Chương 47: Trốn Chạy
Dạ Lai Phong Vũ Thanh
25/07/2024
Môi của Lưu Thừa Phong không ngừng run rẩy, tựa hồ không cách nào tưởng tượng, sinh tiền nữ quỷ trước mắt này đến tột cùng trải qua cực kỳ tàn ác dằn vặt thế nào…
Bị ngâm ở trong thủy lao lạnh như băng, đâm xuyên tứ chi, từng chút lóc đi xương toàn thân…
Chỉ là ngẫm lại, để ông cảm thấy toàn thân rét run.
“Lui về đi.”
Ninh Thu Thủy tựa hồ hiểu cái gì, để Lưu Thừa Phong mang theo anh rời khỏi đài cao.
Sau khi xuống tới, anh vỗ vỗ vai của Lưu Thừa Phong, ra hiệu ông buông bản thân xuống, tựa hồ qua một hồi như thế, anh cảm thấy dễ chịu chút, có thể đi bộ rồi.
“Không có sao chứ, tiểu ca?”
Lưu Thừa Phong vẫn không yên lòng, nửa ngờ nửa tin hỏi.
Ninh Thu Thủy phất phất tay, có chút yếu ớt nói:
“Sẽ không có tổn thương gì, chỉ là toàn thân rất đau, như là có dao nhỏ đang cắt thịt của tôi, lóc xương của tôi vậy…”
Lưu, Bạch hai người hai mặt nhìn nhau, lập tức hiểu, mới vừa rồi nữ quỷ là đang dùng phương pháp thôn dân đã từng giết chết nó… Giết chết Ninh Thu Thủy!
Nếu như không phải bài vị của Quảng Xuyên trùng hợp rơi xuống, hấp dẫn lực chú ý của nữ quỷ, hiện tại kết cực của Ninh Thu Thủy chỉ sợ…
“Xem phản ứng của nữ quỷ kia, hình như… ả quen biết Quảng Xuyên?”
Dù là thần kinh của Lưu Thừa Phong hơi thô, cũng có thể nhìn ra nữ quỷ vừa cầm bài vị của Quảng Xuyên, trong mắt có tâm tình bi thương không bình thường.
Bạch Tiêu Tiêu có chút kinh ngạc liếc Lưu Thừa Phong một mắt, trêu nói:
“Không nghĩ tới thần kinh thô như anh cũng có lúc tỉ mỉ.”
Lưu Thừa Phong hừ một tiếng.
“Tôi đây là trong thô có mịn!”
Ninh Thu Thủy nói:
“Không chỉ đơn thuần là quen biết.”
“Nó phải là thân nhân của Quảng Xuyên… Hoặc là vợ của Quảng Xuyên, hoặc là mẹ của Quảng Xuyên.”
“Cá nhân tôi có khuynh hướng cái sau.”
Lưu Thừa Phong hít một hơi khí lạnh:
“Nói như vậy… trận đại hạn trong thôn năm đó, đích xác xảy ra một ít chuyện không muốn người biết, mà việc này không được các thôn dân ghi chép lại!”
“Bất quá ả mà nữ quỷ trong Phương Tấc đường muốn chúng ta mang tới kia, ‘ả’ kia… Là ai?”
Ninh Thu Thủy cùng Bạch Tiêu Tiêu nhìn nhau một mắt.
Người sau gật đầu, lại khẽ lắc đầu.
“Thời gian không còn sớm, đi về trước đi… Một hồi nữa trời sắp tối rồi, trong thôn này rất tà, buổi tối rất nguy hiểm!”
Hai người đồng ý với lời đề nghị của Bạch Tiêu Tiêu.
Kỳ thực hiện tại thời gian vẫn chưa tính là quá muộn, nhưng bọn họ từ cái chỗ này trở về nơi chiêu đãi còn cần chí ít một giờ đồng hồ.
Cất không ít nghi hoặc, ba người bắt đầu tìm về đường.
Cũng may, một đường của bọn họ coi như thuận lợi, không có gặp phải chuyện quỷ dị gì trong rừng cây nữa.
Về tới nơi chiêu đãi đã sắp đến giờ cơm tối, Ninh Thu Thủy và Lưu Thừa Phong trở lại gian phòng của mình giản đơn thu dọn một chút, liền đi gõ cửa phòng kêu Bạch Tiêu Tiêu ăn cơm, bất quá sắc mặt của Bạch Tiêu Tiêu lại ngưng trọng đứng ở trong phòng, không có lập tức theo chân bọn họ đi thực đường.
“Làm sao vậy, chị Bạch?”
Nhìn thấy biểu tình của Bạch Tiêu Tiêu không đúng, trong lòng Ninh Thu Thủy khẽ động, hỏi.
Bạch Tiêu Tiêu cười lạnh nói:
“Buổi chiều chúng ta đi rồi, có người vào phòng của tôi.”
Lúc nói chuyện cô lấy ra cái đèn pin màu đen lúc trước kia, chiếu trên mặt đất một cái.
Nguyên bản trên mặt đất rỗng tuếch, dĩ nhiên xuất hiện một cái lại một cái vết chân, tuy rằng vết chân mất trật tự, tuy nhiên có thể nhìn ra có hai dấu khác nhau!
Ánh mắt của hai người biến đổi.
“Đây…”
Đôi mắt đẹp của Bạch Tiêu Tiêu nhấp nháy, nói:
“Sáng sớm, Thu Thủy nói đến tối hôm qua trong phòng có một con quỷ thiêu đốt đang tìm cái gì, lúc đó tôi đã để lại một đầu óc, cái nơi chiêu đãi này đích xác có vấn đề, bất quá cũng không thể bài trừ… nhân tố người tạo ra.”
“Vì vậy, buổi trưa sau khi chúng ta cơm nước xong, tôi trở về phòng vẩy một tầng bột phấn đặc thù lên trên mặt đất, căn phòng của hai vị cũng có.”
Lúc nói chuyện, cô cầm đèn pin soi chiếu, dọc theo vết chân trên hành lang một đường theo dõi, sau cùng phát hiện… trong phòng của ba người bọn họ, cư nhiên đều từng bị người len lén lẻn vào!
Hơn nữa căn cứ vết chân, người lẻn vào còn là cùng một người!
“Số giày 35, đại khái là nữ nhân.”
Bạch Tiêu Tiêu nói chuyện, liếc Ninh Thu Thủy một mắt:
“Xem ra, đây là nguyên nhân đứa xui xẻo nào đó đêm đầu tiên bị con quỷ thiêu đốt kia để mắt tới.”
Ninh Thu Thủy không nói gì, còn đang cúi đầu suy tư điều gì, một bên Lưu Thừa Phong không kềm được trước, chặt siết chặt nắm tay, quỷ hỏa ứa ra:
“CTMD!”
(Dịch giả: China Theater Missile Defense)
“Con rùa rút cổ chết tiệt nào, không oán không cừu liền đến phá chúng ta, nếu để cho tôi bắt được, tôi sẽ phải… !”
Bạch Tiêu Tiêu nhìn Lưu Thừa Phong đã nổ, thản nhiên nói:
“Anh thế nào? Giết ả?”
“Tôi…”
Lưu Thừa Phong bị lời này của Bạch Tiêu Tiêu làm cho nghẹn.
“Tôi phải cảnh cáo anh, phía sau cửa máu, tuyệt đối không nên đích thân giết người.”
Bị ngâm ở trong thủy lao lạnh như băng, đâm xuyên tứ chi, từng chút lóc đi xương toàn thân…
Chỉ là ngẫm lại, để ông cảm thấy toàn thân rét run.
“Lui về đi.”
Ninh Thu Thủy tựa hồ hiểu cái gì, để Lưu Thừa Phong mang theo anh rời khỏi đài cao.
Sau khi xuống tới, anh vỗ vỗ vai của Lưu Thừa Phong, ra hiệu ông buông bản thân xuống, tựa hồ qua một hồi như thế, anh cảm thấy dễ chịu chút, có thể đi bộ rồi.
“Không có sao chứ, tiểu ca?”
Lưu Thừa Phong vẫn không yên lòng, nửa ngờ nửa tin hỏi.
Ninh Thu Thủy phất phất tay, có chút yếu ớt nói:
“Sẽ không có tổn thương gì, chỉ là toàn thân rất đau, như là có dao nhỏ đang cắt thịt của tôi, lóc xương của tôi vậy…”
Lưu, Bạch hai người hai mặt nhìn nhau, lập tức hiểu, mới vừa rồi nữ quỷ là đang dùng phương pháp thôn dân đã từng giết chết nó… Giết chết Ninh Thu Thủy!
Nếu như không phải bài vị của Quảng Xuyên trùng hợp rơi xuống, hấp dẫn lực chú ý của nữ quỷ, hiện tại kết cực của Ninh Thu Thủy chỉ sợ…
“Xem phản ứng của nữ quỷ kia, hình như… ả quen biết Quảng Xuyên?”
Dù là thần kinh của Lưu Thừa Phong hơi thô, cũng có thể nhìn ra nữ quỷ vừa cầm bài vị của Quảng Xuyên, trong mắt có tâm tình bi thương không bình thường.
Bạch Tiêu Tiêu có chút kinh ngạc liếc Lưu Thừa Phong một mắt, trêu nói:
“Không nghĩ tới thần kinh thô như anh cũng có lúc tỉ mỉ.”
Lưu Thừa Phong hừ một tiếng.
“Tôi đây là trong thô có mịn!”
Ninh Thu Thủy nói:
“Không chỉ đơn thuần là quen biết.”
“Nó phải là thân nhân của Quảng Xuyên… Hoặc là vợ của Quảng Xuyên, hoặc là mẹ của Quảng Xuyên.”
“Cá nhân tôi có khuynh hướng cái sau.”
Lưu Thừa Phong hít một hơi khí lạnh:
“Nói như vậy… trận đại hạn trong thôn năm đó, đích xác xảy ra một ít chuyện không muốn người biết, mà việc này không được các thôn dân ghi chép lại!”
“Bất quá ả mà nữ quỷ trong Phương Tấc đường muốn chúng ta mang tới kia, ‘ả’ kia… Là ai?”
Ninh Thu Thủy cùng Bạch Tiêu Tiêu nhìn nhau một mắt.
Người sau gật đầu, lại khẽ lắc đầu.
“Thời gian không còn sớm, đi về trước đi… Một hồi nữa trời sắp tối rồi, trong thôn này rất tà, buổi tối rất nguy hiểm!”
Hai người đồng ý với lời đề nghị của Bạch Tiêu Tiêu.
Kỳ thực hiện tại thời gian vẫn chưa tính là quá muộn, nhưng bọn họ từ cái chỗ này trở về nơi chiêu đãi còn cần chí ít một giờ đồng hồ.
Cất không ít nghi hoặc, ba người bắt đầu tìm về đường.
Cũng may, một đường của bọn họ coi như thuận lợi, không có gặp phải chuyện quỷ dị gì trong rừng cây nữa.
Về tới nơi chiêu đãi đã sắp đến giờ cơm tối, Ninh Thu Thủy và Lưu Thừa Phong trở lại gian phòng của mình giản đơn thu dọn một chút, liền đi gõ cửa phòng kêu Bạch Tiêu Tiêu ăn cơm, bất quá sắc mặt của Bạch Tiêu Tiêu lại ngưng trọng đứng ở trong phòng, không có lập tức theo chân bọn họ đi thực đường.
“Làm sao vậy, chị Bạch?”
Nhìn thấy biểu tình của Bạch Tiêu Tiêu không đúng, trong lòng Ninh Thu Thủy khẽ động, hỏi.
Bạch Tiêu Tiêu cười lạnh nói:
“Buổi chiều chúng ta đi rồi, có người vào phòng của tôi.”
Lúc nói chuyện cô lấy ra cái đèn pin màu đen lúc trước kia, chiếu trên mặt đất một cái.
Nguyên bản trên mặt đất rỗng tuếch, dĩ nhiên xuất hiện một cái lại một cái vết chân, tuy rằng vết chân mất trật tự, tuy nhiên có thể nhìn ra có hai dấu khác nhau!
Ánh mắt của hai người biến đổi.
“Đây…”
Đôi mắt đẹp của Bạch Tiêu Tiêu nhấp nháy, nói:
“Sáng sớm, Thu Thủy nói đến tối hôm qua trong phòng có một con quỷ thiêu đốt đang tìm cái gì, lúc đó tôi đã để lại một đầu óc, cái nơi chiêu đãi này đích xác có vấn đề, bất quá cũng không thể bài trừ… nhân tố người tạo ra.”
“Vì vậy, buổi trưa sau khi chúng ta cơm nước xong, tôi trở về phòng vẩy một tầng bột phấn đặc thù lên trên mặt đất, căn phòng của hai vị cũng có.”
Lúc nói chuyện, cô cầm đèn pin soi chiếu, dọc theo vết chân trên hành lang một đường theo dõi, sau cùng phát hiện… trong phòng của ba người bọn họ, cư nhiên đều từng bị người len lén lẻn vào!
Hơn nữa căn cứ vết chân, người lẻn vào còn là cùng một người!
“Số giày 35, đại khái là nữ nhân.”
Bạch Tiêu Tiêu nói chuyện, liếc Ninh Thu Thủy một mắt:
“Xem ra, đây là nguyên nhân đứa xui xẻo nào đó đêm đầu tiên bị con quỷ thiêu đốt kia để mắt tới.”
Ninh Thu Thủy không nói gì, còn đang cúi đầu suy tư điều gì, một bên Lưu Thừa Phong không kềm được trước, chặt siết chặt nắm tay, quỷ hỏa ứa ra:
“CTMD!”
(Dịch giả: China Theater Missile Defense)
“Con rùa rút cổ chết tiệt nào, không oán không cừu liền đến phá chúng ta, nếu để cho tôi bắt được, tôi sẽ phải… !”
Bạch Tiêu Tiêu nhìn Lưu Thừa Phong đã nổ, thản nhiên nói:
“Anh thế nào? Giết ả?”
“Tôi…”
Lưu Thừa Phong bị lời này của Bạch Tiêu Tiêu làm cho nghẹn.
“Tôi phải cảnh cáo anh, phía sau cửa máu, tuyệt đối không nên đích thân giết người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.