Chương 129: Lần nữa gặp mặt, yêu hận khó phai
Chá Mễ Thố
05/10/2013
Lần này, Di Sa muốn mời Điền Chí Tân ăn cùng hắn, lại bị Điền Chí Tân trực tiếp cự tuyệt.
Trở lại lều, Điền Chí Tân gọi sĩ quan phụ tá tới: “Bí mật giám thị động tĩnh trong thành Dân Châu,còn có, phái người ngó chừng Di Sa, nhìn xem có hành động dị thường nào hay không.” Điền Chí Tân hoàn toàn hoài nghi Di Sa, nhưng ngại Di Sa là đệ tử Bồng Lai đảo, hắn không có nắm được chứng cớ xác thực, không thể động thủ. Bất quá, bất kể kết quả là cái gì, Điền Chí Tân đã quyết định, hừng đông ngày mai, công thành!
Một đêm, Di Sa đắm chìm trong hoài niệm sâu sắc với Y Liên, chờ hừng sáng, mới nghỉ ngơi trong chốc lát.
Sáng sớm, trên cổng thành Dân Châu truyền đến một hồi tiếng đàn du dương, cửa thành mở ra giống như ngày hôm qua, mấy lão nhân quét sân tại cửa, trong thành, dân chúng như cũ bắt đầu một ngày mới.
Tố Nguyệt cỡi ngựa, đưa cháo khoai lang cùng ngô nóng hôi hổi tới, cộng thêm hai đĩa rau luộc, đều là món Di Sa thích ăn .”Công tử chậm rãi dùng!”
“Trở về, cám ơn nàng ——”
“Không cần khách khí!”
Tố Nguyệt vừa mới phi thân lên ngựa, một đám người liền vây quanh nàng.
“Người đâu, bắt nàng lại cho ta!” Điền Chí Tân ra lệnh một tiếng, mười mấy quân sĩ xông về Tố Nguyệt, nhanh đến mức khiến Di Sa không kịp ngăn lại.
“Chậc chậc ——”
Con mồi đưa tới cửa, không có lý do không giết. Tố Nguyệt cười lạnh, trong tay nhiều thêm một cái xích sắt màu bạc, trên đỉnh xích sắc là một thanh đao tròn to cỡ bàn tay.
Không đợi những người này hiểu được, một trận tiếng động kỳ quái vang lên, đầu mười người rơi xuống đất. Đầu đỏ tươi, rơi phịch xuống đất, lăn vài vòng, bị lây màu vàng bụi đất, nhìn qua trông rất dữ tợn.
“Ngươi!” Điền Chí Tân không nghĩ tới Tố Nguyệt chỉ là một tiểu cô nương, ra tay thế nhưng ác như vậy. Dưới ánh mặt trời, trên xích sắt trong tay tố nguyệt Tố Nguyệt nhỏ xuống giọt giọt máu tươi, lóe ra ánh sáng khác thường.
“Ta có lòng tốt đến đưa chút cơm các ngươi báo đáp ta như vậy sao?” Tố Nguyệt không trốn, mà mười phần vững vàng ngồi trên lưng ngựa, đung đưa xích sắt trong tay, để cho giọt máu nhỏ xuống mặt đất, lưu lại một mảnh màu đỏ sẫm.
“Làm sao? Không phục sao? Vậy tiếp tục a!”
Điền Chí Tân phất tay, lại bị Di Sa ngăn cản.”Dừng tay! Đểcho nàng đi!”
Việc Di Sa mở miệng, hoàn toàn nằm trong dự kiến của Điền Chí Tân, quả nhiên hắn có quan hệ với Mộ Dung Thất Thất, nếu không sẽ không giúp đỡ người Bắc Chu. Như vậy”Để nàng đi ——”
“Đa tạ!” Tố Nguyệt giục ngựa trở về thành Dân Châu, đợi sau khi thân ảnh nàng biến mất, Điền Chí Tân mới đến trước mặt Di Sa: “Di Sa đại nhân, ngài có thể cho ta một lời giải thích hợp lý hay không, tại sao muốn thả nàng đi? Ngài cùng Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc có quan hệ gì? Vì sao nàng quan tâm ngươi như vậy? Ngài rốt cuộc là đứng ở bên nào? Là giúp Đông Lỗ quốc chúng ta, hay là, có ý địnhkhác?”
“Càn rỡ!” Thấy Điền Chí Tân đối xử với Di Sa như vậy, Hạ Tuyết lớn tiếng quát, “Công tử chúng ta mới là Thống soái tối cao, công tử làm gì, không cần xin chỉ thị của ngươi!”
Hạ Tuyết “liều lĩnh” như vậy, khiến cho Điền Chí Tân khẽ hừ một tiếng, “Mặc dù các người là đệ tử Bồng Lai đảo, nhưng đang mang theo tánh mạng của 5000 tướng sĩ, đại nhân đảm đương được tốt sao? !”
“Thì ra là, ngươi lo lắng ta và Mộ Dung Thất Thất cùng một phe, gài bẫy ngươi?” Di Sa bừng tỉnh đại ngộ. Hắn cũng là đắm chìm trong ký ức tốt đẹp đối với Y Liên , không kịp suy tư mục đích Y Liên làm như vậy. Hiện tại Điền Chí Tân nói như vậy, Di Sa mới hiểu được.
Y Liên, nàng đã biết cách lợi dụng lòng người rồi, xem ra, ta xem thường nàng rồi! Nhiều ngày không thấy, có lẽ nên rửa mắt mà nhìn!
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Ha ha ha ha. . . . . .” Di Sa nở nụ cười, “Tướng quân, không nên trúng kế ly gián của đối phương. Ta thừa nhận, ta có quen Mộ Dung Thất Thất, nhưng lại không phải là gian tế của Bắc Chu quốc, càng sẽ không tổn hại ích lợi Đông Lỗ quốc. Xin Tướng quân tin tưởng ta!”
“Tin tưởng ngươi?” Trong lòng Điền Chí Tân có ngọn lửa bùng cháy, làm sao có thể tin tưởng “lời từ một phía” của Di Sa đây!
“Tin tưởng ngươi, có thể! Nếu như ngươi cho chúng ta công thành ngay bây giờ, ta liền tin ngươi!”
Yêu cầu cùa Điền Chí Tân, đối với Di Sa đúng thật có chút “ép buộc”. Hắn đã khám phá kế ly gián của Mộ Dung Thất Thất, mà chiến lược đối chiến với nàng chính là muốn vây khốn nàng, bắt nàng chủ động cầu xin tha thứ. Hiện tại Điền Chí Tân yêu cầu vậy, hoàn toàn là vi phạm ý nguyện của hắn. Di Sa lúc này lắc đầu, chối bỏ đề nghị của Điền Chí Tân.
“Đại nhân, ngài không muốn công thành, ta có hay không có thể lý giải thành ngài lời nói không đi đôi với hành động, thật ra thì. . . . . Ngài chính là gian tế của Bắc Chu?”
Điền Chí Tân ra lệnh một tiếng, một đám quân sĩ vây quanh Di Sa và Hạ Tuyết, mọi người mắt nhìn chằm chằm vào Di Sa, phảng phất chỉ cần Điền Chí Tân hạ lệnh, bọn họ sẽ tiến lên chặt đầu của Di Sa xuống.
“Các ngươi thật to gan!” Hạ Tuyết lấy ra ấn soái của Di Sa: “Đây là ấn soái do Đông lỗ thái Hoàng Thái hậu tự mình ban cho công tử nhà ta, chẳng lẽ các ngươi không phục sao?”
Ấn soái trong tay Hạ Tuyết cũng không khiến những người này sợ. Quân đội Bắc Chu quốc thế như chẻ tre, chiếm cứ phần lớn quốc thổ của Đông Lỗ quốc . Hôm nay, quanh Dân Châu thành trì cũng đã bị người Bắc Chu chiếm lĩnh, Di Sa trì hoãn không chịu tiến công như vậy, không thể không khiến người hoài nghi hắn là đang chờ “viện binh” của Bắc Chu tới đây, tiêu diệt năm ngàn người bọn họ ở chỗ này.
Không có ai muốn chết! Nếu như không phải là Di Sa nói lên đề nghị đáng chết này, bọn họ sẽ không tới sát miệng địch nhân như vậy, hồn lo tâm sợ, gặp phải nhiều như vậy nguy hiểm. Lúc này, đối với đề nghị của Điền Chí Tân, Di Sa trực tiếp phủ quyết, khiến cho bọn họ như thế nào tin tưởng Di Sa?
“Giết hắn đi!”
“Hắn chính là mật thám Bắc Chu quốc! Giết hắn đi!”
“Đúng! Giết hắn đi, chúng ta vọt vào thành, giết Mộ Dung Thất Thất!”
Tiếng nói bên cạnh, một tiếng so sánh với một tiếng cao hơn, những người vây bắt Di Sa, cũng từng bước nhích tới gần hắn.
Lúc này, cửa thành đã đóng, Mộ Dung Thất Thất ở trên cổng thành nhìn trò hay dưới thành .
“Tiểu thư, làm sao ngươi biết Di Sa sẽ không để cho bọn họ công thành?” Tô Mi đứng ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, vẻ mặt kinh ngạc.
“Bởi vì, ta biết tính cách của hắn.” Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu nhìn chân trời, “Viện binh của Nạp Lan Tín hẳn là sắp đến rồi, Tô Mi, cho người chuẩn bị xong, đến lúc đó trong ứng ngoài hợp!”
“Dạ!” Nghe Mộ Dung Thất Thất lời này, Tô Mi rất là kích động, lập tức đi xuống sai người chuẩn bị.
Dưới thành, Di Sa nhìn thấy bộ dáng như hổ rình mồi của đám người kia, mặc dù trên mặt như cũ không hề thay đổi biểu cảm, nhưng trong lòng lại không thể không phục Mộ Dung Thất Thất. Kế phản gián nàng dùng thật vô cùng tốt, chẳng qua là tặng ba lần thức ăn tới đây, đã làm cho những người này hoàn toàn phản chiến, đứng ở phía ngược, chống lại hắn. Không biết nàng bây giờ có phải là ở trên cổng thành nhìn hắn mà cười hay không! Đây hết thảy như nàng mong muốn, nàng ắt hẳn vô cùng đắc ý đi!
“Ta thay đổi chủ ý!” Trước khi đối phương động thủ trước, Di Sa đã mở miệng, “Nếu tướng quân không tín nhiệm ta, vậy thì công thành đi!”
Di Sa trì hoãn giọng nói, khiến cho Điền Chí Tân có chút khó có thể tin. Vốn cho là Di Sa sẽ kiên trì, không nghĩ tới tiểu tử này lại “gió chiều nào theo chiều ấy” như vậy .
“Người, nhìn bọn họ!” Ngại thân phận đặc thù của Di Sa, Điền Chí Tân không muốn giết hắn, chẳng qua sai người ta trông chừng Di Sa cùng Hạ Tuyết, sau đó, tiến quân, kèn lệnh thổi lên, năm ngàn người bắt đầu công thành.
“Tiểu thư ——” dưới thành đột nhiên biến đổi, khiến cho Tố Nguyệt có chút khẩn trương.
Dựa theo kế hoạch của Mộ Dung Thất Thất, chờ đến khi Điền Chí Tân cùng Di Sa đánh nhau được nửa trận, quân đội của Nạp Lan Tín hẳn sẽ đến, đến lúc đó là có thể cứu trợ Dân Châu thành lúc khẩn cấp. Thật không nghĩ đến, bọn hắn bây giờ thế nhưng nhất trí với nhau, viện binh của Nạp Lan Tín còn không biết lúc nào trở lại, cái này, nên làm cái gì bây giờ?
“Không vội —— để cho mọi người nghênh chiến!” Mộ Dung Thất Thất vuốt bụng, ngươi cũng là học xong cách thỏa hiệp rồi! Xem ra, ngươi đã xem thấu kế ly gián của ta, nhanh như vậy tựu thỏa hiệp, đây thật không phải tính cách của ngươi a!
Bộ dáng Mộ Dung Thất Thất như đã định liệu trước, khiến choT ô Mi cùng Tố Nguyệt đứng bên cạnh cũng dần an tĩnh lại, chờ Mộ Dung Thất Thất phát hiệu lệnh.
Quả nhiên, không đợi những thứ kia lên đến tường thành, nơi xa một mảnh mù mịt khói vàng, từ xa đến gần, nhanh chóng tới đây.
“Tướng quân, không tốt! Viện quân của Bắc Chutới!” Sĩ quan phụ tá vội vã chạy tới bên cạnh Điền Chí Tân, “Tướng quân, làm sao bây giờ?”
”Vội cái gì!” Điền Chí Tân ngoài miệng quát lớn sĩ quan phụ tá, trong lòng nhưng không thể bình tĩnh , “Bao nhiêu người? Thấy rõ ràng không?”
“Đoán chừng, đoán chừng có một vạn trở lên!”
Sĩ quan phụ tá cũng không thấy rõ ràng rốt cuộc là bao nhiêu người, chỉ là một màn bụi đất tung bay, vừa nghĩ cũng nhất định là Bắc Chu quốc đại quân giết tới đây.”Tướng quân, xem tốc độ bọn hắn, còn có khôi giáp màu đen . . . . . . Tướng quân, có thể là ưng kỵ quân a!”
“Ưng kỵ quân? !” Điền Chí Tân kêu ra tiếng , trong cổ họng một ngụm không thông ở nơi đó, không trên không dưới, khó chịu muốn chết.
“Mau, mau rút lui binh!”
Ưng kỵ quân là đội quân do một tay Phượng Thươngbồi dưỡng ra. Kinh nghiệm Phượng Tà, Phượng Thương hai đời người thiết thủ chế tạo, Ưng kỵ quân này là quân đội cường hãn nhất trên đại lục. Nếu quả thật chính là Ưng kỵ quân, đừng nói một vạn Ưng kỵ quân, coi như là năm trăm ưng kỵ, cũng có thể đánh bọn họ chỉ có tới chớ không có lui.
“Mau! lui binh! lui binh!” Điền Chí Tân dẫn đầu lên ngựa, quất ngựa chạy.
Mọi người vừa thấy tướng quân chạy, lúc này cũng không còn chú ý tâm tư công thành, rối rít lên ngựa đuổi theo Điền Chí Tân, không đầy một lát, mới vừa rồi nhiệt nhiệt nháo nháo cửa thành trở nên an tĩnh lại, chỉ để lại Di Sa cùng Hạ Tuyết.
“Công, công tử. . . . . .” Nhìn bụi đất dần đến gần, Hạ Tuyết che chắn trước mặt Di Sa.
Chờ những người đó nhích gần, Hạ Tuyết mới nhìn đến, cái gọi là một vạn ưng kỵ, bất quá chỉ có chừng trăm người, chẳng qua là phía sau đuôi ngựa của mỗi người buộc lên một nhánh cây. Mà một vạn Ưng kỵ giá thế, chính từ đám nhánh cây này tạo thành.
“Ha ha ha ha!” Người cưỡi ngựa vây bắt Di Sa, nở nụ cười, “Diệu kế! Chẳng qua là nhánh cây, đã hù dọa đám người kia bỏ chạy!”
“Đúng vậy! Công chúa quả nhiên lợi hại!”
Hạ Tuyết nhếch đôi môi, nếu như nói ban đầu, nàng không hiểu rõ vì sao Y Sa quyến luyến Y Liên, nói đúng hơn là quyến luyến Mộ Dung Thất Thất, hiện tại thấy những chuyện này, nàng rốt cục hiểu vì sao công tử có như vậy mê luyến Y Liên. Nữ nhân này, rõ ràng chỉ có chừng trăm thủ hạ, lại có thể dọa năm ngàn đại quân bỏ chạy trối chết, phần này gan dạm sáng suốt cùng khôn lanh này, thường nhân không cách nào sánh bằng.
“Công tử, làm sao bây giờ?”
Nhìn quanh người của bọn họ, lòng bàn tay Hạ Tuyết đổ mồ hôi. Cảnh tượng lúc Điền Chí Tân bỏ chạy cực kỳ hỗn loạn, thế nên xe ngựa của bọn họ bị người mang đi. Hiện tại chỉ có hai người là nàng cùng Di Sa, lại bị trăm người bao bọc vây quanh, hôm nay chẳng lẽ phải bỏ mạng ở chỗ này sao?
So với Hạ Tuyết kinh hoảng, Di Sa lại vô cùng trấn định. Hay một chiêu “che mắt người”, chẳng qua chừng trăm người, lại dọa chạy 5000 người của Điền Chí Tân! Chiến lược Mộ Dung Thất Thất sử dụng, nếu truyền đi, nhất định sẽ được ghi lại trong sử sách lưu truyền thiên cổ. Sáu năm không gặp, xem ra Y Liên của hắn đãtrưởng thành!
“Công chúa nhà ta cho mời!” Một người tiến lên phía trước, làm tư thế mời . Di Sa thấy thế, cười khổ một tiếng, xem ra hôm nay, không đi không được!
Dẫn Di Sa cùng Hạ Tuyết vào Dân Châu, “áp tải” đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất, Di Sa vừa nhìn đã chú ý đến cái bụng khẽ nhô lên của Mộ Dung Thất Thất. Một cảm giác chua xót lấp đầy tim hắn, Y Liên của hắn, thành thê tử người khác, có hài tử của người khác! Di Sa siết chặt quả đấm, móng tay đân thật sâu vào lòng bàn tay.
“Y Liên, đã lâu không gặp.”
Mặc dù mang thân phận “tù nhân”, nhưng Di Sa là vẫn duy trì nụ cười.
“Đừng gọi tên ta!” Nhìn nụ cười của Di Sa, Mộ Dung Thất Thất thấy quá mức chói mắt. Kiếp trước, người này đã dùng khuôn mặt tươi cười lừa nghĩa phụ của hắn, hiện tại hắn tại sao có thể một chút đau lòng cũng không có, hay là hắn như vậy không có tim không có phổi? Chẳng lẽ hắn cho tới bây giờ cũng không có hối hận chuyện quá khứ sao?
Lời của Mộ Dung Thất Thất đả kích Di Sa nặng nề. Ngày hôm qua, hắn thật sự nghĩ rằng nàng đã tha thứ cho hắn, cho hắn một cơ hội nắm tay giảng hòa . Không nghĩ tới, nàng thật sự là hận hắn đến cực hạn.
“Kiếp trước, ta tự sát, trả nàng một mạng. Hiện tại, chúng ta ở chỗ này, nàng lấy mạng ta, coi như trả cho nghĩa phụ!”
Di Sa nhắm mắt lại, ngẩng đầu, lộ ra cổ bóng loáng, một bộ thấy chết không sờn bộ dáng. Lần này, hắn thua trong tay Mộ Dung Thất Thất, tâm phục khẩu phục. Trước kia Di Sa đã nghĩ qua, có được Mộ Dung Thất Thất, vô luận dùng biện pháp gì, đều muốn nàng ở lại bên cạnh mình. Nếu không có thể, vậy thì giống như bây giờ, để cho hắn chết ở trong tay nàng, triệt tiêu hận ý nống đậm trong nội tâm nàng.
“Đừng, đừng mà!” Thấy Di Sa như vậy, Hạ Tuyết ôm Di Sa, che chở hắn trong ngực, “Y Liên tiểu thư, ta mặc dù không biết giữa ngài và công tử có ân oán gì, nhưng mà, công tử nhà ta thật tâm yêu người! Van cầu người, bỏ qua cho công tử nhà ta, muốn giết cứ giết ta! Ta thay công tử chúng ta chết! Van cầu ngươi!”
“Ngươi cút ngay!” Di Sa đưa tay đẩy Hạ Tuyết ra: “Đây là chuyện giữa ta cùng nàng, không có bất cứ quan hệ nào đến tiện tỳ ngươi. Y Liên, mọi chuyện sai đều là lỗi của ta, nàng giết ta đi!”
“Công tử!”
“Cút —— ngươi cút cho ta,càng xa càng tốt! Cũng là bởi vì ngươi, ta mới có thể bị bắt, ngươi, đồ vô dụng!” Di Sa tàn bạo mắng Hạ Tuyết, khiến cho Hạ Tuyết khổ sở .”Công tử muốn đuổi ta đi sao? Công tử khôngcần Hạ Tuyết hầu hạ nữa sao?”
“Ta không cần phế vật như ngươi! Đồ vô dụng! Cút!”
Lời của Di Sa vô cùng khó nghe, tim Hạ Tuyết tim như rách toạt từng mảnh:”Cho dù công tử không thích ta, chán ta, đối với nô tỳ, người là công tử, bảo vệ công tử là chức trách của ta!”
Hạ Tuyết quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thất Thất, dập đầu cầu xin tha thứ, “Y Liên tiểu thư, ngài vì thai nhi trong bụng hãy tích đức, ngài hãy bỏ qua cho công tử! Hắn đối với ngươi cuồng dại một mảnh, có lẽ đã dùng phương thức sai lầm rồi, nhưng là yêu một người cũng không sai a! Y Liên tiểu thư, van cầu ngài! Van cầu ngài!”
“Cút! Ta không cần ngươi cầu xin tha thứ ——”
“Bốp bốp ——” Mộ Dung Thất Thất thấy cảnh tượng này, nhẹ nhàng mà vỗ lên tay .”Quả nhiên là chủ tớ tình thâm. Ngươi có lòng muốn cứu nàng, cần gì phải muốn dùng lời nói ác độc như vậy để thương tổn nàng chứ!”
Bị Mộ Dung Thất Thất nói ra ý định trong lòng mình, Di Sa đỏ mặt, vội vàng biện bạch cho mình: “Không phải! Ta là thật chán nàng! Y Liên, người nàng muốn giết là ta, hết thảy nàng ấy làm đều theo lời dặn của ta, nàng đừng làm khó nàng ấy!”
“Làm khó? Ha hả, ngươi không nói, ta cũng không có ý nghĩ như vậy, hiện tại ngươi nhắc tới rồi, ta còn thật muốn làm khó nàng.”
Mộ Dung Thất Thất đã mất kiên nhẫn nói chuyện với Di Sa, “Mạng của ngươi, vốn là chính là ngươi thiếu ta. Bỏ qua cho nàng, ta sẽ suy nghĩ, nhưng ngươi phải ăn viên thuốc này. Ngươi thiếu ta quá nhiều, ta không muốn ngươi chết quá thống khoái, đó là tiện nghi cho ngươi. Ăn viên thuốc này, ta nhìn ngươi từ từ chết ở trước mặt của ta ——”
“Tốt! Ta ăn!” Di Sa cười khổ một tiếng, nàng thật hận mình hận đến thấu xương.
“Công tử, đừng!” Hạ Tuyết muốn ngăn trở, lại bị Tô Mi cùng Tố Nguyệt bắt được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Di Sa ăn độc dược.
“Phốc ——” ở bên trong bộ ngực, giống như đè ép ngàn cân giống nhau, Di Sa cảm giác mình càng lúc càng khó thở, Mộ Dung Thất Thất ở trước mặtcũng dần dần trở nên mơ hồ. Di Sa ho khan hai tiếng, trong cổ họng sặc mùi máu tươi.
“Khụ khụ. . . . . .”
Thấy trong lòng bàn tay đỏ sẫm máu, Di Sa cười đến đặc biệt thoải mái: “Y Liên, có thể chết ở trong tay ngươi, ta cảm thấy rất vui vẻ. Nếu như thời gian có thể trở lại, có thể trở lại ban đầu, thật là tốt biết bao a!”
“Công tử, đừng a ——” nhìn sắc mặt Di Sa trắng bệch, miệng phun máu tươi, Hạ Tuyết tránh thoát tay Tô Mi cùng Tố Nguyệt, vọt tới bên cạnh Di Sa.”Công tử, làm sao chàng lại ngốc như vậy! Nàng không thương chàng, ta yêu chàng! Công tử, tại sao chàng không chịu nhìn ta một chút! Ta vẫn luôn ở bên cạnh chàngmaf!”
“Hạ Tuyết. . . . . .” Tầm mắt Di Sa bắt đầu trở nên mơ hồ, thấy không rõ lắm bộ dáng Hạ Tuyết, chỉ có thể đưa tay, đụng vào mặt Hạ Tuyết.”Nàng đi đi! Là ta có lỗi với Nàng! Nhưng trong lòng ta đã có Y Liên, không thể có nàng! Nàng đi đi. . . . . .”
“Đừng! Ta muốn phụng bồi công tử! Bất kể công tử đi chỗ nào, ta cũng muốn phụng bồi công tử!”
“Nữ nhân ngốc!” Di Sa cười, máu từ khóe miệng tuôn nhươi như suối. Thì ra tư vị của cái chết chính là như vậy! Để cho hắn từ từ chết, chảy khô máu trên người . . . . . . Y Liên, nàng hận ta đến thế, vẫn không chịu tha thứ cho ta sao?
Di Sa cảm thấy thân thể rét run, bộ ngực đau đớn càng ngày càng kịch liệt, đó là loại thống khổ khó có thể nói thành lời, dường như muốn cướp lấy mạng hắn bằng cách hút khô máu, làm tan xương trên người hắn.
“Y Liên. . . . . .” Di Sa nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất. Lúc này, hai mắt hắn đã không nhìn rõ, chỉ có thể nhìn đến một đoàn sương trắng, căn bản là nhìn không thấy tới bất kỳ vật gì.”Y Liên. . . . . . Ta chết, nàng có thể quên đi cừu hận. . . . . .”
“Y Liên. . . . . .”
Kêu vài tiếng, cũng không có người trả lời, Hạ Tuyết ở bên cạnh Di Sa thấp giọng nức nở, “Công tử, Y Liên tiểu thư đã đi rồi. . . . . .”
Đi? Nàng không phải là rất hận hắn, muốn tận mắt nhìn hắn từ từ chết đi sao? Tại sao đến lúc này, nàng lại không xem? Nhất định là bộ dáng hắn lúc này quá mức khó coi, cho không nhìn hắn sao?
Không biết qua bao lâu, trong ngực Hạ Tuyết, thân thể Di Sa dần dần lạnh như băng, “Công tử!” Hạ Tuyết khóc đến tê tâm liệt phế, nước mắt tích tách rơi lên trên mặt Di Sa, “Công tử, ngườii chờ, Hạ Tuyết lập tức tới cùng người! Công tử, Hạ Tuyết sẽ không để cho công tử cô đơn một mình xuống suối vàng!”
Hạ Tuyết suýt đâm chùy thủ vào bụng, một viên đá đánh rớt chủy thủ trong tay nàng.
Nhìn Mộ Dung Thất Thất trước mặt, trong mắt Hạ Tuyết hiện lên màu đỏ tươi.
“Ngươi trở lại làm cái gì? Ngươi có phải muốn nhìn đến hắn rốt cuộc đã chết hay chưa? Công tử đã chết! Hắn đã chết! Hiện tại ngươi hài lòng chưa? Ta chưa từng thấy qua nữ nhân ác như ngươi! Công tử rốt cuộc có cái gì sai? Lỗi duy nhất của hắn là đã yêu ngươi, người không nên yêu nữ nhân tâm địa sắt đá, máu lạnh như ngươi! Y Liên, ta hận ngươi! Ta thành quỷ cũng là sẽ không bỏ qua ngươi!”
Không đợi Hạ Tuyết bi phẫn hô xong, Tô Mi một quyền đánh vào cổ Hạ Tuyết. Hạ Tuyết ánh mắt sửng sốt, sau đó ôm Di Sa, chậm rãi ngã xuống. Mặc dù đến cuối cùng, tay nàng vẫn luôn ôm Di Sa thật chặt, một khắc cũng chưa từng buông lỏng.
“Tiểu thư, ngài nghĩ kỹ chưa? Thật, thả bọn họ? Nếu là thả hổ về núi, ngày sau có thể bị phiền toái.” Tố Nguyệt nhìn Hạ Tuyết cùng Di Sa trên mặt đất, nhẹ nói.
“Hạ Tuyết nói rất đúng, coi như là tích đức cho hài tử! Huống chi. . . . . . Vĩnh viễn về sau hắn cũng không nhớ được ta. Đưa bọn họ đi thôi!”
Chờ Hạ Tuyết tỉnh lại, phát hiện mình là ở một gian nhà dân , nàng không có chết? Nàng còn tưởng rằng nàng đã chết!
Bước xuống giường, Hạ Tuyết bỗng nhiên nghĩ tới một màn cuối cùng.”Công tử! Công tử!” Hạ Tuyết xông ra ngoài, nhưng thấy một thân ảnh quen thuộc ngồi ở.”Công tử ——” Hạ Tuyết có chút không tin mình ánh mắt, chờ đến gần, lại phát hiện người này chân chân thật thật, chính là Di Sa.
Lúc này, Di Sa đang tựa vào xe lăn, nhắm mắt lại. Vết máu trên khóe miệng đã khô, vết máu trên người cũng trở thành màu đen, xem ra, người chết đã lâu.”Công tử, công tử!” Thấy bộ dáng Di Sa như vậy, Hạ Tuyết khổ sở đến bất động, gục ở trên đùi Di Sa mà gào khóc!
“Công tử, là Hạ Tuyết không tốt, Hạ Tuyết không bảo vệ người tốt! Công tử, người đừng rời bỏ Hạ Tuyết có được hay không?”
Hạ Tuyết khóc đến thương tâm, bỗng nhiên một cái tay xoa mặt Hạ Tuyết, “Hạ Tuyết, ngươi khóc cái gì? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta đây thấy khó chịu?”
Nghe được thanh âm quen thuộc, Hạ Tuyết trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, trực tiếp ngây ngốc, lần nữa nhìn, Di Sa mở to mắt phải, đang nhìn nàng, điều này làm cho Hạ Tuyết cảm thấy thật bất khả tư nghị.
“Công tử, ngươi không có chết? Thật tốt quá! Công tử ngươi không có chết? !”
“Hạ Tuyết, ngươi nói vớ vẩn gì vậy? Ta vì sao phải chết?” Di Sa vẻ mặt khốn hoặc, chờ hắn đưa tay sờ khóe miệng, vừa thấy trên người vết máu, Di Sa kêu lên, “Đây là chuyện gì xảy ra? Ta cái gì chảy máu? Hạ Tuyết, nơi này là chỗ nào? Chúng ta tại sao ở chỗ này?”
Di Sa liên tiếp hỏi nhiều như vậy vấn đề, khiến cho Hạ Tuyết không biết nói từ đâu. Lúc này, trong lòng Hạ Tuyết nhóm lên đốm lửa hạnh phúc. Công tử của nàng không có chết, Di Sa còn sống!
Hạ Tuyết đoán không ra bọn họ tại sao ở địa phương xa lạ này, nhưng là nàng có thể xác định, Mộ Dung Thất Thất đã thả bọn họ.
“Công tử, là Y Liên tiểu thư, nàng. . . . . .”
“Y Liên? Y Liên là ai?” Nghe tên, Di Sa chân mày cau lại, “Hạ Tuyết, ta hỏi ngươi, tại sao chúng ta ở đây, ngươi nói người không liên quan làm cái gì?”
Di Sa trả lời, khiến cho Hạ Tuyết hoàn toàn u mê, “Công tử, ngươi không nhớ rõ Y Liên tiểu thư sao?”
“Không nhận ra.” Di Sa lắc đầu, “Người này rất quan trọng sao?”
“Không, không trọng yếu, nàng không sao ——” Hạ Tuyết dùng sức cắn môi, cố nén mắt nước mắt. Nàng rốt cuộc hiểu rõ nguyên do rồi, Mộ Dung Thất Thất buông tha bọn họ, lại làm cho Di Sa vĩnh viễn quên mất nàng. Có lẽ, đây đối với hai người bọn họ mà nói, mới là nhất kết quả tốt!
“Công tử, người đói bụng hay không? Ta nấu cơm cho người!” Hạ Tuyết xoa xoa khóe mắt, trong lòng một trận kích động. Lúc trước nàng hận Mộ Dung Thất Thất chiếm cứ lòng Di Sa, hiện tại nàng lại tràn đầy cảm kích với tấm lòng bao dung vô bờ bến của nàng ấy. Mộ Dung Thất Thất chẳng những cho Di Sa cuộc sống mới, cũng cho nàng bắt đầu mới!
“Đói bụng, Hạ Tuyết, ta muốn ăn cơm. . . . . .”
“Tốt! Công tử chờ ta một chút.!” Hạ Tuyết cao hứng đi phòng bếp, Di Sa đẩy xe lăn đi theo nàng, chờ nấu xong, đặt ở trước mặt Di Sa, Di Sa thế nhưng không cầm chiếc đũa, nhìn Hạ Tuyết.
“Công tử thật là, càng lúc càng giống tiểu hài tử rồi!” Hạ Tuyết ngoài miệng mặc dù oán giận, trong lòng cũng rất ngọt. Bất kể Di Sa là cái dạng gì, chỉ cần hắn có thể quên Mộ Dung Thất Thất, mặc dù hắn biến thành kẻ ngu, nàng nguyện ý phụng bồi hắn!
Tô Mi nhìn hai người trong viện, chậm rãi lui ra. Khi nàng trở lại Dân Châu thành, nói chuyện về Di Sa cùng Hạ Tuyết cho Mộ Dung Thất Thất nghe, Mộ Dung Thất Thất thở dài.
“Tiểu thư, ngươi không vui sao? Nếu như không vui, thuộc hạ đi giết bọn họ!”
“Không cần.” Nghe Tô Mi nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất lắc đầu, “Tựa như nhớ lại, kiếp trước hắn nợ ta một mạng, lúc trước hắn ăn vào độc dược, đã chết một hồi, cũng là trả nghĩa phụ mạng, huống chi ăn thuốc của ta, tâm trí dần dần thoái hóa, cuối cùng trở thành hài đồng ngây th, không có năng lực thương tổn người. Ta cùng hắn sau này không ai thiếu nợ ai!”
Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, nhìn bầu trời xa xôi. Nghĩa phụ, ta làm như vậy, rốt cuộc có đúng hay không? Mặc dù ta rất muốn giết hắn rồi báo thù cho ngươi, nhưng là, ở trên trời , người cũng không hi vọng chúng ta tự giết lẫn nhau đúng không?
Xử lý chuyện cuar Di Sa xong, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy trầm muộn đặt ở ngực hoàn toàn buông lỏng. Di Sa đã thành như vậy, có Hạ Tuyết trung thành theo ở bên cạnh, bọn họ hẳn sẽ có bắt đầu mới.
Không có nguy hiểm, cũng không còn ân oán tình cừu, tối hôm đó Mộ Dung Thất Thất ngủ rất sớm, cũng ngủ rất sâu.
Ban đêm, rất an tĩnh, ánh trăng màu bạc xuyên thấu qua khung cửa, chiếu ở trên người Mộ Dung Thất Thất, vì nàng độ lên một tầng hào quang.
“Người nào?” Nửa đêm Tố Nguyệt nghe đươc có người nhích tới gần, vội vàng đi ra ngoài xem xét, nhìn thấy người dưới ánh trăng, Tố Nguyệt vô cùng kinh ngạc, “Cô. . . . . . Cô gia? !”
Phượng Thương không phải là ở Nam Phương cách ngàn dặm sao? Tại sao Phượng Thương lại xuất hiện ở chỗ này? Kinh ngạc qua đi, Tố Nguyệt đặc biệt kích động, vừa định đi bẩm báo cho Mộ Dung Thất Thất, lại bị Phượng thương ngăn lại.
“Suỵt!” Bộ dáng Phượng Thương nhìn có chút phong trần, một đầu tóc hỗn loạn, cũng không có thế mà dung mạo của hắn giảm ngược lại tăng thêm một tia anh khí.”Khanh Khanh đâu?”
“Tiểu thư đã ngủ ——”
“Ta biết rồi, để cho ta tới! Ngươi đi nghỉ ngơi đi!”
Phượng Thương rón rén đi vào trong phòng, khi nhìn thấy người làm cho mình tâm hồn không yên trên giường, Phượng Thương nhịn không muốn hôn nàng. Chẳng qua thấy Mộ Dung Thất Thất ngủ được ngon như vậy, Phượng Thương cẩn thận từng chút cởi xuống khôi giáp, lại cẩn thận cẩn thận đi tới bên giường.
Một đêm, Di Sa đắm chìm trong hoài niệm sâu sắc với Y Liên, chờ hừng sáng, mới nghỉ ngơi trong chốc lát.
Sáng sớm, trên cổng thành Dân Châu truyền đến một hồi tiếng đàn du dương, cửa thành mở ra giống như ngày hôm qua, mấy lão nhân quét sân tại cửa, trong thành, dân chúng như cũ bắt đầu một ngày mới.
Tố Nguyệt cỡi ngựa, đưa cháo khoai lang cùng ngô nóng hôi hổi tới, cộng thêm hai đĩa rau luộc, đều là món Di Sa thích ăn .”Công tử chậm rãi dùng!”
“Trở về, cám ơn nàng ——”
“Không cần khách khí!”
Tố Nguyệt vừa mới phi thân lên ngựa, một đám người liền vây quanh nàng.
“Người đâu, bắt nàng lại cho ta!” Điền Chí Tân ra lệnh một tiếng, mười mấy quân sĩ xông về Tố Nguyệt, nhanh đến mức khiến Di Sa không kịp ngăn lại.
“Chậc chậc ——”
Con mồi đưa tới cửa, không có lý do không giết. Tố Nguyệt cười lạnh, trong tay nhiều thêm một cái xích sắt màu bạc, trên đỉnh xích sắc là một thanh đao tròn to cỡ bàn tay.
Không đợi những người này hiểu được, một trận tiếng động kỳ quái vang lên, đầu mười người rơi xuống đất. Đầu đỏ tươi, rơi phịch xuống đất, lăn vài vòng, bị lây màu vàng bụi đất, nhìn qua trông rất dữ tợn.
“Ngươi!” Điền Chí Tân không nghĩ tới Tố Nguyệt chỉ là một tiểu cô nương, ra tay thế nhưng ác như vậy. Dưới ánh mặt trời, trên xích sắt trong tay tố nguyệt Tố Nguyệt nhỏ xuống giọt giọt máu tươi, lóe ra ánh sáng khác thường.
“Ta có lòng tốt đến đưa chút cơm các ngươi báo đáp ta như vậy sao?” Tố Nguyệt không trốn, mà mười phần vững vàng ngồi trên lưng ngựa, đung đưa xích sắt trong tay, để cho giọt máu nhỏ xuống mặt đất, lưu lại một mảnh màu đỏ sẫm.
“Làm sao? Không phục sao? Vậy tiếp tục a!”
Điền Chí Tân phất tay, lại bị Di Sa ngăn cản.”Dừng tay! Đểcho nàng đi!”
Việc Di Sa mở miệng, hoàn toàn nằm trong dự kiến của Điền Chí Tân, quả nhiên hắn có quan hệ với Mộ Dung Thất Thất, nếu không sẽ không giúp đỡ người Bắc Chu. Như vậy”Để nàng đi ——”
“Đa tạ!” Tố Nguyệt giục ngựa trở về thành Dân Châu, đợi sau khi thân ảnh nàng biến mất, Điền Chí Tân mới đến trước mặt Di Sa: “Di Sa đại nhân, ngài có thể cho ta một lời giải thích hợp lý hay không, tại sao muốn thả nàng đi? Ngài cùng Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc có quan hệ gì? Vì sao nàng quan tâm ngươi như vậy? Ngài rốt cuộc là đứng ở bên nào? Là giúp Đông Lỗ quốc chúng ta, hay là, có ý địnhkhác?”
“Càn rỡ!” Thấy Điền Chí Tân đối xử với Di Sa như vậy, Hạ Tuyết lớn tiếng quát, “Công tử chúng ta mới là Thống soái tối cao, công tử làm gì, không cần xin chỉ thị của ngươi!”
Hạ Tuyết “liều lĩnh” như vậy, khiến cho Điền Chí Tân khẽ hừ một tiếng, “Mặc dù các người là đệ tử Bồng Lai đảo, nhưng đang mang theo tánh mạng của 5000 tướng sĩ, đại nhân đảm đương được tốt sao? !”
“Thì ra là, ngươi lo lắng ta và Mộ Dung Thất Thất cùng một phe, gài bẫy ngươi?” Di Sa bừng tỉnh đại ngộ. Hắn cũng là đắm chìm trong ký ức tốt đẹp đối với Y Liên , không kịp suy tư mục đích Y Liên làm như vậy. Hiện tại Điền Chí Tân nói như vậy, Di Sa mới hiểu được.
Y Liên, nàng đã biết cách lợi dụng lòng người rồi, xem ra, ta xem thường nàng rồi! Nhiều ngày không thấy, có lẽ nên rửa mắt mà nhìn!
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Ha ha ha ha. . . . . .” Di Sa nở nụ cười, “Tướng quân, không nên trúng kế ly gián của đối phương. Ta thừa nhận, ta có quen Mộ Dung Thất Thất, nhưng lại không phải là gian tế của Bắc Chu quốc, càng sẽ không tổn hại ích lợi Đông Lỗ quốc. Xin Tướng quân tin tưởng ta!”
“Tin tưởng ngươi?” Trong lòng Điền Chí Tân có ngọn lửa bùng cháy, làm sao có thể tin tưởng “lời từ một phía” của Di Sa đây!
“Tin tưởng ngươi, có thể! Nếu như ngươi cho chúng ta công thành ngay bây giờ, ta liền tin ngươi!”
Yêu cầu cùa Điền Chí Tân, đối với Di Sa đúng thật có chút “ép buộc”. Hắn đã khám phá kế ly gián của Mộ Dung Thất Thất, mà chiến lược đối chiến với nàng chính là muốn vây khốn nàng, bắt nàng chủ động cầu xin tha thứ. Hiện tại Điền Chí Tân yêu cầu vậy, hoàn toàn là vi phạm ý nguyện của hắn. Di Sa lúc này lắc đầu, chối bỏ đề nghị của Điền Chí Tân.
“Đại nhân, ngài không muốn công thành, ta có hay không có thể lý giải thành ngài lời nói không đi đôi với hành động, thật ra thì. . . . . Ngài chính là gian tế của Bắc Chu?”
Điền Chí Tân ra lệnh một tiếng, một đám quân sĩ vây quanh Di Sa và Hạ Tuyết, mọi người mắt nhìn chằm chằm vào Di Sa, phảng phất chỉ cần Điền Chí Tân hạ lệnh, bọn họ sẽ tiến lên chặt đầu của Di Sa xuống.
“Các ngươi thật to gan!” Hạ Tuyết lấy ra ấn soái của Di Sa: “Đây là ấn soái do Đông lỗ thái Hoàng Thái hậu tự mình ban cho công tử nhà ta, chẳng lẽ các ngươi không phục sao?”
Ấn soái trong tay Hạ Tuyết cũng không khiến những người này sợ. Quân đội Bắc Chu quốc thế như chẻ tre, chiếm cứ phần lớn quốc thổ của Đông Lỗ quốc . Hôm nay, quanh Dân Châu thành trì cũng đã bị người Bắc Chu chiếm lĩnh, Di Sa trì hoãn không chịu tiến công như vậy, không thể không khiến người hoài nghi hắn là đang chờ “viện binh” của Bắc Chu tới đây, tiêu diệt năm ngàn người bọn họ ở chỗ này.
Không có ai muốn chết! Nếu như không phải là Di Sa nói lên đề nghị đáng chết này, bọn họ sẽ không tới sát miệng địch nhân như vậy, hồn lo tâm sợ, gặp phải nhiều như vậy nguy hiểm. Lúc này, đối với đề nghị của Điền Chí Tân, Di Sa trực tiếp phủ quyết, khiến cho bọn họ như thế nào tin tưởng Di Sa?
“Giết hắn đi!”
“Hắn chính là mật thám Bắc Chu quốc! Giết hắn đi!”
“Đúng! Giết hắn đi, chúng ta vọt vào thành, giết Mộ Dung Thất Thất!”
Tiếng nói bên cạnh, một tiếng so sánh với một tiếng cao hơn, những người vây bắt Di Sa, cũng từng bước nhích tới gần hắn.
Lúc này, cửa thành đã đóng, Mộ Dung Thất Thất ở trên cổng thành nhìn trò hay dưới thành .
“Tiểu thư, làm sao ngươi biết Di Sa sẽ không để cho bọn họ công thành?” Tô Mi đứng ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, vẻ mặt kinh ngạc.
“Bởi vì, ta biết tính cách của hắn.” Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu nhìn chân trời, “Viện binh của Nạp Lan Tín hẳn là sắp đến rồi, Tô Mi, cho người chuẩn bị xong, đến lúc đó trong ứng ngoài hợp!”
“Dạ!” Nghe Mộ Dung Thất Thất lời này, Tô Mi rất là kích động, lập tức đi xuống sai người chuẩn bị.
Dưới thành, Di Sa nhìn thấy bộ dáng như hổ rình mồi của đám người kia, mặc dù trên mặt như cũ không hề thay đổi biểu cảm, nhưng trong lòng lại không thể không phục Mộ Dung Thất Thất. Kế phản gián nàng dùng thật vô cùng tốt, chẳng qua là tặng ba lần thức ăn tới đây, đã làm cho những người này hoàn toàn phản chiến, đứng ở phía ngược, chống lại hắn. Không biết nàng bây giờ có phải là ở trên cổng thành nhìn hắn mà cười hay không! Đây hết thảy như nàng mong muốn, nàng ắt hẳn vô cùng đắc ý đi!
“Ta thay đổi chủ ý!” Trước khi đối phương động thủ trước, Di Sa đã mở miệng, “Nếu tướng quân không tín nhiệm ta, vậy thì công thành đi!”
Di Sa trì hoãn giọng nói, khiến cho Điền Chí Tân có chút khó có thể tin. Vốn cho là Di Sa sẽ kiên trì, không nghĩ tới tiểu tử này lại “gió chiều nào theo chiều ấy” như vậy .
“Người, nhìn bọn họ!” Ngại thân phận đặc thù của Di Sa, Điền Chí Tân không muốn giết hắn, chẳng qua sai người ta trông chừng Di Sa cùng Hạ Tuyết, sau đó, tiến quân, kèn lệnh thổi lên, năm ngàn người bắt đầu công thành.
“Tiểu thư ——” dưới thành đột nhiên biến đổi, khiến cho Tố Nguyệt có chút khẩn trương.
Dựa theo kế hoạch của Mộ Dung Thất Thất, chờ đến khi Điền Chí Tân cùng Di Sa đánh nhau được nửa trận, quân đội của Nạp Lan Tín hẳn sẽ đến, đến lúc đó là có thể cứu trợ Dân Châu thành lúc khẩn cấp. Thật không nghĩ đến, bọn hắn bây giờ thế nhưng nhất trí với nhau, viện binh của Nạp Lan Tín còn không biết lúc nào trở lại, cái này, nên làm cái gì bây giờ?
“Không vội —— để cho mọi người nghênh chiến!” Mộ Dung Thất Thất vuốt bụng, ngươi cũng là học xong cách thỏa hiệp rồi! Xem ra, ngươi đã xem thấu kế ly gián của ta, nhanh như vậy tựu thỏa hiệp, đây thật không phải tính cách của ngươi a!
Bộ dáng Mộ Dung Thất Thất như đã định liệu trước, khiến choT ô Mi cùng Tố Nguyệt đứng bên cạnh cũng dần an tĩnh lại, chờ Mộ Dung Thất Thất phát hiệu lệnh.
Quả nhiên, không đợi những thứ kia lên đến tường thành, nơi xa một mảnh mù mịt khói vàng, từ xa đến gần, nhanh chóng tới đây.
“Tướng quân, không tốt! Viện quân của Bắc Chutới!” Sĩ quan phụ tá vội vã chạy tới bên cạnh Điền Chí Tân, “Tướng quân, làm sao bây giờ?”
”Vội cái gì!” Điền Chí Tân ngoài miệng quát lớn sĩ quan phụ tá, trong lòng nhưng không thể bình tĩnh , “Bao nhiêu người? Thấy rõ ràng không?”
“Đoán chừng, đoán chừng có một vạn trở lên!”
Sĩ quan phụ tá cũng không thấy rõ ràng rốt cuộc là bao nhiêu người, chỉ là một màn bụi đất tung bay, vừa nghĩ cũng nhất định là Bắc Chu quốc đại quân giết tới đây.”Tướng quân, xem tốc độ bọn hắn, còn có khôi giáp màu đen . . . . . . Tướng quân, có thể là ưng kỵ quân a!”
“Ưng kỵ quân? !” Điền Chí Tân kêu ra tiếng , trong cổ họng một ngụm không thông ở nơi đó, không trên không dưới, khó chịu muốn chết.
“Mau, mau rút lui binh!”
Ưng kỵ quân là đội quân do một tay Phượng Thươngbồi dưỡng ra. Kinh nghiệm Phượng Tà, Phượng Thương hai đời người thiết thủ chế tạo, Ưng kỵ quân này là quân đội cường hãn nhất trên đại lục. Nếu quả thật chính là Ưng kỵ quân, đừng nói một vạn Ưng kỵ quân, coi như là năm trăm ưng kỵ, cũng có thể đánh bọn họ chỉ có tới chớ không có lui.
“Mau! lui binh! lui binh!” Điền Chí Tân dẫn đầu lên ngựa, quất ngựa chạy.
Mọi người vừa thấy tướng quân chạy, lúc này cũng không còn chú ý tâm tư công thành, rối rít lên ngựa đuổi theo Điền Chí Tân, không đầy một lát, mới vừa rồi nhiệt nhiệt nháo nháo cửa thành trở nên an tĩnh lại, chỉ để lại Di Sa cùng Hạ Tuyết.
“Công, công tử. . . . . .” Nhìn bụi đất dần đến gần, Hạ Tuyết che chắn trước mặt Di Sa.
Chờ những người đó nhích gần, Hạ Tuyết mới nhìn đến, cái gọi là một vạn ưng kỵ, bất quá chỉ có chừng trăm người, chẳng qua là phía sau đuôi ngựa của mỗi người buộc lên một nhánh cây. Mà một vạn Ưng kỵ giá thế, chính từ đám nhánh cây này tạo thành.
“Ha ha ha ha!” Người cưỡi ngựa vây bắt Di Sa, nở nụ cười, “Diệu kế! Chẳng qua là nhánh cây, đã hù dọa đám người kia bỏ chạy!”
“Đúng vậy! Công chúa quả nhiên lợi hại!”
Hạ Tuyết nhếch đôi môi, nếu như nói ban đầu, nàng không hiểu rõ vì sao Y Sa quyến luyến Y Liên, nói đúng hơn là quyến luyến Mộ Dung Thất Thất, hiện tại thấy những chuyện này, nàng rốt cục hiểu vì sao công tử có như vậy mê luyến Y Liên. Nữ nhân này, rõ ràng chỉ có chừng trăm thủ hạ, lại có thể dọa năm ngàn đại quân bỏ chạy trối chết, phần này gan dạm sáng suốt cùng khôn lanh này, thường nhân không cách nào sánh bằng.
“Công tử, làm sao bây giờ?”
Nhìn quanh người của bọn họ, lòng bàn tay Hạ Tuyết đổ mồ hôi. Cảnh tượng lúc Điền Chí Tân bỏ chạy cực kỳ hỗn loạn, thế nên xe ngựa của bọn họ bị người mang đi. Hiện tại chỉ có hai người là nàng cùng Di Sa, lại bị trăm người bao bọc vây quanh, hôm nay chẳng lẽ phải bỏ mạng ở chỗ này sao?
So với Hạ Tuyết kinh hoảng, Di Sa lại vô cùng trấn định. Hay một chiêu “che mắt người”, chẳng qua chừng trăm người, lại dọa chạy 5000 người của Điền Chí Tân! Chiến lược Mộ Dung Thất Thất sử dụng, nếu truyền đi, nhất định sẽ được ghi lại trong sử sách lưu truyền thiên cổ. Sáu năm không gặp, xem ra Y Liên của hắn đãtrưởng thành!
“Công chúa nhà ta cho mời!” Một người tiến lên phía trước, làm tư thế mời . Di Sa thấy thế, cười khổ một tiếng, xem ra hôm nay, không đi không được!
Dẫn Di Sa cùng Hạ Tuyết vào Dân Châu, “áp tải” đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất, Di Sa vừa nhìn đã chú ý đến cái bụng khẽ nhô lên của Mộ Dung Thất Thất. Một cảm giác chua xót lấp đầy tim hắn, Y Liên của hắn, thành thê tử người khác, có hài tử của người khác! Di Sa siết chặt quả đấm, móng tay đân thật sâu vào lòng bàn tay.
“Y Liên, đã lâu không gặp.”
Mặc dù mang thân phận “tù nhân”, nhưng Di Sa là vẫn duy trì nụ cười.
“Đừng gọi tên ta!” Nhìn nụ cười của Di Sa, Mộ Dung Thất Thất thấy quá mức chói mắt. Kiếp trước, người này đã dùng khuôn mặt tươi cười lừa nghĩa phụ của hắn, hiện tại hắn tại sao có thể một chút đau lòng cũng không có, hay là hắn như vậy không có tim không có phổi? Chẳng lẽ hắn cho tới bây giờ cũng không có hối hận chuyện quá khứ sao?
Lời của Mộ Dung Thất Thất đả kích Di Sa nặng nề. Ngày hôm qua, hắn thật sự nghĩ rằng nàng đã tha thứ cho hắn, cho hắn một cơ hội nắm tay giảng hòa . Không nghĩ tới, nàng thật sự là hận hắn đến cực hạn.
“Kiếp trước, ta tự sát, trả nàng một mạng. Hiện tại, chúng ta ở chỗ này, nàng lấy mạng ta, coi như trả cho nghĩa phụ!”
Di Sa nhắm mắt lại, ngẩng đầu, lộ ra cổ bóng loáng, một bộ thấy chết không sờn bộ dáng. Lần này, hắn thua trong tay Mộ Dung Thất Thất, tâm phục khẩu phục. Trước kia Di Sa đã nghĩ qua, có được Mộ Dung Thất Thất, vô luận dùng biện pháp gì, đều muốn nàng ở lại bên cạnh mình. Nếu không có thể, vậy thì giống như bây giờ, để cho hắn chết ở trong tay nàng, triệt tiêu hận ý nống đậm trong nội tâm nàng.
“Đừng, đừng mà!” Thấy Di Sa như vậy, Hạ Tuyết ôm Di Sa, che chở hắn trong ngực, “Y Liên tiểu thư, ta mặc dù không biết giữa ngài và công tử có ân oán gì, nhưng mà, công tử nhà ta thật tâm yêu người! Van cầu người, bỏ qua cho công tử nhà ta, muốn giết cứ giết ta! Ta thay công tử chúng ta chết! Van cầu ngươi!”
“Ngươi cút ngay!” Di Sa đưa tay đẩy Hạ Tuyết ra: “Đây là chuyện giữa ta cùng nàng, không có bất cứ quan hệ nào đến tiện tỳ ngươi. Y Liên, mọi chuyện sai đều là lỗi của ta, nàng giết ta đi!”
“Công tử!”
“Cút —— ngươi cút cho ta,càng xa càng tốt! Cũng là bởi vì ngươi, ta mới có thể bị bắt, ngươi, đồ vô dụng!” Di Sa tàn bạo mắng Hạ Tuyết, khiến cho Hạ Tuyết khổ sở .”Công tử muốn đuổi ta đi sao? Công tử khôngcần Hạ Tuyết hầu hạ nữa sao?”
“Ta không cần phế vật như ngươi! Đồ vô dụng! Cút!”
Lời của Di Sa vô cùng khó nghe, tim Hạ Tuyết tim như rách toạt từng mảnh:”Cho dù công tử không thích ta, chán ta, đối với nô tỳ, người là công tử, bảo vệ công tử là chức trách của ta!”
Hạ Tuyết quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thất Thất, dập đầu cầu xin tha thứ, “Y Liên tiểu thư, ngài vì thai nhi trong bụng hãy tích đức, ngài hãy bỏ qua cho công tử! Hắn đối với ngươi cuồng dại một mảnh, có lẽ đã dùng phương thức sai lầm rồi, nhưng là yêu một người cũng không sai a! Y Liên tiểu thư, van cầu ngài! Van cầu ngài!”
“Cút! Ta không cần ngươi cầu xin tha thứ ——”
“Bốp bốp ——” Mộ Dung Thất Thất thấy cảnh tượng này, nhẹ nhàng mà vỗ lên tay .”Quả nhiên là chủ tớ tình thâm. Ngươi có lòng muốn cứu nàng, cần gì phải muốn dùng lời nói ác độc như vậy để thương tổn nàng chứ!”
Bị Mộ Dung Thất Thất nói ra ý định trong lòng mình, Di Sa đỏ mặt, vội vàng biện bạch cho mình: “Không phải! Ta là thật chán nàng! Y Liên, người nàng muốn giết là ta, hết thảy nàng ấy làm đều theo lời dặn của ta, nàng đừng làm khó nàng ấy!”
“Làm khó? Ha hả, ngươi không nói, ta cũng không có ý nghĩ như vậy, hiện tại ngươi nhắc tới rồi, ta còn thật muốn làm khó nàng.”
Mộ Dung Thất Thất đã mất kiên nhẫn nói chuyện với Di Sa, “Mạng của ngươi, vốn là chính là ngươi thiếu ta. Bỏ qua cho nàng, ta sẽ suy nghĩ, nhưng ngươi phải ăn viên thuốc này. Ngươi thiếu ta quá nhiều, ta không muốn ngươi chết quá thống khoái, đó là tiện nghi cho ngươi. Ăn viên thuốc này, ta nhìn ngươi từ từ chết ở trước mặt của ta ——”
“Tốt! Ta ăn!” Di Sa cười khổ một tiếng, nàng thật hận mình hận đến thấu xương.
“Công tử, đừng!” Hạ Tuyết muốn ngăn trở, lại bị Tô Mi cùng Tố Nguyệt bắt được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Di Sa ăn độc dược.
“Phốc ——” ở bên trong bộ ngực, giống như đè ép ngàn cân giống nhau, Di Sa cảm giác mình càng lúc càng khó thở, Mộ Dung Thất Thất ở trước mặtcũng dần dần trở nên mơ hồ. Di Sa ho khan hai tiếng, trong cổ họng sặc mùi máu tươi.
“Khụ khụ. . . . . .”
Thấy trong lòng bàn tay đỏ sẫm máu, Di Sa cười đến đặc biệt thoải mái: “Y Liên, có thể chết ở trong tay ngươi, ta cảm thấy rất vui vẻ. Nếu như thời gian có thể trở lại, có thể trở lại ban đầu, thật là tốt biết bao a!”
“Công tử, đừng a ——” nhìn sắc mặt Di Sa trắng bệch, miệng phun máu tươi, Hạ Tuyết tránh thoát tay Tô Mi cùng Tố Nguyệt, vọt tới bên cạnh Di Sa.”Công tử, làm sao chàng lại ngốc như vậy! Nàng không thương chàng, ta yêu chàng! Công tử, tại sao chàng không chịu nhìn ta một chút! Ta vẫn luôn ở bên cạnh chàngmaf!”
“Hạ Tuyết. . . . . .” Tầm mắt Di Sa bắt đầu trở nên mơ hồ, thấy không rõ lắm bộ dáng Hạ Tuyết, chỉ có thể đưa tay, đụng vào mặt Hạ Tuyết.”Nàng đi đi! Là ta có lỗi với Nàng! Nhưng trong lòng ta đã có Y Liên, không thể có nàng! Nàng đi đi. . . . . .”
“Đừng! Ta muốn phụng bồi công tử! Bất kể công tử đi chỗ nào, ta cũng muốn phụng bồi công tử!”
“Nữ nhân ngốc!” Di Sa cười, máu từ khóe miệng tuôn nhươi như suối. Thì ra tư vị của cái chết chính là như vậy! Để cho hắn từ từ chết, chảy khô máu trên người . . . . . . Y Liên, nàng hận ta đến thế, vẫn không chịu tha thứ cho ta sao?
Di Sa cảm thấy thân thể rét run, bộ ngực đau đớn càng ngày càng kịch liệt, đó là loại thống khổ khó có thể nói thành lời, dường như muốn cướp lấy mạng hắn bằng cách hút khô máu, làm tan xương trên người hắn.
“Y Liên. . . . . .” Di Sa nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất. Lúc này, hai mắt hắn đã không nhìn rõ, chỉ có thể nhìn đến một đoàn sương trắng, căn bản là nhìn không thấy tới bất kỳ vật gì.”Y Liên. . . . . . Ta chết, nàng có thể quên đi cừu hận. . . . . .”
“Y Liên. . . . . .”
Kêu vài tiếng, cũng không có người trả lời, Hạ Tuyết ở bên cạnh Di Sa thấp giọng nức nở, “Công tử, Y Liên tiểu thư đã đi rồi. . . . . .”
Đi? Nàng không phải là rất hận hắn, muốn tận mắt nhìn hắn từ từ chết đi sao? Tại sao đến lúc này, nàng lại không xem? Nhất định là bộ dáng hắn lúc này quá mức khó coi, cho không nhìn hắn sao?
Không biết qua bao lâu, trong ngực Hạ Tuyết, thân thể Di Sa dần dần lạnh như băng, “Công tử!” Hạ Tuyết khóc đến tê tâm liệt phế, nước mắt tích tách rơi lên trên mặt Di Sa, “Công tử, ngườii chờ, Hạ Tuyết lập tức tới cùng người! Công tử, Hạ Tuyết sẽ không để cho công tử cô đơn một mình xuống suối vàng!”
Hạ Tuyết suýt đâm chùy thủ vào bụng, một viên đá đánh rớt chủy thủ trong tay nàng.
Nhìn Mộ Dung Thất Thất trước mặt, trong mắt Hạ Tuyết hiện lên màu đỏ tươi.
“Ngươi trở lại làm cái gì? Ngươi có phải muốn nhìn đến hắn rốt cuộc đã chết hay chưa? Công tử đã chết! Hắn đã chết! Hiện tại ngươi hài lòng chưa? Ta chưa từng thấy qua nữ nhân ác như ngươi! Công tử rốt cuộc có cái gì sai? Lỗi duy nhất của hắn là đã yêu ngươi, người không nên yêu nữ nhân tâm địa sắt đá, máu lạnh như ngươi! Y Liên, ta hận ngươi! Ta thành quỷ cũng là sẽ không bỏ qua ngươi!”
Không đợi Hạ Tuyết bi phẫn hô xong, Tô Mi một quyền đánh vào cổ Hạ Tuyết. Hạ Tuyết ánh mắt sửng sốt, sau đó ôm Di Sa, chậm rãi ngã xuống. Mặc dù đến cuối cùng, tay nàng vẫn luôn ôm Di Sa thật chặt, một khắc cũng chưa từng buông lỏng.
“Tiểu thư, ngài nghĩ kỹ chưa? Thật, thả bọn họ? Nếu là thả hổ về núi, ngày sau có thể bị phiền toái.” Tố Nguyệt nhìn Hạ Tuyết cùng Di Sa trên mặt đất, nhẹ nói.
“Hạ Tuyết nói rất đúng, coi như là tích đức cho hài tử! Huống chi. . . . . . Vĩnh viễn về sau hắn cũng không nhớ được ta. Đưa bọn họ đi thôi!”
Chờ Hạ Tuyết tỉnh lại, phát hiện mình là ở một gian nhà dân , nàng không có chết? Nàng còn tưởng rằng nàng đã chết!
Bước xuống giường, Hạ Tuyết bỗng nhiên nghĩ tới một màn cuối cùng.”Công tử! Công tử!” Hạ Tuyết xông ra ngoài, nhưng thấy một thân ảnh quen thuộc ngồi ở.”Công tử ——” Hạ Tuyết có chút không tin mình ánh mắt, chờ đến gần, lại phát hiện người này chân chân thật thật, chính là Di Sa.
Lúc này, Di Sa đang tựa vào xe lăn, nhắm mắt lại. Vết máu trên khóe miệng đã khô, vết máu trên người cũng trở thành màu đen, xem ra, người chết đã lâu.”Công tử, công tử!” Thấy bộ dáng Di Sa như vậy, Hạ Tuyết khổ sở đến bất động, gục ở trên đùi Di Sa mà gào khóc!
“Công tử, là Hạ Tuyết không tốt, Hạ Tuyết không bảo vệ người tốt! Công tử, người đừng rời bỏ Hạ Tuyết có được hay không?”
Hạ Tuyết khóc đến thương tâm, bỗng nhiên một cái tay xoa mặt Hạ Tuyết, “Hạ Tuyết, ngươi khóc cái gì? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta đây thấy khó chịu?”
Nghe được thanh âm quen thuộc, Hạ Tuyết trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, trực tiếp ngây ngốc, lần nữa nhìn, Di Sa mở to mắt phải, đang nhìn nàng, điều này làm cho Hạ Tuyết cảm thấy thật bất khả tư nghị.
“Công tử, ngươi không có chết? Thật tốt quá! Công tử ngươi không có chết? !”
“Hạ Tuyết, ngươi nói vớ vẩn gì vậy? Ta vì sao phải chết?” Di Sa vẻ mặt khốn hoặc, chờ hắn đưa tay sờ khóe miệng, vừa thấy trên người vết máu, Di Sa kêu lên, “Đây là chuyện gì xảy ra? Ta cái gì chảy máu? Hạ Tuyết, nơi này là chỗ nào? Chúng ta tại sao ở chỗ này?”
Di Sa liên tiếp hỏi nhiều như vậy vấn đề, khiến cho Hạ Tuyết không biết nói từ đâu. Lúc này, trong lòng Hạ Tuyết nhóm lên đốm lửa hạnh phúc. Công tử của nàng không có chết, Di Sa còn sống!
Hạ Tuyết đoán không ra bọn họ tại sao ở địa phương xa lạ này, nhưng là nàng có thể xác định, Mộ Dung Thất Thất đã thả bọn họ.
“Công tử, là Y Liên tiểu thư, nàng. . . . . .”
“Y Liên? Y Liên là ai?” Nghe tên, Di Sa chân mày cau lại, “Hạ Tuyết, ta hỏi ngươi, tại sao chúng ta ở đây, ngươi nói người không liên quan làm cái gì?”
Di Sa trả lời, khiến cho Hạ Tuyết hoàn toàn u mê, “Công tử, ngươi không nhớ rõ Y Liên tiểu thư sao?”
“Không nhận ra.” Di Sa lắc đầu, “Người này rất quan trọng sao?”
“Không, không trọng yếu, nàng không sao ——” Hạ Tuyết dùng sức cắn môi, cố nén mắt nước mắt. Nàng rốt cuộc hiểu rõ nguyên do rồi, Mộ Dung Thất Thất buông tha bọn họ, lại làm cho Di Sa vĩnh viễn quên mất nàng. Có lẽ, đây đối với hai người bọn họ mà nói, mới là nhất kết quả tốt!
“Công tử, người đói bụng hay không? Ta nấu cơm cho người!” Hạ Tuyết xoa xoa khóe mắt, trong lòng một trận kích động. Lúc trước nàng hận Mộ Dung Thất Thất chiếm cứ lòng Di Sa, hiện tại nàng lại tràn đầy cảm kích với tấm lòng bao dung vô bờ bến của nàng ấy. Mộ Dung Thất Thất chẳng những cho Di Sa cuộc sống mới, cũng cho nàng bắt đầu mới!
“Đói bụng, Hạ Tuyết, ta muốn ăn cơm. . . . . .”
“Tốt! Công tử chờ ta một chút.!” Hạ Tuyết cao hứng đi phòng bếp, Di Sa đẩy xe lăn đi theo nàng, chờ nấu xong, đặt ở trước mặt Di Sa, Di Sa thế nhưng không cầm chiếc đũa, nhìn Hạ Tuyết.
“Công tử thật là, càng lúc càng giống tiểu hài tử rồi!” Hạ Tuyết ngoài miệng mặc dù oán giận, trong lòng cũng rất ngọt. Bất kể Di Sa là cái dạng gì, chỉ cần hắn có thể quên Mộ Dung Thất Thất, mặc dù hắn biến thành kẻ ngu, nàng nguyện ý phụng bồi hắn!
Tô Mi nhìn hai người trong viện, chậm rãi lui ra. Khi nàng trở lại Dân Châu thành, nói chuyện về Di Sa cùng Hạ Tuyết cho Mộ Dung Thất Thất nghe, Mộ Dung Thất Thất thở dài.
“Tiểu thư, ngươi không vui sao? Nếu như không vui, thuộc hạ đi giết bọn họ!”
“Không cần.” Nghe Tô Mi nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất lắc đầu, “Tựa như nhớ lại, kiếp trước hắn nợ ta một mạng, lúc trước hắn ăn vào độc dược, đã chết một hồi, cũng là trả nghĩa phụ mạng, huống chi ăn thuốc của ta, tâm trí dần dần thoái hóa, cuối cùng trở thành hài đồng ngây th, không có năng lực thương tổn người. Ta cùng hắn sau này không ai thiếu nợ ai!”
Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, nhìn bầu trời xa xôi. Nghĩa phụ, ta làm như vậy, rốt cuộc có đúng hay không? Mặc dù ta rất muốn giết hắn rồi báo thù cho ngươi, nhưng là, ở trên trời , người cũng không hi vọng chúng ta tự giết lẫn nhau đúng không?
Xử lý chuyện cuar Di Sa xong, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy trầm muộn đặt ở ngực hoàn toàn buông lỏng. Di Sa đã thành như vậy, có Hạ Tuyết trung thành theo ở bên cạnh, bọn họ hẳn sẽ có bắt đầu mới.
Không có nguy hiểm, cũng không còn ân oán tình cừu, tối hôm đó Mộ Dung Thất Thất ngủ rất sớm, cũng ngủ rất sâu.
Ban đêm, rất an tĩnh, ánh trăng màu bạc xuyên thấu qua khung cửa, chiếu ở trên người Mộ Dung Thất Thất, vì nàng độ lên một tầng hào quang.
“Người nào?” Nửa đêm Tố Nguyệt nghe đươc có người nhích tới gần, vội vàng đi ra ngoài xem xét, nhìn thấy người dưới ánh trăng, Tố Nguyệt vô cùng kinh ngạc, “Cô. . . . . . Cô gia? !”
Phượng Thương không phải là ở Nam Phương cách ngàn dặm sao? Tại sao Phượng Thương lại xuất hiện ở chỗ này? Kinh ngạc qua đi, Tố Nguyệt đặc biệt kích động, vừa định đi bẩm báo cho Mộ Dung Thất Thất, lại bị Phượng thương ngăn lại.
“Suỵt!” Bộ dáng Phượng Thương nhìn có chút phong trần, một đầu tóc hỗn loạn, cũng không có thế mà dung mạo của hắn giảm ngược lại tăng thêm một tia anh khí.”Khanh Khanh đâu?”
“Tiểu thư đã ngủ ——”
“Ta biết rồi, để cho ta tới! Ngươi đi nghỉ ngơi đi!”
Phượng Thương rón rén đi vào trong phòng, khi nhìn thấy người làm cho mình tâm hồn không yên trên giường, Phượng Thương nhịn không muốn hôn nàng. Chẳng qua thấy Mộ Dung Thất Thất ngủ được ngon như vậy, Phượng Thương cẩn thận từng chút cởi xuống khôi giáp, lại cẩn thận cẩn thận đi tới bên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.