Quỷ Vương Thích Sủng Tiểu Độc Phi Nghịch Thiên
Chương 84: Tư Đồ Kiệt Rời Đi
Cửu Quân
28/05/2023
“Ngươi thật không biết Du Long trận pháp tu luyện như thế nào?” Lão giả híp mắt, tiếp tục truy vấn, đáy mắt lóe lên tia sáng, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu Tư Đồ Kiệt nói dối hay không.
“Trừ bỏ biết ta chính là mắt trận, có thể phụ trợ loại trận pháp cỡ nhỏ, mặt khác một mực không biết.” Tư Đồ Kiệt bình tĩnh mà trả lời.
Mọi người nhụt chí, xem ra chạy không công một chuyến, Tư Đồ tiểu vương gia này cũng thật là, quá rác rưởi, nếu là cường giả lợi hại, như thế nào cũng có thể ngộ ra bảy tám phần.
“Nhưng mà, nếu Quỷ Vương Ma Tôn trong miệng các ngươi lợi hại như vậy, hỏi hắn chẳng phải là càng trực tiếp?” Ánh mắt chợt tắt, Tư Đồ Kiệt hỏi lại.
Mọi người dáng vẻ như nhìn kẻ ngốc, hỏi Quỷ Vương Ma Tôn?
Ngại mệnh không đủ dài đi.
Cuối cùng đoàn người bất lực trở về, vị lão giả Đông Thịnh kia thì mượn cớ ở lại, bên ngoài là chiếu cố công chúa điện hạ, kỳ thật là âm thầm quan sát Tư Đồ Kiệt.
Ông ta cũng không tin Quỷ Vương Ma Tôn sẽ vô duyên vô cớ phong ấn mắt trận Du Long trận ở trong thân thể hắn, nói không chừng còn có bí ẩn nào đó không thể biết.
“Nhàn Vương điện hạ, Thiên Thiên đưa ngươi trở về đi, chuyện hôm nay, hy vọng điện hạ không cần đặt ở trong lòng.” Thủy Thiên Thiên đứng ở trước mặt Tư Đồ Kiệt, dịu dàng nói.
Một đôi mắt đẹp dính ở trên người hắn, trong mắt chứa mong đợi.
“Không cần!” Tư Đồ Kiệt lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt.
“Có phải điện hạ có ý kiến gì với Thiên Thiên hay không, ta biết chuyện hôm nay khả năng sẽ làm Nhàn Vương điện hạ khó chịu……”
“Không liên quan đến ngươi, còn có, ta không quen người khác tới gần, xin công chúa bảo trì một khoảng cách với ta.” Tư Đồ Kiệt không chút lưu tình mà đả kích, sắc mặt Thủy Thiên Thiên đối diện nháy mắt tái nhợt vài phần.
Tuyệt tình lạnh nhạt như thế, thậm chí ngay cả một chút mặt mũi đều không lưu.
Thủy Thiên Thiên lớn như vậy, vẫn là lần đầu đụng tới, càng không chiếm được, càng không cam lòng.
“Đã biết, về sau Thiên Thiên sẽ chú ý.” Thủy Thiên Thiên lộ ra thái độ thương tâm, thân thể mềm mại khẽ run, xoay người rời đi.
Một mặt mảnh mai như thế, nam nhân bình thường đã sớm không đành lòng lên tiếng gọi lại, chỉ tiếc, Tư Đồ tiểu vương gia cũng không phải là người khác.
Đưa Tư Đồ Kiệt trở về hậu viện, Nam Cung Ly lại đi Luyện Đan đường.
Hồi lâu không thấy, các sư huynh một đám nhiệt tình mà đi lên đón.
“Thật khó đến, tiểu sư muội nhưng nghĩ đến những sư huynh chúng ta này.” Vị sư huynh nào đó bĩu môi, có chút thương tâm nói, từ khi tiểu sư muội trở về từ Mê Tung trận, đã không có tới qua.
“Ha ha, lần này tiểu sư muội dẫn dắt lớp 22 nhưng xem như đại tỏa hào quang, chúng ta đều đi xem, đặc biệt là Tư Đồ tiểu vương gia, thật nhìn không ra thì ra hắn còn có bản lĩnh này.”
“……”
Nam Cung Ly gật gật đầu, khách sáo một phen với mọi người, đơn giản mà giao lưu một chút.
“Lần này ngươi lại đây, hẳn không đơn giản chỉ là luyện đan đi?” Đại sư huynh Phỉ Mặc mặc một bộ áo bào đen, ánh mắt tuấn lãng soái khí híp lại, nhìn Nam Cung Ly nói.
“Ta là tới tìm sư phụ lão nhân gia ông.” Nam Cung Ly sờ sờ cái mũi, nàng có biểu hiện đến rõ ràng như vậy sao, đại sư huynh này, cả ngày âm dương quái khí, thấy như thế nào đều cảm thấy hắn nhìn mình không vừa mắt.
“Không khéo, gần đây Đan lão ông ra cửa, còn không biết khi nào mới có thể trở về, tiểu sư muội ngươi có việc gấp?” Nghe nói Nam Cung Ly không phải là tới xem bọn họ, cũng không phải là tới luyện đan, trên mặt mọi người lộ ra thất vọng nho nhỏ, cho rằng nàng tìm Đan lão có chuyện quan trọng gì, không khỏi quan tâm nói.
“Thôi, nếu lão nhân gia ông trở về, phiền toái chư vị sư huynh thông báo một tiếng, đúng rồi, Mê Tung trận rèn luyện lần này, như thế nào không thấy được các ngươi?” Nam Cung Ly xua xua tay, vốn là chuẩn bị lại đây hỏi Đan lão một chút xem có nhận thức Quỷ Vương Ma Tôn kia hay không.
Nếu không ở, chờ lần sau cũng được.
“Lâm thời hủy bỏ.”
Nam Cung Ly chỉ coi là bọn hắn có chuyện gì chậm trễ, cũng không hỏi nhiều.
Nếu tới Luyện Đan đường, đơn giản cũng lười trở về, vừa lúc ngọn lửa trong cơ thể yêu cầu lại củng cố một chút, mặt khác thừa dịp trong khoảng thời gian này luyện chế một chút độc dược.
Cửa đá dày nặng ngăn cách phòng luyện đan với bên ngoài, chung quanh nháy mắt yên lặng xuống.
Nam Cung Ly lắc mình đi vào Thông Thiên Tháp, nhìn quanh bốn phía, chỉ cảm thấy hết sức an tĩnh, trước kia vào lúc này, nàng luyện đan, Cung Vu sẽ ở một bên yên lặng nhìn, hiện giờ, toàn bộ Thông Thiên Tháp trống rỗng chỉ còn một mình nàng.
“Cũng không biết hiện tại hắn thế nào?” Nam Cung Ly lẩm bẩm, nếu không phải mượn dùng lực linh hồn của Cung Vu, ở đầu đường đông thành lần trước đã bị lão tặc Lăng Khôn đả thương, sống hay chết còn chưa biết.
Phát hiện không đến hơi thở của hắn, Nam Cung Ly từ bỏ, chuyên tâm luyện đan.
Nhoáng cái, năm ngày qua đi, chờ đến khi Nam Cung Ly đi ra từ phòng luyện đan, đã là năm ngày sau.
Thời gian năm ngày, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, đặc biệt là loại thời khắc mấu chốt này, cũng đủ thay đổi chuyện nào đó.
“Tiểu sư muội, ngươi nhưng đã ra rồi!” Cửa đá mở ra, các sư huynh bỗng nhiên cả kinh, một đám nôn nóng mà đi lên đón.
Lại không xuất quan, bọn họ đều tính toán mạnh mẽ xông vào.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nam Cung Ly nhíu mày, thấy vẻ mặt bọn họ vội vàng, theo bản năng cảm thấy đã xảy ra chuyện gì.
“Ôi, mau trở về Thiên Phú Viên đi, không đúng, lúc này phỏng chừng tiểu vương gia bọn họ đều đã đi rồi, mau, nhanh chóng đuổi theo đi.” Một người sư huynh thúc giục nói.
Nam Cung Ly mặt đầy mờ mịt, chỉ cảm thấy không thể hiểu được, nàng chỉ ở trong Thông Thiên Tháp luyện chế một lò độc đan, có thể phát sinh chuyện gì?
Đắm chìm ở trong luyện đan nàng căn bản không biết một lò độc đan này ước chừng mất năm ngày, có lẽ bởi vì nội diễm tinh tiến, khi luyện chế, lực linh hồn không chỉ không có hiện tượng hư thoát, ngược lại lực tinh thần đề cao rất nhiều, thậm chí ngay cả một chút đói khát đều không cảm thấy.
Cũng khó trách nàng không biết thời gian biến hóa.
“Có thể nói cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?” Nhắc tới Tư Đồ Kiệt, trong lòng hơi hơi căng thẳng.
“Tư Đồ quốc chủ và đế quân Đông Thịnh cũng không biết nghĩ như thế nào, không chỉ huỷ bỏ danh hiệu Vương phi của ngươi, còn hứa gả Thủy Thiên Thiên cho tiểu vương gia, hiện tại……” Hiện tại tiểu sư muội đã không phải là Nhàn Vương phi.
Nói trắng ra chút, nàng bị hưu!
Nghe xong, cả người Nam Cung Ly sững sờ ở tại chỗ, hoàn toàn không dự đoán được sẽ là việc này, a, nàng bị hưu bỏ?
Nam Cung Ly ngược lại cười, bỗng nhiên nghĩ đến Tư Đồ Kiệt đã từng hứa hẹn với mình: “Ngày sau, ta định trả lại ngươi một hôn lễ xa hoa náo nhiệt!”
Hiện tại xem ra, thật là buồn cười.
Lấy sự hiểu biết của nàng đối với Tư Đồ Kiệt, tuyệt làm không ra loại chuyện hối hôn hưu thê này, rốt cuộc ước định lúc trước của bọn họ là dễ tụ dễ tán, chỉ cần một câu, nàng sẽ rời đi đến sạch sẽ.
Tổng hợp đủ loại xem ra, nhất định lại là Tư Đồ quốc chủ làm cuồng vọng tự đại lại thất tín bội nghĩa kia.
Trước kia hối hôn cũng thôi, rốt cuộc lúc ấy mình xác thật là một phế vật, hiện giờ chẳng những có thực lực, còn nhận Đan lão làm sư, Tư Đồ Lãnh hắn thật đúng là dám đắc tội.
Chờ đến khi Nam Cung Ly theo các sư huynh ra khỏi Luyện Đan đường, dọc theo đường đi không ít người nhìn lại đây, chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, nhỏ giọng nghị luận.
“Không nghĩ tới ngay cả đồ đệ của Đan lão đều sẽ bị hưu bỏ, quá điên cuồng.”
“Ngươi biết cái gì, Thủy Thiên Thiên người ta chính là công chúa Đông Thịnh đế quốc, đế quân Đông Thịnh vô cùng sủng, làm nàng gả thấp cho Nhàn Vương làm Nhàn Vương phi, đó là coi trọng Tư Đồ quốc.”
“Đúng vậy, Tư Đồ vương quốc lại trâu bò, rốt cuộc cũng chỉ là một vương quốc mà thôi, Đông Thịnh chính là một trong năm đại đế quốc, so với một vương quốc nho nhỏ, không biết cường đại hơn bao nhiêu lần.”
“Cũng không biết vị công chúa Thiên Thiên kia nhìn trúng tiểu vương gia ở điểm nào, còn không phải là lộ cái mặt ở trên lớp tái sao, lại lợi hại như thế nào, còn không phải một kẻ chân tàn phế.”
“……”
Làm lơ mọi người thổn thức cảm thán, Nam Cung Ly lập tức chạy đến ngoài cửa lớn học viện.
Chờ đến khi đuổi tới, lại thấy cửa viện vây đầy người, bốn điện phong vân đứng ở vị trí rõ ràng nhất, thấy nàng, biểu tình khác nhau.
Ánh mắt Nam Diệp Phong bi thương, trên mặt như là tức giận lại như là không cam lòng.
Ở một bên khóe môi Tư Đồ Khiếu dương lên độ cong nghiền ngẫm, có chút ý vị vui sướng khi người gặp họa.
“Tiểu sư muội, mau, bọn họ lập tức muốn rời đi.” Một vị sư huynh hô nhỏ, trên quan đạo ngoài học viện, mười hai chiếc xe ngựa xa hoa, trước sau có trọng binh gác, chỉnh thể khí thế uy nghiêm, làm người không thể tới gần.
Tư Đồ Kiệt ngồi ở trên xe lăn, giằng co không chịu lên xe ngựa, vừa quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Nam Cung Ly trong đám người.
Mắt lam sâu thẳm nháy mắt sáng ngời, giống như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, lộng lẫy loá mắt, cứ như vậy cách không nhìn nhau, trong mắt bao hàm quá nhiều thứ.
“Tiểu vương gia, không nên ép chúng ta ra tay!” Binh lính bên cạnh thúc giục nói.
Trong mắt Tư Đồ Kiệt hiện lên không kiên nhẫn rõ ràng, quát khẽ một tiếng, không nỡ mà liếc mắt nhìn lại Nam Cung Ly một cái.
“Chờ ta!” Hơi há mồm, không tiếng động mà phun ra hai chữ, cuối cùng tùy ý những người đó nâng lên phía trên xe ngựa.
Trong nháy mắt kia, Nam Cung Ly rõ ràng thấy được hai vai hắn rũ xuống, thân hình đơn bạc hiu quạnh, có vẻ cô tịch bất đắc dĩ.
Hai tròng mắt hung hăng run lên, khóe mắt lên men, một cảm xúc xa lạ dâng lên trong lồng ngực.
Không cam lòng, lại thân bất do kỷ như vậy!
Trên một chiếc xe ngựa trong đó, Thủy Thiên Thiên mặc váy áo hoa lệ, trang dung tinh xảo hoa mỹ bỗng nhiên ló đầu ra, nhìn về phía Nam Cung Ly, khóe môi dương lên, lộ ra nụ cười khiêu khích.
Chỉ một giây, nếu không cẩn thận quan sát căn bản phát hiện không được.
Mọi người vây xem ồn ào, các loại hâm mộ.
Tư Đồ tiểu vương gia kia, vận khí quả thực quá tốt, một phế vật như vậy cũng có thể cưới mỹ nhân như công chúa Thiên Thiên, thật là làm người đố kỵ.
“Tiểu sư muội, mau, lại không đi lên, bọn họ sẽ thật sự đi rồi.” Thấy Nam Cung Ly đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, các sư huynh nóng nảy.
“Chính hắn cũng không cam nguyện.” Lam Hạo Vũ đi tới, thấy cảm xúc nàng không tốt, an ủi nói.
Đúng vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn là thỏa hiệp.
Nam Cung Ly đứng lặng thật lâu, ánh mắt trống rỗng mê mang, thẳng đến tay phải bị một tay nhỏ bụ bẫm nắm lấy, lúc này mới hoàn hồn.
“Nhị tỷ!” Đôi mắt đen mã não của Nam Cung Huyền Ngọc lập loè sáng ngời tràn đầy vẻ lo lắng: “Tỷ phu không ở, còn có Ngọc Nhi.”
Hắn muốn biến thành nam tử hán, không để bất luận kẻ nào bắt nạt nhị tỷ.
“Ngoan, chúng ta trở về đi.” Ánh mắt Nam Cung Ly mềm nhũn, khí lạnh cả người tiêu tán không ít, nắm tay tiểu gia hỏa, đi tới hậu viện Thiên Phú Viên.
Có lẽ, nàng nên sửa sang lại suy nghĩ một chút.
Thẳng đến một cái chớp mắt vừa rồi kia, mới kinh ngạc phát hiện phân lượng Tư Đồ Kiệt ở trong lòng mình, này tất cả, xa xa vượt qua dự định……
Chuyện Nam Cung Ly bị hưu bỏ truyền khắp toàn bộ Đông Khải thành thậm chí toàn bộ Tư Đồ vương quốc, nói ngắn lại, nàng lại lần nữa phát hỏa (hot, nổi tiếng).
Mặc kệ bên ngoài nghị luận như thế nào, Nam Cung Ly cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, vẫn luôn ngốc ở bên trong hậu viện, cự tuyệt gặp bất luận kẻ nào.
Khác với suy sút trong tưởng tượng của người khác, Nam Cung Ly nắm chặt tất cả thời gian có thể nắm chặt, nỗ lực tu luyện.
Chuyện lần này gõ vang lên chuông cảnh báo cho nàng, làm nàng thật sâu mà nhận thức thế giới tàn khốc và bá đạo này.
Cho dù nàng là nhị tiểu thư được Nam Cung gia tộc sủng ái lại như thế nào, cho dù nàng là đồ đệ của Đan lão, cũng không thay đổi được sự thật nàng vẫn rất nhỏ yếu.
Giống như Tư Đồ Kiệt không cam lòng cùng không thể làm gì, cái loại cảm giác vận mệnh bị người khác nắm trong tay này thật mẹ nó khó chịu.
Chỉ có biến cường, mới có thể thay đổi tất cả……
“Trừ bỏ biết ta chính là mắt trận, có thể phụ trợ loại trận pháp cỡ nhỏ, mặt khác một mực không biết.” Tư Đồ Kiệt bình tĩnh mà trả lời.
Mọi người nhụt chí, xem ra chạy không công một chuyến, Tư Đồ tiểu vương gia này cũng thật là, quá rác rưởi, nếu là cường giả lợi hại, như thế nào cũng có thể ngộ ra bảy tám phần.
“Nhưng mà, nếu Quỷ Vương Ma Tôn trong miệng các ngươi lợi hại như vậy, hỏi hắn chẳng phải là càng trực tiếp?” Ánh mắt chợt tắt, Tư Đồ Kiệt hỏi lại.
Mọi người dáng vẻ như nhìn kẻ ngốc, hỏi Quỷ Vương Ma Tôn?
Ngại mệnh không đủ dài đi.
Cuối cùng đoàn người bất lực trở về, vị lão giả Đông Thịnh kia thì mượn cớ ở lại, bên ngoài là chiếu cố công chúa điện hạ, kỳ thật là âm thầm quan sát Tư Đồ Kiệt.
Ông ta cũng không tin Quỷ Vương Ma Tôn sẽ vô duyên vô cớ phong ấn mắt trận Du Long trận ở trong thân thể hắn, nói không chừng còn có bí ẩn nào đó không thể biết.
“Nhàn Vương điện hạ, Thiên Thiên đưa ngươi trở về đi, chuyện hôm nay, hy vọng điện hạ không cần đặt ở trong lòng.” Thủy Thiên Thiên đứng ở trước mặt Tư Đồ Kiệt, dịu dàng nói.
Một đôi mắt đẹp dính ở trên người hắn, trong mắt chứa mong đợi.
“Không cần!” Tư Đồ Kiệt lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt.
“Có phải điện hạ có ý kiến gì với Thiên Thiên hay không, ta biết chuyện hôm nay khả năng sẽ làm Nhàn Vương điện hạ khó chịu……”
“Không liên quan đến ngươi, còn có, ta không quen người khác tới gần, xin công chúa bảo trì một khoảng cách với ta.” Tư Đồ Kiệt không chút lưu tình mà đả kích, sắc mặt Thủy Thiên Thiên đối diện nháy mắt tái nhợt vài phần.
Tuyệt tình lạnh nhạt như thế, thậm chí ngay cả một chút mặt mũi đều không lưu.
Thủy Thiên Thiên lớn như vậy, vẫn là lần đầu đụng tới, càng không chiếm được, càng không cam lòng.
“Đã biết, về sau Thiên Thiên sẽ chú ý.” Thủy Thiên Thiên lộ ra thái độ thương tâm, thân thể mềm mại khẽ run, xoay người rời đi.
Một mặt mảnh mai như thế, nam nhân bình thường đã sớm không đành lòng lên tiếng gọi lại, chỉ tiếc, Tư Đồ tiểu vương gia cũng không phải là người khác.
Đưa Tư Đồ Kiệt trở về hậu viện, Nam Cung Ly lại đi Luyện Đan đường.
Hồi lâu không thấy, các sư huynh một đám nhiệt tình mà đi lên đón.
“Thật khó đến, tiểu sư muội nhưng nghĩ đến những sư huynh chúng ta này.” Vị sư huynh nào đó bĩu môi, có chút thương tâm nói, từ khi tiểu sư muội trở về từ Mê Tung trận, đã không có tới qua.
“Ha ha, lần này tiểu sư muội dẫn dắt lớp 22 nhưng xem như đại tỏa hào quang, chúng ta đều đi xem, đặc biệt là Tư Đồ tiểu vương gia, thật nhìn không ra thì ra hắn còn có bản lĩnh này.”
“……”
Nam Cung Ly gật gật đầu, khách sáo một phen với mọi người, đơn giản mà giao lưu một chút.
“Lần này ngươi lại đây, hẳn không đơn giản chỉ là luyện đan đi?” Đại sư huynh Phỉ Mặc mặc một bộ áo bào đen, ánh mắt tuấn lãng soái khí híp lại, nhìn Nam Cung Ly nói.
“Ta là tới tìm sư phụ lão nhân gia ông.” Nam Cung Ly sờ sờ cái mũi, nàng có biểu hiện đến rõ ràng như vậy sao, đại sư huynh này, cả ngày âm dương quái khí, thấy như thế nào đều cảm thấy hắn nhìn mình không vừa mắt.
“Không khéo, gần đây Đan lão ông ra cửa, còn không biết khi nào mới có thể trở về, tiểu sư muội ngươi có việc gấp?” Nghe nói Nam Cung Ly không phải là tới xem bọn họ, cũng không phải là tới luyện đan, trên mặt mọi người lộ ra thất vọng nho nhỏ, cho rằng nàng tìm Đan lão có chuyện quan trọng gì, không khỏi quan tâm nói.
“Thôi, nếu lão nhân gia ông trở về, phiền toái chư vị sư huynh thông báo một tiếng, đúng rồi, Mê Tung trận rèn luyện lần này, như thế nào không thấy được các ngươi?” Nam Cung Ly xua xua tay, vốn là chuẩn bị lại đây hỏi Đan lão một chút xem có nhận thức Quỷ Vương Ma Tôn kia hay không.
Nếu không ở, chờ lần sau cũng được.
“Lâm thời hủy bỏ.”
Nam Cung Ly chỉ coi là bọn hắn có chuyện gì chậm trễ, cũng không hỏi nhiều.
Nếu tới Luyện Đan đường, đơn giản cũng lười trở về, vừa lúc ngọn lửa trong cơ thể yêu cầu lại củng cố một chút, mặt khác thừa dịp trong khoảng thời gian này luyện chế một chút độc dược.
Cửa đá dày nặng ngăn cách phòng luyện đan với bên ngoài, chung quanh nháy mắt yên lặng xuống.
Nam Cung Ly lắc mình đi vào Thông Thiên Tháp, nhìn quanh bốn phía, chỉ cảm thấy hết sức an tĩnh, trước kia vào lúc này, nàng luyện đan, Cung Vu sẽ ở một bên yên lặng nhìn, hiện giờ, toàn bộ Thông Thiên Tháp trống rỗng chỉ còn một mình nàng.
“Cũng không biết hiện tại hắn thế nào?” Nam Cung Ly lẩm bẩm, nếu không phải mượn dùng lực linh hồn của Cung Vu, ở đầu đường đông thành lần trước đã bị lão tặc Lăng Khôn đả thương, sống hay chết còn chưa biết.
Phát hiện không đến hơi thở của hắn, Nam Cung Ly từ bỏ, chuyên tâm luyện đan.
Nhoáng cái, năm ngày qua đi, chờ đến khi Nam Cung Ly đi ra từ phòng luyện đan, đã là năm ngày sau.
Thời gian năm ngày, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, đặc biệt là loại thời khắc mấu chốt này, cũng đủ thay đổi chuyện nào đó.
“Tiểu sư muội, ngươi nhưng đã ra rồi!” Cửa đá mở ra, các sư huynh bỗng nhiên cả kinh, một đám nôn nóng mà đi lên đón.
Lại không xuất quan, bọn họ đều tính toán mạnh mẽ xông vào.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nam Cung Ly nhíu mày, thấy vẻ mặt bọn họ vội vàng, theo bản năng cảm thấy đã xảy ra chuyện gì.
“Ôi, mau trở về Thiên Phú Viên đi, không đúng, lúc này phỏng chừng tiểu vương gia bọn họ đều đã đi rồi, mau, nhanh chóng đuổi theo đi.” Một người sư huynh thúc giục nói.
Nam Cung Ly mặt đầy mờ mịt, chỉ cảm thấy không thể hiểu được, nàng chỉ ở trong Thông Thiên Tháp luyện chế một lò độc đan, có thể phát sinh chuyện gì?
Đắm chìm ở trong luyện đan nàng căn bản không biết một lò độc đan này ước chừng mất năm ngày, có lẽ bởi vì nội diễm tinh tiến, khi luyện chế, lực linh hồn không chỉ không có hiện tượng hư thoát, ngược lại lực tinh thần đề cao rất nhiều, thậm chí ngay cả một chút đói khát đều không cảm thấy.
Cũng khó trách nàng không biết thời gian biến hóa.
“Có thể nói cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?” Nhắc tới Tư Đồ Kiệt, trong lòng hơi hơi căng thẳng.
“Tư Đồ quốc chủ và đế quân Đông Thịnh cũng không biết nghĩ như thế nào, không chỉ huỷ bỏ danh hiệu Vương phi của ngươi, còn hứa gả Thủy Thiên Thiên cho tiểu vương gia, hiện tại……” Hiện tại tiểu sư muội đã không phải là Nhàn Vương phi.
Nói trắng ra chút, nàng bị hưu!
Nghe xong, cả người Nam Cung Ly sững sờ ở tại chỗ, hoàn toàn không dự đoán được sẽ là việc này, a, nàng bị hưu bỏ?
Nam Cung Ly ngược lại cười, bỗng nhiên nghĩ đến Tư Đồ Kiệt đã từng hứa hẹn với mình: “Ngày sau, ta định trả lại ngươi một hôn lễ xa hoa náo nhiệt!”
Hiện tại xem ra, thật là buồn cười.
Lấy sự hiểu biết của nàng đối với Tư Đồ Kiệt, tuyệt làm không ra loại chuyện hối hôn hưu thê này, rốt cuộc ước định lúc trước của bọn họ là dễ tụ dễ tán, chỉ cần một câu, nàng sẽ rời đi đến sạch sẽ.
Tổng hợp đủ loại xem ra, nhất định lại là Tư Đồ quốc chủ làm cuồng vọng tự đại lại thất tín bội nghĩa kia.
Trước kia hối hôn cũng thôi, rốt cuộc lúc ấy mình xác thật là một phế vật, hiện giờ chẳng những có thực lực, còn nhận Đan lão làm sư, Tư Đồ Lãnh hắn thật đúng là dám đắc tội.
Chờ đến khi Nam Cung Ly theo các sư huynh ra khỏi Luyện Đan đường, dọc theo đường đi không ít người nhìn lại đây, chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, nhỏ giọng nghị luận.
“Không nghĩ tới ngay cả đồ đệ của Đan lão đều sẽ bị hưu bỏ, quá điên cuồng.”
“Ngươi biết cái gì, Thủy Thiên Thiên người ta chính là công chúa Đông Thịnh đế quốc, đế quân Đông Thịnh vô cùng sủng, làm nàng gả thấp cho Nhàn Vương làm Nhàn Vương phi, đó là coi trọng Tư Đồ quốc.”
“Đúng vậy, Tư Đồ vương quốc lại trâu bò, rốt cuộc cũng chỉ là một vương quốc mà thôi, Đông Thịnh chính là một trong năm đại đế quốc, so với một vương quốc nho nhỏ, không biết cường đại hơn bao nhiêu lần.”
“Cũng không biết vị công chúa Thiên Thiên kia nhìn trúng tiểu vương gia ở điểm nào, còn không phải là lộ cái mặt ở trên lớp tái sao, lại lợi hại như thế nào, còn không phải một kẻ chân tàn phế.”
“……”
Làm lơ mọi người thổn thức cảm thán, Nam Cung Ly lập tức chạy đến ngoài cửa lớn học viện.
Chờ đến khi đuổi tới, lại thấy cửa viện vây đầy người, bốn điện phong vân đứng ở vị trí rõ ràng nhất, thấy nàng, biểu tình khác nhau.
Ánh mắt Nam Diệp Phong bi thương, trên mặt như là tức giận lại như là không cam lòng.
Ở một bên khóe môi Tư Đồ Khiếu dương lên độ cong nghiền ngẫm, có chút ý vị vui sướng khi người gặp họa.
“Tiểu sư muội, mau, bọn họ lập tức muốn rời đi.” Một vị sư huynh hô nhỏ, trên quan đạo ngoài học viện, mười hai chiếc xe ngựa xa hoa, trước sau có trọng binh gác, chỉnh thể khí thế uy nghiêm, làm người không thể tới gần.
Tư Đồ Kiệt ngồi ở trên xe lăn, giằng co không chịu lên xe ngựa, vừa quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Nam Cung Ly trong đám người.
Mắt lam sâu thẳm nháy mắt sáng ngời, giống như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, lộng lẫy loá mắt, cứ như vậy cách không nhìn nhau, trong mắt bao hàm quá nhiều thứ.
“Tiểu vương gia, không nên ép chúng ta ra tay!” Binh lính bên cạnh thúc giục nói.
Trong mắt Tư Đồ Kiệt hiện lên không kiên nhẫn rõ ràng, quát khẽ một tiếng, không nỡ mà liếc mắt nhìn lại Nam Cung Ly một cái.
“Chờ ta!” Hơi há mồm, không tiếng động mà phun ra hai chữ, cuối cùng tùy ý những người đó nâng lên phía trên xe ngựa.
Trong nháy mắt kia, Nam Cung Ly rõ ràng thấy được hai vai hắn rũ xuống, thân hình đơn bạc hiu quạnh, có vẻ cô tịch bất đắc dĩ.
Hai tròng mắt hung hăng run lên, khóe mắt lên men, một cảm xúc xa lạ dâng lên trong lồng ngực.
Không cam lòng, lại thân bất do kỷ như vậy!
Trên một chiếc xe ngựa trong đó, Thủy Thiên Thiên mặc váy áo hoa lệ, trang dung tinh xảo hoa mỹ bỗng nhiên ló đầu ra, nhìn về phía Nam Cung Ly, khóe môi dương lên, lộ ra nụ cười khiêu khích.
Chỉ một giây, nếu không cẩn thận quan sát căn bản phát hiện không được.
Mọi người vây xem ồn ào, các loại hâm mộ.
Tư Đồ tiểu vương gia kia, vận khí quả thực quá tốt, một phế vật như vậy cũng có thể cưới mỹ nhân như công chúa Thiên Thiên, thật là làm người đố kỵ.
“Tiểu sư muội, mau, lại không đi lên, bọn họ sẽ thật sự đi rồi.” Thấy Nam Cung Ly đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, các sư huynh nóng nảy.
“Chính hắn cũng không cam nguyện.” Lam Hạo Vũ đi tới, thấy cảm xúc nàng không tốt, an ủi nói.
Đúng vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn là thỏa hiệp.
Nam Cung Ly đứng lặng thật lâu, ánh mắt trống rỗng mê mang, thẳng đến tay phải bị một tay nhỏ bụ bẫm nắm lấy, lúc này mới hoàn hồn.
“Nhị tỷ!” Đôi mắt đen mã não của Nam Cung Huyền Ngọc lập loè sáng ngời tràn đầy vẻ lo lắng: “Tỷ phu không ở, còn có Ngọc Nhi.”
Hắn muốn biến thành nam tử hán, không để bất luận kẻ nào bắt nạt nhị tỷ.
“Ngoan, chúng ta trở về đi.” Ánh mắt Nam Cung Ly mềm nhũn, khí lạnh cả người tiêu tán không ít, nắm tay tiểu gia hỏa, đi tới hậu viện Thiên Phú Viên.
Có lẽ, nàng nên sửa sang lại suy nghĩ một chút.
Thẳng đến một cái chớp mắt vừa rồi kia, mới kinh ngạc phát hiện phân lượng Tư Đồ Kiệt ở trong lòng mình, này tất cả, xa xa vượt qua dự định……
Chuyện Nam Cung Ly bị hưu bỏ truyền khắp toàn bộ Đông Khải thành thậm chí toàn bộ Tư Đồ vương quốc, nói ngắn lại, nàng lại lần nữa phát hỏa (hot, nổi tiếng).
Mặc kệ bên ngoài nghị luận như thế nào, Nam Cung Ly cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, vẫn luôn ngốc ở bên trong hậu viện, cự tuyệt gặp bất luận kẻ nào.
Khác với suy sút trong tưởng tượng của người khác, Nam Cung Ly nắm chặt tất cả thời gian có thể nắm chặt, nỗ lực tu luyện.
Chuyện lần này gõ vang lên chuông cảnh báo cho nàng, làm nàng thật sâu mà nhận thức thế giới tàn khốc và bá đạo này.
Cho dù nàng là nhị tiểu thư được Nam Cung gia tộc sủng ái lại như thế nào, cho dù nàng là đồ đệ của Đan lão, cũng không thay đổi được sự thật nàng vẫn rất nhỏ yếu.
Giống như Tư Đồ Kiệt không cam lòng cùng không thể làm gì, cái loại cảm giác vận mệnh bị người khác nắm trong tay này thật mẹ nó khó chịu.
Chỉ có biến cường, mới có thể thay đổi tất cả……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.