Quỷ Vương Tái Sinh: Ai Dám Động Đến Hoàng Hậu?
Chương 44: Lai Châu Thành
Mèo Cưỡi Sao Chổi
18/05/2021
Nữ nhân kia tên Hạ Ly, nàng vừa được Phượng Dạ cứu, nàng đã vô cùng hâm mộ hắn, sau đó ngỏ lời muốn cùng hai người họ đi chung đường.
Phượng Dạ chưa kịp để nàng nói hết câu, hắn đã cắt ngang, “ Không được, ta cấm đấy, tự do rồi thì lượn đi ” .
Mộ Diệp gượng gạo cười, dù sao Phượng Dạ cũng nói đúng. Cái này vạn phần không thể đi chung . . .
“ Vậy tiểu nữ cáo từ hai công tử nha, công tử tốt bụng quá cơ, về sau gặp lại, tiểu nữ dù cho có giao cả cái mạng cũng báo đáp ” .
“ Miễn đi ” .
Phượng Dạ vừa nói vừa kéo tay Mộ Diệp đi, Mộ Diệp cũng lơ ngơ đi theo hắn. Dù sao từ khi xuất cung đến giờ, y cũng vô dụng sẵn rồi.
“ Phượng Dạ ” .
Mộ Diệp nhỏ tiếng gọi, Phượng Dạ liền hừ mạnh một tiếng, giận dỗi chồng thêm giận dỗi, lần này nhất quyết không thèm để ý y nữa! Lúc nào cũng ép hắn làm chuyện hắn không muốn chút nào.
Mộ Diệp thấy vậy, trong tâm hơi loạn. Hay là Phượng Dạ chán ghét y bỗng nhiên phiền nhiễu rồi?
“ Phượng Dạ, đệ hối hận rồi sao? ” .
Mộ Diệp bỗng nhiên nói những lời này khiến cho hắn đã bực tức càng thêm nóng giận. Hắn cũng không phải Phượng Huyền đâu! Hắn từ nhỏ tới tận bây giờ gặp được y đều chưa từng hối hận. Dù cho có từng bị mẫu hậu hắn quát nạt không thôi, thậm chí nhốt hắn lại năm năm giáo huấn, hắn cũng không biết hai từ hối hận là gì.
“ Không có, cũng không bao giờ có đâu ” .
Mộ Diệp mỉm cười, quyết định không nói nữa.
__
Phượng Dạ dắt Mộ Diệp vào trong một khách điếm, hắn vào trước, sau đó tìm tiểu nhị mướn phòng. Đem Mộ Diệp đặt lên giường, ra lệnh y mau mau nghỉ ngơi, đến giờ cơm hắn sẽ gọi dậy.
Mộ Diệp nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Phượng Dạ, y thất thần kéo kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng, “ Đệ không nghỉ à? ”
“ Đương nhiên là nghỉ, ta sẽ nằm trên ghế trông huynh, huynh cứ yên tâm mà ngủ đi ” . Phượng Dạ vừa nói vừa véo nhẹ mũi Mộ Diệp. Mộ Diệp không yên tâm hắn, lúc ở trên thuyền hắn đã nhường giường cho y, khiến cho hắn khó ngủ rồi. Hiện tại lại một lần nữa ủy khuất hắn thì thật không phải.
Hơn nữa giường cũng rất rộng mà, bốn người nằm cũng vừa . . .
“ Hay là đệ cũng lên giường ngủ đi ” .
Mộ Diệp còn nghĩ sau khi y nói xong, Phượng Dạ sẽ khách sáo từ chối y, nhưng y không ngờ hai mắt hắn sáng lên, sau đó vội vàng leo lên giường ôm lấy y, dường như sợ y sẽ đổi ý.
“ Ầu . . . ” — Thật giống như chính mình bị lừa . . .
Nhưng Phượng Dạ ngủ cũng không mấy yên, hắn chùm chăn kín người Mộ Diệp, chỉ để y hở ra cái mũi với mắt. Mộ Diệp cau mày, y cũng không phải là lạnh đến thế đâu, y lớn rồi, nào cần phải như vậy . . .?
“ Ai, cả đường đều lạnh quá đi, tại huynh đấy, đang yên đang lành thì dừng chân lại quản chuyện đâu đâu, nếu như nhanh một chút liền có thể bớt lạnh rồi ” .
Phượng Dạ trước khi ngủ còn không yên, lôi chuyện cũ ra giáo huấn Mộ Diệp.
Mộ Diệp nhíu mày, đáp lại hắn, “ Làm chuyện tốt mà đệ còn nhỏ nhen kể lể sao? Như vậy không tốt chút nào ”
“ Đúng đúng, ta cái gì cũng không tốt, vậy nên ngày nào cũng nhận báo ứng rồi, không cần huynh nhắc ” Phượng Dạ hừ nhẹ một tiếng, nhắm mắt ngủ.
Mộ Diệp còn không yên câu cuối kia của Phượng Dạ. Này là ý gì? Sao lại nói mỗi ngày đều nhận báo ứng?
Mộ Diệp nhìn chằm chằm Phượng Dạ, rốt cuộc vẫn không hiểu kia là ý gì . . . Tò mò đến mức ngủ không nổi.
Nhưng một khắc sau, Mộ Diệp đã ngủ say rồi.
Phượng Dạ hé mắt, thấy Mộ Diệp đã ngủ, hắn mới ngồi dậy, tiện tay sửa lại chăn cho y.
Cảm giác yên bình này rất lâu rồi chưa từng được trải qua. Mỗi ngày đều cô độc đã thành thói quen, lại không chấp nhận được ai khác ngoài y ở bên cạnh, khăng khăng điểm chỉ riêng mình y. Thế này, hoá ra trong lòng từ rất lâu rồi, Mộ Diệp chính là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế y.
Chính vì không một ai cả, vậy nên mới dốc sức giành lại y như thế.
Nhưng rốt cuộc chính hắn cũng không thể hiểu nổi. Vì sao Mộ Diệp bỗng nhiên lại không thích hắn nữa? Rõ ràng đã hứa nếu như được Mộ tướng quân đồng ý, y sẽ gả cho hắn mà. Vì sao chớp mắt đã đi cùng với người khác?
Thật nực cười biết bao nhiêu, cũng có thể mấy năm trước, y đồng ý là do tùy tiện nói đi, còn hắn là kẻ ngu ngốc, tưởng rằng y đang nói thật.
Trào phúng nhếch môi cười, Phượng Dạ rời giường.
Hiện tại đang là ban trưa, người đi đường không nhiều, quanh quẩn sạp hàng cũng chỉ có vài cái. Phượng Dạ đi loanh quanh chọn đồ ăn một hồi, cuối cùng tia mắt thế nào lại để ý đến một cái trâm cuối gian.
Cái trâm này vô cùng tinh xảo, lại có phần thanh nhã. Vô tình thế nào lại thật hợp với Mộ Diệp. Phượng Dạ nghĩ ngợi một hồi, nhưng trước giờ Mộ Diệp ngoài đeo vòng tên kia tặng thì chưa từng mang theo vật gì ngoài thân, cũng không biết cái này mua về có bị y ném đi hay miễn cưỡng tiếp nhận không.
Đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn chọn mua về, dù sao tiếp nhận hay không cũng được, có người ở bên cạnh là tốt rồi.
Phượng Dạ chưa kịp để nàng nói hết câu, hắn đã cắt ngang, “ Không được, ta cấm đấy, tự do rồi thì lượn đi ” .
Mộ Diệp gượng gạo cười, dù sao Phượng Dạ cũng nói đúng. Cái này vạn phần không thể đi chung . . .
“ Vậy tiểu nữ cáo từ hai công tử nha, công tử tốt bụng quá cơ, về sau gặp lại, tiểu nữ dù cho có giao cả cái mạng cũng báo đáp ” .
“ Miễn đi ” .
Phượng Dạ vừa nói vừa kéo tay Mộ Diệp đi, Mộ Diệp cũng lơ ngơ đi theo hắn. Dù sao từ khi xuất cung đến giờ, y cũng vô dụng sẵn rồi.
“ Phượng Dạ ” .
Mộ Diệp nhỏ tiếng gọi, Phượng Dạ liền hừ mạnh một tiếng, giận dỗi chồng thêm giận dỗi, lần này nhất quyết không thèm để ý y nữa! Lúc nào cũng ép hắn làm chuyện hắn không muốn chút nào.
Mộ Diệp thấy vậy, trong tâm hơi loạn. Hay là Phượng Dạ chán ghét y bỗng nhiên phiền nhiễu rồi?
“ Phượng Dạ, đệ hối hận rồi sao? ” .
Mộ Diệp bỗng nhiên nói những lời này khiến cho hắn đã bực tức càng thêm nóng giận. Hắn cũng không phải Phượng Huyền đâu! Hắn từ nhỏ tới tận bây giờ gặp được y đều chưa từng hối hận. Dù cho có từng bị mẫu hậu hắn quát nạt không thôi, thậm chí nhốt hắn lại năm năm giáo huấn, hắn cũng không biết hai từ hối hận là gì.
“ Không có, cũng không bao giờ có đâu ” .
Mộ Diệp mỉm cười, quyết định không nói nữa.
__
Phượng Dạ dắt Mộ Diệp vào trong một khách điếm, hắn vào trước, sau đó tìm tiểu nhị mướn phòng. Đem Mộ Diệp đặt lên giường, ra lệnh y mau mau nghỉ ngơi, đến giờ cơm hắn sẽ gọi dậy.
Mộ Diệp nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Phượng Dạ, y thất thần kéo kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng, “ Đệ không nghỉ à? ”
“ Đương nhiên là nghỉ, ta sẽ nằm trên ghế trông huynh, huynh cứ yên tâm mà ngủ đi ” . Phượng Dạ vừa nói vừa véo nhẹ mũi Mộ Diệp. Mộ Diệp không yên tâm hắn, lúc ở trên thuyền hắn đã nhường giường cho y, khiến cho hắn khó ngủ rồi. Hiện tại lại một lần nữa ủy khuất hắn thì thật không phải.
Hơn nữa giường cũng rất rộng mà, bốn người nằm cũng vừa . . .
“ Hay là đệ cũng lên giường ngủ đi ” .
Mộ Diệp còn nghĩ sau khi y nói xong, Phượng Dạ sẽ khách sáo từ chối y, nhưng y không ngờ hai mắt hắn sáng lên, sau đó vội vàng leo lên giường ôm lấy y, dường như sợ y sẽ đổi ý.
“ Ầu . . . ” — Thật giống như chính mình bị lừa . . .
Nhưng Phượng Dạ ngủ cũng không mấy yên, hắn chùm chăn kín người Mộ Diệp, chỉ để y hở ra cái mũi với mắt. Mộ Diệp cau mày, y cũng không phải là lạnh đến thế đâu, y lớn rồi, nào cần phải như vậy . . .?
“ Ai, cả đường đều lạnh quá đi, tại huynh đấy, đang yên đang lành thì dừng chân lại quản chuyện đâu đâu, nếu như nhanh một chút liền có thể bớt lạnh rồi ” .
Phượng Dạ trước khi ngủ còn không yên, lôi chuyện cũ ra giáo huấn Mộ Diệp.
Mộ Diệp nhíu mày, đáp lại hắn, “ Làm chuyện tốt mà đệ còn nhỏ nhen kể lể sao? Như vậy không tốt chút nào ”
“ Đúng đúng, ta cái gì cũng không tốt, vậy nên ngày nào cũng nhận báo ứng rồi, không cần huynh nhắc ” Phượng Dạ hừ nhẹ một tiếng, nhắm mắt ngủ.
Mộ Diệp còn không yên câu cuối kia của Phượng Dạ. Này là ý gì? Sao lại nói mỗi ngày đều nhận báo ứng?
Mộ Diệp nhìn chằm chằm Phượng Dạ, rốt cuộc vẫn không hiểu kia là ý gì . . . Tò mò đến mức ngủ không nổi.
Nhưng một khắc sau, Mộ Diệp đã ngủ say rồi.
Phượng Dạ hé mắt, thấy Mộ Diệp đã ngủ, hắn mới ngồi dậy, tiện tay sửa lại chăn cho y.
Cảm giác yên bình này rất lâu rồi chưa từng được trải qua. Mỗi ngày đều cô độc đã thành thói quen, lại không chấp nhận được ai khác ngoài y ở bên cạnh, khăng khăng điểm chỉ riêng mình y. Thế này, hoá ra trong lòng từ rất lâu rồi, Mộ Diệp chính là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế y.
Chính vì không một ai cả, vậy nên mới dốc sức giành lại y như thế.
Nhưng rốt cuộc chính hắn cũng không thể hiểu nổi. Vì sao Mộ Diệp bỗng nhiên lại không thích hắn nữa? Rõ ràng đã hứa nếu như được Mộ tướng quân đồng ý, y sẽ gả cho hắn mà. Vì sao chớp mắt đã đi cùng với người khác?
Thật nực cười biết bao nhiêu, cũng có thể mấy năm trước, y đồng ý là do tùy tiện nói đi, còn hắn là kẻ ngu ngốc, tưởng rằng y đang nói thật.
Trào phúng nhếch môi cười, Phượng Dạ rời giường.
Hiện tại đang là ban trưa, người đi đường không nhiều, quanh quẩn sạp hàng cũng chỉ có vài cái. Phượng Dạ đi loanh quanh chọn đồ ăn một hồi, cuối cùng tia mắt thế nào lại để ý đến một cái trâm cuối gian.
Cái trâm này vô cùng tinh xảo, lại có phần thanh nhã. Vô tình thế nào lại thật hợp với Mộ Diệp. Phượng Dạ nghĩ ngợi một hồi, nhưng trước giờ Mộ Diệp ngoài đeo vòng tên kia tặng thì chưa từng mang theo vật gì ngoài thân, cũng không biết cái này mua về có bị y ném đi hay miễn cưỡng tiếp nhận không.
Đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn chọn mua về, dù sao tiếp nhận hay không cũng được, có người ở bên cạnh là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.