Chương 56: Điều kiện hà khắc của thái hậu
Chá Mễ Thố
05/10/2013
“Thái hậu an khang!” Mộ Dung Thất Thất dựa theo lễ nghi cung đình mà Phượng Ngọc đã dạy trước đó, cung kính hành đại lễ với Đông Phương Lam.
Đông Phương Lam có địch ý đối với mình, Mộ Dung Thất Thất có thể cảm nhận được, chuyện này liên quan đến ân oán đời trước, ít ít nhiều nhiều gì nàng cũng nghe qua. Cho nên, chuyện lễ giáo này, nàng sẽ không để cho đối phương lấy đó làm cớ mà đâm mình!
“Ân.” Lễ nghi của Mộ Dung Thất Thất cực kỳ thích hợp, hơn nữa giơ tay nhấc chân hào phóng lại không làm mất đi vẻ tôn quý, trong lúc nhất thời, lại khiến cho Đông Phương Lam không thể bắt bẻ được điều gì, đành phải gật gật đầu, xem như vừa lòng: “Đúng là đứa nhỏ hiểu biết lễ nghi, đứng lên đi!”
“Tạ ơn thái hậu!”
Tuy rằng không bới ra được lỗi gì, nhưng Đông Phương Lam không dễ gì mà cứ thế bỏ qua cho Mộ Dung Thất Thất. Bất quá, tốt xấu gì nàng cũng là thái hậu của một quốc gia, nếu thật sự làm khó Mộ Dung Thất Thất, chẳng những sẽ đắc tội Tây Kỳ quốc, còn có thể khiến người đời tranh luận, nói nàng không khoan dung. Cũng may nàng đã sớm có chuẩn bị, cho nên mới dẫn theo hai vị mỹ nhân lại đây.
Hai người này, Mộ Dung Thất Thất đã gặp qua một người, là Hoàn Nhan Bảo Châu, công chúa Bắc Chu quốc, cũng là đóa hoa duy nhất của Bắc Chu. Một người, là cháu gái của Thừa tướng, được mọi người gọi là đệ nhất tài nữ Bắc Chu quốc- Mục Vũ Điệp.
Hai người đều có hảo cảm với Phượng Thương, Mục Vũ Điệp dù đã qua tuổi cập kê nhưng vẫn chưa lập gia đình, chỉ một lòng đau khổ chờ Phượng Thương. Đông Phương Lam dẫn các nàng đến đây, rõ ràng tính toán không để cho Mộ Dung Thất Thất đẹp mặt.
“Nghe nói công chúa xuất thân từ dòng dõi thư hương, không biết bình thường công chúa hay đọc sách gì?”
Người hỏi câu này chính là Mục Vũ Điệp. Nàng hé ra khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan đoan trang, trên người có một loại phong độ của người trí thức, cộng thêm một thân bạch y thanh khiết, cả người nhìn qua như u lan trong núi, đặc biệt thanh nhã.
Chính là, ỷ vào ông nội mình là thừa tướng, trong mắt Mục Vũ Điệp có một tia nghiêm khắc, khó tính, cùng tia kiêu ngạo của quý tộc, phá hủy sự hoàn mỹ của nàng, cũng khiến nàng trông như bức tranh hỏng.
Đối phương dám gây sự, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nhất định đã được thái hậu cho phép. Mộ Dung Thất Thất không biết những người này đã nghe bao nhiêu lời đồn về nàng, mà nàng cũng không hiểu rõ đối phương, dưới tình huống này, cứng đối cứng không phải là biện pháp tốt.
Nghĩ như vậy, Mộ Dung Thất Thất có chút “nhát gan” trả lời câu hỏi của Mục Vũ Điệp: “Nữ tử không có tài mới là đức, ta bất quá chỉ biết chút ít.”
Mộ Dung Thất Thất vừa mới dứt lời, liền nghe một tiếng cười nhạp, người cười nàng, chính là Mục Vũ Điệp. A, nàng đã sớm nghe nói, Mộ Dung Thất Thất này chính là một phế vật văn dốt vũ dát, vốn đang định hôm nay lấy đó mà làm khó nàng, khiến nàng xấu mặt trước mặt mọi người, không nghĩ tới nàng lại thừa nhận tất cả…..
Biết chút ít? Đó không phải là còn kém hơn một nông phụ sao! Người như vậy sao có thể xứng với Phượng Thương? Xách giày cho Phượng Thương cũng không xứng!
“Sao vậy, tiểu thư thấy ta nói không đúng sao?” Nhìn thấu sự trào phúng trong mắt đối phương, Mộ Dung Thất Thất vờ như không rõ, ánh mắt trong suốt, tươi cười như cầu vồng sau cơn mưa, trong tinh khiết lộ ra vẻ hào sảng.
“Trước khi đi, mẫu thân của ta cứ dặn dò ta mãi, bảo nữ tử không tài mới là đức, đọc nhiều thi thư, không bằng học cách lo liệu gia vụ, học cách làm một thê tử tốt, học cách giúp chồng dạy con. Xuất giá tòng phu, phu quân mới chính là trời của mình, hết thảy đều phải nghe theo lời nói của phu quân, chẳng lẽ ngươi cho rằng như vậy không đúng?”
Lời này của Mộ Dung Thất Thất, để Đông Phương Lam nghe lại thấy thực thoải mái. Tam tòng tứ đức, những thứ này mới là phẩm đức mà một nữ tử nên có, nữ nhân đương nhiên phải xem phu quân là trời. Biết nhiều quá làm cái gì? Còn không bằng giúp chồng dạy con, vậy thực tế và đáng tin hơn nhiều! Xem ra mẫu thân của Mộ Dung Thất Thất cũng không phải là người hồ đồ, dạy con cũng không tệ lắm.
Nói cũng lạ, lúc còn trẻ Đông Phương Lam là một người không câu nệ tiểu tiết, không để lễ giáo trói buộc, hiện tại già rồi, ngược lại bắt đầu vâng theo những điều đó, cũng yêu cầu người khác như vậy, cho nên câu trả lời của Mộ Dung Thất Thất tương đối khiến nàng hài lòng, nữ tử này, xem như đã qua một cửa của nàng.
“Nói không sai! Chính xác hẳn là vậy!” Đông Phương Lam gật gật đầu, thấy Mộ Dung Thất Thất nhu thuận mà đứng, ngũ quan cực kỳ bình thường, không có chút dụ dỗ, bất mãn trong lòng thoáng vơi đi một chút. Tướng mạo xem vậy nhưng thanh tú, nhìn qua trông rất an phận, điểm ấy rất tốt. Nếu không phải nàng ta là nữ nhi của Mộ Dung Thái, nói không chừng nàng sẽ gậy đầu đáp ứng hôn sự này liền.
Đối với câu trả lời của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương cảm thấy có chút bất ngờ.
Bằng vào những hiểu biết của hắn về Mộ Dung Thất Thất trong mấy ngày này, nàng sao có thể chỉ biết chút ít, nhất nhất tuân theo như vậy, bộ dáng kính cẩn nghe theo, hết mực khiêm nhường kia của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Phượng Thương suýt chút nữa thì phì cười. Hắn chỉ mải lo lắng nàng có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra được không, sao lại quên mất tiểu vương phi của hắn là chúa nói dối chứ.
Chính là, Mục Vũ Điệp dám ở trong trường hợp này mà khiêu khích Mộ Dung Thất Thất, điểm này khiến cho hắn rất không thích.
Xem ra, hắn cần phải tìm Mục thừa tướng tâm tình a, nữ nhi mà nuôi ở nhà, lớn tuổi, không tránh khỏi sẽ không để ý đến cấp bậc lễ nghĩa, hẳn là nên tìm người gả nàng đi a!
Lời khen của Đông Phương Lam khiến Mục Vũ Điệp thầm rung chuông kịch liệt trong lòng. Nàng đây luôn cố tinh thông thơ từ ca phú, nghĩ muốn tài hoa hơn người, nhưng lại quên mất thái hậu rất vâng theo “truyền thống mỹ đức”.
Khó trách thái hậu dù biết rõ rằng nàng ái mộ Phượng Thương, lại chưa từng gật đầu tán thành, chẳng lẽ là do nguyên nhân này sao? Lúc nãy nàng còn muốn tìm cách khoe ra tài năng kinh người của bản thân, định bụng áp chế Mộ Dung Thất Thất, không nghĩ tới làm vậy lại trở thành lấy đá đập chân mình! Xem ra về sau phải thu liễm tài hoa của mình, phải một dạ hai tuân mới tốt, bằng không cả đời nàng cũng không vào được Nam Lân vương phủ, đừng nói tới chuyện sánh vai cùng Phượng Thương!
Mục Vũ Điệp thất bại, Hoàn Nhan Bảo Châu rất là vui vẻ.
Trong Yến kinh không ai không biết nàng cùng Mục Vũ Điệp là đối thủ cạnh tranh, hai người đều yêu Phượng Thương say đắm. Mặc dù nàng là công chúa, nhưng Mục Vũ Điệp lại nhờ vào tài hoa, luôn áp chế nàng, khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu rất là khó chịu. Nhịn thật lâu, bây giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy Mục Vũ Điệp ra rìa, Hoàn Nhan Bảo Châu tất nhiên phải cao hứng.
Mục Vũ Điệp vừa bị Mộ Dung Thất Thất đâm một cái, Hoàn Nhan Bảo Châu liền tiếp tục đặt ra vấn đề. Nàng không giống như Mục Vũ Điệp không có đầu óc, mấy ngày nay, Hoàn Nhan Bảo Châu đã nắm rõ tư liệu về Mộ Dung Thất Thất, vấn đề này, nàng đã suy nghĩ lâu lắm mới nghĩ ra được, nhất định sẽ làm cho Mộ Dung Thất Thất lúng túng!
“Có thể phá lệ được sắc phong công chúa của hoàng thất, nói vậy ắt hẳn tỷ tỷ là người có tài, không biết đấu khí của tỷ tỷ đã đến bậc nào?”\\\\\\\\
“Không. Ta không thể tập võ.” Mộ Dung Thất Thất thành thành thật thật trả lời.
Vừa nghe lời này, Hoàn Nhan Bảo Châu ra vẻ kinh ngạc, che miệng. “Không có đấu khí? Không phải là phế vật sao? Ai nha, bổn cung nhanh mồm nhanh miệng, tỷ tỷ đừng để ý!”
Lời nói của Hoàn Nhan Bảo Châu lọt vào tai Phượng Thương, khiến hắn không nhịn được nhíu nhíu mày. Hắn chưa từng vì Mộ Dung Thất Thất không có đấu khí mà có những ý nghĩ gì khác, hắn yêu Mộ Dung Thất Thất, yêu tất cả về nàng, không phải vì nàng có thể giúp hắn, làm trợ thủ cho hắn!
Tình yêu không phải là cò kè mặc cả như vậy, cũng không cần những thứ hoa lệ tô điểm thêm.
Có nàng ở bên cạnh, là điều tuyệt vời nhất! Huống chi hắn là nam nhân, bảo hộ thê nhi là việc hắn phải làm, chỉ cần hắn thích, hắn nguyện ý, chi dù Mộ Dung Thất Thất không có bất kỳ cái gì, hắn cũng sẽ không để ý. Hôn sự của hắn, hắn làm chủ, không cần người khác xen vào!
Một số tin đồn về Mộ Dung Thất Thất, đã sớm truyền đến Yến kinh. Hiện tại Mộ Dung Thất Thất thừa nhận chính mình không có đấu khí trước mặt mọi người, khiến đám quan văn quan võ ở dưới không nhịn được nghị luận xôn xao.
Không đấu khí, không tài năng, cái gì cũng không có, lại được gả cho Phượng Thương, điểm ấy đã sớm khiến cho Đông Phương Lam không hài lòng, hơn nữa lúc trước còn thấy Phượng Thương bảo hộ Mộ Dung Thất Thất như vậy, để nàng ta tiến vào Thính Tùng lâu, càng khiến Đông Phương Lam bất mãn, trong lòng như thủng một lỗ to như cái bát. Nhịn mấy ngày nay, chính là chờ hôm nay, khiến Mộ Dung Thất Thất khó xử, cho nên, Đông Phương Lam không hề ngăn cản Hoàn Nhan Bảo Châu.
Hiện tại, Mộ Dung Thất Thất thừa nhận như vậy trước mặt mọi người, khiến Hoàn Nhan Bảo Châu đắc ý hất cằm lên.
Nàng đã đến đấu khí tứ đoạn, gần tiến vào thanh sắc ngũ đoạn, vô luận là năng lực, gia thế hay dung mạo, ai cũng không sánh bằng nàng, chỉ có nàng mới có cách bồi bên người Phượng Thương. Về phần Mộ Dung Thất Thất, cái gì cũng không có, chỉ có thể là một phế vật làm ấm giường, nàng ta sao có tư cách làm Nam Lân vương phi chứ!
Hoàn Nhan Bảo Châu đang gây hấn, nhưng trong mắt Mộ Dung Thất Thất, nàng ta chẳng khác nào tiểu hài nhi tranh hơn thua. Vô luận bướm ngươi xinh đẹp đến cỡ nào, cũng phải được hoa kia nguyện ý mới dám chạm vào a! Yêu đơn phương có cái nghĩa gì đâu? Quả thực là một lũ ngu ngốc.
Nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Hoàn Nhan Bảo Châu, Mộ Dung Thất Thất khẽ động não, liền nghĩ ra một biện pháp, bất quá chuyện này cần sự phối hợp của Phượng Thương.
“Vương gia, Thất Thất trừ bỏ nữ công gia chánh, lo cơm lo nước, chăm nhà chăm con, trung thành tận tâm, ngoài ra cái gì cũng không có. Người sẽ ghét bỏ Thất Thất sao? “
Mộ Dung Thất Thất không trực tiếp tiếp lời Hoàn Nhan Bảo Châu, mà chỉ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lên nhìn Phượng Thương, tựa như chỉ cần Phượng Thương nói một tiếng “không”, nàng sẽ mất hết hy vọng. Bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia, để người nào nhìn qua cũng không thể không yêu thương!
“Khanh khanh, bổn vương sao có thể ghét bỏ nàng được!”
Nghe xong lời nói của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương lập tức bộc lộ tình cảm, đi đến bên người nàng, ngậm tình trao nàng, nắm lấy tay nàng.
“Không phải khanh khanh đã quên, đêm đó gặp chuyện, nếu không phải khanh khanh cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi mà chăm sóc bổn vương, bổn vương sao có thể bình phục nhanh như vậy chứ! Dọc theo đường đi, khanh khanh vẫn luôn lo liệu chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của bổn vương, mỗi ngày tận tâm tận lực, không chút oán thán, những điều đó, bổn vương thấy rõ, cũng nhớ mãi trong lòng. Bổn vương nào phải loại người nông cạn như vậy! “
Mộ Dung Thất Thất vừa nghe, cả người lập tức nổi lên một tầng da gà, trên mặt lại bày ra vẻ hạnh phúc vui vẻ.
Ai nói nàng diễn trò giỏi chứ, Phượng Thương mới là kẻ giỏi nhất trong lĩnh vực này. Cái gì mà cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi mà chăm sóc hắn chứ? Cái gì gọi là dọc đường đi vẫn luôn lo liệu chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của hắn, tận tâm tận lực? Lời này nghe kiểu nào cũng khiến người ta cảm thấy dường như là họ có gian tình.
Một câu của Phượng Thương, trực tiếp quy kết Hoàn Nhan Bảo Châu “nông cạn” linh tinh, lại nghe thấy trên đường đi bọn họ thân mật như vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu tức giận đến giậm chân, quay đầu lôi kéo ống tay áo của Đông Phương Lam, lắc lắc: “Tổ mẫu, người nghe Thương ca ca nói kìa!”
“Thương nhi, ngươi vừa mới nói cái gì? Có người ám sát ngươi? Khi nào vậy? Ngươi có bị thương không?!” Đông Phương Lam mặc kệ cháu gái không vui, hiện tại chuyện khiến nàng quan tâm nhất chính là an nguy của Phượng Thương, vừa nghe nói huyết mạch duy nhất do ái nữ lưu lại thế nhưng bị ám sát, Đông Phương Lam lập tức nóng nảy.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẫu hậu, chuyện là như vầy…” Hoàng đế Hoàn Nhan Liệt thấy mẫu hậu tức giận, sợ nàng làm đau thân mình, vội vàng nói sơ qua mọi chuyện một lần: “Chuyện này đã được trẫm phái người đi tham dò, mẫu hậu yên tâm, trẫm nhất định sẽ tìm được hung thủ!”
Khi Hoàn Nhan Liệt nói đến hai chữ “hung thủ”, Mộ Dung Thất Thất cảm nhận rõ được hàn ý phát ra từ trên người Phượng Thương. Chẳng lẽ hắn đã biết được hung thủ là ai? Vì sao không ra mặt vạch trần? Hay là có ẩn tình gì đó?
Lúc trước, Mộ Dung Thất Thất đã xem qua một ít tư liệu về Phượng Thương. Trong đó viết vì Phượng Thương được Hoàn Nhan Liệt đặc biệt yêu thích, nên Hoàn Nhan Liệt đã định phế thái tử một lần, có ý lập Phượng Thương lên.
Tuy rằng cuối cùng chuyện này không thành công, nhưng lại khiến quan hệ giữa Thái tử Hoàn Nhan Hồng cùng Phượng Thương trở nên căng thẳng, thậm chí còn có tin đồn nói rằng Hoàn Nhan Hồng vì Nam Lân vương được phụ hoàng sủng ái mà sinh ra mối hận khắc cốt ghi tâm, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Thái tử? Bất quá, Nhị hoàn tử Hoàn Nhan Nghị là người cạnh tranh gay gắt với Thái tử, nói không chừng, chuyện này là do hắn vu oan giá họa…
Xem ra, cuộc sống của Phượng Thương không hề yên bình như mọi người thấy, sanh ra trong hoàng thất, lại ở vị trí mẫn cảm như vậy, thật sự là làm khó hắn.
Mộ Dung Thất Thất nhẹ nhàng chạm chạm ngón tay vào lòng bàn tay của Phượng Thương, ý bảo hắn đừng nghĩ nhiều nữa. Nhận thấy sự quan tâm của Mộ Dung Thất Thất, trong lòng Phượng Thương ấm áp. Thuận thế nhéo nhéo tay nàng, bảo nàng không cần lo lắng, miệng tiếp tục mở lời, lại là lời buồn nôn.
“Ngoại tổ mẫu, ta không sao. Lần này, trên đường đi, may mắn có Chiêu Dương công chúa chiếu cố ta. Lại nói, nàng còn là phúc tinh của ta, từ sau khi ám sát, bổn vương liền đi cùng xe với nàng, liền bình an suốt chặng đường, không phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn nào nữa.”
Đến bây giờ Đông Phương Lam mới phát hiện ra vấn đề, nguyên vốn tưởng rằng hai người thanh thanh bạch bạch, không nghĩ tới trên đường đi, bọn họ lại ở cùng xe.
Hiện tại nếu muốn trả Mộ Dung Thất Thất về, hoặc đem nàng ban cho người khác, hẳn là chuyện không thể. Huống chi Phượng Thương đã có cảm tình với Mộ Dung Thất Thất, nếu thật cố ý mạnh mẽ chia rẽ, chỉ sợ Phượng Thương sẽ không đồng ý.
Lúc này, Đông Phương Lam lâm vào thế khó xử.
Đồng ý chuyện của họ sao? Nhưng mà nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng về thân phận của Mộ Dung Thất Thất? Nếu phản đối, vậy sẽ đeo cái danh bội bạc trên lưng. Tốt xấu gì Mộ Dung Thất Thất cũng là công chúa cầu thân, nói khó nghe, chính là cấp cho Phượng Thương xung hỉ, nàng không thể xử xự quá đáng, chuyện này liên quan đến chính trị của hai nước.
Lại nói, lúc trước, những nữ nhân từng cấp cho Phượng Thương đều xảy ra chuyện, lần này Mộ Dung Thất Thất ở cùng một chỗ với Phượng Thương lâu như vậy, thế nhưng lông tóc không tổn hao gì, nói không chừng bát tự của nàng có thể khắc chế bát tự sát tinh của Phượng Thương.
Chẳng lẽ, đây là vận mệnh sao? Đông Phương Lam không vui, cũng không cam lòng.
Nhưng Phượng gia cần kéo dài huyết mạch, Phượng Thương cũng đã hai mươi lăm tuổi, những nam tử khác ở độ tuổi này đã đều có con hết rồi, duy độc Phượng Thương, cưới một người khắc một người, đến hiện tại liền biến thành không ai dám gả cho hắn. Chẳng lẽ, thật sự để cho Mộ Dung Thất Thất tiến vào đại môn của Phượng gia sao? Để cho huyết mạch đời sau của Phượng gia nhiễm lấy máu của cừu nhân?
Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, Đông Phương Lam đã nghĩ rất nhiều rất nhiều. Đứa cháu ngoại trước mắt này, là đứa cháu nàng yêu thương nhất. Đứa nhỏ này mười tuổi đã phải chịu tang cha mẹ, lại bị gian nhân gài bẫy, hủy đi thân mình. Đã khó khăn nuôi hắn lớn lên, lại gian nan cưới vợ cho hắn.
Lại nhìn Mộ Dung Thất Thất, bề ngoài bình thường, năng lực bình thường, hết thảy đều bình thường, thấy thế nào cũng không xứng với Phượng Thương. Chính là, vì sao Phượng Thương lại vừa mắt nàng, mà nàng ở cạnh Phượng Thương cũng không gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ là không phải oan gia không yêu nhau sao?
Chần chờ thật lâu, Đông Phương Lam vẫn không nói gì, thẳng đến lúc Hoàn Nhan Bảo Châu đứng bên cạnh nũng nịu gọi “hoàng tổ mẫu”, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
“Vừa rồi, công chúa nói người có một tấm lòng ‘trung thành tận tâm’, không biết có phải là ai gia nghe nhầm hay không?” Đông Phương Lam nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, ánh mắt sắt bén.
“Người không có nghe sai.”
“Vậy, ai gia muốn hỏi ngươi, ngươi bây giờ là người của Tây Kỳ, hay là người của Bắc Chu? Nếu khi hai nước phát sinh xung đột để bảo vệ quyền lợi, ngươi lựa chọn đứng ở bên nào?” Trong lời nói của Đông Phương Lam có chút ý khiêu khích, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là nàng đang gây khó dễ cho Mộ Dung Thất Thất.
“Hồi bẩm thái hậu, vô luận là Tây Kỳ hay Bắc Chu, đều không liên quan đến ta.”
Mộ Dung Thất Thất thẳng thắng trả lời, khiến cho người ta hít sâu một ngụm. Đều không liên quan đến nàng? Này là có ý gì? Đông Phương Lam nhướng mày, không ngờ tới, Mộ Dung Thất Thất lại tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.
“Ta chỉ muốn đứng bên người vương gia.Vương gia như thế nào, ta liền như thế đó.”
Một câu trả lời hoàn mỹ, đem bóng chuyền cho Phượng Thương. Lúc này Phượng Thương càng không thể không yêu tiểu nữ nhân này! Nàng đúng thật biết cách đứng dưới cây hứng bóng mát, đem tất cả mọi chuyện đều vứt cho hắn, bắt hắn đối mặt, rốt cuộc là nữ nhân này tin tưởng hắn, hay là sợ phiền toái a? “Ân.” Đông Phương Lam gật gật đầu. Vấn đề này, vô luận Mộ Dung Thất Thất chọn Tây Kỳ hay Bắc Chu, đều khiến cho người ta bắt được nhược điểm. Duy độc câu trả lời như vậy mới là tốt nhất, xem ra nàng ta không quá ngu ngốc a.
Nếu trong lòng nàng thật sự nghĩ như vậy, thật sự xem Phượng Thương là trời của mình, vậy Đông Phương Lam cũng an tâm….Có điều không biết nàng ta có khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng làm một nẻo hay không.
Nàng cũng không phải một lão bà bảo thủ, chuyện của Mộ Dung Thất Thất nàng đã điều tra qua, đại khái cũng biết chút ít. Nàng ta bất quá cũng chỉ là một hài tử đáng thương! Nhưng mà, Mộ Dung Thất Thất dù như thế nào cũng là nữ nhi của Mộ Dung Thái, mà Phượng Tà thua trong tay Mộ Dung Thái cũng là chuyện thật việc thật!
Nhiều năm như vậy, Đông Phương Lam vẫn thường xuyên mơ thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt, mơ thấy nàng cùng Phượng Tà ôm lấy con của họ, máu tươi đầm đìa đứng trước mặt nàng, khó nhọc nói: “Mẫu hậu, nhất định phải thay Minh Nguyệt trả thù! Nhất định phải trả thù cho Minh Nguyệt!”
Năm đó, một trận chiến ở Nhạn Đãng sơn kia, đã khiến Phượng Tà tự vẫn, Minh Nguyệt tự sát, tính cả đứa trẻ trong bụng nàng, một nhà ba người, táng thân biển lửa, ngay cả một thi thể toàn vẹn cũng không có.
Mỗi khi nghĩ đến vận mệnh bi thảm của nữ nhi cùng chồng nó, còn có đứa cháu ngoại chưa kịp cất tiếng chào đời, trong lòng Đông Phương Lam sẽ nổi lên hận ý nồng đậm, hận Tây Kỳ quốc, hận Mộ Dung Thái!
Đông Phương Lam hiểu rõ Mộ Dung Thất Thất vô tội, nhưng mà chẳng lẽ Minh Nguyệt của nàng không vô tội sao? Đứa cháu ngoại chưa xuất thể của nàng không vô tội sao? Trên thế giới này, không có người nào vô tội, chỉ cần bị cuốn vào thị phi, cho dù vô tội, cũng thành có tội!
“Chiêu Dương công chúa đã nói vậy, ai gia cũng an tâm, lần này Tứ quốc tranh bá cử hành ở Bắc Tứ Châu của Bắc Chu quốc, nghe nói tiểu muội của công chúa là tuyển thủ của Tây Kỳ quốc. Nếu công chúa một lòng vì Thương nhi, ai gia đây đợi xem biểu hiện của công chúa ở Tứ quốc tranh bá.”
“Nếu công chúa thật sự toàn tâm toàn ý bảo vệ lợi ích của Thương nhi, vậy Bắc Chu quốc lần này phải đoạt được vị trí quán quân ….Chờ Bắc Chu quốc nhận được danh hiệu này, ai gia liền chủ trì hôn lễ cho công chúa cùng Thương nhi. Công chúa cảm thấy thế nào?”
Gừng càng già càng cay, đề nghị này của Đông Phương Lam, khiến ngay cả Mộ Dung Thất Thất cũng không thể không vỗ tay khen hay, càng không cần nhắc đến Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp.
Bắc Chu đoạt vị đầu bảng, nàng mới có thể được kết hôn cùng với Phượng Thương, Bắc Chu không thắng, vậy hôn sự của hắn cùng nàng cũng ngâm nước nóng luôn, nàng từ đâu đến liền xéo về đó.
Mộ Dung Thất Thất nàng đây rõ ràng là nữ tử tay trói gà không chặt, không có đấu khí, không có lực, không thể tham gia trận đầu, nhưng hiện tại Đông Phương Lam lại gắn chuyện tứ quốc tranh bá với hôn sự của nàng chung một chỗ, hoàn toàn là làm khó nàng! Xem ra vị hoàng thái hậu này rất rất không thích nàng!
“Ngoại tổ mẫu!”
“Thương nhi, ai gia đã nhượng bộ lắm rồi, ngươi còn muốn gì?” Không đợi Phượng Thương mở miệng, Đông Phương Lam trực tiếp đánh gãy lời hắn. Đây đã là cực hạn của nàng, cho dù là Phượng Thương, cũng không nhân nhượng!
Đúng vậy, nàng thực để ý, nàng rất không thoải mái, nàng không muốn để nữ nhi của kẻ thù gả cho ngoại tôn duy nhất của mình, chuyện này đối với một người mẹ đã mất đi ái nữ của mình, là một lựa chọn gian nan nhất. Nàng đây là muốn làm khó dễ Mộ Dung Thất Thất, cũng muốn nhìn xem nàng ta có thực sự xứng với Phượng Thương hay không.
Lời nói của Phượng Thương bị ngăn lại, Hoàn Nhan Liệt ở một bên thấy cháu trai bị ủy khuất, vội mở miệng nói giúp hắn.
“Mẫu hậu, người xem, chuyện này có thể thương lượng thêm một chút hay không? Chiêu Dương công chúa đến hòa thân, đây là chuyện tứ quốc đều biết, quá mức khắt khe, sợ là sẽ ảnh hưởng đến quan hệ với Tây Kỳ quốc. Hơn nữa, trẫm thấy vị công chúa này cố gắng không ít, Thương nhi cũng có ý, không bằng hãy thành toàn cho bọn họ đi! Huống chi công chúa cũng không có đấu khí a….”
“Không được!” Hoàn Nhan Liệt “cầu tình” nhưng lại chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, Đông Phương Lam lập tức từ chối ngay. Nếu không phải vì lo chuyện Mộ Dung Thất Thất là công chúa đến cầu thân từ Tây Kỳ quốc, nàng đã sớm sai người cầm gậy đuổi đi. Nỗi đau khi chịu tang nữ nhi, sự thống khổ của kẻ đầu bạc kẻ người đầu xanh, ai có thể thấu?
“Ai gia không cần một đứa cháu dâu vô dụng, Phượng gia cũng không cần một chủ mẫu bất tài. Nếu Chiêu Dương công chúa vô lực đảm nhiệm, vậy hãy rút lui!”
Lời nói của Đông Phương Lam truyền khắp toàn bộ Thái cực điện, tất cả mọi người im lặng nhìn Mộ Dung Thất Thất, nghĩ đợi xem phản ứng của vị công chúa này. Thái hậu ngang ngược gây khó dễ, không biết vị công chúa này sẽ ra tay đáp ứng hay là khóc lóc quay về Tây Kỳ.
Khi mọi người còn đang chờ đợi đáp án, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phượng Thương rơi vào tai bọn họ: “Ngoại tổ mẫu, nếu ta không thể cưới được Chiêu Dương công chúa, ta tình nguyện tiếp tục cô đơn đến già, cô đơn đến chết.”
“Ngươi, ngươi….” Lời nói của Phượng Thương khiến toàn bộ khí huyết trên người Đông Phương Lam đều nghẹn ở cổ họng, tức đến không nói nên lời, Hoàn Nhan Bảo Châu đứng cạnh vội vàng vươn tay vuốt ngực nàng: “Thương ca ca, người xem, sao lại khiến hoàng tổ mẫu tức đến cái dạng….”
Hoàn Nhan Bảo Châu còn chưa dứt lời, đã phải nhận lấy ánh mắt sắc lạnh như băng của Phượng Thương, ánh nhìn kia khiến nàng sợ đến run người, vội vàng ngậm miệng. Nàng sao có thể quên, lấy tính cách của Phượng Thương, đâu để kẻ nào dễ chạm vào? “Thương nhi, ngươi, ngươi thật sự rất không hiểu chuyện!” Đông Phương Lam không nghĩ tới Phượng Thương sẽ cố chấp như vậy. Thiên hạ này, dạng nữ tử nào không có, hắn lại cứ muốn lấy nữ nhi của kẻ thù, đây không phải là muốn chọc nàng tức đến chết sao!
“Ngoại tổ mẫu, lòng ta đã định. Trừ bỏ Chiêu Dương công chúa, ta sẽ không cưới ai khác, hơn nữa, cả đời ta, chỉ có một nữ nhân duy nhất chính là nàng.”
Lời nói của Phượng Thương, không chỉ là lời tuyên thệ, mà còn là lời hứa đối với Mộ Dung Thất Thất.
Một đời một đôi uyên ương sao? Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt kiên định của Phượng Thương, ý hắn nói là vậy sao? Vì sao? Vì sao hắn có thể nói như vậy? Nam nhân ở thế giới này không phải đều ba vợ bốn nàng hầu sao? Năm đó, Phượng Tà cũng chỉ có mỗi mình Minh Nguyệt công chúa, hơn nữa ở ngày đại hôn cũng đồng ý, cả đời chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng ấy, chẳng lẽ, Phượng Thương cũng được duy truyền tính cách chuyên chế của Phượng Tà? (TC: Ta đi chết đây, người như huynh ấy sao lại vớ phải thứ đầu gỗ này chữ…TT-TT)
Đông Phương Lam mặc kệ cháu gái không vui, hiện tại chuyện khiến nàng quan tâm nhất chính là an nguy của Phượng Thương, vừa nghe nói huyết mạch duy nhất do ái nữ lưu lại thế nhưng bị ám sát, Đông Phương Lam lập tức nóng nảy.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẫu hậu, chuyện là như vầy…” Hoàng đế Hoàn Nhan Liệt thấy mẫu hậu tức giận, sợ nàng làm đau thân mình, vội vàng nói sơ qua mọi chuyện một lần: “Chuyện này đã được trẫm phái người đi tham dò, mẫu hậu yên tâm, trẫm nhất định sẽ tìm được hung thủ!”
Khi Hoàn Nhan Liệt nói đến hai chữ “hung thủ”, Mộ Dung Thất Thất cảm nhận rõ được hàn ý phát ra từ trên người Phượng Thương. Chẳng lẽ hắn đã biết được hung thủ là ai? Vì sao không ra mặt vạch trần? Hay là có ẩn tình gì đó?
Lúc trước, Mộ Dung Thất Thất đã xem qua một ít tư liệu về Phượng Thương. Trong đó viết vì Phượng Thương được Hoàn Nhan Liệt đặc biệt yêu thích, nên Hoàn Nhan Liệt đã định phế thái tử một lần, có ý lập Phượng Thương lên.
Tuy rằng cuối cùng chuyện này không thành công, nhưng lại khiến quan hệ giữa Thái tử Hoàn Nhan Hồng cùng Phượng Thương trở nên căng thẳng, thậm chí còn có tin đồn nói rằng Hoàn Nhan Hồng vì Nam Lân vương được phụ hoàng sủng ái mà sinh ra mối hận khắc cốt ghi tâm, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Thái tử? Bất quá, Nhị hoàn tử Hoàn Nhan Nghị là người cạnh tranh gay gắt với Thái tử, nói không chừng, chuyện này là do hắn vu oan giá họa…
Xem ra, cuộc sống của Phượng Thương không hề yên bình như mọi người thấy, sanh ra trong hoàng thất, lại ở vị trí mẫn cảm như vậy, thật sự là làm khó hắn.
Mộ Dung Thất Thất nhẹ nhàng chạm chạm ngón tay vào lòng bàn tay của Phượng Thương, ý bảo hắn đừng nghĩ nhiều nữa. Nhận thấy sự quan tâm của Mộ Dung Thất Thất, trong lòng Phượng Thương ấm áp. Thuận thế nhéo nhéo tay nàng, bảo nàng không cần lo lắng, miệng tiếp tục mở lời, lại là lời buồn nôn.
“Ngoại tổ mẫu, ta không sao. Lần này, trên đường đi, may mắn có Chiêu Dương công chúa chiếu cố ta. Lại nói, nàng còn là phúc tinh của ta, từ sau khi ám sát, bổn vương liền đi cùng xe với nàng, liền bình an suốt chặng đường, không phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn nào nữa.”
Đến bây giờ Đông Phương Lam mới phát hiện ra vấn đề, nguyên vốn tưởng rằng hai người thanh thanh bạch bạch, không nghĩ tới trên đường đi, bọn họ lại ở cùng xe. Hiện tại nếu muốn trả Mộ Dung Thất Thất về, hoặc đem nàng ban cho người khác, hẳn là chuyện không thể. Huống chi Phượng Thương đã có cảm tình với Mộ Dung Thất Thất, nếu thật cố ý mạnh mẽ chia rẽ, chỉ sợ Phượng Thương sẽ không đồng ý.
Lúc này, Đông Phương Lam lâm vào thế khó xử.
Đồng ý chuyện của họ sao? Nhưng mà nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng về thân phận của Mộ Dung Thất Thất? Nếu phản đối, vậy sẽ đeo cái danh bội bạc trên lưng. Tốt xấu gì Mộ Dung Thất Thất cũng là công chúa cầu thân, nói khó nghe, chính là cấp cho Phượng Thương xung hỉ, nàng không thể xử xự quá đáng, chuyện này liên quan đến chính trị của hai nước.
Lại nói, lúc trước, những nữ nhân từng cấp cho Phượng Thương đều xảy ra chuyện, lần này Mộ Dung Thất Thất ở cùng một chỗ với Phượng Thương lâu như vậy, thế nhưng lông tóc không tổn hao gì, nói không chừng bát tự của nàng có thể khắc chế bát tự sát tinh của Phượng Thương.
Chẳng lẽ, đây là vận mệnh sao? Đông Phương Lam không vui, cũng không cam lòng.
Nhưng Phượng gia cần kéo dài huyết mạch, Phượng Thương cũng đã hai mươi lăm tuổi, những nam tử khác ở độ tuổi này đã đều có con hết rồi, duy độc Phượng Thương, cưới một người khắc một người, đến hiện tại liền biến thành không ai dám gả cho hắn. Chẳng lẽ, thật sự để cho Mộ Dung Thất Thất tiến vào đại môn của Phượng gia sao? Để cho huyết mạch đời sau của Phượng gia nhiễm lấy máu của cừu nhân?
Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, Đông Phương Lam đã nghĩ rất nhiều rất nhiều. Đứa cháu ngoại trước mắt này, là đứa cháu nàng yêu thương nhất. Đứa nhỏ này mười tuổi đã phải chịu tang cha mẹ, lại bị gian nhân gài bẫy, hủy đi thân mình. Đã khó khăn nuôi hắn lớn lên, lại gian nan cưới vợ cho hắn.
Lại nhìn Mộ Dung Thất Thất, bề ngoài bình thường, năng lực bình thường, hết thảy đều bình thường, thấy thế nào cũng không xứng với Phượng Thương. Chính là, vì sao Phượng Thương lại vừa mắt nàng, mà nàng ở cạnh Phượng Thương cũng không gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ là không phải oan gia không yêu nhau sao?
Chần chờ thật lâu, Đông Phương Lam vẫn không nói gì, thẳng đến lúc Hoàn Nhan Bảo Châu đứng bên cạnh nũng nịu gọi “hoàng tổ mẫu”, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
“Vừa rồi, công chúa nói người có một tấm lòng ‘trung thành tận tâm’, không biết có phải là ai gia nghe nhầm hay không?” Đông Phương Lam nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, ánh mắt sắt bén.
“Người không có nghe sai.”
“Vậy, ai gia muốn hỏi ngươi, ngươi bây giờ là người của Tây Kỳ, hay là người của Bắc Chu? Nếu khi hai nước phát sinh xung đột để bảo vệ quyền lợi, ngươi lựa chọn đứng ở bên nào?” Trong lời nói của Đông Phương Lam có chút ý khiêu khích, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là nàng đang gây khó dễ cho Mộ Dung Thất Thất.
“Hồi bẩm thái hậu, vô luận là Tây Kỳ hay Bắc Chu, đều không liên quan đến ta.”
Mộ Dung Thất Thất thẳng thắng trả lời, khiến cho người ta hít sâu một ngụm. Đều không liên quan đến nàng? Này là có ý gì? Đông Phương Lam nhướng mày, không ngờ tới, Mộ Dung Thất Thất lại tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.
“Ta chỉ muốn đứng bên người vương gia.Vương gia như thế nào, ta liền như thế đó.”
Một câu trả lời hoàn mỹ, đem bóng chuyền cho Phượng Thương. Lúc này Phượng Thương càng không thể không yêu tiểu nữ nhân này! Nàng đúng thật biết cách đứng dưới cây hứng bóng mát, đem tất cả mọi chuyện đều vứt cho hắn, bắt hắn đối mặt, rốt cuộc là nữ nhân này tin tưởng hắn, hay là sợ phiền toái a?
“Ân.” Đông Phương Lam gật gật đầu. Vấn đề này, vô luận Mộ Dung Thất Thất chọn Tây Kỳ hay Bắc Chu, đều khiến cho người ta bắt được nhược điểm. Duy độc câu trả lời như vậy mới là tốt nhất, xem ra nàng ta không quá ngu ngốc a.
Nếu trong lòng nàng thật sự nghĩ như vậy, thật sự xem Phượng Thương là trời của mình, vậy Đông Phương Lam cũng an tâm….Có điều không biết nàng ta có khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng làm một nẻo hay không.
Nàng cũng không phải một lão bà bảo thủ, chuyện của Mộ Dung Thất Thất nàng đã điều tra qua, đại khái cũng biết chút ít. Nàng ta bất quá cũng chỉ là một hài tử đáng thương! Nhưng mà, Mộ Dung Thất Thất dù như thế nào cũng là nữ nhi của Mộ Dung Thái, mà Phượng Tà thua trong tay Mộ Dung Thái cũng là chuyện thật việc thật!
Nhiều năm như vậy, Đông Phương Lam vẫn thường xuyên mơ thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt, mơ thấy nàng cùng Phượng Tà ôm lấy con của họ, máu tươi đầm đìa đứng trước mặt nàng, khó nhọc nói: “Mẫu hậu, nhất định phải thay Minh Nguyệt trả thù! Nhất định phải trả thù cho Minh Nguyệt!”
Năm đó, một trận chiến ở Nhạn Đãng sơn kia, đã khiến Phượng Tà tự vẫn, Minh Nguyệt tự sát, tính cả đứa trẻ trong bụng nàng, một nhà ba người, táng thân biển lửa, ngay cả một thi thể toàn vẹn cũng không có.
Mỗi khi nghĩ đến vận mệnh bi thảm của nữ nhi cùng chồng nó, còn có đứa cháu ngoại chưa kịp cất tiếng chào đời, trong lòng Đông Phương Lam sẽ nổi lên hận ý nồng đậm, hận Tây Kỳ quốc, hận Mộ Dung Thái! Đông Phương Lam hiểu rõ Mộ Dung Thất Thất vô tội, nhưng mà chẳng lẽ Minh Nguyệt của nàng không vô tội sao? Đứa cháu ngoại chưa xuất thể của nàng không vô tội sao? Trên thế giới này, không có người nào vô tội, chỉ cần bị cuốn vào thị phi, cho dù vô tội, cũng thành có tội!
“Chiêu Dương công chúa đã nói vậy, ai gia cũng an tâm, lần này Tứ quốc tranh bá cử hành ở Bắc Tứ Châu của Bắc Chu quốc, nghe nói tiểu muội của công chúa là tuyển thủ của Tây Kỳ quốc. Nếu công chúa một lòng vì Thương nhi, ai gia đây đợi xem biểu hiện của công chúa ở Tứ quốc tranh bá.”
“Nếu công chúa thật sự toàn tâm toàn ý bảo vệ lợi ích của Thương nhi, vậy Bắc Chu quốc lần này phải đoạt được vị trí quán quân ….Chờ Bắc Chu quốc nhận được danh hiệu này, ai gia liền chủ trì hôn lễ cho công chúa cùng Thương nhi. Công chúa cảm thấy thế nào?”
Gừng càng già càng cay, đề nghị này của Đông Phương Lam, khiến ngay cả Mộ Dung Thất Thất cũng không thể không vỗ tay khen hay, càng không cần nhắc đến Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp.
Bắc Chu đoạt vị đầu bảng, nàng mới có thể được kết hôn cùng với Phượng Thương, Bắc Chu không thắng, vậy hôn sự của hắn cùng nàng cũng ngâm nước nóng luôn, nàng từ đâu đến liền xéo về đó.
Mộ Dung Thất Thất nàng đây rõ ràng là nữ tử tay trói gà không chặt, không có đấu khí, không có lực, không thể tham gia trận đầu, nhưng hiện tại Đông Phương Lam lại gắn chuyện tứ quốc tranh bá với hôn sự của nàng chung một chỗ, hoàn toàn là làm khó nàng! Xem ra vị hoàng thái hậu này rất rất không thích nàng!
“Ngoại tổ mẫu!”
“Thương nhi, ai gia đã nhượng bộ lắm rồi, ngươi còn muốn gì?” Không đợi Phượng Thương mở miệng, Đông Phương Lam trực tiếp đánh gãy lời hắn. Đây đã là cực hạn của nàng, cho dù là Phượng Thương, cũng không nhân nhượng!
Đúng vậy, nàng thực để ý, nàng rất không thoải mái, nàng không muốn để nữ nhi của kẻ thù gả cho ngoại tôn duy nhất của mình, chuyện này đối với một người mẹ đã mất đi ái nữ của mình, là một lựa chọn gian nan nhất. Nàng đây là muốn làm khó dễ Mộ Dung Thất Thất, cũng muốn nhìn xem nàng ta có thực sự xứng với Phượng Thương hay không.
Lời nói của Phượng Thương bị ngăn lại, Hoàn Nhan Liệt ở một bên thấy cháu trai bị ủy khuất, vội mở miệng nói giúp hắn.
“Mẫu hậu, người xem, chuyện này có thể thương lượng thêm một chút hay không? Chiêu Dương công chúa đến hòa thân, đây là chuyện tứ quốc đều biết, quá mức khắt khe, sợ là sẽ ảnh hưởng đến quan hệ với Tây Kỳ quốc. Hơn nữa, trẫm thấy vị công chúa này cố gắng không ít, Thương nhi cũng có ý, không bằng hãy thành toàn cho bọn họ đi! Huống chi công chúa cũng không có đấu khí a….”
“Không được!” Hoàn Nhan Liệt “cầu tình” nhưng lại chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, Đông Phương Lam lập tức từ chối ngay. Nếu không phải vì lo chuyện Mộ Dung Thất Thất là công chúa đến cầu thân từ Tây Kỳ quốc, nàng đã sớm sai người cầm gậy đuổi đi. Nỗi đau khi chịu tang nữ nhi, sự thống khổ của kẻ đầu bạc kẻ người đầu xanh, ai có thể thấu?
“Ai gia không cần một đứa cháu dâu vô dụng, Phượng gia cũng không cần một chủ mẫu bất tài. Nếu Chiêu Dương công chúa vô lực đảm nhiệm, vậy hãy rút lui!”
Lời nói của Đông Phương Lam truyền khắp toàn bộ Thái cực điện, tất cả mọi người im lặng nhìn Mộ Dung Thất Thất, nghĩ đợi xem phản ứng của vị công chúa này. Thái hậu ngang ngược gây khó dễ, không biết vị công chúa này sẽ ra tay đáp ứng hay là khóc lóc quay về Tây Kỳ.
Khi mọi người còn đang chờ đợi đáp án, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phượng Thương rơi vào tai bọn họ: “Ngoại tổ mẫu, nếu ta không thể cưới được Chiêu Dương công chúa, ta tình nguyện tiếp tục cô đơn đến già, cô đơn đến chết.”
“Ngươi, ngươi….” Lời nói của Phượng Thương khiến toàn bộ khí huyết trên người Đông Phương Lam đều nghẹn ở cổ họng, tức đến không nói nên lời, Hoàn Nhan Bảo Châu đứng cạnh vội vàng vươn tay vuốt ngực nàng: “Thương ca ca, người xem, sao lại khiến hoàng tổ mẫu tức đến cái dạng….”
Hoàn Nhan Bảo Châu còn chưa dứt lời, đã phải nhận lấy ánh mắt sắc lạnh như băng của Phượng Thương, ánh nhìn kia khiến nàng sợ đến run người, vội vàng ngậm miệng. Nàng sao có thể quên, lấy tính cách của Phượng Thương, đâu để kẻ nào dễ chạm vào?
“Thương nhi, ngươi, ngươi thật sự rất không hiểu chuyện!” Đông Phương Lam không nghĩ tới Phượng Thương sẽ cố chấp như vậy. Thiên hạ này, dạng nữ tử nào không có, hắn lại cứ muốn lấy nữ nhi của kẻ thù, đây không phải là muốn chọc nàng tức đến chết sao!
“Ngoại tổ mẫu, lòng ta đã định. Trừ bỏ Chiêu Dương công chúa, ta sẽ không cưới ai khác, hơn nữa, cả đời ta, chỉ có một nữ nhân duy nhất chính là nàng.”
Lời nói của Phượng Thương, không chỉ là lời tuyên thệ, mà còn là lời hứa đối với Mộ Dung Thất Thất.
Một đời một đôi uyên ương sao? Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt kiên định của Phượng Thương, ý hắn nói là vậy sao? Vì sao? Vì sao hắn có thể nói như vậy? Nam nhân ở thế giới này không phải đều ba vợ bốn nàng hầu sao? Năm đó, Phượng Tà cũng chỉ có mỗi mình Minh Nguyệt công chúa, hơn nữa ở ngày đại hôn cũng đồng ý, cả đời chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng ấy, chẳng lẽ, Phượng Thương cũng được duy truyền tính cách chuyên chế của Phượng Tà? (TC: Ta đi chết đây, người như huynh ấy sao lại vớ phải thứ đầu gỗ này chữ…TT-TT) “Tốt! Tốt!” Đông Phương Lam tức giận đến không thở được, Phượng Thương thế nhưng dám dùng chiêu này để áp chế nàng, phản hết rồi! “Ngươi muốn kết hôn với nàng sao, làm đi, giao hổ phù của ngươi ra, tước luôn vương vị của ngươi đi!”
Lời nói của Đông Phương Lam khiến mọi người đều chấn động. Phượng Thương đã quản lí hổ phù nhiều năm, hiện tại thái hậu nói vậy, chẳng phải là buộc hắn giao binh quyền ra sao? Còn muốn tước lấy vương vị của hắn, vậy chẳng phải là biến Phượng Thương thành dân thường sao?
Thái hậu giằng co cùng Nam Lân vương, khiến cả bầu không khí đều trở nên phi thường ngưng trọng. Văn võ bá quan đều không chớp mắt nhìn chằm chằm Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, không biết sự lựa chọn của vị Nam Lân vương này sẽ là gì a!
Không có quân quyền, không có vương vị, hắn chỉ có hai bàn tay trắng, là một thứ dân ti tiện. Phượng Thương sẽ thật sự vì công chúa phế vật của Tây Kỳ quốc, bỏ qua vinh hoan phú quý, cùng tất cả quyền lợi của hắn sao?
“Cái này, ta đã sớm chuẩn bị!” Lời kia của Đông Phương Lam chỉ khiến Phượng Thương nhẹ giọng cười, vươn tay vào ngực móc ra hai mảnh hổ phù: “Không có người yêu, cho dù quyền cao chức trọng, cẩm y ngọc thực, cũng còn ý nghĩa gì a…..”
Thấy Phượng Thương thật sự giao hổ phù ra, thái tử Hoàn Nhan Hồng vốn đang đứng xem náo nhiệt ở một bên liền hết sức kinh ngạc, cũng hết sức cao hứng. Nếu Phượng Thương thật sự vì mỹ nhân mà giao ra binh quyền, hắn nhất định phải cướp lấy nó! Trước kia Phượng Thương bất quá ỷ vào việc nắm hổ phù trong tay mới dám không để hắn vào trong mắt, nếu hắn đây cầm được hổ phù, chuyện đầu tiên hắn làm sẽ là giết chết Phượng Thương!
Hoàn Nhan Hồng cố gắng áp chế thanh âm hoan hỉ trong lòng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hổ phù ở chỗ Phượng Thương: “Vì mỹ nhân, buông tha quyền lợi, khiến hoàng tổ mẫu thương tâm, có cần làm quá như vậy không! Chỗ bổn cung vừa mới tuyển tới mấy mỹ nhân, lát nữa ta sẽ cho người mang qua cho ngươi, đừng có náo loạn với hoàng tổ mẫu nữa!”
“Ha ha” Lời thuyết phục kia của Hoàn Nhan Hồng, Phượng Thương nghe được, cũng hiểu rõ, hắn quơ quơ hổ phù trong tay, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà mị: “Không phải thái tử đã sớm muốn có hổ phù này sao? Mau tới lấy a.”
Nghe Phượng Thương nói vậy, Hoàn Nhan Hồng thật sự vươn tay muốn lấy, lại bị một tiếng quát lớn của Hoàng Nhan Liệt dọa cho rút lui.
“Hổ phù này là của Thương nhi, ai cũng không thể lấy!” Hoàn Nhan Liệt hung hăng trừng mắt liếc Hoàn Nhan Hồng một cái, tên này cũng chẳng chịu thua kém, đứng ở phía sau, châm ngòi ly gián, thừa nước đục thả câu! “Cho dù có hổ phù, ngươi cũng chẳng có năng lực để điều động bọn họ!”
Lời nói của Hoàn Nhan Liệt đủ để khiến tất cả những ý niệm trong đầu Hoàn Nhan Hồng đều tan biến, hắn biết, phụ hoàng nói rất đúng.
Quân đội của Bắc Chu quốc, là do một tay Phượng Tà tự mình lập nên, sau đó Phượng Thương ở đó lại tiếp tục bước lên một bậc thang, kế thừa tất cả, mọi người đều chỉ nghe lệnh của Phượng Thương, hổ phù này, bất quá cũng chỉ là vật trang trí. Cho dù ngươi có cầm hổ phù, nhưng Đại tướng quân người ta không thấy lệnh do tự tay Phượng Thương viết, cũng sẽ không nghe lời ngươi, điểm này khiến Hoàn Nhan Hồng hận Phượng Thương đến nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng thái hậu không hề che đậy chán ghét dù chỉ một chút đối với mình, khiến Mộ Dung Thất Thất hiểu thêm một chút về tính cách của vị thái hậu này.
Trước khi Bắc Chu được thành lập, Hoàn Nhan Trì từng là Đại tướng quân của Tiền Tần, Đông Phương Lam là phu nhân của tướng quân, thân mình tất nhiên cũng bôn ba lưu lạc, hành xử rộng rãi, thái độ làm người ngay thẳng, vui giận đều hiện trên mặt, so với kẻ trước mặt luôn nở nụ cười sau lưng lại đâm lén người ta thì lại càng thêm cường hãn.
Hiện tại Đông Phương Lam trước mặt văn võ bá quan buông lời làm khó Mộ Dung Thất Thất, quang minh lỗi lạc như vậy, thật khiến cho người ta bội phục. Ngay cả chính Mộ Dung Thất Thất, cũng cảm thấy Đông Phương Lam là một cụ bà đáng yêu, trực tiếp thẳng thừng như vậy, rất hợp với sở thích của nàng. Nàng thích người thẳng thắng, mặc kệ người này có thích mình hay không.
Thấy Phượng Thương lại ra mặt giúp mình, Mộ Dung Thất Thất thầm cảm kích trong lòng, cũng phi thường cảm động.
Một bên là ngoại tổ mẫu một tay nuôi lớn hắn, một bên chỉ là nữ tử hắn nhận thức không được mấy ngày, càng không cần bàn đến mối quan hệ “sâu xa” giữa Mộ Dung Thái cùng Phượng gia. Chuyện này, vô luận xét về nhân tình hay thể diện, Phượng Thương đều không nên nhúng tay vào, làm như vậy, mặc kệ kết quả như thế nào, đều khiến huyết mạch thân tình của bọn họ bị rạn nứt.
Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, Đông Phương Lam lại là lão nhân đã lớn tuổi, nếu Phượng Thương thực sự vì mình mà nháo đến loạn thất bát tao với thái hậu, hắn sẽ bị mọi người mắng hắn bất hiểu, cũng càng nhiều người mắng chửi Mộ Dung Thất Thất nàng đây. Nếu đã vậy, không bằng diễn một vở kịch trước mặt mọi người, thoải mái chấp nhận đánh cuộc, đến lúc đó khi mà Đông Phương Lam thua, xét theo tính cách ngay thẳng của hắn, cùng thêm đám nhân chứng này, vậy nàng ấy sẽ không gây khó dễ với mình nữa. Với lại, nàng đây cũng không muốn nhìn thấy Phượng Thương khó xử, không muốn nhìn thấy cặp mày kiêu ngạo của hắn lại vì chuyện này mà nhăn nhăn.
Khi mọi người còn đang thầm đoán kết quả của chuyện này, Mộ Dung Thất Thất hướng về phia Đông Phương Lam cười cười:”Đa tạ thái hậu đã cấp cho bổn cung cơ hội này. Bắc Chu nhất định sẽ là quán quân lần tranh tài này, còn bổn cung, cũng nhất định sẽ trở thành một vị chủ mẫu vĩ đại.”
Lúc này, sự ẩn nhẫn trên người Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn biến mất, thay và đó là sự tự tin cực hạn, khiến người xem sửng dốt. Nguyên bản bầu không khí đang căng thẳng, nhờ nụ cười này của nàng, khoáng đạt hẳn lên.
Thấy Mộ Dung Thất Thất lúc nãy còn khiêm tốn xưng “tôi”, bây giờ lại tự tin gọi “bổn cung”, Đông Phương Lam biết vị Chiêu Dương này đã thật sự đồng ý với điều kiện này.
Hừ! Lá gan thực rất lớn, chẳng những dám đáp ứng, mà còn dám nhìn thẳng vào mắt của nàng! Phượng Thương thế nhưng vì nàng- nữ nhi của Mộ Dung Thái màdám trước mặt văn võ bá quan làm trò náo loạn với ngoại tổ mẫu của mình, thủ đoạn của nữ nhân này đúng giỏi! Hiện tại nàng lại càn rỡ như vậy, chẳng lẽ nàng trong giờ phút này, mới chân chính là nàng? Vô luận là điều cuồng vọng mà nói có thể thực hiện được hay không, nhưng nàng đã dám đáp ứng, sự gan dạ sáng suốt cùng dũng khí kia, coi như không tồi.
Đông Phương Lam nguyên bản không muốn làm khó Phượng Thương, hiện tại Mộ Dung Thất Thất đã ứng hạ, nhưng thật ra đã tạo cho nàng một cái bậc thang.
“Vậy ai gia sẽ chờ tin tốt từ Chiêu Dương công chúa.” Đôi con ngươi sáng láng kia của Mộ Dung Thất Thất, khiến Đông Phương Lam nhìn thấy mà thất thần một trận. Cặp mắt kia rốt cuộc giống ai? Vì sao nhìn quen mắt như vậy? Đông Phương Lam hồi tưởng thật lâu, cũng không nhớ ra được người nào có đôi mắt đẹp như vậy.
Qua một hồi lâu, Đông Phương Lam mới phục hồi tinh thần lại, có lẽ bởi vì Mộ Dung Thất Thất cuối cùng cũng chịu lộ vẻ quyết đoán ra ngoài, có lẽ do đôi mắt của Mộ Dung Thất Thất giống như ánh mắt mà nàng từng quen biết, Đông Phương Lam không còn muốn làm khó Mộ Dung Thất Thất nữa: “Ai gia mệt mỏi, về trước đây, các ngươi tiếp tục đi…..”
Sau khi Đông Phương Lam rời đi, toàn bộ hiện trường khôi phục vẻ rộn rã huyên náo, ca múa trình diễn, buổi tiệc bắt đầu, hết thảy đều giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mộ Dung Thất Thất ngồi đoan trang, vừa thưởng thức ca múa, vừa thưởng thức cao lương mỹ vị, không có chút sầu lo, bình tĩnh như vậy, khiến Phượng Thương đặc biệt thưởng thức. Chính là, Tứ quốc tranh tài không phải chuyện nhỏ, hôm nay nàng đã đáp ứng chuyện kia, nếu Bắc Chu không thắng được, vậy chẳng phải là hắn sẽ mất đi nàng? Rốt cuộc nên làm gì đây?
“Vương gia, ca múa nhàm chán quá sao? Hay là thức ăn này không hợp với khẩu vị của ngươi?” Bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Thất Thất huơ huơ trước mặt Phượng Thương: “Ngươi đã ngẩn người được một lúc rồi.”
Mộ Dung Thất Thất quan tâm, khiến cho trên mặt Phượng Thương hiện lên ý cười, hắn lập tức nắm lấy tay của Mộ Dung Thất Thất: “Khanh khanh, nàng có biết tứ quốc tranh bá là cái gì không?”
“Không biết.” Mộ Dung Thất Thất lắc đầu, mà câu trả lời của nàng, khiến cho Phượng Thương suýt chút nữa liền cắn lưỡi, một đôi mắt phượng cũng không nhịn được trợn to, nhìn Mộ Dung Thất Thất không chuyển mắt. Thấy thần thái của nàng không giống như giả vờ, Phượng Thương rốt cuộc đã hiểu, Mộ Dung Thất Thất thật sự không biết cái gì cả. Một nữ tử khuê các, ngay cả đấu khí cũng không có, làm sao có thể biết mấy chuyện kia chứ!
“Khanh khanh, nàng không biết mà còn đáp ứng điều kiện của ngoại tổ mẫu, nếu Bắc Chu thua, chẳng phải chúng ta sẽ phải tách rời….”
Nữ nhân ngu ngốc này, nàng đúng là nghé con không sợ cọp, có biết cái gì đâu!
Nếu vừa rồi hắn tiếp tục kiên trì cố gắng, thái hậu cũng sẽ không cương quyết nháo với hắn ngay trước mặt mọi người, chắc chắn sẽ đồng ý cho hắn, nhưng hắn lại bị Mộ Dung Thất Thất ngăn cản, còn nghe lời của nàng, không có tranh chấp tiếp với thái hậu. Phượng Thương biết Mộ Dung Thất Thất làm vậy là vì mình, miễn cho mình phải gánh cái danh bất hiếu, nàng nghĩ cho mình, khiến cho Phượng Thương hiểu rõ được sự thân thiết của Mộ Dung Thất Thất.
Rõ ràng nàng mới là người chịu nhiều ủy khuất nhất, lại đem chính mình ra làm bia đỡ. Tiểu nữ nhân này! Thật đúng có tinh thần không khuất phục, ngay cả hắn cũng không thể không bội phục nàng!
“Không phải còn có vương gia sao! Có vương gia, ta sẽ không sợ!”
Mộ Dung Thất Thất trả lời nửa thật nửa giả, câu nói này lại khiến Phượng Thương cực kỳ uất ức. Nàng như vậy, nguyên lai là do có hắn! Lập tức một cỗ tự hào của nam nhân hiện ra trong lòng Phượng Thương. Nàng tín nhiệm hắn như vậy, đem hắn làm đại thụ trong lòng mình, hắn sa có thể khiến nàng chịu ủy khuất được!
Vươn tay, Phượng Thương ôm lấy Mộ Dung Thất Thất vào lòng mình, dùng cằm cọ xát mái tóc đen của nàng, trong lòng ngọt nào. Nguyên lai cảm giác có người dựa vào mình là tốt như vậy! Nếu quả thật tốt như vậy, hắn tình nguyện vì nàng che nắng che mưa, để cả đời này, nàng đều dựa vào hắn. “Khanh khanh nói như vậy khiến lòng ta thật vui vẻ. Khanh khanh yên tâm, ta nhất định cho người đoạt đầu danh trở về cho nàng!”
Lời nói của Phượng Thương ngập tràn ý cưng chìu sủng nịch, vang lên bên tai Mộ Dung Thất Thất.
Nam nhân này chắc chắn như vậy, giống như lời tuyên thệ khiến cho người nghe ai cũng ấm áp trong lòng. Mới vừa rồi bị Đông Phương Lam gây khó dễ trước mặt mọi người, nàng trả lời như vậy cũng chỉ vì nghĩ muốn áp chế mọi chuyện, thật sự không phải bởi vì yêu thích vị trí Nam Lân Vương phi. Hiện tại người nam nhân này lại dành cho mình lời hứa son sắt như vậy khiến cho nơi nào đó cứng rắn trong lòng Mộ Dung Thất Thất chậm rãi mềm dần.
Thấy đôi mắt đẹp chứa ý xuân của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất có chút si mê. Nàng phải đáp trả hắn như thế nào đây? Nàng chưa bao giờ bối rối, cũng chưa từng nếm qua tình yêu, hiện tại đối mặt với vet nhu tình như nước, nhiệt tình cuồng loạn của hắn, nàng thế nhưng có chút luống cuống tay chân, không biết nên làm thế nào mới tốt….
“Khanh khanh đang suy nghĩ gì?” Vẻ sững sờ của Mộ Dung Thất Thất lọt vào trong mắt Phượng Thương, hắn nhịn không được nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng, bày ra một khuôn mặt ai oán: “Chẳng lẽ người ta không có một chút hấp dẫn nào với khanh khanh sao? Ta ở trước mặt, thế nhưng khanh khanh còn có thể thất thần, thật sự rất đả kích ta a! Chẳng lẽ trong lòng khanh khanh có người khác! Cho nên mặt dù ta ở đây, cũng không thể khơi gợi hứng thú của nầng?”
Đông Phương Lam có địch ý đối với mình, Mộ Dung Thất Thất có thể cảm nhận được, chuyện này liên quan đến ân oán đời trước, ít ít nhiều nhiều gì nàng cũng nghe qua. Cho nên, chuyện lễ giáo này, nàng sẽ không để cho đối phương lấy đó làm cớ mà đâm mình!
“Ân.” Lễ nghi của Mộ Dung Thất Thất cực kỳ thích hợp, hơn nữa giơ tay nhấc chân hào phóng lại không làm mất đi vẻ tôn quý, trong lúc nhất thời, lại khiến cho Đông Phương Lam không thể bắt bẻ được điều gì, đành phải gật gật đầu, xem như vừa lòng: “Đúng là đứa nhỏ hiểu biết lễ nghi, đứng lên đi!”
“Tạ ơn thái hậu!”
Tuy rằng không bới ra được lỗi gì, nhưng Đông Phương Lam không dễ gì mà cứ thế bỏ qua cho Mộ Dung Thất Thất. Bất quá, tốt xấu gì nàng cũng là thái hậu của một quốc gia, nếu thật sự làm khó Mộ Dung Thất Thất, chẳng những sẽ đắc tội Tây Kỳ quốc, còn có thể khiến người đời tranh luận, nói nàng không khoan dung. Cũng may nàng đã sớm có chuẩn bị, cho nên mới dẫn theo hai vị mỹ nhân lại đây.
Hai người này, Mộ Dung Thất Thất đã gặp qua một người, là Hoàn Nhan Bảo Châu, công chúa Bắc Chu quốc, cũng là đóa hoa duy nhất của Bắc Chu. Một người, là cháu gái của Thừa tướng, được mọi người gọi là đệ nhất tài nữ Bắc Chu quốc- Mục Vũ Điệp.
Hai người đều có hảo cảm với Phượng Thương, Mục Vũ Điệp dù đã qua tuổi cập kê nhưng vẫn chưa lập gia đình, chỉ một lòng đau khổ chờ Phượng Thương. Đông Phương Lam dẫn các nàng đến đây, rõ ràng tính toán không để cho Mộ Dung Thất Thất đẹp mặt.
“Nghe nói công chúa xuất thân từ dòng dõi thư hương, không biết bình thường công chúa hay đọc sách gì?”
Người hỏi câu này chính là Mục Vũ Điệp. Nàng hé ra khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan đoan trang, trên người có một loại phong độ của người trí thức, cộng thêm một thân bạch y thanh khiết, cả người nhìn qua như u lan trong núi, đặc biệt thanh nhã.
Chính là, ỷ vào ông nội mình là thừa tướng, trong mắt Mục Vũ Điệp có một tia nghiêm khắc, khó tính, cùng tia kiêu ngạo của quý tộc, phá hủy sự hoàn mỹ của nàng, cũng khiến nàng trông như bức tranh hỏng.
Đối phương dám gây sự, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nhất định đã được thái hậu cho phép. Mộ Dung Thất Thất không biết những người này đã nghe bao nhiêu lời đồn về nàng, mà nàng cũng không hiểu rõ đối phương, dưới tình huống này, cứng đối cứng không phải là biện pháp tốt.
Nghĩ như vậy, Mộ Dung Thất Thất có chút “nhát gan” trả lời câu hỏi của Mục Vũ Điệp: “Nữ tử không có tài mới là đức, ta bất quá chỉ biết chút ít.”
Mộ Dung Thất Thất vừa mới dứt lời, liền nghe một tiếng cười nhạp, người cười nàng, chính là Mục Vũ Điệp. A, nàng đã sớm nghe nói, Mộ Dung Thất Thất này chính là một phế vật văn dốt vũ dát, vốn đang định hôm nay lấy đó mà làm khó nàng, khiến nàng xấu mặt trước mặt mọi người, không nghĩ tới nàng lại thừa nhận tất cả…..
Biết chút ít? Đó không phải là còn kém hơn một nông phụ sao! Người như vậy sao có thể xứng với Phượng Thương? Xách giày cho Phượng Thương cũng không xứng!
“Sao vậy, tiểu thư thấy ta nói không đúng sao?” Nhìn thấu sự trào phúng trong mắt đối phương, Mộ Dung Thất Thất vờ như không rõ, ánh mắt trong suốt, tươi cười như cầu vồng sau cơn mưa, trong tinh khiết lộ ra vẻ hào sảng.
“Trước khi đi, mẫu thân của ta cứ dặn dò ta mãi, bảo nữ tử không tài mới là đức, đọc nhiều thi thư, không bằng học cách lo liệu gia vụ, học cách làm một thê tử tốt, học cách giúp chồng dạy con. Xuất giá tòng phu, phu quân mới chính là trời của mình, hết thảy đều phải nghe theo lời nói của phu quân, chẳng lẽ ngươi cho rằng như vậy không đúng?”
Lời này của Mộ Dung Thất Thất, để Đông Phương Lam nghe lại thấy thực thoải mái. Tam tòng tứ đức, những thứ này mới là phẩm đức mà một nữ tử nên có, nữ nhân đương nhiên phải xem phu quân là trời. Biết nhiều quá làm cái gì? Còn không bằng giúp chồng dạy con, vậy thực tế và đáng tin hơn nhiều! Xem ra mẫu thân của Mộ Dung Thất Thất cũng không phải là người hồ đồ, dạy con cũng không tệ lắm.
Nói cũng lạ, lúc còn trẻ Đông Phương Lam là một người không câu nệ tiểu tiết, không để lễ giáo trói buộc, hiện tại già rồi, ngược lại bắt đầu vâng theo những điều đó, cũng yêu cầu người khác như vậy, cho nên câu trả lời của Mộ Dung Thất Thất tương đối khiến nàng hài lòng, nữ tử này, xem như đã qua một cửa của nàng.
“Nói không sai! Chính xác hẳn là vậy!” Đông Phương Lam gật gật đầu, thấy Mộ Dung Thất Thất nhu thuận mà đứng, ngũ quan cực kỳ bình thường, không có chút dụ dỗ, bất mãn trong lòng thoáng vơi đi một chút. Tướng mạo xem vậy nhưng thanh tú, nhìn qua trông rất an phận, điểm ấy rất tốt. Nếu không phải nàng ta là nữ nhi của Mộ Dung Thái, nói không chừng nàng sẽ gậy đầu đáp ứng hôn sự này liền.
Đối với câu trả lời của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương cảm thấy có chút bất ngờ.
Bằng vào những hiểu biết của hắn về Mộ Dung Thất Thất trong mấy ngày này, nàng sao có thể chỉ biết chút ít, nhất nhất tuân theo như vậy, bộ dáng kính cẩn nghe theo, hết mực khiêm nhường kia của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Phượng Thương suýt chút nữa thì phì cười. Hắn chỉ mải lo lắng nàng có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra được không, sao lại quên mất tiểu vương phi của hắn là chúa nói dối chứ.
Chính là, Mục Vũ Điệp dám ở trong trường hợp này mà khiêu khích Mộ Dung Thất Thất, điểm này khiến cho hắn rất không thích.
Xem ra, hắn cần phải tìm Mục thừa tướng tâm tình a, nữ nhi mà nuôi ở nhà, lớn tuổi, không tránh khỏi sẽ không để ý đến cấp bậc lễ nghĩa, hẳn là nên tìm người gả nàng đi a!
Lời khen của Đông Phương Lam khiến Mục Vũ Điệp thầm rung chuông kịch liệt trong lòng. Nàng đây luôn cố tinh thông thơ từ ca phú, nghĩ muốn tài hoa hơn người, nhưng lại quên mất thái hậu rất vâng theo “truyền thống mỹ đức”.
Khó trách thái hậu dù biết rõ rằng nàng ái mộ Phượng Thương, lại chưa từng gật đầu tán thành, chẳng lẽ là do nguyên nhân này sao? Lúc nãy nàng còn muốn tìm cách khoe ra tài năng kinh người của bản thân, định bụng áp chế Mộ Dung Thất Thất, không nghĩ tới làm vậy lại trở thành lấy đá đập chân mình! Xem ra về sau phải thu liễm tài hoa của mình, phải một dạ hai tuân mới tốt, bằng không cả đời nàng cũng không vào được Nam Lân vương phủ, đừng nói tới chuyện sánh vai cùng Phượng Thương!
Mục Vũ Điệp thất bại, Hoàn Nhan Bảo Châu rất là vui vẻ.
Trong Yến kinh không ai không biết nàng cùng Mục Vũ Điệp là đối thủ cạnh tranh, hai người đều yêu Phượng Thương say đắm. Mặc dù nàng là công chúa, nhưng Mục Vũ Điệp lại nhờ vào tài hoa, luôn áp chế nàng, khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu rất là khó chịu. Nhịn thật lâu, bây giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy Mục Vũ Điệp ra rìa, Hoàn Nhan Bảo Châu tất nhiên phải cao hứng.
Mục Vũ Điệp vừa bị Mộ Dung Thất Thất đâm một cái, Hoàn Nhan Bảo Châu liền tiếp tục đặt ra vấn đề. Nàng không giống như Mục Vũ Điệp không có đầu óc, mấy ngày nay, Hoàn Nhan Bảo Châu đã nắm rõ tư liệu về Mộ Dung Thất Thất, vấn đề này, nàng đã suy nghĩ lâu lắm mới nghĩ ra được, nhất định sẽ làm cho Mộ Dung Thất Thất lúng túng!
“Có thể phá lệ được sắc phong công chúa của hoàng thất, nói vậy ắt hẳn tỷ tỷ là người có tài, không biết đấu khí của tỷ tỷ đã đến bậc nào?”\\\\\\\\
“Không. Ta không thể tập võ.” Mộ Dung Thất Thất thành thành thật thật trả lời.
Vừa nghe lời này, Hoàn Nhan Bảo Châu ra vẻ kinh ngạc, che miệng. “Không có đấu khí? Không phải là phế vật sao? Ai nha, bổn cung nhanh mồm nhanh miệng, tỷ tỷ đừng để ý!”
Lời nói của Hoàn Nhan Bảo Châu lọt vào tai Phượng Thương, khiến hắn không nhịn được nhíu nhíu mày. Hắn chưa từng vì Mộ Dung Thất Thất không có đấu khí mà có những ý nghĩ gì khác, hắn yêu Mộ Dung Thất Thất, yêu tất cả về nàng, không phải vì nàng có thể giúp hắn, làm trợ thủ cho hắn!
Tình yêu không phải là cò kè mặc cả như vậy, cũng không cần những thứ hoa lệ tô điểm thêm.
Có nàng ở bên cạnh, là điều tuyệt vời nhất! Huống chi hắn là nam nhân, bảo hộ thê nhi là việc hắn phải làm, chỉ cần hắn thích, hắn nguyện ý, chi dù Mộ Dung Thất Thất không có bất kỳ cái gì, hắn cũng sẽ không để ý. Hôn sự của hắn, hắn làm chủ, không cần người khác xen vào!
Một số tin đồn về Mộ Dung Thất Thất, đã sớm truyền đến Yến kinh. Hiện tại Mộ Dung Thất Thất thừa nhận chính mình không có đấu khí trước mặt mọi người, khiến đám quan văn quan võ ở dưới không nhịn được nghị luận xôn xao.
Không đấu khí, không tài năng, cái gì cũng không có, lại được gả cho Phượng Thương, điểm ấy đã sớm khiến cho Đông Phương Lam không hài lòng, hơn nữa lúc trước còn thấy Phượng Thương bảo hộ Mộ Dung Thất Thất như vậy, để nàng ta tiến vào Thính Tùng lâu, càng khiến Đông Phương Lam bất mãn, trong lòng như thủng một lỗ to như cái bát. Nhịn mấy ngày nay, chính là chờ hôm nay, khiến Mộ Dung Thất Thất khó xử, cho nên, Đông Phương Lam không hề ngăn cản Hoàn Nhan Bảo Châu.
Hiện tại, Mộ Dung Thất Thất thừa nhận như vậy trước mặt mọi người, khiến Hoàn Nhan Bảo Châu đắc ý hất cằm lên.
Nàng đã đến đấu khí tứ đoạn, gần tiến vào thanh sắc ngũ đoạn, vô luận là năng lực, gia thế hay dung mạo, ai cũng không sánh bằng nàng, chỉ có nàng mới có cách bồi bên người Phượng Thương. Về phần Mộ Dung Thất Thất, cái gì cũng không có, chỉ có thể là một phế vật làm ấm giường, nàng ta sao có tư cách làm Nam Lân vương phi chứ!
Hoàn Nhan Bảo Châu đang gây hấn, nhưng trong mắt Mộ Dung Thất Thất, nàng ta chẳng khác nào tiểu hài nhi tranh hơn thua. Vô luận bướm ngươi xinh đẹp đến cỡ nào, cũng phải được hoa kia nguyện ý mới dám chạm vào a! Yêu đơn phương có cái nghĩa gì đâu? Quả thực là một lũ ngu ngốc.
Nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Hoàn Nhan Bảo Châu, Mộ Dung Thất Thất khẽ động não, liền nghĩ ra một biện pháp, bất quá chuyện này cần sự phối hợp của Phượng Thương.
“Vương gia, Thất Thất trừ bỏ nữ công gia chánh, lo cơm lo nước, chăm nhà chăm con, trung thành tận tâm, ngoài ra cái gì cũng không có. Người sẽ ghét bỏ Thất Thất sao? “
Mộ Dung Thất Thất không trực tiếp tiếp lời Hoàn Nhan Bảo Châu, mà chỉ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lên nhìn Phượng Thương, tựa như chỉ cần Phượng Thương nói một tiếng “không”, nàng sẽ mất hết hy vọng. Bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia, để người nào nhìn qua cũng không thể không yêu thương!
“Khanh khanh, bổn vương sao có thể ghét bỏ nàng được!”
Nghe xong lời nói của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương lập tức bộc lộ tình cảm, đi đến bên người nàng, ngậm tình trao nàng, nắm lấy tay nàng.
“Không phải khanh khanh đã quên, đêm đó gặp chuyện, nếu không phải khanh khanh cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi mà chăm sóc bổn vương, bổn vương sao có thể bình phục nhanh như vậy chứ! Dọc theo đường đi, khanh khanh vẫn luôn lo liệu chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của bổn vương, mỗi ngày tận tâm tận lực, không chút oán thán, những điều đó, bổn vương thấy rõ, cũng nhớ mãi trong lòng. Bổn vương nào phải loại người nông cạn như vậy! “
Mộ Dung Thất Thất vừa nghe, cả người lập tức nổi lên một tầng da gà, trên mặt lại bày ra vẻ hạnh phúc vui vẻ.
Ai nói nàng diễn trò giỏi chứ, Phượng Thương mới là kẻ giỏi nhất trong lĩnh vực này. Cái gì mà cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi mà chăm sóc hắn chứ? Cái gì gọi là dọc đường đi vẫn luôn lo liệu chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của hắn, tận tâm tận lực? Lời này nghe kiểu nào cũng khiến người ta cảm thấy dường như là họ có gian tình.
Một câu của Phượng Thương, trực tiếp quy kết Hoàn Nhan Bảo Châu “nông cạn” linh tinh, lại nghe thấy trên đường đi bọn họ thân mật như vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu tức giận đến giậm chân, quay đầu lôi kéo ống tay áo của Đông Phương Lam, lắc lắc: “Tổ mẫu, người nghe Thương ca ca nói kìa!”
“Thương nhi, ngươi vừa mới nói cái gì? Có người ám sát ngươi? Khi nào vậy? Ngươi có bị thương không?!” Đông Phương Lam mặc kệ cháu gái không vui, hiện tại chuyện khiến nàng quan tâm nhất chính là an nguy của Phượng Thương, vừa nghe nói huyết mạch duy nhất do ái nữ lưu lại thế nhưng bị ám sát, Đông Phương Lam lập tức nóng nảy.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẫu hậu, chuyện là như vầy…” Hoàng đế Hoàn Nhan Liệt thấy mẫu hậu tức giận, sợ nàng làm đau thân mình, vội vàng nói sơ qua mọi chuyện một lần: “Chuyện này đã được trẫm phái người đi tham dò, mẫu hậu yên tâm, trẫm nhất định sẽ tìm được hung thủ!”
Khi Hoàn Nhan Liệt nói đến hai chữ “hung thủ”, Mộ Dung Thất Thất cảm nhận rõ được hàn ý phát ra từ trên người Phượng Thương. Chẳng lẽ hắn đã biết được hung thủ là ai? Vì sao không ra mặt vạch trần? Hay là có ẩn tình gì đó?
Lúc trước, Mộ Dung Thất Thất đã xem qua một ít tư liệu về Phượng Thương. Trong đó viết vì Phượng Thương được Hoàn Nhan Liệt đặc biệt yêu thích, nên Hoàn Nhan Liệt đã định phế thái tử một lần, có ý lập Phượng Thương lên.
Tuy rằng cuối cùng chuyện này không thành công, nhưng lại khiến quan hệ giữa Thái tử Hoàn Nhan Hồng cùng Phượng Thương trở nên căng thẳng, thậm chí còn có tin đồn nói rằng Hoàn Nhan Hồng vì Nam Lân vương được phụ hoàng sủng ái mà sinh ra mối hận khắc cốt ghi tâm, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Thái tử? Bất quá, Nhị hoàn tử Hoàn Nhan Nghị là người cạnh tranh gay gắt với Thái tử, nói không chừng, chuyện này là do hắn vu oan giá họa…
Xem ra, cuộc sống của Phượng Thương không hề yên bình như mọi người thấy, sanh ra trong hoàng thất, lại ở vị trí mẫn cảm như vậy, thật sự là làm khó hắn.
Mộ Dung Thất Thất nhẹ nhàng chạm chạm ngón tay vào lòng bàn tay của Phượng Thương, ý bảo hắn đừng nghĩ nhiều nữa. Nhận thấy sự quan tâm của Mộ Dung Thất Thất, trong lòng Phượng Thương ấm áp. Thuận thế nhéo nhéo tay nàng, bảo nàng không cần lo lắng, miệng tiếp tục mở lời, lại là lời buồn nôn.
“Ngoại tổ mẫu, ta không sao. Lần này, trên đường đi, may mắn có Chiêu Dương công chúa chiếu cố ta. Lại nói, nàng còn là phúc tinh của ta, từ sau khi ám sát, bổn vương liền đi cùng xe với nàng, liền bình an suốt chặng đường, không phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn nào nữa.”
Đến bây giờ Đông Phương Lam mới phát hiện ra vấn đề, nguyên vốn tưởng rằng hai người thanh thanh bạch bạch, không nghĩ tới trên đường đi, bọn họ lại ở cùng xe.
Hiện tại nếu muốn trả Mộ Dung Thất Thất về, hoặc đem nàng ban cho người khác, hẳn là chuyện không thể. Huống chi Phượng Thương đã có cảm tình với Mộ Dung Thất Thất, nếu thật cố ý mạnh mẽ chia rẽ, chỉ sợ Phượng Thương sẽ không đồng ý.
Lúc này, Đông Phương Lam lâm vào thế khó xử.
Đồng ý chuyện của họ sao? Nhưng mà nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng về thân phận của Mộ Dung Thất Thất? Nếu phản đối, vậy sẽ đeo cái danh bội bạc trên lưng. Tốt xấu gì Mộ Dung Thất Thất cũng là công chúa cầu thân, nói khó nghe, chính là cấp cho Phượng Thương xung hỉ, nàng không thể xử xự quá đáng, chuyện này liên quan đến chính trị của hai nước.
Lại nói, lúc trước, những nữ nhân từng cấp cho Phượng Thương đều xảy ra chuyện, lần này Mộ Dung Thất Thất ở cùng một chỗ với Phượng Thương lâu như vậy, thế nhưng lông tóc không tổn hao gì, nói không chừng bát tự của nàng có thể khắc chế bát tự sát tinh của Phượng Thương.
Chẳng lẽ, đây là vận mệnh sao? Đông Phương Lam không vui, cũng không cam lòng.
Nhưng Phượng gia cần kéo dài huyết mạch, Phượng Thương cũng đã hai mươi lăm tuổi, những nam tử khác ở độ tuổi này đã đều có con hết rồi, duy độc Phượng Thương, cưới một người khắc một người, đến hiện tại liền biến thành không ai dám gả cho hắn. Chẳng lẽ, thật sự để cho Mộ Dung Thất Thất tiến vào đại môn của Phượng gia sao? Để cho huyết mạch đời sau của Phượng gia nhiễm lấy máu của cừu nhân?
Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, Đông Phương Lam đã nghĩ rất nhiều rất nhiều. Đứa cháu ngoại trước mắt này, là đứa cháu nàng yêu thương nhất. Đứa nhỏ này mười tuổi đã phải chịu tang cha mẹ, lại bị gian nhân gài bẫy, hủy đi thân mình. Đã khó khăn nuôi hắn lớn lên, lại gian nan cưới vợ cho hắn.
Lại nhìn Mộ Dung Thất Thất, bề ngoài bình thường, năng lực bình thường, hết thảy đều bình thường, thấy thế nào cũng không xứng với Phượng Thương. Chính là, vì sao Phượng Thương lại vừa mắt nàng, mà nàng ở cạnh Phượng Thương cũng không gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ là không phải oan gia không yêu nhau sao?
Chần chờ thật lâu, Đông Phương Lam vẫn không nói gì, thẳng đến lúc Hoàn Nhan Bảo Châu đứng bên cạnh nũng nịu gọi “hoàng tổ mẫu”, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
“Vừa rồi, công chúa nói người có một tấm lòng ‘trung thành tận tâm’, không biết có phải là ai gia nghe nhầm hay không?” Đông Phương Lam nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, ánh mắt sắt bén.
“Người không có nghe sai.”
“Vậy, ai gia muốn hỏi ngươi, ngươi bây giờ là người của Tây Kỳ, hay là người của Bắc Chu? Nếu khi hai nước phát sinh xung đột để bảo vệ quyền lợi, ngươi lựa chọn đứng ở bên nào?” Trong lời nói của Đông Phương Lam có chút ý khiêu khích, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là nàng đang gây khó dễ cho Mộ Dung Thất Thất.
“Hồi bẩm thái hậu, vô luận là Tây Kỳ hay Bắc Chu, đều không liên quan đến ta.”
Mộ Dung Thất Thất thẳng thắng trả lời, khiến cho người ta hít sâu một ngụm. Đều không liên quan đến nàng? Này là có ý gì? Đông Phương Lam nhướng mày, không ngờ tới, Mộ Dung Thất Thất lại tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.
“Ta chỉ muốn đứng bên người vương gia.Vương gia như thế nào, ta liền như thế đó.”
Một câu trả lời hoàn mỹ, đem bóng chuyền cho Phượng Thương. Lúc này Phượng Thương càng không thể không yêu tiểu nữ nhân này! Nàng đúng thật biết cách đứng dưới cây hứng bóng mát, đem tất cả mọi chuyện đều vứt cho hắn, bắt hắn đối mặt, rốt cuộc là nữ nhân này tin tưởng hắn, hay là sợ phiền toái a? “Ân.” Đông Phương Lam gật gật đầu. Vấn đề này, vô luận Mộ Dung Thất Thất chọn Tây Kỳ hay Bắc Chu, đều khiến cho người ta bắt được nhược điểm. Duy độc câu trả lời như vậy mới là tốt nhất, xem ra nàng ta không quá ngu ngốc a.
Nếu trong lòng nàng thật sự nghĩ như vậy, thật sự xem Phượng Thương là trời của mình, vậy Đông Phương Lam cũng an tâm….Có điều không biết nàng ta có khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng làm một nẻo hay không.
Nàng cũng không phải một lão bà bảo thủ, chuyện của Mộ Dung Thất Thất nàng đã điều tra qua, đại khái cũng biết chút ít. Nàng ta bất quá cũng chỉ là một hài tử đáng thương! Nhưng mà, Mộ Dung Thất Thất dù như thế nào cũng là nữ nhi của Mộ Dung Thái, mà Phượng Tà thua trong tay Mộ Dung Thái cũng là chuyện thật việc thật!
Nhiều năm như vậy, Đông Phương Lam vẫn thường xuyên mơ thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt, mơ thấy nàng cùng Phượng Tà ôm lấy con của họ, máu tươi đầm đìa đứng trước mặt nàng, khó nhọc nói: “Mẫu hậu, nhất định phải thay Minh Nguyệt trả thù! Nhất định phải trả thù cho Minh Nguyệt!”
Năm đó, một trận chiến ở Nhạn Đãng sơn kia, đã khiến Phượng Tà tự vẫn, Minh Nguyệt tự sát, tính cả đứa trẻ trong bụng nàng, một nhà ba người, táng thân biển lửa, ngay cả một thi thể toàn vẹn cũng không có.
Mỗi khi nghĩ đến vận mệnh bi thảm của nữ nhi cùng chồng nó, còn có đứa cháu ngoại chưa kịp cất tiếng chào đời, trong lòng Đông Phương Lam sẽ nổi lên hận ý nồng đậm, hận Tây Kỳ quốc, hận Mộ Dung Thái!
Đông Phương Lam hiểu rõ Mộ Dung Thất Thất vô tội, nhưng mà chẳng lẽ Minh Nguyệt của nàng không vô tội sao? Đứa cháu ngoại chưa xuất thể của nàng không vô tội sao? Trên thế giới này, không có người nào vô tội, chỉ cần bị cuốn vào thị phi, cho dù vô tội, cũng thành có tội!
“Chiêu Dương công chúa đã nói vậy, ai gia cũng an tâm, lần này Tứ quốc tranh bá cử hành ở Bắc Tứ Châu của Bắc Chu quốc, nghe nói tiểu muội của công chúa là tuyển thủ của Tây Kỳ quốc. Nếu công chúa một lòng vì Thương nhi, ai gia đây đợi xem biểu hiện của công chúa ở Tứ quốc tranh bá.”
“Nếu công chúa thật sự toàn tâm toàn ý bảo vệ lợi ích của Thương nhi, vậy Bắc Chu quốc lần này phải đoạt được vị trí quán quân ….Chờ Bắc Chu quốc nhận được danh hiệu này, ai gia liền chủ trì hôn lễ cho công chúa cùng Thương nhi. Công chúa cảm thấy thế nào?”
Gừng càng già càng cay, đề nghị này của Đông Phương Lam, khiến ngay cả Mộ Dung Thất Thất cũng không thể không vỗ tay khen hay, càng không cần nhắc đến Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp.
Bắc Chu đoạt vị đầu bảng, nàng mới có thể được kết hôn cùng với Phượng Thương, Bắc Chu không thắng, vậy hôn sự của hắn cùng nàng cũng ngâm nước nóng luôn, nàng từ đâu đến liền xéo về đó.
Mộ Dung Thất Thất nàng đây rõ ràng là nữ tử tay trói gà không chặt, không có đấu khí, không có lực, không thể tham gia trận đầu, nhưng hiện tại Đông Phương Lam lại gắn chuyện tứ quốc tranh bá với hôn sự của nàng chung một chỗ, hoàn toàn là làm khó nàng! Xem ra vị hoàng thái hậu này rất rất không thích nàng!
“Ngoại tổ mẫu!”
“Thương nhi, ai gia đã nhượng bộ lắm rồi, ngươi còn muốn gì?” Không đợi Phượng Thương mở miệng, Đông Phương Lam trực tiếp đánh gãy lời hắn. Đây đã là cực hạn của nàng, cho dù là Phượng Thương, cũng không nhân nhượng!
Đúng vậy, nàng thực để ý, nàng rất không thoải mái, nàng không muốn để nữ nhi của kẻ thù gả cho ngoại tôn duy nhất của mình, chuyện này đối với một người mẹ đã mất đi ái nữ của mình, là một lựa chọn gian nan nhất. Nàng đây là muốn làm khó dễ Mộ Dung Thất Thất, cũng muốn nhìn xem nàng ta có thực sự xứng với Phượng Thương hay không.
Lời nói của Phượng Thương bị ngăn lại, Hoàn Nhan Liệt ở một bên thấy cháu trai bị ủy khuất, vội mở miệng nói giúp hắn.
“Mẫu hậu, người xem, chuyện này có thể thương lượng thêm một chút hay không? Chiêu Dương công chúa đến hòa thân, đây là chuyện tứ quốc đều biết, quá mức khắt khe, sợ là sẽ ảnh hưởng đến quan hệ với Tây Kỳ quốc. Hơn nữa, trẫm thấy vị công chúa này cố gắng không ít, Thương nhi cũng có ý, không bằng hãy thành toàn cho bọn họ đi! Huống chi công chúa cũng không có đấu khí a….”
“Không được!” Hoàn Nhan Liệt “cầu tình” nhưng lại chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, Đông Phương Lam lập tức từ chối ngay. Nếu không phải vì lo chuyện Mộ Dung Thất Thất là công chúa đến cầu thân từ Tây Kỳ quốc, nàng đã sớm sai người cầm gậy đuổi đi. Nỗi đau khi chịu tang nữ nhi, sự thống khổ của kẻ đầu bạc kẻ người đầu xanh, ai có thể thấu?
“Ai gia không cần một đứa cháu dâu vô dụng, Phượng gia cũng không cần một chủ mẫu bất tài. Nếu Chiêu Dương công chúa vô lực đảm nhiệm, vậy hãy rút lui!”
Lời nói của Đông Phương Lam truyền khắp toàn bộ Thái cực điện, tất cả mọi người im lặng nhìn Mộ Dung Thất Thất, nghĩ đợi xem phản ứng của vị công chúa này. Thái hậu ngang ngược gây khó dễ, không biết vị công chúa này sẽ ra tay đáp ứng hay là khóc lóc quay về Tây Kỳ.
Khi mọi người còn đang chờ đợi đáp án, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phượng Thương rơi vào tai bọn họ: “Ngoại tổ mẫu, nếu ta không thể cưới được Chiêu Dương công chúa, ta tình nguyện tiếp tục cô đơn đến già, cô đơn đến chết.”
“Ngươi, ngươi….” Lời nói của Phượng Thương khiến toàn bộ khí huyết trên người Đông Phương Lam đều nghẹn ở cổ họng, tức đến không nói nên lời, Hoàn Nhan Bảo Châu đứng cạnh vội vàng vươn tay vuốt ngực nàng: “Thương ca ca, người xem, sao lại khiến hoàng tổ mẫu tức đến cái dạng….”
Hoàn Nhan Bảo Châu còn chưa dứt lời, đã phải nhận lấy ánh mắt sắc lạnh như băng của Phượng Thương, ánh nhìn kia khiến nàng sợ đến run người, vội vàng ngậm miệng. Nàng sao có thể quên, lấy tính cách của Phượng Thương, đâu để kẻ nào dễ chạm vào? “Thương nhi, ngươi, ngươi thật sự rất không hiểu chuyện!” Đông Phương Lam không nghĩ tới Phượng Thương sẽ cố chấp như vậy. Thiên hạ này, dạng nữ tử nào không có, hắn lại cứ muốn lấy nữ nhi của kẻ thù, đây không phải là muốn chọc nàng tức đến chết sao!
“Ngoại tổ mẫu, lòng ta đã định. Trừ bỏ Chiêu Dương công chúa, ta sẽ không cưới ai khác, hơn nữa, cả đời ta, chỉ có một nữ nhân duy nhất chính là nàng.”
Lời nói của Phượng Thương, không chỉ là lời tuyên thệ, mà còn là lời hứa đối với Mộ Dung Thất Thất.
Một đời một đôi uyên ương sao? Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt kiên định của Phượng Thương, ý hắn nói là vậy sao? Vì sao? Vì sao hắn có thể nói như vậy? Nam nhân ở thế giới này không phải đều ba vợ bốn nàng hầu sao? Năm đó, Phượng Tà cũng chỉ có mỗi mình Minh Nguyệt công chúa, hơn nữa ở ngày đại hôn cũng đồng ý, cả đời chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng ấy, chẳng lẽ, Phượng Thương cũng được duy truyền tính cách chuyên chế của Phượng Tà? (TC: Ta đi chết đây, người như huynh ấy sao lại vớ phải thứ đầu gỗ này chữ…TT-TT)
Đông Phương Lam mặc kệ cháu gái không vui, hiện tại chuyện khiến nàng quan tâm nhất chính là an nguy của Phượng Thương, vừa nghe nói huyết mạch duy nhất do ái nữ lưu lại thế nhưng bị ám sát, Đông Phương Lam lập tức nóng nảy.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẫu hậu, chuyện là như vầy…” Hoàng đế Hoàn Nhan Liệt thấy mẫu hậu tức giận, sợ nàng làm đau thân mình, vội vàng nói sơ qua mọi chuyện một lần: “Chuyện này đã được trẫm phái người đi tham dò, mẫu hậu yên tâm, trẫm nhất định sẽ tìm được hung thủ!”
Khi Hoàn Nhan Liệt nói đến hai chữ “hung thủ”, Mộ Dung Thất Thất cảm nhận rõ được hàn ý phát ra từ trên người Phượng Thương. Chẳng lẽ hắn đã biết được hung thủ là ai? Vì sao không ra mặt vạch trần? Hay là có ẩn tình gì đó?
Lúc trước, Mộ Dung Thất Thất đã xem qua một ít tư liệu về Phượng Thương. Trong đó viết vì Phượng Thương được Hoàn Nhan Liệt đặc biệt yêu thích, nên Hoàn Nhan Liệt đã định phế thái tử một lần, có ý lập Phượng Thương lên.
Tuy rằng cuối cùng chuyện này không thành công, nhưng lại khiến quan hệ giữa Thái tử Hoàn Nhan Hồng cùng Phượng Thương trở nên căng thẳng, thậm chí còn có tin đồn nói rằng Hoàn Nhan Hồng vì Nam Lân vương được phụ hoàng sủng ái mà sinh ra mối hận khắc cốt ghi tâm, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Thái tử? Bất quá, Nhị hoàn tử Hoàn Nhan Nghị là người cạnh tranh gay gắt với Thái tử, nói không chừng, chuyện này là do hắn vu oan giá họa…
Xem ra, cuộc sống của Phượng Thương không hề yên bình như mọi người thấy, sanh ra trong hoàng thất, lại ở vị trí mẫn cảm như vậy, thật sự là làm khó hắn.
Mộ Dung Thất Thất nhẹ nhàng chạm chạm ngón tay vào lòng bàn tay của Phượng Thương, ý bảo hắn đừng nghĩ nhiều nữa. Nhận thấy sự quan tâm của Mộ Dung Thất Thất, trong lòng Phượng Thương ấm áp. Thuận thế nhéo nhéo tay nàng, bảo nàng không cần lo lắng, miệng tiếp tục mở lời, lại là lời buồn nôn.
“Ngoại tổ mẫu, ta không sao. Lần này, trên đường đi, may mắn có Chiêu Dương công chúa chiếu cố ta. Lại nói, nàng còn là phúc tinh của ta, từ sau khi ám sát, bổn vương liền đi cùng xe với nàng, liền bình an suốt chặng đường, không phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn nào nữa.”
Đến bây giờ Đông Phương Lam mới phát hiện ra vấn đề, nguyên vốn tưởng rằng hai người thanh thanh bạch bạch, không nghĩ tới trên đường đi, bọn họ lại ở cùng xe. Hiện tại nếu muốn trả Mộ Dung Thất Thất về, hoặc đem nàng ban cho người khác, hẳn là chuyện không thể. Huống chi Phượng Thương đã có cảm tình với Mộ Dung Thất Thất, nếu thật cố ý mạnh mẽ chia rẽ, chỉ sợ Phượng Thương sẽ không đồng ý.
Lúc này, Đông Phương Lam lâm vào thế khó xử.
Đồng ý chuyện của họ sao? Nhưng mà nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng về thân phận của Mộ Dung Thất Thất? Nếu phản đối, vậy sẽ đeo cái danh bội bạc trên lưng. Tốt xấu gì Mộ Dung Thất Thất cũng là công chúa cầu thân, nói khó nghe, chính là cấp cho Phượng Thương xung hỉ, nàng không thể xử xự quá đáng, chuyện này liên quan đến chính trị của hai nước.
Lại nói, lúc trước, những nữ nhân từng cấp cho Phượng Thương đều xảy ra chuyện, lần này Mộ Dung Thất Thất ở cùng một chỗ với Phượng Thương lâu như vậy, thế nhưng lông tóc không tổn hao gì, nói không chừng bát tự của nàng có thể khắc chế bát tự sát tinh của Phượng Thương.
Chẳng lẽ, đây là vận mệnh sao? Đông Phương Lam không vui, cũng không cam lòng.
Nhưng Phượng gia cần kéo dài huyết mạch, Phượng Thương cũng đã hai mươi lăm tuổi, những nam tử khác ở độ tuổi này đã đều có con hết rồi, duy độc Phượng Thương, cưới một người khắc một người, đến hiện tại liền biến thành không ai dám gả cho hắn. Chẳng lẽ, thật sự để cho Mộ Dung Thất Thất tiến vào đại môn của Phượng gia sao? Để cho huyết mạch đời sau của Phượng gia nhiễm lấy máu của cừu nhân?
Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, Đông Phương Lam đã nghĩ rất nhiều rất nhiều. Đứa cháu ngoại trước mắt này, là đứa cháu nàng yêu thương nhất. Đứa nhỏ này mười tuổi đã phải chịu tang cha mẹ, lại bị gian nhân gài bẫy, hủy đi thân mình. Đã khó khăn nuôi hắn lớn lên, lại gian nan cưới vợ cho hắn.
Lại nhìn Mộ Dung Thất Thất, bề ngoài bình thường, năng lực bình thường, hết thảy đều bình thường, thấy thế nào cũng không xứng với Phượng Thương. Chính là, vì sao Phượng Thương lại vừa mắt nàng, mà nàng ở cạnh Phượng Thương cũng không gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ là không phải oan gia không yêu nhau sao?
Chần chờ thật lâu, Đông Phương Lam vẫn không nói gì, thẳng đến lúc Hoàn Nhan Bảo Châu đứng bên cạnh nũng nịu gọi “hoàng tổ mẫu”, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
“Vừa rồi, công chúa nói người có một tấm lòng ‘trung thành tận tâm’, không biết có phải là ai gia nghe nhầm hay không?” Đông Phương Lam nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, ánh mắt sắt bén.
“Người không có nghe sai.”
“Vậy, ai gia muốn hỏi ngươi, ngươi bây giờ là người của Tây Kỳ, hay là người của Bắc Chu? Nếu khi hai nước phát sinh xung đột để bảo vệ quyền lợi, ngươi lựa chọn đứng ở bên nào?” Trong lời nói của Đông Phương Lam có chút ý khiêu khích, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là nàng đang gây khó dễ cho Mộ Dung Thất Thất.
“Hồi bẩm thái hậu, vô luận là Tây Kỳ hay Bắc Chu, đều không liên quan đến ta.”
Mộ Dung Thất Thất thẳng thắng trả lời, khiến cho người ta hít sâu một ngụm. Đều không liên quan đến nàng? Này là có ý gì? Đông Phương Lam nhướng mày, không ngờ tới, Mộ Dung Thất Thất lại tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.
“Ta chỉ muốn đứng bên người vương gia.Vương gia như thế nào, ta liền như thế đó.”
Một câu trả lời hoàn mỹ, đem bóng chuyền cho Phượng Thương. Lúc này Phượng Thương càng không thể không yêu tiểu nữ nhân này! Nàng đúng thật biết cách đứng dưới cây hứng bóng mát, đem tất cả mọi chuyện đều vứt cho hắn, bắt hắn đối mặt, rốt cuộc là nữ nhân này tin tưởng hắn, hay là sợ phiền toái a?
“Ân.” Đông Phương Lam gật gật đầu. Vấn đề này, vô luận Mộ Dung Thất Thất chọn Tây Kỳ hay Bắc Chu, đều khiến cho người ta bắt được nhược điểm. Duy độc câu trả lời như vậy mới là tốt nhất, xem ra nàng ta không quá ngu ngốc a.
Nếu trong lòng nàng thật sự nghĩ như vậy, thật sự xem Phượng Thương là trời của mình, vậy Đông Phương Lam cũng an tâm….Có điều không biết nàng ta có khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng làm một nẻo hay không.
Nàng cũng không phải một lão bà bảo thủ, chuyện của Mộ Dung Thất Thất nàng đã điều tra qua, đại khái cũng biết chút ít. Nàng ta bất quá cũng chỉ là một hài tử đáng thương! Nhưng mà, Mộ Dung Thất Thất dù như thế nào cũng là nữ nhi của Mộ Dung Thái, mà Phượng Tà thua trong tay Mộ Dung Thái cũng là chuyện thật việc thật!
Nhiều năm như vậy, Đông Phương Lam vẫn thường xuyên mơ thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt, mơ thấy nàng cùng Phượng Tà ôm lấy con của họ, máu tươi đầm đìa đứng trước mặt nàng, khó nhọc nói: “Mẫu hậu, nhất định phải thay Minh Nguyệt trả thù! Nhất định phải trả thù cho Minh Nguyệt!”
Năm đó, một trận chiến ở Nhạn Đãng sơn kia, đã khiến Phượng Tà tự vẫn, Minh Nguyệt tự sát, tính cả đứa trẻ trong bụng nàng, một nhà ba người, táng thân biển lửa, ngay cả một thi thể toàn vẹn cũng không có.
Mỗi khi nghĩ đến vận mệnh bi thảm của nữ nhi cùng chồng nó, còn có đứa cháu ngoại chưa kịp cất tiếng chào đời, trong lòng Đông Phương Lam sẽ nổi lên hận ý nồng đậm, hận Tây Kỳ quốc, hận Mộ Dung Thái! Đông Phương Lam hiểu rõ Mộ Dung Thất Thất vô tội, nhưng mà chẳng lẽ Minh Nguyệt của nàng không vô tội sao? Đứa cháu ngoại chưa xuất thể của nàng không vô tội sao? Trên thế giới này, không có người nào vô tội, chỉ cần bị cuốn vào thị phi, cho dù vô tội, cũng thành có tội!
“Chiêu Dương công chúa đã nói vậy, ai gia cũng an tâm, lần này Tứ quốc tranh bá cử hành ở Bắc Tứ Châu của Bắc Chu quốc, nghe nói tiểu muội của công chúa là tuyển thủ của Tây Kỳ quốc. Nếu công chúa một lòng vì Thương nhi, ai gia đây đợi xem biểu hiện của công chúa ở Tứ quốc tranh bá.”
“Nếu công chúa thật sự toàn tâm toàn ý bảo vệ lợi ích của Thương nhi, vậy Bắc Chu quốc lần này phải đoạt được vị trí quán quân ….Chờ Bắc Chu quốc nhận được danh hiệu này, ai gia liền chủ trì hôn lễ cho công chúa cùng Thương nhi. Công chúa cảm thấy thế nào?”
Gừng càng già càng cay, đề nghị này của Đông Phương Lam, khiến ngay cả Mộ Dung Thất Thất cũng không thể không vỗ tay khen hay, càng không cần nhắc đến Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp.
Bắc Chu đoạt vị đầu bảng, nàng mới có thể được kết hôn cùng với Phượng Thương, Bắc Chu không thắng, vậy hôn sự của hắn cùng nàng cũng ngâm nước nóng luôn, nàng từ đâu đến liền xéo về đó.
Mộ Dung Thất Thất nàng đây rõ ràng là nữ tử tay trói gà không chặt, không có đấu khí, không có lực, không thể tham gia trận đầu, nhưng hiện tại Đông Phương Lam lại gắn chuyện tứ quốc tranh bá với hôn sự của nàng chung một chỗ, hoàn toàn là làm khó nàng! Xem ra vị hoàng thái hậu này rất rất không thích nàng!
“Ngoại tổ mẫu!”
“Thương nhi, ai gia đã nhượng bộ lắm rồi, ngươi còn muốn gì?” Không đợi Phượng Thương mở miệng, Đông Phương Lam trực tiếp đánh gãy lời hắn. Đây đã là cực hạn của nàng, cho dù là Phượng Thương, cũng không nhân nhượng!
Đúng vậy, nàng thực để ý, nàng rất không thoải mái, nàng không muốn để nữ nhi của kẻ thù gả cho ngoại tôn duy nhất của mình, chuyện này đối với một người mẹ đã mất đi ái nữ của mình, là một lựa chọn gian nan nhất. Nàng đây là muốn làm khó dễ Mộ Dung Thất Thất, cũng muốn nhìn xem nàng ta có thực sự xứng với Phượng Thương hay không.
Lời nói của Phượng Thương bị ngăn lại, Hoàn Nhan Liệt ở một bên thấy cháu trai bị ủy khuất, vội mở miệng nói giúp hắn.
“Mẫu hậu, người xem, chuyện này có thể thương lượng thêm một chút hay không? Chiêu Dương công chúa đến hòa thân, đây là chuyện tứ quốc đều biết, quá mức khắt khe, sợ là sẽ ảnh hưởng đến quan hệ với Tây Kỳ quốc. Hơn nữa, trẫm thấy vị công chúa này cố gắng không ít, Thương nhi cũng có ý, không bằng hãy thành toàn cho bọn họ đi! Huống chi công chúa cũng không có đấu khí a….”
“Không được!” Hoàn Nhan Liệt “cầu tình” nhưng lại chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, Đông Phương Lam lập tức từ chối ngay. Nếu không phải vì lo chuyện Mộ Dung Thất Thất là công chúa đến cầu thân từ Tây Kỳ quốc, nàng đã sớm sai người cầm gậy đuổi đi. Nỗi đau khi chịu tang nữ nhi, sự thống khổ của kẻ đầu bạc kẻ người đầu xanh, ai có thể thấu?
“Ai gia không cần một đứa cháu dâu vô dụng, Phượng gia cũng không cần một chủ mẫu bất tài. Nếu Chiêu Dương công chúa vô lực đảm nhiệm, vậy hãy rút lui!”
Lời nói của Đông Phương Lam truyền khắp toàn bộ Thái cực điện, tất cả mọi người im lặng nhìn Mộ Dung Thất Thất, nghĩ đợi xem phản ứng của vị công chúa này. Thái hậu ngang ngược gây khó dễ, không biết vị công chúa này sẽ ra tay đáp ứng hay là khóc lóc quay về Tây Kỳ.
Khi mọi người còn đang chờ đợi đáp án, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phượng Thương rơi vào tai bọn họ: “Ngoại tổ mẫu, nếu ta không thể cưới được Chiêu Dương công chúa, ta tình nguyện tiếp tục cô đơn đến già, cô đơn đến chết.”
“Ngươi, ngươi….” Lời nói của Phượng Thương khiến toàn bộ khí huyết trên người Đông Phương Lam đều nghẹn ở cổ họng, tức đến không nói nên lời, Hoàn Nhan Bảo Châu đứng cạnh vội vàng vươn tay vuốt ngực nàng: “Thương ca ca, người xem, sao lại khiến hoàng tổ mẫu tức đến cái dạng….”
Hoàn Nhan Bảo Châu còn chưa dứt lời, đã phải nhận lấy ánh mắt sắc lạnh như băng của Phượng Thương, ánh nhìn kia khiến nàng sợ đến run người, vội vàng ngậm miệng. Nàng sao có thể quên, lấy tính cách của Phượng Thương, đâu để kẻ nào dễ chạm vào?
“Thương nhi, ngươi, ngươi thật sự rất không hiểu chuyện!” Đông Phương Lam không nghĩ tới Phượng Thương sẽ cố chấp như vậy. Thiên hạ này, dạng nữ tử nào không có, hắn lại cứ muốn lấy nữ nhi của kẻ thù, đây không phải là muốn chọc nàng tức đến chết sao!
“Ngoại tổ mẫu, lòng ta đã định. Trừ bỏ Chiêu Dương công chúa, ta sẽ không cưới ai khác, hơn nữa, cả đời ta, chỉ có một nữ nhân duy nhất chính là nàng.”
Lời nói của Phượng Thương, không chỉ là lời tuyên thệ, mà còn là lời hứa đối với Mộ Dung Thất Thất.
Một đời một đôi uyên ương sao? Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt kiên định của Phượng Thương, ý hắn nói là vậy sao? Vì sao? Vì sao hắn có thể nói như vậy? Nam nhân ở thế giới này không phải đều ba vợ bốn nàng hầu sao? Năm đó, Phượng Tà cũng chỉ có mỗi mình Minh Nguyệt công chúa, hơn nữa ở ngày đại hôn cũng đồng ý, cả đời chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng ấy, chẳng lẽ, Phượng Thương cũng được duy truyền tính cách chuyên chế của Phượng Tà? (TC: Ta đi chết đây, người như huynh ấy sao lại vớ phải thứ đầu gỗ này chữ…TT-TT) “Tốt! Tốt!” Đông Phương Lam tức giận đến không thở được, Phượng Thương thế nhưng dám dùng chiêu này để áp chế nàng, phản hết rồi! “Ngươi muốn kết hôn với nàng sao, làm đi, giao hổ phù của ngươi ra, tước luôn vương vị của ngươi đi!”
Lời nói của Đông Phương Lam khiến mọi người đều chấn động. Phượng Thương đã quản lí hổ phù nhiều năm, hiện tại thái hậu nói vậy, chẳng phải là buộc hắn giao binh quyền ra sao? Còn muốn tước lấy vương vị của hắn, vậy chẳng phải là biến Phượng Thương thành dân thường sao?
Thái hậu giằng co cùng Nam Lân vương, khiến cả bầu không khí đều trở nên phi thường ngưng trọng. Văn võ bá quan đều không chớp mắt nhìn chằm chằm Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, không biết sự lựa chọn của vị Nam Lân vương này sẽ là gì a!
Không có quân quyền, không có vương vị, hắn chỉ có hai bàn tay trắng, là một thứ dân ti tiện. Phượng Thương sẽ thật sự vì công chúa phế vật của Tây Kỳ quốc, bỏ qua vinh hoan phú quý, cùng tất cả quyền lợi của hắn sao?
“Cái này, ta đã sớm chuẩn bị!” Lời kia của Đông Phương Lam chỉ khiến Phượng Thương nhẹ giọng cười, vươn tay vào ngực móc ra hai mảnh hổ phù: “Không có người yêu, cho dù quyền cao chức trọng, cẩm y ngọc thực, cũng còn ý nghĩa gì a…..”
Thấy Phượng Thương thật sự giao hổ phù ra, thái tử Hoàn Nhan Hồng vốn đang đứng xem náo nhiệt ở một bên liền hết sức kinh ngạc, cũng hết sức cao hứng. Nếu Phượng Thương thật sự vì mỹ nhân mà giao ra binh quyền, hắn nhất định phải cướp lấy nó! Trước kia Phượng Thương bất quá ỷ vào việc nắm hổ phù trong tay mới dám không để hắn vào trong mắt, nếu hắn đây cầm được hổ phù, chuyện đầu tiên hắn làm sẽ là giết chết Phượng Thương!
Hoàn Nhan Hồng cố gắng áp chế thanh âm hoan hỉ trong lòng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hổ phù ở chỗ Phượng Thương: “Vì mỹ nhân, buông tha quyền lợi, khiến hoàng tổ mẫu thương tâm, có cần làm quá như vậy không! Chỗ bổn cung vừa mới tuyển tới mấy mỹ nhân, lát nữa ta sẽ cho người mang qua cho ngươi, đừng có náo loạn với hoàng tổ mẫu nữa!”
“Ha ha” Lời thuyết phục kia của Hoàn Nhan Hồng, Phượng Thương nghe được, cũng hiểu rõ, hắn quơ quơ hổ phù trong tay, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà mị: “Không phải thái tử đã sớm muốn có hổ phù này sao? Mau tới lấy a.”
Nghe Phượng Thương nói vậy, Hoàn Nhan Hồng thật sự vươn tay muốn lấy, lại bị một tiếng quát lớn của Hoàng Nhan Liệt dọa cho rút lui.
“Hổ phù này là của Thương nhi, ai cũng không thể lấy!” Hoàn Nhan Liệt hung hăng trừng mắt liếc Hoàn Nhan Hồng một cái, tên này cũng chẳng chịu thua kém, đứng ở phía sau, châm ngòi ly gián, thừa nước đục thả câu! “Cho dù có hổ phù, ngươi cũng chẳng có năng lực để điều động bọn họ!”
Lời nói của Hoàn Nhan Liệt đủ để khiến tất cả những ý niệm trong đầu Hoàn Nhan Hồng đều tan biến, hắn biết, phụ hoàng nói rất đúng.
Quân đội của Bắc Chu quốc, là do một tay Phượng Tà tự mình lập nên, sau đó Phượng Thương ở đó lại tiếp tục bước lên một bậc thang, kế thừa tất cả, mọi người đều chỉ nghe lệnh của Phượng Thương, hổ phù này, bất quá cũng chỉ là vật trang trí. Cho dù ngươi có cầm hổ phù, nhưng Đại tướng quân người ta không thấy lệnh do tự tay Phượng Thương viết, cũng sẽ không nghe lời ngươi, điểm này khiến Hoàn Nhan Hồng hận Phượng Thương đến nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng thái hậu không hề che đậy chán ghét dù chỉ một chút đối với mình, khiến Mộ Dung Thất Thất hiểu thêm một chút về tính cách của vị thái hậu này.
Trước khi Bắc Chu được thành lập, Hoàn Nhan Trì từng là Đại tướng quân của Tiền Tần, Đông Phương Lam là phu nhân của tướng quân, thân mình tất nhiên cũng bôn ba lưu lạc, hành xử rộng rãi, thái độ làm người ngay thẳng, vui giận đều hiện trên mặt, so với kẻ trước mặt luôn nở nụ cười sau lưng lại đâm lén người ta thì lại càng thêm cường hãn.
Hiện tại Đông Phương Lam trước mặt văn võ bá quan buông lời làm khó Mộ Dung Thất Thất, quang minh lỗi lạc như vậy, thật khiến cho người ta bội phục. Ngay cả chính Mộ Dung Thất Thất, cũng cảm thấy Đông Phương Lam là một cụ bà đáng yêu, trực tiếp thẳng thừng như vậy, rất hợp với sở thích của nàng. Nàng thích người thẳng thắng, mặc kệ người này có thích mình hay không.
Thấy Phượng Thương lại ra mặt giúp mình, Mộ Dung Thất Thất thầm cảm kích trong lòng, cũng phi thường cảm động.
Một bên là ngoại tổ mẫu một tay nuôi lớn hắn, một bên chỉ là nữ tử hắn nhận thức không được mấy ngày, càng không cần bàn đến mối quan hệ “sâu xa” giữa Mộ Dung Thái cùng Phượng gia. Chuyện này, vô luận xét về nhân tình hay thể diện, Phượng Thương đều không nên nhúng tay vào, làm như vậy, mặc kệ kết quả như thế nào, đều khiến huyết mạch thân tình của bọn họ bị rạn nứt.
Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, Đông Phương Lam lại là lão nhân đã lớn tuổi, nếu Phượng Thương thực sự vì mình mà nháo đến loạn thất bát tao với thái hậu, hắn sẽ bị mọi người mắng hắn bất hiểu, cũng càng nhiều người mắng chửi Mộ Dung Thất Thất nàng đây. Nếu đã vậy, không bằng diễn một vở kịch trước mặt mọi người, thoải mái chấp nhận đánh cuộc, đến lúc đó khi mà Đông Phương Lam thua, xét theo tính cách ngay thẳng của hắn, cùng thêm đám nhân chứng này, vậy nàng ấy sẽ không gây khó dễ với mình nữa. Với lại, nàng đây cũng không muốn nhìn thấy Phượng Thương khó xử, không muốn nhìn thấy cặp mày kiêu ngạo của hắn lại vì chuyện này mà nhăn nhăn.
Khi mọi người còn đang thầm đoán kết quả của chuyện này, Mộ Dung Thất Thất hướng về phia Đông Phương Lam cười cười:”Đa tạ thái hậu đã cấp cho bổn cung cơ hội này. Bắc Chu nhất định sẽ là quán quân lần tranh tài này, còn bổn cung, cũng nhất định sẽ trở thành một vị chủ mẫu vĩ đại.”
Lúc này, sự ẩn nhẫn trên người Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn biến mất, thay và đó là sự tự tin cực hạn, khiến người xem sửng dốt. Nguyên bản bầu không khí đang căng thẳng, nhờ nụ cười này của nàng, khoáng đạt hẳn lên.
Thấy Mộ Dung Thất Thất lúc nãy còn khiêm tốn xưng “tôi”, bây giờ lại tự tin gọi “bổn cung”, Đông Phương Lam biết vị Chiêu Dương này đã thật sự đồng ý với điều kiện này.
Hừ! Lá gan thực rất lớn, chẳng những dám đáp ứng, mà còn dám nhìn thẳng vào mắt của nàng! Phượng Thương thế nhưng vì nàng- nữ nhi của Mộ Dung Thái màdám trước mặt văn võ bá quan làm trò náo loạn với ngoại tổ mẫu của mình, thủ đoạn của nữ nhân này đúng giỏi! Hiện tại nàng lại càn rỡ như vậy, chẳng lẽ nàng trong giờ phút này, mới chân chính là nàng? Vô luận là điều cuồng vọng mà nói có thể thực hiện được hay không, nhưng nàng đã dám đáp ứng, sự gan dạ sáng suốt cùng dũng khí kia, coi như không tồi.
Đông Phương Lam nguyên bản không muốn làm khó Phượng Thương, hiện tại Mộ Dung Thất Thất đã ứng hạ, nhưng thật ra đã tạo cho nàng một cái bậc thang.
“Vậy ai gia sẽ chờ tin tốt từ Chiêu Dương công chúa.” Đôi con ngươi sáng láng kia của Mộ Dung Thất Thất, khiến Đông Phương Lam nhìn thấy mà thất thần một trận. Cặp mắt kia rốt cuộc giống ai? Vì sao nhìn quen mắt như vậy? Đông Phương Lam hồi tưởng thật lâu, cũng không nhớ ra được người nào có đôi mắt đẹp như vậy.
Qua một hồi lâu, Đông Phương Lam mới phục hồi tinh thần lại, có lẽ bởi vì Mộ Dung Thất Thất cuối cùng cũng chịu lộ vẻ quyết đoán ra ngoài, có lẽ do đôi mắt của Mộ Dung Thất Thất giống như ánh mắt mà nàng từng quen biết, Đông Phương Lam không còn muốn làm khó Mộ Dung Thất Thất nữa: “Ai gia mệt mỏi, về trước đây, các ngươi tiếp tục đi…..”
Sau khi Đông Phương Lam rời đi, toàn bộ hiện trường khôi phục vẻ rộn rã huyên náo, ca múa trình diễn, buổi tiệc bắt đầu, hết thảy đều giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mộ Dung Thất Thất ngồi đoan trang, vừa thưởng thức ca múa, vừa thưởng thức cao lương mỹ vị, không có chút sầu lo, bình tĩnh như vậy, khiến Phượng Thương đặc biệt thưởng thức. Chính là, Tứ quốc tranh tài không phải chuyện nhỏ, hôm nay nàng đã đáp ứng chuyện kia, nếu Bắc Chu không thắng được, vậy chẳng phải là hắn sẽ mất đi nàng? Rốt cuộc nên làm gì đây?
“Vương gia, ca múa nhàm chán quá sao? Hay là thức ăn này không hợp với khẩu vị của ngươi?” Bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Thất Thất huơ huơ trước mặt Phượng Thương: “Ngươi đã ngẩn người được một lúc rồi.”
Mộ Dung Thất Thất quan tâm, khiến cho trên mặt Phượng Thương hiện lên ý cười, hắn lập tức nắm lấy tay của Mộ Dung Thất Thất: “Khanh khanh, nàng có biết tứ quốc tranh bá là cái gì không?”
“Không biết.” Mộ Dung Thất Thất lắc đầu, mà câu trả lời của nàng, khiến cho Phượng Thương suýt chút nữa liền cắn lưỡi, một đôi mắt phượng cũng không nhịn được trợn to, nhìn Mộ Dung Thất Thất không chuyển mắt. Thấy thần thái của nàng không giống như giả vờ, Phượng Thương rốt cuộc đã hiểu, Mộ Dung Thất Thất thật sự không biết cái gì cả. Một nữ tử khuê các, ngay cả đấu khí cũng không có, làm sao có thể biết mấy chuyện kia chứ!
“Khanh khanh, nàng không biết mà còn đáp ứng điều kiện của ngoại tổ mẫu, nếu Bắc Chu thua, chẳng phải chúng ta sẽ phải tách rời….”
Nữ nhân ngu ngốc này, nàng đúng là nghé con không sợ cọp, có biết cái gì đâu!
Nếu vừa rồi hắn tiếp tục kiên trì cố gắng, thái hậu cũng sẽ không cương quyết nháo với hắn ngay trước mặt mọi người, chắc chắn sẽ đồng ý cho hắn, nhưng hắn lại bị Mộ Dung Thất Thất ngăn cản, còn nghe lời của nàng, không có tranh chấp tiếp với thái hậu. Phượng Thương biết Mộ Dung Thất Thất làm vậy là vì mình, miễn cho mình phải gánh cái danh bất hiếu, nàng nghĩ cho mình, khiến cho Phượng Thương hiểu rõ được sự thân thiết của Mộ Dung Thất Thất.
Rõ ràng nàng mới là người chịu nhiều ủy khuất nhất, lại đem chính mình ra làm bia đỡ. Tiểu nữ nhân này! Thật đúng có tinh thần không khuất phục, ngay cả hắn cũng không thể không bội phục nàng!
“Không phải còn có vương gia sao! Có vương gia, ta sẽ không sợ!”
Mộ Dung Thất Thất trả lời nửa thật nửa giả, câu nói này lại khiến Phượng Thương cực kỳ uất ức. Nàng như vậy, nguyên lai là do có hắn! Lập tức một cỗ tự hào của nam nhân hiện ra trong lòng Phượng Thương. Nàng tín nhiệm hắn như vậy, đem hắn làm đại thụ trong lòng mình, hắn sa có thể khiến nàng chịu ủy khuất được!
Vươn tay, Phượng Thương ôm lấy Mộ Dung Thất Thất vào lòng mình, dùng cằm cọ xát mái tóc đen của nàng, trong lòng ngọt nào. Nguyên lai cảm giác có người dựa vào mình là tốt như vậy! Nếu quả thật tốt như vậy, hắn tình nguyện vì nàng che nắng che mưa, để cả đời này, nàng đều dựa vào hắn. “Khanh khanh nói như vậy khiến lòng ta thật vui vẻ. Khanh khanh yên tâm, ta nhất định cho người đoạt đầu danh trở về cho nàng!”
Lời nói của Phượng Thương ngập tràn ý cưng chìu sủng nịch, vang lên bên tai Mộ Dung Thất Thất.
Nam nhân này chắc chắn như vậy, giống như lời tuyên thệ khiến cho người nghe ai cũng ấm áp trong lòng. Mới vừa rồi bị Đông Phương Lam gây khó dễ trước mặt mọi người, nàng trả lời như vậy cũng chỉ vì nghĩ muốn áp chế mọi chuyện, thật sự không phải bởi vì yêu thích vị trí Nam Lân Vương phi. Hiện tại người nam nhân này lại dành cho mình lời hứa son sắt như vậy khiến cho nơi nào đó cứng rắn trong lòng Mộ Dung Thất Thất chậm rãi mềm dần.
Thấy đôi mắt đẹp chứa ý xuân của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất có chút si mê. Nàng phải đáp trả hắn như thế nào đây? Nàng chưa bao giờ bối rối, cũng chưa từng nếm qua tình yêu, hiện tại đối mặt với vet nhu tình như nước, nhiệt tình cuồng loạn của hắn, nàng thế nhưng có chút luống cuống tay chân, không biết nên làm thế nào mới tốt….
“Khanh khanh đang suy nghĩ gì?” Vẻ sững sờ của Mộ Dung Thất Thất lọt vào trong mắt Phượng Thương, hắn nhịn không được nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng, bày ra một khuôn mặt ai oán: “Chẳng lẽ người ta không có một chút hấp dẫn nào với khanh khanh sao? Ta ở trước mặt, thế nhưng khanh khanh còn có thể thất thần, thật sự rất đả kích ta a! Chẳng lẽ trong lòng khanh khanh có người khác! Cho nên mặt dù ta ở đây, cũng không thể khơi gợi hứng thú của nầng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.