Chương 47: Thủ cung sa
Chá Mễ Thố
05/10/2013
“Hoàng huynh, ngươi nạt ta?” Long Trạch Vũ Nhi khó tin nhìn Long Trạch Cảnh Thiên. Tuy rằng hai người không sinh cùng một mẹ, những đối với vị muội muội này, Long Trạch Vũ Thiên vẫn rất mực sủng nịnh, chưa từng nghiêm khắc như vậy. Lúc này, nhìn đến một Long Trạch Cảnh Thiên xa lạ, Long Trạch Vũ Nhi hoàn toàn không tiếp thụ được.
“Thực xin lỗi, hoàng muội của bổn vương nói mà không nghĩ, thỉnh Nam Lân vương cùng Chiêu Dương công chúa thứ tội!”
Long Trạch Cảnh Thiên xoay người hướng Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất nhận lỗi, hắn thầm hy vọng trong lòng rằng những lời “hỗn trướng” vừa nãy của Long Trạch Vũ Nhi không bị Phượng Thương nghe thấy. Nếu hắn tin những lời điên khùng của Long Trạch Vũ Nhi, không thừa nhận hôn ước này, vậy thanh danh của Mộ Dung Thất Thất chỉ sợ sẽ mất sạch không còn một chút, nàng còn sống ngày nào, ngày đó còn bị người cười chê!
Hiện tại, nội tâm Long Trạch Cảnh Thiên vô cùng hối hận. Nếu hắn không từ hôn, Mộ Dung Thất Thất ắt sẽ không phải gả sang đó, bức thư từ hôn kia cũng không mang đến cho nàng phiền toái như hôm nay. Nghĩ vậy, ánh mắt Long Trạch Cảnh Thiên nhìn Mộ Dung Thất Thất lại càng thêm áy náy.
“A—”Phượng Thương khẽ cười một tiếng, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị: “Nếu công chúa khăng khăng bảo có, bổn vương cũng thấy nên hảo hảo điều tra một phen , miễn cho sau này lại có kẻ dám nói xấu Vương phi của bổn vương, vậy mượn cơ hội hôm nay đi, đem mọi chuyện làm cho rõ ràng!”
Có lời nói của Phượng Thương, Long Trạch Vũ Nhi như được chắp thêm động lực. Suy cho cùng, nam nhân nào mà không để ý đến chuyện này chứ? Trước khi kết hôn đã thất tiết, đây là một chuyện thực quá mức tai tiếng a! Không ai ngu ngốc lại đi làm kẻ thứ hai*! Long Trạch Vũ Nhi bắt đầu bội phục sự thông minh của mình.(*câu gốc là “Không ai ngu ngốc mà xài hàng đã qua tay kẻ khác”….)
“Phỉ Thúy đã chết, mang theo bằng chứng đi, chuyện này coi như xong. Nhưng mà việc Mộ Dung Thất Thất có phải là một người đàn bà dâm đãng hay không, chỉ cần kiểm tra thủ cung sa của nàng thì biết.”
Tra thủ cung sa? Biện pháp không tồi! Mộ Dung Thất Thất lạnh lùng cười, đứng một bên xem Long Trạch Vũ Nhi độc diễn lâu như vậy, có lẽ đương sự như nàng cũng nên ra mặt rồi.
“Mộ Dung Thất Thất, ngươi cười cái gì?” Nhìn thấy nụ cười trên mặt Mộ Dung Thất Thất, Long Trạch Vũ Nhi thoáng sững sờ, sau đó lại trào phúng nói:”Bây giờ mà vẫn còn mặt mũi để cười à? Đợi lát nữa ngươi có muốn khóc cũng khóc không được!”
Thấy Long Trạch Vũ Nhi như vậy, Phượng Thương nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Mộ Dung Thất Thất, thanh âm băng lãnh:”Long Trạch Vũ Nhi, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!”
Đứng bên người Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất có thể cảm nhận rõ ràng hàn ý toát ra từ người nam nhân này. Nếu không phải vừa rồi hắn còn dịu dàng nói chuyện với nàng, Mộ Dung Thất Thất còn tưởng rằng bên cạnh đã đổi người.
“Ta tin nàng.” Phượng Thương khẽ nắm đôi tay nhỏ bé mềm mại của Mộ Dung Thất Thất: “Mặc kệ nàng như thế nào, nàng luôn là Vương phi mà bổn vương nhận định!”
Hàm ý trong lời nói của Phượng Thương hoàn toàn rõ ràng, mặc kệ Mộ Dung Thất Thất lựa chọn thế nào, hắn vẫn sẽ bảo vệ nàng, hơn nữa, hắn cũng không cần Mộ Dung Thất Thất dùng phương thức ấy để chứng minh sự trong sạch của mình, bởi lẽ, hắn tin tưởng nàng.
Sự bảo vệ của Phượng Thương khiến cho Mộ Dung Thất Thất rất là cảm động.
Nghiệm chứng thủ cung sa, đối với nữ nhân, là một chuyện thực nhục nhã. Nhưng mà đã bị kẻ khác vũ nhục danh tiết trước bàn dân thiên hạ, nếu không chứng thật, vậy thì tội danh này thật sự sẽ đổ lên đầu nàng, thanh danh cả đời coi như mất hết, kiếp này cũng chẳng thể ngẩng cao đầu được nữa.
Nơi này dù sao cũng không phải là thế kỷ hai mươi mốt, nơi này là một xã hội cổ hủ. Nàng nếu đã tới đây, vậy phải vâng theo quy tắc của thế giới này, không thể để người khác tùy ý phỉ báng!
“Vương gia, ta không sao. Nếu Bình Dương công chúa nghi ngờ sự trong sạch của bổn cung, bổn cung nguyện ý nghiệm chứng. Bất quá, nếu bổn cung băng thanh ngọc khiết, hết thảy mọi lời đều do Bình Dương công chúa ác ý phỉ báng, chửi bới, vậy tội danh ấy ngươi có gánh nổi không?”
“Nếu bổn cung nói dối, bổn cung nguyện ý nhận mọi xử phạt.” Long Trạch Vũ Nhi không sợ, những điều này đều do Mộ Dung Tâm Liên nói, nàng ta ắt hẳn không dám dối gạt mình.
“Tốt! Nếu như chỉ là lời phỉ báng, bổn cung muốn lấy đầu của công chúa, trả lại ngươi tất cả những nhục nhã mà hôm nay ta đã gánh chịu!”
Mộ Dung Thất Thất nói chắc như đinh đóng cột, Long Trạch Vũ Nhi nghe vậy, hoảng hốt một trận. Lại nghĩ đến những lời đồn đãi, còn có lời của Mộ Dung Tâm Liên, Long Trạch Vũ Nhi nắm chắc mười phần. Vả lại, nàng là công chúa của Tây Kỳ quốc, Mộ Dung Thất Thất bất quá chỉ là một thần nữ, muốn đầu của nàng, chẳng lẽ định phạm thượng sao?
“Không thành vẫn đề! Bất quá nếu ngươi không còn vẹn nguyên, bổn cung cũng muốn ngươi chết!” Sự tình quá mức đột nhiên, xảy ra nhanh chóng khiến cho Đoan Mộc Tình căn bản không kịp cản con gái mình. Ngày ấy, nàng cũng ở đó, căn bản không hề có cái Liên công tử gì đó, đừng nói đến chuyện gian díu, những đều này đều do người khác đồn thổi, không nghĩ đến nữ nhi ngu ngốc của mình lại tin là thực!
Đã hạ khế ước, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?! Hay là bảo ma ma nghiệm thân giở trò? Biểu tình lo lắng của Đoan Mộc Tình lọt vào mắt Mộ Dung Tuyết Liên, chỉ động não chút ít, liền biết được nguyên do. Một cơ hội đả kích hoàng hậu tốt như vậy, Mộ Dung Tuyết Liên sao có thể bỏ qua được!
“Hoàng thượng, Chiêu Dương công chúa là Nam Lân Vương phi tương lai, thân mình tôn quý, sao có thể đám nô tài chạm vào? Hơn nữa nữ tử da mặt mỏng, nếu để nàng nghiệm thân trước công chúng, sau này nàng còn có mặt mũi nào để gặp người a?” Mộ Dung Tuyết Liên vờ mỏi mệt, nghiêng nghiêng thân mình, rúc vào lồng ngực Long Trạch Vũ.
Lời nói của Mộ Dung Tuyết Liên hoàn toàn điểm trúng tim Long Trạch Vũ, Long Trạch Vũ Nhi đúng là đồ óc heo, mặc kệ Mộ Dung Thất Thất có hoàn bích hay không, kết quả vẫn là Phượng Thương ắt nổi giận, kẻ chịu thiệt vẫn là Tây Kỳ quốc! Long Trạch Vũ hận không thể đem nữ nhi này bóp chết ngay tức khắc!
“Ái phi, ngươi nghĩ bây giờ nên làm gì đây?” Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực khiến tâm tình Long Trạch Vũ khá hơn một chút, vẫn là tiểu nữ nhân trong ngực ngày là tốt nhất, phi thường hiểu ý hắn.
“Hay là, tìm vài vị tiểu thư bằng tuổi với nàng, tất cả đều ngang tuổi, ắt sẽ không xấu hổ.” Đề nghị của Mộ Dung Tuyết Liên suýt chút nữa thì vỗ tay bảo hay, nhưng vẫn hỏi ý kiến của Mộ Dung Thất Thất. Mộ Dung Thất Thất không hề phản đối, vô luận thế nào, nỗi nhục hôm nay, nàng nhất định hoàn trả!
Những tiểu thư con nhà thế gia đồng tuổi, chỉ có hai vị- Bạch Ức Nguyệt cùng Đoan Mộc Y Y. Hai người bị điểm danh, bước về phía trước, cung nhân theo sau đó kéo hai thước vải trắng, chắn bốn phía xung quanh để ba người vào trong.
Đoan Mộc Y Y lần đầu gặp chuyện như vậy, có chút khẩn trương. Dù sao Hoàng hậu là bác nàng, Long Trạch Vũ Nhi là Đường tỷ của nàng, quan hệ coi như thân thiết.
Nhìn thấy Đoan Mộc Y Y cẩn trọng, Mộ Dung Thất Thất ngược lại rất ung dung thoải mái, lập tức trút đi áo khoác, lộ ra cánh tay trắng như tuyết. Một cái thủ cung sa đỏ như máu, to cỡ hạt đậu, yên lặng nằm trên phiến tuyết trắng kia, chân tướng lập tức được phơi bày.
“Công chúa đã chịu ủy khuất!” Bạch Ức Nguyệt nhìn thấy thủ cung sa, hướng Mộ Dung Thất Thất gật đầu, tự mình hầu nàng mặc áo khoác vào.
“Hi vọng hai vị sẽ trả lại trong sạch cho bổn cung!” Mặc quần áo tử tế vào, Mộ Dung Thất Thất liền rời khỏi đó.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đoan Mộc Y Y thầm do dự trong lòng, nếu nói ra chân tướng, Mộ Dung Thất Thất thật sự giết Long Trạch Vũ Nhi thì sao bây giờ? Đến lúc đó hoàng hậu cô cô truy cứu trách nhiệm, nhất định sẽ tìm nàng tính sổ!
Nhưng mà, bảo nàng bôi nhọ Mộ Dung Thất Thất, không nói đến bên cạnh còn có Bạch Ức Nguyệt là nhân chứng, riêng lương tâm của mình cũng không cho mình làm vậy. Sự trong sạch quan trọng đến cỡ nào đối với nữ tử, Đoan Mộc Y Y phi thường rõ ràng.
Khi Đoan Mộc Y Y do dự, Bạch Ức Nguyệt buông một câu, khiến nàng thẳng thắng ra quyết định.
“Thực xin lỗi, hoàng muội của bổn vương nói mà không nghĩ, thỉnh Nam Lân vương cùng Chiêu Dương công chúa thứ tội!”
Long Trạch Cảnh Thiên xoay người hướng Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất nhận lỗi, hắn thầm hy vọng trong lòng rằng những lời “hỗn trướng” vừa nãy của Long Trạch Vũ Nhi không bị Phượng Thương nghe thấy. Nếu hắn tin những lời điên khùng của Long Trạch Vũ Nhi, không thừa nhận hôn ước này, vậy thanh danh của Mộ Dung Thất Thất chỉ sợ sẽ mất sạch không còn một chút, nàng còn sống ngày nào, ngày đó còn bị người cười chê!
Hiện tại, nội tâm Long Trạch Cảnh Thiên vô cùng hối hận. Nếu hắn không từ hôn, Mộ Dung Thất Thất ắt sẽ không phải gả sang đó, bức thư từ hôn kia cũng không mang đến cho nàng phiền toái như hôm nay. Nghĩ vậy, ánh mắt Long Trạch Cảnh Thiên nhìn Mộ Dung Thất Thất lại càng thêm áy náy.
“A—”Phượng Thương khẽ cười một tiếng, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị: “Nếu công chúa khăng khăng bảo có, bổn vương cũng thấy nên hảo hảo điều tra một phen , miễn cho sau này lại có kẻ dám nói xấu Vương phi của bổn vương, vậy mượn cơ hội hôm nay đi, đem mọi chuyện làm cho rõ ràng!”
Có lời nói của Phượng Thương, Long Trạch Vũ Nhi như được chắp thêm động lực. Suy cho cùng, nam nhân nào mà không để ý đến chuyện này chứ? Trước khi kết hôn đã thất tiết, đây là một chuyện thực quá mức tai tiếng a! Không ai ngu ngốc lại đi làm kẻ thứ hai*! Long Trạch Vũ Nhi bắt đầu bội phục sự thông minh của mình.(*câu gốc là “Không ai ngu ngốc mà xài hàng đã qua tay kẻ khác”….)
“Phỉ Thúy đã chết, mang theo bằng chứng đi, chuyện này coi như xong. Nhưng mà việc Mộ Dung Thất Thất có phải là một người đàn bà dâm đãng hay không, chỉ cần kiểm tra thủ cung sa của nàng thì biết.”
Tra thủ cung sa? Biện pháp không tồi! Mộ Dung Thất Thất lạnh lùng cười, đứng một bên xem Long Trạch Vũ Nhi độc diễn lâu như vậy, có lẽ đương sự như nàng cũng nên ra mặt rồi.
“Mộ Dung Thất Thất, ngươi cười cái gì?” Nhìn thấy nụ cười trên mặt Mộ Dung Thất Thất, Long Trạch Vũ Nhi thoáng sững sờ, sau đó lại trào phúng nói:”Bây giờ mà vẫn còn mặt mũi để cười à? Đợi lát nữa ngươi có muốn khóc cũng khóc không được!”
Thấy Long Trạch Vũ Nhi như vậy, Phượng Thương nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Mộ Dung Thất Thất, thanh âm băng lãnh:”Long Trạch Vũ Nhi, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!”
Đứng bên người Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất có thể cảm nhận rõ ràng hàn ý toát ra từ người nam nhân này. Nếu không phải vừa rồi hắn còn dịu dàng nói chuyện với nàng, Mộ Dung Thất Thất còn tưởng rằng bên cạnh đã đổi người.
“Ta tin nàng.” Phượng Thương khẽ nắm đôi tay nhỏ bé mềm mại của Mộ Dung Thất Thất: “Mặc kệ nàng như thế nào, nàng luôn là Vương phi mà bổn vương nhận định!”
Hàm ý trong lời nói của Phượng Thương hoàn toàn rõ ràng, mặc kệ Mộ Dung Thất Thất lựa chọn thế nào, hắn vẫn sẽ bảo vệ nàng, hơn nữa, hắn cũng không cần Mộ Dung Thất Thất dùng phương thức ấy để chứng minh sự trong sạch của mình, bởi lẽ, hắn tin tưởng nàng.
Sự bảo vệ của Phượng Thương khiến cho Mộ Dung Thất Thất rất là cảm động.
Nghiệm chứng thủ cung sa, đối với nữ nhân, là một chuyện thực nhục nhã. Nhưng mà đã bị kẻ khác vũ nhục danh tiết trước bàn dân thiên hạ, nếu không chứng thật, vậy thì tội danh này thật sự sẽ đổ lên đầu nàng, thanh danh cả đời coi như mất hết, kiếp này cũng chẳng thể ngẩng cao đầu được nữa.
Nơi này dù sao cũng không phải là thế kỷ hai mươi mốt, nơi này là một xã hội cổ hủ. Nàng nếu đã tới đây, vậy phải vâng theo quy tắc của thế giới này, không thể để người khác tùy ý phỉ báng!
“Vương gia, ta không sao. Nếu Bình Dương công chúa nghi ngờ sự trong sạch của bổn cung, bổn cung nguyện ý nghiệm chứng. Bất quá, nếu bổn cung băng thanh ngọc khiết, hết thảy mọi lời đều do Bình Dương công chúa ác ý phỉ báng, chửi bới, vậy tội danh ấy ngươi có gánh nổi không?”
“Nếu bổn cung nói dối, bổn cung nguyện ý nhận mọi xử phạt.” Long Trạch Vũ Nhi không sợ, những điều này đều do Mộ Dung Tâm Liên nói, nàng ta ắt hẳn không dám dối gạt mình.
“Tốt! Nếu như chỉ là lời phỉ báng, bổn cung muốn lấy đầu của công chúa, trả lại ngươi tất cả những nhục nhã mà hôm nay ta đã gánh chịu!”
Mộ Dung Thất Thất nói chắc như đinh đóng cột, Long Trạch Vũ Nhi nghe vậy, hoảng hốt một trận. Lại nghĩ đến những lời đồn đãi, còn có lời của Mộ Dung Tâm Liên, Long Trạch Vũ Nhi nắm chắc mười phần. Vả lại, nàng là công chúa của Tây Kỳ quốc, Mộ Dung Thất Thất bất quá chỉ là một thần nữ, muốn đầu của nàng, chẳng lẽ định phạm thượng sao?
“Không thành vẫn đề! Bất quá nếu ngươi không còn vẹn nguyên, bổn cung cũng muốn ngươi chết!” Sự tình quá mức đột nhiên, xảy ra nhanh chóng khiến cho Đoan Mộc Tình căn bản không kịp cản con gái mình. Ngày ấy, nàng cũng ở đó, căn bản không hề có cái Liên công tử gì đó, đừng nói đến chuyện gian díu, những đều này đều do người khác đồn thổi, không nghĩ đến nữ nhi ngu ngốc của mình lại tin là thực!
Đã hạ khế ước, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?! Hay là bảo ma ma nghiệm thân giở trò? Biểu tình lo lắng của Đoan Mộc Tình lọt vào mắt Mộ Dung Tuyết Liên, chỉ động não chút ít, liền biết được nguyên do. Một cơ hội đả kích hoàng hậu tốt như vậy, Mộ Dung Tuyết Liên sao có thể bỏ qua được!
“Hoàng thượng, Chiêu Dương công chúa là Nam Lân Vương phi tương lai, thân mình tôn quý, sao có thể đám nô tài chạm vào? Hơn nữa nữ tử da mặt mỏng, nếu để nàng nghiệm thân trước công chúng, sau này nàng còn có mặt mũi nào để gặp người a?” Mộ Dung Tuyết Liên vờ mỏi mệt, nghiêng nghiêng thân mình, rúc vào lồng ngực Long Trạch Vũ.
Lời nói của Mộ Dung Tuyết Liên hoàn toàn điểm trúng tim Long Trạch Vũ, Long Trạch Vũ Nhi đúng là đồ óc heo, mặc kệ Mộ Dung Thất Thất có hoàn bích hay không, kết quả vẫn là Phượng Thương ắt nổi giận, kẻ chịu thiệt vẫn là Tây Kỳ quốc! Long Trạch Vũ hận không thể đem nữ nhi này bóp chết ngay tức khắc!
“Ái phi, ngươi nghĩ bây giờ nên làm gì đây?” Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực khiến tâm tình Long Trạch Vũ khá hơn một chút, vẫn là tiểu nữ nhân trong ngực ngày là tốt nhất, phi thường hiểu ý hắn.
“Hay là, tìm vài vị tiểu thư bằng tuổi với nàng, tất cả đều ngang tuổi, ắt sẽ không xấu hổ.” Đề nghị của Mộ Dung Tuyết Liên suýt chút nữa thì vỗ tay bảo hay, nhưng vẫn hỏi ý kiến của Mộ Dung Thất Thất. Mộ Dung Thất Thất không hề phản đối, vô luận thế nào, nỗi nhục hôm nay, nàng nhất định hoàn trả!
Những tiểu thư con nhà thế gia đồng tuổi, chỉ có hai vị- Bạch Ức Nguyệt cùng Đoan Mộc Y Y. Hai người bị điểm danh, bước về phía trước, cung nhân theo sau đó kéo hai thước vải trắng, chắn bốn phía xung quanh để ba người vào trong.
Đoan Mộc Y Y lần đầu gặp chuyện như vậy, có chút khẩn trương. Dù sao Hoàng hậu là bác nàng, Long Trạch Vũ Nhi là Đường tỷ của nàng, quan hệ coi như thân thiết.
Nhìn thấy Đoan Mộc Y Y cẩn trọng, Mộ Dung Thất Thất ngược lại rất ung dung thoải mái, lập tức trút đi áo khoác, lộ ra cánh tay trắng như tuyết. Một cái thủ cung sa đỏ như máu, to cỡ hạt đậu, yên lặng nằm trên phiến tuyết trắng kia, chân tướng lập tức được phơi bày.
“Công chúa đã chịu ủy khuất!” Bạch Ức Nguyệt nhìn thấy thủ cung sa, hướng Mộ Dung Thất Thất gật đầu, tự mình hầu nàng mặc áo khoác vào.
“Hi vọng hai vị sẽ trả lại trong sạch cho bổn cung!” Mặc quần áo tử tế vào, Mộ Dung Thất Thất liền rời khỏi đó.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đoan Mộc Y Y thầm do dự trong lòng, nếu nói ra chân tướng, Mộ Dung Thất Thất thật sự giết Long Trạch Vũ Nhi thì sao bây giờ? Đến lúc đó hoàng hậu cô cô truy cứu trách nhiệm, nhất định sẽ tìm nàng tính sổ!
Nhưng mà, bảo nàng bôi nhọ Mộ Dung Thất Thất, không nói đến bên cạnh còn có Bạch Ức Nguyệt là nhân chứng, riêng lương tâm của mình cũng không cho mình làm vậy. Sự trong sạch quan trọng đến cỡ nào đối với nữ tử, Đoan Mộc Y Y phi thường rõ ràng.
Khi Đoan Mộc Y Y do dự, Bạch Ức Nguyệt buông một câu, khiến nàng thẳng thắng ra quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.