Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi Sư
Chương 1: Treo cổ ở phòng kho
Túy Khinh Cuồng
13/05/2017
Thương Lan!
Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông?
Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới.
Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở.
Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm.
Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a.
Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho.
Ni mã*! Sao lại thế này?
*Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á.
"Nhị tỷ tỷ, chúng ta đi được rồi. Vạn nhất liên quan đến mạng người, phụ thân đều không có cách nào khác giao lại a." Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói lo lắng của một nữ tử.
Sau đó lại truyền đến một tiếng nữ tử lạnh lùng: "Giao lại cái gì giao lại nha, nàng vốn là ái mộ Thái tử điện hạ, hiện tại Hoàng thượng lại đem nàng ban cho ngốc vương, nàng luẩn quẩn trong lòng, cho nên thắt cổ tự sát. Có thể trách ta sao?"
"Kia…. hiện tại cũng là thời điểm gọi người đến?"
"Chờ một chút!"
Cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại, chỉ có thể xuyên qua giấy cửa sổ nhìn đến hai bóng dáng nữ tử.
Liễu Hồ Nguyệt trong nháy mắt minh bạch mọi chuyện. Đây là có ý định mưu sát! Đáy mắt nàng bỗng dưng xẹt qua một tia ánh sáng, hai tay bắt được bạch lăng (dải lụa trắng), nhảy nhanh từ phía trên xuống dưới.
Sau đó, nàng trùng trùng ngồi ở trên đất, cúi đầu nhìn nhìn toàn bộ thân thể xa lạ này.
Trên người nàng mặc là trang phục ổ trang màu phấn hồng. Hơn nữa, thân thể rõ ràng bị ngâm nước, nhìn thế nào thân thể này cũng mới mười ba tuổi.
Mà, vừa rồi bên ngoài kia hai nữ tử nói, thái tử, ngốc vương?
Còn không kịp nghĩ nhiều, bên ngoài liền lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi của nữ tử. Chỉ nghe, nàng kia kêu: "Không tốt… không tốt…. cửu muội muội thắt cổ tự sát! Mau, mau gọi người tới! Mau cứu, cứu cửu muội muội..."
Khóe miệng Liễu Hồ Nguyệt co rút một chút.
Người kia kêu gọi người mới vừa rời đi, bên ngoài nữ tử còn lại nhân đó nặn ra vài giọt lệ trong ánh mắt, ra vẻ một mặt thương tâm khóc đẩy cửa, còn không quên nói: "Cửu muội muội, ngươi thế nào mà lại nghĩ quẩn như vậy a! Thái tử điện hạ đó là loại người tôn quý nào, làm sao có thể sẽ cưới ngươi? Phượng vương cũng không sai, tuy rằng có chút không rõ ràng, nhưng lại là niềm vui Hoàng thượng. Sợ sẽ là ngươi không đồng ý gả, ngày khác phụ thân vào triều cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Có điều phụ thân chúng ta nhưng là..."
"A..."
Liễu Linh U vừa bước vào nội thất, chỉ thấy nàng (Liễu Hồ Nguyệt) nguyên bản hẳn là bị bắt gặp ở phía trên phòng kho, giờ phút này lại hoàn hảo ngồi dưới đất. Hơn nữa, còn sống sờ sờ!
Điều này làm tâm Liễu Linh U nhảy dựng lên, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng kịp, tiếng kêu sợ hãi liền thốt ra.
Liễu Hồ Nguyệt liếc mắt một cái đánh giá nàng ta. Đó là một cô nương diện mạo mười phần xinh đẹp, mặc một thân cổ phong màu tím, trên đầu đeo vân trâm, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi gầy, ngũ quan lại thập phần tinh xảo.
Bộ dạng đẹp như thế nhưng lại có được một trái tim rắn rết, thật sự là đạp hư khuôn mặt kia.
Liễu Linh U rất nhanh phục hồi lại tinh thần, nghiêm túc cẩn thận xem xét Liễu Hồ Nguyệt lại lần nữa, sau đó lại thốt ra hỏi: "Ngươi sao còn chưa chết?"
Ý thức được chính mình nói sai lầm, Liễu Linh U lại sửa lời nói: "Tỷ tỷ là nói, cửu muội muội ngươi thế nào còn ngồi ở chỗ này..."
Cảm giác khó khăn hít thở truyền đến, nàng cho rằng nàng cứ như vậy chết ở trong bóng tối, vì sao còn có thể cảm thấy hít thở không thông?
Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy cổ bị cái gì đó hung hăng cuốn lấy, làm cho nàng không thể phát ra tiếng, lại càng thấy khó chịu khi nước mắt cũng chảy xuống dưới.
Từ từ thích ứng, mí mắt nặng nề khó khăn mở ra. Chờ một lát, rốt cục chậm rãi hé mở.
Song của sổ cổ kính, rèm ngọc màu phấn hồng, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm.
Nàng không phải là bị nổ đến tan xương nát thịt sao? Ngay cả Long tháp, đã cùng nam nhân nàng yêu mười năm hung hăng đâm một đao, vào chính giữa trái tim nàng. Cũng may nàng để lại một tay, kéo ra hệ bom ở bên hông, hai người hẳn là bị nổ ngay cả xương cốt đều không còn mới đúng a.
Lúc này, nàng cảm nhận thấy sự thít chặt ở cổ càng sâu sắc rõ ràng, nàng thân thủ nắm lấy vật lạ, lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà bị ở phòng lương kho.
Ni mã*! Sao lại thế này?
*Ni mã: một câu chửi ở Trung Quốc, giống với đmm của Việt á.
"Nhị tỷ tỷ, chúng ta đi được rồi. Vạn nhất liên quan đến mạng người, phụ thân đều không có cách nào khác giao lại a." Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói lo lắng của một nữ tử.
Sau đó lại truyền đến một tiếng nữ tử lạnh lùng: "Giao lại cái gì giao lại nha, nàng vốn là ái mộ Thái tử điện hạ, hiện tại Hoàng thượng lại đem nàng ban cho ngốc vương, nàng luẩn quẩn trong lòng, cho nên thắt cổ tự sát. Có thể trách ta sao?"
"Kia…. hiện tại cũng là thời điểm gọi người đến?"
"Chờ một chút!"
Cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại, chỉ có thể xuyên qua giấy cửa sổ nhìn đến hai bóng dáng nữ tử.
Liễu Hồ Nguyệt trong nháy mắt minh bạch mọi chuyện. Đây là có ý định mưu sát! Đáy mắt nàng bỗng dưng xẹt qua một tia ánh sáng, hai tay bắt được bạch lăng (dải lụa trắng), nhảy nhanh từ phía trên xuống dưới.
Sau đó, nàng trùng trùng ngồi ở trên đất, cúi đầu nhìn nhìn toàn bộ thân thể xa lạ này.
Trên người nàng mặc là trang phục ổ trang màu phấn hồng. Hơn nữa, thân thể rõ ràng bị ngâm nước, nhìn thế nào thân thể này cũng mới mười ba tuổi.
Mà, vừa rồi bên ngoài kia hai nữ tử nói, thái tử, ngốc vương?
Còn không kịp nghĩ nhiều, bên ngoài liền lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi của nữ tử. Chỉ nghe, nàng kia kêu: "Không tốt… không tốt…. cửu muội muội thắt cổ tự sát! Mau, mau gọi người tới! Mau cứu, cứu cửu muội muội..."
Khóe miệng Liễu Hồ Nguyệt co rút một chút.
Người kia kêu gọi người mới vừa rời đi, bên ngoài nữ tử còn lại nhân đó nặn ra vài giọt lệ trong ánh mắt, ra vẻ một mặt thương tâm khóc đẩy cửa, còn không quên nói: "Cửu muội muội, ngươi thế nào mà lại nghĩ quẩn như vậy a! Thái tử điện hạ đó là loại người tôn quý nào, làm sao có thể sẽ cưới ngươi? Phượng vương cũng không sai, tuy rằng có chút không rõ ràng, nhưng lại là niềm vui Hoàng thượng. Sợ sẽ là ngươi không đồng ý gả, ngày khác phụ thân vào triều cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Có điều phụ thân chúng ta nhưng là..."
"A..."
Liễu Linh U vừa bước vào nội thất, chỉ thấy nàng (Liễu Hồ Nguyệt) nguyên bản hẳn là bị bắt gặp ở phía trên phòng kho, giờ phút này lại hoàn hảo ngồi dưới đất. Hơn nữa, còn sống sờ sờ!
Điều này làm tâm Liễu Linh U nhảy dựng lên, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng kịp, tiếng kêu sợ hãi liền thốt ra.
Liễu Hồ Nguyệt liếc mắt một cái đánh giá nàng ta. Đó là một cô nương diện mạo mười phần xinh đẹp, mặc một thân cổ phong màu tím, trên đầu đeo vân trâm, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi gầy, ngũ quan lại thập phần tinh xảo.
Bộ dạng đẹp như thế nhưng lại có được một trái tim rắn rết, thật sự là đạp hư khuôn mặt kia.
Liễu Linh U rất nhanh phục hồi lại tinh thần, nghiêm túc cẩn thận xem xét Liễu Hồ Nguyệt lại lần nữa, sau đó lại thốt ra hỏi: "Ngươi sao còn chưa chết?"
Ý thức được chính mình nói sai lầm, Liễu Linh U lại sửa lời nói: "Tỷ tỷ là nói, cửu muội muội ngươi thế nào còn ngồi ở chỗ này..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.