Chương 8
Vu Trừng Trừng
24/01/2015
Mẫn Mẫn ngâm mình trong thùng nước nóng, những lời mà Bố Na đã nói cứ quanh quẩn ở trong đầu nàng.
Tô Đồ vì mọi người trong tộc cho nên mới cố tình muốn lập quốc, hắn làm vậy không hề sai, mà Dương Sa cũng vì muốn bảo vệ cho Nhật Hi quốc nên mới không thỏa hiệp, hai người bọn họ đều không có lỗi, mà lỗi là ở những người bọn họ không biết.
Lão Hi Vương (*) rất anh dũng thiện chiến, đến nỗi quên cả việc phải thống trị đất nước thật tốt, nhưng bây giờ thái tử lại không như vậy, Dương Sa có tấm lòng nhân hậu, khắp nơi đều lấy dân đứng đầu. . . .
(*) vị vua trước của Nhật Hi quốc.
Nàng tin rằng chỉ cần Tô Đồ đem tình hình của Quỷ tộc nói cho thái tử biết, thái tử nhất định sẽ không phản đối việc bọn họ tự lập quốc. Nhưng tình huống gay go nhất chính là song phương đều không ai tình nguyện, chẳng qua chỉ nghĩ trăm phương nghìn kế muốn bên kia khuất phục, cho nên mới có tình trạng xung đột đến máu chảy đầu rơi. Thật ra thì nếu cẩn thận suy nghĩ một chút thì tất cả những chuyện này đều có thể tránh được.
Mẫn Mẫn đứng dậy từ trong thùng nước. Bên cạnh Dương Sa có Ân Li, nàng tin tưởng Ân Li nhất định sẽ tin mình, nhưng bây giờ phiền toái nhất chính là Tô Đồ, hắn vẫn luôn là một người bá đạo và cố chấp như vậy, muốn thuyết phục hắn cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng cho dù thế nào thì nàng phải thử một lần mới được.
Nàng cuốn khăn xung quanh mình rồi đi ra khỏi phòng tắm, còn chưa kịp bước tới mép giường thì một cánh tay cứng như thép đã từ đằng sau ôm lấy eo nàng.
“Nàng thơm quá. . . .”
“Tô Đồ. . . .” Hắn xuất hiện khi nào?
Tô Đồ mải mê hôn lên cần cổ thơm tho của nàng, một tay kéo tấm khăn che, một tay ôm trọn bầu ngực căng tròn, nhẹ nhàng xoa bóp.
Mẫn Mẫn xoay người lại, đặt tay lên lồng ngực của hắn: “Chờ một chút. . . . Ta có lời muốn nói với ngươi. . . .”
Nàng vừa tắm xong, đẹp đến nỗi khiến toàn thân hắn trướng đau, Tô Đồ đặt nàng xuống giường: “Muốn nói gì thì để lát nữa rồi nói.” Sau đó hắn cúi đầu ngậm lấy nụ hoa của nàng.
“Chờ chút. . .Ưm. . . đừng như vậy. . .” Mẫn Mẫn không cách nào đẩy được hắn ra.
“Nàng thật ngọt, thật thơm. . .” Miệng của Tô Đồ công kích nụ hoa của nàng, bàn tay dần dần trượt xuống vuốt ve nhụy hoa của nàng.
“A. . .Đừng. . .Ưm. . .” Thân thể của Mẫn Mẫn chủ động phối hợp, bắp đùi tách ra như đang hoan nghênh hắn vào thăm dò.
“Thế nào? Hôm nay nàng có cảm giác như vậy sao?” Hắn còn chưa đi vào trong mật huyệt của nàng, thế nhưng bàn tay đã cảm nhận được một mảnh ướt át.
“Ta. . .a. . .” Mẫn Mẫn rên rỉ.
“Ta thích nàng như vậy. . .” Hắn đưa một ngón tay dò vào bên trong mật huyệt, nhẹ nhàng chậm rãi ra vào.
“Ưm. . .Ah. . .” Bắp đùi của Mẫn Mẫn lúc khép lúc mở, toàn thân bức bối khó nhịn, tựa như muốn thúc giục hắn mau mau tiến vào.
“Ừm. . . Thật ướt. . . So với lần trước còn ướt hơn nhiều. . . .Nàng rất muốn phải không?” Tô Đồ hôn lên môi nàng, đồng thời ưỡn thắt lưng, tiến thẳng vào trong mật huyệt của nàng.
“Ưm. . .” Mẫn Mẫn vòng hai chân lên hông hắn, để cho hắn tự do ra vào trong cơ thể mình.
“A a a . . .” Mật huyệt ẩm ướt chặt chẽ ôm trọn nam căn của hắn, Tô Đồ ra vào rất nhanh, hắn nâng chân của nàng lên cao, quỳ ở trên giường, một chân cong lên dùng sức để tiến vào, tốc độ mãnh liệt khiến chỗ tư mật của hai người va vào nhau, phát ra một loại âm thanh tuyệt vời.
“A. . .a. . a . . .” Mẫn Mẫn ôm hai chân ép sát ngực mình, vui sướng đón nhận trọng lượng của hắn.
Nàng phát ra âm thanh rên rỉ cao vút: “A. . .a . .ưm. . .”
Sau đó, Tô Đồ nâng nàng dậy, để cho nàng ngồi lên trên người hắn, mông của hắn dùng sức đẩy lên trên.
Mẫn Mẫn bị hắn đẩy rất mạnh, bầu ngực cũng theo tốc độ kịch liệt mà lắc lư.
Hắn thỏa thích ngậm vú nàng, sau đó cúi đầu nhìn chỗ hai người giao hợp, hắn đưa tay xoa xoa tiểu hạch đang núp ở trong rừng rậm, khiến nàng rên rỉ càng thêm dữ dội.
“Ah~. . .” Mật huyệt của nàng dùng sức kẹp chặt vật cứng rắn của hắn, hai mắt nàng khép hờ, da thịt trắng như tuyết dần trở nên ửng đỏ, cao triều kéo tới khiến cả người nàng cảm thấy lâng lâng.
Nhìn nàng đắm chìm trong khoái cảm cực hạn, tốc độ của Tô Đồ dần trở nên nhanh hơn, khoảng cách giữa những lần đẩy vào rút ra càng lúc càng ngắn và mạnh hơn.
Mẫn Mẫn hoàn toàn quên mình ôm lấy hắn, nức nở: “A a a. . . Ta sắp không được rồi. . . .Ahh. . .”
Tô Đồ nhắm mắt, ở lần nhấp cuối cùng thì hắn đem hết tinh hoa của mình bắn thật sâu vào trong cơ thể nàng, còn nàng thì xụi lơ ở trên người hắn.
Kích tình qua đi, Mẫn Mẫn tựa vào lồng ngực tráng kiện của hắn, ngón tay khẽ vuốt ve vết sẹo trước ngực.
Tô Đồ vuốt ve mái tóc mềm mại đã ướt đẫm của nàng: “Sao vậy? Hôm nay nàng không giống mọi khi?”
Mẫn Mẫn trầm mặc không nói, chẳng qua chỉ ngơ ngác nhìn vết sẹo kia, làm sao bây giờ. . . . Nàng phát hiện, sau khi biết quá khứ của hắn thì nàng không có cách nào đem vẻ mặt lạnh lùng ra để đối mặt với hắn được nữa. . . Thậm chí nàng còn có một loại kích động muốn ôm chặt lấy hắn.
Tô Đồ lật người nhìn nàng: “Sau khi trở về từ thảo nguyên, nàng vẫn luôn im lặng, nàng đang suy nghĩ cái gì?”
Mẫn Mẫn đặt tay lên vết thương của hắn: “Còn đau không?”
Tô Đồ bắt lấy tay nàng, nhẹ nhàng nâng lên môi hôn: “Vết thương cũng đã lành, không còn đau nữa rồi!”
Mẫn Mẫn mở lòng bàn tay của hắn ra, vuốt ve những vết chai sạn trên đó. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, một đôi bàn tay không đẹp như vậy, giờ phút này lại khiến nàng động tâm. . .
“Sao lại hỏi vậy?” Tô Đồ cảm thấy nàng hôm nay rất lạ. . . .
“Trừ tổn thương bên ngoài. . . . trong lòng cũng tổn thương rất nhiều sao?”
Tô Đồ nghe vậy thì khuôn mặt khẽ biến sắc, thân thể trở nên cứng ngắc.
Mẫn Mẫn gấp gáp nói: “Ta không có ý gì khác. . . Ta chỉ muốn. . . Ta chỉ muốn nói lời xin lỗi với ngươi. . . Xin lỗi vì những lời ta đã nói. . . Ta. . .”
Tô Đồ cười lạnh: “Chuyện xưa của ta nghe rất cảm động phải không?”
Mẫn Mẫn lắc đầu: “Không! Không hề dễ nghe một chút nào. . . Ta nghe . . . chỉ cảm thấy đau khổ muốn chết. . . .”
Tô Đồ ngồi dậy, sắc mặt không vui: “Vậy bây giờ là nàng đang thương hại ta?”
Nàng khẩn trương ngồi dậy: “Ta không có ý đó. . . . Ngươi đừng nên hiểu lầm. . . .” Đáng chết! Đầu lưỡi nàng như muốn thắt lại. . . .
Tô Đồ vén chăn lên, không nói hai lời liền rời giường, mặc quần áo: “Ta không cần người của Nhật Hi quốc thương hại! Nàng cũng không cần phải xin lỗi vì lời nói của mình, dù sao thì trong mắt các người, Quỷ tộc vốn là đám người man rợ, mạng của chúng ta hèn hạ như chó!”
“Tại sao lại nói như vậy? Ta không có ý khinh rẻ Quỷ tộc! Ta chẳng qua. . . chẳng qua chỉ là. . . .” Mẫn Mẫn kích động nhảy xuống giường, bắt lấy tay hắn.
Tô Đồ không để ý tới nàng, hất tay nàng ra, tiến về phía cửa.
Nàng vội vàng ôm chầm lấy hông của hắn từ phía sau: “Ta hiểu trong lòng ngươi rất khổ sở! Nhưng không phải người nào của Nhật Hi quốc cũng xấu xa như vậy, cũng có những người tốt, ta thừa nhận lão Hi Vương không tốt, nhưng thái tử là người tốt, không nhất định phải chiến tranh mới giải quyết được tất cả, nhất định còn có nhiều biện pháp tốt hơn. . . .”
Tô Đồ xoay người bóp cằm nàng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên hung ác: “Nàng có tư cách gì nói những lời này với ta? Nàng thì biết cái gì? Nàng vĩnh viễn sẽ không hiểu được người Quỷ tộc của chúng ta bị người Nhật Hi quốc hãm hại thế nào, nàng đứng ở trên lập trường gì mà nói những lời này? Chỉ dựa vào nàng là một người Nhật Hi quốc sao?”
Mẫn Mẫn vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ta biết ngươi hận Nhật Hi quốc, chẳng lẽ đối với các ngươi, lấy cứng chọi cứng mới là tốt sao? Ngươi quên bọn họ gọi ngươi là gì rồi sao? Ngươi là Ba Đồ Lỗ, là anh hùng trong lòng bọn họ, bản thân ngươi có ảnh hưởng rất lớn đến hy vọng và tính mạng của nhiều người, một khi nổi lên xung đột ắt sẽ có đổ máu, ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ máu chảy đầu rơi sao?”
Ánh mắt của Tô Đồ đột nhiên lạnh buốt: “Mọi người ở Quỷ tộc đều cam nguyện máu chảy đầu rơi, bởi vì NỢ MÁU CHỈ CÓ THỂ TRẢ BẰNG MÁU!” Nói xong, hắn liền buông nàng rồi sải bước rời đi.
Mẫn Mẫn nhìn theo bóng dáng lạnh lẽo tuyệt tình của hắn, nàng chán nản ngồi sụp xuống đất, ôm lấy thân thể lạnh run. Tại sao? Tại sao nợ máu phải trả bằng máu? Hắn không biết rằng oan oan tương báo sẽ mãi mãi không dứt sao? Nhật Hi quốc, Quỷ quốc, hai đất nước này đều có người mà nàng yêu, nàng không muốn thấy bất cứ bên nào phải đổ máu, rốt cuộc nàng nên làm thế nào đây. . . . Làm thế nào mới có thể xóa đi sự hận thù trong lòng hắn. . . .
Tô Đồ vì mọi người trong tộc cho nên mới cố tình muốn lập quốc, hắn làm vậy không hề sai, mà Dương Sa cũng vì muốn bảo vệ cho Nhật Hi quốc nên mới không thỏa hiệp, hai người bọn họ đều không có lỗi, mà lỗi là ở những người bọn họ không biết.
Lão Hi Vương (*) rất anh dũng thiện chiến, đến nỗi quên cả việc phải thống trị đất nước thật tốt, nhưng bây giờ thái tử lại không như vậy, Dương Sa có tấm lòng nhân hậu, khắp nơi đều lấy dân đứng đầu. . . .
(*) vị vua trước của Nhật Hi quốc.
Nàng tin rằng chỉ cần Tô Đồ đem tình hình của Quỷ tộc nói cho thái tử biết, thái tử nhất định sẽ không phản đối việc bọn họ tự lập quốc. Nhưng tình huống gay go nhất chính là song phương đều không ai tình nguyện, chẳng qua chỉ nghĩ trăm phương nghìn kế muốn bên kia khuất phục, cho nên mới có tình trạng xung đột đến máu chảy đầu rơi. Thật ra thì nếu cẩn thận suy nghĩ một chút thì tất cả những chuyện này đều có thể tránh được.
Mẫn Mẫn đứng dậy từ trong thùng nước. Bên cạnh Dương Sa có Ân Li, nàng tin tưởng Ân Li nhất định sẽ tin mình, nhưng bây giờ phiền toái nhất chính là Tô Đồ, hắn vẫn luôn là một người bá đạo và cố chấp như vậy, muốn thuyết phục hắn cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng cho dù thế nào thì nàng phải thử một lần mới được.
Nàng cuốn khăn xung quanh mình rồi đi ra khỏi phòng tắm, còn chưa kịp bước tới mép giường thì một cánh tay cứng như thép đã từ đằng sau ôm lấy eo nàng.
“Nàng thơm quá. . . .”
“Tô Đồ. . . .” Hắn xuất hiện khi nào?
Tô Đồ mải mê hôn lên cần cổ thơm tho của nàng, một tay kéo tấm khăn che, một tay ôm trọn bầu ngực căng tròn, nhẹ nhàng xoa bóp.
Mẫn Mẫn xoay người lại, đặt tay lên lồng ngực của hắn: “Chờ một chút. . . . Ta có lời muốn nói với ngươi. . . .”
Nàng vừa tắm xong, đẹp đến nỗi khiến toàn thân hắn trướng đau, Tô Đồ đặt nàng xuống giường: “Muốn nói gì thì để lát nữa rồi nói.” Sau đó hắn cúi đầu ngậm lấy nụ hoa của nàng.
“Chờ chút. . .Ưm. . . đừng như vậy. . .” Mẫn Mẫn không cách nào đẩy được hắn ra.
“Nàng thật ngọt, thật thơm. . .” Miệng của Tô Đồ công kích nụ hoa của nàng, bàn tay dần dần trượt xuống vuốt ve nhụy hoa của nàng.
“A. . .Đừng. . .Ưm. . .” Thân thể của Mẫn Mẫn chủ động phối hợp, bắp đùi tách ra như đang hoan nghênh hắn vào thăm dò.
“Thế nào? Hôm nay nàng có cảm giác như vậy sao?” Hắn còn chưa đi vào trong mật huyệt của nàng, thế nhưng bàn tay đã cảm nhận được một mảnh ướt át.
“Ta. . .a. . .” Mẫn Mẫn rên rỉ.
“Ta thích nàng như vậy. . .” Hắn đưa một ngón tay dò vào bên trong mật huyệt, nhẹ nhàng chậm rãi ra vào.
“Ưm. . .Ah. . .” Bắp đùi của Mẫn Mẫn lúc khép lúc mở, toàn thân bức bối khó nhịn, tựa như muốn thúc giục hắn mau mau tiến vào.
“Ừm. . . Thật ướt. . . So với lần trước còn ướt hơn nhiều. . . .Nàng rất muốn phải không?” Tô Đồ hôn lên môi nàng, đồng thời ưỡn thắt lưng, tiến thẳng vào trong mật huyệt của nàng.
“Ưm. . .” Mẫn Mẫn vòng hai chân lên hông hắn, để cho hắn tự do ra vào trong cơ thể mình.
“A a a . . .” Mật huyệt ẩm ướt chặt chẽ ôm trọn nam căn của hắn, Tô Đồ ra vào rất nhanh, hắn nâng chân của nàng lên cao, quỳ ở trên giường, một chân cong lên dùng sức để tiến vào, tốc độ mãnh liệt khiến chỗ tư mật của hai người va vào nhau, phát ra một loại âm thanh tuyệt vời.
“A. . .a. . a . . .” Mẫn Mẫn ôm hai chân ép sát ngực mình, vui sướng đón nhận trọng lượng của hắn.
Nàng phát ra âm thanh rên rỉ cao vút: “A. . .a . .ưm. . .”
Sau đó, Tô Đồ nâng nàng dậy, để cho nàng ngồi lên trên người hắn, mông của hắn dùng sức đẩy lên trên.
Mẫn Mẫn bị hắn đẩy rất mạnh, bầu ngực cũng theo tốc độ kịch liệt mà lắc lư.
Hắn thỏa thích ngậm vú nàng, sau đó cúi đầu nhìn chỗ hai người giao hợp, hắn đưa tay xoa xoa tiểu hạch đang núp ở trong rừng rậm, khiến nàng rên rỉ càng thêm dữ dội.
“Ah~. . .” Mật huyệt của nàng dùng sức kẹp chặt vật cứng rắn của hắn, hai mắt nàng khép hờ, da thịt trắng như tuyết dần trở nên ửng đỏ, cao triều kéo tới khiến cả người nàng cảm thấy lâng lâng.
Nhìn nàng đắm chìm trong khoái cảm cực hạn, tốc độ của Tô Đồ dần trở nên nhanh hơn, khoảng cách giữa những lần đẩy vào rút ra càng lúc càng ngắn và mạnh hơn.
Mẫn Mẫn hoàn toàn quên mình ôm lấy hắn, nức nở: “A a a. . . Ta sắp không được rồi. . . .Ahh. . .”
Tô Đồ nhắm mắt, ở lần nhấp cuối cùng thì hắn đem hết tinh hoa của mình bắn thật sâu vào trong cơ thể nàng, còn nàng thì xụi lơ ở trên người hắn.
Kích tình qua đi, Mẫn Mẫn tựa vào lồng ngực tráng kiện của hắn, ngón tay khẽ vuốt ve vết sẹo trước ngực.
Tô Đồ vuốt ve mái tóc mềm mại đã ướt đẫm của nàng: “Sao vậy? Hôm nay nàng không giống mọi khi?”
Mẫn Mẫn trầm mặc không nói, chẳng qua chỉ ngơ ngác nhìn vết sẹo kia, làm sao bây giờ. . . . Nàng phát hiện, sau khi biết quá khứ của hắn thì nàng không có cách nào đem vẻ mặt lạnh lùng ra để đối mặt với hắn được nữa. . . Thậm chí nàng còn có một loại kích động muốn ôm chặt lấy hắn.
Tô Đồ lật người nhìn nàng: “Sau khi trở về từ thảo nguyên, nàng vẫn luôn im lặng, nàng đang suy nghĩ cái gì?”
Mẫn Mẫn đặt tay lên vết thương của hắn: “Còn đau không?”
Tô Đồ bắt lấy tay nàng, nhẹ nhàng nâng lên môi hôn: “Vết thương cũng đã lành, không còn đau nữa rồi!”
Mẫn Mẫn mở lòng bàn tay của hắn ra, vuốt ve những vết chai sạn trên đó. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, một đôi bàn tay không đẹp như vậy, giờ phút này lại khiến nàng động tâm. . .
“Sao lại hỏi vậy?” Tô Đồ cảm thấy nàng hôm nay rất lạ. . . .
“Trừ tổn thương bên ngoài. . . . trong lòng cũng tổn thương rất nhiều sao?”
Tô Đồ nghe vậy thì khuôn mặt khẽ biến sắc, thân thể trở nên cứng ngắc.
Mẫn Mẫn gấp gáp nói: “Ta không có ý gì khác. . . Ta chỉ muốn. . . Ta chỉ muốn nói lời xin lỗi với ngươi. . . Xin lỗi vì những lời ta đã nói. . . Ta. . .”
Tô Đồ cười lạnh: “Chuyện xưa của ta nghe rất cảm động phải không?”
Mẫn Mẫn lắc đầu: “Không! Không hề dễ nghe một chút nào. . . Ta nghe . . . chỉ cảm thấy đau khổ muốn chết. . . .”
Tô Đồ ngồi dậy, sắc mặt không vui: “Vậy bây giờ là nàng đang thương hại ta?”
Nàng khẩn trương ngồi dậy: “Ta không có ý đó. . . . Ngươi đừng nên hiểu lầm. . . .” Đáng chết! Đầu lưỡi nàng như muốn thắt lại. . . .
Tô Đồ vén chăn lên, không nói hai lời liền rời giường, mặc quần áo: “Ta không cần người của Nhật Hi quốc thương hại! Nàng cũng không cần phải xin lỗi vì lời nói của mình, dù sao thì trong mắt các người, Quỷ tộc vốn là đám người man rợ, mạng của chúng ta hèn hạ như chó!”
“Tại sao lại nói như vậy? Ta không có ý khinh rẻ Quỷ tộc! Ta chẳng qua. . . chẳng qua chỉ là. . . .” Mẫn Mẫn kích động nhảy xuống giường, bắt lấy tay hắn.
Tô Đồ không để ý tới nàng, hất tay nàng ra, tiến về phía cửa.
Nàng vội vàng ôm chầm lấy hông của hắn từ phía sau: “Ta hiểu trong lòng ngươi rất khổ sở! Nhưng không phải người nào của Nhật Hi quốc cũng xấu xa như vậy, cũng có những người tốt, ta thừa nhận lão Hi Vương không tốt, nhưng thái tử là người tốt, không nhất định phải chiến tranh mới giải quyết được tất cả, nhất định còn có nhiều biện pháp tốt hơn. . . .”
Tô Đồ xoay người bóp cằm nàng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên hung ác: “Nàng có tư cách gì nói những lời này với ta? Nàng thì biết cái gì? Nàng vĩnh viễn sẽ không hiểu được người Quỷ tộc của chúng ta bị người Nhật Hi quốc hãm hại thế nào, nàng đứng ở trên lập trường gì mà nói những lời này? Chỉ dựa vào nàng là một người Nhật Hi quốc sao?”
Mẫn Mẫn vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ta biết ngươi hận Nhật Hi quốc, chẳng lẽ đối với các ngươi, lấy cứng chọi cứng mới là tốt sao? Ngươi quên bọn họ gọi ngươi là gì rồi sao? Ngươi là Ba Đồ Lỗ, là anh hùng trong lòng bọn họ, bản thân ngươi có ảnh hưởng rất lớn đến hy vọng và tính mạng của nhiều người, một khi nổi lên xung đột ắt sẽ có đổ máu, ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ máu chảy đầu rơi sao?”
Ánh mắt của Tô Đồ đột nhiên lạnh buốt: “Mọi người ở Quỷ tộc đều cam nguyện máu chảy đầu rơi, bởi vì NỢ MÁU CHỈ CÓ THỂ TRẢ BẰNG MÁU!” Nói xong, hắn liền buông nàng rồi sải bước rời đi.
Mẫn Mẫn nhìn theo bóng dáng lạnh lẽo tuyệt tình của hắn, nàng chán nản ngồi sụp xuống đất, ôm lấy thân thể lạnh run. Tại sao? Tại sao nợ máu phải trả bằng máu? Hắn không biết rằng oan oan tương báo sẽ mãi mãi không dứt sao? Nhật Hi quốc, Quỷ quốc, hai đất nước này đều có người mà nàng yêu, nàng không muốn thấy bất cứ bên nào phải đổ máu, rốt cuộc nàng nên làm thế nào đây. . . . Làm thế nào mới có thể xóa đi sự hận thù trong lòng hắn. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.