Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi Sư
Chương 122: Buổi tối cực nóng, ban ngày cực lạnh
Túy Khinh Cuồng
01/08/2017
Edit: Chiryu Vũ
Liễu Hồ Nguyệt nghiến răng, cuối cùng vừa hộc ra một hơi, nhẹ nhàng bâng quơ liếc hắn một cái, xoay người, bước vào bên trong gian miếu đổ nát, lười để ý đến nam nhân này.
Dung nhan tuấn mĩ của Phượng Dật Hiên nhất thời âm u, thời điểm nàng xoay người, khóe môi gợi lên ý cười, cũng đi vào miếu.
Lúc này, Liễu Hồ Nguyệt đứng trước tượng phật, hai tay chống hông: "Phượng Dật Hiên, vì sao muốn giả ngu?"
Đây là điều mà nàng tò mò nhất.
Nàng cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, lại phát hiện dung nhan tuấn mĩ của hắn dường như không cái gì có thể làm dao động, nhưng Liễu Hồ Nguyệt là ai chứ! Nàng là sát thủ tuyệt đỉnh đến từ thế kỉ hai mươi mốt, từ trong ánh mắt của hắn nàng vẫn tìm được một tia quỷ dị.
Phượng Dật Hiên xoay người, đưa lưng về phía Liễu Hồ Nguyệt, hiển nhiên không muối lại nhắc tới chuyện trước kia.
"Ta đối với ngươi hoàn toàn không biết gì cả, ngươi tính toán về sau khoác một lớp da thần bí da với ta?" Liễu Hồ Nguyệt một lời đánh phá tâm tư sâu kín của Phượng Dật Hiên.
Phượng Dật Hiên nghe được, lại nhịn không được cười cười, xoay người, nhìn về phía Liễu Hồ Nguyệt: "Có những lời này của ngươi, còn sợ ngày sau không thể nhìn thấu bổn vương sao?"
"Đừng giở trò đó với ta." Liễu Hồ Nguyệt thấy không hỏi ra được cái gì, liền vỗ vỗ hai tay của mình, bước ra chuẩn bị rời đi.
Lúc đi qua người Phượng Dật Hiên, một tay nàng bị Phượng Dật Hiên giữ lấy: "Tiểu nương tử tức giận?"
"Đừng gọi ta là nương tử, ta còn không gả cho ngươi." Liễu Hồ Nguyệt hút một ngụm khí lạnh, tay hắn rất lạnh, cũng không ấm áp giống như đêm đó. Caí lạnh như thế này, giống như một khối băng, làm cho nàng vội vàng rút tay mình lại, sau đó lập tức lui lại mấy bước.
Ánh mắt kinh ngạc đặt ở trên tay hắn: "Tay ngươi..."
Phượng Dật Hiên ngược lại bình tĩnh cười: "Rất lạnh, đúng không?"
Hắn nâng lên tay chính mình, trên mặt kia nổi lên nụ cười đạm nhạt (ảm đạm, nhạt nhẽo): "Buổi tối cực nóng, ban ngày cực lạnh."
Liễu Hồ Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng, độ ấm khác thường như thế này một là là trúng độc, hai là hắn căn bản không phải người.
Nhưng là, hắn rõ ràng là con trai Phượng Hạo Quân sinh ra, làm sao có thể không là người được.
"Ngươi trúng độc?" Liễu Hồ Nguyệt hô nhỏ một tiếng, nghĩ tới Hoàng hậu biểu lộ sự chán ghét đối với Phượng Dật Hiên, lại nghĩ đến Phượng Dật Thần trêu đùa với Phượng Dật Hiên, mà hắn lại giả ngu, hạ dược hắn cũng không phải là không có khả năng đi?
Đến cùng hắn vì cái gì mà muốn làm hại bản thân như vậy?
Phượng Dật Hiên vẫy vẫy tay: "Tạm thời không chết được, yên tâm, vi phu cũng sẽ không để cho ngươi thủ tiết."
Liễu Hồ Nguyệt thâm nhíu: "Thật sự trúng độc? Chẳng lẽ là thái tử hạ, hay là..."
"Ngươi đau lòng vi phu?" Thời điểm Liễu Hồ Nguyệt lầm bầm lầu bầu nói thầm, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu nóng lên, thanh âm nặng nề từ phía trên truyền đến, nàng đột nhiên ngẩng đầu, chống lại hai tròng mắt bình tĩnh của Phượng Dật Hiên.
Nàng muốn lui về phía sau nhưng hắn lại nhanh tay ôm nàng vào trong lòng, cằm mạnh mẽ đặt ở trên đỉnh đầu nàng, nói: "Đừng nhúc nhích."
Liễu Hồ Nguyệt như bị ma xui quỷ khiến, bất động, hai mắt cũng không ngừng di chuyển.
Phượng Dật Hiên bình tĩnh nói với nàng: "Kỳ thực hoàn hảo, độc này căn bản không có cách nào làm tổn hại đến, vi phu cũng không yếu ớt như vậy, phu quân ngươi là nhân vật rất cường đại nga."
Ngữ khí của hắn như giống dỗ dành một tiểu hài tử, bàn tay to ôn nhu đặt ở phía sau đầu nàng.
Liễu Hồ Nguyệt nghe xong lời nói của hắn, liền lại nghĩ tới phong trần công tử, người duy nhất trên đại lục có được tam hệ, thiên phú cao vô cùng.
Đêm đó hắn không cho nàng đáp án, bất quá, hôm nay hắn nói một câu liền lại khiến Liễu Hồ Nguyệt đem hắn liên hệ với phong trần công tử.
"Có một việc, trước tiên ta muốn ngươi phải nói thật."
Cầu thanks, cầu share, cầu cmt a~ Phía dưới là đoạn PS của tác giả nha.
PS: Các vị thân, gần nhất có người nói nữ chính tên cuối cùng một chữ vô pháp đọc, nếu hóa giản đến viết, nữ chính đã kêu "Liễu Hồ nguyệt", ta văn bên trong cái kia tự, phía trước bỏ thêm một cái "Vương" thiên bàng! (Các bạn thân ái, gần đây có người nói có một chữ cuối cùng trong tên nữ chính không thể đọc được, nếu đơn giản hóa đi, nữ chính đã gọi là “Liễu Hồ Nguyệt”, bên trong chữ kia thêm một chữ “Vương” phía trước.)
Liễu Hồ Nguyệt nghiến răng, cuối cùng vừa hộc ra một hơi, nhẹ nhàng bâng quơ liếc hắn một cái, xoay người, bước vào bên trong gian miếu đổ nát, lười để ý đến nam nhân này.
Dung nhan tuấn mĩ của Phượng Dật Hiên nhất thời âm u, thời điểm nàng xoay người, khóe môi gợi lên ý cười, cũng đi vào miếu.
Lúc này, Liễu Hồ Nguyệt đứng trước tượng phật, hai tay chống hông: "Phượng Dật Hiên, vì sao muốn giả ngu?"
Đây là điều mà nàng tò mò nhất.
Nàng cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, lại phát hiện dung nhan tuấn mĩ của hắn dường như không cái gì có thể làm dao động, nhưng Liễu Hồ Nguyệt là ai chứ! Nàng là sát thủ tuyệt đỉnh đến từ thế kỉ hai mươi mốt, từ trong ánh mắt của hắn nàng vẫn tìm được một tia quỷ dị.
Phượng Dật Hiên xoay người, đưa lưng về phía Liễu Hồ Nguyệt, hiển nhiên không muối lại nhắc tới chuyện trước kia.
"Ta đối với ngươi hoàn toàn không biết gì cả, ngươi tính toán về sau khoác một lớp da thần bí da với ta?" Liễu Hồ Nguyệt một lời đánh phá tâm tư sâu kín của Phượng Dật Hiên.
Phượng Dật Hiên nghe được, lại nhịn không được cười cười, xoay người, nhìn về phía Liễu Hồ Nguyệt: "Có những lời này của ngươi, còn sợ ngày sau không thể nhìn thấu bổn vương sao?"
"Đừng giở trò đó với ta." Liễu Hồ Nguyệt thấy không hỏi ra được cái gì, liền vỗ vỗ hai tay của mình, bước ra chuẩn bị rời đi.
Lúc đi qua người Phượng Dật Hiên, một tay nàng bị Phượng Dật Hiên giữ lấy: "Tiểu nương tử tức giận?"
"Đừng gọi ta là nương tử, ta còn không gả cho ngươi." Liễu Hồ Nguyệt hút một ngụm khí lạnh, tay hắn rất lạnh, cũng không ấm áp giống như đêm đó. Caí lạnh như thế này, giống như một khối băng, làm cho nàng vội vàng rút tay mình lại, sau đó lập tức lui lại mấy bước.
Ánh mắt kinh ngạc đặt ở trên tay hắn: "Tay ngươi..."
Phượng Dật Hiên ngược lại bình tĩnh cười: "Rất lạnh, đúng không?"
Hắn nâng lên tay chính mình, trên mặt kia nổi lên nụ cười đạm nhạt (ảm đạm, nhạt nhẽo): "Buổi tối cực nóng, ban ngày cực lạnh."
Liễu Hồ Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng, độ ấm khác thường như thế này một là là trúng độc, hai là hắn căn bản không phải người.
Nhưng là, hắn rõ ràng là con trai Phượng Hạo Quân sinh ra, làm sao có thể không là người được.
"Ngươi trúng độc?" Liễu Hồ Nguyệt hô nhỏ một tiếng, nghĩ tới Hoàng hậu biểu lộ sự chán ghét đối với Phượng Dật Hiên, lại nghĩ đến Phượng Dật Thần trêu đùa với Phượng Dật Hiên, mà hắn lại giả ngu, hạ dược hắn cũng không phải là không có khả năng đi?
Đến cùng hắn vì cái gì mà muốn làm hại bản thân như vậy?
Phượng Dật Hiên vẫy vẫy tay: "Tạm thời không chết được, yên tâm, vi phu cũng sẽ không để cho ngươi thủ tiết."
Liễu Hồ Nguyệt thâm nhíu: "Thật sự trúng độc? Chẳng lẽ là thái tử hạ, hay là..."
"Ngươi đau lòng vi phu?" Thời điểm Liễu Hồ Nguyệt lầm bầm lầu bầu nói thầm, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu nóng lên, thanh âm nặng nề từ phía trên truyền đến, nàng đột nhiên ngẩng đầu, chống lại hai tròng mắt bình tĩnh của Phượng Dật Hiên.
Nàng muốn lui về phía sau nhưng hắn lại nhanh tay ôm nàng vào trong lòng, cằm mạnh mẽ đặt ở trên đỉnh đầu nàng, nói: "Đừng nhúc nhích."
Liễu Hồ Nguyệt như bị ma xui quỷ khiến, bất động, hai mắt cũng không ngừng di chuyển.
Phượng Dật Hiên bình tĩnh nói với nàng: "Kỳ thực hoàn hảo, độc này căn bản không có cách nào làm tổn hại đến, vi phu cũng không yếu ớt như vậy, phu quân ngươi là nhân vật rất cường đại nga."
Ngữ khí của hắn như giống dỗ dành một tiểu hài tử, bàn tay to ôn nhu đặt ở phía sau đầu nàng.
Liễu Hồ Nguyệt nghe xong lời nói của hắn, liền lại nghĩ tới phong trần công tử, người duy nhất trên đại lục có được tam hệ, thiên phú cao vô cùng.
Đêm đó hắn không cho nàng đáp án, bất quá, hôm nay hắn nói một câu liền lại khiến Liễu Hồ Nguyệt đem hắn liên hệ với phong trần công tử.
"Có một việc, trước tiên ta muốn ngươi phải nói thật."
Cầu thanks, cầu share, cầu cmt a~ Phía dưới là đoạn PS của tác giả nha.
PS: Các vị thân, gần nhất có người nói nữ chính tên cuối cùng một chữ vô pháp đọc, nếu hóa giản đến viết, nữ chính đã kêu "Liễu Hồ nguyệt", ta văn bên trong cái kia tự, phía trước bỏ thêm một cái "Vương" thiên bàng! (Các bạn thân ái, gần đây có người nói có một chữ cuối cùng trong tên nữ chính không thể đọc được, nếu đơn giản hóa đi, nữ chính đã gọi là “Liễu Hồ Nguyệt”, bên trong chữ kia thêm một chữ “Vương” phía trước.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.