Chương 110: Vì yêu 1
N.Dun
08/04/2024
“Ta sẽ dùng trận thập bát để mở cửa cho đệ, còn đệ chỉ cần đưa muội ấy ra, hai ta trong ứng ngoại hợp, đệ thấy thế được không?”
Nghe theo những lời chỉ bảo của Linh Lung, Tiểu Bạch về phòng mặc trên mình bộ y phục mà bản thân đã lâu rồi chưa động tới.
…
Khi Tiểu Bạch xuất hiện tất cả mọi người đều ngạc nhiên với y phục kỳ lạ này của Tiểu Bạch, người biết thì chỉ dám bịt miệng lại mà há hốc, người không biết thì thấy bộ y phục đó thật quê mùa.
Chắc chắn kẻ không biết là Kiều Bách Liên.
Hắn ta nhìn Tiểu Bạch mà cười khà khà “Tưởng hắn đi đâu ai dè về thay y phục, trông kìa y phục trông chán chưa kìa lại còn thêu rồng thêu phượng nữa chứ…kkkk chắc hắn nghĩ mình là hoàng đế à…kkk đúng là nằm mơ giữa ban ngày…”
“Huynh không biết thì câm miệng lại đi.” Đường Nguyệt nhắc nhở
Cô ta chạy tới trước mặc Tiểu Bạch “Sao huynh lại ăn mặc thế này?”
Tiểu Bạch phất lờ cô ta tiến tới cố gắng mở cửa.
“Sao huynh lại ngu ngốc như vậy chứ? Huynh định dùng tu vi cả đời của mình để mở cánh cửa này sao?” Dù Đường Nguyệt có lải nhải gì bên cạnh nhưng tâm Tiểu Bạch vẫn rất vững.
Nhờ sự trợ giúp của Linh Lung tỷ tỷ ở phía sau nên rất nhanh cánh cửa mở ra.
Ánh sáng bên trong cuối cùng cũng chiếu được vào gương mặt của anh.
Bên trong phòng là trời tối.
Mùi thịt nướng thơm phức sộc thẳng vào mũi Tiểu Bạch.
Hình ảnh của Ngữ Hành hiện ngay lên trong tâm trí anh, anh sợ rằng những người bên trong đó sẽ biến Vy Vy thành bộ dạng giống với Ngữ Hành nên anh ba chân bốn cẳng chạy vào bên trong.
“Vy Vy ta tới rồi…tất cả bỏ nàng ấy raaa…”
Tất cả ánh mắt đều hướng tới nhìn Tiểu Bạch từ lúc bắt đầu anh bước vào rồi chạy hồng hộc tới đây.
Tiểu Bạch ngẩn người ra nhìn cảnh tượng trước mắt.
Vy Vy nhìn Tiểu Bạch như vậy cũng bất giác bật cười.
“Huynh làm gì thế hả?”
Tất cả mọi người đều đang ăn uống linh đình ở trong đại sảnh, mùi thịt nướng cũng phát ra từ đây.
Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn mọi người, anh khẽ chạy tới chỗ Vy Vy muốn hỏi cô những chuyện đã xảy ra.
“Chuyện này là sao?”
“Còn sao nữa, họ mời ta dùng tiệc mà.”
Tiểu Bạch không hiểu “Ủa nhưng còn tiếng hét của nàng khi nãy là sao?”
Tuấn Lãng tiến tới giải thích “Ta cho Vy Vy xem A Đại của ta”
Nói xong anh biến ra một con rùa con đặt ngay trong lòng bàn tay của mình.
“Thế nhưng A Đại lại cắn tay Vy Vy nên muội ấy có hét lên như vậy đó” Anh đánh nhẹ vào chiếc đầu tròn xoe của A Đại “Con hư lắm nha dám cắn Vy Vy tỷ tỷ.”
Vy Vy cũng bèn cản lại “Huynh không được đánh A Đại chứ đợi A Đại thành người nó lại ghi hận với ta thì sao? Nó nghĩ vì ta mà huynh đánh nó như thế thì nó lại không công nhận muội là mẹ đỡ đầu của nó thì sao?”
“…” Mẹ sao? Vy Vy là mẹ của con rùa này mà con rùa này là con của Tuấn Lãng sư huynh, thế chẳng phải hai người họ…
Vy Vy và Tuấn Lãng trò chuyện rất vui vẻ.
Người không vui chỉ có mình Tiểu Bạch.
Thấy họ vui vẻ dù trên gương mặt anh cũng nở nụ cười nhưng nụ cười đó rất ngượng ngạo, bản thân anh đúng như một cái bóng đèn đúng nghĩa.
Đường sư tôn thấy y phục của Tiểu Bạch bèn gặng hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Tiểu Bạch!”
“Dạ, sư tôn!”
“Con suy nghĩ kỹ rồi sao?”
Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn Đường sư tôn rồi anh cũng nhận ra chính bộ y phục này đã mang lại rắc rối cho anh.
Anh chấp tay lại cúi mặt xuống “Con…con chỉ mặc chơi thôi ạ.”
Đường sư tôn không nghe những lời phản biện đó của Tiểu Bạch “Nếu con đã quyết định xuống núi thì hãy về nhà đi.”
Tiểu Bạch vội quỳ xuống “Sư tôn, con không muốn về. Chỉ tại con lo cho Vy Vy nên con mới làm chuyện hồ đồ này thôi ạ.”
“Triệu cô nương có quan hệ gì với con?”
“Con…” Tiểu Bạch đánh mắt sang nhìn Vy Vy ánh mắt có chữ tình “Con thích nàng ấy.”
“Nhưng Triệu cô nương đã là người có gia thất, con nên từ bỏ cô ấy đi.”
“Con không quan tâm đời này con chỉ yêu thương mỗi Vy Vy thôi.”
Mặc dù rất cảm động nhưng Vy Vy cũng chỉ đành kìm ném cảm xúc của mình lại, cô biết Tiểu Bạch là Du Hạo của kiếp sau nhưng cô cũng sắp quay trở lại cô không thể ở cạnh anh được.
Cô nắm chặt đôi tay lại cố gắng ép bản thân thật bình tĩnh.
“Triệu cô nương đã nói cho bọn ta biết về thân phận của mình, kiếp này con với Triệu cô nương không có nhân duyên đâu, nguyệt lão không thể tác thành cho con được.”
“Nhân duyên là do bản thân mình quyết định chứ không phải do người khác sắp đặt, con không tin vào nguyệt lão con chỉ tin chính mình.”
Dù Đường sư tôn có nói hết nước hết cái nhưng quả thật ý chí của Tiểu Bạch rất cứng, không ai có thể xê dịch được.
“Con xuống núi đi!”
“Sư tôn con…”
“Không nói nhiều lời nữa, đệ tử thứ 100 của Trạch An Viên Tiểu Bạch xuất đạo!”
“Sư tôn…” Dù Tiểu Bạch có nói gì thì Đường sư tôn cũng không nghe, ông biến mất rời khỏi nơi hỗn tạp này.
Tuấn Lãng đặt tay lên vai Vy Vy “Vẫn còn người muốn gặp muội đó.”
“Ai vậy sư huynh?”
Tuấn Lãng chỉ nhìn Vy Vy mà mỉm cười mà không biết rằng có một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn chằm chằm anh.
*Ánh mắt đó của ai chắc mọi người cũng đoán được.
Nghe theo những lời chỉ bảo của Linh Lung, Tiểu Bạch về phòng mặc trên mình bộ y phục mà bản thân đã lâu rồi chưa động tới.
…
Khi Tiểu Bạch xuất hiện tất cả mọi người đều ngạc nhiên với y phục kỳ lạ này của Tiểu Bạch, người biết thì chỉ dám bịt miệng lại mà há hốc, người không biết thì thấy bộ y phục đó thật quê mùa.
Chắc chắn kẻ không biết là Kiều Bách Liên.
Hắn ta nhìn Tiểu Bạch mà cười khà khà “Tưởng hắn đi đâu ai dè về thay y phục, trông kìa y phục trông chán chưa kìa lại còn thêu rồng thêu phượng nữa chứ…kkkk chắc hắn nghĩ mình là hoàng đế à…kkk đúng là nằm mơ giữa ban ngày…”
“Huynh không biết thì câm miệng lại đi.” Đường Nguyệt nhắc nhở
Cô ta chạy tới trước mặc Tiểu Bạch “Sao huynh lại ăn mặc thế này?”
Tiểu Bạch phất lờ cô ta tiến tới cố gắng mở cửa.
“Sao huynh lại ngu ngốc như vậy chứ? Huynh định dùng tu vi cả đời của mình để mở cánh cửa này sao?” Dù Đường Nguyệt có lải nhải gì bên cạnh nhưng tâm Tiểu Bạch vẫn rất vững.
Nhờ sự trợ giúp của Linh Lung tỷ tỷ ở phía sau nên rất nhanh cánh cửa mở ra.
Ánh sáng bên trong cuối cùng cũng chiếu được vào gương mặt của anh.
Bên trong phòng là trời tối.
Mùi thịt nướng thơm phức sộc thẳng vào mũi Tiểu Bạch.
Hình ảnh của Ngữ Hành hiện ngay lên trong tâm trí anh, anh sợ rằng những người bên trong đó sẽ biến Vy Vy thành bộ dạng giống với Ngữ Hành nên anh ba chân bốn cẳng chạy vào bên trong.
“Vy Vy ta tới rồi…tất cả bỏ nàng ấy raaa…”
Tất cả ánh mắt đều hướng tới nhìn Tiểu Bạch từ lúc bắt đầu anh bước vào rồi chạy hồng hộc tới đây.
Tiểu Bạch ngẩn người ra nhìn cảnh tượng trước mắt.
Vy Vy nhìn Tiểu Bạch như vậy cũng bất giác bật cười.
“Huynh làm gì thế hả?”
Tất cả mọi người đều đang ăn uống linh đình ở trong đại sảnh, mùi thịt nướng cũng phát ra từ đây.
Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn mọi người, anh khẽ chạy tới chỗ Vy Vy muốn hỏi cô những chuyện đã xảy ra.
“Chuyện này là sao?”
“Còn sao nữa, họ mời ta dùng tiệc mà.”
Tiểu Bạch không hiểu “Ủa nhưng còn tiếng hét của nàng khi nãy là sao?”
Tuấn Lãng tiến tới giải thích “Ta cho Vy Vy xem A Đại của ta”
Nói xong anh biến ra một con rùa con đặt ngay trong lòng bàn tay của mình.
“Thế nhưng A Đại lại cắn tay Vy Vy nên muội ấy có hét lên như vậy đó” Anh đánh nhẹ vào chiếc đầu tròn xoe của A Đại “Con hư lắm nha dám cắn Vy Vy tỷ tỷ.”
Vy Vy cũng bèn cản lại “Huynh không được đánh A Đại chứ đợi A Đại thành người nó lại ghi hận với ta thì sao? Nó nghĩ vì ta mà huynh đánh nó như thế thì nó lại không công nhận muội là mẹ đỡ đầu của nó thì sao?”
“…” Mẹ sao? Vy Vy là mẹ của con rùa này mà con rùa này là con của Tuấn Lãng sư huynh, thế chẳng phải hai người họ…
Vy Vy và Tuấn Lãng trò chuyện rất vui vẻ.
Người không vui chỉ có mình Tiểu Bạch.
Thấy họ vui vẻ dù trên gương mặt anh cũng nở nụ cười nhưng nụ cười đó rất ngượng ngạo, bản thân anh đúng như một cái bóng đèn đúng nghĩa.
Đường sư tôn thấy y phục của Tiểu Bạch bèn gặng hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Tiểu Bạch!”
“Dạ, sư tôn!”
“Con suy nghĩ kỹ rồi sao?”
Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn Đường sư tôn rồi anh cũng nhận ra chính bộ y phục này đã mang lại rắc rối cho anh.
Anh chấp tay lại cúi mặt xuống “Con…con chỉ mặc chơi thôi ạ.”
Đường sư tôn không nghe những lời phản biện đó của Tiểu Bạch “Nếu con đã quyết định xuống núi thì hãy về nhà đi.”
Tiểu Bạch vội quỳ xuống “Sư tôn, con không muốn về. Chỉ tại con lo cho Vy Vy nên con mới làm chuyện hồ đồ này thôi ạ.”
“Triệu cô nương có quan hệ gì với con?”
“Con…” Tiểu Bạch đánh mắt sang nhìn Vy Vy ánh mắt có chữ tình “Con thích nàng ấy.”
“Nhưng Triệu cô nương đã là người có gia thất, con nên từ bỏ cô ấy đi.”
“Con không quan tâm đời này con chỉ yêu thương mỗi Vy Vy thôi.”
Mặc dù rất cảm động nhưng Vy Vy cũng chỉ đành kìm ném cảm xúc của mình lại, cô biết Tiểu Bạch là Du Hạo của kiếp sau nhưng cô cũng sắp quay trở lại cô không thể ở cạnh anh được.
Cô nắm chặt đôi tay lại cố gắng ép bản thân thật bình tĩnh.
“Triệu cô nương đã nói cho bọn ta biết về thân phận của mình, kiếp này con với Triệu cô nương không có nhân duyên đâu, nguyệt lão không thể tác thành cho con được.”
“Nhân duyên là do bản thân mình quyết định chứ không phải do người khác sắp đặt, con không tin vào nguyệt lão con chỉ tin chính mình.”
Dù Đường sư tôn có nói hết nước hết cái nhưng quả thật ý chí của Tiểu Bạch rất cứng, không ai có thể xê dịch được.
“Con xuống núi đi!”
“Sư tôn con…”
“Không nói nhiều lời nữa, đệ tử thứ 100 của Trạch An Viên Tiểu Bạch xuất đạo!”
“Sư tôn…” Dù Tiểu Bạch có nói gì thì Đường sư tôn cũng không nghe, ông biến mất rời khỏi nơi hỗn tạp này.
Tuấn Lãng đặt tay lên vai Vy Vy “Vẫn còn người muốn gặp muội đó.”
“Ai vậy sư huynh?”
Tuấn Lãng chỉ nhìn Vy Vy mà mỉm cười mà không biết rằng có một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn chằm chằm anh.
*Ánh mắt đó của ai chắc mọi người cũng đoán được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.