủ đoạn tàn nhẫn, cô nhất định phải cẩn thận một chút. Từ ngày mai, tôi sẽ dạy cho cô một số pháp thuật đơn giản. . “
Tôi hơi bối rối, “Ý ông là anh ta sẽ còn đến tìm tôi? Nhưng là ….tôi chỉ…” Tôi có một chút nói năng lộn xộn, tôi nghĩ rằng đầu bếp đẹp trai là ác quỷ thực sự, cos thể chế biến xác thể con người thành một đĩa thức ăn đầy máu, sợ là lá gan tôi có lớn thế nào, cũng không thể chấp nhận cảnh tượng đó.
” cô nghĩ hắn ta có thể buông tha một miếng thức ăn tuột khỏi tay mình hay sao? Tiểu đệ tử, cô vẫn còn quá đơn thuần, không hiểu biết gì cả. Than ôi, đây là một nỗi đau của lão đầu tử ta rồi.” Lão đạo sĩ có chút chế nhạo nói, Tôi có thể nghe thấy nỗi lo lắng tiềm ẩn của ông ta.
Tuy nhiên, điều quan trọng bây giờ là tôi phải biết rõ ràng đây là nơi nào. Đột nhiên nhớ rằng túi của tôi đã để bên cạnh Tô Nhiên, vì vậy bây giờ tôi không có tiền, tôi thậm chí tiền đi tãi cũng không có.
Nhìn vào những chiếc xe đi đi lại lại, đột nhiên cảm thấy mình vô cùng cô độc, dùng tâm trí nói với lão đạo sĩ, “Sư phụ, ông có pháp bảo gì biến ra tiền cho tôi không ?”
“Cô đừng đang mất vẻ đẹp, người trong minh giới chúng tôi không thể phá vỡ sự cân bằng của thế giới này, đây là quy tắc.” Đạo sĩ già tình ta sâu xa nói.
Tôi không thể không trợn mắt nhìn tận đáy lòng, ” chỉ bảo ông biến ra tiền thôi, có cần móc méo như vậy không? Cái gì mà phá vỡ quy tắc của thế giới này , có cần nói nghiêm trọng như vậy không?”
“Tiểu ni tử không hiểu gì cả. Tôi biến ra một chút tiền, trên thế giới này sẽ có thêm một chút tiền, cô nghĩ xem, quỷ trên thế giới đều có thể biến ra tiền, vậy thế giới này sẽ hỗn loạn thành dạng thế nào?”
Mặc dù ông ta nói một chút xa xôi, nhưng tôi vẫn miễn cưỡng tin vào điều đó. Tôi cảm thấy rất bỡn ngỡ ở nơi này. Đó phải là một thành phố mà tôi sẽ ở trong tương lai. Bây giờ tôi phải gọi cho anh tôi để đến đón tôi.
Nhìn đông nhìn Tây những người qua đường muốn tìm một người tốt bụng một chút có thể cho mượn điện thoại, đúng lúc nhìn lên thấy một bà cụ già chống gậy đi ngang qua tôi, bà mặc quần áo giản dị, điều duy nhất thu hút tôi là đứa trẻ trong lòng bà. Chỉ là khoảnh khắc bà ấy đi ngang qua tôi, tôi dường như thấy một đôi mắt màu vàng.
Hành động vẫn chưa qua não, tôi đã ngăn bà lão lại, “Xin chào, làm ơn dừng lại.”
Đôi tai của bà lão dường như có chút nghễng ngãng, nghe không rõ tôi nói gì, chỉ ôm đứa trẻ và nhìn tôi. Tới bị đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào mình có chút dựng lông. Đôi mắt không dám nhìn thẳng vào đứa trẻ trong tay bà ấy, mỉm cười nói, “ có thể cho cháu mượn điện thoại dùng một chút không? Túi của cháu bị cướp rồi, cháu muốn gọi cho người nhà.”
“Được .” Bà cụ từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại cũ đưa cho tôi. Khi tôi lấy điện thoại, tôi luôn cảm thấy có gì đó không tương thích, có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn bà lão, chắc là bản thân tôi lo nghĩ quá nhiều rồi.
Sau khi gọi cho anh trai, tôi đã nói hết tình hình của mình với anh ấy, nhưng tôi không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể hỏi bà lão, ” bà ơi, đây là chỗ nào?”
Giọng nói của bà lão rất kì lạ, Tôi nhắc lại địa chỉ ở đây và đột nhiên phát hiện địa điểm tôi đang đứng cách nhà tôi hai tỉnh. Ngay cả ngồi máy bay cũng phải mất vài giờ, Đường Vấn Mặc bảo tôi tạm thời đến nhà bạn của anh ấy ở một đêm, ngày mai anh ấy sẽ đến đón tôi. Tôi mới yên tâm, trả lại điện thoại cho bà lão, nói một tiếng cảm ơn và chuẩn bị rời đi.
Vẫn chưa bước được hai bước, Tôi thật cảm thấy có gì đó không, tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng của bà lão cách đó 100m, tôi Cuối cùng cũng biết điều gì không tương thích. Sức lực của bà lão là đáng ngạc nhiên, chỉ cần dùng một tay để bế đứa trẻ còn một tay cất điện thoại vào túi, khiến tôi cảm thấy rằng tất cả các hành động này đều vi phạm.
Nhìn lão bà nhẹ bước như bay sắp biến mất trước mắt tôi, tôi nghiến răng đưa ra quyết định đúng đắn nhất của cuộc đời mình.
Bám theo lão bà đi qua khu vực trung tâm thành phố rẽ vào bên trong một con hẻm nhỏ, tôi có chút lo lắng nếu bà ấy sẽ đi ô tô. Tôi không có một xu trong người vốn dĩ không gọi được taxi. May mắn thay, đích đến của bà lão rất gần. Lão bà rất cảnh giác, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn xung quanh vài lần, lúc có nhiều người lão bà sẽ giả vờ rất yếu đuối, chiếm được cảm tình của mọi người nhường đường để bà đi qua. Càng theo đợi bà ấy tôi càng cảm thấy lão bà này dường như là kẻ buôn người.
Bên trong hẻm có rất nhiều lối rẽ, tôi gắng gượng theo kịp lão bà không dám rời mắt, cuối cùng cũng đến một ngôi nhà dân cư rất phức tạp. Lúc này lão bà đã tháo bỏ lớp ngụy trang, trực tiếp ném cây gậy vào đó. Tôi thì thầm trong lòng: ” lão đạo sĩ, có lá bùa nào có thể tàn hình không? Cho tôi một lá.”
“Hai đồng minh tệ” Đạo sĩ già tự do phát giá không biết xấu hổ.
“Thành giao.” Tôi nghiến răng, lão đạo sĩ này quả là cho ông ta một chút màu sắc liền mở xưởng nhuộm, thật bức người.
Tôi dán lá phù lên người, lão đạo sĩ nói chỉ hiệu quả một lần, mà còn không được phép để phù chỉ rơi, bằng không thuật ẩn thân lập tức mất tác dụng.
Mang theo lá phù tàng hình, tôi vừa đi đến một căn phòng trên tầng hai tôi đã nghe thấy tiếng em bé khóc bên trong. Giọng nói của chúng rất nhỏ và dần dần bình tĩnh lại. Nhìn qua cánh cửa, những người đó đang tiêm thuốc an thần vào em bé. , Chỉ nghe thấy tiếng người đã cải trang làm lão bà, ” tiêm ít một chút, nghe nói rằng thuốc an thần sẽ ảnh hưởng đến IQ của trẻ em.”
Một người đàn ông có nốt ruồi đen trên mặt nói: “Vậy thì sao? Người mua dù sao cũng không biết, đa phần những kẻ ngốc đó vẫn nghĩ rằng những đứa trẻ thông minh lanh lợi.”
Sau đó, ba người bắt đầu thảo luận về cách bán em bé và cách đổi tay với người khác. Tôi gần như không thể nghe thấy, nói xong ,ba người họ mở cửa và bước ra ngoài, chắc là đi ăn trưa. Lợi dụng khi bọn họ ra ngoài, tôi cẩn thận bước vào đều không bị ba người họ phát hiện. Thật không ngờ thứ đồ của lão đạo sĩ vẫn có tác dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.