Chương 53: Chúng tôi đã xâm nhập vào nơi nào rồi.
Thoa Tiểu Quỷ
06/07/2020
Tôi lùi lại vài bước, đi về phía Tô Yên, nhân viên thu ngân dường như không sợ tôi chạy trốn , chỉ thong dong quan sát theo chuyển động của
tôi, chờ tôi đưa ra quyết định.
Tôi đã đến nơi nào vậy? Nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài ô cửa kính, tôi không thể cảm nhận được một chút hơi ấm, một sự ăn mòn lạnh lẽo bùng lên trong trái tim tôi, lần đầu tiên tôi lĩnh hội cảm giác này, tôi đột nhiên cảm thấy mình đã xâm nhập vào một thế giới khác.
Tôi ngồi yên vị trí nôn nóng bất an suy tính kế hoạch trốn thoát, mà Tô Yên lúc này vẫn hôn mê bất tỉnh tại chỗ, tôi có chút lo sợ cô ấy xảy ra chuyện, khẽ lay người cô ấy,
“Tô Yên? Tô Yên?”
Rất lâu sau, cô ấy mới từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút mơ màng, “ Có chuyện gì vậy? Tiểu Lam , tôi hơi buồn ngủ, muốn ngủ một lát.”
Tôi thấy cô ấy không hề hấn gì, trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi, “Ngủ ở đây không tốt, quay về ngủ đi.”
“Nhưng tôi thực sự buồn ngủ.” Tô Yên dường như không thể nhấc mí mắt lên, và đặt một tay lên đầu, mơ màng muốn ngủ tiếp.
Tôi đoán có lẽ cô ấy đã bị hồn khí xâm nhập. Tôi hồi đó cũng có bộ dạng này, toàn thân không có sức lực, luôn muốn đi ngủ. May mắn thay, quan tài của Mạc Tử Li đã giúp tôi ổn định tâm hồn, nhưng nếu cô ấy ngủ, tôi không có cách nào đưa cô ấy chạy trốn, tôi không đủ tự tin có khiêng một người còn nặng hơn mình.
“nhẫn nhịn một chút, bây giờ chúng ta ra ngoài, bạn vạn lần không được ngủ.”
Mặc dù Tô Yên hứa sẽ không ngủ, nhưng cơn buồn ngủ sinh lý mạnh mẽ vốn dĩ không thể cưỡng lại được, ngay cả khi đang đứng đều có thể ngủ thiếp đi. tôi dìu cô ấy đến bên cánh cửa, hóa ra từ bên trong đi ra đến bên ngoài là một khoảng không, khoảnh khắc khi cánh cửa được mở ra, trước mắt là một màu đen, điểm tô quỷ lửa màu xanh lấp lánh bay lượn tùy ý không có quy luật.
“Tiểu Lam, tôi có hoa mắt không? đây là cái gì vậy?.” Tô Yên mơ hồ dựa vào vai tôi, khóe miệng khẽ hé mở, một luồng không khí ấm áp thổi vào tóc tôi, tôi không quen bị người khác kề sát như thế này, nhưng hiện tại không có thời gian chú ý đến.
“oh, bạn hoa mắt rồi.” Tôi đưa cô ấy trở lại chỗ ngồi của mình.
Mọi người xung quanh vẫn ăn uống thoải mái, dường như không có gì lạ, nhưng tôi dám chắc chắn đây không phải là những người bình thường.
Một người phục vụ đi ra khỏi bếp đến trước mặt chúng tôi, giọng nói nhẹ nhàng: “Chào mừng mọi người đến nhà hàng của chúng tôi với tư cách là khách hàng, để đáp lại sự tin tưởng, chúng tôi đặc biệt tuyển chọn một món ăn, xin mọi người chờ một chút.”
Lời nói của anh vừa rơi xuống, tất cả các vị khách có mặt đều vỗ tay, bày tỏ sự mong đợi.
Tôi đang suy nghĩ về việc có nên tìm người hỏi về tình hình của cửa hàng này không. Người phục vụ đột nhiên đến trước mặt tôi. “Xin chào, chủ cửa hàng của chúng tôi có việc tìm cô, mời cô và bạn của cô cùng tôi đi một chuyến.”
“Có chuyện gì vậy?”
Người phục vụ mỉm cười không nói, tôi cảm thấy có chút bất an, đột nhiên đưa tay lên chạm vào thứ đồ trên ngực, trái tim tôi lập tức ổn định rất nhiều, tôi vừa nhớ ra, tôi vẫn còn lão đạo sĩ viện trợ.
Tôi kéo Tô Yên, cô ấy vẫn khẽ nhắm mắt, mệt mỏi buồn ngủ, nhưng tôi biết cô ấy chưa ngủ, ít nhất bây giờ cô ấy vẫn có chút ý thức, ” Tiểu Lam, chúng ta lúc nào quay về, tôi rất buồn ngủ.”
Tôi an ủi cô ấy, “chúng ta sắp quay về rồi.”
một âm thanh nhỏ, tôi nhìn thấy người phục vụ dẫn đường phía trước nhếch miệng nở một nụ cười quái dị.
Cánh cửa dẫn vào bếp sau vẫn chưa được mở, đột nhiên có một người từ bên ngoÀI bước vào trong nhà hàng, vóc dáng thẳng tắp, khuôn mắt thanh tú . Tôi rất quen thuộc với anh ta.
” phục vụ, lên món.” Anh ta vừa bước vào cửa mạnh dạn đến ngồi trên chiếc bàn mà chúng tôi ngồi trước đó.
Người phục vụ dẫn chúng tôi quay lại, trong đôi mắt của anh ta có thể nhìn ra anh ta rẩ hạnh phúc, ” ngài đợi tôi một lát, tôi sẽ tiếp đãi quy khách.”
Tôi đưa Tô Yên trở lại vị trí ban đầu một lần nữa, khôn phải vừa vặn toàn bộ cửa hàng chỉ có một cái bàn trống nên tôi cũng chỉ có thể ngồi đây, khi anh ấy đến tôi có chút bất ngờ, rất là bất ngờ, Mạc Tử Li tại sao có thể ở đây? mà nhìn tới cảm giác còn quen đường thuộc lối.
Nhìn người phục vụ dọn những món ăn nguyên vẹn chúng tôi đã gọi trước đó mang đi, chúng tôi ai cũng không nói chuyện, mà Mạc Tử Li đối với tôi vẫn một bộ mặt, không trao đổi với tôi điều gì, mặc dù tôi rất bối rối, nhưng cũng hiểu rằng anh ấy bây giờ có thể không tiện, tôi đưa tay vỗ vào mặt Tô Yên, cố gắng để cô ấy tỉnh táo hơn một chút.
“vô dụng.”
Câu nói bất ngờ khiến tôi có chút mơ hồ, vô thức ngước lên nhìn Mạc Tử Li, anh ấy vẫn đang cúi đầu lắc lư thứ đồ trong tay, dường như nghĩ bản thân tôi nghe nhầm.
“Đặt cái này lên mũi cô ấy.” Tôi tiếp tục đánh thức Tô Yên, nhưng một bàn tay vươn ra trước mặt tôi, một bàn tay nhợt nhạt, mảnh khảnh, cầm một cái chai thủy tinh.
Tôi liếc nhìn những người phục vụ với một chút sợ hãi và thấy rằng họ hoàn toàn không chú ý đến tôi, tôi lấy chai thủy tinh từ tay anh ấy, bên trong chứa đầy một loại bột màu xanh có ánh sáng xanh mờ. Đặt nó dưới mũi Tô Yên một lúc, cô ấy đã từ từ tỉnh dậY.
Tôi đưa cái chai trả lại cho anh ấy, nhưng liền bị anh ấy chặn lại, anh thì thầm vào tai tôi, ” giữ lấy đi, sau này sẽ có lúc cần dùng.”
Anh ấy mấp máy môi muốn nói gì đó nhiều hơn, nhưng bắt gặp ánh mắt của một vài người phục vụ đành thu lại những lời nói vừa đến cửa miệng, dùng ánh mắt nhìn tôi.
“Tiểu Lam, tôi ngủ bao lâu rồi?” Tô Yên ngước nhìn xung quanh, vẫn đang ở trong nhà hàng quen thuộc này, có chút nghi ngờ hỏi tôi, ” bạn không phải nói muốn về nhà sao?”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cô ấy hồi phục, “Chúng ta không có tiền.”
Tô Yên gất đầu, lấy ra một thẻ ngân hàng từ túi của cô ấy một cách hào phóng, “bao nhiêu tiền? để tôi đi thanh toán.”
Tôi kéo cô ấy ngồi xuống. “Không được, nó vô dụng, tôi cũng không mang.” Đột nhiên, trước mắt lóe lên một tia sáng, tôi thì thầm vào tai cô ấy, “Hôm nay chúng ta có người mời.”
Lúc này, một người phục vụ lạ mặt tiến về phía tôi nói, ” xin hỏi, cô là tiểu thư Đường Vấn Lam phải không?”
Tôi khẽ gật đầu.
“Đầu bếp của chúng tôi bảo cô đi nếm thử một số món mới.”
Tiềm thức muốn từ chối, chỉ là…
Tôi đã đến nơi nào vậy? Nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài ô cửa kính, tôi không thể cảm nhận được một chút hơi ấm, một sự ăn mòn lạnh lẽo bùng lên trong trái tim tôi, lần đầu tiên tôi lĩnh hội cảm giác này, tôi đột nhiên cảm thấy mình đã xâm nhập vào một thế giới khác.
Tôi ngồi yên vị trí nôn nóng bất an suy tính kế hoạch trốn thoát, mà Tô Yên lúc này vẫn hôn mê bất tỉnh tại chỗ, tôi có chút lo sợ cô ấy xảy ra chuyện, khẽ lay người cô ấy,
“Tô Yên? Tô Yên?”
Rất lâu sau, cô ấy mới từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút mơ màng, “ Có chuyện gì vậy? Tiểu Lam , tôi hơi buồn ngủ, muốn ngủ một lát.”
Tôi thấy cô ấy không hề hấn gì, trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi, “Ngủ ở đây không tốt, quay về ngủ đi.”
“Nhưng tôi thực sự buồn ngủ.” Tô Yên dường như không thể nhấc mí mắt lên, và đặt một tay lên đầu, mơ màng muốn ngủ tiếp.
Tôi đoán có lẽ cô ấy đã bị hồn khí xâm nhập. Tôi hồi đó cũng có bộ dạng này, toàn thân không có sức lực, luôn muốn đi ngủ. May mắn thay, quan tài của Mạc Tử Li đã giúp tôi ổn định tâm hồn, nhưng nếu cô ấy ngủ, tôi không có cách nào đưa cô ấy chạy trốn, tôi không đủ tự tin có khiêng một người còn nặng hơn mình.
“nhẫn nhịn một chút, bây giờ chúng ta ra ngoài, bạn vạn lần không được ngủ.”
Mặc dù Tô Yên hứa sẽ không ngủ, nhưng cơn buồn ngủ sinh lý mạnh mẽ vốn dĩ không thể cưỡng lại được, ngay cả khi đang đứng đều có thể ngủ thiếp đi. tôi dìu cô ấy đến bên cánh cửa, hóa ra từ bên trong đi ra đến bên ngoài là một khoảng không, khoảnh khắc khi cánh cửa được mở ra, trước mắt là một màu đen, điểm tô quỷ lửa màu xanh lấp lánh bay lượn tùy ý không có quy luật.
“Tiểu Lam, tôi có hoa mắt không? đây là cái gì vậy?.” Tô Yên mơ hồ dựa vào vai tôi, khóe miệng khẽ hé mở, một luồng không khí ấm áp thổi vào tóc tôi, tôi không quen bị người khác kề sát như thế này, nhưng hiện tại không có thời gian chú ý đến.
“oh, bạn hoa mắt rồi.” Tôi đưa cô ấy trở lại chỗ ngồi của mình.
Mọi người xung quanh vẫn ăn uống thoải mái, dường như không có gì lạ, nhưng tôi dám chắc chắn đây không phải là những người bình thường.
Một người phục vụ đi ra khỏi bếp đến trước mặt chúng tôi, giọng nói nhẹ nhàng: “Chào mừng mọi người đến nhà hàng của chúng tôi với tư cách là khách hàng, để đáp lại sự tin tưởng, chúng tôi đặc biệt tuyển chọn một món ăn, xin mọi người chờ một chút.”
Lời nói của anh vừa rơi xuống, tất cả các vị khách có mặt đều vỗ tay, bày tỏ sự mong đợi.
Tôi đang suy nghĩ về việc có nên tìm người hỏi về tình hình của cửa hàng này không. Người phục vụ đột nhiên đến trước mặt tôi. “Xin chào, chủ cửa hàng của chúng tôi có việc tìm cô, mời cô và bạn của cô cùng tôi đi một chuyến.”
“Có chuyện gì vậy?”
Người phục vụ mỉm cười không nói, tôi cảm thấy có chút bất an, đột nhiên đưa tay lên chạm vào thứ đồ trên ngực, trái tim tôi lập tức ổn định rất nhiều, tôi vừa nhớ ra, tôi vẫn còn lão đạo sĩ viện trợ.
Tôi kéo Tô Yên, cô ấy vẫn khẽ nhắm mắt, mệt mỏi buồn ngủ, nhưng tôi biết cô ấy chưa ngủ, ít nhất bây giờ cô ấy vẫn có chút ý thức, ” Tiểu Lam, chúng ta lúc nào quay về, tôi rất buồn ngủ.”
Tôi an ủi cô ấy, “chúng ta sắp quay về rồi.”
một âm thanh nhỏ, tôi nhìn thấy người phục vụ dẫn đường phía trước nhếch miệng nở một nụ cười quái dị.
Cánh cửa dẫn vào bếp sau vẫn chưa được mở, đột nhiên có một người từ bên ngoÀI bước vào trong nhà hàng, vóc dáng thẳng tắp, khuôn mắt thanh tú . Tôi rất quen thuộc với anh ta.
” phục vụ, lên món.” Anh ta vừa bước vào cửa mạnh dạn đến ngồi trên chiếc bàn mà chúng tôi ngồi trước đó.
Người phục vụ dẫn chúng tôi quay lại, trong đôi mắt của anh ta có thể nhìn ra anh ta rẩ hạnh phúc, ” ngài đợi tôi một lát, tôi sẽ tiếp đãi quy khách.”
Tôi đưa Tô Yên trở lại vị trí ban đầu một lần nữa, khôn phải vừa vặn toàn bộ cửa hàng chỉ có một cái bàn trống nên tôi cũng chỉ có thể ngồi đây, khi anh ấy đến tôi có chút bất ngờ, rất là bất ngờ, Mạc Tử Li tại sao có thể ở đây? mà nhìn tới cảm giác còn quen đường thuộc lối.
Nhìn người phục vụ dọn những món ăn nguyên vẹn chúng tôi đã gọi trước đó mang đi, chúng tôi ai cũng không nói chuyện, mà Mạc Tử Li đối với tôi vẫn một bộ mặt, không trao đổi với tôi điều gì, mặc dù tôi rất bối rối, nhưng cũng hiểu rằng anh ấy bây giờ có thể không tiện, tôi đưa tay vỗ vào mặt Tô Yên, cố gắng để cô ấy tỉnh táo hơn một chút.
“vô dụng.”
Câu nói bất ngờ khiến tôi có chút mơ hồ, vô thức ngước lên nhìn Mạc Tử Li, anh ấy vẫn đang cúi đầu lắc lư thứ đồ trong tay, dường như nghĩ bản thân tôi nghe nhầm.
“Đặt cái này lên mũi cô ấy.” Tôi tiếp tục đánh thức Tô Yên, nhưng một bàn tay vươn ra trước mặt tôi, một bàn tay nhợt nhạt, mảnh khảnh, cầm một cái chai thủy tinh.
Tôi liếc nhìn những người phục vụ với một chút sợ hãi và thấy rằng họ hoàn toàn không chú ý đến tôi, tôi lấy chai thủy tinh từ tay anh ấy, bên trong chứa đầy một loại bột màu xanh có ánh sáng xanh mờ. Đặt nó dưới mũi Tô Yên một lúc, cô ấy đã từ từ tỉnh dậY.
Tôi đưa cái chai trả lại cho anh ấy, nhưng liền bị anh ấy chặn lại, anh thì thầm vào tai tôi, ” giữ lấy đi, sau này sẽ có lúc cần dùng.”
Anh ấy mấp máy môi muốn nói gì đó nhiều hơn, nhưng bắt gặp ánh mắt của một vài người phục vụ đành thu lại những lời nói vừa đến cửa miệng, dùng ánh mắt nhìn tôi.
“Tiểu Lam, tôi ngủ bao lâu rồi?” Tô Yên ngước nhìn xung quanh, vẫn đang ở trong nhà hàng quen thuộc này, có chút nghi ngờ hỏi tôi, ” bạn không phải nói muốn về nhà sao?”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cô ấy hồi phục, “Chúng ta không có tiền.”
Tô Yên gất đầu, lấy ra một thẻ ngân hàng từ túi của cô ấy một cách hào phóng, “bao nhiêu tiền? để tôi đi thanh toán.”
Tôi kéo cô ấy ngồi xuống. “Không được, nó vô dụng, tôi cũng không mang.” Đột nhiên, trước mắt lóe lên một tia sáng, tôi thì thầm vào tai cô ấy, “Hôm nay chúng ta có người mời.”
Lúc này, một người phục vụ lạ mặt tiến về phía tôi nói, ” xin hỏi, cô là tiểu thư Đường Vấn Lam phải không?”
Tôi khẽ gật đầu.
“Đầu bếp của chúng tôi bảo cô đi nếm thử một số món mới.”
Tiềm thức muốn từ chối, chỉ là…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.