Chương 14
Vu Trừng Trừng
24/01/2015
Lúc Mẫn Mẫn tỉnh lại
đã là sáng sớm ngày hôm sau, trước cửa có rất nhiều binh lính canh giữ,
ngay cả cửa sổ cũng bị đóng đinh, rất rõ ràng, Tô Đồ đã nhốt nàng lại.
Đang tức giận mà lại bị đối xử như vậy, Tô Đồ sải bước đi vào: “Nàng đói bụng không?”
Một đám nô bộc bưng đồ ăn sáng đặt lên bàn rồi lui ra ngoài.
Mẫn Mẫn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Tô Đồ, một cô gái đi tới trước mặt nàng: “Tiểu thư, ta là A Nga, tới đây để hầu hạ tiểu thư!”
Mẫn Mẫn không có phản kháng, để mặc cho A Nga thay quần áo rồi chải đầu cho mình, cuối cùng dẫn nàng ngồi xuống bên cạnh bàn.
Đợi mọi người lui ra thì Mẫn Mẫn mới mở miệng: “Ngươi không cần phải tốn công vô ích như vậy, dù sao thì ta cũng không trốn thoát khỏi nơi này, không phải sao?” Nàng vừa nói vừa nhìn đến đám lính đang đứng trước cửa.
Tô Đồ không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nói: “Ăn đi! Đồ ăn sắp nguội rồi!”
“Ta không ăn!” Mẫn Mẫn khinh thường quay đầu đi.
Tô Đồ nhướng mi: “Nàng muốn ta tự tay đút nàng ăn sao?”
Mẫn Mẫn giận đến mức đập bàn đứng dậy: “Ngươi đừng có quá đáng!”
“Thế nào? Ta đút nàng ăn thì có gì mà quá đáng?”
“Ta không muốn ăn, hơn nữa cũng không muốn vừa ăn vừa nhìn thấy mặt ngươi!” Mẫn Mẫn chỉ vào mặt hắn, tức giận mắng to.
Quan hệ của bọn họ dường như đã trở về lúc ban đầu. Tô Đồ lạnh lùng liếc nàng: “Xem ra nàng vẫn không hiểu thế nào là con tin!” Sau đó, hắn giữ chặt eo nàng, đem thức ăn bỏ vào trong miệng, cưỡng ép nàng ăn.
Mẫn Mẫn không có tiền đồ lại đỏ mặt, thấy hắn ngậm thức ăn chuẩn bị tới gần, nàng vội vàng lấy tay che mặt hắn: “Ta. . .ta ăn là được. . . .”
“Lúc đầu như vậy có phải tốt hơn không?” Nói xong, hắn lại ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.
Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm vào hắn, không tình nguyện mà dùng hết đồ ăn sáng. Trên đời này chỉ sợ chẳng còn ai ác liệt và đáng chết hơn so với hắn. . . Nàng hận hắn. . . . Thật sự hận chết hắn. . . .
Tô Đồ không lên tiếng, ăn xong liền đứng dậy rời đi. Bữa trưa và bữa tối cũng giống như vậy, có lúc hắn sẽ mang công việc tới vừa dùng bữa vừa làm, nhưng vẫn luôn rời đi sau khi ăn xong.
Mẫn Mẫn ngâm mình trong thùng nước nóng mà hạ nhân chuẩn bị, nhìn những vết đỏ và bầm tím trên người mình đã dần nhạt đi, vuốt ve những dấu vết kia, trong lòng nàng lại không khỏi dâng lên một cảm giác mất mát.
Nàng tựa vào thùng gỗ, nhớ lại mấy ngày qua, ngoại trừ ba bữa Tô Đồ sẽ đến dùng cơm với nàng thì nàng và hắn cũng ít nói chuyện, hắn luôn mang theo công việc để vừa làm vừa ăn, ngay cả liếc cũng không liếc nhìn nàng một cái. . . .
Kể từ đêm hôm đó, hắn cũng không chạm vào nàng nữa. . . . Nghĩ tới đây, Mẫn Mẫn đột nhiên giật mình. Nàng đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ nàng nhớ hắn. . . . khát khao được hắn chạm vào. . . .
Mẫn Mẫn vùi mình xuống mặt nước. Nàng nhất định là điên rồi! Đêm đó hắn đã chà đạp nàng thế nào. . . . Hắn căn bản chỉ coi nàng là một kỹ nữ. . . . Chẳng lẽ nàng đã quên mình bị vũ nhục như thế nào rồi sao? Chẳng lẽ nàng lại giống như lời hắn nói, là nữ nhân hạ lưu vô sỉ sao?
Cho đến khi không thể chịu được nữa, nàng mới ngoi lên mặt nước, dựa vào thành gỗ để hít thở.
Không biết Ân Li và mọi người có tốt hay không? Nhớ đến lời nói của An Thân Vương, mọi người đang tìm cách cứu nàng, lòng của nàng cũng không yên tĩnh. . . . Nàng hiểu, với tính tình của Tô Đồ, hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với bất kỳ kẻ nào, cũng sẽ không bao giờ nhượng bộ, mà Nhật Hi quốc cũng sẽ không nhượng bộ, sợ rằng chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực. . . . Đó là điều mà nàng không mong muốn nhất.
Hết lần này tới lần khác nàng không làm được gì, bây giờ còn bị giam lỏng nữa. . .
Nghĩ đến kẻ hại nàng thành như vậy đều là An Thân Vương, Mẫn Mẫn tức giận. Hừ! Lão già gian trá! Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!
***
Lão Hi Vương qua đời vì bệnh, Nhật Hi Dương Sa lên kế thừa trở thành tân Vương thượng, bởi vì Quỷ tộc không chịu nhượng bộ khiến cho hắn cực kỳ đau đầu.
“Đêm đã khuya rồi!” Bụng của Ân Li đã nhô cao, giúp Nhật Hi Dương Sa phủ thêm áo khoác, kể từ sau khi tiên vương băng hà, tất cả chuyện quốc sự đều đặt trên vai Dương Sa, cả ngày lẫn đêm đều bộn bề công việc khiến cho nàng vô cùng đau lòng.
Nhật Hi Dương Sa thâm tình nhìn nàng: “Sao nàng còn chưa ngủ?”
“Chàng chưa ngủ, sao ta có thể ngủ được?”
Chỉ cần nhìn thấy nàng, tất cả mệt mỏi đều hóa thành hư không, hắn ôm nàng: “Đừng quên là nàng đang mang thai, cần phải nghỉ ngơi nhiều.”
Ân Li nhìn hắn: “Chàng cũng cần phải nghỉ ngơi, mấy ngày nay chàng hầu như không ngủ rồi.”
Hắn yêu thương vuốt ve bụng nàng: “Ta không mệt!”
Ân Li nhìn hắn xếp tấu chương trên bàn: “Chàng phiền lòng về chuyện Quỷ tộc sao?”
“Nàng đừng lo lắng, ta nhất định sẽ cứu được Mẫn Mẫn.” Dù sao Mẫn Mẫn đã liều mình cứu người hắn yêu thương nhất.
“Dương Sa. . . chuyện này. . . . Có phải khiến cho chàng áp lực rất lớn không?” Ân Li thấy rõ hắn đã gầy đi.
Hắn lắc đầu: “Không, đây là chuyện ta cần làm!”
Ân Li không đành lòng vuốt ve gương mặt của hắn: “Dương Sa. . . .”
“Ta rất cảm kích Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn là ân nhân của ta, nhờ nàng ấy mà người quan trọng nhất đối với ta có thể đứng đây, Ân Li. . . . Ta không thể nào tưởng tượng được nếu mất đi nàng sẽ như thế nào. . .” Hắn ôm nàng.
“Dương Sa. . . .” Ân Li cũng xúc động ôm chặt hắn, trong lòng hạ một quyết định.
Nàng không muốn Dương Sa phải khó xử như vậy, lại càng không muốn Mẫn Mẫn bị bắt lại Quỷ quốc. Dù sao Quỷ vương cũng không chịu nhượng bộ, Dương Sa lại bị chuyện quốc sự nặng nề đeo bám, vì thế kế hoạch này cũng chỉ có thể dựa vào nàng. . . . Nàng muốn tự mình cứu Mẫn Mẫn!
Đang tức giận mà lại bị đối xử như vậy, Tô Đồ sải bước đi vào: “Nàng đói bụng không?”
Một đám nô bộc bưng đồ ăn sáng đặt lên bàn rồi lui ra ngoài.
Mẫn Mẫn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Tô Đồ, một cô gái đi tới trước mặt nàng: “Tiểu thư, ta là A Nga, tới đây để hầu hạ tiểu thư!”
Mẫn Mẫn không có phản kháng, để mặc cho A Nga thay quần áo rồi chải đầu cho mình, cuối cùng dẫn nàng ngồi xuống bên cạnh bàn.
Đợi mọi người lui ra thì Mẫn Mẫn mới mở miệng: “Ngươi không cần phải tốn công vô ích như vậy, dù sao thì ta cũng không trốn thoát khỏi nơi này, không phải sao?” Nàng vừa nói vừa nhìn đến đám lính đang đứng trước cửa.
Tô Đồ không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nói: “Ăn đi! Đồ ăn sắp nguội rồi!”
“Ta không ăn!” Mẫn Mẫn khinh thường quay đầu đi.
Tô Đồ nhướng mi: “Nàng muốn ta tự tay đút nàng ăn sao?”
Mẫn Mẫn giận đến mức đập bàn đứng dậy: “Ngươi đừng có quá đáng!”
“Thế nào? Ta đút nàng ăn thì có gì mà quá đáng?”
“Ta không muốn ăn, hơn nữa cũng không muốn vừa ăn vừa nhìn thấy mặt ngươi!” Mẫn Mẫn chỉ vào mặt hắn, tức giận mắng to.
Quan hệ của bọn họ dường như đã trở về lúc ban đầu. Tô Đồ lạnh lùng liếc nàng: “Xem ra nàng vẫn không hiểu thế nào là con tin!” Sau đó, hắn giữ chặt eo nàng, đem thức ăn bỏ vào trong miệng, cưỡng ép nàng ăn.
Mẫn Mẫn không có tiền đồ lại đỏ mặt, thấy hắn ngậm thức ăn chuẩn bị tới gần, nàng vội vàng lấy tay che mặt hắn: “Ta. . .ta ăn là được. . . .”
“Lúc đầu như vậy có phải tốt hơn không?” Nói xong, hắn lại ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.
Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm vào hắn, không tình nguyện mà dùng hết đồ ăn sáng. Trên đời này chỉ sợ chẳng còn ai ác liệt và đáng chết hơn so với hắn. . . Nàng hận hắn. . . . Thật sự hận chết hắn. . . .
Tô Đồ không lên tiếng, ăn xong liền đứng dậy rời đi. Bữa trưa và bữa tối cũng giống như vậy, có lúc hắn sẽ mang công việc tới vừa dùng bữa vừa làm, nhưng vẫn luôn rời đi sau khi ăn xong.
Mẫn Mẫn ngâm mình trong thùng nước nóng mà hạ nhân chuẩn bị, nhìn những vết đỏ và bầm tím trên người mình đã dần nhạt đi, vuốt ve những dấu vết kia, trong lòng nàng lại không khỏi dâng lên một cảm giác mất mát.
Nàng tựa vào thùng gỗ, nhớ lại mấy ngày qua, ngoại trừ ba bữa Tô Đồ sẽ đến dùng cơm với nàng thì nàng và hắn cũng ít nói chuyện, hắn luôn mang theo công việc để vừa làm vừa ăn, ngay cả liếc cũng không liếc nhìn nàng một cái. . . .
Kể từ đêm hôm đó, hắn cũng không chạm vào nàng nữa. . . . Nghĩ tới đây, Mẫn Mẫn đột nhiên giật mình. Nàng đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ nàng nhớ hắn. . . . khát khao được hắn chạm vào. . . .
Mẫn Mẫn vùi mình xuống mặt nước. Nàng nhất định là điên rồi! Đêm đó hắn đã chà đạp nàng thế nào. . . . Hắn căn bản chỉ coi nàng là một kỹ nữ. . . . Chẳng lẽ nàng đã quên mình bị vũ nhục như thế nào rồi sao? Chẳng lẽ nàng lại giống như lời hắn nói, là nữ nhân hạ lưu vô sỉ sao?
Cho đến khi không thể chịu được nữa, nàng mới ngoi lên mặt nước, dựa vào thành gỗ để hít thở.
Không biết Ân Li và mọi người có tốt hay không? Nhớ đến lời nói của An Thân Vương, mọi người đang tìm cách cứu nàng, lòng của nàng cũng không yên tĩnh. . . . Nàng hiểu, với tính tình của Tô Đồ, hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với bất kỳ kẻ nào, cũng sẽ không bao giờ nhượng bộ, mà Nhật Hi quốc cũng sẽ không nhượng bộ, sợ rằng chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực. . . . Đó là điều mà nàng không mong muốn nhất.
Hết lần này tới lần khác nàng không làm được gì, bây giờ còn bị giam lỏng nữa. . .
Nghĩ đến kẻ hại nàng thành như vậy đều là An Thân Vương, Mẫn Mẫn tức giận. Hừ! Lão già gian trá! Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!
***
Lão Hi Vương qua đời vì bệnh, Nhật Hi Dương Sa lên kế thừa trở thành tân Vương thượng, bởi vì Quỷ tộc không chịu nhượng bộ khiến cho hắn cực kỳ đau đầu.
“Đêm đã khuya rồi!” Bụng của Ân Li đã nhô cao, giúp Nhật Hi Dương Sa phủ thêm áo khoác, kể từ sau khi tiên vương băng hà, tất cả chuyện quốc sự đều đặt trên vai Dương Sa, cả ngày lẫn đêm đều bộn bề công việc khiến cho nàng vô cùng đau lòng.
Nhật Hi Dương Sa thâm tình nhìn nàng: “Sao nàng còn chưa ngủ?”
“Chàng chưa ngủ, sao ta có thể ngủ được?”
Chỉ cần nhìn thấy nàng, tất cả mệt mỏi đều hóa thành hư không, hắn ôm nàng: “Đừng quên là nàng đang mang thai, cần phải nghỉ ngơi nhiều.”
Ân Li nhìn hắn: “Chàng cũng cần phải nghỉ ngơi, mấy ngày nay chàng hầu như không ngủ rồi.”
Hắn yêu thương vuốt ve bụng nàng: “Ta không mệt!”
Ân Li nhìn hắn xếp tấu chương trên bàn: “Chàng phiền lòng về chuyện Quỷ tộc sao?”
“Nàng đừng lo lắng, ta nhất định sẽ cứu được Mẫn Mẫn.” Dù sao Mẫn Mẫn đã liều mình cứu người hắn yêu thương nhất.
“Dương Sa. . . chuyện này. . . . Có phải khiến cho chàng áp lực rất lớn không?” Ân Li thấy rõ hắn đã gầy đi.
Hắn lắc đầu: “Không, đây là chuyện ta cần làm!”
Ân Li không đành lòng vuốt ve gương mặt của hắn: “Dương Sa. . . .”
“Ta rất cảm kích Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn là ân nhân của ta, nhờ nàng ấy mà người quan trọng nhất đối với ta có thể đứng đây, Ân Li. . . . Ta không thể nào tưởng tượng được nếu mất đi nàng sẽ như thế nào. . .” Hắn ôm nàng.
“Dương Sa. . . .” Ân Li cũng xúc động ôm chặt hắn, trong lòng hạ một quyết định.
Nàng không muốn Dương Sa phải khó xử như vậy, lại càng không muốn Mẫn Mẫn bị bắt lại Quỷ quốc. Dù sao Quỷ vương cũng không chịu nhượng bộ, Dương Sa lại bị chuyện quốc sự nặng nề đeo bám, vì thế kế hoạch này cũng chỉ có thể dựa vào nàng. . . . Nàng muốn tự mình cứu Mẫn Mẫn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.