Chương 1
Vu Trừng Trừng
24/01/2015
“Trong xe không hề có nửa bóng người, nhất định là đã chạy vào trong rừng rồi, mau đi vào lục soát cho ta, nhất định phải bắt được người về đây!” Người của Quỷ quốc – đại tướng Hàn Duy quay về phía bọn thuộc hạ quát to.
“Dạ!”
Tất cả người và ngựa chia làm năm nhóm, lao vào rừng để triển khai hành động.
Trong rừng, Ân Li và Chu Mẫn Mẫn lôi lôi kéo kéo: “Mẫn Mẫn! Muội không cần lo cho tỷ, người bọn họ muốn bắt chính là tỷ, muội mau chạy đi ——”
Mẫn Mẫn lắc đầu: “Tỷ nói gì vậy? Muội đã đáp ứng với Dương Sa là nhất định sẽ đưa tỷ trở về bình an, bây giờ sao muội có thể bỏ chạy?”
Ân Li một mặt vừa lui về phía sau quan sát xem có ai đuổi theo hay không, một mặt lại tìm lời khuyên nhủ: “Không liên quan! Dương Sa chắc chắn sẽ hiểu rõ, chàng sẽ không trách muội đâu!”
Mẫn Mẫn kiên quyết cự tuyệt: “Không được! Bọn họ càng muốn bắt tỷ, tỷ càng không thể để mình bị bắt. . . . .Tỷ. . . . . Sao muội có thể trơ mắt đứng nhìn tỷ bị người ta bắt cơ chứ?”
“Mẫn Mẫn, tỷ biết võ công, tỷ không sợ những người đó. Muội mau chạy nhanh đi! Tỷ không muốn muội bị tỷ làm liên lụy. . . . .”
“Ân Li, thân thể của tỷ bây giờ không còn như trước nữa, bây giờ trong bụng tỷ đang mang hài tử đó!” Nếu biết trong bụng Ân Li đang mang hài tử của thái tử Nhật Hi quốc, không biết những người đó sẽ hành hạ nàng ấy thế nào nữa. . . . .
“Mẫn Mẫn. . . . . .” Ân Li gấp đến mức giẫm giẫm chân.
“Ân Li! Tỷ đừng cứng đầu nữa, muội sẽ không để cho bọn họ bắt tỷ đi đâu!”
“Mẫn Mẫn, muội có cách gì sao?” Nếu còn không mau chạy trốn thì bọn họ sẽ đuổi kịp mất, đến lúc đó thì ai cũng không thể chạy thoát. diễ⊹n✳đ⊹àn✳lê✳q⊹uý✳đ⊹ôn
Mẫn Mẫn cắn móng tay. Nàng đã nghĩ ra biện pháp rồi. . . . . “Đúng rồi! Ân Li, muội nghĩ chúng ta không thể đi cùng nhau nữa, chúng ta phải tách ra để phân tán sự chú ý của họ.”
“Ý của muội là. . . . .”
Mẫn Mẫn vạch rõ hai hướng đi ở bên đường rồi ngừng lại: “Ân Li, tỷ đi bên phải! Muội đi bên trái! Còn nữa, tất cả binh lính sẽ đi theo muội!” Nàng đang nói tới đám lính mà Dương Sa phái tới để bảo vệ Ân Li.
đây là truyện ăn cắp của d。ien⊹d。an⊹l。e⊹q。uy⊹d。on⊹c。om
Ân Li nhìn nàng, cảm thấy khó hiểu: “Tại sao tất cả binh lính đều phải đi theo muội?”
Mẫn Mẫn cười như tên trộm: “Cái này mà còn phải hỏi sao? Tỷ biết võ công, nhưng muội không biết! Bọn lính nên đi theo để bảo vệ muội mới đúng nha!”
Ân Li nghe vậy lại có chút kinh ngạc, chỉ là sau khi suy nghĩ lại một chút, cảm thấy Mẫn Mẫn nói cũng đúng: “Ừ! Cũng đúng. . . . . Vậy muội nhớ phải cẩn thận nhé!”
Mẫn Mẫn nở một nụ cười sáng lạn nhìn về phía Ân Li: “Tỷ yên tâm! Dương Sa nhất định sẽ mau chóng tới cứu tỷ, tỷ đi trước đi!”
“Được!” Nói xong, Ân Li liền chạy về phía bên phải.
Sau khi nhìn bạn mình đã chạy khuất bóng dáng, Mẫn Mẫn không chút hoang mang, đặt chân bước về phía bên trái. diễ⊹n✳đ⊹àn✳lê✳q⊹uý✳đ⊹ôn
Sau khi đi được một đoạn, Ân Li nghe thấy tiếng bước chân của đám lính đuổi theo, nàng vội vàng núp vào một bụi cây.
“Hàn đại nhân! Ta nhìn thấy bọn họ tách ra, hiện giờ có hai người, ngài muốn bắt người nào?”
Hàn Duy híp mắt nhìn về phía trước: “Các nàng đi hướng nào?”
“Một người đi một mình về phía bên phải, một người thì cùng với đám lính đi về phía bên trái!”
Hàn Duy cười cười như đã hiểu rõ: “Nữ nhân bên phải nhất định không phải là người quan trọng, cho nên mới không có binh lính nào đi theo, chúng ta đuổi theo hướng bên trái chắc chắn không sai!”
“Dạ!”
Ân Li đang núp trong bụi cây nghe xong mới bừng tỉnh ngộ. Bảo sao . . . . Bảo sao Mẫn Mẫn lại nói như vậy với mình . . . . Thì ra là. . . . . Nguy rồi! Vậy chẳng phải là Mẫn Mẫn gặp nguy hiểm rồi sao ? ! diễ⊹n✳đ⊹àn✳lê✳q⊹uý✳đ⊹ôn
Không kịp để ý chuyện mình đang mang thai, Ân Li dùng khinh công nhảy lên trên ngọn cây, phóng thật nhanh về hướng ngược lại, nàng hết sức cẩn thận, không để cho đám người đang truy lùng phía dưới phát hiện, quả nhiên là đã tìm được Mẫn Mẫn trước bọn họ.
lũ⊹cờ。hó↕cung。quởn。hèn。thứ↕bại↕hoại↕của⊹xã✣hội✣Đ。M✣chọc✣tao⊹chúng✣mày✣chán✣sống✣rồi✣phải✣ko-MeOw
Nàng vội vàng nhảy xuống đứng ở trước mặt Mẫn Mẫn: “Bọn họ đang kéo nhau đi về phía này!”
Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Ân Li: “Tỷ, cái người ngu ngốc này! Tỷ còn chạy tới đây làm gì?” Nàng quả thực là cố ý muốn bọn họ đuổi theo mình, như vậy thì Ân Li mới có thể chạy thoát, nào ngờ nàng ấy lại chạy tới đây. . . . .
“Mẫn Mẫn, tỷ không thể để cho muội mạo hiểm thay mình. . . . .”
Mẫn Mẫn lạnh mặt nhìn nàng: “Tỷ có biết là nếu tỷ bị bọn họ bắt đi thì Dương Sa cũng sẽ bị bọn họ uy hiếp, đến lúc đó không phải là để cho bọn họ mặc sức làm càn rồi sao?”
“Dĩ nhiên là tỷ biết, nhưng đây là chuyện của tỷ, tỷ không thể để cho muội vì tỷ mà. . . . .”
“Cho dù bọn họ có bắt được muội thì rất nhanh cũng sẽ biết muội không phải là người quan trọng, đến lúc đó bọn họ sẽ thả muội, nhưng tỷ thì khác. . . . .” Gấp đến chết rồi! Sao Ân Li lại không hiểu cơ chứ !
“Mẫn Mẫn, muội quá ngây thơ rồi, đối phương là những kẻ giết người không chớp mắt, nếu biết đã bắt lầm người, bọn họ rất có thể sẽ giết muội. . . . .”
Mẫn Mẫn cười cười một cách không quan tâm: “Buồn cười! Sao muội có thể bị giết dễ dàng như vậy?”
“Mẫn Mẫn, đó là do muội chưa từng trông thấy bọn họ. . . . . nên muội không hiểu. . . . Quỷ Vương Tô Đồ đối với người Nhật Hi quốc có oán hận rất sâu, chỉ cần là người của Nhật Hi quốc, hắn sẽ không nương tay, một khi đã bị bắt, kết quả cũng chỉ có một. . . . .” Đó chính là chết! Bây giờ Ân Li không biết phải nói với Mẫn Mẫn thế nào. diễ⊹n✳đ⊹àn✳lê✳q⊹uý✳đ⊹ôn
Mẫn Mẫn không muốn lãng phí thêm nhiều thời gian nữa: “Người đâu! Trói hết tay chân của Ân Li lại!”
Đám lính nghe vậy thì ngây ngẩn cả người.
Mẫn Mẫn tiếp tục hét lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nếu thái tử phi tương lai có mệnh hệ gì, các ngươi gánh vác nổi sao?”
“Dạ. . . . .” Đám lính lên tiếng.
“Mẫn Mẫn, muội định làm gì. . . . .”
Đám lính làm theo sự phân phó của Mẫn Mẫn, còn Mẫn Mẫn thì lấy khăn tay nhét vào trong miệng của Ân Li.
Ân Li trợn to mắt, không cách nào hiểu được hành động của Mẫn Mẫn.
Sau đó, Mẫn Mẫn quan sát xung quanh: “Đem người qua bên kia đi!”
Bọn lính lập tức khiêng Ân Li giấu vào trong một bụi cỏ kín đáo.
Mẫn Mẫn ngồi sụp xuống, đem dây chuyền trên người mình tháo xuống rồi lại đeo vào cổ Ân Li: “Giúp muội nói với cha một tiếng xin lỗi, năm nay là đại thọ 80 của ông ấy, chắc là muội không thể nào ở bên cạnh ông được rồi!”
Dường như Ân Li đã đoán được chuyện kế tiếp mà Mẫn Mẫn sắp làm, vì vậy nàng không ngừng giãy giụa, nhưng chân tay đã bị trói chặt, nàng chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở.
“Dạ!”
Tất cả người và ngựa chia làm năm nhóm, lao vào rừng để triển khai hành động.
Trong rừng, Ân Li và Chu Mẫn Mẫn lôi lôi kéo kéo: “Mẫn Mẫn! Muội không cần lo cho tỷ, người bọn họ muốn bắt chính là tỷ, muội mau chạy đi ——”
Mẫn Mẫn lắc đầu: “Tỷ nói gì vậy? Muội đã đáp ứng với Dương Sa là nhất định sẽ đưa tỷ trở về bình an, bây giờ sao muội có thể bỏ chạy?”
Ân Li một mặt vừa lui về phía sau quan sát xem có ai đuổi theo hay không, một mặt lại tìm lời khuyên nhủ: “Không liên quan! Dương Sa chắc chắn sẽ hiểu rõ, chàng sẽ không trách muội đâu!”
Mẫn Mẫn kiên quyết cự tuyệt: “Không được! Bọn họ càng muốn bắt tỷ, tỷ càng không thể để mình bị bắt. . . . .Tỷ. . . . . Sao muội có thể trơ mắt đứng nhìn tỷ bị người ta bắt cơ chứ?”
“Mẫn Mẫn, tỷ biết võ công, tỷ không sợ những người đó. Muội mau chạy nhanh đi! Tỷ không muốn muội bị tỷ làm liên lụy. . . . .”
“Ân Li, thân thể của tỷ bây giờ không còn như trước nữa, bây giờ trong bụng tỷ đang mang hài tử đó!” Nếu biết trong bụng Ân Li đang mang hài tử của thái tử Nhật Hi quốc, không biết những người đó sẽ hành hạ nàng ấy thế nào nữa. . . . .
“Mẫn Mẫn. . . . . .” Ân Li gấp đến mức giẫm giẫm chân.
“Ân Li! Tỷ đừng cứng đầu nữa, muội sẽ không để cho bọn họ bắt tỷ đi đâu!”
“Mẫn Mẫn, muội có cách gì sao?” Nếu còn không mau chạy trốn thì bọn họ sẽ đuổi kịp mất, đến lúc đó thì ai cũng không thể chạy thoát. diễ⊹n✳đ⊹àn✳lê✳q⊹uý✳đ⊹ôn
Mẫn Mẫn cắn móng tay. Nàng đã nghĩ ra biện pháp rồi. . . . . “Đúng rồi! Ân Li, muội nghĩ chúng ta không thể đi cùng nhau nữa, chúng ta phải tách ra để phân tán sự chú ý của họ.”
“Ý của muội là. . . . .”
Mẫn Mẫn vạch rõ hai hướng đi ở bên đường rồi ngừng lại: “Ân Li, tỷ đi bên phải! Muội đi bên trái! Còn nữa, tất cả binh lính sẽ đi theo muội!” Nàng đang nói tới đám lính mà Dương Sa phái tới để bảo vệ Ân Li.
đây là truyện ăn cắp của d。ien⊹d。an⊹l。e⊹q。uy⊹d。on⊹c。om
Ân Li nhìn nàng, cảm thấy khó hiểu: “Tại sao tất cả binh lính đều phải đi theo muội?”
Mẫn Mẫn cười như tên trộm: “Cái này mà còn phải hỏi sao? Tỷ biết võ công, nhưng muội không biết! Bọn lính nên đi theo để bảo vệ muội mới đúng nha!”
Ân Li nghe vậy lại có chút kinh ngạc, chỉ là sau khi suy nghĩ lại một chút, cảm thấy Mẫn Mẫn nói cũng đúng: “Ừ! Cũng đúng. . . . . Vậy muội nhớ phải cẩn thận nhé!”
Mẫn Mẫn nở một nụ cười sáng lạn nhìn về phía Ân Li: “Tỷ yên tâm! Dương Sa nhất định sẽ mau chóng tới cứu tỷ, tỷ đi trước đi!”
“Được!” Nói xong, Ân Li liền chạy về phía bên phải.
Sau khi nhìn bạn mình đã chạy khuất bóng dáng, Mẫn Mẫn không chút hoang mang, đặt chân bước về phía bên trái. diễ⊹n✳đ⊹àn✳lê✳q⊹uý✳đ⊹ôn
Sau khi đi được một đoạn, Ân Li nghe thấy tiếng bước chân của đám lính đuổi theo, nàng vội vàng núp vào một bụi cây.
“Hàn đại nhân! Ta nhìn thấy bọn họ tách ra, hiện giờ có hai người, ngài muốn bắt người nào?”
Hàn Duy híp mắt nhìn về phía trước: “Các nàng đi hướng nào?”
“Một người đi một mình về phía bên phải, một người thì cùng với đám lính đi về phía bên trái!”
Hàn Duy cười cười như đã hiểu rõ: “Nữ nhân bên phải nhất định không phải là người quan trọng, cho nên mới không có binh lính nào đi theo, chúng ta đuổi theo hướng bên trái chắc chắn không sai!”
“Dạ!”
Ân Li đang núp trong bụi cây nghe xong mới bừng tỉnh ngộ. Bảo sao . . . . Bảo sao Mẫn Mẫn lại nói như vậy với mình . . . . Thì ra là. . . . . Nguy rồi! Vậy chẳng phải là Mẫn Mẫn gặp nguy hiểm rồi sao ? ! diễ⊹n✳đ⊹àn✳lê✳q⊹uý✳đ⊹ôn
Không kịp để ý chuyện mình đang mang thai, Ân Li dùng khinh công nhảy lên trên ngọn cây, phóng thật nhanh về hướng ngược lại, nàng hết sức cẩn thận, không để cho đám người đang truy lùng phía dưới phát hiện, quả nhiên là đã tìm được Mẫn Mẫn trước bọn họ.
lũ⊹cờ。hó↕cung。quởn。hèn。thứ↕bại↕hoại↕của⊹xã✣hội✣Đ。M✣chọc✣tao⊹chúng✣mày✣chán✣sống✣rồi✣phải✣ko-MeOw
Nàng vội vàng nhảy xuống đứng ở trước mặt Mẫn Mẫn: “Bọn họ đang kéo nhau đi về phía này!”
Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Ân Li: “Tỷ, cái người ngu ngốc này! Tỷ còn chạy tới đây làm gì?” Nàng quả thực là cố ý muốn bọn họ đuổi theo mình, như vậy thì Ân Li mới có thể chạy thoát, nào ngờ nàng ấy lại chạy tới đây. . . . .
“Mẫn Mẫn, tỷ không thể để cho muội mạo hiểm thay mình. . . . .”
Mẫn Mẫn lạnh mặt nhìn nàng: “Tỷ có biết là nếu tỷ bị bọn họ bắt đi thì Dương Sa cũng sẽ bị bọn họ uy hiếp, đến lúc đó không phải là để cho bọn họ mặc sức làm càn rồi sao?”
“Dĩ nhiên là tỷ biết, nhưng đây là chuyện của tỷ, tỷ không thể để cho muội vì tỷ mà. . . . .”
“Cho dù bọn họ có bắt được muội thì rất nhanh cũng sẽ biết muội không phải là người quan trọng, đến lúc đó bọn họ sẽ thả muội, nhưng tỷ thì khác. . . . .” Gấp đến chết rồi! Sao Ân Li lại không hiểu cơ chứ !
“Mẫn Mẫn, muội quá ngây thơ rồi, đối phương là những kẻ giết người không chớp mắt, nếu biết đã bắt lầm người, bọn họ rất có thể sẽ giết muội. . . . .”
Mẫn Mẫn cười cười một cách không quan tâm: “Buồn cười! Sao muội có thể bị giết dễ dàng như vậy?”
“Mẫn Mẫn, đó là do muội chưa từng trông thấy bọn họ. . . . . nên muội không hiểu. . . . Quỷ Vương Tô Đồ đối với người Nhật Hi quốc có oán hận rất sâu, chỉ cần là người của Nhật Hi quốc, hắn sẽ không nương tay, một khi đã bị bắt, kết quả cũng chỉ có một. . . . .” Đó chính là chết! Bây giờ Ân Li không biết phải nói với Mẫn Mẫn thế nào. diễ⊹n✳đ⊹àn✳lê✳q⊹uý✳đ⊹ôn
Mẫn Mẫn không muốn lãng phí thêm nhiều thời gian nữa: “Người đâu! Trói hết tay chân của Ân Li lại!”
Đám lính nghe vậy thì ngây ngẩn cả người.
Mẫn Mẫn tiếp tục hét lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nếu thái tử phi tương lai có mệnh hệ gì, các ngươi gánh vác nổi sao?”
“Dạ. . . . .” Đám lính lên tiếng.
“Mẫn Mẫn, muội định làm gì. . . . .”
Đám lính làm theo sự phân phó của Mẫn Mẫn, còn Mẫn Mẫn thì lấy khăn tay nhét vào trong miệng của Ân Li.
Ân Li trợn to mắt, không cách nào hiểu được hành động của Mẫn Mẫn.
Sau đó, Mẫn Mẫn quan sát xung quanh: “Đem người qua bên kia đi!”
Bọn lính lập tức khiêng Ân Li giấu vào trong một bụi cỏ kín đáo.
Mẫn Mẫn ngồi sụp xuống, đem dây chuyền trên người mình tháo xuống rồi lại đeo vào cổ Ân Li: “Giúp muội nói với cha một tiếng xin lỗi, năm nay là đại thọ 80 của ông ấy, chắc là muội không thể nào ở bên cạnh ông được rồi!”
Dường như Ân Li đã đoán được chuyện kế tiếp mà Mẫn Mẫn sắp làm, vì vậy nàng không ngừng giãy giụa, nhưng chân tay đã bị trói chặt, nàng chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.