Chương 124: Đại nạn không chết
Chá Mễ Thố
05/10/2013
Hành động nhỏ đó của Phượng Thương lọt vào mắt của Di Sa, làm cho hắn có thể hiểu rõ thêm chút, vì sao Mộ Dung Thất Thất lại lựa chọn tên nam nhân này. Nhưng mà, hắn vẫn không cam lòng, hắn không muốn thua kém Phượng Thương!
Có điều, bất luận dù Di Sa có phục hay không, hôm nay hắn đã thua trong tay Phượng Thương, đó là sự thật.
Trên đại lục thế nhưng vẫn có cao thủ thâm tàng bất lộ như vậy, hắn thật sự quá sơ suất, nhìn nhầm hắn ta rồi. Vai trái truyền đến cơn đau, kích thích đại não của Di Sa, máu tươi đỏ sẫm đã nhuộm cả quần áo của hắn. Bấy giờ, trong đầu của Di Sa đang suy nghĩ , phải làm thế nào để thoát khỏi khốn cảnh.
Nếu như cùng Phượng Thương cứng chọi cứng, hắn nhất định không chiến thắng được. Người của Phượng Thương bên kia rất nhiều, hoàn cảnh của hắn rất xấu, huống chi hai chân của hắn đã trở thành phế thải, mất đi tiên cơ. Nhìn bộ dạng của Mộ Dung Thất Thất, căn bản nàng không muốn hoà giải cùng hắn, nếu bị Phượng Thương bắt, Phượng Thương nhất định sẽ giết hắn.
Bất luận như thế nào, hắn không muốn chật vật chết đi trong hôm nay! Hắn còn có rất nhiều việc chưa làm, còn chưa đoạt lại người trong lòng. . . . . . Cho nên, hắn phải trốn!
“Hạ Tuyết, nhìn con sông bên cạnh đi! Còn nhớ phương pháp làm sao để thở dưới nước mà ta đã dạy cho ngươi chứ? Đợi lát nữa, ta kêu “chạy”, ngươi cõng ta nhảy xuống sông.” Di Sa nói bên tai của Hạ Tuyết, sử dụng giọng nói chỉ đủ để hai người bọn họ nghe được mà truyền lệnh cho cấp dưới.
Một chân của Hạ Tuyết đã gãy xương, lúc này chỉ có thể để chân sau quỳ trên mặt đất, cố gắng giảm đi cảm giác đau đớn từ cổ chân truyền đến.
Bên Phượng Thương người đông thế mạnh, còn bên bọn họ, Già Lam cùng Kim Vũ đều đã bị bắt, chỉ còn lại có hai người là nàng với Di Sa. Nếu muốn cứng chọi cứng, Ưng Kỵ Quân của Phượng Thương nhất định không ngồi không . Bản thân nàng với Di Sa đều bị trọng thương, lúc này cũng không quản được bọn Già Lam . Nếu muốn sống, biện pháp duy nhất là mượn dòng chảy của sông Hồng, trốn!
“Công tử, đã biết!”
Đã nhất trí với Hạ Tuyết, Di Sa cố gắng làm cho trạng thái của chính mình nhìn có vẻ đỡ hơn.
Hắn cười gọi tên Mộ Dung Thất Thất, thanh âm nhu hoà, giống như một loại loại sữa ấm áp, tràn ngập sự quyến rũ, “Y Liên, không nghĩ tới nàng là Bắc Chu quốc công chúa Mộ Dung Thất Thất! Ta tìm nàng lâu như vậy, đều không tìm được nàng, ngược lại nàng còn chủ động tới tìm ta! Nàng nói xem, này có tính là duyên phận không? Chẳng lẽ, nàng vẫn không muốn biết, vì sao ta lại tới đây sao?”
Sắc mặt Di Sa tái nhợt, nhưng không chút tổn hao đến khuôn mặt tuấn tú của hắn, mặc dù trên trán hắn xuất hiện một tầng mồ hôi dày, nhưng hắn vẫn duy trì bộ dáng tao nhã, trên khuôn mặt vẫn hiện lên nụ cười ngây thơ, giống như vai trái của hắn hoàn toàn không bị thương, đến giờ cũng chưa chịu chút thương tổn.
“Ta đối với chuyện của ngươi không có bất kỳ hứng thú nào–”
“Ha ha, nàng không phải không có hứng thú, mà là nàng sợ! Nàng sợ nhìn thấy ta, bởi vì ta là người duy nhất biết quá khứ của nàng, nàng không muốn đối mặt với nó. Nàng sợ đối mặt với tình cảm sâu đậm của ta, nàng sợ nàng sẽ không chịu nổi!” Di Sa ho hai tiếng, tuy hai má của hắn đã trắng đến dọa người, nhưng nụ cười trên khóe miệng cũng không ngừng nở rộ.
“Y Liên, nàng biết không, sau khi giết nàng, ta vẫn ôm lấy nàng, ở bên cạnh nàng ba ngày ba đêm. Ta vốn muốn đặt nàng trong quan tài làm bằng thủy tinh, như vậy nàng sẽ vĩnh viễn là của ta . Nhưng mà lúc sau ta lại phát hiện có điểm không thích hợp! Thấy. . . . . . Độ ấm trên người nàng dần biến mất, sau đó ta ý thức được linh hồn của nàng đã rời khỏi thân thể. Ta không cần một thể xác nguyên vẹn nhưng không có linh hồn ! Cho nên, ta tự sát!”
“Pằng –” Miệng Di Sa vang lên một tiếng, tay lấy ra một khối gì đó màu đen.
“Thương!” Mộ Dung Thất Thất nhìn thấy vật thể trong tay của Di Sa, kêu lên, lập tức chắn trước mặt Phượng Thương.
Thấy biệu hiện của Mộ Dung Thất Thất, Di Sa hoàn toàn có thể hiểu được, nàng thật sự yêu nam nhân này, nàng thật sự không thuộc về hắn . Sau này, cho dù là có một phần nhớ nhung nào, cũng không còn nữa ! Bởi vì trong lòng nàng đã tồn tại một nam nhân khác, hắn không có cơ hội!
Trong lòng hắn đau muốn chết, Di Sa cảm giác ngực đau đến run rẩy, cái loại đau đến thở còn đau, tư vị này thật quá khó chịu.
Mặc dù kiếp trước, giết Y Liên, hắn cũng chưa từng trải qua nỗi đau như vậy. Bởi vì lúc đó bên người Y Liên không có bất luận người nam nhân nào, trong lòng nàng lại càng không gìn giữ người khác, cho nên bất luận lòng hay người của nàng, cuối cùng cũng hoàn hoàn hảo hảo thuộc về Liên Sinh là hắn , mặc dù hắn có được chỉ là thi thể của nàng, nhưng đến lúc nàng chết, thân thể kia vẫn thuần khiết như vậy.
Hiện giờ, nàng lại mặc kệ sinh tử của mình, đỡ đạn cho nam nhân khác, có thể thấy được nam nhân này có bao nhiêu quan trọng trong lòng nàng.
Y Liên, chẳng lẽ nàng chưa từng yêu ta, dù chỉ một chút? Cho dù một chút thôi? Dù một chút thôi cũng được. . . . . .
Hạ Tuyết cảm thấy rõ ràng được thân thể của Di Sa đang dựa trên lưng mình hơi run rẩy, có lẽ là vì mất máu quá nhiều, cho nên lạnh, có lẽ, vì nữ nhân Y Liên đang phẫn nam trang đứng kia. Cảm giác bi thương nhàn nhạt phát ra từ người Di Sa, bao phủ lấy Hạ Tuyết, làm cho lòng nàng đau nói.
Công tử, Hạ Tuyết nguyện ý ở bên cạnh người cả đời! Công tử, đừng vì nữ nhân không đáng mà khổ sở, được không?
Những lời này lắng đọng lại trong lòng của Hạ Tuyết đã lâu, nàng muốn nói những điều này cùng Di Sa từ sớm, nhưng lại không dám. Cho dù bây giờ, bi thương của Di Sa phát ra khiến nàng đau lòng, chỉ muốn ôm hắn để an ủi, nhưng nàng vẫn không thể nói ra điều đó. Bởi vì nàng không dám — sợ nếu nói ra, sẽ bị Di Sa đuổi đi.
Nam nhân này bất luận dù ở trong mộng hay ở hiện thực , trong lòng vẫn nhớ mãi không quên một người là Y Liên. Nếu như nàng suy nghĩ muốn chiếm vị trí của Y Liên trong lòng hắn, Di Sa nhất định sẽ tức giận! Cho nên, không bằng cùng hắn như vậy, để hắn dựa trên lưng của nàng khi cần, đó là khả năng duy nhất nàng có thể làm, nếu có thể cùng Di Sa chỉ như thế mà thôi, nàng cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
“Y Liên. . . . . .” Di Sa thở dốc một hơi, đặt súng lên đầu của mình, tươi cười sáng lạn giống như ánh mặt trời, “Lúc trước, ta đã kết thúc tính mạng của mình như thế! Giết nàng, ta trả lại nàng một mạng, ta cho rằng hiện tại nàng đã tha thứ cho ta. . . . . . Y Liên, nàng thật sự không cho ta cơ hội nào sao?”
“Ta nhất định không tha thứ cho ngươi. Liên sinh, lúc ngươi giết chết nghĩa phụ, chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt.Nghĩa phụ một tay nuôi lớn ta, đối xử với ta như với con gái ruột, ngươi lại giết nghĩa phụ- người đã vất vả nuôi lớn chúng ta, ta tuyệt đối không tha thứ ngươi!”
Trong mắt của Mộ Dung Thất Thất, Di Sa là một tên điên. Nàng không muốn có bất luận quan hệ gì cùng hắn! Chẳng qua, Mộ Dung Thất Thất thật không ngờ, tên điên Di Sa này có thể chế tạo được súng lục! Nếu hắn có thể chế tạo được vũ khí có tính sát thương mạnh hơn giống như ở hiện đại, vậy chẳng phải thiên hạ sẽ trở nên đại loạn sao? Không được, không thể để cho tên Di Sa điên này làm đảo loạn thiên hạ!
“Ha ha ha ha!” Nghe Mộ Dung Thất Thất nói, Di Sa cười đến rơi nước mắt. Hai dòng lệ trong suốt, chạy dọc theo hai bên má, làm cho đôi mắt của Di Sa trở thành một cái hồ sâu không đáy.
“Pằng –” một bộ dáng ôn hoà lúc trước, lúc này vẻ mặt trở nên hung dữ nhìn Mộ Dung Thất Thất với Phượng Thương, tay phải không bị thương của hắn cầm súng giơ lên, nhắm ngay Mộ Dung Thất Thất.
“Nàng đã hận ta như vậy, nàng đã vĩnh viễn sẽ không tha thứ ta, nàng từ đầu đến cuối sẽ không yêu ta. . . . . . Ta đây không ngại dùng phương thức trước kia đối xử với nàng! Nàng sống đã không trở thành người của ta, thì ta muốn đến lúc nàng chết nàng phải là người của ta!”
“Cúi xuống!”
Di Sa điên cuồng như vậy, Mộ Dung Thất Thất kéo Phượng Thương nằm xuống, bên cạnh, Tô Mi cùng Tố Nguyệt cũng thuận thế ngã xuống.
Chính là lúc này!
“Chạy!” Di Sa ra lệnh một tiếng, Hạ Tuyết cắn răng, kéo cái chân gãy của mình đi, mang theo Di Sa trên lưng nhảy xuống sông Hồng.
“Tiểu thư bọn họ muốn chạy!” Tô Mi suốt ruột muốn đuổi theo Di Sa, lại bị Mộ Dung Thất Thất ngăn cản, bất luận Di Sa bị thương là thật hay giả, bọn họ cũng không để cho người trong nhà gặp nguy hiểm.
“Bùm –”
Hạ Tuyết mang theo Di Sa nhảy vào dòng nước sông đang chảy siết, đợi dòng nước êm dịu đi một chút, không đầy một lát bọn họ lại nổi lên trên mặt nước.
“Y Liên, ta không buông tay ! Ta sẽ quay lại !” Di Sa ôm cổ của Hạ Tuyết , nhìn Mộ Dung Thất Thất trên bờ: “Y Liên, nàng là của ta! Ta nhất định không bỏ qua !”
Những điều Di Sa nói, làm Phượng Thương vô cùng tức giận, không để ý đến những lo lắng của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương đứng dậy xuất thủ: “Lấy cung tiễn tới!”
“Dạ!” Ngay lập tức lần lượt từng binh sĩ Ưng kỵ quân bắt đầu giương cung lên, Phượng Thương xoay mình lên ngựa, cưỡi ngựa đuổi theo dọc bờ sông.
“Thương! Cẩn thận vũ khí trong tay hắn!”
Thấy Phượng Thương như vậy, Mộ Dung Thất Thất trở nên nóng vội, bắt lấy một con ngựa đuổi theo.
“Công tử, bọn họ đến đây, làm sao bây giờ?” Hạ Tuyết đang ra sức bơi , không biết làm sao nước sông lại trở nên yên tĩnh, không đầy một lát Phượng Thương đã đuổi kịp theo bọn họ.
“Đừng sợ!” Di Sa cắn răng, tay trái đang bị thương của hắn nắm chặt lấy Hạ Tuyết, súng lục bên tay phải lại nhắm ngay Phượng Thương.
“Thương –” Mộ Dung Thất Thất lúc đuổi kịp nhìn thấy tình huống này, Phượng Thương lại lập tức dừng lại. Cây cung dài được Phượng Thương kéo căng ra , ánh mặt trời trải dài trên người của Phượng Thương, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, giống như trời sinh một dạng.
“Vù –” mủi tên nhọn bay thẳng đến phía Di Sa.
“Công tử cẩn thận!”
Nhìn mủi tên nhọn từ xa tới gần , Hạ Tuyết theo bản năng che ở trước mặt Di Sa.
“Phốc –” mủi tên nhọn đâm vào vai phải của Hạ Tuyết , đau đớn làm nàng phải cắn răng.”Khốn nạn!” Thấy Phượng Thương làm Hạ Tuyết bị thương, Di Sa tức giận đến không nói được, nếu như vũ khí trong tay của hắn là thật, hắn nhất định sẽ dùng một viên đạn mà lấy mạng của Phượng Thương.
Lúc này Mộ Dung Thất Thất đã đi tới bên người Phượng Thương, vốn suy đoán Phượng Thương sẽ gặp nguy hiểm nhưng khi thấy sự việc xảy ra như thế này, Mộ Dung Thất Thất vô cùng kinh ngạc. Dựa theo tính cách của Di Sa, nhất định sẽ nổ súng giết Phượng Thương, vì sao hắn chưa ra tay? Chẳng lẽ, súng kia là giả ? !
Thấy vẻ mặt oán hận cùng tức giận của Di Sa, Mộ Dung Thất Thất lập tức khẳng định suy nghĩ của chính mình, “Thương, vũ khí kia là giả ! Giết hắn!”
“Được!” Phượng Thương lại lần nữa giương cung lên, gió phất quá mặt hắn, tóc đen trên trán của Phượng Thương đang tung bay, “Bắn!”
“Công tử, người đi trước –” Hạ Tuyết một tay đẩy Di Sa ra, để cho hắn đi trước, không ngờ lần này Di Sa nắm lấy nàng hết sức chặt chẽ .
“Công tử. . . . . .”
“Ta nhất định không bỏ lại ngươi! Ngươi nói muốn hầu hạ ta cả đời, không cho ngươi nói dối ta!”
Di Sa vừa dứt lời, mủi tên nhọn đã bay đến trước mặt.”A –” chỉ nghe một tiếng hét thảm, mủi tên nhọn bay thẳng vào giữa mắt trái của Di Sa .
“Công tử!” Hạ Tuyết thấy thế, bắt đầu hét lên.”Công tử! Công tử!”
Y Liên. . . . . . Di Sa ngắm nhìn Mộ Dung Thất Thất thật lâu, trong mắt có rất nhiều điều không cam lòng!
“Công tử!”
Trên sông, hai người chìm vào trong nước, trên mặt nước nhuộm lên một màu đỏ.
Chờ đợi đã lâu, nhưng bọn họ vẫn không thấy được có người nổi lên , Phượng Thương vừa mới buông cung tên trong tay ra, thì Ưng kỵ quân cũng đã kịp lúc chạy tới đây.
“Ngươi mang một ngàn quân lục soát hai bên đường sông cho ta! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Dạ!”
Tình trạng bi thảm vừa rồi của Di Sa, lẫn ánh mắt không cam lòng phút cuối của hắn, làm cho Mộ Dung Thất Thất trầm mặc rất lâu, đợi cho đến khi Phượng Thương đến bên cạnh ôm nàng, nàng mới thanh tỉnh: “Khanh khanh, thực xin lỗi nàng! Ta vốn có thể lấy mạng của hắn, không nghĩ rằng để cho hắn trốn thoát!”
Trong lời nói của Phượng Thương mang theo sự áy náy sâu sắc. Hiện tại chỉ có thể làm cho mắt trái của Di Sa bị thương, nếu như hắn có thể tránh được một kiếp này, nhất định sẽ điên cuồng mà quay trở lại .
“Không có chuyện gì! Chúng ta không có việc gì !”
Mộ Dung Thất Thất dựa vào trong lòng của Phượng Thương, nhẹ nhàng thở dài. Hi vọng Di Sa không có cơ hội quay trở về, nếu không, về sau không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa.
Cùng Phượng Thương trở lại bến đò, Mộ Dung Thất Thất lệnh cho Tô Mi đưa cho Già Lam cùng Kim Vũ mỗi người một viên thuốc, sau đó cởi trói cho bọn họ.
“Ngươi cho chúng ta ăn cái gì?” Kim Vũ muốn móc họng để nhổ ra, nhưng viên thuốc ngay khi vào miệng đã hoà tan, căn bản không thể phun ra được.
“Tiêu Diêu Hoàn.”
” Tiêu Diêu Hoàn của Liên công tử ?” Già Lam từng nghe nói qua Tiêu Diêu Hoàn, nghe nói người ăn xong Tiêu Diêu Hoàn, từng tháng đều phải dùng giải dược, nếu không nội tạng sẽ bắt đầu từ từ hư thối, cuối cùng cả người sẽ thối rửa thành một vũng nước màu vàng. Tuy nó có tên là Tiêu Diêu Hoàn, nhưng hoàn toàn ngược với ý nghĩ của người vừa nghe tên này, người dùng Tiêu Diêu Hoàn , từ nay về sau sẽ không thể tự do tự tại mà sinh sống, cho nên cái tên này là hoàn toàn trái ngược.
Nhắc tới Liên công tử, Già Lam bỗng nhiên lại bắt đầu liên tưởng đến Y Liên, lại nhìn qua Mộ Dung Thất Thất, ánh mắt trở nên sâu sắc, “Ngươi là Y Liên, là Liên công tử sao?”
“Thông minh!”
“Ngươi cuối cùng muốn cái gì? Ta không biết ân oán giữa ngươi cùng Di Sa cuối cùng là gì, nhưng ngươi làm người Bồng Lai Đảo bị thương, nhất định sẽ trở thành kẻ thù của ta! Ta sẽ không vì ăn Tiêu Diêu Hoàn gì đó, mà nghe theo lệnh của ngươi đâu !”
Già Lam liên tục nói nhiều như vậy, Mộ Dung Thất Thất dứt khoát đứng một bên ôm bả vai, nhìn Già Lam đem tất cả bực tức mà phát tiết ra ngoài.
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cho xem mạch cho ta!” Mộ Dung Thất Thất cầm lấy tay trái của Phượng Thương đưa tới trước mặt Già Lam.
“Ngươi muốn làm gì? Ngươi không phải y thuật cao minh sao! Trên đời này lại có người ngươi xem bệnh không được sao?”
“Ít nói nhảm đi !” Tô Mi rút đao đặt lên trên cổ Già Lam: “Tiểu thư nói cái gì, ngươi chỉ cần nghe thôi! Làm sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ, thật giống như nữ nhân!”
Bị Tô Mi không ngừng chửi bới cho một trận, Già Lam đen mặt, không thèm đáp lại Mộ Dung Thất Thất, lại bị Tô Mi kéo đến trước mặt nàng ấy: “Cho ngươi xem bệnh cho cô gia của chúng ta đã là coi trọng ngươi lắm rồi ! Đừng nói đường đường là đệ tử của Bồng Lai đảo mà không biết bắt mạch!”
Tuy Già Lam muốn trở nên kiên cường , nhưng hắn cũng biết hảo hán không ăn thiệt trước mắt, không cam lòng đưa tay phủ lên tay của Phượng Thương. Xét thấy không sao cả, bắt mạch cho Phượng Thương, Già Lam bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Phượng Thương, làm sao cũng vẫn không nghĩ ra quan hệ giữa người này cùng Bồng Lai đảo là như thế nào.
“Ngươi làm sao có thể trúng Vong Tình? Vong Tình, chỉ Bồng Lai đảo mới có, ngươi khi nào đến Bồng Lai Đảo? Rốt cuộc ngươi cùng người Bồng Lai Đảo có quan hệ gì?”
“Vong tình?” Tên này nghe thật lạ, tất cả mọi người nhìn về phía Già Lam, muốn đợi giải thích của hắn, nhưng dĩ nhiên là Già Lam không phải hỏi thân thế Phượng Thương . Vong Tình là mê dược của Bồng Lai đảo , trên người của Phượng Thương vì sao lại có loại này? Chẳng lẽ hắn là đệ tử của Bồng Lai đảo ? Có sứ mệnh bí mật phải làm trên đại lục sao? Vì sao chính hắn chưa từng nghe danh của Phượng Thương trên Bồng Lai Đảo?
“Trên người mẫu thân có độc này, về sau mẫu thân mang thai ta, độc này liền chuyển đến người của ta.”
Phượng Thương chỉ đơn giản giải thích nguồn gốc bị trúng độc.
“Mẫu thân của ngươi là người nào trên Bồng Lai Đảo? Từ trước giờ chỉ có, chỉ có. . . . . .” Già Lam câu nói kế tiếp liền nuốt hết vào trong bụng, từ trước đến giờ chỉ có nữ đệ tử của Bồng Lai đảo được gả ra ngoài — hoàng hậu lúc trước của Đông Lỗ Quốc đã bị hạ độc “Vong Tình”. Nhưng Phượng Thương là Vương gia của Bắc Chu Quốc, lúc nào lại có quan hệ cùng Đông Lỗ Quốc chứ ?
“Ngươi nói rõ ràng ra cho ta! Rõ ràng là gấp chết người mà! Ấp a ấp úng, có phải người của Bồng Lai đảo nhận không ra người hay không !” Một bên Tô Mi bị Già Lam đang nói đến một nửa làm cho nàng vô cùng tức giận, đao trong tay càng kề sát cổ của Gia Lam: “Nói!”
“Tô Mi, dừng tay! Các ngươi lui hết ra đi, toàn bộ lùi ra bên ngoài hai mươi mét cho ta!” Mộ Dung Thất Thất ra lệnh cho Tô Mi thu đao, tất cả mọi người lui ra, trong này chỉ còn lại ba người Già Lam, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất.
“Hiện tại ngươi có thể nói cho chúng ta biết, Vong Tình là cái gì !”
Tư thế này của Mộ Dung Thất Thất, một bộ dạng nếu không hỏi được vấn đề nhất định sẽ không bỏ qua, Già Lam cười khổ một tiếng, nói ra bí mật của “Vong Tình” .
” Vong Tình nghĩa cũng giống như tên của nó, có thể làm cho người khác quên đi tình cảm của mình. Bồng Lai đảo cùng Đông Lỗ Quốc đều có quan hệ thân thiết, lúc trước hoàng hậu của Đông Lỗ Quốc đều là nữ đệ tử của Bồng Lai Đảo. Chẳng qua là, Bồng Lai đảo lo lắng nữ đệ tử của Bồng Lai Đảo sau khi trở thành hoàng hậu sẽ không còn trung thành nữa, nên phòng bị, tránh để nữ đệ tử Bồng Lai Đảo liên thủ với hoàng đế Đông Lỗ Quốc đối phó Bồng Lai đảo, cho nên nữ đệ tử được sẽ trở thành hoàng hậu của Đông Lỗ Quốc, sẽ được sư môn ban độc Vong Tình.”
“Người uống độc Vong Tình, nếu động tình, ba năm sau, sẽ quên đi hoàn toàn người trong lòng, về sau đều một lòng một dạ, không bao giờ có thể lần nữa có tình cảm trai gái được. . . . . .”
Nói về ý nghĩa của độc này, Già Lam nhìn vào mắt của Phượng Thương, “Nếu ta không nhầm, thì độc trên người ngươi nhất định là Vong Tình. Tuy ta cuối cùng vẫn không biết quan hệ giữa mẫu thân của ngươi cùng người của Bồng Lai Đảo là như thế nào, lại trúng độc Vong Tình trong lúc đang mang thai, nhưng chuyện có thể truyền độc cho hài tử lúc đang mang thai thì ta chưa từng nghe qua. Nếu thật sự có thể di truyền, thì không phải tất cả Hoàng đế của Đông Lỗ Quốc đều có thể đã trúng độc này rồi sao? Nhưng khả năng này là không có ! Trừ phi lúc mẫu thân ngươi đang mang thai người đã trúng độc này, chỉ có thể giải thích như vậy thôi.”
“Chẳng qua là độc của Vong Tình tổn thương rất lớn đối với thân thể của nữ tử, nếu như trong lúc đang mang thai mà bị trúng độc này, chẳng những sẽ làm tổn thương cơ thể cùa người mẹ, còn có thể liên lụy đến hài tử. Nếu không là, mẫu thân ngươi không thích ngươi, cho nên ăn Vong Tình vào; hay là, mẫu thân ngươi không biết hậu quả sau khi ăn phải độc Vong Tình. . . . . . Thứ lỗi cho ta mạo muội, xin hỏi cuối cùng mẫu thân ngươi là ai?”
“Hạ Uyển Oánh.”
Nghe đươc từ miệng của Phượng Thương cái tên “Hạ Uyển Oánh” , Già Lam vô cùng kinh ngạc:”Hạ Uyển Oánh là công chúa Đông Lỗ quốc, gả cho Thái tử Tần quốc lúc trước, lại bị hoàng đế của nước Tần ngang ngược đoạt đi. . . . . . Kia, nếu nói như vậy bà ngoại của ngươi là nữ đệ tử Quân Lan Mai ở Đông Lỗ Quốc rồi, điều này chính xác là có quan hệ cùng Bồng Lai Đảo. Nhưng tuyệt đối không thể xảy ra việc này được ! Sư môn chỉ ban thuốc cho hoàng hậu của Đông Lỗ Quốc mà thôi, độc Vong Tình này làm sao có thể để cho công chúa dùng được? Chuyện này không thể có quan hệ với nhau được ? !”
“Vậy phải hỏi hoàng hậu hiện tại của Đông Lỗ Quốc, Quân Lan Tâm .”
Lúc Phượng Thương nói ra câu này, Già Lam liền suy nghĩ cẩn thận lại vấn đề này. Hoàng hậu trước Quân Lan Tâm, là Quân Lan Mai, lúc sau Quân Lan Mai chết vì bệnh, muội muội ở Bồng Lai Đảo của Quân Lan Mai- Quân Lan Tâm được đưa lên, thay thế vị trí hoàng hậu. Chẳng lẽ lúc trước Quân Lan Tâm cất dấu độc Vong Tình, cuối cùng hạ độc công chúa Hạ Uyển Oánh ? Thật sự là quá rối rắm !
Chuyện của quá khứ, loạn thành một đoàn như thế, làm cho người ta muốn giải thích cũng không được, nghĩ cũng không xong, mà bây giờ lại có thể lý giải một cách hợp lý nguyên do mà Phượng Thương trúng độc Vong Tình này .
“Già Lam, Vong Tình này giải như thế nào?” Mộ Dung Thất Thất có chút sốt ruột, nếu Vong Tình thật sự giống như Gìa Lam nói, sau ba năm người trúng độc mà động tình, sẽ quên hoàn toàn thê tử của mình, nếu vậy không phải nàng với Phượng Thương chỉ còn thời gian là hai năm rưỡi nữa sao?
“Khó mà giải được.” Già Lam lắc đầu: “Độc này vốn là vì phòng ngừa nữ đệ tử phản bội Bồng Lai đảo mà đặc biệt chế thành cho nên Vong Tình này rất khó giải.”
“Không có khả năng!”
Phượng Thương không tin trên đời này còn có độc khó giải như vậy, hắn không muốn quên Mộ Dung Thất Thất, không muốn quên toàn bộ về nàng!
“Nói! Cuối cùng giải dược là cái gì?” Phượng Thương nắm lấy bả vai của Già Lam, mắt phượng mờ mịt.
“Ta thật sự không biết! Ngươi cho dù có giết ta, ta cũng không biết! Trừ phi. . . . . .”
“Trừ phi cái gì? !”
“Trừ phi đi Bồng Lai đảo tìm sư phó của ta, hi vọng còn có thể giải trừ!”
“Ầm–” Phượng Thương ném Già Lam xuống đất, sắc mặt âm trầm: “Ta sẽ ! trong vòng hai năm ta sẽ tìm ra giải dược ở Bồng Lai Đảo !”
Già Lam cùng Kim Vũ bị “áp giải” trở về Nam Lân vương phủ, Phượng Thương quyết định giam giữ hai người này lại, để bọn họ dẫn đường đi đến Bồng Lai Đảo.
“Khanh khanh, nàng yên tâm, ta sẽ không quên nàng!” trên Thính Tùng Lâu, Phượng Thương ôm lấy Mộ Dung Thất Thất, hôn lên đôi môi của nàng, nhăn mày nói: “Tin tưởng ta!”
“Thương –” Mộ Dung Thất Thất cảm thấy trong lòng vô cùng bất lực, nghĩ đến tương lai sau này, Phượng Thương sẽ quên đi khoảng thời gian họ ở bên nhau từng chút một, quên đi cục cưng của bọn họ, chuyện này khiến cho lòng nàng lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Việc này giao cho ta! Ta nhất định trong vòng nửa năm đánh bại Đông Lỗ quốc, đến lúc đó chúng ta cùng đi Bồng Lai Đảo, nàng nói có được hay không?”
“Được!” Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể thuận theo như vậy. Chiến sự ở Đông Lỗ quốc không thể kéo dài, thời gian càng kéo dài, thời gian còn lại của bọn họ lại càng ngắn. Huống chi còn có Tây Kỳ quốc cùng Nữ Chân tộc, việc này đều có ảnh hưởng đến bọn họ. Chiến sự, phải nhanh chóng kết thúc, tất cả!
Minh Nguyệt Thịnh sau khi cùng Mộ Dung Thất Thất đạt thành hiệp nghị liền quay trở về Nam Phượng Quốc, trước khi đi Minh Nguyệt Thịnh để lại thư cho Mộ Dung Thất Thất, mặt trên chỉ có hai chữ rồng bay phượng múa- “yên tâm”.
Lúc đi, Minh Nguyệt Thịnh mang theo Cổ Quân Uyển . Sau khi biết Minh Nguyệt Thịnh có tình cảm sâu đậm đối với Mộ Dung Thất Thất, Cổ Quân Uyển vẫn muốn được tiếp cận Mộ Dung Thất Thất, nhìn xem rốt cuộc nàng là ngươi như thế nào, nhưng chẳng qua chưa tìm được cơ hội nào, thì đã bị Minh Nguyệt Thịnh mang về nước rồi.
“Minh Nguyệt Thịnh, ngươi giúp Bắc Chu quốc là vì cái gì? Là vì Mộ Dung Thất Thất sao?” Trên xe ngựa, Cổ Quân Uyển than thở , liếc mắt nhìn Minh Nguyệt thịnh. Nàng vốn nghĩ rằng Minh Nguyệt thịnh đã thông suốt , cho nên trở về Nam Phượng quốc, làm một Hoàng đến tốt, không nghĩ rằng lần này hắn trở về , mục đích thật sự là muốn xuất binh tây tấn công Tây Kỳ Quốc.
” Mộ Dung Thất Thất thật sự tốt như vậy sao?”
“Chuyện này không quan hệ tới nàng ấy! Ta chẳng qua cảm thấy có được một cơ hội, đúng lúc muốn tìm Tây Kỳ Quốc để báo thù mà thôi.”
“Dừng! Ngươi đang lừa gạt người nào vậy? !” Cổ Quân Uyển không tin lời của Minh Nguyệt Thịnh: “Ngươi trở về từ trong vương phủ lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nhất định là vì Mộ Dung Thất Thất! Minh Nguyệt Yhịnh, ta muốn nhắc nhở ngươi, ngươi là vua của một nước, không thể vì tư tình nam nữ, mà không để ý đến lợi ích quốc gia.”
” Mộ Dung Thất Thất đã từng giúp ta, bằng hữu của ta gặp nạn, ta vẫn nên giúp đỡ, đây là việc thứ nhất; việc thứ hai, Tây Kỳ Quốc từng làm nhục Nam Phượng quốc,chuyện bọn họ làm nhục ta, thù này tất nhiên ta nhất định phải đáp trả họ cho tốt; việc thứ ba, nếu Bắc Chu quốc bị tiêu diệt , thì đối với Nam Phượng Quốc của chúng ta cũng không có lợi gì, đạo lý giúp nhau giữa lúc hoạn nạn này chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao. Được rồi! Chuyện này ta không muốn giải thích nhiều ! quyết định như vậy đi!”
“Minh Nguyệt Thịnh, ngươi rõ ràng là tên khốn nạn. . . . . .”
Phúc Nhĩ điều khiển xe ngựa, nghe bên trong tranh cãi ầm ĩ, bất đắc dĩ mà cười cười, tiếp tục quất một roi lên mông ngựa.
Sau một đêm ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương sáng sớm đã thức dậy.
“Thương –” hôm nay đã bắt đầu xuất binh, Mộ Dung Thất Thất nhớ tới nhất định phải tiễn Phượng Thương, lại bị Phượng Thương ngăn lại, “Nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, ngủ lâu hơn một tí! Phải tiễn đưa ta, tư vi ly biệt rất khổ sở, ta không muốn. . . . . .”
Phượng Thương nói những lời nguỵ biện này , cuối cùng Mộ Dung Thất Thất đành phải gật đầu, chỉ nằm ở trên giường nhìn Phượng Thương thay ngân ti áo giáp cùng chiến bào, toàn thân bạch y, làm cho Phượng Thương càng trở nên khôi ngô tuấn tú, Mộ Dung Thất Thất nhìn đến ngẩn người.
“Chờ ta trở lại! Còn có, ta yêu nàng!” Phượng Thương nhìn Mộ Dung Thất Thất đắm đuối, lại liếc mắt nhìn nàng lần nữa, sau cùng hôn lên cái trán của nàng, xoay người đi nhanh xuống Thính Tùng Lâu.
Ngoại ô Yên Kinh Thành, đại quân chia ra ba đường đồng thời xuất phát, tiểu hoàng đế Hoàn Nhan Kiệt cùng hoàng thái hậu Đông Phương Lam tự mình xuất cung đưa tiễn.
“An toàn là trên hết! Nhất định phải chú ý an toàn!” Nhìn Phượng Tà, Phượng Thương cùng Hoàn Nhan Khang, Đông Phương Lam chỉ có thể nói được câu đó.
“Người cứ yên tâm!”
Cáo biệt Đông Phương Lam cùng Hoàn Nhan kiệt, ba người lên ngựa: “Xuất phát!”
Thanh âm vang vọng lên tất cả mặt đất, binh mã ba đường chậm rãi xuất phát, đi đến ba hướng khác nhau.
“Nhất định phải bình an trở về !” Đông Phương Lam vẫy tay, trong mắt nén lệ. Nếu không có chiến tranh, thật là vô cùng tốt! Nhưng chỉ có nguyện vọng bao giờ cũng tốt như vậy, nhưng sự thật lại luôn luôn tàn nhẫn như thế. Hi vọng con cháu của nàng có thể bình an trở về, hi vọng thiên hạ thái bình, quốc thái dân an!
Nhiếp Chính vương cùng Tiêu Dao Vương tự mình xuất chinh, chính sự trong triều lại rơi lên người Đông Phương Lam. May mà Đông Phương Lam vốn có danh tiếng là một nữ nhân kiên cường mạnh mẽ, việc này căn bản không làm khó được người. Hơn nữa kẻ thù đang xâm lấn, trong triều trên dưới vẫn có người hành động bên ngoài, cho nên đại thần trong triều lúc này vẫn chưa hoàn toàn đoàn kết với nhau.
Sau khi Mộ Dung Thất Thất nghỉ ngơi một ngày,tạm biệt Đông Phương Lam cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, nàng xuất phát đi đến phía Đông.
Bên cạnh Sông Hồng, Ưng kỵ quân lục soát đã lâu, vẫn không tìm thấy Di Sa cùng Hạ Tuyết, ngay cả thi thể cũng không nhìn thấy. Sau khi tin tức này được truyền đến Phượng Thương, Phượng Thương lập tức cho người đuổi bắt Di Sa. Hai người này, hoặc là đã chết, hoặc là, đã chạy thoát.
Suy đoán của Phượng Thương không sai, ở phía hạ lưu sông Hồng có một căn nhà làm bằng cỏ tranh, trong đó Di Sa đã hôn mê được một tháng.
“Hạ Tuyết cô nương, thuốc đã được nấu tốt!” Một bà cụ bưng một chén thuốc đen đặc đi đến.
“Lý nãi nãi, cám ơn người! Phiền toái cho người !” Hạ Tuyết vội vàng đứng lên, lại bị Lý nãi nãi ngăn lại: “Con đừng động! Thương thế trên người của con chưa được tốt!” Bà cụ đem chén thuốc đưa cho Hạ Tuyết: “Con đừng chỉ lo chăm sóc tướng công, nên chăm sóc tốt cho bản thân mình đi! Thuốc của con lập tức sẽ có! Một lát nữa ta sẽ đem cho con!”
“Cám ơn người!” Hạ Tuyết muốn đưa bà cụ ra ngoài, lại bị Lý nãi nãi ngăn lại: “Con nghỉ ngơi cho tốt đi! Thân thể của mình không tốt ,thì làm sao có thể chăm sóc tấn công của con được! Hơn nữa, vị tiểu công tử này cũng vô cùng anh dũng, nhìn qua có vẻ nhỏ con như vậy , nhưng vẫn có lá gan lớn mà đào hôn. Có điều người nhà của hôn phu con cũng thật quá hung dữ, đối xử với các con như thế, thật là một đôi uyên ương số khổ !”
” Lý nãi nãi, cháu phải cảm Lý Đại Thúc cứu chúng cháu, nếu không gặp được Lý đại thúc cùng người,cháu với tướng công của cháu đã chết, nếu như không chết, cũng sẽ bị bọn họ bắt về, đấy chẳng khác nào sống không bằng chết!”
Sắc mặt Hạ Tuyết tái nhợt, tuy vẻ mặt có chút lạnh nhạt, nhưng lúc đối diện cùng bà cụ, lại ôn hòa đi rất nhiều: “Cháu thay tướng công cảm tạ người! Cháu phải dập đầu cảm ơn người !”
Không để ý đến miệng vết thương trên chân của nàng, Hạ Tuyết đi tới trước mặt bà cụ, quỳ gối trước mặt bà, dập đầu “cộp cộp cộp” ba cái.
“Ai nha nha! Con mau đứng lên! Đây là như thế nào! Mau đứng lên đi!” Lý nãi nãi dìu Hạ Tuyết đứng lên, lại đỡ nàng ngồi xuống: ” Gia đình chúng ta nghèo, cũng không có đồ đạc gì cả! Coi như các ngươi mạng lớn đi! May là trước kia phu quân nhà ta có mở tiệm thuốc, Lý Đại đi theo phụ thân của hắn học được một chút y thuật, nếu không cũng không thể cứu sống các con rồi. Cái này gọi là người hiền lành được trời phù hộ mà thôi, vợ chồng trẻ các ngươi đại nạn không chết, về sau có thể hưởng phúc cùng nhau !”
“Cảm tạ lời chúc của người! Nếu tướng công của cháu có thể tỉnh lại, cháu nguyện ý làm trâu làm ngựa cho người!”
Hạ Tuyết nói lời này, làm cho ánh mắt của bà cụ nóng lên: “Hài tử ngốc, nói bậy cái gì ! Chờ tướng công của con tỉnh dậy, trước hết các con tìm một chỗ trốn ba đến năm năm đi, thời gian sau, phụ mẫu con cũng đã nguôi giận . Đến lúc đó mang theo ngoại tôn về mà nhận tội cũng không muộn, phụ mẫu con nhất định sẽ tha thứ cho các con! Nghe lời bà cụ ta, nhất định không sai !”
Tiễn Lý nãi nãi đi, Hạ Tuyết bưng thuốc đi tới trước mặt Di Sa.
Nhìn vết thương bó trên mắt trái của Di Sa, Hạ Tuyết nhịn không được mà rơi nước mắt. Đã một tháng trôi qua , Di Sa vẫn trong tình trạng hôn mê. Lúc trước hắn đã sốt cao rất lâu, nàng cho rằng hắn không thể qua khỏi, muốn cùng chết với hắn. Không nghĩ rằng sau khi Di Sa hết sốt cao, lại hôn mê suốt một tháng như vậy.
“Công tử, công tử. . . . . .” Nhẹ nhàng vuốt ve vai trái của Di Sa, miệng vết thương nơi này đã bắt đầu khép lại. Theo theo như lời Lý nãi nãi, bọn họ may mắn khi gặp được Lý Đại, nếu không bọn họ đã sớm biến thành hai bô xương trắng .
Tuy vai trái bị thương của Di Sa có thể trị lành được , nhưng còn mắt trái của người, lại vô phương cứu chữa. Mắt trái của Di Sa bị thương là do Phượng Thương bắn tên, hiện tại mắt trái của người hoàn toàn trở thành tàn tật, chỉ còn có thể nhìn thấy được một bên. Không biết sau khi Di Sa tỉnh lại, có thể tiếp nhận chuyện như vậy hay không. Công tử là một người kêu ngạo như vậy, đôi chân đã bị phế đi cũng phải trải qua một thời gian dài mới có thể tiếp nhận, lần này mắt trái lại bị như vậy, nhất định người sẽ rất thống khổ!
“Công tử, là Hạ Tuyết không tốt, là Hạ Tuyết không đỡ tên cho người, là Hạ Tuyết không chăm sóc tốt cho người!” Mặt của Hạ Tuyết kề sát vào ngực của Di Sa , nghe thấy nhịp tim đập chậm chạp của hắn. Mỗi lần, chỉ có như vậy, lòng nàng đang lo lắng mới có thể có chút bình tĩnh. Có nhịp tim, nói rõ là công tử còn sống! Chỉ cần người còn sống, trong lòng nàng liền có hi vọng.
“Công tử, người hãy quên Y Liên đi! Hạ Tuyết không được sao? Tại sao người không nhìn nô tỳ! Nô tỳ không rời khỏi người, vĩnh viễn đều sẽ không bỏ rơi người. . . . . . Công tử, nô tỳ không được sao?”
Hạ Tuyết nói năng liên tục, nói ra những lời bình thường nàng không dám nói, trước kia Di Sa không thích nàng chạm vào người, nhưng bây giờ chỉ còn mỗi Hạ Tuyết bên cạnh hắn đút thuốc cho hắn. Đã từng có một hai lần, Hạ Tuyết từng hi vọng tình trạng này có thể kéo dài, cho du Di Sa hôn mê , nhưng ít ra Di Sa hoàn toàn thuộc về nàng.
“Công tử, chúng ta uống thuốc!”
Hạ Tuyết ngậm một ngụm thuốc, cúi người, đem môi tiến đến bên môi Di Sa, cái lưỡi xinh đẹp cạy mở hàm răng của hắn, đem toàn bộ thuốc cho Di Sa uống. Chờ sau khi Di Sa nuốt xuống, nàng mới tiếp tục ngậm một ngụm thuốc.
Tiếp xúc thân mật như vậy, là điều mà Hạ Tuyết chưa bao giờ dám nghĩ tới! Nhưng lúc này vì Di Sa đã hôn mê, không có biện pháp để cho người uống thuốc, nàng chỉ có thể dùng miệng mà cho hắn uống thuốc, vô cùng vui vẻ mà hưởng thụ sự thân mật như vậy .
Một chén thuốc, rất lâu sau Hạ Tuyết mới có thể đút hết toàn bộ cho Di Sa.
“Công tử, thuốc này mặc dù rất khó uống, người uống thuốc là tốt rồi!” Hạ Tuyết dịu dạng lau vết thuốc còn dính trên miệng của Di Sa. Hiện tại nhìn thấy Di Sa nhu thuận nằm trên giường, tuy còn đang hôn mê, nếu không phải khuôn mặt hắn trắng bệch đến doạ người, thì người ngoài còn tưởng hắn giống như đang nằm ngủ.
Tay Hạ Tuyết, nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên khuôn mặt ngây thơ của Di Sa, trong mắt như đang chuẩn bị cho một hành động yêu thương nào đó. Nếu là, có thể như vậy, cũng không phải không tốt. . . . . .
Nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mĩ của Di Sa, trong lòng Hạ Tuyết một trận nhiệt tản ra, có thể hôn môi công tử hay không? Trong lòng Hạ Tuyết như đang đấu tranh . Sau cùng, tình cảm đối với Di Sa, đã phá tan lý trí của nàng.
Nàng cúi đầu, tiến đến trước mặt Di Sa. Làn da trắng như gốm sứ của người, trơn bóng không tỳ vết, không thể nhìn thấy lỗ chân lông. Còn có hàng lông mi của người thật dài, giống như một bàn chải nhỏ. Bình thường hàng lông mi mê người dưới ánh mắt của người, lúc này nhắm chặt lại, mềm mại giống như hài tử, Hạ Tuyết lần đầu tiên phát hiện, Di Sa còn có một mặt yên tĩnh như vậy.
“Công tử –” Hạ Tuyết mặt có chút hồng, nàng không biết nàng như thế này có tính là không tôn trọng Di Sa hay không, nhưng mà nàng vô cùng yêu Di Sa. Nếu như hắn tỉnh lại, nàng cũng không thể làm bất cứ việc gì nữa. Bây giờ Di Sa đang hôn mê, nàng ít nhiều nên làm những việc mà ngày thường nàng không dám làm với Di Sa.
Đang lúc Hạ Tuyết nhắm mắt, lúc muốn hôn lên môi của Di Sa , mắt phải của Di Sa đột nhiên mở ra, nhìn Hạ Tuyết càng ngày càng gần mình.
Ngay lúc Hạ Tuyết nghĩ rằng muốn chạm lên cánh môi mềm mại kia, một âm thanh khàn khàn truyền tới tai nàng, “Hạ Tuyết –”
Hạ Tuyết đột nhiên mở mắt, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Di Sa, chén thuốc trong tay “Loảng xoảng!” Một tiếng rơi trên mặt đất, bể thành nhiều mảnh.
“Hạ Tuyết cô nương, có chuyện gì ?” Ở ngoài cửa Lý nãi nãi lại bưng một chén thuốc đen tuyên đi đên, nghe được âm thanh này, bà bước chân nhanh hơn một chút, đến gần nhìn thấy Di Sa đã tỉnh lại.
“Ai nha! Thật sự là việc vui lớn rồi! Thật tốt quá! Hạ Tuyết cô nương, tướng công của ngươi đã tỉnh! A di đà Phật, Phật tổ phù hộ!” Lý nãi nãi đặt chén thuốc xuống, nhìn Bồ Tát trên đầu giường chắp tay lạy, sự xuất hiện của Lý nãi nãi, hoàn toàn giúp cho Hạ Tuyết hoá giải sự ngượng ngùng, nàng lập tức đứng dậy, suy nghĩ muốn làm như chưa từng phát sinh chuyện gì, nhưng trên khuôn mặt đã ửng đỏ như bị ai thêu cháy.
Sau khi cùng Lý nãi nãi nói vài câu chúc mừng, Hạ Tuyết mới nhìn hướng di cát.
“Ngươi nói cho người đó biết, chúng ta là vợ chồng?” Lúc này Di Sa đã hoàn toàn tỉnh lại, sự đau đớn truyền từ mắt trái, hắn biết mắt trái của hắn thật sự đã xảy ra vấn đề. Hạ Tuyết suy đoán lần này Di Sa sẽ vô cùng tức giận, nhưng kỳ lạ là lần này hắn lại vô cùng yên tĩnh.
“Công tử, đây là kế sách tạm ứng của nô tỳ, nô tỳ không phải cố ý. . . . . .”
“Không tệ!” Hạ Tuyết như muốn giải thích, lại nghe thấy Di Sa khen ngợi, làm cho nàng như chết đứng tại chỗ.
Thấy Hạ Tuyết có chút ngẩn người, Di Sa cười cười, “Như thế nào? U mê? Tưởng là ta sẽ dạy dỗ ngươi một trận sao? Hóa ra ta trong lòng của ngươi là một người lạnh lùng như vậy sao!”
“Không phải, công tử không phải là người như thế!”
“Hạ Tuyết, cám ơn ngươi đã cứu ta!” Di Sa mỉm cười, “Nếu không phải ngươi cứu ta, ta đã táng thân ở sông Hồng rồi.”
“Đây là việc nô tỳ phải làm !” Nhìn thấy Di Sa trở nên khách khí, dịu dàng như vậy, làm cho Hạ Tuyết có chút thụ sủng nhược kinh: “Công tử, người hôn mê suốt một tháng, nô tỳ lo lắng cho người rất nhiều!”
“Cái gì? ! Một tháng!” Di Sa nghe xong tin tức này chấn động, đấu tranh suy nghĩ một lúc: “Hiện tại chúng ta đang ở chỗ nào? Bắc Chu quốc đã xuất binh đánh Đông Lỗ Quốc rồi sao? Tình hình chiến đấu hiện tại như thế nào?”
“Công tử, chúng ta đang ở Bắc Chu quốc, Đông Lỗ Quốc còn cách rất xa chúng ta –”
“Thu thập đồ đạc, trở về Đông Lỗ!”
Trên đại lục thế nhưng vẫn có cao thủ thâm tàng bất lộ như vậy, hắn thật sự quá sơ suất, nhìn nhầm hắn ta rồi. Vai trái truyền đến cơn đau, kích thích đại não của Di Sa, máu tươi đỏ sẫm đã nhuộm cả quần áo của hắn. Bấy giờ, trong đầu của Di Sa đang suy nghĩ , phải làm thế nào để thoát khỏi khốn cảnh.
Nếu như cùng Phượng Thương cứng chọi cứng, hắn nhất định không chiến thắng được. Người của Phượng Thương bên kia rất nhiều, hoàn cảnh của hắn rất xấu, huống chi hai chân của hắn đã trở thành phế thải, mất đi tiên cơ. Nhìn bộ dạng của Mộ Dung Thất Thất, căn bản nàng không muốn hoà giải cùng hắn, nếu bị Phượng Thương bắt, Phượng Thương nhất định sẽ giết hắn.
Bất luận như thế nào, hắn không muốn chật vật chết đi trong hôm nay! Hắn còn có rất nhiều việc chưa làm, còn chưa đoạt lại người trong lòng. . . . . . Cho nên, hắn phải trốn!
“Hạ Tuyết, nhìn con sông bên cạnh đi! Còn nhớ phương pháp làm sao để thở dưới nước mà ta đã dạy cho ngươi chứ? Đợi lát nữa, ta kêu “chạy”, ngươi cõng ta nhảy xuống sông.” Di Sa nói bên tai của Hạ Tuyết, sử dụng giọng nói chỉ đủ để hai người bọn họ nghe được mà truyền lệnh cho cấp dưới.
Một chân của Hạ Tuyết đã gãy xương, lúc này chỉ có thể để chân sau quỳ trên mặt đất, cố gắng giảm đi cảm giác đau đớn từ cổ chân truyền đến.
Bên Phượng Thương người đông thế mạnh, còn bên bọn họ, Già Lam cùng Kim Vũ đều đã bị bắt, chỉ còn lại có hai người là nàng với Di Sa. Nếu muốn cứng chọi cứng, Ưng Kỵ Quân của Phượng Thương nhất định không ngồi không . Bản thân nàng với Di Sa đều bị trọng thương, lúc này cũng không quản được bọn Già Lam . Nếu muốn sống, biện pháp duy nhất là mượn dòng chảy của sông Hồng, trốn!
“Công tử, đã biết!”
Đã nhất trí với Hạ Tuyết, Di Sa cố gắng làm cho trạng thái của chính mình nhìn có vẻ đỡ hơn.
Hắn cười gọi tên Mộ Dung Thất Thất, thanh âm nhu hoà, giống như một loại loại sữa ấm áp, tràn ngập sự quyến rũ, “Y Liên, không nghĩ tới nàng là Bắc Chu quốc công chúa Mộ Dung Thất Thất! Ta tìm nàng lâu như vậy, đều không tìm được nàng, ngược lại nàng còn chủ động tới tìm ta! Nàng nói xem, này có tính là duyên phận không? Chẳng lẽ, nàng vẫn không muốn biết, vì sao ta lại tới đây sao?”
Sắc mặt Di Sa tái nhợt, nhưng không chút tổn hao đến khuôn mặt tuấn tú của hắn, mặc dù trên trán hắn xuất hiện một tầng mồ hôi dày, nhưng hắn vẫn duy trì bộ dáng tao nhã, trên khuôn mặt vẫn hiện lên nụ cười ngây thơ, giống như vai trái của hắn hoàn toàn không bị thương, đến giờ cũng chưa chịu chút thương tổn.
“Ta đối với chuyện của ngươi không có bất kỳ hứng thú nào–”
“Ha ha, nàng không phải không có hứng thú, mà là nàng sợ! Nàng sợ nhìn thấy ta, bởi vì ta là người duy nhất biết quá khứ của nàng, nàng không muốn đối mặt với nó. Nàng sợ đối mặt với tình cảm sâu đậm của ta, nàng sợ nàng sẽ không chịu nổi!” Di Sa ho hai tiếng, tuy hai má của hắn đã trắng đến dọa người, nhưng nụ cười trên khóe miệng cũng không ngừng nở rộ.
“Y Liên, nàng biết không, sau khi giết nàng, ta vẫn ôm lấy nàng, ở bên cạnh nàng ba ngày ba đêm. Ta vốn muốn đặt nàng trong quan tài làm bằng thủy tinh, như vậy nàng sẽ vĩnh viễn là của ta . Nhưng mà lúc sau ta lại phát hiện có điểm không thích hợp! Thấy. . . . . . Độ ấm trên người nàng dần biến mất, sau đó ta ý thức được linh hồn của nàng đã rời khỏi thân thể. Ta không cần một thể xác nguyên vẹn nhưng không có linh hồn ! Cho nên, ta tự sát!”
“Pằng –” Miệng Di Sa vang lên một tiếng, tay lấy ra một khối gì đó màu đen.
“Thương!” Mộ Dung Thất Thất nhìn thấy vật thể trong tay của Di Sa, kêu lên, lập tức chắn trước mặt Phượng Thương.
Thấy biệu hiện của Mộ Dung Thất Thất, Di Sa hoàn toàn có thể hiểu được, nàng thật sự yêu nam nhân này, nàng thật sự không thuộc về hắn . Sau này, cho dù là có một phần nhớ nhung nào, cũng không còn nữa ! Bởi vì trong lòng nàng đã tồn tại một nam nhân khác, hắn không có cơ hội!
Trong lòng hắn đau muốn chết, Di Sa cảm giác ngực đau đến run rẩy, cái loại đau đến thở còn đau, tư vị này thật quá khó chịu.
Mặc dù kiếp trước, giết Y Liên, hắn cũng chưa từng trải qua nỗi đau như vậy. Bởi vì lúc đó bên người Y Liên không có bất luận người nam nhân nào, trong lòng nàng lại càng không gìn giữ người khác, cho nên bất luận lòng hay người của nàng, cuối cùng cũng hoàn hoàn hảo hảo thuộc về Liên Sinh là hắn , mặc dù hắn có được chỉ là thi thể của nàng, nhưng đến lúc nàng chết, thân thể kia vẫn thuần khiết như vậy.
Hiện giờ, nàng lại mặc kệ sinh tử của mình, đỡ đạn cho nam nhân khác, có thể thấy được nam nhân này có bao nhiêu quan trọng trong lòng nàng.
Y Liên, chẳng lẽ nàng chưa từng yêu ta, dù chỉ một chút? Cho dù một chút thôi? Dù một chút thôi cũng được. . . . . .
Hạ Tuyết cảm thấy rõ ràng được thân thể của Di Sa đang dựa trên lưng mình hơi run rẩy, có lẽ là vì mất máu quá nhiều, cho nên lạnh, có lẽ, vì nữ nhân Y Liên đang phẫn nam trang đứng kia. Cảm giác bi thương nhàn nhạt phát ra từ người Di Sa, bao phủ lấy Hạ Tuyết, làm cho lòng nàng đau nói.
Công tử, Hạ Tuyết nguyện ý ở bên cạnh người cả đời! Công tử, đừng vì nữ nhân không đáng mà khổ sở, được không?
Những lời này lắng đọng lại trong lòng của Hạ Tuyết đã lâu, nàng muốn nói những điều này cùng Di Sa từ sớm, nhưng lại không dám. Cho dù bây giờ, bi thương của Di Sa phát ra khiến nàng đau lòng, chỉ muốn ôm hắn để an ủi, nhưng nàng vẫn không thể nói ra điều đó. Bởi vì nàng không dám — sợ nếu nói ra, sẽ bị Di Sa đuổi đi.
Nam nhân này bất luận dù ở trong mộng hay ở hiện thực , trong lòng vẫn nhớ mãi không quên một người là Y Liên. Nếu như nàng suy nghĩ muốn chiếm vị trí của Y Liên trong lòng hắn, Di Sa nhất định sẽ tức giận! Cho nên, không bằng cùng hắn như vậy, để hắn dựa trên lưng của nàng khi cần, đó là khả năng duy nhất nàng có thể làm, nếu có thể cùng Di Sa chỉ như thế mà thôi, nàng cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
“Y Liên. . . . . .” Di Sa thở dốc một hơi, đặt súng lên đầu của mình, tươi cười sáng lạn giống như ánh mặt trời, “Lúc trước, ta đã kết thúc tính mạng của mình như thế! Giết nàng, ta trả lại nàng một mạng, ta cho rằng hiện tại nàng đã tha thứ cho ta. . . . . . Y Liên, nàng thật sự không cho ta cơ hội nào sao?”
“Ta nhất định không tha thứ cho ngươi. Liên sinh, lúc ngươi giết chết nghĩa phụ, chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt.Nghĩa phụ một tay nuôi lớn ta, đối xử với ta như với con gái ruột, ngươi lại giết nghĩa phụ- người đã vất vả nuôi lớn chúng ta, ta tuyệt đối không tha thứ ngươi!”
Trong mắt của Mộ Dung Thất Thất, Di Sa là một tên điên. Nàng không muốn có bất luận quan hệ gì cùng hắn! Chẳng qua, Mộ Dung Thất Thất thật không ngờ, tên điên Di Sa này có thể chế tạo được súng lục! Nếu hắn có thể chế tạo được vũ khí có tính sát thương mạnh hơn giống như ở hiện đại, vậy chẳng phải thiên hạ sẽ trở nên đại loạn sao? Không được, không thể để cho tên Di Sa điên này làm đảo loạn thiên hạ!
“Ha ha ha ha!” Nghe Mộ Dung Thất Thất nói, Di Sa cười đến rơi nước mắt. Hai dòng lệ trong suốt, chạy dọc theo hai bên má, làm cho đôi mắt của Di Sa trở thành một cái hồ sâu không đáy.
“Pằng –” một bộ dáng ôn hoà lúc trước, lúc này vẻ mặt trở nên hung dữ nhìn Mộ Dung Thất Thất với Phượng Thương, tay phải không bị thương của hắn cầm súng giơ lên, nhắm ngay Mộ Dung Thất Thất.
“Nàng đã hận ta như vậy, nàng đã vĩnh viễn sẽ không tha thứ ta, nàng từ đầu đến cuối sẽ không yêu ta. . . . . . Ta đây không ngại dùng phương thức trước kia đối xử với nàng! Nàng sống đã không trở thành người của ta, thì ta muốn đến lúc nàng chết nàng phải là người của ta!”
“Cúi xuống!”
Di Sa điên cuồng như vậy, Mộ Dung Thất Thất kéo Phượng Thương nằm xuống, bên cạnh, Tô Mi cùng Tố Nguyệt cũng thuận thế ngã xuống.
Chính là lúc này!
“Chạy!” Di Sa ra lệnh một tiếng, Hạ Tuyết cắn răng, kéo cái chân gãy của mình đi, mang theo Di Sa trên lưng nhảy xuống sông Hồng.
“Tiểu thư bọn họ muốn chạy!” Tô Mi suốt ruột muốn đuổi theo Di Sa, lại bị Mộ Dung Thất Thất ngăn cản, bất luận Di Sa bị thương là thật hay giả, bọn họ cũng không để cho người trong nhà gặp nguy hiểm.
“Bùm –”
Hạ Tuyết mang theo Di Sa nhảy vào dòng nước sông đang chảy siết, đợi dòng nước êm dịu đi một chút, không đầy một lát bọn họ lại nổi lên trên mặt nước.
“Y Liên, ta không buông tay ! Ta sẽ quay lại !” Di Sa ôm cổ của Hạ Tuyết , nhìn Mộ Dung Thất Thất trên bờ: “Y Liên, nàng là của ta! Ta nhất định không bỏ qua !”
Những điều Di Sa nói, làm Phượng Thương vô cùng tức giận, không để ý đến những lo lắng của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương đứng dậy xuất thủ: “Lấy cung tiễn tới!”
“Dạ!” Ngay lập tức lần lượt từng binh sĩ Ưng kỵ quân bắt đầu giương cung lên, Phượng Thương xoay mình lên ngựa, cưỡi ngựa đuổi theo dọc bờ sông.
“Thương! Cẩn thận vũ khí trong tay hắn!”
Thấy Phượng Thương như vậy, Mộ Dung Thất Thất trở nên nóng vội, bắt lấy một con ngựa đuổi theo.
“Công tử, bọn họ đến đây, làm sao bây giờ?” Hạ Tuyết đang ra sức bơi , không biết làm sao nước sông lại trở nên yên tĩnh, không đầy một lát Phượng Thương đã đuổi kịp theo bọn họ.
“Đừng sợ!” Di Sa cắn răng, tay trái đang bị thương của hắn nắm chặt lấy Hạ Tuyết, súng lục bên tay phải lại nhắm ngay Phượng Thương.
“Thương –” Mộ Dung Thất Thất lúc đuổi kịp nhìn thấy tình huống này, Phượng Thương lại lập tức dừng lại. Cây cung dài được Phượng Thương kéo căng ra , ánh mặt trời trải dài trên người của Phượng Thương, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, giống như trời sinh một dạng.
“Vù –” mủi tên nhọn bay thẳng đến phía Di Sa.
“Công tử cẩn thận!”
Nhìn mủi tên nhọn từ xa tới gần , Hạ Tuyết theo bản năng che ở trước mặt Di Sa.
“Phốc –” mủi tên nhọn đâm vào vai phải của Hạ Tuyết , đau đớn làm nàng phải cắn răng.”Khốn nạn!” Thấy Phượng Thương làm Hạ Tuyết bị thương, Di Sa tức giận đến không nói được, nếu như vũ khí trong tay của hắn là thật, hắn nhất định sẽ dùng một viên đạn mà lấy mạng của Phượng Thương.
Lúc này Mộ Dung Thất Thất đã đi tới bên người Phượng Thương, vốn suy đoán Phượng Thương sẽ gặp nguy hiểm nhưng khi thấy sự việc xảy ra như thế này, Mộ Dung Thất Thất vô cùng kinh ngạc. Dựa theo tính cách của Di Sa, nhất định sẽ nổ súng giết Phượng Thương, vì sao hắn chưa ra tay? Chẳng lẽ, súng kia là giả ? !
Thấy vẻ mặt oán hận cùng tức giận của Di Sa, Mộ Dung Thất Thất lập tức khẳng định suy nghĩ của chính mình, “Thương, vũ khí kia là giả ! Giết hắn!”
“Được!” Phượng Thương lại lần nữa giương cung lên, gió phất quá mặt hắn, tóc đen trên trán của Phượng Thương đang tung bay, “Bắn!”
“Công tử, người đi trước –” Hạ Tuyết một tay đẩy Di Sa ra, để cho hắn đi trước, không ngờ lần này Di Sa nắm lấy nàng hết sức chặt chẽ .
“Công tử. . . . . .”
“Ta nhất định không bỏ lại ngươi! Ngươi nói muốn hầu hạ ta cả đời, không cho ngươi nói dối ta!”
Di Sa vừa dứt lời, mủi tên nhọn đã bay đến trước mặt.”A –” chỉ nghe một tiếng hét thảm, mủi tên nhọn bay thẳng vào giữa mắt trái của Di Sa .
“Công tử!” Hạ Tuyết thấy thế, bắt đầu hét lên.”Công tử! Công tử!”
Y Liên. . . . . . Di Sa ngắm nhìn Mộ Dung Thất Thất thật lâu, trong mắt có rất nhiều điều không cam lòng!
“Công tử!”
Trên sông, hai người chìm vào trong nước, trên mặt nước nhuộm lên một màu đỏ.
Chờ đợi đã lâu, nhưng bọn họ vẫn không thấy được có người nổi lên , Phượng Thương vừa mới buông cung tên trong tay ra, thì Ưng kỵ quân cũng đã kịp lúc chạy tới đây.
“Ngươi mang một ngàn quân lục soát hai bên đường sông cho ta! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Dạ!”
Tình trạng bi thảm vừa rồi của Di Sa, lẫn ánh mắt không cam lòng phút cuối của hắn, làm cho Mộ Dung Thất Thất trầm mặc rất lâu, đợi cho đến khi Phượng Thương đến bên cạnh ôm nàng, nàng mới thanh tỉnh: “Khanh khanh, thực xin lỗi nàng! Ta vốn có thể lấy mạng của hắn, không nghĩ rằng để cho hắn trốn thoát!”
Trong lời nói của Phượng Thương mang theo sự áy náy sâu sắc. Hiện tại chỉ có thể làm cho mắt trái của Di Sa bị thương, nếu như hắn có thể tránh được một kiếp này, nhất định sẽ điên cuồng mà quay trở lại .
“Không có chuyện gì! Chúng ta không có việc gì !”
Mộ Dung Thất Thất dựa vào trong lòng của Phượng Thương, nhẹ nhàng thở dài. Hi vọng Di Sa không có cơ hội quay trở về, nếu không, về sau không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa.
Cùng Phượng Thương trở lại bến đò, Mộ Dung Thất Thất lệnh cho Tô Mi đưa cho Già Lam cùng Kim Vũ mỗi người một viên thuốc, sau đó cởi trói cho bọn họ.
“Ngươi cho chúng ta ăn cái gì?” Kim Vũ muốn móc họng để nhổ ra, nhưng viên thuốc ngay khi vào miệng đã hoà tan, căn bản không thể phun ra được.
“Tiêu Diêu Hoàn.”
” Tiêu Diêu Hoàn của Liên công tử ?” Già Lam từng nghe nói qua Tiêu Diêu Hoàn, nghe nói người ăn xong Tiêu Diêu Hoàn, từng tháng đều phải dùng giải dược, nếu không nội tạng sẽ bắt đầu từ từ hư thối, cuối cùng cả người sẽ thối rửa thành một vũng nước màu vàng. Tuy nó có tên là Tiêu Diêu Hoàn, nhưng hoàn toàn ngược với ý nghĩ của người vừa nghe tên này, người dùng Tiêu Diêu Hoàn , từ nay về sau sẽ không thể tự do tự tại mà sinh sống, cho nên cái tên này là hoàn toàn trái ngược.
Nhắc tới Liên công tử, Già Lam bỗng nhiên lại bắt đầu liên tưởng đến Y Liên, lại nhìn qua Mộ Dung Thất Thất, ánh mắt trở nên sâu sắc, “Ngươi là Y Liên, là Liên công tử sao?”
“Thông minh!”
“Ngươi cuối cùng muốn cái gì? Ta không biết ân oán giữa ngươi cùng Di Sa cuối cùng là gì, nhưng ngươi làm người Bồng Lai Đảo bị thương, nhất định sẽ trở thành kẻ thù của ta! Ta sẽ không vì ăn Tiêu Diêu Hoàn gì đó, mà nghe theo lệnh của ngươi đâu !”
Già Lam liên tục nói nhiều như vậy, Mộ Dung Thất Thất dứt khoát đứng một bên ôm bả vai, nhìn Già Lam đem tất cả bực tức mà phát tiết ra ngoài.
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cho xem mạch cho ta!” Mộ Dung Thất Thất cầm lấy tay trái của Phượng Thương đưa tới trước mặt Già Lam.
“Ngươi muốn làm gì? Ngươi không phải y thuật cao minh sao! Trên đời này lại có người ngươi xem bệnh không được sao?”
“Ít nói nhảm đi !” Tô Mi rút đao đặt lên trên cổ Già Lam: “Tiểu thư nói cái gì, ngươi chỉ cần nghe thôi! Làm sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ, thật giống như nữ nhân!”
Bị Tô Mi không ngừng chửi bới cho một trận, Già Lam đen mặt, không thèm đáp lại Mộ Dung Thất Thất, lại bị Tô Mi kéo đến trước mặt nàng ấy: “Cho ngươi xem bệnh cho cô gia của chúng ta đã là coi trọng ngươi lắm rồi ! Đừng nói đường đường là đệ tử của Bồng Lai đảo mà không biết bắt mạch!”
Tuy Già Lam muốn trở nên kiên cường , nhưng hắn cũng biết hảo hán không ăn thiệt trước mắt, không cam lòng đưa tay phủ lên tay của Phượng Thương. Xét thấy không sao cả, bắt mạch cho Phượng Thương, Già Lam bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Phượng Thương, làm sao cũng vẫn không nghĩ ra quan hệ giữa người này cùng Bồng Lai đảo là như thế nào.
“Ngươi làm sao có thể trúng Vong Tình? Vong Tình, chỉ Bồng Lai đảo mới có, ngươi khi nào đến Bồng Lai Đảo? Rốt cuộc ngươi cùng người Bồng Lai Đảo có quan hệ gì?”
“Vong tình?” Tên này nghe thật lạ, tất cả mọi người nhìn về phía Già Lam, muốn đợi giải thích của hắn, nhưng dĩ nhiên là Già Lam không phải hỏi thân thế Phượng Thương . Vong Tình là mê dược của Bồng Lai đảo , trên người của Phượng Thương vì sao lại có loại này? Chẳng lẽ hắn là đệ tử của Bồng Lai đảo ? Có sứ mệnh bí mật phải làm trên đại lục sao? Vì sao chính hắn chưa từng nghe danh của Phượng Thương trên Bồng Lai Đảo?
“Trên người mẫu thân có độc này, về sau mẫu thân mang thai ta, độc này liền chuyển đến người của ta.”
Phượng Thương chỉ đơn giản giải thích nguồn gốc bị trúng độc.
“Mẫu thân của ngươi là người nào trên Bồng Lai Đảo? Từ trước giờ chỉ có, chỉ có. . . . . .” Già Lam câu nói kế tiếp liền nuốt hết vào trong bụng, từ trước đến giờ chỉ có nữ đệ tử của Bồng Lai đảo được gả ra ngoài — hoàng hậu lúc trước của Đông Lỗ Quốc đã bị hạ độc “Vong Tình”. Nhưng Phượng Thương là Vương gia của Bắc Chu Quốc, lúc nào lại có quan hệ cùng Đông Lỗ Quốc chứ ?
“Ngươi nói rõ ràng ra cho ta! Rõ ràng là gấp chết người mà! Ấp a ấp úng, có phải người của Bồng Lai đảo nhận không ra người hay không !” Một bên Tô Mi bị Già Lam đang nói đến một nửa làm cho nàng vô cùng tức giận, đao trong tay càng kề sát cổ của Gia Lam: “Nói!”
“Tô Mi, dừng tay! Các ngươi lui hết ra đi, toàn bộ lùi ra bên ngoài hai mươi mét cho ta!” Mộ Dung Thất Thất ra lệnh cho Tô Mi thu đao, tất cả mọi người lui ra, trong này chỉ còn lại ba người Già Lam, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất.
“Hiện tại ngươi có thể nói cho chúng ta biết, Vong Tình là cái gì !”
Tư thế này của Mộ Dung Thất Thất, một bộ dạng nếu không hỏi được vấn đề nhất định sẽ không bỏ qua, Già Lam cười khổ một tiếng, nói ra bí mật của “Vong Tình” .
” Vong Tình nghĩa cũng giống như tên của nó, có thể làm cho người khác quên đi tình cảm của mình. Bồng Lai đảo cùng Đông Lỗ Quốc đều có quan hệ thân thiết, lúc trước hoàng hậu của Đông Lỗ Quốc đều là nữ đệ tử của Bồng Lai Đảo. Chẳng qua là, Bồng Lai đảo lo lắng nữ đệ tử của Bồng Lai Đảo sau khi trở thành hoàng hậu sẽ không còn trung thành nữa, nên phòng bị, tránh để nữ đệ tử Bồng Lai Đảo liên thủ với hoàng đế Đông Lỗ Quốc đối phó Bồng Lai đảo, cho nên nữ đệ tử được sẽ trở thành hoàng hậu của Đông Lỗ Quốc, sẽ được sư môn ban độc Vong Tình.”
“Người uống độc Vong Tình, nếu động tình, ba năm sau, sẽ quên đi hoàn toàn người trong lòng, về sau đều một lòng một dạ, không bao giờ có thể lần nữa có tình cảm trai gái được. . . . . .”
Nói về ý nghĩa của độc này, Già Lam nhìn vào mắt của Phượng Thương, “Nếu ta không nhầm, thì độc trên người ngươi nhất định là Vong Tình. Tuy ta cuối cùng vẫn không biết quan hệ giữa mẫu thân của ngươi cùng người của Bồng Lai Đảo là như thế nào, lại trúng độc Vong Tình trong lúc đang mang thai, nhưng chuyện có thể truyền độc cho hài tử lúc đang mang thai thì ta chưa từng nghe qua. Nếu thật sự có thể di truyền, thì không phải tất cả Hoàng đế của Đông Lỗ Quốc đều có thể đã trúng độc này rồi sao? Nhưng khả năng này là không có ! Trừ phi lúc mẫu thân ngươi đang mang thai người đã trúng độc này, chỉ có thể giải thích như vậy thôi.”
“Chẳng qua là độc của Vong Tình tổn thương rất lớn đối với thân thể của nữ tử, nếu như trong lúc đang mang thai mà bị trúng độc này, chẳng những sẽ làm tổn thương cơ thể cùa người mẹ, còn có thể liên lụy đến hài tử. Nếu không là, mẫu thân ngươi không thích ngươi, cho nên ăn Vong Tình vào; hay là, mẫu thân ngươi không biết hậu quả sau khi ăn phải độc Vong Tình. . . . . . Thứ lỗi cho ta mạo muội, xin hỏi cuối cùng mẫu thân ngươi là ai?”
“Hạ Uyển Oánh.”
Nghe đươc từ miệng của Phượng Thương cái tên “Hạ Uyển Oánh” , Già Lam vô cùng kinh ngạc:”Hạ Uyển Oánh là công chúa Đông Lỗ quốc, gả cho Thái tử Tần quốc lúc trước, lại bị hoàng đế của nước Tần ngang ngược đoạt đi. . . . . . Kia, nếu nói như vậy bà ngoại của ngươi là nữ đệ tử Quân Lan Mai ở Đông Lỗ Quốc rồi, điều này chính xác là có quan hệ cùng Bồng Lai Đảo. Nhưng tuyệt đối không thể xảy ra việc này được ! Sư môn chỉ ban thuốc cho hoàng hậu của Đông Lỗ Quốc mà thôi, độc Vong Tình này làm sao có thể để cho công chúa dùng được? Chuyện này không thể có quan hệ với nhau được ? !”
“Vậy phải hỏi hoàng hậu hiện tại của Đông Lỗ Quốc, Quân Lan Tâm .”
Lúc Phượng Thương nói ra câu này, Già Lam liền suy nghĩ cẩn thận lại vấn đề này. Hoàng hậu trước Quân Lan Tâm, là Quân Lan Mai, lúc sau Quân Lan Mai chết vì bệnh, muội muội ở Bồng Lai Đảo của Quân Lan Mai- Quân Lan Tâm được đưa lên, thay thế vị trí hoàng hậu. Chẳng lẽ lúc trước Quân Lan Tâm cất dấu độc Vong Tình, cuối cùng hạ độc công chúa Hạ Uyển Oánh ? Thật sự là quá rối rắm !
Chuyện của quá khứ, loạn thành một đoàn như thế, làm cho người ta muốn giải thích cũng không được, nghĩ cũng không xong, mà bây giờ lại có thể lý giải một cách hợp lý nguyên do mà Phượng Thương trúng độc Vong Tình này .
“Già Lam, Vong Tình này giải như thế nào?” Mộ Dung Thất Thất có chút sốt ruột, nếu Vong Tình thật sự giống như Gìa Lam nói, sau ba năm người trúng độc mà động tình, sẽ quên hoàn toàn thê tử của mình, nếu vậy không phải nàng với Phượng Thương chỉ còn thời gian là hai năm rưỡi nữa sao?
“Khó mà giải được.” Già Lam lắc đầu: “Độc này vốn là vì phòng ngừa nữ đệ tử phản bội Bồng Lai đảo mà đặc biệt chế thành cho nên Vong Tình này rất khó giải.”
“Không có khả năng!”
Phượng Thương không tin trên đời này còn có độc khó giải như vậy, hắn không muốn quên Mộ Dung Thất Thất, không muốn quên toàn bộ về nàng!
“Nói! Cuối cùng giải dược là cái gì?” Phượng Thương nắm lấy bả vai của Già Lam, mắt phượng mờ mịt.
“Ta thật sự không biết! Ngươi cho dù có giết ta, ta cũng không biết! Trừ phi. . . . . .”
“Trừ phi cái gì? !”
“Trừ phi đi Bồng Lai đảo tìm sư phó của ta, hi vọng còn có thể giải trừ!”
“Ầm–” Phượng Thương ném Già Lam xuống đất, sắc mặt âm trầm: “Ta sẽ ! trong vòng hai năm ta sẽ tìm ra giải dược ở Bồng Lai Đảo !”
Già Lam cùng Kim Vũ bị “áp giải” trở về Nam Lân vương phủ, Phượng Thương quyết định giam giữ hai người này lại, để bọn họ dẫn đường đi đến Bồng Lai Đảo.
“Khanh khanh, nàng yên tâm, ta sẽ không quên nàng!” trên Thính Tùng Lâu, Phượng Thương ôm lấy Mộ Dung Thất Thất, hôn lên đôi môi của nàng, nhăn mày nói: “Tin tưởng ta!”
“Thương –” Mộ Dung Thất Thất cảm thấy trong lòng vô cùng bất lực, nghĩ đến tương lai sau này, Phượng Thương sẽ quên đi khoảng thời gian họ ở bên nhau từng chút một, quên đi cục cưng của bọn họ, chuyện này khiến cho lòng nàng lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Việc này giao cho ta! Ta nhất định trong vòng nửa năm đánh bại Đông Lỗ quốc, đến lúc đó chúng ta cùng đi Bồng Lai Đảo, nàng nói có được hay không?”
“Được!” Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể thuận theo như vậy. Chiến sự ở Đông Lỗ quốc không thể kéo dài, thời gian càng kéo dài, thời gian còn lại của bọn họ lại càng ngắn. Huống chi còn có Tây Kỳ quốc cùng Nữ Chân tộc, việc này đều có ảnh hưởng đến bọn họ. Chiến sự, phải nhanh chóng kết thúc, tất cả!
Minh Nguyệt Thịnh sau khi cùng Mộ Dung Thất Thất đạt thành hiệp nghị liền quay trở về Nam Phượng Quốc, trước khi đi Minh Nguyệt Thịnh để lại thư cho Mộ Dung Thất Thất, mặt trên chỉ có hai chữ rồng bay phượng múa- “yên tâm”.
Lúc đi, Minh Nguyệt Thịnh mang theo Cổ Quân Uyển . Sau khi biết Minh Nguyệt Thịnh có tình cảm sâu đậm đối với Mộ Dung Thất Thất, Cổ Quân Uyển vẫn muốn được tiếp cận Mộ Dung Thất Thất, nhìn xem rốt cuộc nàng là ngươi như thế nào, nhưng chẳng qua chưa tìm được cơ hội nào, thì đã bị Minh Nguyệt Thịnh mang về nước rồi.
“Minh Nguyệt Thịnh, ngươi giúp Bắc Chu quốc là vì cái gì? Là vì Mộ Dung Thất Thất sao?” Trên xe ngựa, Cổ Quân Uyển than thở , liếc mắt nhìn Minh Nguyệt thịnh. Nàng vốn nghĩ rằng Minh Nguyệt thịnh đã thông suốt , cho nên trở về Nam Phượng quốc, làm một Hoàng đến tốt, không nghĩ rằng lần này hắn trở về , mục đích thật sự là muốn xuất binh tây tấn công Tây Kỳ Quốc.
” Mộ Dung Thất Thất thật sự tốt như vậy sao?”
“Chuyện này không quan hệ tới nàng ấy! Ta chẳng qua cảm thấy có được một cơ hội, đúng lúc muốn tìm Tây Kỳ Quốc để báo thù mà thôi.”
“Dừng! Ngươi đang lừa gạt người nào vậy? !” Cổ Quân Uyển không tin lời của Minh Nguyệt Thịnh: “Ngươi trở về từ trong vương phủ lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nhất định là vì Mộ Dung Thất Thất! Minh Nguyệt Yhịnh, ta muốn nhắc nhở ngươi, ngươi là vua của một nước, không thể vì tư tình nam nữ, mà không để ý đến lợi ích quốc gia.”
” Mộ Dung Thất Thất đã từng giúp ta, bằng hữu của ta gặp nạn, ta vẫn nên giúp đỡ, đây là việc thứ nhất; việc thứ hai, Tây Kỳ Quốc từng làm nhục Nam Phượng quốc,chuyện bọn họ làm nhục ta, thù này tất nhiên ta nhất định phải đáp trả họ cho tốt; việc thứ ba, nếu Bắc Chu quốc bị tiêu diệt , thì đối với Nam Phượng Quốc của chúng ta cũng không có lợi gì, đạo lý giúp nhau giữa lúc hoạn nạn này chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao. Được rồi! Chuyện này ta không muốn giải thích nhiều ! quyết định như vậy đi!”
“Minh Nguyệt Thịnh, ngươi rõ ràng là tên khốn nạn. . . . . .”
Phúc Nhĩ điều khiển xe ngựa, nghe bên trong tranh cãi ầm ĩ, bất đắc dĩ mà cười cười, tiếp tục quất một roi lên mông ngựa.
Sau một đêm ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương sáng sớm đã thức dậy.
“Thương –” hôm nay đã bắt đầu xuất binh, Mộ Dung Thất Thất nhớ tới nhất định phải tiễn Phượng Thương, lại bị Phượng Thương ngăn lại, “Nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, ngủ lâu hơn một tí! Phải tiễn đưa ta, tư vi ly biệt rất khổ sở, ta không muốn. . . . . .”
Phượng Thương nói những lời nguỵ biện này , cuối cùng Mộ Dung Thất Thất đành phải gật đầu, chỉ nằm ở trên giường nhìn Phượng Thương thay ngân ti áo giáp cùng chiến bào, toàn thân bạch y, làm cho Phượng Thương càng trở nên khôi ngô tuấn tú, Mộ Dung Thất Thất nhìn đến ngẩn người.
“Chờ ta trở lại! Còn có, ta yêu nàng!” Phượng Thương nhìn Mộ Dung Thất Thất đắm đuối, lại liếc mắt nhìn nàng lần nữa, sau cùng hôn lên cái trán của nàng, xoay người đi nhanh xuống Thính Tùng Lâu.
Ngoại ô Yên Kinh Thành, đại quân chia ra ba đường đồng thời xuất phát, tiểu hoàng đế Hoàn Nhan Kiệt cùng hoàng thái hậu Đông Phương Lam tự mình xuất cung đưa tiễn.
“An toàn là trên hết! Nhất định phải chú ý an toàn!” Nhìn Phượng Tà, Phượng Thương cùng Hoàn Nhan Khang, Đông Phương Lam chỉ có thể nói được câu đó.
“Người cứ yên tâm!”
Cáo biệt Đông Phương Lam cùng Hoàn Nhan kiệt, ba người lên ngựa: “Xuất phát!”
Thanh âm vang vọng lên tất cả mặt đất, binh mã ba đường chậm rãi xuất phát, đi đến ba hướng khác nhau.
“Nhất định phải bình an trở về !” Đông Phương Lam vẫy tay, trong mắt nén lệ. Nếu không có chiến tranh, thật là vô cùng tốt! Nhưng chỉ có nguyện vọng bao giờ cũng tốt như vậy, nhưng sự thật lại luôn luôn tàn nhẫn như thế. Hi vọng con cháu của nàng có thể bình an trở về, hi vọng thiên hạ thái bình, quốc thái dân an!
Nhiếp Chính vương cùng Tiêu Dao Vương tự mình xuất chinh, chính sự trong triều lại rơi lên người Đông Phương Lam. May mà Đông Phương Lam vốn có danh tiếng là một nữ nhân kiên cường mạnh mẽ, việc này căn bản không làm khó được người. Hơn nữa kẻ thù đang xâm lấn, trong triều trên dưới vẫn có người hành động bên ngoài, cho nên đại thần trong triều lúc này vẫn chưa hoàn toàn đoàn kết với nhau.
Sau khi Mộ Dung Thất Thất nghỉ ngơi một ngày,tạm biệt Đông Phương Lam cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, nàng xuất phát đi đến phía Đông.
Bên cạnh Sông Hồng, Ưng kỵ quân lục soát đã lâu, vẫn không tìm thấy Di Sa cùng Hạ Tuyết, ngay cả thi thể cũng không nhìn thấy. Sau khi tin tức này được truyền đến Phượng Thương, Phượng Thương lập tức cho người đuổi bắt Di Sa. Hai người này, hoặc là đã chết, hoặc là, đã chạy thoát.
Suy đoán của Phượng Thương không sai, ở phía hạ lưu sông Hồng có một căn nhà làm bằng cỏ tranh, trong đó Di Sa đã hôn mê được một tháng.
“Hạ Tuyết cô nương, thuốc đã được nấu tốt!” Một bà cụ bưng một chén thuốc đen đặc đi đến.
“Lý nãi nãi, cám ơn người! Phiền toái cho người !” Hạ Tuyết vội vàng đứng lên, lại bị Lý nãi nãi ngăn lại: “Con đừng động! Thương thế trên người của con chưa được tốt!” Bà cụ đem chén thuốc đưa cho Hạ Tuyết: “Con đừng chỉ lo chăm sóc tướng công, nên chăm sóc tốt cho bản thân mình đi! Thuốc của con lập tức sẽ có! Một lát nữa ta sẽ đem cho con!”
“Cám ơn người!” Hạ Tuyết muốn đưa bà cụ ra ngoài, lại bị Lý nãi nãi ngăn lại: “Con nghỉ ngơi cho tốt đi! Thân thể của mình không tốt ,thì làm sao có thể chăm sóc tấn công của con được! Hơn nữa, vị tiểu công tử này cũng vô cùng anh dũng, nhìn qua có vẻ nhỏ con như vậy , nhưng vẫn có lá gan lớn mà đào hôn. Có điều người nhà của hôn phu con cũng thật quá hung dữ, đối xử với các con như thế, thật là một đôi uyên ương số khổ !”
” Lý nãi nãi, cháu phải cảm Lý Đại Thúc cứu chúng cháu, nếu không gặp được Lý đại thúc cùng người,cháu với tướng công của cháu đã chết, nếu như không chết, cũng sẽ bị bọn họ bắt về, đấy chẳng khác nào sống không bằng chết!”
Sắc mặt Hạ Tuyết tái nhợt, tuy vẻ mặt có chút lạnh nhạt, nhưng lúc đối diện cùng bà cụ, lại ôn hòa đi rất nhiều: “Cháu thay tướng công cảm tạ người! Cháu phải dập đầu cảm ơn người !”
Không để ý đến miệng vết thương trên chân của nàng, Hạ Tuyết đi tới trước mặt bà cụ, quỳ gối trước mặt bà, dập đầu “cộp cộp cộp” ba cái.
“Ai nha nha! Con mau đứng lên! Đây là như thế nào! Mau đứng lên đi!” Lý nãi nãi dìu Hạ Tuyết đứng lên, lại đỡ nàng ngồi xuống: ” Gia đình chúng ta nghèo, cũng không có đồ đạc gì cả! Coi như các ngươi mạng lớn đi! May là trước kia phu quân nhà ta có mở tiệm thuốc, Lý Đại đi theo phụ thân của hắn học được một chút y thuật, nếu không cũng không thể cứu sống các con rồi. Cái này gọi là người hiền lành được trời phù hộ mà thôi, vợ chồng trẻ các ngươi đại nạn không chết, về sau có thể hưởng phúc cùng nhau !”
“Cảm tạ lời chúc của người! Nếu tướng công của cháu có thể tỉnh lại, cháu nguyện ý làm trâu làm ngựa cho người!”
Hạ Tuyết nói lời này, làm cho ánh mắt của bà cụ nóng lên: “Hài tử ngốc, nói bậy cái gì ! Chờ tướng công của con tỉnh dậy, trước hết các con tìm một chỗ trốn ba đến năm năm đi, thời gian sau, phụ mẫu con cũng đã nguôi giận . Đến lúc đó mang theo ngoại tôn về mà nhận tội cũng không muộn, phụ mẫu con nhất định sẽ tha thứ cho các con! Nghe lời bà cụ ta, nhất định không sai !”
Tiễn Lý nãi nãi đi, Hạ Tuyết bưng thuốc đi tới trước mặt Di Sa.
Nhìn vết thương bó trên mắt trái của Di Sa, Hạ Tuyết nhịn không được mà rơi nước mắt. Đã một tháng trôi qua , Di Sa vẫn trong tình trạng hôn mê. Lúc trước hắn đã sốt cao rất lâu, nàng cho rằng hắn không thể qua khỏi, muốn cùng chết với hắn. Không nghĩ rằng sau khi Di Sa hết sốt cao, lại hôn mê suốt một tháng như vậy.
“Công tử, công tử. . . . . .” Nhẹ nhàng vuốt ve vai trái của Di Sa, miệng vết thương nơi này đã bắt đầu khép lại. Theo theo như lời Lý nãi nãi, bọn họ may mắn khi gặp được Lý Đại, nếu không bọn họ đã sớm biến thành hai bô xương trắng .
Tuy vai trái bị thương của Di Sa có thể trị lành được , nhưng còn mắt trái của người, lại vô phương cứu chữa. Mắt trái của Di Sa bị thương là do Phượng Thương bắn tên, hiện tại mắt trái của người hoàn toàn trở thành tàn tật, chỉ còn có thể nhìn thấy được một bên. Không biết sau khi Di Sa tỉnh lại, có thể tiếp nhận chuyện như vậy hay không. Công tử là một người kêu ngạo như vậy, đôi chân đã bị phế đi cũng phải trải qua một thời gian dài mới có thể tiếp nhận, lần này mắt trái lại bị như vậy, nhất định người sẽ rất thống khổ!
“Công tử, là Hạ Tuyết không tốt, là Hạ Tuyết không đỡ tên cho người, là Hạ Tuyết không chăm sóc tốt cho người!” Mặt của Hạ Tuyết kề sát vào ngực của Di Sa , nghe thấy nhịp tim đập chậm chạp của hắn. Mỗi lần, chỉ có như vậy, lòng nàng đang lo lắng mới có thể có chút bình tĩnh. Có nhịp tim, nói rõ là công tử còn sống! Chỉ cần người còn sống, trong lòng nàng liền có hi vọng.
“Công tử, người hãy quên Y Liên đi! Hạ Tuyết không được sao? Tại sao người không nhìn nô tỳ! Nô tỳ không rời khỏi người, vĩnh viễn đều sẽ không bỏ rơi người. . . . . . Công tử, nô tỳ không được sao?”
Hạ Tuyết nói năng liên tục, nói ra những lời bình thường nàng không dám nói, trước kia Di Sa không thích nàng chạm vào người, nhưng bây giờ chỉ còn mỗi Hạ Tuyết bên cạnh hắn đút thuốc cho hắn. Đã từng có một hai lần, Hạ Tuyết từng hi vọng tình trạng này có thể kéo dài, cho du Di Sa hôn mê , nhưng ít ra Di Sa hoàn toàn thuộc về nàng.
“Công tử, chúng ta uống thuốc!”
Hạ Tuyết ngậm một ngụm thuốc, cúi người, đem môi tiến đến bên môi Di Sa, cái lưỡi xinh đẹp cạy mở hàm răng của hắn, đem toàn bộ thuốc cho Di Sa uống. Chờ sau khi Di Sa nuốt xuống, nàng mới tiếp tục ngậm một ngụm thuốc.
Tiếp xúc thân mật như vậy, là điều mà Hạ Tuyết chưa bao giờ dám nghĩ tới! Nhưng lúc này vì Di Sa đã hôn mê, không có biện pháp để cho người uống thuốc, nàng chỉ có thể dùng miệng mà cho hắn uống thuốc, vô cùng vui vẻ mà hưởng thụ sự thân mật như vậy .
Một chén thuốc, rất lâu sau Hạ Tuyết mới có thể đút hết toàn bộ cho Di Sa.
“Công tử, thuốc này mặc dù rất khó uống, người uống thuốc là tốt rồi!” Hạ Tuyết dịu dạng lau vết thuốc còn dính trên miệng của Di Sa. Hiện tại nhìn thấy Di Sa nhu thuận nằm trên giường, tuy còn đang hôn mê, nếu không phải khuôn mặt hắn trắng bệch đến doạ người, thì người ngoài còn tưởng hắn giống như đang nằm ngủ.
Tay Hạ Tuyết, nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên khuôn mặt ngây thơ của Di Sa, trong mắt như đang chuẩn bị cho một hành động yêu thương nào đó. Nếu là, có thể như vậy, cũng không phải không tốt. . . . . .
Nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mĩ của Di Sa, trong lòng Hạ Tuyết một trận nhiệt tản ra, có thể hôn môi công tử hay không? Trong lòng Hạ Tuyết như đang đấu tranh . Sau cùng, tình cảm đối với Di Sa, đã phá tan lý trí của nàng.
Nàng cúi đầu, tiến đến trước mặt Di Sa. Làn da trắng như gốm sứ của người, trơn bóng không tỳ vết, không thể nhìn thấy lỗ chân lông. Còn có hàng lông mi của người thật dài, giống như một bàn chải nhỏ. Bình thường hàng lông mi mê người dưới ánh mắt của người, lúc này nhắm chặt lại, mềm mại giống như hài tử, Hạ Tuyết lần đầu tiên phát hiện, Di Sa còn có một mặt yên tĩnh như vậy.
“Công tử –” Hạ Tuyết mặt có chút hồng, nàng không biết nàng như thế này có tính là không tôn trọng Di Sa hay không, nhưng mà nàng vô cùng yêu Di Sa. Nếu như hắn tỉnh lại, nàng cũng không thể làm bất cứ việc gì nữa. Bây giờ Di Sa đang hôn mê, nàng ít nhiều nên làm những việc mà ngày thường nàng không dám làm với Di Sa.
Đang lúc Hạ Tuyết nhắm mắt, lúc muốn hôn lên môi của Di Sa , mắt phải của Di Sa đột nhiên mở ra, nhìn Hạ Tuyết càng ngày càng gần mình.
Ngay lúc Hạ Tuyết nghĩ rằng muốn chạm lên cánh môi mềm mại kia, một âm thanh khàn khàn truyền tới tai nàng, “Hạ Tuyết –”
Hạ Tuyết đột nhiên mở mắt, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Di Sa, chén thuốc trong tay “Loảng xoảng!” Một tiếng rơi trên mặt đất, bể thành nhiều mảnh.
“Hạ Tuyết cô nương, có chuyện gì ?” Ở ngoài cửa Lý nãi nãi lại bưng một chén thuốc đen tuyên đi đên, nghe được âm thanh này, bà bước chân nhanh hơn một chút, đến gần nhìn thấy Di Sa đã tỉnh lại.
“Ai nha! Thật sự là việc vui lớn rồi! Thật tốt quá! Hạ Tuyết cô nương, tướng công của ngươi đã tỉnh! A di đà Phật, Phật tổ phù hộ!” Lý nãi nãi đặt chén thuốc xuống, nhìn Bồ Tát trên đầu giường chắp tay lạy, sự xuất hiện của Lý nãi nãi, hoàn toàn giúp cho Hạ Tuyết hoá giải sự ngượng ngùng, nàng lập tức đứng dậy, suy nghĩ muốn làm như chưa từng phát sinh chuyện gì, nhưng trên khuôn mặt đã ửng đỏ như bị ai thêu cháy.
Sau khi cùng Lý nãi nãi nói vài câu chúc mừng, Hạ Tuyết mới nhìn hướng di cát.
“Ngươi nói cho người đó biết, chúng ta là vợ chồng?” Lúc này Di Sa đã hoàn toàn tỉnh lại, sự đau đớn truyền từ mắt trái, hắn biết mắt trái của hắn thật sự đã xảy ra vấn đề. Hạ Tuyết suy đoán lần này Di Sa sẽ vô cùng tức giận, nhưng kỳ lạ là lần này hắn lại vô cùng yên tĩnh.
“Công tử, đây là kế sách tạm ứng của nô tỳ, nô tỳ không phải cố ý. . . . . .”
“Không tệ!” Hạ Tuyết như muốn giải thích, lại nghe thấy Di Sa khen ngợi, làm cho nàng như chết đứng tại chỗ.
Thấy Hạ Tuyết có chút ngẩn người, Di Sa cười cười, “Như thế nào? U mê? Tưởng là ta sẽ dạy dỗ ngươi một trận sao? Hóa ra ta trong lòng của ngươi là một người lạnh lùng như vậy sao!”
“Không phải, công tử không phải là người như thế!”
“Hạ Tuyết, cám ơn ngươi đã cứu ta!” Di Sa mỉm cười, “Nếu không phải ngươi cứu ta, ta đã táng thân ở sông Hồng rồi.”
“Đây là việc nô tỳ phải làm !” Nhìn thấy Di Sa trở nên khách khí, dịu dàng như vậy, làm cho Hạ Tuyết có chút thụ sủng nhược kinh: “Công tử, người hôn mê suốt một tháng, nô tỳ lo lắng cho người rất nhiều!”
“Cái gì? ! Một tháng!” Di Sa nghe xong tin tức này chấn động, đấu tranh suy nghĩ một lúc: “Hiện tại chúng ta đang ở chỗ nào? Bắc Chu quốc đã xuất binh đánh Đông Lỗ Quốc rồi sao? Tình hình chiến đấu hiện tại như thế nào?”
“Công tử, chúng ta đang ở Bắc Chu quốc, Đông Lỗ Quốc còn cách rất xa chúng ta –”
“Thu thập đồ đạc, trở về Đông Lỗ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.