Chương 139: Lật mặt
N.Dun
19/05/2024
Cô đành ngơ ngác như con nai vàng hỏi anh “Sao thế?” thì anh cũng chỉ lấp niếm rằng nơi đó chẳng có gì để xem cả, rồi lại kéo cô tới căn phòng ngủ tương lai của hai người.
Vy Vy khẽ ngước nhìn lại gian phòng được đóng cửa cẩn thận đó, cô thầm nghĩ đừng để cô nắm thóp được điều gì.
Có lẽ bây giờ người cô tin tưởng nhất chỉ có chính bản thân mình.
…
Trời cũng hửng sáng, ánh mặt trời cũng dần nó rạng trong màn đêm tĩnh lặng vừa rồi. Đứng trong phòng ngủ nhìn ra ngoài ngắm bình minh lên thật sự rất đẹp.
“Em thấy thích không?”
“Ừm”
Du Hạo ôm lấy cô ở đằng sau, hạnh phúc này chắc hẳn anh đã mơ ước từ lâu.
Còn Vy Vy cô lại đang có rất nhiều suy nghĩ đặc biệt cô hiếu kỳ một điều. Là quỷ tại sao Du Hạo không sợ ánh sáng, trên sàn vẫn có vết chân như người bình thường? Tại sao những người xung quanh vẫn có thể nhìn thấy anh rồi cón bị anh thu hút? Những điều này cô cứ thắc mắc mãi không thôi.
“Em đói chưa anh xuống nấu bữa sáng cho em nhé.” Anh đưa cô về giường mà nằm xuống “Em nằm nghỉ một lát đi có lẽ em cũng đã mệt, anh đi mua nguyên liệu rồi nấu ăn cho em. Đợi anh chút nhé.”
Vy Vy không đáp cô chỉ mỉm cười ngầm chấp thuận theo ý anh.
Anh vừa đi ra khỏi phòng cô vội thay đổi về gương mặt lạnh vốn có ban đầu, cô kém rèm lại bóng tối lại bao trùm cả căn phòng.
“Có lẽ kịch hay phải bắt đầu rồi.”
Cô bước ra ngoài đứng trên lầu nhìn xuống Du Hạo đang tiến về cửa chính, Du Lạc hình như cũng muốn ra ngoài vì thế cả hai cha con không hẹn mà gặp cũng ý định ra ngoài. Thế nhưng cánh cửa không hề mở được ra, dù đã cố gắng hết sức nhưng hai cha con không thể ra ngoài.
Du Hạo cảm giác được có ánh mắt nhìn mình nên anh đưa mắt lên trên lầu thì thấy Vy Vy đang nhìn anh. “Vy Vy? Em ra đây làm gì?”
Vy Vy bước xuống lầu tiến tới chỗ Du Hạo và Du Lạc vừa xuống cầu thang vừa nói “Chẳng lẽ em không được ra ngoài à?”
“Anh không có ý đó.” Du Hạo muốn biện mình thì Du Lạc ở bên gắp gỏng hỏi Vy Vy “Đây là trò quỷ của mẹ làm à?”
Vy Vy gật đầu, tiến tới chỗ cửa sổ kéo dèm lại.
Cả hai người Du Hạo và Du Lạc đều chẳng hiểu ý định của Vy Vy lúc này, chiếc ghế sofa được chùm vải trắng để tránh bụi cô lại ngồi lên đó vắt chéo chân nhìn Du Hạo và Du Lạc như những tù nhân của mình.
“Hai người có chuyện gì muốn nói không?”
Du Hạo định tiến tới dỗ dành người vợ của mình nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Vy Vy trừng mắt thế nên anh đành đứng gọn một góc vẻ mặt như bị oan, và tỏ ra chẳng hiểu gì.
Du Lạc thì không kiên nhẫn như Du Hạo, lúc này anh chỉ muốn ra ngoài, ra ngoài tìm Nhược Hy. Dù Phú An có che giấu Nhược Hy thế nào thì bằng mọi giá cho dù có đào ba tấc đất anh cũng phải tìm thấy Nhược Hy.
“Mẹ thả con ra ngoài đi, nếu mẹ với ba có làm gì thì con cũng chẳng quan tâm đâu.”
Vy Vy bật cười “Tiếng mẹ cậu gọi cũng ngọt quá đấy.”
Du Hạo bỗng lặng thing người, anh nhìn Vy Vy trước mắt cảm giác xa lạ đó…rất xa lạ.
“Vy Vy em sao vậy?” Du Hạ thăm dò người con gái trước mắt, thế nhưng anh không thể nhìn thấu tâm can của người vợ của mình.
Cô nhìn Du Lạc mà nói “Tôi biết cậu không phải con tôi mà là con của mẹ Du Hạo, thực chất hai người là anh em cùng mẹ khác cha…” Chỉ nói tới đây Du Hạo xanh mặt không thể mở miệng nói phản bác câu nào, bởi khi tới gần cô anh đã bị cô ném là búa đứng yên.
Cô nói tiếp “Thảo nào tôi thấy rất thắc mắc vì sao một người cha lại có thể nhẫn tâm chặt đứt đi cánh tay của con trai mình, người xưa có câu hổ dữ cũng không ăn thịt con vậy mà mọi hành xử của Du Hạo thật khiến người khác phải há hốc mồm mà ngạc nghiên.” Cô nôi đoạn ghi âm trong điện thoại mở lên.
Giọng nói Du Lạc và Du Hạo cứ thế mà vang trong không gian tĩnh lặng u tối
“Ba con xin ba …ba hãy tìm Nhược Hy giúp con, con đã tìm cô ấy rất lâu rồi nhưng không thấy. Có lẽ mẹ và tên Phú An kia đã che mắt con nên con không tìm được Nhược Hy rồi ba… ba làm ơn tìm giúp con đi mà, con biết ba có thể tìm được cô ấy…”
“Đừng quên thân phận của chúng ta. Chỉ cần để tao lấy được Vy Vy thì mày muốn gì cũng được.”
“Nhưng hai người chẳng phải đang rất mặn nồng vui vẻ hay sao?”
“Khi chưa có được cô ấy, không có thứ cản chở cô ấy thì mỗi ngày tao đều không yên.”
“Ba…chẳng phải con là con trai của hai người sao?”
“Mày không phải! Tao biết là mày đã biết mày là em trai tao rồi, không cần giả vờ trước mặt tao.”
“Con không biết gì hết.”
“Trước lúc mẹ tao chết chắc chắn bà ấy đã nói cho mày về thân phận thật sự của mày rồi nên đừng giả vờ trước mặt tao nữa.”
Giọng điệu của Du Lạc có chút tức giận “Tại sao anh lại giết chết mẹ chứ hả? Dù gì bà ấy cũng là mẹ ruột của hai ta mà?”
“Chỉ cần cản đường tao lấy Vy Vy thì đều phải chết.”
Vy Vy tạm thời dừng đoạn ghi âm ở đó, cô tiến tới vỗ vai Du Lạc tỏ mặt tiếc thương “Xin chia buồn với cậu.”
Du Lạc cũng lật mặt chẳng thèm niềm nở với Vy Vy nữa, anh hất thay cô ra khỏi người, phủi phủi những hạt bụi trên bàn tay cô đã từng chạm vào bản thân, sự khinh bỉ này được hiện ngay trước mặt Vy Vy. Thế nhưng cô vẫn không tức giận.
Vy Vy khẽ ngước nhìn lại gian phòng được đóng cửa cẩn thận đó, cô thầm nghĩ đừng để cô nắm thóp được điều gì.
Có lẽ bây giờ người cô tin tưởng nhất chỉ có chính bản thân mình.
…
Trời cũng hửng sáng, ánh mặt trời cũng dần nó rạng trong màn đêm tĩnh lặng vừa rồi. Đứng trong phòng ngủ nhìn ra ngoài ngắm bình minh lên thật sự rất đẹp.
“Em thấy thích không?”
“Ừm”
Du Hạo ôm lấy cô ở đằng sau, hạnh phúc này chắc hẳn anh đã mơ ước từ lâu.
Còn Vy Vy cô lại đang có rất nhiều suy nghĩ đặc biệt cô hiếu kỳ một điều. Là quỷ tại sao Du Hạo không sợ ánh sáng, trên sàn vẫn có vết chân như người bình thường? Tại sao những người xung quanh vẫn có thể nhìn thấy anh rồi cón bị anh thu hút? Những điều này cô cứ thắc mắc mãi không thôi.
“Em đói chưa anh xuống nấu bữa sáng cho em nhé.” Anh đưa cô về giường mà nằm xuống “Em nằm nghỉ một lát đi có lẽ em cũng đã mệt, anh đi mua nguyên liệu rồi nấu ăn cho em. Đợi anh chút nhé.”
Vy Vy không đáp cô chỉ mỉm cười ngầm chấp thuận theo ý anh.
Anh vừa đi ra khỏi phòng cô vội thay đổi về gương mặt lạnh vốn có ban đầu, cô kém rèm lại bóng tối lại bao trùm cả căn phòng.
“Có lẽ kịch hay phải bắt đầu rồi.”
Cô bước ra ngoài đứng trên lầu nhìn xuống Du Hạo đang tiến về cửa chính, Du Lạc hình như cũng muốn ra ngoài vì thế cả hai cha con không hẹn mà gặp cũng ý định ra ngoài. Thế nhưng cánh cửa không hề mở được ra, dù đã cố gắng hết sức nhưng hai cha con không thể ra ngoài.
Du Hạo cảm giác được có ánh mắt nhìn mình nên anh đưa mắt lên trên lầu thì thấy Vy Vy đang nhìn anh. “Vy Vy? Em ra đây làm gì?”
Vy Vy bước xuống lầu tiến tới chỗ Du Hạo và Du Lạc vừa xuống cầu thang vừa nói “Chẳng lẽ em không được ra ngoài à?”
“Anh không có ý đó.” Du Hạo muốn biện mình thì Du Lạc ở bên gắp gỏng hỏi Vy Vy “Đây là trò quỷ của mẹ làm à?”
Vy Vy gật đầu, tiến tới chỗ cửa sổ kéo dèm lại.
Cả hai người Du Hạo và Du Lạc đều chẳng hiểu ý định của Vy Vy lúc này, chiếc ghế sofa được chùm vải trắng để tránh bụi cô lại ngồi lên đó vắt chéo chân nhìn Du Hạo và Du Lạc như những tù nhân của mình.
“Hai người có chuyện gì muốn nói không?”
Du Hạo định tiến tới dỗ dành người vợ của mình nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Vy Vy trừng mắt thế nên anh đành đứng gọn một góc vẻ mặt như bị oan, và tỏ ra chẳng hiểu gì.
Du Lạc thì không kiên nhẫn như Du Hạo, lúc này anh chỉ muốn ra ngoài, ra ngoài tìm Nhược Hy. Dù Phú An có che giấu Nhược Hy thế nào thì bằng mọi giá cho dù có đào ba tấc đất anh cũng phải tìm thấy Nhược Hy.
“Mẹ thả con ra ngoài đi, nếu mẹ với ba có làm gì thì con cũng chẳng quan tâm đâu.”
Vy Vy bật cười “Tiếng mẹ cậu gọi cũng ngọt quá đấy.”
Du Hạo bỗng lặng thing người, anh nhìn Vy Vy trước mắt cảm giác xa lạ đó…rất xa lạ.
“Vy Vy em sao vậy?” Du Hạ thăm dò người con gái trước mắt, thế nhưng anh không thể nhìn thấu tâm can của người vợ của mình.
Cô nhìn Du Lạc mà nói “Tôi biết cậu không phải con tôi mà là con của mẹ Du Hạo, thực chất hai người là anh em cùng mẹ khác cha…” Chỉ nói tới đây Du Hạo xanh mặt không thể mở miệng nói phản bác câu nào, bởi khi tới gần cô anh đã bị cô ném là búa đứng yên.
Cô nói tiếp “Thảo nào tôi thấy rất thắc mắc vì sao một người cha lại có thể nhẫn tâm chặt đứt đi cánh tay của con trai mình, người xưa có câu hổ dữ cũng không ăn thịt con vậy mà mọi hành xử của Du Hạo thật khiến người khác phải há hốc mồm mà ngạc nghiên.” Cô nôi đoạn ghi âm trong điện thoại mở lên.
Giọng nói Du Lạc và Du Hạo cứ thế mà vang trong không gian tĩnh lặng u tối
“Ba con xin ba …ba hãy tìm Nhược Hy giúp con, con đã tìm cô ấy rất lâu rồi nhưng không thấy. Có lẽ mẹ và tên Phú An kia đã che mắt con nên con không tìm được Nhược Hy rồi ba… ba làm ơn tìm giúp con đi mà, con biết ba có thể tìm được cô ấy…”
“Đừng quên thân phận của chúng ta. Chỉ cần để tao lấy được Vy Vy thì mày muốn gì cũng được.”
“Nhưng hai người chẳng phải đang rất mặn nồng vui vẻ hay sao?”
“Khi chưa có được cô ấy, không có thứ cản chở cô ấy thì mỗi ngày tao đều không yên.”
“Ba…chẳng phải con là con trai của hai người sao?”
“Mày không phải! Tao biết là mày đã biết mày là em trai tao rồi, không cần giả vờ trước mặt tao.”
“Con không biết gì hết.”
“Trước lúc mẹ tao chết chắc chắn bà ấy đã nói cho mày về thân phận thật sự của mày rồi nên đừng giả vờ trước mặt tao nữa.”
Giọng điệu của Du Lạc có chút tức giận “Tại sao anh lại giết chết mẹ chứ hả? Dù gì bà ấy cũng là mẹ ruột của hai ta mà?”
“Chỉ cần cản đường tao lấy Vy Vy thì đều phải chết.”
Vy Vy tạm thời dừng đoạn ghi âm ở đó, cô tiến tới vỗ vai Du Lạc tỏ mặt tiếc thương “Xin chia buồn với cậu.”
Du Lạc cũng lật mặt chẳng thèm niềm nở với Vy Vy nữa, anh hất thay cô ra khỏi người, phủi phủi những hạt bụi trên bàn tay cô đã từng chạm vào bản thân, sự khinh bỉ này được hiện ngay trước mặt Vy Vy. Thế nhưng cô vẫn không tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.