Chương 45: Chuyện hồi nhỏ 2
N.Dun
17/02/2024
Du Hạo lúc nhỏ cũng đã rất đẹp trai nên lũ trẻ con trong làng luôn vây quanh hắn.
Du Hạo thập thò lén lút trước cửa thì bị Phú An phát hiện, Phú An bước ra chấp tay lên hông tỏ vẻ người lớn rồi mắng mỏ Du Hạo.
“Làm cái gì ở đây thế hả? Định ăn trộm cái gì à? Nếu vào thì vào mẹ luôn đi còn ở đó mà thập thò, chẳng khác nào mấy thằng ăn trộm!”
Du Hạo bẽn lẽn nói "Em tìm Vy Vy… "
Phú An cướp lời của Du Hạo “Tìm con bé thì vào trong mà tìm, bộ mày là quỷ à mà không thể vào? Con bé đang chơi trong kia, có chân có tay thì tự vào mà tìm, ai còn vào gọi giúp mày nữa…”
Tiếng ông vọng ra gọi Phú An “Phú An vào đây ông bảo…”
Nghe thấy tiếng gọi anh ta trở nên ngoan ngoãn hẳn, anh răm rắp nghe theo vội vàng chạy vào nghe sai bảo.
Du Hạo bước vào nhà tìm Vy Vy thì thấy Vy Vy đang làm cái gì đó ở sân.
“Vy Vy, cậu làm gì vậy?”
Cô bé ngước đầu nhìn Du Hạo mà mỉm cửa rất tươi “Mình đang làm đổ chơi bằng giấy này để tặng cho các bạn.”
Du Hạo xem xét các thứ đồ Vy Vy làm ra, có thuyền, có bóng, có hoa… “Cậu định tặng bạn nào?”
Vy Vy chỉ cười “Bí mật!”
Đến chiều chiều Du Hạo và Vy Vy đi chơi, cậu cầm phụ rất nhiều đồ chơi giấy giúp Vy Vy, hai người cứ thế đi vào trong rừng.
Những chiếc bóng nho nhỏ lượn qua lượn lại, mặc dù là ban ngày nhưng lũ trẻ ma vẫn có thể hiện ra nhưng phạm vi di chuyển chỉ là ở trong góc tối tối của các bụi cây ven đường.
“Các bạn ơi mình mang đồ tới cho các bạn này…”
Du Hạo nhìn xung quanh nhưng cậu bé chẳng thấy gì.
Thấy có đồ mới nên lũ trẻ vui lắm chạy ra tìm đồ mình thích.
Vy Vy còn mang ra một bộ đồ quần áo bằng giấy màu đỏ ra tặng cho một cô bé thắt bím tóc hai bên.
“Bạn nói bạn thích màu đỏ nên mình mang cho bạn chiếc áo màu đỏ này, để mình đốt cho bạn nhé.”
Cô bé ma vui vẻ gật đầu nhưng vẫn luyến tiếc sờ vào chiếc áo quân nhân nhỏ xinh đã rách của mình.
"Cậu làm gì vậy Vy Vy…? " Du Hạo nghi hoặc hỏi.
Vy Vy đốt đồ cho cô bé đó…
“Ông mình bảo bây giờ đất nước hòa bình rồi nên các bạn cũng lên có những bộ quần áo mới… mình sẽ đốt cho các bạn để các bạn có thể nhận được nhé…”
Những đứa trẻ ma này thực chất đều là những người lính với nhiệm vụ đưa tình báo tới các trại huấn luyện quân sự, trước đây thông tin quan trọng đều là được đưa thư nên đều do các bạn trẻ chính tay làm việc.
Đêm đó là Tết Nguyên đán, quân địch muốn dùng ngày mà người lính đều đang vui vẻ đón tết muốn úp sọt tiêu diệt toàn bộ chiếm lấy căn cứ thì khi biết tin,nhận được tin tình báo các chiếc sĩ gián điệp đã đưa thư cho các bạn nhỏ nhanh nhẹn trong làng làm nhiệm vụ quan trọng này.
Một phần vì lũ trẻ quen thuộc với địa hình, hai là nếu bị bắt thì quan địch cũng không dám động đến mầm non của đất nước.
Do mật tin quan trọng mà các căn cứ lại xa vì thế phải cử hơn 20 đứa trẻ tầm 4 đến 7 tuổi phân chia nhau tới từng khu tình báo đưa tin mật.
May mắn thay lũ trẻ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nhưng đến khi quay về căn cứ thì chẳng may bị một máy bay quân sự của địch từ trên trời bị quân mình bắn hạ và lao xuống đúng chỗ lũ trẻ đang về.
Một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt toàn bộ nên chẳng ai tìm thấy xác, lũ trẻ cứ thế hy sinh. Chúng được Đảng và Nhà nước trao tặng những huân chương nhưng linh hồn chúng vẫn luôn nghĩ bản thân mình còn sống và luôn muốn quay về căn cứ. Nhưng lũ trẻ như bị che mắt chúng đã tìm rất nhiều năm mà vẫn không thể tìm thấy đường về nhà.
May mắn thay ông nội Vy Vy làm thầy pháp, lúc trẻ ông đã tìm thấy chúng và làm phép đưa chúng về nhà. Thế nhưng thời thế thay đổi, khu làng cũ trẻ sống đã thành một nơi khác, gia đình bàn bè người thân cũng đã qua đời từ lâu. Tiếc thương cho số phận của các chiến binh nhỏ tuổi nên ông mới đưa chúng sống quanh ngôi nhà của mình.
Nhiều đứa trẻ tự mình hiểu ra và chấp nhận bản thân đã chết nên đã lớn và trưởng thành đến độ tuổi 20 cũng đã được đầu thai chuyển kiếp. Nhưng cũng có rất nhiều bạn nhỏ, người hiểu ra người không hiểu nên vì thế độ tuổi của chúng luôn bị chênh lệch nhau và cuối cùng chỉ còn lại tầm 6 7 đứa là chưa được siêu thoát. Chỉ cần chúng dám đối mặt với sự thật thì sẽ phát triển rồi đến khi đạt được độ tuổi 20 thì sẽ đi đầu thai, đó là quy luật trưởng thành của ma chết trẻ.
Du Hạo thấy lạnh toát mặc dù trời đang là mùa hè còn ở trong rừng vốn đã ấm ướt, cậu sợ hãi lắp bắp không nói lên lời…
“Vy Vy… Vy Vy à sao ở đây lạnh thế???”
Cô bé chỉ biết cười không đáp.
Bởi xung quanh Du Hạo có rất nhiều bạn đứng cạnh, chúng rất thích gương mặt xinh đẹp của Du Hạo. Quả thật đã yêu cái đẹp thì dù đã chết cũng không thể bỏ được.
Khi mang đồ cho tụi nhóc xong thì hai người quay về nhà, đang đi về thì bị một đám con gái trong làng chặn đầu.
“Hai người từ đâu về đó?” Một cô bé với vẻ ngoài mũm mĩm đáng yêu bước ra phía trước hỏi.
Cô bé đó là Tạ Ngọc Đình, mẹ là thị trưởng bố là cảnh sát khu vực cũng được coi là nhà có văn hóa nhưng vì Ngọc Đình mê thích phim ảnh nên rất muốn trở thành chị đại vì thế mọi đứa trẻ trong làng ai cũng bị Ngọc Đình mua chuộc bởi vài túi bánh vài túi kẹo, nên cô bé đã được mọi người ủng hộ lên làm chị đại của thôn.
Nếu đã làm chị đại thì phải có người xứng đáng ở bên cạnh mà người xứng đáng đó chính là Du Hạo. Cô bé muốn Du Hạo phải trở thành cánh tay phải của mình, lớn lên sẽ cưới mình.
Nhưng tất nhiên Du Hạo không chấp nhận điều đó, túi bánh túi kẹo nhà cậu không thiếu nên không hề bị mua chuộc bởi mấy thứ đó. Ngọc Đình tức lắm nên luôn đối đầu với người mà Du Hạo thích đó là Vy Vy.
Khi lớn lên cuối cùng mong ước của cô ta cũng được hoàn thành nhưng lại đoản mệnh…
Du Hạo thập thò lén lút trước cửa thì bị Phú An phát hiện, Phú An bước ra chấp tay lên hông tỏ vẻ người lớn rồi mắng mỏ Du Hạo.
“Làm cái gì ở đây thế hả? Định ăn trộm cái gì à? Nếu vào thì vào mẹ luôn đi còn ở đó mà thập thò, chẳng khác nào mấy thằng ăn trộm!”
Du Hạo bẽn lẽn nói "Em tìm Vy Vy… "
Phú An cướp lời của Du Hạo “Tìm con bé thì vào trong mà tìm, bộ mày là quỷ à mà không thể vào? Con bé đang chơi trong kia, có chân có tay thì tự vào mà tìm, ai còn vào gọi giúp mày nữa…”
Tiếng ông vọng ra gọi Phú An “Phú An vào đây ông bảo…”
Nghe thấy tiếng gọi anh ta trở nên ngoan ngoãn hẳn, anh răm rắp nghe theo vội vàng chạy vào nghe sai bảo.
Du Hạo bước vào nhà tìm Vy Vy thì thấy Vy Vy đang làm cái gì đó ở sân.
“Vy Vy, cậu làm gì vậy?”
Cô bé ngước đầu nhìn Du Hạo mà mỉm cửa rất tươi “Mình đang làm đổ chơi bằng giấy này để tặng cho các bạn.”
Du Hạo xem xét các thứ đồ Vy Vy làm ra, có thuyền, có bóng, có hoa… “Cậu định tặng bạn nào?”
Vy Vy chỉ cười “Bí mật!”
Đến chiều chiều Du Hạo và Vy Vy đi chơi, cậu cầm phụ rất nhiều đồ chơi giấy giúp Vy Vy, hai người cứ thế đi vào trong rừng.
Những chiếc bóng nho nhỏ lượn qua lượn lại, mặc dù là ban ngày nhưng lũ trẻ ma vẫn có thể hiện ra nhưng phạm vi di chuyển chỉ là ở trong góc tối tối của các bụi cây ven đường.
“Các bạn ơi mình mang đồ tới cho các bạn này…”
Du Hạo nhìn xung quanh nhưng cậu bé chẳng thấy gì.
Thấy có đồ mới nên lũ trẻ vui lắm chạy ra tìm đồ mình thích.
Vy Vy còn mang ra một bộ đồ quần áo bằng giấy màu đỏ ra tặng cho một cô bé thắt bím tóc hai bên.
“Bạn nói bạn thích màu đỏ nên mình mang cho bạn chiếc áo màu đỏ này, để mình đốt cho bạn nhé.”
Cô bé ma vui vẻ gật đầu nhưng vẫn luyến tiếc sờ vào chiếc áo quân nhân nhỏ xinh đã rách của mình.
"Cậu làm gì vậy Vy Vy…? " Du Hạo nghi hoặc hỏi.
Vy Vy đốt đồ cho cô bé đó…
“Ông mình bảo bây giờ đất nước hòa bình rồi nên các bạn cũng lên có những bộ quần áo mới… mình sẽ đốt cho các bạn để các bạn có thể nhận được nhé…”
Những đứa trẻ ma này thực chất đều là những người lính với nhiệm vụ đưa tình báo tới các trại huấn luyện quân sự, trước đây thông tin quan trọng đều là được đưa thư nên đều do các bạn trẻ chính tay làm việc.
Đêm đó là Tết Nguyên đán, quân địch muốn dùng ngày mà người lính đều đang vui vẻ đón tết muốn úp sọt tiêu diệt toàn bộ chiếm lấy căn cứ thì khi biết tin,nhận được tin tình báo các chiếc sĩ gián điệp đã đưa thư cho các bạn nhỏ nhanh nhẹn trong làng làm nhiệm vụ quan trọng này.
Một phần vì lũ trẻ quen thuộc với địa hình, hai là nếu bị bắt thì quan địch cũng không dám động đến mầm non của đất nước.
Do mật tin quan trọng mà các căn cứ lại xa vì thế phải cử hơn 20 đứa trẻ tầm 4 đến 7 tuổi phân chia nhau tới từng khu tình báo đưa tin mật.
May mắn thay lũ trẻ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nhưng đến khi quay về căn cứ thì chẳng may bị một máy bay quân sự của địch từ trên trời bị quân mình bắn hạ và lao xuống đúng chỗ lũ trẻ đang về.
Một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt toàn bộ nên chẳng ai tìm thấy xác, lũ trẻ cứ thế hy sinh. Chúng được Đảng và Nhà nước trao tặng những huân chương nhưng linh hồn chúng vẫn luôn nghĩ bản thân mình còn sống và luôn muốn quay về căn cứ. Nhưng lũ trẻ như bị che mắt chúng đã tìm rất nhiều năm mà vẫn không thể tìm thấy đường về nhà.
May mắn thay ông nội Vy Vy làm thầy pháp, lúc trẻ ông đã tìm thấy chúng và làm phép đưa chúng về nhà. Thế nhưng thời thế thay đổi, khu làng cũ trẻ sống đã thành một nơi khác, gia đình bàn bè người thân cũng đã qua đời từ lâu. Tiếc thương cho số phận của các chiến binh nhỏ tuổi nên ông mới đưa chúng sống quanh ngôi nhà của mình.
Nhiều đứa trẻ tự mình hiểu ra và chấp nhận bản thân đã chết nên đã lớn và trưởng thành đến độ tuổi 20 cũng đã được đầu thai chuyển kiếp. Nhưng cũng có rất nhiều bạn nhỏ, người hiểu ra người không hiểu nên vì thế độ tuổi của chúng luôn bị chênh lệch nhau và cuối cùng chỉ còn lại tầm 6 7 đứa là chưa được siêu thoát. Chỉ cần chúng dám đối mặt với sự thật thì sẽ phát triển rồi đến khi đạt được độ tuổi 20 thì sẽ đi đầu thai, đó là quy luật trưởng thành của ma chết trẻ.
Du Hạo thấy lạnh toát mặc dù trời đang là mùa hè còn ở trong rừng vốn đã ấm ướt, cậu sợ hãi lắp bắp không nói lên lời…
“Vy Vy… Vy Vy à sao ở đây lạnh thế???”
Cô bé chỉ biết cười không đáp.
Bởi xung quanh Du Hạo có rất nhiều bạn đứng cạnh, chúng rất thích gương mặt xinh đẹp của Du Hạo. Quả thật đã yêu cái đẹp thì dù đã chết cũng không thể bỏ được.
Khi mang đồ cho tụi nhóc xong thì hai người quay về nhà, đang đi về thì bị một đám con gái trong làng chặn đầu.
“Hai người từ đâu về đó?” Một cô bé với vẻ ngoài mũm mĩm đáng yêu bước ra phía trước hỏi.
Cô bé đó là Tạ Ngọc Đình, mẹ là thị trưởng bố là cảnh sát khu vực cũng được coi là nhà có văn hóa nhưng vì Ngọc Đình mê thích phim ảnh nên rất muốn trở thành chị đại vì thế mọi đứa trẻ trong làng ai cũng bị Ngọc Đình mua chuộc bởi vài túi bánh vài túi kẹo, nên cô bé đã được mọi người ủng hộ lên làm chị đại của thôn.
Nếu đã làm chị đại thì phải có người xứng đáng ở bên cạnh mà người xứng đáng đó chính là Du Hạo. Cô bé muốn Du Hạo phải trở thành cánh tay phải của mình, lớn lên sẽ cưới mình.
Nhưng tất nhiên Du Hạo không chấp nhận điều đó, túi bánh túi kẹo nhà cậu không thiếu nên không hề bị mua chuộc bởi mấy thứ đó. Ngọc Đình tức lắm nên luôn đối đầu với người mà Du Hạo thích đó là Vy Vy.
Khi lớn lên cuối cùng mong ước của cô ta cũng được hoàn thành nhưng lại đoản mệnh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.